• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Biến khỏi mắt tôi

Lúc này, khách trong nhà hàng cũng quay đầu lại, thấp giọng nói chuyện.

"Nhìn xem! Đó không phải là ghế hoàng gia trong nhà hàng sao?"

“Ngồi đó sẽ có cảm giác nhìn ra thế giới. Thông thường, phải xếp hàng chờ vài tháng mới có thể đặt lịch hẹn”.

"Sao hai thanh niên kia lại ngồi ở đó?"

“Có lẽ không biết đó là chỗ đặt trước nên thấy xung quanh không có ai mới thản nhiên ngồi nhỉ?”

Susan bị lời nói của anh họ làm cho choáng váng.

Sau khi nghe những người khác thảo luận, lúc này cô mới nhận ra rằng chỗ hai bọn họ ngồi đúng là có khác biệt với người thường.

Vì hai người vừa mới ngồi xuống, hơn nữa cũng chưa gọi món nên có vẻ như họ chỉ tùy tiện ngồi vào thôi.

"Cậu nói không sai." Lúc này Diệp Lâm mở miệng nói: "Quả thực đây là nơi đêm nay Long Vương đã đặt."

Tô Triết nghe vậy thì sửng sốt, nhìn chằm chằm Diệp Lâm, nói: "Biết chuyện này mà còn dám ngồi ở chỗ này? Muốn chết đấy à?"

"Anh là ai?" Diệp Lâm ngẩng đầu liếc nhìn Tô Triết.

Nhìn khuôn mặt anh ta rất giống Tô Cửu Xuyên, anh đã mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.

Không ngờ, Tô Cửu Xuyên mới gặp hôm nay, lại cùng một gia đình với Susan.

"Tôi là Tô Triết!" Tô Triết kiêu ngạo báo tên họ của mình: "Cha tôi là Tô Cửu Xuyên, phó chủ tịch tập đoàn Tô thị!"

Tô Triết là dòng chính của nhà họ Tô, đứng trước Susan chỉ là một nhánh của gia tộc, anh ta có cảm giác ưu việt mãnh liệt.

"Thì ra là con trai lớn của nhà họ Tô!"

Lúc này, những vị khách khác trong nhà hàng nghe thấy Tô Triết giới thiệu nhà mình đều quay đầu lại, không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.

"Được, tôi hiểu." Diệp Lâm hiểu ý Tô Triết, vì không trách người không biết, anh gạt đi: "Trở về nói với cha cậu, tôi đã nhận tâm ý rồi. Cậu về đi."

"..." Nghe được lời này, Tô Triết nhất thời không nói nên lời.

Tâm ý mẹ kiếp gì chứ? Sao anh lại dám đuổi mình đi?

Tô Triết tức thì bị tức giận đến bật cười: "Ai nên rời đi cơ! Làm ơn tỉnh táo một chút, đừng để tôi phải gọi người đến!"

Susan thấy vậy cũng lo lắng bọn họ ngồi nhầm chỗ người khác đã đặt sẵn, vội vàng khuyên nhủ: "Diệp Lâm, chúng ta đổi chỗ đi. Bên kia còn rất nhiều ghế trống."

“Không cần.” Diệp Lâm ra hiệu cho cô ấy đừng lo lắng: “Đây là vị trí của tôi.”

"Tôi ngồi ở chỗ này, cho dù Thiên Vương có già đi, cũng không cần đổi!"

Lời này vừa nói ra, những vị khách xung quanh đều sửng sốt.

"Ôi vãi! Thằng nhóc này là ai?"

"Thật là mạnh miệng!"

"Trông quen quen... Mẹ kiếp, đây không phải là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp sao?"

Vì ngày hôm qua khi vừa mới ra tù anh đã gây chú ý nên nhiều người vẫn có một số ấn tượng về Diệp Lâm.

Tô Triết cẩn thận nhìn Diệp Lâm, cười lớn: "Tôi còn đang hỏi không biết là ai mà lại có giọng điệu điên cuồng như vậy! Thì ra là cậu, đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp!"

Vừa rồi thấy Diệp Lâm thốt ra những lời kiêu ngạo như vậy, anh ta đã thầm nghĩ, chàng trai này chẳng lẽ là Long Vương thế giới ngầm mà cha mình vừa nói đến sao?

Nhưng rất nhanh, khi có người ở hiện trường tiết lộ thân phận thực sự của Diệp Lâm, Tô Triết lại thở phào nhẹ nhõm.

Một đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà thôi, sao dám ra oai trước mặt anh ta chứ?

"Tên họ Diệp kia, tôi cho cậu ba giây, lập tức rời khỏi nơi này!" Tô Triết cười lạnh nói: "Nếu không tôi sẽ khiến cậu không còn chỗ đứng ở Yến Kinh!"

Nhà họ Tô là một trong mười gia tộc giàu có nhất ở Yến Kinh, vừa có tiền vừa có quyền, nếu như thật sự muốn nhắm vào một người bình thường thì đúng là không ai trốn được.

Thấy vậy, những vị khách tốt bụng xung quanh cũng ra sức thuyết phục: “Anh bạn trẻ, tốt nhất nên nhanh chóng rời đi.”

"Cậu vừa mới ra tù, bị gia tộc đuổi ra ngoài, không đấu lại nhà họ Tô đâu."

"Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt!"

Mặc dù Susan rất tức giận trước hành vi độc đoán của anh họ mình nhưng cô ấy thấp cổ bé họng nên cũng không thể làm gì được.

Mà đêm nay, cũng không có người nhà họ Triệu đến chống lưng cho Diệp Lâm.

Thế là Susan cũng đã có ý định rời đi.

"Diệp Lâm, chúng ta đi chỗ khác ăn đi."

Nếu không thể trêu vào, chả lẽ không chạy được à?

Tuy nhiên, Diệp Lâm vẫn bất động lạnh lùng liếc nhìn Tô Triết.

“Ngay cả cha của cậu cũng không dám nói như thế trước mặt tôi.”

Diệp Lâm lạnh giọng cảnh cáo.

"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có ba giây để biến khỏi mắt tôi."

"Nếu không tôi sẽ khiến cậu không còn chỗ đứng ở Yến Kinh!"

Diệp Lâm đáp lại y nguyên những lời ban nãy.

Hơn nữa còn nói được làm được!

Cái gì?

Nhưng lời này vừa nói ra, hiện trường đều im lặng.

Mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Lâm như nhìn kẻ điên.

Không ngờ anh lại dám nói chuyện với con trai cả nhà họ Tô như thế này?

"Để tôi không có chỗ đứng ư?"

Tô Triết tức đến bật cười.

"Tôi muốn xem cậu có thể kiêu ngạo được bao lâu?"

Lúc Tô Triết đang định gọi điện người, chợt nghĩ đến cha mình cũng chưa có cơ hội đến nơi này mời rượu mà còn phải sai mình giả vờ đi ngang qua mới được.

Nếu gọi cha mình xuống, cùng nhau đuổi thằng nhãi này đi sẽ giành được sự đánh giá cao của Long Vương thế giới ngầm, có lẽ hai cha con có thể dùng bữa với đại lão.

Nghĩ đến đây, Tô Triết lập tức gọi điện cho cha mình.

"Mọi chuyện thế nào rồi? Đã nói chuyện chưa?" Tô Cửu Xuyên nghe điện thoại, lập tức hỏi.

"Ồ, đừng nhắc nữa." Tô Triết phàn nàn: "Ở đây có một tên không có mắt dám chiếm giữ vị trí của Long Vương. Cậu ta còn nói ai đến cũng không đuổi được cậu ta."

Cái gì?

Tô Cửu Xuyên nghe được lời này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Ai dám chiếm giữ nơi ăn uống của Long Vương? Ngài Long Vương đã đồng ý chưa?

"Được rồi, đợi chút, cha sẽ xuống ngay!"

Cúp điện thoại xong, Tô Triết cười lạnh nhìn Diệp Lâm: "Không phải cậu nói cha tôi có ở đây cũng không dám làm gì cậu sao?"

“Thật may mắn, cha tôi đang ở trên lầu. Ông ấy sắp sửa mang người đến giải quyết cậu! "

"Hừ, hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi!"
Chương 47: Mau xin lỗi ngài Diệp đi

Nhìn thấy anh họ Tô Triết gọi điện cho cha của anh ta, Susan không khỏi bắt đầu lo lắng.

“Chú thật sự đang ở đây à?” Susan lo lắng hỏi.

"Đương nhiên!" Khóe miệng Tô Triết nhếch lên, giống như sắp có trò hay xảy ra.

Không xong rồi!

Susan vẫn biết chút ít về cha của Tô Triết, Tô Cửu Xuyên.

Được biết, ông ta có mối quan hệ ngoại giao rộng rãi, biết cả hai bên trắng đen, đồng thời có quan hệ mật thiết với nhiều ông trùm thế lực ngầm.

Nếu Tô Cửu Xuyên thật sự đến đây, Susan lo lắng Diệp Lâm sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Cho dù trưởng nữ nhà họ Triệu có mặt ở đây, cũng chưa chắc dám ra mặt.

"Diệp Lâm, chúng ta nhanh chóng rời đi đi." Susan có chút sợ hãi khuyên nhủ.

"Hừ! Hiện tại muốn rời đi?" Tô Triết chống tay lên hông, chặn đường: "Đã muộn rồi!"

Diệp Lâm bình tĩnh như Lã Vọng câu cá, thản nhiên điềm tĩnh.

"Cho dù Tô Cửu Xuyên xuống thì sao?" Diệp Lâm cười nói: "Tôi cam đoan về sau người sẽ hối hận, không phải là tôi."

Cái gì?

Mọi người xung quanh nghe thấy thế thì ngây người.

Bọn họ thật sự không hiểu Diệp Lâm lấy đâu ra tự tin mà dám nói ra lời lớn mật như vậy?

Ngoài ra, Tô Cửu Xuyên và Tô Triết là cha con! Họ là một gia đình đấy!

Chẳng lẽ người ta đến còn có thể hướng cùi chỏ ra ngoài, giúp người ngoài đánh chính con trai mình sao?

"Diệp Lâm, chúng ta nhanh rời đi..." Susan lo lắng: "Chú của tôi không phải là người tốt, ông ấy hoàn toàn khác với anh Tạ lần trước được cậu dạy cho một bài học."

Susan đã lầm tưởng rằng lần trước Diệp Lâm có thể dễ dàng đối phó với anh Tạ nên nghĩ là anh không để anh họ Tô Triết của mình có tuổi tác tương tự vào mắt.

Nhưng một khi chú Tô đưa người đến đây thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn.

“Hừ, tôi muốn xem cậu làm sao khiến tôi hối hận!” Tô Triết khoanh tay, liên tục cười lạnh.

Hai bên giằng co trong vài phút.

Tô Cửu Xuyên cùng Hắc Long dẫn theo mấy người tiến vào nhà hàng.

Cuộc điện thoại của Tô Triết khiến hai người lầm tưởng chỗ ngồi dành cho Diệp Lâm đã có người chiếm giữ?

Thế thì sao được chứ?

Bây giờ ngay cả Hắc Long cũng không thể ngồi yên, nhất định muốn đi xuống theo để xem tình hình.

"Ông chủ Tô thực sự ở đây!"

Đám người trong nhà hàng chợt ầm ĩ.

"Nhìn này! Người đi bên cạnh ông chủ Tô… Vãi thật, đó không phải là ông trùm Hắc Long sao?"

"Ngay cả ông trùm lớn của thế lực ngầm ở Yến Kinh cũng bị kinh động à? Chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản nữa đâu!"

Nhìn thấy Hắc Long cũng đi theo, một số khách hàng quen lần lượt đứng dậy, chủ động chào hỏi Hắc Long.

Nhưng lúc này Hắc Long làm như không có ai xung quanh, dùng đôi mắt tròn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm, sợ chiêu đãi có chỗ nào không chu toàn chọc cho vị Long Vương mới này sẽ không hài lòng.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong nhà hàng bắt đầu trở nên nặng nề.

Rất nhiều thực khách dừng bát đũa, tò mò nhìn về phía đó, như muốn xem cuối cùng Diệp Lâm sẽ có kết cục gì.

"Chú Hắc Long cũng ở đây à?" Tô Triết không chỉ gặp được cha mình mà còn gặp được ông trùm thế giới ngầm Hắc Long, điều này càng củng cố thêm lòng tin của anh ta. "Thằng nhãi, lần này mày chết chắc rồi!"

"Chú?" Susan nhìn thấy chú mình thì cũng hoảng hốt. Cô ấy tự hỏi liệu bây giờ mình lấy cha mình ra có thể giúp ích được gì cho việc này không?

Tuy nhiên, điều khiến Susan sợ hãi hơn cả chính là Hắc Long đang đi theo Tô Cửu Xuyên, thân hình vạm vỡ cao 1,9 mét áp bức đến mức khiến Susan choáng váng.

“Cha, chú Hắc Long!” Tô Triết vẫy tay với hai người nhưng chưa được đáp lại.

Chỉ thấy Tô Cửu Xuyên sau khi nhìn thấy Diệp Lâm thì bước nhanh đến.

"Ngài Diệp, ngài vừa đến sao?" Tô Cửu Xuyên nghe theo Diệp Lâm phân phó, không có gọi anh là Long Vương ở nơi công cộng.

Tuy nhiên, câu “ngài Diệp” này vẫn khiến tất cả những người còn đang cười trên nỗi đau của người khác ở đây ngây người.

Ông chủ Tô thực sự gọi chàng trai trẻ kia là “ngài” sao? Lại còn gọi “ngài” một cách khách khí như thế?

Thái độ và giọng điệu giống như một cấp dưới chào cấp trên của mình.

"Cha? Cha..." Tô Triết ở bên cạnh cũng sửng sốt một chút, cho rằng có phải cha mình đã nhận nhầm người rồi không?

Và Susan cũng vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ Diệp Lâm lại biết chú mình?

Nghĩ đến bộ dáng bình tĩnh vừa rồi của Diệp Lâm, Susan như hiểu ra điều gì đó.

Khó trách Diệp Lâm tự tin như vậy, hóa ra anh không hề sợ hãi!

"Ngài Diệp, tôi nghe nói vừa rồi có người không có mắt đã chiếm lấy vị trí của ngài phải không?" Hắc Long cũng thận trọng hỏi: "Cậu ta bị ngài đuổi đi rồi à?"

Nghe vậy, Diệp Lâm nhẹ nhàng cười: "Không có, tôi vẫn luôn ngồi ở chỗ này."

"Chuyện này..." Hắc Long và Tô Cửu Xuyên nghe được đều giật mình.

Tô Cửu Xuyên thậm chí còn trừng mắt nhìn con trai mình, cho rằng thằng nhóc này nói dối như thế?

Lúc này Diệp Lâm tiếp tục nói: "Ngược lại, chàng trai này ồn ào quá, không ngừng muốn đuổi tôi đi đấy."

"Ông chủ Tô, cậu ta là con trai của ông à?"

Đối mặt với sự chất vấn của Diệp Lâm, Tô Cửu Xuyên hít một hơi lạnh, thầm cảm thấy không ổn.

Vừa rồi lúc đến đã sơ sót không nói rõ cho con trai biết Long Vương ngầm rốt cuộc là ai.

Chắc là con trai thấy đối phương còn trẻ cho nên đã coi nhẹ.

Chuyện này nên làm gì cho phải đây?

Trong lòng Tô Cửu Xuyên cảm thấy hối hận không thôi.

Vốn định dể con trai đến để làm quen với Long Vương thế giới ngầm một chút nhưng hóa ra lại khéo quá thành vụng, làm hỏng chuyện!

"Cha?" Tô Triết dường như hiểu ra cái gì, cả người đổ mồ hôi lạnh: "Cậu ta… Cậu ta"

"Cậu ta cái gì?" Tô Cửu Xuyên tức giận, dùng tay trái tát vào mặt con trai mình: "Mau xin lỗi ngài Diệp đi!"
Chương 48: Dấu hiệu đại hung xuất hiện

Âm thanh của cái tát chói tai vang vọng khắp toàn trường.

Cái tát này không chỉ khiến Tô Triết choáng váng mà còn khiến những vị khách khác trong nhà hàng cũng trợn mắt há hốc mồm không thể tin được.

Tất cả những người vừa cười nhạo Diệp Lâm không biết tự lượng sức mình, muốn xem anh bị chế nhạo đều không ngờ rằng khi ông chủ Tô đến, thật sự đã đại nghĩa diệt thân, tóm lấy con trai mình đánh một trận.

"Sao còn không nhanh chóng xin lỗi ngài Diệp đi?"

Tô Cửu Xuyên lại mắng đứa con trai đang ngơ ngác của mình.

"Hả? Vâng… Vâng..."

Khi Tô Triết phản ứng lại, anh ta gần như khóc không ra nước mắt.

Lúc này mới hiểu rõ, hoá ra Diệp Lâm chính là Long Vương thế giới ngầm trong miệng cha anh ta?

Nếu biết sẽ phạm phải sai lầm lớn như vậy thì anh ta đã không đến.

Hai cha con vốn dĩ muốn nịnh nọt nhưng cuối cùng lại tự bê đá đập chân mình.

"Thực xin lỗi, ngài Diệp... Tôi có mắt không tròng. Tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin hãy tha thứ cho tôi lần này."

Dưới sự ép buộc của cha mình và áp lực của hiện trường, Tô Triết chỉ có thể cúi mặt xin lỗi Diệp Lâm.

Cảnh tượng này như tát vào mặt gần như tất cả những người có mặt ở đây.

Ngoại trừ Diệp Lâm, có lẽ không ai có thể nghĩ đến kết cục cuối cùng lại là Tô Triết phải cúi đầu thừa nhận sai lầm.

"Ha ha, vừa rồi không phải cậu uy hiếp tôi không có chỗ đứng ở Yến Kinh sao?" Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.

Tô Triết sợ đến mức run rẩy, hèn mọn nói: "Không có... Là tôi nói bậy... Mong anh Diệp rộng lượng, đừng chấp nhặt với tôi..."

Nói xong, Tô Triết lại quay sang em họ xin giúp đỡ.

"Em họ Susan, em và ngài Diệp quen nhau, xin em giúp anh cầu xin một chút..."

Susan giật mình, cô còn chưa phục hồi lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ ban nãy đây.

Tuy nhiên, lần đầu tiên thấy người anh họ trịch thượng Tô Triết của mình, ngày thường luôn phớt lờ gia đình mình lại phá lệ quay sang mình cầu xin giúp đỡ. Chuyện này cũng khiến Susan không biết làm sao.

Trong lúc nhất thời, không biết phải mở miệng thế nào.

"Ngài Diệp..." Tô Cửu Xuyên cười khổ: "Việc này tôi cũng có trách nhiệm."

"Là tôi tự quyết định, muốn con trai tôi đến mời rượu ngài một lần. Không ngờ lại nảy sinh hiểu lầm như vậy."

Diệp Lâm gật đầu nói: "Ông chủ Tô, hôm nay tôi nể mặt ông. Hơn nữa, các người và Susan bạn tôi là người nhà, tôi có thể không làm khó cậu ta."

"Nhưng tôi không muốn gặp lại người này nữa." Diệp Lâm cuối cùng nói: "Đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm."

Tô Cửu Xuyên hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Lâm, lập tức sắp xếp: "Trở về thu dọn đồ đạc rời khỏi Yến Kinh trong đêm. Nếu ngày nào ngài Diệp chưa hết tức thì mày cũng không cần phải quay lại nữa."

"Cha?" Tô Triết kinh hãi, không biết cha mình đang nói đùa hay là nghiêm túc?

"Không nghe thấy sao? Ngài Diệp không muốn gặp lại mày đấy!" Tô Cửu Xuyên nhấn mạnh: "Muốn chết hay là cút đi?"

Tô Cửu Xuyên không dám nghi ngờ việc chọc giận ngài Diệp chỉ có một con đường chết.

Lúc này Tô Triết mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: "Con cút... Con cút ngay..."

Nói xong, Tô Triết vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng.

"Ngài Diệp, chúng tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa." Tô Cửu Xuyên và Hắc Long cũng cúi đầu khom lưng nói: "Chúc hai vị dùng bữa vui vẻ."

Cuộc xung đột ngắn ngủi đã kết thúc như vậy.

Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

“Đó thực sự là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp sao?”

"Không phải ông chủ Tô nhận nhầm người chứ?"

"Nhưng ngay cả đại ca Hắc Long cũng phải kính trọng anh ta ư? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Lúc này không chỉ những người khác có thắc mắc như vậy mà ngay cả Susan cũng tỏ ra tò mò.

Đầu tiên là nhà họ Triệu đêm qua, sau đó là nhà họ Tô tối nay.

Cô ấy chợt phát hiện, Diệp Lâm trước mặt dường như bị bao phủ bởi một tấm màn che huyền bí, khiến cô ấy khó đoán ra.

Người có quan hệ đáng sợ như vậy thật sự là người mới ra tù sao?

"Làm sao cậu lại quen biết chú tôi?" Susan tò mò hỏi.

"Hôm nay vừa mới gặp mặt." Diệp Lâm cười nói: "Không ngờ rằng các người lại thật sự là người một nhà."

Susan cười khổ nói: "Người ta là gia tộc dòng chính của nhà họ Tô, còn gia tộc chúng tôi là một chi thứ. Ngoại trừ ngày lễ, ngày Tết cùng lúc tế tổ có thể tụ hợp lại thì ngày thường cũng không hề qua lại."

Diệp Lâm cũng nhìn ra được. Khi vừa tới, cậu con trai nhà họ Tô tên là Tô Triết kia hoàn toàn không coi trọng Susan. Ngay cả cha của Susan có mặt ở đây chỉ sợ cũng sẽ nhận được thái độ tương tự.

“Từ nay trở đi, nhà bọn họ sẽ không dám coi thường nhà cậu nữa.” Diệp Lâm tin tưởng, với mối quan hệ của mình, chỉ cần Tô Cửu Xuyên không phải kẻ ngốc, sau này ông ta sẽ chủ động xây dựng quan hệ tốt đẹp với nhà Susan.

Lúc này, đồ ăn ngon lần lượt được bưng ra.

Cả hai đổi một số chủ đề nhẹ nhàng, trò chuyện rất vui vẻ.

Sau ba chén rượu, ăn một lượt đồ ăn.

Bữa ăn chỉ mới ăn được một nửa.

Diệp Lâm đột nhiên giật mình, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi say của Susan.

"Sao... Cậu cứ nhìn tôi hoài vậy?" Susan có vẻ ngượng ngùng: "Trên mặt tôi có dính gì à?"

Tất nhiên là có.

Nhưng Diệp Lâm sợ làm Susan sợ hãi, tất nhiên không thể nói ra sự thật.

Bởi vì Diệp Lâm phát hiện, ấn đường của Susan dần dần chuyển sang màu đen, thậm chí phía trên đầu cô ấy còn bắt đầu tụ tập một đám mây đen.

Đây là dấu hiệu đại hung hiện ra!

Nếu cứ tiếp tục xu hướng này, muộn nhất là trong vòng một ngày Susan sẽ gặp phải một tai nạn đẫm máu.

"Tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì đâu."

Diệp Lâm thử giúp Susan loại bỏ khí hung đang tụ tập trên đỉnh đầu trước.

Anh nhẹ nhàng vẫy tay.

Đám mây đen ngay lập tức phân tán.

"Cậu làm sao vậy?" Susan thấy Diệp Lâm đột nhiên trở nên kỳ quái.

"Gần đây có thể cậu sẽ gặp phải phiền phức gì đó." Diệp Lâm nhắc nhở: "Hai ngày tới cố gắng ít ra ngoài nhất có thể. Hoặc là ngày mai xin nghỉ phép, không cần đi làm nữa."

Chỉ cần chịu đựng qua một hai ngày, có thể vận thế sẽ dần đảo ngược.

“Ngày mai là cuối tuần, đương nhiên không cần đi làm.” Susan mỉm cười: “Từ bao giờ mà cậu còn biết xem tướng cho người khác thế?”

"Biết một chút." Vị sư phụ thứ mười lăm của Diệp Lâm là cao thủ Phong Thủy huyền học, có năng lực rất mạnh, tinh thông bói toán.

"Vậy cậu có thể tính toán ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì không?" Susan lại tò mò hỏi.

"Ngày mai còn chưa biết, ai có thể tính ra chứ?" Cho dù có thể, Diệp Lâm cũng không dám tùy tiện tính toán, tránh để lộ thiên cơ.

"Thật ra ngày mai có chuyện xảy ra đó." Susan mỉm cười: "Là họp lớp cấp ba của chúng ta, cậu có muốn tham dự không?"

Nghe vậy, Diệp Lâm lắc đầu: "Không có hứng thú, không đi."

Sau khi tốt nghiệp trung học, Diệp Lâm đã bị nhốt vào ngục giam, thoáng cái đã năm năm.

Các bạn cùng lớp cấp ba ngoài Susan ra thì anh không liên hệ với người nào khác.

Huống chi Diệp Lâm cũng không có thời gian.

“Được, cậu không tham gia cũng không sao.” Susan lại cười khổ: “Ồ, thực ra nếu không phải mình là lớp phó thì cũng không có ý định tham gia.”

Sau đó, cả hai nhớ lại những chuyện cũ ở trường trung học.

Chẳng bao lâu, Diệp Lâm phát hiện ra năng lượng đen mà mình vừa xua tan lại tụ tập trên đỉnh đầu Susan, thậm chí còn lớn hơn trước một vòng.

Diệp Lâm cau mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đêm nay Susan khó tránh khỏi kiếp nạn này sao?
Chương 49: Tránh xa con gái tôi ra.

Chương 49: Tránh xa con gái tôi ra.

"Chúng ta đi thôi."

Diệp Lâm thấy bữa ăn gần như đã ăn xong.

Hơn nữa, hung quang phía trên đầu Susan ngày càng mạnh mẽ hơn.

Diệp Lâm dự định đích thân hộ tống cô ấy về nhà để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Được!” Susan đứng dậy chuẩn bị tính tiền.

Kết quả lại phát hiện bữa ăn của họ là miễn phí.

Diệp Lâm đưa Susan và rời khỏi tòa nhà Long Môn.

Lúc này, Kim Lũ Y, chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh đang đứng bên ngoài từ rất xa cũng chú ý đến Diệp Lâm.

Nhìn thấy anh đi cùng một cô gái xinh đẹp, hai người vừa đi vừa cười nói, không khỏi nắm chặt tay, rất tức giận.

Nghĩ đến mẹ mình đã ngủ sâu dưới đất mà hung thủ gây án chỉ cần ngồi tù năm năm đã có thể bắt đầu lại cuộc sống tự do và hạnh phúc rồi.

"Hừ, tên khốn này! Sống thật là quá thoải mái!"

"Chờ một thời gian nữa tôi đỡ bận nhất định sẽ bắt anh lại!"

Kim Lũ Y nghiến răng nghiến lợi, yên lặng thề trong lòng.

"Cho dù đó là tội danh vô căn cứ, tôi cũng sẽ tống anh vào tù! Đó mới là nơi thuộc về những người như anh!"

Hai người vừa trò chuyện khắp trời nam đất bắc vừa thong thả bước đi trên đường.

Nhưng Diệp Lâm dọc đường quan sát, phát hiện khí đen trên đầu Susan không những không giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng tụ lại.

Dường như vận rủi sắp ập đến bất cứ lúc nào.

Điều này không tốt... Diệp Lâm thầm nghĩ: Vốn tưởng rằng rời khỏi tòa nhà, thay đổi môi trường sẽ chuyển biến tốt hơn một chút.

Nhưng không ngờ nó lại trở nên tồi tệ hơn?

"Tôi gần về đến nhà rồi."

Ngay sau đó, Susan chỉ vào một ngã tư phía trước và nói: "Băng qua đường là đến tầng dưới nhà tôi."

"Cậu không cần tiễn nữa, tôi có thể tự mình trở về, cậu cũng nhanh chóng về nhà đi."

"Không được." Diệp Lâm lắc đầu: "Tôi phải đưa cậu đến dưới tầng nhà."

Kỳ thực nếu không phải quá đột ngột, tối nay Diệp Lâm rất muốn đưa cô ấy về nhà mình.

Như vậy thì dù có bất kể chuyện gì xảy ra, anh đều có thể hoá giải cho cô ấy trong thời gian sớm nhất.

“Không cần đâu.” Susan lịch sự nói: “Cậu không cần phải làm thế. Không sao đâu.”

Nhưng Diệp Lâm vẫn kiên trì lần nữa.

Đúng lúc này… tích tích!

Tiếng xe điện vang lên từ phía sau.

"San San, con tan làm rồi à?"

Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đi chiếc xe đạp điện mới toanh, chậm rãi tiến đến. Bà cũng nhìn lên nhìn xuống người đàn ông lạ mặt đang đi theo con gái mình.

“Mẹ!” Susan vẫy tay với người phụ nữ.

"Đây là ai?" Mẹ Tô tò mò hỏi, nghĩ thầm chàng trai này cũng khá đẹp trai, chẳng lẽ ngày đầu tiên đi làm mà con gái bà đã gặp được nam thần sao?

Quả nhiên là công ty lớn, phẩm chất đàn ông cũng rất cao.

“Mẹ, cậu ấy là Diệp Lâm, bạn học cấp ba của con.” Susan nói, giới thiệu với Diệp Lâm: “Đây là mẹ tôi.”

“Chào dì.” Diệp Lâm chủ động chào hỏi.

"Diệp Lâm?" Mẹ Tô vừa nghe nói người này không phải là đồng nghiệp cùng công ty với con gái bà mà là bạn học cấp ba từng ngồi tù sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cậu chính là Diệp Lâm đã ngồi tù năm năm lại bị đuổi khỏi nhà họ Diệp đó ư?”

"À, nghe nói cậu vừa mới được thả ra lại đánh nhau cùng người khác? Báo hại con gái tôi phải chạy khắp nơi nhờ vả quan hệ.”

“Loại người như cậu, về sau cách con gái tôi xa một chút!”

Susan nghe vậy đã vội ngăn mẹ lại: "Mẹ! Mẹ nói gì thế?"

"Con đã nói với mẹ cả trăm lần rồi, người bạn cùng lớp này của con bị buộc tội oan!"

"Hơn nữa, con có thể làm việc trong công ty lớn của nhà họ Triệu đều nhờ vào mối quan hệ của Diệp Lâm!"

"Sao mẹ có thể nói những điều như vậy ngay khi vừa gặp người ta thế chứ? Thật quá đáng!"

Nói xong, Susan lại xin lỗi Diệp Lâm: "Thực xin lỗi, Diệp Lâm. Mẹ tôi là như vậy, bà ấy chỉ là thẳng tính thôi không có ý xấu gì đâu."

"Hừ!" Mẹ Tô hừ lạnh một tiếng: "Con còn nói là nhờ cậu ta có quan hệ sao? Về sau mẹ và cha con tính toán lại, công việc của con và cậu ta có thể có liên quan gì chứ?”

"Cậu ta không còn là thiếu gia nhà họ Diệp nữa. Chính bản thân mình còn khó tự bảo vệ, sao có thể giúp con tìm việc làm chứ?"

"Con có thể vào một công ty lớn là vì con xuất sắc ưu tú."

Susan thấy mình không thể nói lại mẹ mình, lại sợ mẹ nói ra điều gì quá đáng vì vậy nhanh chóng kéo mẹ rời đi.

"Diệp Lâm, chúng tôi đi trước, cậu nhanh chóng trở về đi." Susan vẫy tay tạm biệt Diệp Lâm.

“Thằng nhóc kia, từ nay về sau tránh xa con gái của tôi ra!” Trước khi rời đi mẹ Tô còn không quên quay lại bổ sung.

"Mẹ, bớt nói vài câu đi!"

Hai mẹ con cứ cãi nhau mãi, không ai thuyết phục được ai.

Vừa đến cổng tiểu khu.

Đột nhiên, hai người đàn ông mặc đồ đen lao ra khỏi một chiếc xe tải đậu bên đường.

Không một lời giải thích đã kéo Susan không kịp phòng bị vào trong xe.

Cửa xe đóng sầm lại rồi nghênh ngang phóng đi.

“Ối!” Mẹ Tô lập tức hoảng sợ.

Sau khi ngơ ngác vài giây mới đột nhiên lớn tiếng kêu cứu.

"Cứu với! Có ai không? Bắt cóc!"

"Có người đã bắt con gái tôi đi!"

"Ah!"

Mẹ Tô lại lên xe đạp điện đuổi theo hướng chiếc xe tải đang bỏ chạy.

Nhưng làm sao chiếc xe hai bánh của bà ta có thể đuổi kịp một chiếc ô tô bốn bánh chứ?

Bà ta đuổi theo đến ngã tư nơi chia tay với Diệp Lâm vừa rồi thì thấy Diệp Lâm vẫn đứng đó.

Như tìm được vị cứu tinh, mẹ Tô vội vàng hét lên: "Diệp Lâm! Nhanh lên… Nhanh lên! Con gái của tôi đã bị chiếc xe tải đen đó bắt mất!"

"Nhanh giúp tôi đuổi theo!"

Lúc này, sắc mặt Diệp Lâm dần dần tối sầm, gương mặt anh lộ ra sát ý.

Cuối cùng anh cũng chờ được đại nạn của Susan xảy ra.

May mắn là anh đã không rời đi ngay lúc đó.

Hơn nữa, vào lúc chiếc xe lao qua, Diệp Lâm cũng nhận ra một khuôn mặt quen thuộc thoáng qua trên cửa sổ xe.

"Anh Tạ?"

Susan bị bắt cóc trong xe vừa kinh vừa sợ.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ấy lập tức nhận ra một gương mặt quen thuộc giữa những gương mặt xa lạ.

"Anh định làm gì?"

Susan sợ hãi hỏi.

"Làm gì?"

Tạ thiếu gia nghiến răng nghiến lợi hung tợn quay lại nói: "Mày làm tao mất việc, cha tao cũng bị cách chức tạm thời! Tấy cả những chuyện này đều là do mày gây ra! Mày còn hỏi tao muốn làm gì sao?”

“Hôm nay tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt!”
Chương 50: Không bằng cầm thú

Sau cuộc xem mắt với Susan ngày hôm kia, anh ta đã mất việc, ngay cả cha anh ta cũng chịu liên lụy bị chính phủ tạm thời cách chức, còn phải chịu điều tra.

Cuộc đời Tạ thiếu gia đột nhiên rơi vào đường cùng.

Anh ta đổ lỗi mọi chuyện cho Susan, nghĩ rằng mọi chuyện là do cô ấy gây ra.

Sáng nay anh ta lại bị người cha uống say thoá mạ một trận rồi đuổi khỏi nhà.

Tạ thiếu gia buồn bực, tìm đến đám anh em chuyên làm việc xấu với nhau uống rượu. Dựa vào men say có thêm can đảm, mọi người cùng thực hiện kế hoạch lớn mật này.

Nhìn nhóm người trong xe nồng nặc mùi rượu cùng với ánh mắt đầy ác ý kia, tất nhiên Susan có thể đoán được họ định làm gì cô.

"Anh làm vậy là phạm pháp đấy!"

Susan lớn tiếng cảnh báo.

"Phạm pháp?" Tạ thiếu gia hừ lạnh một tiếng: "Đời tao đã bị mày hủy hoại, còn quan tâm đến chuyện này làm gì? Hơn nữa…"

"Tao sẽ để lưu lại chứng cứ! Nếu mày dám tố cáo, tao sẽ đưa toàn bộ đoạn video ngắn của mày ra ánh sáng! Chắc mày không muốn dùng cách này để nổi tiếng trên mạng chứ?"

Tạ thiếu gia tin rằng chỉ cần anh ta nắm được nhược điểm này trong tay thì người phụ nữ này từ nay sẽ có thể bị anh ta điều khiển, muốn làm gì thì làm!

"Đồ khốn nạn!" Susan cũng bị suy nghĩ đê hèn của Tạ thiếu gia chọc giận: "Cho dù anh có đưa ra ánh sáng thì tôi cũng sẽ báo cảnh sát bắt anh! Đừng nghĩ đến việc lấy thứ đó ra đe dọa tôi!"

"Được rồi! Vậy thì chúng ta cùng chết thôi!" Hiện tại Tạ thiếu gia không để bụng đến điều gì nữa. Anh ta chỉ muốn trả thù Susan, khiến cô ấy cũng phải xui xẻo như mình.

Hai người đàn ông mỏ chuột tai khỉ ngồi ở ghế sau đã bắt đầu mất kiên nhẫn, giở trò.

Susan gào thét vùng vẫy, nước mắt tủi nhục chảy ra.

"Dừng lại, đừng chạm vào cô ta vội!" Tạ thiếu gia lập tức mắng: "Lần đầu tiên của cô ta là của tôi! Các người tránh ra!"

Tạ thiếu gia còn chưa thành công, làm sao có thể để người khác đến trước?

"Được rồi, vậy để Tạ thiếu gia chơi trước!" Đám anh em của anh ta cũng rất thức thời.

Chẳng bao lâu, chiếc xe đã chạy đến một khu nhà xưởng bỏ hoang.

Họ đã sớm chuẩn bị tốt công cụ gây án ở chỗ này.

"Cứu với!"

Susan vừa bước ra khỏi xe đã hét toáng lên kêu cứu.

Nhưng bây giờ là ban đêm lại ở vùng ngoại ô vắng vẻ này.

Dù Susan có hét to thế nào cũng không có ai đáp lại.

“Ha ha ha ha…” Đám người Tạ thiếu gia cười đùa nói: “Cho dù mày có hét rách họng thì cũng sẽ không có ai đến cứu mày đâu.”

Sau một hồi xô đẩy và quát lớn, Susan bị lôi lên tầng hai.

Chỉ thấy một chiếc camera đã được lắp sẵn ở đó và một tấm nệm đặt trên mặt đất.

Trái tim Susan như hoàn toàn chìm xuống đáy vực.

Cô ấy chợt nghĩ tới bạn nãy Diệp Lâm còn nhắc nhở mình rằng gần đây sẽ gặp rắc rối.

Khi đó cô ấy vẫn còn cười nhạo Diệp Lâm như là thầy bói nhưng không ngờ anh thực sự nói đúng.

Susan cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không nghe lời Diệp Lâm về nhà sớm hơn.

Hoặc chỉ cần để Diệp Lâm hộ tống mình đi đến dưới tầng nhà thôi thì chuyện bây giờ cũng chưa chắc sẽ xảy ra.

"Diệp Lâm... Cậu ở đâu... Cứu tôi..."

Susan thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng một phép màu sẽ xảy ra.

Phịch!

Susan hét lên một tiếng, cô ấy bị đẩy xuống nệm một cách thô bạo.

“Mày tự mình cởi hay để tao giúp mày?”

"Nếu như mày không chịu phối hợp, để tao phải ra tay thì đừng trách tao không biết thương hoa tiếc ngọc!"

"Hì hì..."

Tạ thiếu gia nở cười độc ác như một tên ác ma, anh ta bước từng bước tới gần Susan.

"Tạ thiếu gia, xin anh hãy để tôi đi!"

“Ngày mai tôi sẽ nghỉ việc ở công ty và giao lại công việc cho anh.”

"Vì anh say rượu nên mới làm ra chuyện sai lầm như vậy, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."

"Tạ thiếu gia, đừng phạm lỗi thêm nữa. Dừng tay lại đi..."

Susan thấy mình không cậy mạnh được vì thế lại mềm giọng năn nỉ. Dù chỉ có thể trì hoãn thời gian một chút cũng tốt.

Nhưng đám người Tạ thiếu gia lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tinh trùng lên não, hoàn toàn bất chấp tất cả.

Mọi chuyện đã đến nước này, liệu họ còn đường lui nào không?

Bây giờ họ chỉ muốn tham hoan, sao còn quan tâm đến luân thường đạo đức nữa?

Hơn nữa, Susan còn là người đẹp tuyệt trần.

Lúc này hai tay Susan khoanh trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy cảnh giác và sợ hãi, dưới đôi mắt xinh đẹp vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt chưa lau khô.

Bộ dạng đáng thương nhu nhược này không những không khiến những người này thông cảm mà còn khơi dậy rất nhiều ham muốn chiếm hữu của họ hơn.

"Thật ra hôm xem mắt đó, tao đã định chuốc say mày, cũng đã đặt phòng riêng ở khách sạn rồi."

Đôi mắt của Tạ thiếu gia sáng lên, anh ta cởi áo vứt ra một bên tiến từng bước một đến gần.

"Tối nay, mày không thể chạy trốn được nữa! Mày là của tao!"

Susan sợ đến mức vừa hét chói tai vừa lùi lại: "Đồ súc sinh, đừng đến đây! Cha tôi cũng là người của chính phủ. Ông ấy sẽ không buông tha cho các người! Không cần!"

Ngay khi Tạ thiếu gia như lang như hổ lao vào Susan.

Rầm!

Phía sau truyền đến một tiếng vang lớn!

Chỉ thấy một chiếc taxi giống như được chắp cánh lao lên tầng hai, phá hỏng cánh cửa sắt lớn của căn phòng bỏ hoang.

"Cái quái gì vậy?"

Đám người Tạ thiếu gia quay lại, khi nhìn thấy chiếc xe taxi thì lập tức kinh hoảng biến sắc.

Mẹ kiếp, đây là tầng hai.

Làm sao chiếc taxi này đến được đây?

Loảng xoảng!

Lại một tiếng vang lớn!

Cửa xe bị người nào đó đá tung ra.

Ngay sau đó, một người bước xuống khỏi taxi.

"Là mày?"

Tạ thiếu gia nhìn thấy người này, ánh mắt đột nhiên bốc lửa.

Chính là thứ gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt!

"Diệp Lâm?"

Khi Susan nhìn thấy Diệp Lâm bước xuống taxi như thể một vị thần từ trên trời rơi xuống thì không thể nhịn được nữa, cô ấy che miệng vừa khóc vừa cười rộ lên...

"Tôi biết... cậu nhất định sẽ đến cứu tôi..."

Lúc này, Tạ thiếu gia đã tức giận quay người chỉ tay vào Diệp Lâm.

"Thằng nhãi kia! Ngày đó chính là mày phá hỏng việc tốt của tao, mày dám đánh tao! Nếu như nhà họ Triệu không ủng hộ mày thì tao đã giết mày từ lâu rồi!"

"Hôm nay mày còn dám đến phá hoại việc tốt của tao à? Đúng là tìm chết mà!"

Nói xong, Tạ thiếu gia ra lệnh cho anh em bên cạnh mình: "Lên! Bắt nó!"

"Mày còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Được rồi, lát nữa tao sẽ để mày đứng sang một bên trơ mắt nhìn!"

Ở trong mắt của Tạ thiếu gia thì bên bọn họ có năm người đàn ông, đối phó với một kẻ hèn như Diệp Lâm là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Nhưng giây tiếp theo, bốn gã kia còn chưa đến gần đã bị Diệp Lâm tát một cái bay đi. Tên nào tên nấy như bùn đám bùn lầy, nặng nề dính vào tường, sống chết không rõ.

"Hít!"

Nhìn thấy tình huống này, Tạ thiếu gia không khỏi hít một hơi khí lạnh, dường như không thể tin vào hai mắt mình.

Đây là năm người lớn sống sờ sờ đấy!

Bị ném đi như thế mà vẫn nằm trên tường không ngã xuống là sao?

Sao một người bình thường có thể làm thế được chứ?

"Mày... mày là người hay ma?"

Tạ thiếu gia đã sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân, từng bước lùi lại phía sau.

Anh ta từng bước một đến gần cửa sổ, có ý đồ nhảy khỏi cửa sổ bỏ chạy.

Trong chớp mắt, Diệp Lâm như một bóng ma đến gần cửa sổ đó.

"Là mày đang tìm chết!"

Nếu tên này dám đến tìm anh báo thù, có lẽ còn có thể tha mạng chó của anh ta.

Nhưng anh ta ngàn vạn lần không nên, không nên chạm vào Susan.

Diệp Lâm dùng một tay tóm lấy cổ họng của Tạ thiếu gia.

Một tay rút con dao găm từ thắt lưng ra.

"Không... đừng..." Tạ thiếu gia gian nan nặn ra mấy chữ: "Đừng giết tôi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK