Lúc Kim Lũ Y dẫn người xông vào Lê Viên, Diệp Lâm và Hà trai chủ đã được đưa xuống tầng ngầm để tham gia hội đấu giá long trọng do Lê Viên tổ chức vào tối nay.
“Lê Viên sẽ không tổ chức đấu giá định kỳ. Nhưng lần đấu giá nào cũng có thể thu hút kẻ có tiền ở các nơi trên Cửu Châu.”
“Kỳ trân dị bảo được đấu giá ở đây, chỉ có anh tưởng tượng không ra, chứ không có bọn họ tìm không thấy. Mỗi lần tham gia đấu giá, đều chỉ hận mình không đủ tiền thôi.”
Hà trai chủ quen đường quen nẻo dẫn Diệp Lâm đi vào một phòng bao, đồng thời nhấn mạnh các loại quy tắc đấu giá với Diệp Lâm.
“Tất cả các khách hàng đi vào đây đấu giá đều được giấu tên.”
“Đồng thời, mọi thứ ở đây đều sẽ không được tiết lộ ra ngoài.”
“Một khi phát hiện có khách hàng để lộ chi tiết về hội đấu giá ra bên ngoài, thì sẽ bị hủy bỏ tư cách, vĩnh viễn cấm bước vào đây.”
Vậy nên, muốn đi vào hội đấu giá cấp bậc như Lê Viên, một là hội đấu giá chủ động mời, hai là người quen đảm bảo và giới thiệu.
“Diệp tiên sinh, hiện giờ tôi chính là người đảm bảo của cậu.” Hà trai chủ buồn rầu nói: “Cậu nhất định phải tuân theo quy tắc ở đây, nếu không sẽ liên lụy đến tôi, khiến tôi không đến đây được nữa.”
Diệp Lâm đứng trong phòng bao, phòng bao rộng khoảng mười mét vuông, có một cửa sổ sát đất, có thể quan sát rõ ràng hiện trường bán đấu giá ở tầng ngầm.
Bên cạnh còn có một màn hình lớn, có thể xem tất cả ở hiện trường với khoảng cách gần.
Mọi thứ bán đấu giá ở đây đều được người tổ chức đảm bảo, không cần phải lo lắng vấn đề mua nhầm hàng giả.
“Yên tâm, chỉ cần ở đây có thứ tôi muốn là được.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không làm loạn ở đây.”
Nghe vậy, Hà trai chủ thở nhẹ ra, vội vàng bảo Diệp Lâm ngồi xuống, tiếp tục xem hội đấu giá.
Trước khi hai người đến, buổi đấu giá đã được tiến hành một thời gian.
Trên sân khấu, MC tiếp tục giới thiệu vật phẩm đấu giá tiếp theo.
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo cực kì hiếm thấy!”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó trong kiếp sống MC hội đấu giá!”
Vị MC đẹp trai kia đã làm ở đây hơn ba năm. Qua tay anh ta, phần lớn các kỳ trân dị bảo đều được bán ra với giá cả xa xỉ.
Ngay cả MC cũng nói rằng vật phẩm đấu giá tiếp theo là bảo vật hiếm thấy và lần đầu tiên anh ta thấy trong kiếp sống nghề nghiệp.
Loại cách nói này bật dậy lửa tò mò trong lòng tất cả mọi người ở hội trường đấu giá.
Dứt lời, MC vẫy tay một cái, hai nhân viên cùng nâng một cái bàn gỗ lớn lên sân khấu.
Trên bàn gỗ được bày một vật phẩm, bên trên phủ vải đỏ, không thấy rõ là thứ gì.
“Mọi người đoán xem đây là gì?” MC chạm tay vào vải đỏ, nhưng lại không xốc lên, mà để mọi người đoán.
Có vài ông chủ ở các phòng bao dường như bị đánh thức lòng ham muốn trong cơ thể, có chút sốt ruột, không nhịn được chửi bậy: “Mẹ nó, mau lên đi!”
MC kiên nhẫn chờ đợi vài giây, thấy mình đã khiến cho tất cả khách hàng trong hội trường chú ý, nhuộm đẫm bầu không khí rồi, mới xốc vải đỏ lên và công bố đáp án.
“Đây là một gốc linh chi nghìn năm!”
Trên bàn gỗ chính là một gốc linh chi màu đỏ to như chiếc đĩa hình mặt trăng.
Ồ!
Trong phút chốc, hiện trường trở nên xôn xao.
Linh chi nghìn năm?
Mọi người mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
Lịch sử Đại Hạ cũng chỉ mới có năm nghìn năm ngắn ngủi.
Thế mà gốc linh chi này lại vượt qua một phần năm dòng sông lịch sử?
Khiến người không dám tưởng tượng!
Giờ phút này, Diệp Lâm cũng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm sân khấu bán đấu giá.
“Linh chi nghìn năm?”
Diệp Lâm kích động đến mức run rẩy cả người, không ngờ hôm nay mình lại may mắn như vậy, mới vừa tới đã thấy được bảo vật hiếm có.
Trên đường đến đây, anh cho rằng có thể gặp được thiên tài địa bảo trăm năm là xem như đáng giá rồi.
Không thể ngờ được rằng thiên tài địa bảo ở đây thậm chí còn hiếm có hơn trong cả tưởng tượng của mình. Chỉ khởi điểm thôi là đã nghìn năm rồi!
Nếu nói nhân sâm là vua của bách thảo, thì linh chi chính là tiên thảo của tái sinh.
Có gốc linh chi này, thì dù không dùng đơn thuốc cứu mạng trước đó của Diệp Lâm, ông cụ Triệu cũng có thể kéo dài mạng sống thêm ba đến năm năm.
Hơn nữa, gốc linh chi này ngang dọc đều hơn một mét, độ dày nửa mét, to đến mức ngoài dùng cứu ông cụ Triệu ra, thì số còn lại có thể đủ để Diệp Lâm luyện đan dược nửa năm.
Diệp Lâm cực kì kích động, nhất định phải lấy được gốc linh chi kia.
“Trời ạ! Linh chi nghìn năm? Thật hay giả vậy?”
Lúc này, Hà trai chủ bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Lúc nãy ở Tàng Bảo Trai, chỉ là dược liệu trăm năm cũng đủ để thu hút nhà họ Triệu, suýt nữa bán ra giá trên trời là mấy trăm triệu.
Nếu xác định gốc linh chi nghìn năm trước mắt là thật, thì chắc là không thể nào đánh giá được giá cả của nó.
Hà trai chủ cũng kích động nói: “Chắc là buổi đấu giá hôm nay sẽ thay đổi bảng xếp hạng giá cả ở hội trường.”
“Ừ…” Diệp Lâm biết rõ ngoài mình ra thì ở đây còn rất nhiều kẻ có tiền. Bọn họ đều đang theo dõi gốc linh chi nghìn năm kia, lát sẽ bắt đầu đấu giá chắc là sẽ cực kì điên cuồng.
Nghĩ đến chuyện trong tay mình chỉ có một tỷ, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Sau đó, Diệp Lâm lấy điện thoại ra định gọi Bạch Vi Vi, bảo cô ấy đi tìm năm đại gia tộc khác gom tiền cho mình, nhân tiện đi tìm Triệu Uyển Đình, bảo Triệu Uyển Đình gửi thêm một ít cho mình.
Vậy thì cộng hết tài lực của sáu đại gia tộc, chắc là sẽ đủ để đấu giá gốc linh chi nghìn năm kia.
Nhưng mà… Diệp Lâm bấm gọi đi, kết quả là không gọi được.
“Không có tín hiệu?” Diệp Lâm nhìn điện thoại.
“À, đúng rồi, tôi quên nói với cậu.” Hà trai chủ nói: “Cả khu Lê Viên đều bị che chắn tín hiệu.”
“Hầy…” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, lần này phiền phức rồi.
Sau khi bày ra linh chi nghìn năm thu hút mọi sự chú ý của người ở đây, MC tiếp tục mở miệng báo ra giá khởi điểm.
“Một trăm triệu!”
“Giá khởi điểm là một trăm triệu!”
Nghe vậy, Hà trai chủ giật mình, bình thường giá giao dịch của hàng đấu giá chỉ khoảng một trăm triệu, vậy mà gốc linh chi nghìn năm kia lại có giá khởi điểm là một trăm triệu.
Hà trai chủ thầm đánh giá, giá giao dịch cuối cùng của gốc linh chi nghìn năm kia ít nhất cũng phải năm tỷ, thậm chí có khả năng vượt qua mười tỷ.
“Năm trăm triệu!” Lúc này, có một phòng bao ra giá đầu tiên.
Ngay sau đó, các giá cả kế tiếp cũng nhanh chóng tăng lên.
Năm trăm triệu.
Tám trăm triệu.
Một tỷ.
Giá của linh chi nghìn năm càng lúc càng cao.
“Hai tỷ!” Rốt cuộc, Diệp Lâm cũng đi ra một giá.
Chương 82: Ra giá trên trời
Hai tỷ?
Từ một tỷ đến hai tỷ, lập tức ra giá gấp đôi!
Vừa nghe cái giá này, hội trường đấu giá lập tức sôi trào.
“Không biết là vị đại lão nào ra tay rộng đến vậy, vừa ra giá là tăng lên gấp đôi!”
“Hai tỷ, trời ạ, xem ra linh chi nghìn năm rất có thể sẽ thay đổi bảng xếp hạng giá nơi đây!”
“Lê Viên Yến Kinh từng bán ra một món bảo vật quý nhất, hình như là long cốt có giá năm tỷ.”
Các khách hàng ở hiện trường đều đang sôi nổi thảo luận về giá hai tỷ, cùng với tò mò là vị đại lão giàu có nào vừa mới ra giá.
Trong phòng bao, Hà trai chủ cũng bị cái giá vừa ra của Diệp Lâm làm cho ngây người.
“Diệp… Diệp tiên sinh…” Hà trai chủ ngạc nhiên hỏi: “Hai tỷ hả? Cậu không ra giá nhầm chứ?”
“Còn nữa, cậu có nhiều tiền như vậy sao?”
Hà trai chủ nhớ rõ lúc nãy Triệu đại tiểu thư chỉ đưa cho Diệp Lâm thẻ ngân hàng một tỷ.
Bây giờ Diệp Lâm lại dám ra giá hai tỷ?
“Không có.” Diệp Lâm thành thật lắc đầu: “Trên người tôi chỉ có một tỷ mà Triệu Uyển Đình đưa thôi.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Hà trai chủ đứng bật dậy, giống như là lửa đốt mông, giật mình sợ hãi nói: “Cậu… cậu không có tiền thì ra giá làm gì?”
“Đây là phòng đấu giá, không phải chỗ chơi đùa!”
Hà trai chủ cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ngay cả loại địa phương này cũng dám báo giá giả, nếu ra giá xong mà không lấy ra được tiền thì khó mà tưởng tượng nổi hậu quả.
Hơn nữa, người bảo đảm là ông ta chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.
“Hai tỷ rưỡi!”
Lúc này, bên ngoài lại có một phòng bao tăng giá.
“Phù…” Hà trai chủ thấy vậy thì nặng nề thở ra: “May là chưa đấu được…”
Hà trai chủ thầm cảm thấy may mắn. Có điều, ông ta chưa kịp ngồi xuống, thì đã nghe Diệp Lâm báo giá lần thứ hai.
“Ba tỷ!”
Ba tỷ?
Nghe cái giá mà Diệp Lâm vừa báo, Hà trai chủ suýt nữa bị dọa ngất xỉu, cả người không nén được run rẩy.
Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy hả?
Cậu không có nhiều tiền mà còn dám ra giá cao như vậy?
Lỡ như đấu giá thành công, thì lát nữa phải làm sao đây?
Hà trai chủ sắp bị hành động của Diệp Lâm dọa cho ngu người.
“Ba tỷ rưỡi!”
Ngay sau đó, phòng bao bên ngoài lại tăng thêm giá.
Hai người anh thêm giá tôi thêm giá, khiến buổi đấu giá tiến vào giai đoạn gay cấn.
Hiện trường lại sôi trào.
“Trời ạ, từ một trăm triệu đến ba tỷ rưỡi, còn chưa đấu giá đến mười lần nữa, khủng khiếp quá đi!”
“Bắt đầu từ hai tỷ, hình như chỉ còn hai người đấu giá với nhau, mỗi lần đều tăng năm trăm triệu, thật sự là ghê gớm!”
“Đã ba tỷ rưỡi rồi, xem ra bảng xếp hạng giá Lê Viên sẽ được thay đổi trong tối nay. Thời khắc lịch sử đây mà!”
Tuy rằng có người tăng lên giá, nhưng mà Hà trai chủ lại không yên lòng một chút nào, ngược lại còn căng thẳng hơn nữa mà nhìn Diệp Lâm.
Nếu không phải kiêng dè thực lực đáng sợ của Diệp Lâm, thì ông ta chỉ muốn đi lên bụm miệng Diệp Lâm lại, không cho Diệp Lâm ra giá.
“Diệp… Diệp tiên sinh… ngừng ra giá đi…” Hà trai chủ nức nở cầu xin: “Lỡ như đấu giá thành công, mà lại không lấy ra tiền được, thì tôi và cậu đều sẽ chết không có chỗ chôn!”
Diệp Lâm dường như không nghe thấy lời nói của Hà trai chủ, tiếp tục báo giá: “Năm tỷ!”
Nghe vậy, Hà trai chủ lập tức sợ đến mức khó thở, mắt nhắm lại, chân khuỵu xuống, ngất xỉu.
Diệp Lâm thấy vậy thì lắc đấu, không ngờ ông ta lại nhát gan, sợ phiền phức đến vậy.
Đúng là Diệp Lâm không có năm tỷ. Vậy nên anh định nợ tiền, sau đó sẽ gom tiền từ năm đại gia tộc, rồi đi trả là ổn rồi.
Nếu hội đấu giá không đồng ý thì Diệp Lâm sẽ không khách sáo với bọn họ, trực tiếp đoạt đồ vật luôn.
Diệp Lâm từng ngồi tù năm năm, đã bị lời nói việc làm của hơn một trăm kẻ cực kì tàn ác ảnh hưởng, không còn là thiện nam tín nữ gì nữa, có thể nói nợ tiền là đã cho đủ thành ý rồi.
Diệp Lâm nhất định phải có được gốc linh chi nghìn năm kia.
Huống chi, ở trong tay người khác, linh chi chỉ có giá trị vài tỷ trong buổi đấu giá.
Nhưng nếu ở trong tay mình, mình dùng để luyện chế đan dược, thì giá trị của linh chi ít nhất cũng chục tỷ.
Vậy nên linh chi nghìn năm rơi vào trong tay người khác chỉ là lãng phí của trời.
Giờ phút này, mức giá năm tỷ lập tức khiến toàn bộ hiện trường đấu giá bùng nổ.
“Trời ạ! Năm tỷ! Đêm nay bảng xếp hạng giá đổi chắc rồi!”
“Không biết là vị đại lão nhà giàu nào nữa, mở miệng là ra giá năm tỷ, ít nhất cũng phải là người giàu nhất một châu!”
“Nghe nói gia tộc giàu nhất Phụng Thiên đang ở đây, có tám phần là bọn họ ra giá năm tỷ!”
Ngay lúc này, trong một phòng bao VIP xa hoa khác, cũng là nơi lúc nãy kêu giá ba tỷ rưỡi.
Bên trong cực kì yên tĩnh, ai cũng không ngờ rằng giá ba tỷ rưỡi cũng chưa trấn được đối phương, ngược lại dẫn tới một cái giá đáng sợ hơn nữa là năm tỷ.
“Mẹ nó!” Một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi hùng hổ đứng dậy, sốt ruột đi lòng vòng.
Sau đó, anh ta nhìn về người phía sau: “Hình Trung, cậu đi xem rốt cuộc là thằng nhãi nào không có mắt dám tranh giá với tôi? Đi dạy dỗ hắn một trận đi, nếu còn dám tăng giá thì đánh gãy chân chó của hắn!”
Chương 83: Nhất định phải được
Lúc hiện trường đấu giá bước vào giai đoạn gay cấn, Kim Lũ Y đã dẫn đầu đội cận vệ Yến Kinh lần lượt đi vào đại sảnh Lê Viên.
Chủ của Lê Viên tên là Mạnh Chu Huyền. Ông ta là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người cường tráng, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt sắc bén như sói, để lộ vẻ mưu mô và tàn nhẫn.
Nghe nói ông ta không chỉ có bối cảnh hơn người, mà thực lực của bản thân cũng cực kì mạnh mẽ, từng giành giải quán quân quyền anh ngầm vài kì liên tiếp.
Hiện nay ông ta làm việc cho Đông Hải, quản lý Lê Viên, mỗi ngày qua tay hàng chục tỷ, chẳng kém một chút nào so với Hắc Long – đại lão ngầm của Yến Kinh.
“Kim đại nhân, ngại quá, không kịp tiếp đón từ xa!” Mạnh Chu Huyền cười ra đón người.
Ông ta biểu hiện rất khách sáo và khiêm tốn với Kim Lũ Y.
Mạnh Chu Huyền ông ta không sợ Kim Lũ Y, mà là sợ quan phục trên người Kim Lũ Y.
Một viên chủ Lê Viên tầm thường như ông ta không thể nào so được với chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh.
“Tôi đến đây để điều tra án ngọc thạch. Hy vọng các ông có thể phối hợp!”
Kim Lũ Y giải thích vài câu, khối ngọc có chứa tà khí kia được truyền ra từ chính nơi đây.
Nghe vậy, Mạnh Chu Huyền lập tức hiểu được, nhưng lại cười giấu giếm: “Chỗ chúng tôi bán đấu giá rất nhiều thứ, cô chợt nói vậy thì tôi chẳng nhớ gì cả.”
“Có điều, Kim đại nhân cứ yên tâm, chúng tôi có hồ sơ chi tiết mọi hàng đấu giá.”
“Lê Viên chúng tôi đảm bảo sẽ phối hợp điều tra.”
Dứt lời, Mạnh Chu Huyền tự mình đưa đám người Kim Lũ Y vào phòng tiếp khách rộng rãi.
“Kim đại nhân, các vị thị vệ, xin chờ một lát, tôi sẽ lấy hồ sơ liên quan đến đây để phối hợp điều tra.”
Sau khi sắp xếp xong đám người Kim Lũ Y, Mạnh Chu Huyền nhanh chân ra ngoài, đồng thời phân phó cho cấp dưới.
“Đơn giản hóa quy trình bán đấu giá, đêm nay phải kết thúc sớm hơn, chuẩn bị để đi.”
Trợ lý nghe vậy thì giật mình: “Còn phải tiếp tục đấu giá hả? Đội cận vệ Yến Kinh đều ở đây, hay là cứ kết thúc buổi đấu giá luôn đi?”
“Đừng lo lắng.” Mạnh Chu Huyền mặt mày lạnh lùng, quay đầu nhìn thoáng qua hướng phòng khách: “Bọn họ tạm thời không đi được.”
…
Rầm!
Bên kia, Diệp Lâm vừa mới báo giá trên trời là năm tỷ, còn chưa kịp nghe có người tăng giá, thì đã nghe có người một chân đá văng cửa phòng bao.
Diệp Lâm quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông vạm vỡ, mặt mày hung ác, dáng người cường tráng, cao gần hai mét, gần như chặn kín hết cả cửa phòng.
Gã chính là tay đấm Hình Trung được người trong một phòng bao khác phái đến.
“Là mày mới báo giá năm tỷ hả?” Hình Trung hung ác hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Lâm bình tĩnh gật đầu.
Thấy không tìm lầm người, Hình Trung thay đổi sắc mặt, lạnh giọng cảnh cáo: “Nhãi ranh, thiếu gia nhà tao phái tao nói vài lời với mày, bọn tao vì gốc linh chi nghìn năm kia mới đến đây, hi vọng mày có thể từ bỏ ra giá, nể mặt nhà họ Trương Phụng Thiên bọn tao một lần.”
Nhà họ Trương Phụng Thiên?
Nghe vậy, Hà trai chủ mới vừa tỉnh lại lập tức thay đổi sắc mặt.
“Là nhà họ Trương – nhà giàu số một Phụng Thiên đấy hả?” Hà trai chủ giật mình hỏi.
“Ha ha…” Hình Trung cười ngạo nghễ: “Ngoài nhà họ Trương kia ra, thì trong cả Phụng Thiên, có ai dám tự xưng là nhà họ Trương nữa?”
Hà trai chủ nghe vậy thì vừa giật mình vừa sợ hãi.
Giật mình là vì Diệp Lâm dám tăng giá lên đến năm tỷ.
Sợ hãi là vì đối tượng tranh giá là nhà giàu số một Phụng Thiên.
“Được được được!” Hà trai chủ liên tục nhún nhường: “Chúng tôi đương nhiên phải nể mặt nhà họ Trương Phụng Thiên rồi. Chúng tôi sẽ không ra giá nữa…”
Theo Hà trai chủ, có thể thoát thân khỏi tranh giá mù quáng, còn có thể khiến nhà họ Trương nợ một lần ân tình, loại chuyện một mũi tên bắn trúng hai con chim này, tại sao lại không chứ?
“Câm miệng!” Diệp Lâm lạnh lùng cắt ngang lời nói nịnh nọt đối phương của Hà trai chủ: “Ông có tư cách nói chuyện hả?”
Hà trai chủ ngây người, lại thay đổi vẻ mặt, giật mình nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ cậu còn định ra giá với nhà họ Trương Phụng Thiên để giành linh chi nghìn năm?”
“Tôi biết rồi.” Diệp Lâm bình tĩnh đáp lại: “Quay về nói với thiếu gia nhà anh rằng ở đây là hội đấu giá, dù anh ta coi trọng cái gì, thì cũng phải ra giá cao mới được.”
“Tôi không hề biết Trương gì gì hết, vì sao phải nể mặt các anh?”
Cái gì?
Diệp Lâm vừa dứt lời, không khí trong phòng bao lập tức trở nên nặng nề.
Hà trai chủ hoảng sợ trợn mắt, để lộ ra vẻ khó có thể tin, cả người không kiềm được run rẩy.
Tên họ Diệp kia… dám chống đối nhà họ Trương Phụng Thiên?
Đây là một chuyện nghiêm trọng hơn cả chuyện đấu giá thành công mà không có tiền chi trả.
Đắc tội nhà họ Trương Phụng Thiên, chắc là đến chết cũng không có chỗ chôn.
“Hít…” Hà trai chủ bị dọa đến mức liên tục hít khí lạnh, cuối cùng không hít nổi nữa, đôi mắt nhắm lại, bị dọa ngất đi lần nữa.
“Mày là cái thứ gì? Mày có tư cách gì ra giá với thiếu gia nhà tao?”
Lúc này, mặt mày Hình Trung trở nên âm trầm hơn nữa.
“Mẹ nó, tao không hề muốn ra tay với loại không tên không họ như mày!”
“Nhưng nếu mày không biết sống chết, thì tao sẽ làm theo lời thiếu gia là đánh gãy chân chó của mày!”
Dứt lời, Hình Trung bước lên trước, định ra tay đánh Diệp Lâm.
“Ai cho phép mày đi vào?”
Thấy Hình Trung không chỉ dám đá cửa, không mời mà đến, còn tự ý đi vào phòng bao, chuẩn bị đánh mình, Diệp Lâm liền đập mạnh xuống bàn, khiến một cốc nước bằng sứ trên bàn bay lên.
Ngay sau đó, cốc nước đang ở giữa không trung bị vỡ thành vô số mảnh sứ vụn.
Diệp Lâm vung tay lên, mảnh sứ giống như viên đạn bay nhanh về phía Hình Trung.
“A!!!”
Có tiếng hét thảm thiết vang lên, Hình Trung bụm cả khuôn mặt mình lại.
Mảnh vụn rậm rạp giống như cấy mạ trải dài khắp khuôn mặt gã.
“Mặt tao…”
Hình Trung bụm mặt, vô thức lùi ra sau.
Đến tận giây phút này, gã mới nhận ra được mình đang đối mặt với một đối thủ đáng sợ như thế nào.
Chỉ là một cốc sứ bình thường, lại có thể biến thành vũ khí sắc bén gây tổn thương người khi ở trong tay đối phương.
Nếu những mảnh vỡ vừa rồi không đâm vào khuôn mặt mình, mà đâm vào cổ họng mình, thì chắc là hiện giờ mình đã thành thi thể.
Nghĩ đến đây, Hình Trung run rẩy cả người, còn rất sợ hãi.
Thảo nào đối phương dám không nể mặt nhà họ Trương Phụng Thiên.
Hóa ra là người ta có đủ thực lực để làm vậy.
“Trở về nói với nhà họ Trương là tao nhất định phải được gốc linh chi nghìn năm kia.” Diệp Lâm lạnh lùng nói.
Chương 84: Thiên Tiên Túy
Hơn mười phút sau.
Trong phòng khách, Kim Lũ Y chờ mãi mà không thấy viên chủ trở về.
Nhìn nước trà còn chưa chạm vào trên bàn, Kim Lũ Y dường như ngửi ra được mùi vị âm mưu.
“Đại nhân, để tôi đi ra ngoài xem sao!”
Trợ thủ Ân Hồng Trang đứng dậy, đi ra cửa vặn tay nắm cửa.
“Ơ?”
Cô ta phát hiện cửa bị khóa trái.
Buồn cười!
Đám thị vệ đều đứng dậy. Không ngờ viên chủ ở đây thật to gan, ngay cả đội cận vệ Yến Kinh cũng dám nhốt?
“Xoát!”
Ân Hồng Trang rút đao bên eo ra, định đi lên phá cửa.
Nhưng mới vừa rút đao, chỉ dùng có một chút sức, mà trước mắt chợt quay vòng, đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa là ngã xuống.
Ân Hồng Trang lắc mạnh đầu, vẫn thấy đất trời quay cuồng.
Đừng nói là đi phá cửa, hiện giờ cô ta ngay cả đứng thẳng người cũng khó khăn.
“Hồng Trang?”
Thấy dáng vẻ lắc lư giống như là uống say của phó thủ, Kim Lũ Y cũng nhận ra không ổn, vội vàng đứng dậy.
Ngay sau đó, có một loại cảm giác vô lực lướt nhanh toàn thân cô.
Trước mắt cô tối sầm, suýt nữa là ngất đi.
“Thuốc mê?”
Kim Lũ Y chống mặt bàn, cố gắng đứng vững người.
Lúc này, không chỉ có Kim Lũ Y, mà đám thị vệ còn lại cũng mơ màng, cảm thấy mệt mỏi, không có một chút tinh thần nào.
Tất cả mọi người ở đây đều trúng chiêu, không có ai là ngoại lệ.
“Đáng giận!”
Kim Lũ Y giận dữ đấm xuống bàn.
Từ lúc vào phòng, bọn họ không uống một giọt nước hay ăn bất cứ thứ gì, chắc kia là thuốc mê dạng khí được truyền qua không khí.
Có điều, ngay cả thể chất hiện giờ của Kim Lũ Y cũng không miễn dịch được loại thuốc kia, có thể thấy được nó chính là loại thuốc không bình thường và có phẩm chất cực cao.
“Mạnh Chu Huyền, ông lăn ra đây cho tôi!” Kim Lũ Y nổi giận hét lên: “Ông thật to gan, dám bỏ thuốc mê đội cận vệ Yến Kinh chúng tôi? Ông có biết hậu quả khi làm như vậy không hả?”
Cô hét vài câu liên tiếp, mới nghe được tiếng trả lời của Mạnh Chu Huyền.
Trên màn hình vách tường phòng khách, đột nhiên xuất hiện bóng dáng Mạnh Chu Huyền.
“Kim đại nhân, thật xin lỗi, các cô tới quá đột nhiên, tôi không có gì để chiêu đãi, đành phải dùng ‘Thiên Tiên Túy’ để các cô ngủ một giấc.”
Nói đến đây, Mạnh Chu Huyền mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.
“Xem ra “Thiên Tiên Túy” có hiệu quả rất tốt, ngay cả Kim đại nhân cô cũng không thể miễn dịch được. Không hổ là thuốc mê cấp cao có thể mê choáng tất cả mọi người dưới chiến thần!”
Nghe vậy, Kim Lũ Y vừa giật mình vừa tức giận: “Mạnh Chu Huyền, ông dám bỏ thuốc mê chúng tôi hả? Ông có ý xấu gì vậy? Ông biết hậu quả không hả?”
“Yên tâm, tôi không có ý xấu với các cô!” Mạnh Chu Huyền cười cười: “Các cô chỉ cần ở đây ngủ một giấc, đừng phá hư mua bán của chúng tôi là được.”
“Chờ sau khi các cô tỉnh dậy, Lê Viên sẽ không còn ai cả, khi ấy các cô muốn điều tra thế nào cũng được.”
“Kim đại nhân, ngủ ngon!”
Dứt lời, màn hình đột nhiên tối sầm.
Mạnh Chu Huyền kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhốt đội cận vệ Yến Kinh chỉ là kế sách tạm thời.
Bởi vì ở đây là chợ đen, là nơi không thể để người ta biết, một khi bị đội cận vệ Yến Kinh điều tra rõ ràng thì sẽ liên lụy đến khắp nơi.
Vậy nên Mạnh Chu Huyền bất đắc dĩ mới ra hạ sách nhốt đội cận vệ Yến Kinh lại, chờ khi buổi đấu giá kết thúc, nhanh chóng rút khỏi nơi đây, đi ra vùng khác để tránh gió.
Làm vậy thì một là đội cận vệ Yến Kinh không bắt được ai, hai là không điều tra ra được hàng phi pháp, đợi qua tiếng gió sẽ nhờ người đứng sau Lê Viên dùng các mối quan hệ để giải quyết là coi như xong.
Nếu Kim Lũ Y muốn điều tra đến cùng thì cứ ném ra vài người chịu tội thay là được.
“Haizz, tiếc cho Lê Viên của mình, phải đóng cửa một thời gian…”
Nghĩ đến đây, Mạnh Chu Huyền liền cực kì giận dữ, chỉ muốn hành hạ Kim Lũ Y đã hôn mê một trận để trả thù.
Có điều, Mạnh Chu Huyền chỉ dám nghĩ chứ không dám động đến đối phương một chút nào.
Thứ nhất, cha nuôi của Kim Lũ Y chính là chiến thần Lý Úc Bạch của U Châu. Một khi ông ấy nổi giận thì dù là vị đại lão Đông Hải kia cũng sẽ bị liên lụy, căn bản là không giữ được mình.
Thứ hai, Kim Lũ Y là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh. Chỉ với vầng sáng thân phận kia của Kim Lũ Y thôi, cũng đủ để ngăn chặn mọi sự ngấp nghé từ một Mạnh Chu Huyền nhỏ nhoi.
Chỉ vì bỏ thuốc mê Kim Lũ Y, Mạnh Chu Huyền sẽ phải trốn tránh một hai năm. Nếu dám động đến Kim Lũ Y, thì ông ta làm gì còn đường sống nữa?
Mạnh Chu Huyền không ngốc, sẽ không thu hẹp đường đi của mình.
Lúc này, trong phòng khách, đám người Kim Lũ Y không gượng nổi nữa, lần lượt ngất xỉu hết.
Tuy rằng Kim Lũ Y đã dốc hết sức lực để loại bỏ thành phần thuốc mê trong cơ thể mình, nhưng cũng chỉ là vô ích.
Thậm chí, khi cô giục lực lượng trong cơ thể mình càng nhiều thì hiệu quả của thuốc mê sẽ càng thêm kinh khủng.
“Thiên Tiên Túy…” Dù Kim Lũ Y chưa uống một giọt nào, thì lúc này cả người cũng khó chịu, giống như là bị say rượu, đầu óc choáng váng, chỉ muốn nằm ngủ.
“Đại nhân…” Phó thủ Ân Hồng Trang đi lại bên cạnh Kim Lũ Y: “Thiên Tiên Túy có hiệu quả rất mạnh, chỉ có ngủ say mới dần dần tan hết thuốc. Chúng ta càng tỉnh táo thì cái loại cảm giác vô lực sẽ càng mạnh…”
Có trong khoảnh khắc, Kim Lũ Y cũng muốn bất chấp mọi thứ đi ngủ một giấc, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, quay về phủ là được.
“Không được!” Kim Lũ Y nghiêm mặt nói: “Trước khi đi, cha nuôi đã giao Yến Kinh lại cho tôi. Nếu tôi không đối phó được với một Lê Viên nhỏ nhoi, thì làm gì còn mặt mũi đi gặp cha nuôi nữa?”
“Và tôi còn có tư cách gì làm chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh nữa chứ?”
Hiện giờ đội cận vệ Yến Kinh đang ở trong đầm lầy Lê Viên, không thể thoát ra ngoài, Kim Lũ Y là người dẫn đầu, phải gánh phần lớn trách nhiệm.
Xoát!
Kim Lũ Y rút đao bên eo ra.
Đám thị vệ xung quanh đều ngơ ngác mà nhìn, không biết Kim Lũ Y còn bao nhiêu sức lực, có thể cầm đao xông ra ngoài hay không?
Có điều, với tình trạng hiện tại của bọn họ, dù có thành công xông ra ngoài, thì chắc là cũng không đánh lại bọn bảo vệ bên ngoài…
Phụt!
Ngay lúc này, một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.
Kim Lũ Y cầm đao, không có chém vào cửa phòng, mà quay ngược xuống đâm thủng bàn tay của mình.
Lưỡi đao đâm vào lòng bàn tay, xuyên qua mu bàn tay, máu tươi chảy ào ạt.
Cảm giác đau đơn dữ dội khiến đầu óc vốn dĩ đang mê man của Kim Lũ Y tỉnh táo hơn nhiều, thậm chí ngay cả lực lượng cũng khôi phục được ba phần.
Rầm!
Nhân lúc đầu óc tỉnh táo, Kim Lũ Y bước lên trước, một chân đá văng cửa phòng bị khóa trái.
Cô siết bàn tay bị thương, cảm giác đau đớn ập đến lần nữa, lại có thể thần kỳ mà khắc chế hiệu quả của thuốc mê Thiên Tiên Túy.
“Hóa ra là thế!”
Kim Lũ Y tìm được phương pháp khắc chế, lập tức quay người lại, lớn tiếng ra lệnh.
“Đội cận vệ Yến Kinh nghe lệnh!”
“Rút đao!”
Chương 85: Đi rồi quay lại
Trong nhất thời, mấy chục thị vệ đội cận vệ Yến Kinh đều học theo Kim Lũ Y, dùng cách tự mình hại mình, làm ra đau đớn để chống chọi lại cơn mê man.
“Đúng là tốt hơn nhiều!”
Ân Hồng Trang đứng lên, cảm thấy sức lực bị tan mất khôi phục lại khá nhiều.
Rầm!
Kim Lũ Y lại đá văng cửa phòng bên cạnh, cứu hết đám thị vệ bị nhốt ở phòng bên cạnh.
Lúc này, đám người hơn một trăm người bọn họ đều trúng Thiên Tiên Túy, giống như tàn binh bại tướng, không còn bao nhiêu sức lực để chiến đấu.
Tuy rằng đã dùng phương thức tự mình hại mình để khôi phục một vài phần lực lượng, khiến đầu óc tỉnh táo trong chốc lát, nhưng mà Kim Lũ Y không biết loại tình huống này có thể kéo dài bao lâu.
Vậy nên, cứ tiếp tục điều tra, hiển nhiên là hạ hạ sách.
“Chúng ta cần giúp đỡ!”
Kim Lũ Y lập tức nghĩ ra cách, cần phải phái một người đi ra ngoài gọi giúp đỡ.
“Hồng Trang!”
“Bọn tôi che chở cho cô lao ra ngoài!”
“Cô cố gắng chạy thoát, chạy đến chỗ có tín hiệu, gọi hết thị vệ phủ Đô Úy đến đây cho tôi!”
“Hôm nay tôi không san bằng Lê Viên, tôi thề không làm người!”
Kim Lũ Y cầm đao, hét lớn lên: “Tất cả nghe lệnh, theo tôi giết ra ngoài!”
“Giết!” Đội cận vệ Yến Kinh cùng hét lên, thổi bay bực bội và ngột ngạt trong lòng.
Đám thị vệ kéo cơ thể nửa tàn, liều chết xông ra ngoài với Kim Lũ Y.
Lúc này, đám bảo vệ Lê Viên nghe tiếng ồn bên này thì nhanh chóng chạy qua.
Thấy đội cận vệ Yến Kinh chạy ra khỏi phòng, liều chết xông ra ngoài, thì đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ vừa báo cáo lên trên vừa gọi thêm bảo vệ tới để chặn đường.
Có điều, mỗi một người trong đội cận vệ Yến Kinh đều là quân nhân từng trải hàng trăm trận chiến, cho dù hiện tại chỉ có hai ba phần lực lượng, thì khi tạo thế lao tới, liều mạng xông lên, cũng không có ai ngăn cản được.
Mặc dù bảo vệ Lê Viên có mạnh, thì cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Hơn nữa, bọn họ không dám nặng tay đi ngăn cản quân chính quy.
Đánh qua đánh lại, tuy rằng vài trăm tên bảo vệ Lê Viên nhanh chóng bao vây, nhưng vẫn bị hơn một trăm người Kim Lũ Y đánh lùi liên tục, tan rã đội hình.
Một lát sau, đám người Kim Lũ Y đã thoát ra ngoài.
“Hồng Trang, cô đi mau đi!” Kim Lũ Y giục.
“Còn các cô thì sao?”Ân Hồng Trang ngẩn ra, thấy đám bảo vệ phía sau đều thức thời dừng bước, không còn đuổi theo nữa, nghĩa là cả đám bọn họ đều an toàn, có thể cùng nhau đi khỏi đây.
Nhưng mà Kim Lũ Y lại lắc đầu: “Cô đi gọi giúp đỡ, bọn tôi phải chặn bọn họ lại, không thể thả bọn họ đi!”
Nếu đám Kim Lũ Y bỏ đi hết, thì Lê Viên có thể tranh thủ thời gian này để rút lui, trốn biệt tâm biệt tích.
Chờ khi viện binh chạy đến, bọn họ sẽ không bắt được ai.
Loại kết quả này có khác gì với bọn họ bị nhốt trong Lê Viên ngủ một giấc?
Vậy nên, Kim Lũ Y định dẫn đội bao vây Lê Viên lần nữa, không thả chạy bất cứ người nào.
“Các cô còn đang trúng thuốc mê, quay lại là rất nguy hiểm…” Ân Hồng Trang hơi bất an, dù đối phương là một đám ô hợp, nhưng một khi bị buộc đến đường cùng, đánh trả lại, thì cũng không kém chút nào.
“Thân là quân nhân, sao có thể sợ hãi nguy hiểm?” Kim Lũ Y lớn tiếng ra lệnh: “Ân Hồng Trang nghe lệnh, đi mau!”
“Vâng!” Ân Hồng Trang không dám nhiều lời nữa, lập tức cúi đầu, dốc sức chạy ra bên ngoài.
Sau đó, Kim Lũ Y lại dẫn đầu quay về Lê Viên.
“Đội cận vệ Yến Kinh… Kết trận! Tản ra!”
Hơn một trăm thị vệ nghe lệnh, tự động tản ra, canh giữ các cửa ra vào, bao vây Lê Viên to lớn.
“Viên chủ đại nhân, hỏng rồi!”
“Đội cận vệ Yến Kinh đi rồi quay lại, bao vây hết Lê Viên chúng ta!”
Cái gì?
Mạnh Chu Huyền nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.
“Viện quân của bọn họ tới nhanh vậy sao? Sao có thể chứ?”
Trợ thủ lắc đầu: “Không phải viện quân, vẫn là đám người bị chúng ta mê choáng kia.”
“Cái gì? Bọn họ dám quay lại hả?” Mạnh Chu Huyền dường như hiểu ra gì đó, mặt mày dần trở nên âm trầm: “Kim Lũ Y định đuổi tận giết tuyệt chúng ta hả?”
Lúc nghe nói Kim Lũ Y dẫn người liều mạng xông ra ngoài, Mạnh Chu Huyền vốn định mặc kệ, nghĩ rằng muốn chạy thì chạy đi, đám người bọn họ cũng có thể tranh thủ thời gian rút lui.
Ông ta tuyệt đối không ngờ rằng Kim Lũ Y đi rồi quay lại!
“Hay lắm! Nếu cô không muốn để lại đường sống cho bọn tôi thì cũng đừng trách bọn tôi không khách sáo!”
Mạnh Chu Huyền lập tức ra lệnh, tập hợp tất cả lực lượng an ninh, chờ thu dọn đồ vật xong thì sẽ theo mình chạy ra ngoài.
Lần này không cần phải nương tay nữa.
Bên kia, trong phòng bao.
Từ lúc Diệp Lâm ra giá năm tỷ và đuổi người của nhà họ Trương Phụng Thiên, thì hiện trường hội đấu giá không còn phản ứng gì nữa.
Không có người ra giá, MC cũng không tuyên bố kết quả đấu giá.
Chờ một lúc lâu thì nghe thấy MC xin lỗi, nói là đêm nay Lê Viên xảy ra chút chuyện, phải dừng buổi đấu giá lại.
Và kết quả đấu giá cũng coi như không tính.
Diệp Lâm đứng trên lầu, trơ mắt nhìn MC chỉ huy nhân viên, cẩn thận mà cất gốc linh chi nghìn năm kia.
“Định đi đâu?” Diệp Lâm dùng một quyền đánh nát cửa sổ sát đất, nhảy xuống, chặn đường đi của đám người.
“Tôi mới đấu giá thành công linh chi nghìn năm!”
“Để linh chi nghìn năm lại cho tôi!”