• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Ai tán thành, ai phản đối?

Lúc này gặp lại Diệp Lâm, năm đại gia tộc hoàn toàn không dám thất lễ, ai nấy đều cực kì sợ hãi.

Rốt cuộc thì ngay cả Bàng chân nhân được nhà họ Cát phụng dưỡng cũng bị Diệp Lâm đánh tới mức hộc máu.

Lại thêm cảnh tượng khủng bố trước mắt đều do một tay Diệp Lâm gây ra.

Một đám người thường từ năm đại gia tộc nào dám bất kính dù chỉ là một chút với Diệp Lâm?

Mỗi khi Diệp Lâm bước lên trước một bước, đám người đối diện đều sẽ sợ hãi mà lùi ra sau một bước.

Tuy rằng mọi người đều muốn thoát khỏi hiện trường, nhưng mà một cửa ra vào duy nhất lại bị Diệp Lâm chặn lại, dù có người gan dạ hơn nữa cũng không dám vượt qua Diệp Lâm nửa bước.

“Ơ, ở đây sao thế này?”

Bạch Vi Vi cũng đi theo vào, lập tức bị dọa sợ đến mức hô hấp dồn dập.

“Đợi đã!” Diệp Lâm quay người, lau nhẹ trước hai mắt Bạch Vi Vi một cái.

Trước mắt Bạch Vi Vi lập tức sáng ngời, xung quanh đều biến về dáng vẻ vốn có.

Năm đại gia tộc khác vẫn mang dáng vẻ thấy quỷ, bị dọa sợ cực kì, chắc là bọn họ vẫn còn đang ở trong ảo giác, không thể nào thoát ra được.

“Diệp tiên sinh… Diệp tiên sinh!”

Lúc này, người nhà họ Thôi thấy Diệp Lâm có cách giải quyết ảo giác trước mắt thì vội vàng đi lên xin giúp đỡ.

“Chúng ta là người một nhà mà!”

“Tất cả đều do nhà họ Các sắp xếp, không hề có liên quan gì đến nhà họ Thôi chúng tôi!”

“Xin Diệp tiên sinh ban ơn, giúp chúng tôi gạt đi ảo giác khủng bố kia đi!”

Diệp Lâm giơ tay, giúp người nhà họ Thôi gạt bỏ lớp ảo giác.

“Phù…” Người nhà họ Thôi như trút được gánh nặng: “Rốt cuộc cũng trở nên bình thường rồi.”

“Diệp tiên sinh!”

Lúc này, Tô Cửu Xuyên dẫn theo vài người đi đến trước mặt Diệp Lâm, cung kính khom lưng chào hỏi Diệp Lâm.

“Đây là cha và anh cả tôi.”

“Nhà họ Tô chúng tôi sẵn lòng hợp tác với Diệp tiên sinh, tuyệt đối không có lòng riêng.”

“Xin Diệp tiên sinh giơ cao đánh khẽ. Cha tôi bị mắc bệnh tim…”

Diệp Lâm gật đầu, đồng thời khôi phục tầm mắt bình thường cho người nhà họ Tô.

Cha con nhà họ Tô cực kì biết ơn Diệp Lâm, hoàn toàn đánh mất suy nghĩ định làm kẻ hai mặt.

Ông cụ Tô cũng thầm quyết định là vì sự phát triển sau này của nhà họ Tô, xem ra là phải bỏ lớn giữ nhỏ, để con trai út Tô Cửu Xuyên làm người kế thừa nhà họ Tô.

“Và cả chúng tôi nữa…”

Ba nhà họ Cát, Đàm và Thường đều vội vàng đi lên xin được tha thứ, để có thể khôi phục như bình thường.

“Chắc là các ông không cần đâu nhỉ?” Diệp Lâm lập tức từ chối.

Dù là trách phạt hay là ban thưởng thì đều là ban ơn.

Diệp Lâm tha cho nhà họ Sở và nhà họ Tô, đồng thời cũng muốn gây áp lực cho ba nhà Cát, Đàm và Thường.

“Ai mới bày trận pháp ở bên ngoài vậy?”

Diệp Lâm lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người ở đây.

Cuối cùng, tầm mắt của anh dừng trên người Bàng chân nhân, và anh đã có đáp án.

Bàng chân nhân run rẩy đi lên.

“Với cái loại trình độ gà mờ kia của ông mà cũng dám đấu pháp từ xa với tôi hả?”

Diệp Lâm dùng một tay xách ông ta lên, như là xách một con gà con.

Bàng chân nhân sợ tới mức liên tục cầu xin tha thứ.

“Ông thích nuôi quỷ lắm đúng không?” Dứt lời, Diệp Lâm ném ông ta lên bàn họp: “Vậy thì thử mùi vị chảo dầu đi!”

Bịch!

Lời nói còn chưa dứt, Bàng chân nhân đã bị ném mạnh lên bàn.

Tuy rằng đây chỉ là một chiếc bàn họp bằng gỗ, nhưng sau khi thêm ảo giác vào, trong mắt đám người Bàng chân nhân thì đây chính là một cái chảo dầu trong địa ngục.

Bàng chân nhân bị ném vào trong nồi, cả người đều run rẩy, cảm giác da tróc thịt bong, đau đớn khó nhịn.

Ông ta giãy giụa định bò ra, nhưng ác quỷ mặt mũi hung tợn xung quanh lại dùng dao nĩa đẩy ông ta xuống chảo dầu lần nữa.

Ông ta ở trong chảo dầu lăn lộn gào khóc, chịu đủ mọi tra tấn.

Mặc dù ông ta biết mọi thứ đều là giả, nhưng mà ông ta vẫn phải chịu đau đớn giày vò, không thể tự thoát ra ngoài được.

Lúc này, năm đại gia tộc nhìn thấy tình trạng thê thảm của Bàng chân nhân thì đều cảm thấy rùng mình.

Đương nhiên, mọi thứ ở trước mắt đều là cảnh tượng khác nhau với người nhìn khác nhau.

Ví dụ như nhà họ Thôi và nhà họ Tô đã được tha thứ, bọn họ chỉ thấy Bàng chân nhân lăn lộn gào khóc thảm thiết trên bàn.

Nhưng trong mắt ba đại gia tộc còn lại cái cảnh Bàng chân nhân bị ném vào chảo dầu thật sự là rất khủng khiếp, khiến bọn họ sôi nổi dời mắt, không dám nhìn thẳng nữa.

“Ngồi xuống hết đi!” Diệp Lâm tiếp tục ra lệnh: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Ngồi xuống?

Chỉ một yêu cầu nhỏ thôi mà, nhà họ Thôi và nhà họ Tô lập tức ngoan ngoãn làm theo, quay lại vị trí của mình.

Nhưng ba nhà Cát, Đàm và Thường thì lại giống như lên pháp trường vậy.

Bởi vì lúc này, ở trong mắt bọn họ, bàn ghế đều là quái vật có thể cắn nuốt bọn họ, giống như là có lửa thiêu mông, ai dám ngồi chứ?

Khi đám người Diệp Lâm ngồi xuống xong rồi…

“Hửm?” Diệp Lâm nhìn sang ba nhà vẫn còn đang đứng ở một bên, không dám ngồi xuống.

“Chúng tôi… đứng là được rồi…”

“Ở trước mặt Diệp tiên sinh, chúng tôi nào dám ngồi xuống…”

Mọi người sôi nổi né tránh.

“Tôi bảo các ông ngồi thì các ông phải ngồi!” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Ai dám đứng, tôi sẽ ném vào đó cùng với ông ta!”

Dứt lời, Diệp Lâm gõ gõ bàn họp.

Nhưng ở trong mắt ba nhà thì đây chính là dấu hiệu bị ném vào chảo dầu.

“Được rồi…”

“Chúng tôi ngồi…”

“Ngồi…”

Mọi người nhắm mắt, cắn răng, giống như đang trên pháp trường, căng da đầu ra mà ngồi xuống.

Toàn thân đều chảy mồ hôi lạnh, một giây trôi qua mà tưởng chừng như một năm.

Giờ phút này, không khí tại hiện trường có phần là lạ.

Dưới loại không khí khủng bố thế này mà cũng có thể nói chuyện được hả?

Chắc là dù Diệp Lâm có đưa ra yêu cầu gì thì mọi người ở đây đều không dám nói nửa chữ không.

Rốt cuộc thì trước mặt còn có một người đang đau đớn giãy giụa gào thét trong chảo dầu kia kìa.

Thật sự là giống như giết gà dọa khỉ, khiến người ta sợ hãi, nào dám có suy nghĩ gì khác nữa.

“Hôm nay tôi tới đây là vì có hai chuyện muốn thông báo cho các ông biết.”

Diệp Lâm ra tiếng, tiếp tục nói.

“Thứ nhất, tập đoàn Lâm Thị vừa mới thành lập, còn thiếu tài chính, cần sự ủng hộ của năm nhà các ông.”

“Mỗi nhà chi tạm hai tỷ, gom đủ mười tỷ đưa tôi.”

“Thứ hai, sau này năm nhà phải phục tùng tôi như phục tùng nhà họ Bạch trước đây. Lời nói của tôi chính là mệnh lệnh.”

“Mọi thứ đều phải do tôi quyết định.”

Dứt lời, Diệp Lâm ngồi thẳng lên, khí thế trỗi dậy: “Tôi nói xong rồi. Ai tán thành, ai phản đối?”
Chương 62: Địa ngục bất tử

Tán thành hoặc phản đối?

Đối mặt với vấn đề này, mọi người ở hiện trường ngay cả lòng muốn chết cũng có.

Mẹ nó cậu đang nói vô nghĩa đấy hả?

Ai dám phản đối?

Con mẹ nó ai dám phản đối chứ?

Lúc này, người trong năm đại gia tộc như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Giống như là đang ở trong địa ngục, đối mặt với Diêm La sống vậy.

Ai mà không gật đầu đồng ý?

Nếu dám nói môt chữ không, thì chắc là sẽ vĩnh viễn rơi vào địa ngục, không thể quay về nữa.

Tuy rằng nhà họ Thôi và nhà họ Tô đã được tha thứ, nhưng mà dưới bầu không khí thế này, bọn họ cũng sợ hãi, không dám thở mạnh.

Huống chi là ba nhà Cát, Đàm và Thường bị ảo giác khủng bố tra tấn. Bọn họ cực kì sợ hãi, có người nhát gan suýt nữa bị dọa sợ tiểu trong quần. Ông cụ Đàm vẫn còn hôn mê kia kìa.

“Chúng tôi đồng ý!” Nhà họ Thôi và nhà họ Tô dẫn đầu tỏ thái độ.

“Sau này, lời nói của Diệp tiên sinh chính là thánh chỉ, nhà họ Thôi chúng tôi xông pha khói lửa cũng sẽ không từ chối.”

“Nhà họ Tô chúng tôi cũng vậy!”

Thấy nhà họ Thôi và nhà họ Tô như vậy, ba nhà còn lại cũng liên tục tỏ vẻ đồng ý, không dám cò kè mặc cả một chút nào.

“Sau này, nhà họ Cát, nhà họ Đàm, nhà họ Thường chúng tôi đều sẽ nghe lệnh của Diệp tiên sinh!”

Thủ đoạn quyết đoán của Diệp Lâm khiến năm đại gia tộc lần lượt cúi đầu.

Và người vốn định ra oai phủ đầu với Diệp Lâm đã trở thành ác mộng với những người ở đây.

Bạch Vi Vi đứng bên cạnh thật sự không thể tin nổi.

Cô cho rằng hôm nay sẽ là một buổi đàm phán khó khăn, rốt cuộc thì hiện nay năm đại gia tộc có tiền có thế, sao lại dễ dàng phục tùng, nghe lệnh bọn họ chứ?

Kết quả cực kì bất ngờ, Diệp Lâm chỉ mới dùng vài thủ đoạn thôi mà đã khiến năm đại gia tộc giống như chim sợ cành cong, theo gió bay xuống.

Ngay sau đó, Diệp Lâm ra hiệu cho Bạch Vi Vi lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đưa cho năm nhà kí tên ấn dấu tay.

Tuy rằng biết năm nhà tạm thời không dám có lòng phản nghịch, nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, vẫn cần phải có một hợp đồng mang tính tượng trưng.

Năm nhà cầm hợp đồng, ngay cả xem cũng không xem, trực tiếp lật đến tờ cuối cùng, ký tên vào.

“Diệp tiên sinh, chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, cũng đã đồng ý điều kiện của cậu rồi, bây giờ cậu hãy thu thần thông lại, tha cho chúng tôi đi…”

Đối mặt với cả phòng đều là quỷ quái, đám người nhà họ Cát thật sự không chịu nổi nữa.

“Ừ!”

Diệp Lâm phất tay, toàn bộ ảo giác xung quanh đều tan ra.

Người trong ba đại gia tộc như trút được gánh nặng, nằm liệt trên ghế dựa.

Ngay cả Bàng chân nhân dường như cũng thoát khỏi biển khổ, nằm nhoài ra bàn, há to miệng thở hổn hển.

Lúc nhìn phía Diệp Lâm, trong mắt ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi và nhát gan.

Nhưng mà ở trong lòng ông ta thì lại tràn đầy giận dữ và thù hận.

Diệp Lâm, hãy đợi đấy!

Bàng chân nhân âm thầm thề, thù này không báo, thề không làm người!

Ông ta muốn trả lại gấp mười lần trăm lần nỗi khổ sở phải chịu hôm nay cho Diệp Lâm!

Chờ sư huynh tao tới, ta muốn để cho mày xuống địa ngục thật sự!

Sau khi hồi hồn lại, người trong ba đại gia tộc nói không hận Diệp Lâm là giả, nhưng vì sự khủng bố của Diệp Lâm, bọn họ chỉ giận mà không dám nói gì.

Hiện giờ, đối với bọn họ mà nói, giữ được mạng sống mới là quan trọng.

Cho dù muốn tìm cơ hội trả thù Diệp Lâm, thì cũng phải tồn tại ra khỏi nơi này mới được.

Bọn họ thầm tính toán, dù cho có nhà họ Thôi và nhà họ Tô phục tùng Diệp Lâm, thì vẫn còn có ba đại gia tộc khác, tập trung toàn bộ lực lượng, không tin không đối phó được thằng nhãi họ Diệp.

Diệp Lâm tất nhiên có thể đoán ra được tâm tư của bọn họ.

Thật ra, với thực lực hiện nay của Diệp Lâm, cơ bản là không cần phải lo con kiến quanh mình suy nghĩ như thế nào.

Rốt cuộc thì dù con kiến có lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ cỡ nào, thì cũng đừng mong đạp đổ được con voi.

Nhưng nếu có rất nhiều con kiến gây chuyện, thì sẽ khiến người ta cảm thấy phiền phức.

Vì vậy, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Tôi mặc kệ các ông thật lòng phục tùng hay là lá mặt lá trái. Nhưng nếu các ông dám nổi gan ngỗ nghịch tôi, thì có thể thử nhắm mắt lại cảm nhận xem!”

Nhắm mắt lại?

Nghe vậy, mọi người không hiểu ra sao.

Nhưng vẫn có người thử nhắm mắt lại.

Rồi lập tức sợ tới mức vội vàng mở mắt, mồ hôi lạnh toát ra.

Dường như sau khi nhắm mắt là sẽ gặp được một loại khủng bố.

“A!”

Càng lúc càng nhiều người nhắm mắt lại rồi nhận ra điều gì đó, đồng thời hét lên sợ hãi.

“Diệp tiên sinh…”

“Rốt cuộc nó là cái gì vậy?”

“Vì sao chúng tôi cứ nhắm mắt lại là…”

Hóa ra ảo giác khủng bố mới vừa bị đuổi đi đều được khắc sâu trong đầu bọn họ

Chỉ cần bọn họ nhắm mắt lại là sẽ giống như người lạc vào trong cảnh, cảm nhận được cảnh tượng khủng bố giống như là địa ngục.

“Đây là ‘địa ngục bất tử’, chỉ cần nhắm mắt hoặc là ngủ say, thì sẽ có ảo giác tiến vào trong địa ngục, không thể tự kiềm chế, đến khi nào chết mới thôi.”

“Trừ khi các ông vĩnh viễn không nhắm mắt hoặc là không ngủ. Nhưng đây lại là một loại tra tấn địa ngục khác.”

Rốt cuộc một đời người, có phân nửa đều đang trong giấc ngủ.

Nếu bảo một người không ngủ không nghỉ, thì cái loại tra tấn này có lẽ còn khó chịu hơn so với tử vong.

Diệp Lâm học chiêu này từ Nhị Thập Lục sư phụ. Ông ấy là một vị hàng thuật đại sư, người ta gọi là “Bóng Đè”, sở trường xâm nhập cảnh trong mơ của người khác, thậm chí có thể điều khiển cảnh trong mơ.

Ở trong mộng, ông ấy giống như là chúa tể, có thể khiến người ta đắm chìm, cũng có thể khiến người ta vĩnh viễn không tỉnh.

Nghe vậy, người trong ba đại gia tộc lập tức toát mồ hôi lạnh, tâm như tro tàn, giống như là bị tuyên án tử hình.

“Diệp tiên sinh, chúng tôi không có… chúng tôi không dám… cầu xin cậu tha cho chúng tôi đi…” Ông Cát dẫn đầu cầu xin.

Diệp Lâm lại nói: “Người ta có câu không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!”

“Chỉ cần các ông có một chút suy nghĩ hại tôi, thì các ông phải chịu loại tra tấn giống như địa ngục.”

“Và chỉ cần các ông không có suy nghĩ hại tôi, thì có thể bình thường đi vào giấc ngủ.”

“Vậy nên, mọi thứ đều do các ông lựa chọn.”

Nghe vậy, đám người lập tức thu lại ý đồ không tốt đối với Diệp Lâm, rồi nhắm mắt lại thử, quả nhiên mọi thứ đều bình thường.

Lúc này, khi bọn họ nhìn về phía Diệp Lâm, đã tôn kính Diệp Lâm như thần minh, không dám bất kính một chút nào.

“Diệp tiên sinh.”

Ông Cát đứng dậy nói: “Chúng tôi có chuẩn bị một bàn tiệc ăn trưa, mời Diệp tiên sinh nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm xoàng.”

Bữa cơm này vốn là bữa cơm ăn mừng của bọn họ.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể dùng nó để chiêu đãi và lấy lòng Diệp Lâm.

Thấy sắp tới trưa rồi, Diệp Lâm gật đầu đồng ý.

Sau đó, đám người đi về phía phòng ăn.

“Ơ kìa, Diệp Lâm, sao cậu cũng tới đây?”

Bọn họ mới vừa đi ra liền gặp được hai bóng dáng người quen.

Một trong hai người là Susan. Khi nhìn thấy Diệp Lâm, cô ấy vẫy tay gọi anh.

“Các ông đi trước đi, tôi đi gặp bạn học cái đã.” Diệp Lâm đuổi những người khác, rồi đi về phía Susan.

“Diệp Lâm, không phải hôm qua cậu nói là không thể tới sao?” Sau khi thấy Diệp Lâm, Susan rất vui vẻ: “Cậu vẫn tới hả?”

“Gì?” Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức sửng sốt.

Anh chợt nhớ đến tối qua ăn cơm, Susan có nhắc đến buổi họp lớp.

“Sắp đến giờ rồi!” Susan kéo Diệp Lâm: “Chúng ta mau vào đi thôi!”
Chương 63: Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân

Trùng hợp vậy sao?

Thấy vậy, Diệp Lâm nở nụ cười khổ.

Không ngờ nơi đây không chỉ là nơi gặp mặt của mình và năm đại gia tộc, mà còn là nơi bạn học cấp ba tụ tập ăn uống.

Thấy Susan nhiệt tình mời mình, Diệp Lâm cũng không làm ra vẻ, nghĩ rằng tới cũng tới rồi, vậy đi gặp mặt các bạn học một lần đi.

Dù sao cũng là bạn học học cùng nhau suốt ba năm cấp ba, xa nhau đã năm năm rồi, không biết mọi người đã trở thành dáng vẻ thế nào.

“Hừ, không ai mời cậu, cậu còn không biết xấu hổ đi theo!”

Lúc này, một cô gái trang điểm đậm đứng bên cạnh Susan nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Sơ Tuyết, sao cậu có thể nói như vậy chứ?” Susan vội vàng ngăn cản bạn thân: “Diệp Lâm cũng là bạn chung lớp với chúng ta mà. Hơn nữa, cậu ấy là do tớ mời đến.”

Nghe Susan gọi tên cô gái, Diệp Lâm mới miễn cưỡng nhận ra cô ta tên là Lư Sơ Tuyết.

Anh nhớ rõ thời cấp ba, Susan và cô ta là bạn thân, mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Bây giờ, Lư Sơ Tuyết trang điểm đậm đến mức Diệp Lâm có chút không nhận ra được.

Ba người nhanh chóng đi đến một phòng bao rộng thoáng.

Bên trong đã có hai ba mươi người.

“Wao, hoa khôi đến rồi!”

Susan vừa xuất hiện, lập tức dẫn đến sự nhiệt tình tung hô của đám nam sinh.

Hơn mười nam sinh chạy lên hỏi han ân cần, a dua nịnh hót, dồn Diệp Lâm và Lư Sơ Tuyết sang một bên.

Lư Sơ Tuyết có chút không vui quay đầu sang chỗ khác. Lần nào đi cùng Susan, cô ta cũng bị dồn thành vai phụ.

“Hoa khôi càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng có sức hút!”

“Hoa khôi Susan, có thể thêm zalo của cậu không?”

“Nghe nói Susan chưa có bạn trai, hôm nay cậu nhìn xem có coi trọng ai trong bọn tôi không?”

Đối mặt với sự khen ngợi của mọi người, Susan có vẻ tự nhiên hào phóng, đáp lời với từng người một.

“Được rồi, Susan mới vừa đến, các cậu bớt ồn ào một lát đi, muốn theo đuổi cũng không phải gấp thế này đâu.”

Lúc này, bên phía bàn chính, một người đàn ông ăn mặc đồ hiệu đột nhiên lên tiếng, rồi vẫy tay với Susan, nói: “Susan, qua đây ngồi đi!”

Anh ta tên là Đổng Kiến, đã từng là lớp trưởng, cũng là người đề nghị họp lớp.

“Hiện nay lớp trưởng ghê gớm lắm, mới vừa du học về đã được nhận vào tổng bộ tập đoàn Thiên Cát, lương một năm một triệu tệ cơ đấy!”

“Tập đoàn Thiên Cát thuộc top 100 cả nước, là tập đoàn gia tộc nhà họ Cát, một trong mười đại gia tộc, người bình thường không vào được tập đoàn gia đình đâu.”

“Lớp trưởng nhà ta còn đang độc thân, tuổi trẻ nhiều tiền, hoa khôi muốn suy xét thử hay không?”

Có người biết chuyện ầm ĩ lên, còn đẩy Susan về phía lớp trưởng Đổng Kiến nữa.

“Diệp Lâm, Sơ Tuyết, chúng ta cùng nhau qua bên kia ngồi đi!”

Susan không quên gọi Diệp Lâm và bạn thân Lư Sơ Tuyết cùng đi.

“Wao, bạn học Lư Sơ Tuyết, bạn cũng càng lúc càng gợi cảm đấy nhé!” Lớp trưởng Đổng Kiến khen một câu.

“Ơ, đây là…”

Lúc nhìn về phía Diệp Lâm, Đổng Kiến ngây ngẩn cả người.

Anh ta thầm khó hiểu, anh ta có mời người này hả?

Không chỉ có Đổng Kiến, mà phần lớn bạn học ở đây đều cảm thấy xa lạ với Diệp Lâm.

Rốt cuộc thì Diệp Lâm đã ở trong tù năm năm, hình tượng khí chất đều thay đổi rất lớn.

So với dáng vẻ sa sút thời cấp ba, Diệp Lâm của hiện giờ có vẻ sáng sủa và đẹp trai hơn nhiều.

Anh thậm chí còn thu hút được một vài nữ sinh liên tiếp liếc mắt đưa tình.

“Wao, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?”

“Lớp chúng ta có bạn nam đẹp trai thế này sao? Vì sao tớ không nhớ vậy?”

“Không phải là bạn trai của hoa khôi đấy chứ?”

Susan hào phóng mà giới thiệu: “Cậu ấy là Diệp Lâm lớp chúng ta. Các cậu không nhớ sao?”

Diệp Lâm?

Nghe thấy cái tên này, mọi người ở đây đều giật mình, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó là nhỏ giọng bàn tán.

“Cậu ấy là Diệp Lâm? Thay đổi lớn thật đấy! Suýt chút nữa không nhận ra luôn!”

“Haiz, dù sao cũng đã ngồi tù năm năm, đương nhiên là không giống chúng ta rồi.”

“Ai gọi cậu ta tới vậy? Đi ăn cùng một tên tội phạm lao động cải tạo, đúng là đen đủi!”

Phần lớn bạn học đều mang lòng khinh thường.

“Là tớ mời cậu ấy đến.” Susan thản nhiên nói: “Hơn nữa, Diệp Lâm là bị oan, các cậu đừng nhắc đến chuyện cậu ấy từng ngồi tù nữa.”

Thấy hoa khôi chủ động bảo vệ Diệp Lâm, đám bạn học đều rất bất ngờ.

“Ha ha, chắc là các cậu còn chưa biết đâu nhỉ?” Lúc này, Lư Sơ Tuyết tung tin nóng: “Thời đi học, hoa khôi nhà ta từng yêu thầm Diệp Lâm đấy! Tiếc là vừa tốt nghiệp, còn chưa kịp tỏ tình thì Diệp Lâm đã đi tù rồi.”

Nghe vậy, mọi người lại xôn xao hẳn lên.

Bọn họ nhìn về phía hai người, nghĩ thầm chẳng lẽ hai người đang quen nhau?

Vậy thì đúng là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu!

“Sơ Tuyết, cậu đừng nói bậy!” Susan sắc mặt ửng đỏ, không ngờ lúc này lại bị bạn thân đâm một dao.

Quả nhiên là phải phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân!

Lúc này, lớp trưởng Đổng Kiến cũng thay đổi sắc mặt.

Khi nhìn về phía Diệp Lâm, trong mắt anh ta có thêm vài phần thù địch và sắc bén.

Rốt cuộc thì trong buổi họp lớp lần này, anh ta vốn định bày ra thực lực của mình và thử theo đuổi hoa khôi Susan.

Không ngờ giữa chừng lại bị thằng nhãi Diệp Lâm này chặn ngang một chân, làm rối kế hoạch của anh ta.

“Hóa ra là bạn học Diệp Lâm, thay đổi thật sự rất lớn, suýt chút nữa không nhận ra luôn rồi!”

Ngay sau đó, lớp trưởng Đổng Kiến lại phủ lên vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình nói.

“Lại đây, cứ tự nhiên ngồi đi!”

Tuy rằng mặt ngoài tràn đầy tươi cười, nhưng mà ở trong lòng, Đổng Kiến lại định tìm cơ hội làm Diệp Lâm xấu mặt trước mặt mọi người, khiến cho hoa khôi hiểu rằng ai mới xứng đôi với mình.
Chương 64: Cơ hội nghìn năm có một

“Bạn Diệp Lâm, năm năm ở trong tù thế nào? Kể cho bọn tôi nghe thử cuộc sống trong tù, để bọn tôi mở rộng tầm mắt xem.”

Lớp trưởng Đổng Kiến mặt ngoài có vẻ nhiệt tình trò chuyện với Diệp Lâm, nhưng câu nào cũng nhắc tới đi tù, còn nhắc đi nhắc lại, chính là vì làm cho Diệp Lâm xấu mặt trước mặt mọi người.

Rốt cuộc thì đối với bất cứ kẻ nào, chuyện từng ngồi tù đều là dấu vết sỉ nhục trong đời, không muốn nghe người ta nhắc đi nhắc lại.

Susan càng không cho nói thì Đổng Kiến càng muốn nói.

Có điều, Diệp Lâm lại không hề để ý mấy thứ này, thậm chí còn cười cười nói nói.

Có lẽ ở trong mắt người khác, nhà tù là nơi cất giữ mọi thứ xấu xa. Nhưng với Diệp Lâm mà nói, đây là nơi khiến anh lột xác.

Anh không coi nó là sỉ nhục, ngược lại còn coi nó là vinh quang!

Nhắc đi nhắc lại chuyện đi tù, sẽ không làm Diệp Lâm tự biết xấu hổ.

Thậm chí còn khiến Diệp Lâm đĩnh đạc mà kể lại mọi chuyện lạ thú vị trong tù, khiến các bạn học tràn đầy hứng thú, vẻ mặt mong chờ, liên tục hỏi thăm.

Nói qua nói lại, các bạn học đều bị sự dí dỏm hài hước của Diệp Lâm thuyết phục, không còn để ý nhiều đến chuyện anh từng ngồi tù nữa.

Thấy Diệp Lâm và các bạn học trò chuyện vui vẻ, hòa mình, giọng khách át giọng chủ, trở thành vai chính trong buổi họp lớp hôm nay, trong lòng Đổng Kiến càng thêm khó chịu.

Mẹ nó, vốn định làm thấp thằng nhãi kia, kết quả lại khiến anh ta nổi bật?

Sao da mặt anh ta lại dày như vậy chứ?

Đổng Kiến thầm nghĩ: được tồi, nếu nói chuyện ở tù không làm khó được cậu, vậy thì nói một vài chuyện hiện thực khiến cậu bị sốc đi.

Sau đó, Đổng Kiến điều chỉnh suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Diệp Lâm, cậu ra tù bao lâu rồi? Hiện giờ có chỗ ở chưa? Đang làm việc ở đâu?”

Đổng Kiến cảm thấy một tội phạm lao động cải tạo như Diệp Lâm không thể nào tìm được một công việc thể diện.

Quả nhiên, Diệp Lâm nói thẳng: “Tôi không có công việc.”

Lời nói này rất đúng ý của Đổng Kiến. Anh ta lập tức nói với giọng điệu quan tâm: “Không có công việc thì sao được chứ?”

“Cậu đi tù năm năm, vốn đã tách rời với xã hội, cần phải đi tìm công việc hơn nữa, để hòa nhập với xã hội.”

“Có điều, cậu đã có tiền án, chắc là khó tìm công việc lắm, đúng không?”

“Hay là thế này đi… Tôi quen biết với ông chủ tòa nhà này, có thể châm chước với trường hợp của cậu, cho cậu làm bảo vệ ở đây. Cậu thấy sao?”

Nghe vậy, các bạn học cũng thầm gật đầu, cảm thấy lớp trưởng nói có lý.

Đã ngồi tù năm năm rồi, cần phải mau chóng hòa nhập với xã hội mới được, nếu không thì coi như bỏ đi.

“Lớp trưởng đúng là người tốt, còn không quên giúp bạn học gặp nạn tìm công việc nữa.”

Một loạt câu nói móc của Đổng Kiến dành cho Diệp Lâm, lại được đa số bạn học khen ngợi.

Có thể nói là một hòn đá ném hai chim.

Tiếp theo, Đổng Kiến chỉ cần chờ đợi phản ứng của Diệp Lâm.

Nếu Diệp Lâm đồng ý, thì tương đương với ăn nhờ ở đậu, sự chênh lệch về thân phận giữa hai người sẽ kéo dài hơn nữa.

Còn nếu Diệp Lâm từ chối, thì sẽ có vẻ là không biết tốt xấu, dễ bị người ta chỉ trích.

“Ở đây làm bảo vệ hả?”

Nghe thấy đề nghị này, Diệp Lâm bật cười thành tiếng.

“Hình như tòa nhà Phú Quý này là sản nghiệp của nhà họ Cát mà?”

“Cậu đi hỏi lão tổng nhà họ Cát xem có dám để tôi đến đây làm bảo vệ hay không?”

Nói giỡn hả, lúc này gia chủ nhà họ Cát đang ở một phòng bao khác trông chờ mình đến kìa.

Nếu ông ta biết cấp dưới của ông ta muốn mời mình đi làm bảo vệ cho tòa nhà của ông ta, thì ông ta sẽ có suy nghĩ gì?

Chắc là cho nhà họ Cát thêm mười lá gan, thì bọn họ cũng không dám có loại ảo tưởng kia!

“Sao lại không dám chứ?” Lớp trưởng Đổng Kiến không hiểu ra sao: “Không phải là từng ngồi tù thôi sao? Cậu yên tâm đi, bảo vệ ở đây chưa chắc đều là chính quy.”

Các bạn học xung quanh cũng sôi nổi phụ họa: “Đúng vậy, Diệp Lâm, cậu đừng lo lắng, hiện nay lớp trưởng nhà ta đang đi làm ở tập đoàn gia tộc nhà họ Cát, dư sức để sắp xếp công việc bảo vệ cho cậu.”

“Diệp Lâm, cậu mau mời rượu lớp trưởng để cảm ơn cậu ấy giúp đỡ đi.”

“Sau này cậu cứ đi theo lớp trưởng, ngày lành sắp tới rồi.”

Nhắc tới công việc và nhà họ Cát, đám bạn học lại sôi nổi nịnh nọt lớp trưởng, rốt cuộc thì hiện nay lớp trưởng là người thành công nhất lớp.

Ai biết sau này có chuyện gì nhờ lớp trưởng giúp đỡ hay không, bây giờ cứ làm tốt quan hệ trước đi đã.

Lúc này, cửa phòng bao bị người mở ra.

Một anh chàng ăn mặc đồ hiệu, tay cầm ly rượu đi vào.

“Ơ, cậu Cát?” Lớp trưởng Đổng Kiến vừa thấy anh ta thì vội vàng đứng dậy đi đón.

“Tiểu Đổng, tôi nghe nói cậu tổ chức họp lớp ở đây nên đến mời các cậu một ly.” Cậu Cát cười tủm tỉm nói, đôi mắt lại không thành thật mà đánh giá các bạn học nữ trong phòng.

“Làm phiền cậu Cát quá rồi!” Đổng Kiến vừa nói cảm ơn vừa giới thiệu các bạn học.

“Cậu Cát là cậu ba nhà họ Cát. Tòa nhà Phú Quý này là món quà sinh nhật mà ông cụ nhà họ Cát đã tặng cho cậu Cát vào dịp sinh nhật mười tám tuổi.”

Các bạn học nghe vậy đều lộ ra vẻ hâm mộ, thầm nghĩ không hổ là thiếu gia của mười đại gia tộc, chỉ sinh nhật thôi cũng được tặng tòa nhà, có thể thấy là cậu Cát rất được yêu thương trong gia tộc.

“Người nhà họ Cát?” Diệp Lâm nhìn thoáng qua cậu Cát, xác nhận là không quen biết.

Lúc nãy gặp mặt năm đại gia tộc, anh không thấy có người nào trẻ tuổi.

“Tiểu Đổng, cậu lại đây!” Cậu Cát mời rượu xong thì gọi riêng Đổng Kiến ra thì thầm vài câu.

Lúc đầu Đổng Kiến có vẻ vui mừng, nhưng mà nghe nghe rồi lại lộ vẻ khó xử.

“Cậu Cát, làm vậy không ổn lắm đâu…”

“Có gì không ổn chứ?” Cậu Cát trừng mắt: “Đây là cơ hội nghìn năm có một, người bình thường muốn đi còn không có tư cách nữa đấy!”

“Tôi nói cho cậu nghe, lần này không chỉ có gia tộc bọn tôi, mà còn có tứ đại gia tộc khác, và có cả một vị đại lão nữa.”

“Bảo vài cô bạn học xinh đẹp của cậu đi qua uống rượu, chỉ cần hầu hạ tốt những nhân vật lớn kia là bạn học cả lớp cậu đều có thể thăng chức.”

Đổng Kiến nghĩ nghĩ, cảm thấy đây thật sự là cơ hội nghìn năm có một.

Vậy nên, anh ta quay người bàn bạc với đám bạn nữ.

“Tôi đồng ý!” Lư Sơ Tuyết vừa nghe có thể quen biết người của gia tộc lớn thì lập tức đồng ý.

“Tôi không đi!” Susan nghe vậy thì lập tức lắc đầu từ chối.

“Không được!” Lúc này, cậu Cát chỉ vào Susan, nói: “Cô xinh đẹp nhất! Cô cần phải đi!”
Chương 65: Do tôi quyết định

Hóa ra là cậu Cát coi trọng sắc đẹp của Susan nên chỉ thẳng mặt, buộc Susan phải đi tiếp rượu.

“Ai không đi cũng được, chỉ có cô là cần phải đi!”

Thấy thái độ của cậu Cát rất kiên quyết, đám người Đổng Kiến và Lư Sơ Tuyết vội vàng khuyên nhủ.

“Tuy nói là đi tiếp rượu, nhưng thực tế chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, không có chuyện gì đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

“Bữa cơm lần này đều là đại lão đứng đầu thương giới Yến Kinh, ngoài nhà họ Cát ra thì còn có đám gia chủ nhà họ Thôi, nhà họ Thường, nhà họ Đàm, chỉ cần quen biết một người thôi là kiếp sống nghề nghiệp trong tương lai sẽ xuôi gió xuôi nước hơn nhiều.”

Lư Sơ Tuyết cũng năn nỉ nói: “San San, cậu coi như là giúp tớ đi, tớ thật sự rất cần cơ hội lần này.”

“Cậu cũng biết tớ muốn đi làm cho công ty nhà họ Đàm, nhưng mà đi phỏng vấn ba lần đều thất bại. Lần này có cậu ba nhà họ Thường nữa, tớ thật sự rất cần cơ hội này.”

Tuy rằng Susan rất lương thiện, cũng rất hiểu cho mọi người, nhưng mà cô không phải là thánh mẫu, vẫn có điểm mấu chốt của riêng mình.

“Tớ tới đây để tham gia họp lớp, sẽ không đi ăn cơm với bất cứ người lạ nào.”

Susan nói rõ ràng lập trường của mình, rồi tiếp tục nói với Lư Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, tớ không giúp gì cho cậu trong chuyện này được rồi. Nếu cậu bằng lòng tới công ty tớ, thì tớ có thể giúp đỡ cậu.”

Lư Sơ Tuyết hừ lạnh, nói: “Tớ cần công việc lương một năm một triệu tệ, cậu có thể giúp tớ sao?”

Susan cười khổ lắc đầu: “Không thể nào.”

Ngay cả bản thân cô cũng không đạt được tiêu chuẩn này nữa thì cô có thể đi giúp được ai.

“Vậy thì đúng rồi!” Lư Sơ Tuyết nhân cơ hội nói: “Nhưng chỉ cần hôm nay chúng ta có thể tham gia buổi tụ họp kia, làm quen một vài đại lão, thì chuyện lương một năm một triệu tệ không phải là vấn đề.”

“Sơ Tuyết nói không sai.” Lớp trưởng Đổng Kiến tiếp tục khuyên nhủ: “Chỉ cần có thể quen biết bất cứ người nào trong đám đại lão kia thì lương một năm một triệu tệ chỉ là khởi điểm thôi.”

Cậu Cát cũng nói: “Yên tâm đi, đây là bữa tiệc của bậc cha chú các đại gia tộc, ngay cả tôi cũng chưa có tư cách tham gia.”

“Đây là một cơ hội để các cô thay đổi số phận.”

Mặc kệ người khác khuyên nhủ, thậm chí là bắt cóc đạo đức thế nào, thì Susan cũng kiên quyết từ chối.

“Haizz, nếu cậu không đi thì chúng ta đều phải bỏ lỡ cơ hội lần này!” Lớp trưởng Đổng Kiến vô cùng đau đớn.

“Cậu đúng là ích kỷ!” Lư Sơ Tuyết sắp trở mặt với Susan.

Thấy mọi người đang thảo luận về chuyện đi một phòng bao tụ tập đại lão khác tiếp rượu, Diệp Lâm thầm nghĩ có tám phần mười là bữa tiệc mà nhà họ Cát mời mình.

Có điều, mình không yêu cầu người đẹp tiếp rượu mà?

Không biết là ai tự ý quyết định đi ra ngoài tìm người đẹp tiếp rượu?

“Mau đi!” Cậu Cát giục: “Bữa tiệc bên kia sắp bắt đầu rồi. Nếu không phải chuyện xảy ra đột nhiên thì các cô cũng không vớt được cơ hội lần này đâu. Mau đi cho tôi!”

Cậu Cát đã mất hết kiên nhẫn. Bởi vì cha dặn là bữa tiệc có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, cho nên anh ta không kịp đi ra ngoài tìm người, chỉ có thể tìm kiếm trong tòa nhà.

Vừa lúc buổi họp lớp chỗ Đổng Kiến có khá nhiều người đẹp ngây ngô mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, nhất là cấp bậc hoa khôi như Susan, khiến cậu Cát nhìn một cái là coi trọng.

“San San, cậu coi như là đi cùng tớ đi, đi đi mà!”

Lư Sơ Tuyết bất chấp tất cả, nháy mắt với một bạn nữ khác, hai người mỗi người một bên mạnh mẽ kéo Susan ra ngoài.

“Tôi không đi…” Susan dốc sức giãy giụa: “Buông tôi ra!”

“Đủ rồi!” Lúc này, Diệp Lâm bước lên đẩy hai người Lư Sơ Tuyết ra.

“Cậu làm gì vậy?” Lư Sơ Tuyết giận dữ trừng Diệp Lâm: “Chuyện này có liên quan gì cậu hả?”

Diệp Lâm che trước mặt Susan, nói: “Tôi khuyên các cô đừng lãng phí tâm tư, dù có đi qua cũng sẽ bị đuổi ra thôi.”

“Có đuổi hay không, không phải do cậu quyết định!” Lớp trưởng Đổng Kiến cười nhạo: “Cậu biết trước đấy hả?”

Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Chuyện này do tôi quyết định!”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, nhìn Diệp Lâm giống như nhìn một kẻ điên.

Bọn họ thầm nói cậu là thứ gì mà do cậu quyết định?

“Ha ha…” Lúc này, ngay cả cậu Cát cũng bị chọc cười: “Tiểu Đổng, cậu ta là ai vậy? Nói không ngượng miệng chút nào! Ngay cả tôi cũng chưa có tư cách tham gia bữa tiệc, mà cậu ta lại nói là do cậu ta quyết định!”

“Cậu Cát đừng nghe cậu ta nói bậy.” Đổng Kiến vội giải thích: “Cậu ta từng ngồi tù mấy năm, đầu óc có vấn đề.”

Nghe vậy, cậu Cát mặc kệ Diệp Lâm, ngược lại tiếp tục giục Susan mau đi với mình, đừng không biết tốt xấu.

“Cậu Cát đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Đi về nói với ông nội cậu là tôi không cần tiếp rượu, bọn họ đừng tự ý quyết định nữa.”

Cái gì?

Anh vừa dứt lời, cậu Cát lập tức sửng sốt, sau đó nói với Đổng Kiến: “Cậu vừa nói cậu ta đầu óc có vấn đề, tôi còn không tin. Bây giờ tôi tin rồi, cậu ta đúng là đầu óc có vấn đề.”

“Cậu bảo tôi truyền lời với ông nội tôi? Cậu là cái thứ gì? Bữa tiệc bên kia lại không có chỗ của cậu!”

Lúc này, các bạn học cũng nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt là lạ, thầm nghĩ: có khi nào bạn Diệp Lâm ngồi tù rồi ngồi hỏng đầu óc, hoặc là bị cái gì kích thích không nhỉ?

Nếu không thì cậu ta sẽ không nói ra những lời không thể nào hiểu được kia.

Chỗ người ta là chỗ tụ tập của đại lão thương nghiệp, có liên quan gì đến cậu ta chứ?

Vậy mà cậu ta cũng dám mạnh miệng, thậm chí còn ra lệnh cho cậu Cát?

“Diệp Lâm, cậu gây chuyện đủ chưa hả?” Lớp trưởng Đổng Kiến mở miệng quở mắng: “Người ta là một đám lão tổng giá trị con người hàng trăm triệu cùng nhau ăn cơm, có liên quan gì đến cậu hả?”

“Với cái loại tội phạm lao động cải tạo như cậu, ngay cả tư cách đi vào phục vụ bưng trà rót nước cũng không có!”

“Mau cút sang một bên đi, đừng ở đây gây thêm phiền!”

Thấy Diệp Lâm vì bảo vệ mình mà nổi lên xung đột với người khác, Susan vội vàng khuyên nhủ: “Các cậu đừng cãi nhau. Lớp trưởng, cậu Cát, cảm ơn ý tốt của các cậu, nhưng hôm nay tôi có chút khó chịu nên không đi được.”

Cậu Cát hừ lạnh, nói: “Đừng cho mặt mà không cần! Cô không muốn đi là không đi hả? Vậy chẳng phải là tôi không công đứng đây cả buổi? Đi theo tôi!”

Dứt lời, cậu Cát nắm cổ tay Susan, muốn kéo người đi theo.

Lớp trưởng Đổng Kiến và Lư Sơ Tuyết thấy vậy cũng vội vàng đẩy Susan từ phía sau.

Đám người kéo kéo đẩy đẩy buộc Susan đi ra ngoài.

“Buông tay!”

Diệp Lâm bước lên, trở tay nắm cổ tay của cậu Cát.

“A!” Cậu Cát đau đớn hét lớn lên, rồi lập tức buông tay ra.

Dù vậy, Diệp Lâm cũng không buông tay ra, mà tiếp tục nắm cổ tay đối phương vặn qua một bên.

“Cổ tay của tôi sắp đứt rồi…”

“Mau buông tay!”

Cậu Cát đổ mồ hôi lạnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc truyền đến từ cổ tay.

“Nếu mày dám động đến Susan nữa thì tao sẽ vặn gãy luôn!” Diệp Lâm lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK