“Cậu đã phục chưa!”
Lưu Văn Cảnh vừa phản kích, một đám người nhà họ Triệu cũng phụ họa theo.
“Thế nào, đã tâm phục khẩu phục hay chưa? Tôi xem cậu còn mạnh miệng thế nào!”
“Thằng nhóc kia, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Lưu thần y đi!”
“Bây giờ cậu quỳ xuống bái sư còn kịp đấy, nếu như Lưu thần y thật sự nhận cậu làm đồ đệ, thì đó chính là phúc khí kiếp trước của cậu đấy.”
Ngay cả Triệu Uyển Đình cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngài Diệp, anh cúi đầu nhận sai đi...”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ cùng sự áp bức của đám người, Diệp Phong vẫn thản nhiên không chút nào để ý.
“Lưu thần y, ban nãy ông bảo là sẽ chữa khỏi bệnh chứ không phải làm cho người bệnh tỉnh lại. Tuy hai chữ này kém nhau chỉ một chữ nhưng khác biệt rất lớn đấy.”
“Tôi có phục hay không thì cũng phải nhìn xem ông có dám châm châm thứ hai không!”
Lưu Văn Cảnh tức tới bật cười: “Sao tôi lại không dám chứ?”
“Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ chữa một mạch cho tới khi ông cụ Triệu khỏi bệnh, để xem cậu còn có thể nói gì được nữa!”
Sau đó, Lưu Văn Cảnh lại bắt đầu nâng châm lên, gương mặt nghiêm túc, đâm hai châm vào người ông cụ Triệu.
Châm vừa đâm vào da thịt, chỉ thấy trên đầu ông cụ Triệu bốc một đám khí mỏng.
Chân khí truyền vào khắp nơi trên cơ thể, giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Thoải mái quá...” Ông cụ Triệu không nhịn được phát run, than nhẹ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại yên lặng hưởng thụ, cả người giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Chỉ thấy sắc mặt ông cụ Triệu đã khôi phục lại bộ dạng hồng hào, giống bữa tiệc mừng thọ tối qua, cả người tinh thần phấn chấn.
Chỉ lát sau, ông cụ Triệu đã ngồi dậy duỗi người, làm bộ muốn xuống giường hoạt động một chst.
“Ông Triệu, đừng vội xuống giường.” Lưu Văn Cảnh vội vàng ngăn lại: “Đợi tôi đánh tan hàn khí trong cơ thể ông thì xuống giường cũng không muộn.”
“Ai da! Hóa ra là Lưu thần y!” Ông cụ triệu nhìn thấy Lưu Văn Cảnh thì mừng ra mặt: “Đúng là thất lễ! Tôi còn đang nghĩ rốt cuộc là cao nhân phương nào đã tới cứu tôi, hóa ra là ông nha!”
Mười năm trước, ông cụ Triệu bị tụ máu tại huyết quản, Lưu Văn Cảnh chỉ dùng một châm đã có thể khai thông mạch máu, cho nên hai người cũng quen biết từ đó.
“Ông lại cứu tôi lần nữa.” Ông cụ Triệu kích động nắm cánh tay Lưu Văn Cảnh, vô cùng cảm kích.
“Người hành nghề y, trị bệnh cứu người vốn là việc phải làm.” Lưu Văn Cảnh cười nói: “Mau nằm xuống, tôi châm châm cuối cùng cho ông, tới lúc đó đảm bảo ông mười năm không tái bệnh.”
Mọi người của nhà họ Triệu lại vội vàng hầu hạ ông cụ nằm xuống, đợi căn bệnh này được trị khỏi hoàn toàn.
Chính vào lúc Lưu Văn Cảnh chuẩn bị cắm cây châm cuối cùng xuống.
Diệp Lâm lên tiếng ngăn cản nói: “Tôi nhắc nhở ông lần cuối, cắm một châm này xuống, cho dù là đại la thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi đâu!”
Bởi vì Lưu Văn Cảnh đang dùng cách xua đuổi hàn khí để trị tà khí trong cơ thể người bệnh.
Phong hàn có thể đuổi, nhưng tà khí lợi hại tới mức nào cơ chứ, há có thể dùng vài ba thủ pháp vụng về là có thể trị khỏi?
Châm cuối cùng này, chỉ cần đâm xuống là có thể kích phát tà khí, tới lúc đó đúng là không thể xoay chuyển được cục diện nữa.
“Câm mồm!” Triệu Thiên Thông tức giận nói: “Thằng nhóc thối, mày còn dám nói bậy ở chỗ này à! Có phải bọn tao nể nang mày quá rồi đúng không?”
“Đây là người nào, sao dám ở đây làm loạn, ngay cả Lưu thần y cũng dám nghi ngờ?” Ông cụ Triệu cũng không nhịn được nhỏm người ngồi dậy nhìn thoáng qua.
Lúc này ông mới phát hiện ra Diệp Lâm cũng ở đây.
“Là cậu!” Ông cụ Triệu nhìn thấy Diệp Lâm lập tức giận sôi máu: “Là cậu ngày hôm qua nguyền rủa già này sắp chết, hôm nay lại đứng ở chỗ này nói chuyện linh tinh, rốt cuộc cậu có âm mưu gì?”
“Nhà họ Triệu chúng ta không có ai đắc tội cậu đúng không?”
Thấy Diệp Lâm năm lần bảy lượt mở miệng ngăn cản Lưu thần y chữa bệnh, ngay cả Hoa Quốc Đống cũng bắt đầu thay đổi ấn tượng về Diệp Lâm, anh ta cũng dần dần nghi ngờ không biết mục đích của đối phương là gì.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy hơi hối hận vì sáng nay đã dẫn Triệu Uyển Đình đi tìm Diệp Lâm.
Nên biết nếu như có thể mời được Lưu thần y thì cần gì phải cầu xin sự giúp đỡ từ một người ngoài nghề.
Tìm Diệp Lâm tới, không chỉ không giúp được gì mà ngược lại còn gây ra phiền phức lớn.
“Thằng nhóc kia, cậu có phục hay không?” Lưu Văn Cảnh cả giận nói: “Hai châm vừa rồi của tôi đã chữa khỏi cho ông cụ Triệu bảy, tám phần. Cho dù châm cuối này không đâm thì chỉ cần trở về chậm rãi bồi dưỡng cũng có thể khôi phục lại sức khỏe.”
“Cậu còn dám nói chuyện linh tinh, thật sự cho là mấy lời đó có thể khiến tôi sợ hãi ư? Châm cuối cùng này tôi nhất định phải đâm, nhất định phải khiến cậu tâm phục khẩu phục!”
“Tôi nhất định phải nỗi lực xua tan hàn khí ở trong cơ thể ông cụ Triệu.”
Diệp Lâm đáp: “Tôi thấy là ông đang nỗ lực đưa người ta về Tây Thiên thì có.”
“Nực cười!”
Ông cụ Triệu không nhịn nổi nữa.
Hôm qua thì nguyền rủa ông ấy là người sắp chết, hôm nay lại nguyền rủa ông ấy sắp về Tây Thiên?
“Mau! Đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi! Liệt tên cậu ta vào danh sách đen của nhà họ Triệu!”
Lời còn chưa dứt một đám người nhà họ Triệu đã tiến lên, ý muốn đuổi khách quá rõ ràng.
“Không cần các người làm, tự tôi sẽ đi!”
Nói xong, Diệp Lâm đi thẳng ra ngoài, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
“Ây, anh hùng à, để tôi tiễn anh!” Hoa Quốc Đống thấy Diệp Lâm lẻ lỏi thì không đành lòng, cũng đi theo anh ra ngoài.
Lúc này, Triệu Uyển Đình cũng không đuổi theo, thậm chí ánh mắt của cô cũng rất phức tạp.
Tuy rằng Diệp Lâm từng cứu cô một lần, nhưng lại nguyền rủa ông nội cô hai lần, giống như không ưa ông nội cô vậy, chuyện này khiến Triệu Uyển Đình rất tức giận.
“Ai da, anh hùng à, anh cần gì phải làm như thế?”
Ra khỏi phòng bệnh, Hoa Quốc Đống bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đi thôi, anh hùng, tôi đưa anh về.”
Diệp Lâm đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, cũng không có ý rời đi.
“Không gấp, không đến một phút sau, người bên trong sẽ kêu khóc cầu xin tôi trở lại.”
Chương 27: Tôi là ngoại lệ
Nghe Diệp Lâm nói như thế, Hoa Quốc Đống không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Anh hùng à, anh vui tính thật đấy.”
Cục diện trước mặt không phải là con rận trên đầu của hòa thượng, cực kỳ rõ ràng sao!
Lưu thần y đã gần như trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu rồi.
Còn gì để nói nữa đâu?
Mấy lời mà Diệp Lâm bảo là bọn họ sẽ khóc lóc cầu xin anh trở về, chỉ toàn là lời vô căn cứ.
Trong mắt của Hoa Quốc Đống, đợi lát nữa ông cụ Triệu hoàn toàn khỏe mạnh đi ra mà còn thấy Diệp Lâm đứng chờ ở cửa, chỉ e là sẽ vội vàng đuổi anh đi.
Nhưng giọng điệu của Diệp Lâm lại cực kỳ chắc chắn, chỉ cần Lưu Văn Cảnh dám ấn châm thứ ba, ông cụ Triệu sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Nếu như Diệp Lâm nói sai vậy thì xem như năm năm đi theo ngũ sư phụ học y thuật đã hoàn toàn uổng phí rồi.
“Anh hùng à! Cho dù anh không đi thì cũng đừng đứng ở cửa phòng bệnh nữa.” Hoa Quốc Đống có lòng tốt khuyên nhủ: “Nếu không lát nữa đám người nhà họ Triệu bước ra nhìn thấy anh lại tức giận nữa.”
“Hay là chúng ta xuống tầng dưới trước…”
Anh ta còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng thét và tiếng khóc chói tai truyền từ phòng bệnh ra. Âm thanh càng lúc càng lớn, âm thanh ấy khiến cả phòng bệnh như muốn nỏ tung, hỏng rồi!
“Chuyện gì thế?”
Hoa Quốc Đống ngẩn ra, thầm nghĩ không phải là mọi chuyện đúng như lời Diệp Lâm nói đó chứ?
Tuy rằng anh ta đang đứng bên ngoài phòng bệnh nhưng cũng không thể nhìn thấy được tình huống ở trong phòng.
Nhưng nghe tiếng khóc gào truyền từ trong phòng ra, không giống kiểu chúc mừng ông cụ Triệu khỏi bệnh mà lại giống… thương tiếc?
Rầm!
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Chỉ thấy trên mặt Triệu Uyển Đình đầy nước mắt, vẻ mặt đầy sự hối hận và hoảng loạn.
Sau khi nhìn thấy Diệp Lâm đang đứng ngoài cửa thì ánh mắt lập tức lóe lên chút vui mừng.
“Diệp Lâm… Mau lên… Mau cứu ông nội tôi… Ông nội tôi… Không ổn lắm…”
Triệu Uyển Đình vừa khóc nức nở vừa túm chặt tay Diệp Lâm, sau đó lại kéo Diệp Lâm vào trong phòng bệnh.
“Ôi vãi, không thể nào!”
Hoa Quốc Đống ngơ ngác, anh ta không nghĩ tới điều Diệp Lâm nói lại thành sự thật.
Đúng là chưa đầy một phút người bên trong đã khóc lóc cầu xin anh trở về.
“Anh hùng, đúng là quá lợi hại!”
Sau đó Hoa Quốc Đống cũng bước vào trong phòng bệnh.
Lúc bấy giờ trong phòng bệnh đã cực kỳ hỗn loạn. Đám người nhà họ Triệu y như phát điện, bọn họ vừa giục viện trưởng Trần gọi bác sĩ tới cứu người, lại vừa chửi mắng Lưu Văn Cảnh là tên lang băm hại chết cha của mình.
“Sao lại thế này… Sao có thể như vậy…”
Mà Lưu Văn Cảnh giống như học sinh tiểu học làm sai, gương mặt hoảng sợ đứng ở góc tường, cả người run rẩy, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu “tại sao lại như vậy”.
Lấy năng lực của ông ta đúng là không thể nhìn ra được vấn đề, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Chẳng lẽ là thằng nhóc kia nói đúng ư?
Thủ pháp của bản thân đã kích phát tà khí trong cơ thể người bệnh ư?
“Không… Không thể như vậy được!”
Lưu Văn Cảnh lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật.
“Ngài Diệp, mau… Mau cứu ông nội của tôi…”
Triệu Uyển Đình lại kéo Diệp Lâm tới trước giường bệnh.
Lúc này ông cụ Triệu đang nằm trên giường bệnh, bên gối còn có một bũng máu.
Lại nhìn bản thân ông ấy, trên giường bệnh ông cụ Triệu nằm im không nhúc nhích, cả người tím đen, không còn khí huyết.
Thảm trạng như thế, ngay cả viện trường Trần ở một bên cũng chỉ khe khẽ lắc đầu, tỏ vẻ người đã chết, có cấp cứu cũng vô dụng, chi bằng để lại tôn nghiêm cho người chết, không đụng chạm tới di thể của ông ấy nữa.
“Rõ ràng ban nãy còn rất tốt… Vừa nói vừa cười… Tại sao lại như thế…”
Hai anh em Triệu Thiên Thông và Triệu Bình Minh cực kỳ đau buồn, suýt nữa khóc ngất ở trước giường bệnh.
Chợt vui lại chợt buồn, sống chết chỉ trong giây lát, ai mà chịu được thay đổi này cho nổi?
“Sao mày lại quay lại đây? Muốn xem chuyện cười của nhà bọn tao à?”
Triệu Thiên Thông ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Diệp Lâm đầy phần nộ.
“Là do mày nguyền rủa! Thế này đã đúng ý của mày chưa? Có phải mày rất vui mừng hay không!”
Bởi vì những chuyện trước mặt hoàn toàn đúng với những gì Diệp Lâm nói, mà Triệu Thiên Thông chưa chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, cho nên sau khi nhìn thấy Diệp Lâm ông ta vẫn luôn dùng lời lẽ ác độc mắng mỏ anh.
“Haiz…” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nếu lời tôi nói mà linh nghiệm như vậy thì tôi khác nào là thần tiên? Hơn nữa ban nãy tôi cũng đã nhắc nhở rồi, là các người không nghe, giờ còn trách ai?”
“Nhóc con à, ban nãy là chúng tôi trách nhầm cậu, xin lỗi cậu.” Triều Bình Minh vẫn rất lý trí, ông ta vội vàng xin lỗi Diệp Lâm, muốn làm hòa với anh đề tiện xin anh ra tay giúp đỡ.
“Cậu xem… Cha của tôi còn cứu được không?”
“Ha ha…” Diệp Lâm cười khổ một tiếng: “Mất bò mới lo làm chuồng? Người chết rồi các người mới nhớ tới tôi? Vốn dĩ bệnh này cũng không nặng, là do các người cố tình chữa lợn sống thành lợn què, khiến người bệnh chết!”
“Ban nãy tôi đã nói rồi, chỉ cần để ông ta ấn châm thứ ba, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi!”
Đám người nhà họ Triệu nghe xong thì hối hận không thôi, không biết nên làm thế nào cho đúng. Có người nóng tính đã chuẩn bị đứng dậy liều mạng với Lưu thần y.
“Ngài Diệp, không phải anh là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân ư? Cầu xin anh đấy, anh mau nghĩ cách gì đi! Tôi biết anh còn có cách mà đúng không?”
Dưới tình huống cấp bách, thế mà Triệu Uyển Đình lại “thịch” một tiếng, quỳ xuống đất cầu xin Diệp Lâm cứu người.
“Haiz…” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Vốn dĩ chuyện này rất đơn giản thế nhưng lại bị các người biến thành phức tạp. Nhưng… Xem như hôm nay các người may mắn, gặp được tôi.”
“Không sai, tôi là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân! Cứu người chết, đắp nặn lại thân thể từ xương trắng, chỉ cần chưa bị đốt thành tro thì vẫn có thể cứu được!
Anh vừa nói xong, khung cảnh vốn đang ồn ào bỗng chốc tĩnh lặng lạ thường.
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Diệp Lâm, không biết là anh đang nói đùa hay nói thật?
“Anh hùng, thật hay đùa đấy?” Hoa Quốc Đống khiếp sợ hỏi: “Không phải… Không phải ban nãy anh còn bảo… Thần tiên cũng không cứu được à?”
:Đúng thế, thần tiên cũng không cứu được.” Giọng nói Diệp Lâm chắc nịch: “Nhưng tôi không bảo tôi không cứu được!”
“Bởi vì… Tôi là ngoại lệ!”
Chương 28: Chết đi sống lại
Lời của Diệp Lâm như thổi bùng lên ngọn lửa hy vọng trong lòng mọi người nhà họ Triệu.
“Thật sự… Còn có thể cứu được sao…”
“Cậu… Cậu không nói đùa đấy chứ?”
Mọi người vừa khiếp sợ, lại vừa không dám tin.
Triệu Uyển Đình vui mừng òa khóc: “Tôi biết mà, nhất định ngài Diệp đây sẽ có cách.”
“Chỉ cần anh có thể cứu được ông nội của tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh.”
Triệu Uyển Đình là đứa cháu gái mà ông cụ Triệu yêu thương nhân, ông cháu hai người tình cảm sâu nặng, vì cứu ông nội, cô ấy nguyện trả bất cứ cái giá nào.
“Nhóc con à, nếu như cậu thật sự có thể cứu cha tôi, vậy thì nhà họ Triệu chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu.” Cha của Triệu Uyển Đình là Triệu Bình Minh cũng nghiêm túc nói.
“Hừ, nhưng nếu mày dám đùa bỡn bọn tao, nhà họ Triệu bọn tao nhất định không bỏ qua cho mày!” Tới lúc này Triệu Thiên Thông vẫn cảm thấy không thể tin được.
Mà lúc này Lưu thần y Lưu Văn Cảnh cũng khôi phục lại tinh thần từ sự cố ban nãy.
Ông ta cũng không cho là bản thân đã làm sai, dù sao trị bệnh cứu người có ai dám đảm bảo có thể thành công 100% chứ? Ngay cả bệnh viện làm phẫu thuật còn phải cho người nhà ký một tờ giấy đảm bảo trước đấy.
Nhưng ông ta lại thấy Diệp Lâm vốn nên rời đi lại quay lại, hơn nữa còn tuyên bố có thể cứu được người chết?
Chuyện này khiến Lưu Văn Cản không bình tĩnh nổi.
“Người chết sao có thể sống lại?”
“Cho dù già tôi trị liệu không có hiệu quả, nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là cậu có thể thay chuyển thế cục!”
Huống hồ thứ anh phải đối mặt hiện tại chính là một thi thể vừa mới chết!
Thật sự cho rằng bản thân mình là thần tiên sao?
“Đúng thế…” Hoa Quốc Đống nhìn về phía di thể của ông cụ Triệu, gương mặt ông ấy trắng bệch, cả người không còn khí huyết: “Anh hùng à, hay là anh kiểm tra trước xem có cứu được không rồi hẵng nói tiếp, nếu không lát nữa anh mà không cứu được lại bị người ta hiểu lầm đấy.”
Dù sao giữa Diệp Lâm và nhà họ Triệu cũng có hiểu lầm sẵn, lỡ như khiến nhà họ Triệu có hy vọng sau đó lại khiến bọn họ tuyệt vọng, vậy thì càng không thể nói rõ ràng được.
“Không sao.” Triệu Uyển Đình vội nói: “Chỉ cần anh dùng hết năng lực là được, lần này nhà họ Triệu bọn tôi sẽ không trách anh.”
“Đúng thế!” Đám người nhà họ Triệu vội vàng gật đầu, sau khi mọi người bình tĩnh lại thì lý trí bắt đầu hoạt động, dù sao bọn họ cũng là người của gia tộc lớn, cũng không phải là loại người không nói lý lẽ.
Tuy chịu đựng nhiều điều tiếng, nhưng Diệp Lâm vẫn cười cho qua chuyện.
“Tất cả tránh ra đi, tôi phải bắt đầu cứu người!”
Anh vừa dứt lời, đám người nhà họ Triệu vây quanh giường bệnh tự giác lùi qua một bên.
“Nhóc con, cậu có cần công cụ hay thiết bị gì không?” Thấy hai tay Diệp Lâm trống trơn, viện trưởng Trần ở một bên tỏ vẻ có thể trợ giúp.
“Không cần mấy thứ đó.” Diệp Lâm bình tĩnh đi tới trước giường bệnh: “Đừng làm phiền tôi là được.”
“Hừ, thùng rỗng kêu to!” Lưu Văn Cảnh vẫn không phục, ông ta khoanh tay nhìn: “Tôi cũng muốn xem xem, cậu định cứu người đã chết như thế nào!”
Viện trưởng Trần cũng cảm thấy hoang mang, nếu như tay không mà có thể cứu người, vậy thì đúng là kỳ tích của y học!
Diệp Lâm nhìn thoáng qua ông cụ Triệu nằm trên giường bệnh, cả người ông ấy như mới vớt từ trong mỏ than ra, mặt không có chút máu nào, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Đây đúng là trạng thái sau khi tà khí bị kích phát, hậu quả để lại chính là lập tức mất mạng.
“Đúng là ra tay độc ác.”
Tuy Diệp Lâm là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân, nhưng anh cũng cảm thấy cho dù sư phụ mình có đứng ở đây cũng sẽ lắc đầu.
Diệp Lâm chợt vươn một ngón tay ra. Trên đầu ngón tay ngưng tụ một sợi chân khí, chân khí màu trăng như ngọn lửa, không ngừng uốn éo trên đầu ngón tay anh.
“Lấy khí ngự châm!”
Lưu Văn Cảnh thấy hình ảnh này lập tức kinh ngạc há hốc miệng, biểu cảm trên mặt giống như đang nhìn thấy quỷ.
“Lưu thần y, cái gì gọi là lấy khí ngự châm?” Viện trưởng Trần ở một bên nhỏ giọng hỏi.
Hỏi đi hỏi lại vài lần mới kéo Lưu Văn Cảnh từ trong nỗi khiếp sợ trở về hiện thực.
Lưu Văn Cảnh lấy ngân châm của mình ra, thực hiện biện pháp lấy châm ngự khí.
“Cách làm của tôi chính là lấy châm ngự khí: Ngưng tụ chân khí ở trên mũi châm!”
“Chân khí của tôi không thể phóng xuất ra bên ngoài, nhất định phải có ngân châm làm vật dẫn.”
“Đây cũng là phương pháp châm cứu mà hầu hết các trung y đều biết.”
Vừa nói Lưu Văn Cảnh vừa chỉ về phía Diệp Lâm, run rẩy nói: “Ông nhìn cậu ta mà xem!”
“Cậu ta không hề mượn ngoại vật gì cả nhưng vẫn có thể ngưng tụ chân khí ở đầu ngón tay, đó gọi là lấy khí ngự châm!”
“Khó trách cậu ta dám bảo có thể trị bệnh cứu người! Chỉ mình chiêu thức lấy khí ngự châm ấy, số người có thể làm được ở Đại Hạ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!”
Nghe Lưu thần y giải thích xong, viện trưởng Trần cũng kinh ngạc há hốc mồm.
“Lợi hại như vậy sao?”
“Nói vậy có nghĩa là… Thiếu niên trẻ tuổi kia… Thật sự là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân?”
Gương mặt Lưu Văn Cảnh nặng nề gật đầu.
Lúc trước ông ta cũng không tin, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Lâm thi triển châm pháp ấy thì không thể không tin.
“Nếu như cậu ta thật sự là truyền nhân của Thánh Y Sát Nhân, vậy thì đúng là có thể cứu người chết thành người sống!”
“Ông Triệu được cứu rồi!”
Khoảng chừng mười lăm phút sau, chân khí của Diệp Lâm đã ngưng tụ xong.
Bởi vì anh đang chữa bệnh cho “người chết” cho nên không thể không tốn thời gian chuẩn bị.
Tiếp đó Diệp Phong điểm nhẹ vào vài huyệt trên ngực ông cụ Triệu, mỗi một đạo chân khí được rót vào trong thân thể là mỗi một ít tà khí được đánh tan.
Nhìn về phía gương mặt của ông cụ Triệu chỉ thấy khí sắc trên gương mặt ấy đang khôi phục lại bình thường bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
“Khí sắc trên mặt ông cụ đang khôi phục lại rồi!”
Đám người nhà họ Triệu nhìn thấy cảnh này kích động tới mức nín thở, thấp giọng không dám kêu thành tiếng.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Lâm đã ấn xong chín châm, hoàn toàn tiêu trừ tà khí đang ăn mòn trong cơ thể ông cụ.
Cuối cùng, Diệp Lâm dùng đầu ngón tay ấn vào ấn đường của ông cụ, chân khí chảy tới toàn bộ ngóc ngách trong cơ thể.
Mà cơ thể như được bật lại công tắc hoạt động.
Khôi phục hô hấp!
Khôi phục mạch đập!
Máu lưu thông!
Ông cụ Triệu hít mạnh một hơi, thân thể ông ấy giống như con cá chép, khẽ giật giật vài cái. Tiếp đó, hai mắt mở to!
Chương 29: Đồng ý chịu thua
“Đói quá…”
Câu đầu tiên sau khi ông cụ Triệu tỉnh dậy chính là kêu đói, muốn ăn thứ gì đấy.
Dù sao thân thể cũng bị tà khí ăn mòn, sau lại được chân khí thanh tẩy, thân thể vốn gầy yếu cho nên không chịu được dày vò như thế.
Bệnh nặng mới khỏi là lúc thân thể suy yếu nhất, việc cần thiết chính là ăn thứ gì đó để bổ sung thể lực.
“Cha!”
Nhưng đáp lại lời của ông cụ là một đám con cháu nhà họ Triệu vui tới phát khóc, cả đám chạy tới giường bệnh hỏi thăm ông.
Nhìn bộ dạng kỳ lạ của bọn họ, ông cụ Triệu ngây ra, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Ký ức của ông ấy dừng lại ở hình ảnh Lưu Văn Cảnh vì mình ấn châm thứ ba.
Ông cũng không biết chuyện mình vừa dạo qua Quỷ Môn quan một vòng. Thậm chí ông còn tưởng rằng bản thân mới được Lưu thần y cứu.
“Ông cụ thật sự sống lại rồi!”
“Cha, cha dọa chết bọn con rồi!”
“Ông nội, cháu còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại ông nữa đấy!”
Đám con cháu tụ tập ở trước giường bệnh mồm năm miệng mười trần thuật lại chuyện vừa xảy ra.
Tuy rằng thời gian chỉ vài phút ngắn ngủn thế nhưng ông cụ Triệu nghe xong cũng không khỏi ứa mồ hôi lạnh.
Miệng ông khẽ lẩm bẩm: “Thế mà mình lại chết một lần rồi… Sao mình không nhớ gì thế này…”
“Đúng thế, cha à!” Triệu Bình Minh kích động chỉ vào Diệp Lâm: “Nếu không phải cậu nhóc này ra tay, chỉ sợ cha thật sự phải rời xa bọn con rồi!”
“Lúc trước chúng ta tránh oan người ta rồi!”
Nghe vậy, ông cụ Triệu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Lâm, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, lại kèm theo chút xấu hổ.
“Nhóc con à, xin lỗi cậu nhé. Là già này hồ đồ rồi, tối hôm qua lại trách lầm cầu.”
Ông cụ vừa tỏ thái độ, con trưởng Triệu Thiên Thông cũng đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Lâm, cúi người nói: “Cảm ơn cậu đã cứu cha của tôi.”
Sau đó lại cúi đầu thêm một cái: “Ban nãy đã xúc phạm cậu, mong cậu thứ lỗi.”
Nhìn thấy Triệu Thiên Thông chủ động khom lưng xin lỗi với Diệp Lâm, đám người xung quanh kinh ngạc há hốc mồm.
Phải biết Triệu Thiên Thông chính là con trai trưởng, lại là người nối nghiệp do ông cụ Triệu đích thân chỉ định, là người cực kỳ kiêu ngạo, bọn họ chưa từng thấy ông ta cúi đầu nhận lỗi với người nào cả.
Hình ảnh hiếm có này khiến đám người khiếp sợ không thôi.
“Ngài Diệp, thật sự cảm ơn anh!” Triệu Uyển Đình kích động ôm chặt Diệp Lâm, thậm chí còn xúc động hôn lên má Diệp Lâm một cái, thể hiện lòng biết ơn và sự vui mừng của mình.
Thế nhưng vừa hôn xong Triệu Uyển Đình lại phát hiện hành vi của mình quá mức đường đột cho nên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô ấy lùi qua một bên, không dám nhìn thằng Diệp Lâm.
“Anh hùng quá lợi hại rồi.” Hoa Quốc Đống khiếp sợ há hốc mồm: “Không chỉ đánh nhau giỏi, mà y thuật cũng giỏi như vậy…”
“Thế mà nhà họ Diệp lại đồng ý trục xuất một nhân tài như vậy ra khỏi gia tộc? Đúng là khiến người ta không thể tin nổi.”
Viện trưởng Trần ở một bên mới hồi phục tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ cũng không nhịn được dùng sức véo mình một cái mới dám khẳng định bản thân không nằm mơ.
“Kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích trong giới y học!”
Hơn nửa đời người chú tâm vào y học, viện trưởng Trần cảm giác hôm nay bản thân mới thực sự bước chân vào lĩnh vực y học, còn những thứ trước kia học cũng chỉ là vài ba thứ râu ria bên ngoài mà thôi.
Đúng lúc này, Lưu thần y Lưu Văn Cảnh từ xa bước vội tới trước mặt Diệp Lâm.
“Thịch” một tiếng, quỳ xuống.
Ngay cả Diệp Lâm cũng bị hành động này dọa cho giật mình không khỏi lùi về phía sau một bước, anh thầm nghĩ, cho dù là xin lỗi thì cũng không cần phải làm đại lễ như thế chứ?
“Thánh Y!” Lưu Văn Cảnh ôm chặt đùi Diệp Lâm, năn nỉ nói: “Cầu xin cậu nhận tôi làm đồ đệ đi!”
Sau khi nhận thức được y thuật siêu phàm của Diệp Lâm, sao Lưu Văn Cảnh có thể bỏ qua cơ hội này chứ, gì thì gì cũng phải bái anh làm sư phụ mới được.
Cho dù chỉ học được vài thứ linh tinh từ chỗ Diệp Lâm cũng khiến ông ta thỏa mãn rồi.
“Tôi không nhận đồ đệ.” Diệp Lâm bất đắc dĩ lùi về phía sau một bước.
“Như vậy sao được?” Lưu Văn Cảnh quỳ lết theo: “Ban nãy chúng ta đã đánh cược rồi, nếu tôi không trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu thì sẽ bái cậu làm sư phụ!”
“Tôi nhận thua!”
“Bái kiến sư phụ…”
Vừa nói Lưu Văn Cảnh vừa dập đầu với Diệp Lâm.
Lúc này Lưu Văn Cảnh rất giống cao da chó, quấn lấy Diệp Lâm khiến anh muốn bỏ cũng không xong.
Diệp Lâm chỉ có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng tuyệt đối không nhận đồ đệ.
Vào lúc mọi người đang lên tiếng chúc mừng thì Diệp Lâm lại mở miệng nói: “Các người đừng vui mừng quá sớm, tuy rằng đã cứu được người, nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi.”
Cái gì!
Anh vừa dứt lời, xung quanh lại hoàn toàn tĩnh lặng.
Lời của Diệp Lâm không khác gì một chậu nước lạnh đột nhiên hắt vào trên người đám người nhà họ Triệu, khiến lòng bọn họ lạnh ngắt.
“Diệp thần y, lời ngày của cậu có ý gì?” Triệu Bình Minh sửa lại xưng hô đối với Diệp Lâm.
“Ý trên mặt chữ.” Diêp Lâm nói: “Thật ra dương thọ của ông cụ Triệu đã hết, tôi có dùng hết khả năng cũng chỉ kéo lại được chút hơi tàn mà thôi.”
“Nhưng chút hơi tàn này không được lâu, nhiều nhất là một tháng!”
Một tháng!
Đám người nhà họ Triệu nghe vậy thì không khỏi “ơ” một tiếng, không thể chấp nhận được.
“Ý cậu là… Tôi chỉ sống được… Một tháng nữa mà thôi?”
Ông cụ Triệu không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc.
“Đúng thế.” Diệp Lâm gật đầu: “Nhiều nhất là một tháng.”
Sau một lúc im lặng, đám người nhà họ Triệu buồn bã không thôi, bọn họ không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
Nhưng ông cụ Triệu lại thản nhiên đối mặt với cái chết.
“Ha ha…” Ông cụ Triều cười nhạt: “Có lẽ đấy chính là số của tôi! Có thể biết được thời gian chết cụ thể của mình cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ có điều…”
Giọng nói ông cụ Triệu thay đổi, sắc mặt cũng thay đổi theo, ông ấy nói: “Trước khi chết tôi muốn làm rõ một chuyện.”
“Đó chính là rốt cuộc là kẻ nào đang muốn hại tôi!”
“Thân thể của tôi vẫn luôn khỏe mạnh, sao có thể nói bệnh là bệnh được?”
Đối với vấn đề này, ông cụ Triệu nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nếu như thật sự có kẻ nào đang hại mình, vậy thì trước khi mình chết cũng phải bắt được kẻ đó mới có thể nhắm mắt xuôi tay được.
“A!” Lúc này Triệu Uyển Đình như nghĩ tới chuyện gì đó, cô kêu lên một tiếng, sau đó nhìn về khía bức tượng Phật bằng ngọc kia.
Quả thật là bản thân mình hại ông nội!
Mà Diệp Lâm lại nở nụ cười thần bí nói: “Không cần lo lắng chuyện này.”
“Bởi vì… Kẻ ra tay, sẽ nhanh chóng tìm tới cửa mà thôi!”
Chương 30: Có chuyện muốn nhờ
Tự tìm tới cửa?
Câu này có ý gì?
Mọi người không hiểu, cũng không thể hiểu được những lời mà Diệp Lâm nói.
Diệp Lâm cầm bức tượng Phật bằng ngọc kia lên.
“Ngài Diệp…” Triệu Uyển Đình cực kỳ lo lắng: “Chẳng lẽ thật sự là do bức tượng Phật bằng ngọc này hại ông nội của tôi ư?”
“Cô cũng đừng tự trách nữa.” Diệp Lâm nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện này không phải do cô.”
Sau đó Diệp Lâm nói chuyện bên trong bức tượng Phật bằng ngọc có tà khí cho mọi người nghe.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ năm anh nhắc tới chuyện này rồi. Tiếc là dù anh có nói tới trớt cả môi, nói đi nói lại cũng không có ai tin.
“Nếu như tôi đoán không sai thì có lẽ người nọ là một tà thuật sư.”
“Người nọ chuyên sưu tầm ngọc cổ sau đó truyền một tia tà khí vào trong ngọc, đợi tới sau khi kẻ có tiền mua được thì thân thể nhất định sẽ bị tà khí ăn mòn, không có thuốc nào chữa được.”
“Đến lúc đó, hắn ta sẽ lấy hình tượng cao nhân xuất hiện, loại trừ tà khí, cứu người nguy kịch, từ đó kiếm được một số tiền lớn hoặc là một mối quan hệ.”
Mọi người ở trong phòng nghe xong không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.
Viện trưởng Trần kinh sợ nói: “Người hại người lại chính là người cứu người ư? Đúng là quá sức tưởng tượng, không ngờ trên đời lại có loại người độc ác như thế!”
Diệp Lâm nói: “Đương nhiên mục đích của đối phương nếu không phải vì danh thì cũng sẽ vì lợi, cũng không phải là thật sự muốn hại chết người ta.”
“Chẳng qua không may hôm nay lại gặp được Lưu thần y y học không tinh thông, coi tà khí là hàn khí để trị liệu, hoàn toàn kích phát tà khí, trị tới mức không thể cứu vãn nổi.”
Anh vừa dứt lời, Lưu Văn Cảnh lại tiếp tục trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Mọi người nhà họ Triệu tức giận trừng mắt nhìn.
Lưu Văn Cảnh xấu hổ cúi đầu.
“Cũng không thể trách Lưu thần y…” Ông cụ Triệu lại rất hiểu lý lẽ: “Ban nãy là tôi đồng ý cho Lưu thần y ấn châm thứ ba, cho nên không thể trách ông ấy.”
“Haiz… Sống chết có số, tạo hóa trêu người haiz!”
Vào thời điểm không hiểu rõ mọi chuyện như thế, cho dù chuyện như thế có xảy ra thêm lần nữa, ông cụ Triệu cảm thấy bản thân vẫn sẽ chọn tin tưởng Lưu thần y mà không phải là tin cậu thiếu niên tên Diệp Lâm này.
“Cũng đúng, sau khi kẻ đó nhận được tin tức ông nội tôi nằm viện chắc chắn sẽ tìm tới giả danh lừa bịp!” Triệu Uyển Đình nhíu mày nói.
“Không sai.” Diệp Lâm gật đầu: “Nếu như tôi là hắn, vậy thì đề phòng xảy ra sai sót, tôi sẽ tới càng nhanh càng tốt, có lẽ là hôm nay sẽ đến luôn!”
“Hừ! Chỉ cần hôm nay hắn dám đến, tôi sẽ khiến hắn có đi mà không có về!” Triệu Thiên Thông tức giận siết chặt tay nói.
Sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, ông cụ Triệu cũng buông xuôi mọi chuyện, ông quyết định trong một tháng cuối đời này sẽ ở bên cạnh đám cháu chắt, hưởng thụ chút tình thân ấm áp cuối cùng.
“Diệp thần y.” Ông cụ Triệu chắp tay nói: “Cũng là do cậu ra tay cho nên tôi mới có thể sống thêm được một tháng.”
“Ơn cứu mạng, không thể nói lời cảm ơn xuông. Nhà họ Triệu chúng tôi nợ cậu một ân tình lớn, nếu như cậu có yêu cầu gì cứ việc mở miệng.”
Thứ Diệp Lâm chờ chính là những lời này.
“Quả thật gần đây tôi có chuyện muốn nhờ ông Triệu giúp đỡ.”
“Ồ?” Ông cụ Triệu lập tức nói: “Mời nói, chỉ cần là việc nhà họ Triệu chúng tôi có thể giúp, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
“Tôi nghe nói ông Triệu đây từng làm Bộ trưởng Bộ tài chính, tuy rằng bây giờ đã lui về ở ẩn thế nhưng vẫn có uy vọng trong Bộ.”
“Cho nên tôi mong ông Triệu có thể giúp tôi đánh tiếng tới Bộ tài chính, tra xem tập đoàn Diệp thị có vấn đề gì về thuế không. Nếu như có thể tra được vậy thì nhất định phải nghiêm trị không tha!”
Anh vừa nói xong mọi người nhà họ Triệu đã giật mình.
Bọn họ cũng không rõ, cũng cực kỳ ngạc nhiên, Diệp Lâm vốn là người của nhà họ Diệp, tại sao phải đi sao kê thuế của tập đoàn nhà mình?
Vì nước quên nhà?
Mà người biết Diệp Lâm bị trục xuất ra khỏi nhà họ Diệp lại cảm thấy Diệp Lâm đang trả thù nhà họ Diệp, muốn tiêu trừ ấm ức trong lòng.
Thế nhưng Triệu Uyển Đình nhanh chóng phản ứng lại: “Ngài Diệp, anh muốn dùng cách này quậy tung nhà họ Diệp lên, sau đó nhân cơ hội này để đoạt lại!”
“Không sai!” Diệp Lâm kiên định nói: “Tuy rằng tôi bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng những thứ thuộc về tôi, tôi nhất định sẽ lấy về toàn bộ!”
Nhưng loại quái vật khổng lồ giống nhà họ Diệp này, người ngoài muốn chen vào rất khó. Chỉ khi bên trong xuất hiện vấn đề, ví dụ như việc bị tra thuế khiến công ty rung chuyển thì Diệp Lâm mới có cơ hội.
Triệu Uyển Đình nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt hoảng sợ, cô ấy không nghĩ tới Diệp Lâm lại có mưu đồ lớn như vậy, thế mà lại muốn đoạt quyền nhà họ Diệp!
“Chuyện này vẫn phải nhờ ông Triệu ra tay giúp đỡ mới xong!”
Diệp Lâm lại nói.
“Hô…” Ông cụ Triệu chậm rãi khôi phục tinh thần, ông ấy cảm thấy chuyện này có hơi khó giải quyết.
Hiện tại nhà họ Diệp cũng đã đứng trong top mười đại gia tộc lớn nhất, ngay cả nhà họ Triệu cũng có không ít hợp đồng làm ăn với nhà họ Diệp, bây giờ trở mặt làm địch liệu có phải là quyết định sáng suốt hay không?
Hơn nữa, bản thân mình đã rời khỏi quan trường nhiều năm, bây giờ muốn lợi dụng lại nhân mạch và quan hệ chỉ sợ cũng không dễ như vậy, dùng lần nào thì ít đi lần đó.
Tuy rằng Diệp Lâm đã cứu mình một mạng, nhưng muốn bản thân mình phản bội nhà họ Diệp, lại còn phải sử dụng nhân mạch quý giá của mình… Vì tất cả những thứ này vì Diệp Lâm, liệu có đáng hay không?
Bởi vì chuyện này dính dáng tới rất nhiều vấn đề, ông cụ Triệu thân là gia chủ không thể không đắn đo.
“Ông cụ Triệu cũng không cần đắn đo nhiều, ông cứ từ từ suy xét cũng được.” Diệp Lâm nói tời từ biệt.
“Được.” Ông cụ Triệu vội vàng nói với cháu gái: “Uyển Đình, cháu tiễn Diệp thần y giúp ông.”
Sau khi anh rời khỏi phòng bệnh, Hoa Quốc Đống, Triệu Uyển Đình và Lưu thần y Lưu Văn Cảnh cũng đi theo.
“Ngài Diệp!” Triệu Uyển Đình không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ ông nội của tôi… Thật sự chỉ sống được một tháng nữa à? Không còn cách nào nữa ư?”
“Không có.” Diệp Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nhắc tới chút hy vọng xa vời kia.
“Không, anh lừa tôi!” Triệu Uyển Đình lại nói: “Ánh mắt của anh có một chút do dự. Có phải anh có chuyện giấu chúng tôi hay không?”
“Có phải ông nội tôi còn cứu được đúng không? Cầu xin anh đấy, nói cho tôi biết đi!”
Thấy thế Hoa Quốc Đống cũng lên tiếng phụ họa: “Anh hùng à, anh lợi hại như thế, chắc chắn là có cách khác đúng không?”
“Đúng thế, sư phụ!” Lưu Văn Cảnh cũng nói: “Sư phụ chính là truyền nhân của Thánh Y Sát Nhân mà!”
Đối mặt với mọi người cầu xin, Diệp Lâm chỉ đành nói: “Không sai, vẫn còn một cách, chỉ có điều…”
“Cách đó gần như không thể làm!”
Vừa nói Diệp Lâm vừa đi quầy phục vụ, viết một đơn thuốc ra.
“Nếu như cô có thể tìm được đủ mọi dược liệu ở trên đơn thuốc, tôi có thể giúp ông nội cô kéo dài tuổi thọ thêm một năm.”