• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Thần tượng quốc gia

“Uây! Mau nhìn kìa! Là chỉ huy Kim, Kim Lũ Y! Đẹp trai quá!”

“Chỉ huy Kim là thần tượng của tôi đó, cuối cùng hôm nay cũng được thấy tận mắt rồi!”

Dáng người Kim Lũ Y hiên ngang, cô vừa xuất hiện trong tòa cao ốc đã khiến đám người đẹp ở trước quầy phục vụ không ngừng thét lên, cả đám như hóa thân thành fans cuồng vậy.

Tuy Kim Lũ Y là con gái thế nhưng lại thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ siêu quần, tuổi còn trẻ mà đã có thể làm chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh.

Hơn nữa cô còn có gương mặt xinh đẹp, khí chất tuyệt trần, chính là dạng người vừa có thực lực vừa có dung mạo, thuộc về dạng mà người dân ai cũng yêu thích sùng bái.

Đặc biệt là đám phụ nữ thuộc thế hệ mới lại càng xem Kim Lũ Y như thần tượng, làm mục tiêu hướng đến.

Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông? Ai nói phụ nữ nhất định phải giỏi thêu thùa bếp núc?

Phụ nữ cũng có người không thích trang điểm mà lại yêu thích vũ khí, bọn họ cũng có thể ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp như đàn ông!

Lúc này chỉ thấy Kim Lũ Y vẫy tay một cái, hai đội cận vệ lập tức tiến vào khống chế cục diện. Chỉ là đám người Diệp Lâm và Hắc Long đã đi tháng máy lên trên rồi.

Kim Lũ Y nhìn lướt qua đám người ở đây, lạnh giọng hỏi: “Ai cho phép các người tụ tập ở đây? Đã báo cáo với bên chính phủ chưa?”

“Ông chủ Hắc Long của các người đâu? Bảo ông ta ra đây gặp tôi!”

Nghe vậy, đám người đẹp ở trước quầy phục vụ sợ hãi rụt rè trả lời: “Ông chủ của bọn tôi đang đón tiếp một vị khách quan trọng, bọn họ đang ở trên tầng.”

“Khách gì?” Kim Lũ Y truy hỏi: “Là ai? Làm ra động tĩnh lớn thế này, muốn làm loạn à?”

Chỉ một tòa cao ốc Long Môn thế này mà tụ tập cả chục nghìn người, từ khi làm cận vệ của Yến Kinh tới nay đây là lần đầu tiên Kim Lũ Y thấy nhiều người tụ tập như vậy, chuyện này khến cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Đó là…” Dưới hoàn cảnh bị Kim Lũ Y ép hỏi, cô gái trước quầy phục vụ không còn cách nào đành phải tiết lộ sự thật: “Là vì nghênh đón Long Vương.”

Cái gì?

Long Vương ư?

“Long Vương của thế giới ngầm à?” Kim Lũ Y nghe thế thì giật mình, ngay cả đám cận vệ xung quanh cũng trở nên căng thẳng.

Long Vương của thế giới ngầm có uy danh hiển hách, ai mà không biết chứ?

Trước kia để trấn áp người này, bên chính phủ phải điều động ba vị cường giả cấp Chiến Thần, chặn đầu chặn đuôi mới có thể bắt được người đó, sau đó lại áp giải người đó tới giam giữ tại một ngục giam bí mật. Từ đó về sau các thế lực ngầm sụp đổ, chia bè chia phái.

“Chẳng lẽ là người đó vượt ngục?”

Kim Lũ Y cảm thấy không ổn lắm, nếu thực sự là Long Vương vượt ngục đang ẩn náu ở đây thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng!

“Không, không, không phải!”

Người đẹp trước quầy phục vụ vội vàng giải thích.

“Không phải là lão Long Vương.”

“Là một vị Long Vương mới… Nghe nói là truyền nhân của lão Long Vương.”

Nghe thế, đám cận vệ đang căng thẳng mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Long Vương mới?”

Kim Lũ Y nhăn mày, cô vẫn không dám xem nhẹ chuyện này.

Cho dù người đó chỉ có một phần hai thực lực của lão Long Vương thì cũng vô cùng khó giải quyết.

“Chết tiệt!” Kim Lũ Y nghĩ thầm: Cha nuôi vừa mới rời khỏi Yến Kinh, không chỉ Hắc Long trở về mà lại còn xuất hiện thêm một truyền nhân của Long Vương nữa?

Đúng là rắc rồi mà.

Bọn họ tụ tập lại với nhau thế này chỉ sợ là lại muốn làm chuyện gì đó.

“Đưa tôi đi gặp bọn họ!” Kim Lũ Y nghiêm mặt nói.

Kim Lũ Y định tự mình đi gặp tên Long Vương mới này.

“Chuyện này…” Đám người đẹp ở trước quầy phục vụ có hơi khó xử: “Tôi gọi điện thoại hỏi thử xem sao.”

Nói chuyện một lúc, quả nhiên là bị từ chối.

“Ông chủ chúng tôi nói hôm nay phải đón Long Vương mới cho nên không tiện gặp khách, hẹn cô vào hôm khác.”

Kim Lũ Y trầm ngâm suy nghĩ, nếu như bản thân dẫn người xông vào khó tránh khỏi hai bên sẽ xảy ra xung đột, bản thân lại trở thành kẻ gây loạn.

Vậy đành lui một bước vậy, dù sao đám người Hắc Long cũng chỉ tụ tập đông người chứ chưa gây ra chuyện gì, cho dù là cận vệ của Yến Kinh cũng không có lý do gì để bắt người cả.

“Vậy được, hôm khác tôi sẽ tới chào hỏi!”

Kim Lũ Y vừa mới quay người rời đi thì như nghĩ tới cái gì, bước chân cô hơi ngừng lại, tiếp tục nói: “Chuyển lời cho Hắc Long rằng nếu quay trở lại Yến Kinh, ở trong thành phố này thì phải thành thật một chút. Cận vệ Yến Kinh bọn tôi sẽ để mắt tới các ông!”

“Đi!”

Kim Lũ Y vung tay lên dẫn mọi người rời đi.

Lúc này, đại sảnh tầng trên cùng.

Diệp Lâm đang ngồi trên ghế Long Vương, bộ dạng cao ngạo quần hùng.

Mà Hắc Long vì Diệp Lâm tự mình giới thiệu từng cấp dưới của mình và mọi chuyện của Long Môn.

Mọi người đều tuyên bố từ nay về sau sẽ trung thành với Diệp Lâm, tôn sùng anh là Long Chủ, tuyệt không hai lòng.

“Đây là ông chủ Tô.”

Sau khi giới thiệu người của mình xong, Hắc Long giới thiệu tới mấy vị khách ở bên cạnh.

Người đầu tiên được giới thiệu đương nhiên là người của một trong mười gia tộc lớn giàu có bậc nhất – nhà họ Tô.

"Nhà họ Tô?” Diệp Lâm nhướng mày, anh nhớ Bạch Vi Vi từng nói, có năm gia tộc lớn dựa vào nhà họ Bạch để phát triển, nhà họ Tô là một trong số đó.

"Tôi là Tô Cửu Xuyên." Tô Cửu Xuyên vội vàng cúi đầu nói: "Hôm nay may mắn thấy được thực lực của Long Vương, tôi cảm thấy vô cùng khâm phục, nhà họ Tô chúng tôi nguyện thành lập liên minh với Long Vương."

Diệp Lâm liếc nhìn Tô Cửu Xuyên, sau đó hỏi lại: “Có phải nhà họ Thôi đã thông báo tới gia tộc của các người rằng mấy ngày nữa sẽ có một buội tụ họp của năm gia tộc lớn không.”

"Ý của ngài là tin đồn về việc nhà họ Bạch sắp quật khởi đúng không?" Tô Cửu Xuyên gật đầu: "Tôi cũng nghe được một chút tin tức, nghe nói có một vị cường giả tới nhà họ Bạch, sau đó chỉ dùng một đêm đã hàng phục được nhà họ Thôi. Ấy…"

Nói tới đây, Tô Cửu Xuyên đột nhiên giật mình nói: "Chẳng lẽ... Chỗ dựa của nhà họ Bạch chính là Long Vương ngài đây?"

Diệp Lâm gật đầu nói: "Đúng, là tôi!"

"Tôi có kế hoạch muốn giúp nhà họ Bạch quật khởi, tới lúc đó vẫn phải cần sự giúp sức của năm gia tộc lớn các người."

"Tôi không biết năm gia tộc lớn các người có ân oán gì với nhà họ Bạch nhưng mọi chuyện đều đã là chuyện quá khứ."

"Từ giờ trở đi, tôi sẽ nắm giữ đại cục, mọi việc phải nghe theo tôi!"

“Lúc diễn ra hội nghị, nhà họ Tô các người chắc hẳn hiểu rõ bản thân nên nói gì và nên thể hiện lập trường như thế nào đúng không?”

Tô Cửu Xuyên lập tức hiểu ra, ông ta nhanh chóng nói: "Nhà họ Tô chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với Long Vương đại nhân đây, cùng tiến cùng lui với ngài!"

Diệp Lâm hài lòng gật đầu.

Giờ đây, thế lực ngầm của Hắc Long đã hoàn toàn bị anh thu phục.

Đợi đến hội nghị lần tiếp theo, chính là lúc anh có thể sử dụng thế lực của năm gia tộc lớn.

Dù là về mặt tiền tài hay quyền thế, bản thân đều đã có vốn liếng để đè ép nhà họ Diệp.

Chuyện đoạt lại nhà họ Diệp chỉ là chuyện trong tầm tay!

Đang bàn bạc việc trong phòng thì đột nhiên một người phụ vụ chạy vào thông báo rằng Kim Lũ Y dẫn theo đội cận vệ Yến Kinh tới đây, muốn gặp anh.

"Kim Lũ Y? Tại sao cô lại tới đây?" Diệp Lâm cau mày, cũng không để ý nhiều đáp: "Không gặp!"

Vừa đuổi người phục vụ thông báo về việc của Kim Lũ Y đi thì lại có một người phục vụ khác hoảng sợ chạy tới báo.

"Báo cáo!"

"Báo cáo Long Vương, xảy ra chuyện không hay rồi!"

"Có một lão già tới đây chỉ đích danh rằng tìm gặp Hắc Long, chúng tôi đã đóng cửa bảo không tiếp khách thế mà ông ta lại đánh thẳng lên tới đây, không ai có thể ngăn cản được!"

Nghe vậy, Hắc Long vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Hừ! Ai dám tìm tao gây chuyện? Chán sống rồi à?"

Gã còn chưa nói xong bên ngoài cửa đã truyền tới một giọng nói già nua.

"Chính là già đây!"

Chỉ thấy thấy một ông già gầy gò, râu tóc bạc trắng, mặc áo vải, tay cầm một cây gậy dài đứng ngoài cửa phòng.

“Đại ca, chính là lão ta!” Tên đàn em kia sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.

"Ông là ai?" Hắc Long giật mình, không nhận ra lão giả này.

"Lão Triệu phái tôi tới đây." Lão giả chậm rãi nói: "Bảo tôi dạy cho cậu một bài học!"
Chương 42: Hãy nể mặt tôi

"Ông cụ Triệu sao?"

Hắc Long nghe vậy, chợt hiểu ra.

Thì ra là ông cụ Triệu cử người đến.

Chắc chắn vì ngày đó mà gã đã nuốt lời, muốn lấy lại tượng Phật ngọc.

Vốn dĩ mọi việc đều diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch nhưng không ngờ Diệp Lâm lại xuất hiện giữa chừng khiến mọi chuyện lại thay đổi.

Hóa ra là ông cụ Triệu cử người đến!

Diệp Lâm thấy vậy, không khỏi lại nhìn ông già kia thêm mấy lần, trong lòng đánh giá thực lực của người lão giả này.

“Việc đó quả thực là tôi đã làm sai.” Hắc Long thấy có người tìm đến cửa nhà mình, gã không muốn làm lớn chuyện nên chủ động thừa nhận sai lầm nói: “Thay tôi xin lỗi ông cụ Triệu. Ngày khác tôi sẽ chuẩn bị một món quà khác, đến cửa thăm hỏi!

"Ha ha..." Ông già cười lạnh một tiếng: "Nếu xin lỗi có ích thì già này sẽ không cần đến!"

Hắc Long cau mày nói: "Xem ra ông không muốn từ bỏ nhỉ?"

"Ông cụ Triệu đã ra lệnh cho tôi phải dạy cho cậu một bài học." Ông già tiếp tục nói: "Để cậu có trí nhớ tốt hơn! Nhớ cho kỹ nhà họ Triệu không phải là chỗ mà lũ chuột trong cống có thể quấy rối!"

Lời nói khinh thường của ông lão lập tức khiến mọi người ở Long Môn tức giận.

Đúng là nhà họ Triệu từng là một gia tộc quan lại trịch thượng nhưng sau đó bọn họ lại quay qua kinh doanh, trở nên giàu có.

Đương nhiên, họ coi thường các thế lực ngầm như Hắc Long.

Trong mắt ông cụ Triệu, đám người Hắc Long không khác gì chuột trong cống ngầm, đều không thể xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu.

"Thật ngông cuồng!"

Lúc này Từ đại sư ở bên cạnh bước ra.

"Đại ca, để tôi ra gặp ông ta đi!"

Hắc Long nói: "Lão Từ, cẩn thận chút. Ông ta là cung phụng nhà họ Triệu, nhất định là thực lực không yếu."

"Yên tâm đi." Từ đại sư rất tự tin vào chính mình: "Tôi không đánh lại Long Vương thì cũng thôi đi, chẳng lẽ lại không thể đánh lại một ông già à?"

Từ đại sư vẫn không tin. Bản thân ông ta là một cao thủ võ đạo cấp bảy, lại có thể ngã xuống hai lần trong cùng một ngày ư?

Tuy rằng vừa mới giao thủ với Diệp Lâm bị một cái tát đánh bay đi nhưng Diệp Lâm cũng không động thủ thật. Hơn nữa chính ông ta khổ luyện một thân công phu, cho nên cũng không bị thương nặng.

Giờ đây, lại bái kiến Long Vương mới cho nên Từ đại sư cũng nóng lòng muốn chứng tỏ sức mạnh của mình.

Vừa lúc dùng ông già trước mặt này luyện tập, một lần nữa lập uy.

"Tốt nhất các người nên lên cùng nhau cả đi." Ông già lấy côn ra đập xuống đất, bình tĩnh nói: "Tôi đang vội!"

"Muốn giương oai ở trong Long Môn của chúng ta, trước hết phải vượt qua ta đã!" Từ đại sư lại lần nữa phấn chấn tinh thần. Cơ bắp và xương cốt toàn thân đột nhiên phát triển, dường như mỗi bước đi lại càng cao thêm một cái đầu.

"Loại khổ luyện một thân công phu này chỉ miễn cưỡng tính là cao thủ cấp ba." Ông già hơi nheo mắt lại: "Muốn đấu với tôi, ít nhất phải có thực lực trên cấp ba mới được!"

"Hừ! Lại còn cấp ba? Cũng không sợ gió lớn thổi rách lưới!" Cách đối thủ tầm mười mét, Từ đại sư đột nhiên đấm một quyền ra, giống như mãnh hổ xuống núi, đầy khí thế!

"Nếm thử một quyền của tôi đã!"

Đối mặt với khí thế rào rạt của Từ đại sư, ông lão hơi nâng côn trong tay lên, rồi bất ngờ dùng khí thế quét ngang ngàn quân ra tay.

Vù!

Một âm thanh xuyên qua bầu trời truyền đến.

Từ đại sư chỉ cảm thấy hơi thở của mình như trở nên nặng nề hơn.

Bùm!

Một giây tiếp theo, ông ta còn không kịp phản ứng.

Chỉ thấy thân hình to lớn của Từ đại sư giống như một quả bóng chày bị hất văng ra xa hơn mười mét.

"Hít?"

Đám người Hắc Long nhìn thấy, không khỏi hít một hơi lạnh.

Không ai ngờ rằng Từ đại sư ở trong tay đối phương, ngay cả một chiêu cũng không thể đỡ được?

Lúc này, sau khi Từ đại sư chật vật ngã xuống đất, toàn thân đã tê dại.

Ông ta chỉ muốn nằm yên một lát.

Chuyện liên tiếp thất bại trong một ngày đã giáng một đòn nặng nề vào sự tự tin của ông ta.

"Ông... Rốt cuộc ông là thần thánh phương nào?"

Hắc Long kinh ngạc hỏi.

"Già này đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Vương Phàm!"

Vừa nói, côn trong tay ông lão vừa đập mạnh xuống đất.

Tức thì, một vết nứt ngoằn ngoèo uốn lượn xuất hiện trên mặt đất, lan thẳng đến chân của Hắc Long.

"Hít?"

Hắc Long chỉ cảm thấy lòng bàn chân tê dại, bịch bịch… Thân thể bị đẩy lùi lại vài bước.

"Hắc Long, nhận cái chết đi!" Ông lão tên Vương Phàm nghiêm mặt nói.

"Vương Phàm... Vương Phàm..." Hắc Long lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên nhớ đến một người: "Ông... Ông chính là giáo đầu dạy thương bổng ở phủ Đô Uy - Vương Phàm, Vương giáo đầu ư?"

Ông lão cười ha hả: “Lão phu đã sớm cáo lão về quê, không còn là giáo đầu gì nữa”.

"Quả nhiên là ông!" Sắc mặt Hắc Long đại biến.

Chẳng trách Từ đại sư, người có năng lực nhất trong số đám người của gã, lại bị chỉ bại trong một chiêu!

"Thì ra là... Vương giáo đầu?" Từ đại sư đang nằm trên mặt đất lập tức lấy lại tự tin, cảm thấy mình không thua oan.

Nếu có thể đánh thắng Vương giáo đầu mới là gặp quỷ đấy!

"Chỉ là một giáo đầu dạy thương bổng thôi, rất nổi tiếng à?"

Nhìn thấy mọi người phản ứng rất lớn, Diệp Lâm tò mò hỏi Tô Cửu Xuyên ở bên cạnh.

"Long Vương, ngài còn trẻ nên không biết." Tô Cửu Xuyên thấp giọng giới thiệu: "Người này mặc dù là giáo đầu dạy thương nhưng lại nổi tiếng toàn thế giới. Hầu hết cận vệ ở Yến Kinh đều do một tay ông ta huấn luyện.”

“Một tay cầm côn của ông ta có thể lấy đầu của tướng địch giữa hàng nghìn quân!”

"Nghe nói thực lực của ông ta là người mạnh nhất dưới Chiến thần đấy!"

"Ồ? Có thể so sánh với thực lực của Chiến Thần sao?" Diệp Lâm âm thầm gật đầu, chỉ sợ ngay cả Hắc Long cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.

Nhưng nếu đối phương đã gọi đến tên, muốn dạy dỗ mình thì Hắc Long cũng không còn cách nào khác đành cắn răng ra ngoài chiến đấu chống lại kẻ thù.

"Thì ra là Vương giáo đầu, bất kính bất kính rồi!" Hắc Long ôm quyền: "Vậy để tôi lĩnh giáo một chút, thủ đoạn của Vương giáo đầu vậy!"

“Mời!” Vương Phàm vung vẩy côn trong tay.

Một côn nâng lên, hướng thẳng về phía Hắc Long.

Hắc Long thấy vậy cũng không dám lơ là, rút đao ở eo ra, dùng đao nghênh địch.

"Xoảng" một tiếng giòn vang!

Trong nháy mắt đao và côn chạm vào nhau.

Cổ tay Vương Phàm khẽ lay động, một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên bộc phát.

Vậy mà lại đánh gãy đồng thời cả hai cây đao của Hắc Long!

"Hít?"

Hắc Long thấy thế, hít sâu một hơi.

Không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể bỏ đao vung nắm đấm lên, tiếp tục tấn công hung hãn.

"Phi long tại thiên!"

Hắc Long sử dụng Long quyền độc môn của mình, kèm theo tiếng rồng gầm đánh thẳng vào mặt của đối thủ.

Vương Phàm thấy vậy cũng thu tay lại.

Côn trong tay giống như rắn chui vào hang, nháy mắt đã bị thu trở về.

Ngay sau đó, cây côn lại xuất hiện như rồng!

Quyền và côn giao nhau.

"Ah!"

Hắc Long hét thảm một tiếng, chỉ cảm thấy xương trên tay mình vỡ vụn.

Dưới uy áp khủng khiếp, toàn thân gã không chịu khống chế mà ngã về phía sau.

Vương Phàm dùng một côn làm gãy đao, một côn làm cụt tay. Động tác rất dứt khoát, lưu loát, không có bất kỳ sự cẩu thả nào.

Đánh Hắc Long đến mức không còn chút sức lực chống cự.

Nhưng sau khi làm Hắc Long bị thương nặng, Vương Phàm vẫn không dừng lại.

Ngược lại tiếp tục múa may côn trong tay, đánh thật mạnh về phía đầu Hắc Long.

Nhìn thấy vậy, Hắc Long toát mồ hôi lạnh hét lên một tiếng: "Mạng ta xong rồi!"

Bị đánh vào đầu, dù không chết cũng sẽ tàn phế.

Đúng lúc cây côn chuẩn bị đánh vào mặt Hắc Long.

Diệp Lâm đã hành động.

Anh lắc mình một cái, đi đến bên cạnh Hắc Long.

Ra tay vững vàng tiếp được cây côn.

"Đủ rồi!" Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Trở về nói với ông cụ Triệu, nể mặt Diệp Lâm tôi. Việc này dừng ở đây đi!"
Chương 43: Hắc Long trở lại

"Hửm?"

Một côn này của Vương Phàm thất bại, thấy côn bị người thanh niên trước mặt nắm chắc trong tay, không khỏi có chút kinh ngạc.

Thế nhưng, nhìn thấy Diệp Lâm lại vì Hắc Long ra tay, ông ta lại cho rằng bọn họ cũng là cùng một nhóm cho nên không khỏi cảm thấy khinh thường.

"Cậu nghĩ cậu là ai?"

"Cũng xứng để ông cụ Triệu nể mặt cậu à?"

Vương Phàm không biết sáng nay Diệp Lâm đã cứu mạng ông cụ Triệu, có ơn với nhà họ Triệu.

Sau khi ông cụ Triệu xuất viện, về đến nhà cũng không để lộ việc này.

Vừa nghe nói người Hắc Long đang ở Yến Kinh, để trả thù cho đứa cháu gái nhỏ bị đoạt mất tượng Phật Ngọc, đã phái cung phụng Vương Phàm ở nhà đến dạy cho Hắc Long một bài học.

“Hắc Long hiện tại là người của tôi.” Diệp Lâm cầm côn không buông tay: “Đánh chó thì phải ngó mặt chủ!”

“Vậy tôi cũng sẽ đánh cả chủ nhân là cậu!” Nói xong, Vương Phàm lắc lắc cổ tay, thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Lâm.

Diệp Lâm cũng bị một côn này làm lay động, lùi về phía sau mấy bước, cánh tay cũng tê rần.

Thầm nghĩ: Không hổ là cường giả dưới Chiến Thần, thực sự rất mạnh mẽ!

Dù vậy, Diệp Lâm vẫn đứng trước mặt Hắc Long không chịu nhường một bước nào.

"Chàng trai! Tránh ra!" Cây côn trong tay Vương Phàm lại đập thật mạnh xuống đất.

Một vết nứt lớn ngoằn ngoèo bức thẳng về phía chân Diệp Lâm.

Thấy thế, Diệp Lâm cũng tiến lên một bước, đồng dạng chấn nát mặt đất.

Một lực lượng vô hình nghênh diện tiến đến.

Trong khoảnh khắc, hai lực lượng vô hình va chạm dưới sàn nhà, trực tiếp làm rung chuyển sàn nhà!

"Hả?" Vương Phàm nhìn thấy vậy, không khỏi thầm kinh ngạc: "Chàng trai này được đấy, thật thú vị! Chẳng trách cậu dám ra vẻ trước mặt lão phu?"

Tức thì, lòng háo thắng của Vương Phàm cũng nổi nên: "Vậy để lão phu thử sức với cậu một lần!"

Vừa nói, côn trong tay Vương Phàm lại ra tay lần nữa, đánh thẳng đến như đạn đạo.

Thấy vậy, Diệp Lâm nói với Hắc Long ở phía sau: "Nhìn cho kỹ, Phi long tại thiên không chỉ phải chỉ đảm bảo đuổi tốc độ mà sức mạnh của nó cũng phải được bộc phá!"

Nói rồi, Diệp Lâm đánh ra một quyền, đón đỡ một côn của đối thủ.

"Phi long tại thiên!"

Một quyền này của Diệp Lâm giống như một con rồng bay ra biển, tiếng rồng gầm nổi lên khắp nơi!

Chỉ một thoáng, quyền và côn lại giao phong.

Hai lực lượng giao nhau giống như Sao Hỏa đâm vào Trái Đất, phát ra âm thanh rền dữ như sấm sét.

Sau đó, đùng đùng đùng!

Một loạt âm thanh giống như tiếng pháo nổ.

Côn trong tay Vương Phàm vậy mà đã vỡ thành từng mảnh.

Cuối cùng, một luồng sức mạnh khủng khiếp như sóng to gió lớn lao tới như muốn nuốt chửng ông ta.

Cộp cộp cộp!

Vương Phàm vứt bỏ côn trong tay, lùi về sau hơn mười mét mới miễn cưỡng lấy lại thăng bằng.

"Chàng trai rất được đấy! Cậu…"

Vương Phàm dừng lại một chút, sau đó mới phát hiện toàn bộ cánh tay của mình đã mất đi tri giác, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cậu... Cậu là ai?"

Nếu không phải vừa mới đối đầu, Vương Phàm sẽ không bao giờ tưởng tượng được có một ngày mình sẽ bị đánh bại dưới tay một thiếu niên.

Chẳng lẽ... Mình đã già thật rồi?

"Tôi tên là Diệp Lâm." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Ông cũng đã dạy cho Hắc Long một bài học, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận. Trở về nói với ông cụ Triệu, Hắc Long hiện tại là người của tôi. Tôi sẽ quản lý họ nhiều hơn. Chuyện này dừng ở đây đi."

Những gì Hắc Long làm đều là gã gieo gió gặt bão nhưng tội lỗi không đến mức phải chết.

"Diệp Lâm..." Vương Phàm lặp lại cái tên này, khắc ghi trong lòng: "Được rồi, tôi nhớ kỹ cậu! Hôm nay, tôi sẽ nể mặt cậu!"

"Tạm biệt!"

Vương Phàm một tay ôm quyền, sau đó xoay người rời đi.

Mãi đến khi Vương Phàm rời đi, trong đại sảnh yên tĩnh mới bắt đầu bùng nổ tiếng hoan hô.

"Trời ạ! Ngài Long Vương lợi hại như vậy sao? Ngay cả Vương giáo đầu nổi tiếng lâu năm cũng không sánh được với Long Vương của chúng ta!"

"Không cần phải nói, ngài Long Vương của chúng ta chắc chắn chính là truyền nhân của Long Vương ngày xưa!"

"Lão già nhỏ bé đó thật buồn cười, vừa rồi ông ta đến còn rất coi thường chúng ta. Hiện tại cuối cùng ông ta cũng biết được sự lợi hại của chúng ta rồi!"

"Long Vương đại nhân thật mạnh mẽ!"

Mọi người trong Long Môn càng ngày càng kính sợ và sùng bái Diệp Lâm - Long Vương mới này.

"Đa tạ Long Vương đại nhân đã cứu! Bằng không hôm nay tôi sợ là khó thoát một kiếp!"

Hắc Long vừa biết ơn vừa xấu hổ.

"Haiz đáng tiếc! Cánh tay này của tôi đã bị phế rồi."

Hắc Long nhìn cánh tay bị gãy của mình, thực lực của bản thân sau này chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.

Lúc này, Diệp Lâm tiến lên, đỡ cánh tay gãy của Hắc Long lên.

Dùng sức một cái.

Sau đó, lòng bàn tay vận khí, dùng sức nắm chặt.

Hắc Long không biết tại sao, gã cũng không hiểu Diệp Lâm nắm lấy cánh tay gãy của mình làm gì.

Chẳng lẽ còn nghi ngờ gã đang giả vờ à?

Nhưng vào lúc này, Hắc Long đột nhiên cảm giác được chỗ cánh tay bị gãy có một loại cảm giác ấm áp.

Ngay lập tức, lại có một loạt tiếng xương kêu răng rắc.

Những chiếc xương vừa bị một côn kia đập nát đều đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.

"Tay… Tay của tôi?"

Hắc Long cử động cánh tay bị đánh gãy của mình, quả thực không thể tin vào mắt mình.

"Tốt rồi! Vậy mà lại tốt rồi?"

Hắc Long mừng như điên nhìn Diệp Lâm.

Không ngờ Diệp Lâm lại có phương pháp diệu thủ hồi xuân như vậy?

"Cám ơn Long Vương đại nhân!" Hắc Long lại lần nữa quỳ xuống, đập đầu xuống đất: "Từ nay về sau, Hắc Long nguyện ý làm thủ hạ cho Long Vương, thề sống chết đều theo!"



Lúc này, ở thư phòng nhà họ Triệu.

Ông cụ Triệu đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên.

"Ông cụ Triệu, xin thứ cho tôi nói thẳng!"

“Ông thực sự định vì một đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà công khai chống lại nhà họ Diệp ư?”

"Nếu chuyện này mà trở nên nghiêm trọng thì có lẽ khó có thể kết thúc, sẽ gây bất lợi cho mọi người!"

"Hy vọng ông cụ Triệu sẽ suy nghĩ kỹ!"

Một người đàn ông trung niên tên Viên Chi Cái từng là học trò của ông cụ Triệu, được đánh giá cao cũng được ông một đường đề bạt lên, hiện là Bộ trưởng Bộ Nội vụ.

Ông cụ Triệu gọi người người này tới cũng vì giúp đỡ Diệp Lâm như lời đã hứa, tra xét các khoản thuế của nhà họ Diệp, làm rung chuyển căn cơ của họ.

Tuy nhiên, chuyện này đã bị Viên Chi Cái kịch liệt phản đối.

"Tôi nợ Diệp Lâm một ân tình lớn." Ông cụ Triệu chậm rãi nói: "Người ta đã cứu mạng tôi, cho nên tôi vẫn phải giúp."

"Ha ha..." Viên Chi Cái không cho là đúng, cười nói: "Ông cụ Triệu, hiện tại không phải ông rất tốt ư, sao có thể nói ân cứu mạng? Đừng để thằng nhóc kia lừa gạt!"

“Chỉ là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà thôi. Ông cụ Triệu không cần phải bận tâm với người như vậy.”

Viên Chi Cái coi thường những người như vậy, cho nên không muốn ra tay tương trợ.

Sau một hồi thuyết phục và phân tích lợi hại của chuyện này, ngay cả ông cụ Triệu cũng có chút động lòng.

Đúng lúc này.

Vương Phàm đã trở lại.

"Vương giáo đầu?" Viên Chi Cái thấy thế đã vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Ông ta có một người con trai là võ sĩ, từng được Vương giáo đầu chỉ điểm và chăm sóc, hiện tại đã đạt được thành tựu phi thường.

“Vương giáo đầu, ông bị thương à?” Ánh mắt của Viên Chi Cái rất sắc bén, chú ý đến cánh tay Vương Phàm không được tự nhiên.

"Có chuyện gì vậy?" Ông cụ Triệu vội vàng hỏi.

"Tôi đã dạy cho Hắc Long một bài học." Vương Phàm cười khổ lắc đầu: "Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị đánh bại trong tay một thiếu niên."

"Cái gì?" Viên Chi Cái nghe thấy thế thì lấy làm kinh hãi: "Là thần thánh phương nào? Ngay cả Vương giáo đầu không phải là đối thủ sao?"

Ông cụ Triệu cũng vừa kinh ngạc vừa bối rối, không ngờ bên cạnh Hắc Long lại có cao thủ ấn giấu sâu như vậy.

“Người này tên là Diệp Lâm!” Vương Phàm tâm phục khẩu phục nói: “Đúng là thiếu niên xuất anh hùng!”

"Cái gì? Diệp Lâm?" Sắc mặt Viên Chi Cái cứng đờ, "Đứa con bị nhà họ Diệp bỏ rơi kia sao? Sao có thể chứ?"
Chương 44: Chiến thần Côn Luân

Gương mặt Viên Chi Cái lộ vẻ kinh hoàng.

Đứa con nhà bị bỏ rơi vừa bị ông ta coi thường hóa ra lại là một cường giả hàng đầu. Thậm chí ngay cả thầy Vương cũng không phải đối thủ ư?

Làm sao có thể!

Khác biệt về địa vị này khiến Viên Chi Cái không thể tin được.

"Không thể là cùng một người được nhỉ?" Viên Chi Cái tự an ủi: "Chắc chắn là cùng tên..."

Lúc này, ông cụ Triệu cũng bàng hoàng bối rối.

Ông ấy chỉ biết Diệp Lâm có y thuật vô song nhưng chưa từng nghe nói qua thân thủ của Diệp Lâm như thế nào.

Hơn nữa, đối thủ là một cường giả hàng đầu dưới Chiến Thần như Vương Phàm.

Ông cụ Triệu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm một bức ảnh của Diệp Lâm để Vương Phàm xác nhận lại một chút.

“Không sai, chính là người trẻ tuổi này!” Vương Phàm khen ngợi: “Thật là một người trẻ tuổi lợi hại!”

Sau khi được xác nhận, ông cụ Triệu cũng bị chấn động, không ngờ lại đánh giá thấp Diệp Lâm, hóa ra anh lại là một anh hùng trẻ tuổi có y võ song toàn!

Viên Chi Cái vẫn không thể tin được, hỏi: "Thầy Vương, ngài nhìn kỹ xem, có chắc chắn là cậu ta không?"

Vương Phàm cười nói: “Tôi cũng đâu có bị mờ mắt đâu, vừa mới giao thủ với cậu ấy, sao có thể nhận nhầm người được?”

"Ha ha ha ha..." Ông cụ Triệu cuối cùng cũng cười lớn, vỗ vỗ vai học sinh mình nói: "Chi Cái, thế nào? Tuy tôi đã già nhưng vẫn có mắt nhìn người đấy. Diệp Lâm này là một người rất phi thường."

“Nhà họ Diệp trục xuất cậu ấy sẽ là một mất mát to lớn đối với nhà họ Diệp!”

Viên Chi Cái cười xấu hổ, không ngờ người mà mình vừa khinh thường lại có thể lợi hại như vậy.

Vương Phàm cũng đồng ý với đánh giá của ông cụ Triệu.

"Không sai, tuổi còn trẻ như vậy mà chàng trai này đã có thực lực như thế, tương lai ắt vô hạn!"

Ông cụ Triệu tò mò hỏi lại: "Thầy Vương, theo ông thì Diệp Lâm đã học từ ai mà lại mạnh mẽ như vậy chứ?"

Vương Phàm trầm giọng nói: “Sau khi thua tôi cảm thấy kinh hãi, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.”

“Nhưng trên đường về, tôi nhớ lại tình hình chiến đấu lúc ấy thì cảm thấy chiêu thức của chàng trai trẻ này cương mãnh bá đạo, rất có quyền phong như trong quân lại làm cho tôi nhớ tới một người!"

"Là ai?" Ông cụ Triệu và Viên Chi Cái đồng thanh hỏi.

Dừng một chút, thần sắc Vương Phàm nghiêm túc, nói ra tên người đàn ông kia: "Chiến thần Côn Luân!"

"Cái gì?"

"Chiến thần Côn Luân?"

Nghe vậy, ông cụ Triệu và Viên Chi Cái càng tỏ ra kinh ngạc hơn.

Nếu câu nói này đến từ người khác, đương nhiên nó sẽ bị coi là một lời nói đùa và cũng không ai thật sự coi trọng.

Tuy nhiên, thầy Vương - Vương Phàm là cao thủ hàng đầu đứng dưới Chiến Thần đã có cơ hội luận bàn với Chiến Thần của tất cả các bang phái lớn, độ tin cậy trong lời nói của ông ta là cực kỳ cao.

"Tôi may mắn được giao thủ cùng Chiến Thần Côn Luân tại một hội nghị quân sự." Vương Phàm lộ ra vẻ mặt hoài niệm và phấn khích: "Đúng! Không thể sai được! Cảm giác áp bức gần như giống hệt nhau!"

“Chiến Thần Côn Luân…” Ông cụ Triệu cũng lẩm bẩm, cảm giác hoài niệm trỗi dậy: “Đáng tiếc… một thế hệ Chiến Thần đã sụp đổ từ lâu…”

Viên Chi Cái lại kinh ngạc: "Thầy Vương, ý ông là Diệp Lâm ... là truyền nhân của Chiến Thần Côn Luân?"

“Rất có thể!” Vương Phàm nói: “Mà với thực lực hiện tại của cậu ấy, nếu chịu nhập ngũ, tương lai trở thành Chiến Thần cũng không phải chuyện nói chơi đâu.”

Đôi mắt của Vương Phàm sáng lên đầy phấn khích, như thể ông ta đang chứng kiến một vị Chiến Thần tương lai đang từ từ đi lên vậy!

Viên Chi Cái thấy vậy lập tức đứng dậy nói với ông cụ Triệu: "Ông cụ Triệu, việc Diệp Lâm nhờ ngài làm tôi sẽ lo ngay!"

“Xin hãy chờ xem tiêu đề tin tức của ngày mai!”

Nói xong, Viên Chi Cái lập tức xin phép rời đi, trở về Bộ nội vụ chuẩn bị.

Mặc dù vừa rồi rất không tình nguyện làm việc cho Diệp Lâm, do sợ đắc tội với cả nhà họ Diệp.

Nhưng bây giờ, Viên Chi Cái cảm thấy làm việc cho Diệp Lâm chính là vinh quang. Dù sao người này rất có thể sẽ là Chiến thần tương lai, chỉ một nhà họ Diệp có quan trọng gì?

"Ừm..." Ông cụ Triệu cũng âm thầm gật đầu.

Sau chuyện hôm nay, địa vị của Diệp Lâm ở trong lòng nhà họ Triệu càng nặng hơn.

Hơn nữa, trong vòng một tháng ông cụ Triệu còn cầu đối phương luyện chế cho mình một loại thuốc cải mệnh.



Cùng lúc đó.

Hứa Như Hải của nhà họ Hứa đang ở trong một nhà hàng cao cấp, cùng bạn bè uống rượu, ăn mừng, chờ đợi người của ông ta cử đến mang tin vui trở về.

Đột nhiên, “rầm” một tiếng!

Cánh cửa phòng bao bị đá mở.

Anh Cường dẫn đầu đám đông lao vào.

"Hả?" Hứa Như Hải giật mình, lập tức nhận ra đó là tên côn đồ mình đã bỏ rất nhiều tiền thuê về. Tuy vừa kinh ngạc vừa tức giận nhưng ông ta vẫn kìm nén cơn tức giận hỏi: "Người mà tôi yêu cầu xử lý thế nào rồi? Anh mang nó đến đây? Hay là đã ném nó xuống sông?”

Anh Cường nghe vậy thì cười lạnh.

Đơn hàng này suýt nữa đã khiến hắn suýt thì khó giữ nổi mạng mình, tay cũng bị phế rồi.

Anh Cường tất nhiên phải trút hết lửa giận trong lòng trở lại cho người thuê.

"Lên!" Anh Cường vẫy tay, người của hắn lập tức vây quanh đám người.

"Các người đang làm gì vậy?" Hứa Như Hải kinh hãi: "Người đâu! Vệ sĩ đâu rồi?"

Nhưng dù Hứa Như Hải có hét thế nào thì vệ sĩ bên ngoài cũng đã sớm bị chế phục, không có ai đến cứu ông ta.

"Các người điên à?" Hứa Như Hải vừa kinh hãi vừa tức giận: "Các người dám đụng vào tôi sao? Tao là người nhà họ Hứa! Một tên côn đồ như mày có nghĩ đến hậu quả không?"

Anh Cường lạnh lùng nói: "Tao nhận lệnh Long Vương phải cho mày nếm chút đau khổ!"

"Đầu tiên chặt đứt tứ chi của ông ta, ném ông ta xuống hào! Cử người canh chừng, không cho phép bất cứ ai đến cứu!"

Hứa Như Hải hét thảm một tiếng, bị kéo ra khỏi phòng bao.

Ông ta bị kéo xuống hào trước rồi mới bị dùng cực hình.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, mình ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Tên côn đồ ông ta thuê lại đánh hỏng cả người ông ta.

Bên phía nhà họ Diệp.

Hứa Như Vân đã lâu không thể liên lạc được với anh trai mình.

Ban đầu chỉ muốn hỏi liệu có bắt được tên súc sinh Diệp Lâm đó không.

Không ngờ đến chiều rồi mà anh trai lại mất liên lạc.

"Rối cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hứa Như Vân đột nhiên cảm thấy bất an, mi mắt phải không ngừng co giật.

"Chồng à, em lo lắng anh trai em xảy ra chuyện, anh có thể giúp em được không..."

Hứa Như Vân vội vàng đến phòng làm việc và nhờ chồng bà ta là Diệp Nguyên Cát giúp đỡ.

Lúc này Diệp Nguyên Cát đang lục tung đồ đạc, lo lắng đến mức sứt đầu mẻ chán, không thèm nghe xem vợ ông ta đang nói gì.

"Sao vậy?" Hứa Như Vân lặp lại lần nữa.

"Công ty chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!" Diệp Nguyên Cát vừa nói vừa ném một số tài liệu vào máy hủy tài liệu để tiêu hủy: "Vừa rồi cha tôi vừa gọi điện đến nói rằng có người của Bộ Nội vụ đột nhiên tiến vào công ty chúng ta, muốn đến kiểm toán.”

"Nghe nói có người tố giác công ty chúng ta trốn thuế, hiện tại công ty đã loạn rồi!"

Cái gì?

Hứa Như Vân cũng bị hoảng sợ.

Rốt cuộc ai là người làm cho một công ty lớn tầm cỡ Tập đoàn như nhà họ Diệp loạn như vậy?

Chỉ cần kiểm tra sẽ thấy rất nhiều vấn đề xảy ra.

"Tôi phải về công ty hợp tác điều tra..." Sau khi tiêu hủy tài liệu quan trọng trong tay, Diệp Nguyên Cát lập tức rời đi.

Hứa Như Vân ngơ ngác nhìn chồng rời đi, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Đầu tiên là anh trai mất liên lạc đã lâu, sau đó là gia đình nhà chồng bị điều tra.

Trong vòng một ngày, Hứa Như Vân cảm giác như bầu trời trên đầu sắp sụp đổ.

Nhưng không ngờ rằng tất cả chỉ là sự khởi đầu!
Chương 45: Mời cậu ăn cơm

Bên kia, tầng cao nhất của tòa nhà Long Môn.

Sau khi Diệp Lâm tiễn Vương Phàm đi, anh cùng đám người Hắc Long trò chuyện một lúc mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Tạm biệt Long Vương!” Hắc Long lập tức đi theo, hộ tống anh một đường.

“Đúng rồi.” Diệp Lâm lại nhớ đến cái gì, hạ lệnh: “Từ nay trở đi, không được tùy tiện gọi bậy ở ngoài.”

Dù sao danh xưng "Long Vương" này quá khoa trương, với thực lực hiện tại của Diệp Lâm, anh không thể chống đỡ được danh hiệu "Long Vương" này.

Anh vừa mới ra tù nhưng vẫn muốn ẩn mình nếu sớm bị vạch trần, bị mọi thế lực nhắm đến sẽ là điều không khôn ngoan.

Hơn nữa, nếu muốn thật sự trở thành Long Vương của thế lực ngầm danh xứng với thực thì còn phải thu phục được tám vị Long khác.

Bây giờ, chỉ mình Hắc Long thần phục vẫn còn xa mới đủ.

"Vậy chúng tôi nên gọi là gì?" Hắc Long hỏi.

"Cứ gọi tôi là ngài Diệp." Diệp Lâm nhàn nhạt nói.

"Vâng, ngài Diệp!"

Hắc Long vừa cung tiễn vừa muốn giữ Long Vương lại cùng dùng bữa

Lúc này di động của Diệp Lâm vang lên.

Là Susan gọi đến.

"Diệp Lâm, cậu ở đâu? Tôi muốn mời cậu một bữa, cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm việc làm!"

Hôm nay, Susan đã đạt được mong muốn của mình là gia nhập trụ sở chính của Tập đoàn Triệu thị. Cô ấy ngay lập tức được thăng chức lên vị trí trưởng phòng nhân sự.

Cô ấy biết tất cả những điều này là công lao của Diệp Lâm.

Vì vậy, hôm nay tan làm cô ấy định mời Diệp Lâm đi ăn cơm.

"Tôi đang ở tòa nhà Long Môn." Diệp Lâm nói.

“Vậy tôi đi tìm cậu.” Susan gợi ý, hai người hẹn gặp nhau ở đây.

Sau khi Diệp Lâm cúp điện thoại, lại nói với Hắc Long: “Tôi có một người bạn sắp đến đây, sắp xếp cho tôi một chút.”

"Không thành vấn đề." Hắc Long gợi ý: "Vậy chúng ta đến nhà hàng Sky tầng dưới đi, là nhà hàng ba sao Michelin."

Rất nhanh, Hắc Long đã đặc biệt sắp xếp vị trí tốt nhất trong nhà hàng cho Diệp Lâm.

Trong nhà hàng Sky ở tầng hai, có thể quan sát được nửa Yến Kinh, đây cũng là địa điểm được nhiều người nổi tiếng trên Internet check-in. Thông thường, dù có hẹn trước, cũng phải xếp hàng chờ cả tháng.

Chẳng bao lâu, Susan đã đi taxi đến tòa nhà Long Môn, cô bị khung cảnh náo nhiệt bên ngoài làm cho kinh ngạc.

"Ồ, hôm nay có chuyện gì vậy? Sao xung quanh đây lại có nhiều vệ sĩ tuần tra như vậy?"

"Không biết, có lẽ là luyện tập nhỉ?"

Diệp Lâm liếc nhìn bên ngoài, phát hiện Kim Lũ Y vẫn đang canh giữ cách đó không xa, thật đúng là âm hồn không tan.

“Đi thôi, tôi đã sắp xếp xong rồi.” Diệp Lâm dẫn Susan lên tầng ăn cơm.

Không lâu sau khi Susan đến.

Một chiếc ô tô sang trọng khác chậm rãi dừng lại trước cửa tòa nhà.

Một thanh niên bước từ trên xe đi xuống.

“Cha, sao cha lại gọi con đến đây vội thế?”

Người này tên là Tô Triết, con trai của Tô Cửu Xuyên.

"Hôm nay ở đây có một nhân vật lớn đến. Con hãy giả vờ ở gần đó ăn cơm rồi đi qua mời ly rượu, làm quen một chút đi!"

Hóa ra Tô Cửu Xuyên và Hắc Long vốn muốn đi với Diệp Lâm cũng nhau dùng bữa nhưng đã bị từ chối, không cho bọn họ quấy rầy anh.

Vì vậy, Tô Cửu Xuyên nảy ra ý tưởng, nghĩ ra một kế hoạch khác.

Gọi con trai mình đến, giả vờ đang ăn tối gần đó, mời một chén rượu để làm quen một chút.

Hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy thực lực của Diệp Lâm, Tô Cửu Xuyên mới ý thức được, ông ta nhất định phải có quan hệ tốt với Diệp Lâm.

Nếu hai cha con họ bám được đùi của Diệp Lâm, sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.

"Nhân vật lớn nào?" Tô Triết đột nhiên trở nên hưng phấn.

"Long Vương!"

Tô Cửu Xuyên dẫn con trai vào thang máy, giới thiệu ngắn gọn vị trí ăn tối của Long Vương.

"Nó ở giữa nhà hàng, cạnh cửa sổ."

Tô Triết biết nơi đó: “Con biết chỗ đó rồi, có thể ngắm cảnh đêm của một nửa Yến Kinh. Trước đây con muốn dẫn bạn gái đến đó ngồi nhưng chỉ để hẹn trước mà phải đợi hơn nửa tháng.”

“Long Vương không muốn người khác quấy rầy ngài ấy, cho nên cha không thể xuất hiện.” Tô Cửu Xuyên cuối cùng cảnh cáo: “Trực tiếp đi vào, giả làm khách dùng bữa, mời ngài ấy một ly rượu, thuận tiện làm quen."

"Đã rõ!"

Đang nói chuyện thì thang máy đã đến.

Tô Triết bước ra khỏi thang máy, vẫy tay chào tạm biệt cha mình: "Chờ tin vui của con!"

"Được." Tô Cửu Xuyên không ra khỏi thang máy: "Mời rượu xong thì đến tầng trên tìm cha."

Lập tức, Tô Triết bước vào nhà hàng, bưng một ly rượu vang đỏ rồi đi về phía vị trí độc đáo kia.

"Ơ?" Bước chân Tô Triết loạng choạng: "Sao cô ấy lại ngồi ở đó?"

Tô Triết nhiều lần xác nhận vị trí là chính xác.

Tuy nhiên, ở vị trí đó, anh ta không nhìn thấy đại lão ngầm nào mà thay vào đó lại nhìn thấy em họ của mình?

"Susan, tại sao em lại ngồi ở đây?" Tô Triết cầm ly rượu bước đến, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Anh họ?" Susan thấy người đến cũng ngạc nhiên không kém.

Đồng thời cũng cảm thấy giọng điệu của anh họ không tốt, trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ, mình không thể đến đây ăn cơm sao? Đây không phải là nhà hàng của nhà họ Tô chứ?

Hóa ra Susan cũng là thành viên của nhà họ Tô, một trong mười gia tộc giàu có hàng đầu ở Yến Kinh nhưng gia đình cô ấy chỉ là một nhánh phụ mà nhân khẩu lại ngày càng giảm, cũng không mấy nổi tiếng.

Ban đầu Susan vốn có cơ hội gia nhập công ty gia đình, nhưng sau khi gia nhập không lâu, cô ấy bị tẩy chay, dưới cơn nóng giận bèn từ chức.

Thề sẽ vào một công ty lớn cùng đẳng cấp, cho dù rời khỏi nhà họ Tô cũng có thể thành công.

Một lần hành động thiếu suy nghĩ này của Susan lại càng khiến cho cả nhà cô ấy bị gạt ra khỏi gia tộc.

May mắn thay, hiện Susan đã chính thức gia nhập tổng công ty của Tập đoàn Triệu thị, mới miễn cưỡng có thể thở nhẹ nhõm một hơi.

"Susan, em có biết ai là người đã sắp xếp chỗ này cho em ngồi không?"

Susan lắc đầu chai rối.

"Đây là nơi Long Vương sẽ dùng bữa tối nay! Ai cho phép hai người ngồi!"

Tô Triết dùng giọng ra lệnh nói: "Hai người các người nhanh chóng tránh ra mau!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK