• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71: Tàng Bảo Trai

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Hoa Quốc Đống không biết rằng Diệp Lâm và Vương Phàm giáo đầu đã từng đánh nhau rồi.

Thật ra thì ngay cả Triệu Uyển Đình cũng không biết kết quả đánh nhau giữa hai người. Cô chỉ từng nghe ông nội ngẫu nhiên nhắc đến là Vương giáo đầu khen ngợi Diệp Lâm là một cậu trai đáng gờm.

Chắc là hai người sẽ không phân thắng thua khi đánh nhau nhỉ? Có lẽ Diệp Lâm sẽ kém hơn một chút.

Nghe mấy lời kia, Vương Phàm lập tức hơi xấu hổ.

Bảo mình đi dạy một người mạnh hơn mình có khác gì đang nói đùa?

Trước mặt đám người trẻ tuổi, Vương Phàm tự giữ thân phận, lại thêm từng tuổi này rồi, đương nhiên là ngại tự mình thừa nhận mình từng thua dưới tay Diệp Lâm.

Vương Phàm cười gượng một tiếng.

Còn Diệp Lâm chỉ cười chứ không nói gì.

Hoa Quốc Đống vốn dĩ không biết gì cả, cứ cố gắng nhờ Vương giáo đầu dạy Diệp Lâm vài chiêu.

Đương nhiên là anh ta chỉ mang ý tốt, cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, muốn nhờ Vương Phàm dạy dỗ Diệp Lâm, với thực lực và ngộ tính của Diệp Lâm thì chắc chắn có thể tiến bộ thêm một bước.

“Vương giáo đầu, anh bạn anh hùng Diệp này của tôi cũng rất mạnh, chỉ tát một cái là có thể tát bay một người vạm vỡ nặng trăm cân.”

“Chắc là Vương giáo đầu cũng biết Hắc Long ở Yến Kinh hả? Cộng hết hơn mười tên cấp dưới mạnh mẽ của gã cũng không phải là đối thủ của anh hùng!”

“Anh hùng còn trẻ mà đã có thân thủ như thế, nếu được Vương giáo đầu dạy dỗ thêm thì quá tốt rồi!”

Hoa Quốc Đống càng nói thì khuôn mặt già của Vương Phàm càng ngại ngùng. Cuối cùng ông ta cũng không nhịn được nữa, quát: “Tiểu Hoa Tử, cậu bớt nói đi, không ai coi cậu là người câm đâu!”

Thấy Vương Phàm nổi giận, Hoa Quốc Đống thức thời mà câm miệng, thầm nói: đúng là keo kiệt, không dạy thì không dạy đi, nổi giận cái gì chứ!

Rất nhanh sau đó, đám người lái xe đến một khu kiến trúc giả cổ, có loại cảm giác từ đô thị hiện đại hóa xuyên qua đến cổ đại.

Kiến trúc nơi đây được xây dựng theo phong cách cổ đại, từ đình đài lầu các đến cây cầu nước chảy, đều được cổ đại hóa một cách tối đa.

Bốn người xuống xe, đi bộ hơn mười phút, đi tới trước một căn nhà hai tầng.

Trước nhà treo một tấm bảng viết ba chữ to “Tàng Bảo Trai”

“Đây là trung tâm giao dịch bảo vật quý hiếm nổi tiếng ở Yến Kinh.” Triệu Uyển Đình giới thiệu đơn giản cho Diệp Lâm nghe.

Dù là đồ cổ tranh chữ, hay là thiên tài địa bảo, thậm chí là bất cứ thứ gì bạn cần, đều có thể tìm được ở đây.

Trai chủ là người có mối quan hệ cực kì rộng và có đủ loại phương pháp.

Phật ngọc lần trước cũng được đấu giá ở đây.

Lần này, vì có thể nhanh chóng tìm được tài liệu trên đơn thuốc cứu mạng, Triệu Uyển Đình đã nhờ người tới đây hỏi thăm, và đúng là có tin tức.

Có điều, đây là một nơi vàng thau lẫn lộn, lần trước cô suýt chịu thiệt vì chuyện phật ngọc.

Có bài học lần trước, lần này ông cụ Triệu phái Vương Phàm đi theo bên cạnh cháu gái, bảo vệ suốt đường đi, để tránh xảy ra sai lầm.

“Triệu đại tiểu thư, ngại quá, không thể tiếp đón từ xa được!”

Đám người vừa bước vào cửa hàng, một người đàn ông mập mạp lập tức cười tủm tỉm đi lên chào hỏi.

Anh ta có dáng người thấp bé, mặc áo khoác dài, đội mũ quả dưa, đôi mắt khôn khéo lướt nhanh qua đám người, còn nhìn thêm vài lần trên khuôn mặt xa lạ là Diệp Lâm.

“Đào chưởng quầy!” Triệu Uyển Đình cười chào hỏi anh ta.

“Ây da, Hoa nha nội, Vương giáo đầu, hai vị cũng đến nữa hả, đúng là rồng đến nhà tôm mà!”

Đào chưởng quầy nhiệt tình chào hỏi Hoa Quốc Đống và Vương Phàm.

Hai người có thân phận tôn quý, tất nhiên là cần phải nghiêm túc chào hỏi rồi.

“Người anh em, trông cậu hơi lạ mắt, phải xưng hô thế nào đây?”

Cuối cùng, Đào chưởng quầy nhìn về phía Diệp Lâm, trong mắt lập lòe vẻ tò mò.

“Đây là Diệp tiên sinh.” Triệu Uyển Đình giới thiệu đơn giản: “Là một người bạn của tôi, hôm nay rảnh rỗi đi dạo cùng tôi.”

“Ồ, hóa ra là Diệp tiên sinh!” Đào chưởng quầy mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ bạn bè của Triệu đại tiểu thư chắc cũng là kẻ có tiền.

Có điều, anh ta nhìn lướt qua, cả bốn người đều là người ngoài nghề, ý cười trên mặt anh ta càng thêm xán lạn.

“Đào chưởng quầy, tiệm ông đã chuẩn bị hết các thứ tôi muốn chưa?” Sau lời bắt chuyện, Triệu Uyển Đình hỏi thẳng vào vấn đề.

“Người bán sắp đến rồi.” Đào chưởng quầy cười nói: “Hôm nay trai chủ chúng tôi cũng có ở đây, nói là phải làm người trung gian cho các vị, để tránh xảy ra sai lầm.”

“Vậy thì cảm ơn.” Vừa nghe có trai chủ ở đây, Triệu Uyển Đình cũng nắm chắc hơn vài phần.

Đào chưởng quầy tiếp tục nói: “Dạo này trong tiệm có thêm khá nhiều thứ tốt, để tôi dẫn các vị đi xem.”

Thấy còn đang rảnh rỗi, bọn họ để cho Đào chưởng quầy dẫn đường, nhân tiện đi tham quan trong tiệm.

“Đây là một đám gốm sứ thời Tống mới vừa được khai quật.”

“Bức tranh chữ này là bản gốc của Tô Thức, mới vừa được mua vào với giá cao.”

“Khối ngọc này là vật chôn cất những năm Gia Tĩnh.”

Đi cả một đường, đủ loại bảo vật quý hiếm, muôn màu rực rỡ.

Có điều, vì có sự kiện phật ngọc lần trước, lần này Triệu Uyển Đình tránh hết tất cả những thứ có liên quan đến ngọc.

Còn Diệp Lâm thì xem lướt qua suốt một đường, cảm thấy Tàng Bảo Trai cũng chỉ được mặt ngoài thôi, chứ đa số bảo vật chẳng có thứ gì đáng nhắc tới cả.

Mấy cái thứ gọi là hàng thật cũng chỉ là nói bừa.

Chín giả một thật mới thật sự là giá thị trường nơi đây.

Diệp Lâm lắc nhẹ đầu, có chút thất vọng, không biết có phải là bảo bối thật sự đều được cất giữ ở nơi khác, không thể dễ dàng cho người ta xem hay không.

Đào chưởng quầy vừa giới thiệu vừa xem mặt đoán ý.

Thấy ba người Triệu Uyển Đình, Hoa Quốc Đống và Vương Phàm hoàn toàn bị đủ loại bảo vật trước mắt làm hoa cả mắt, không thể nào phân biệt thật giả được, còn Diệp Lâm thì liên tục lắc đầu, dáng vẻ làm bộ làm tịch, khiến Đào chưởng quầy cười lạnh trong lòng.

“Triệu đại tiểu thư, mau đến đây xem, mới đây trai chủ chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới mua được một bản gốc của Vương Hi Chi.”

“Có thể nói nó là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi!”

Lúc nói chuyện, mọi người đã đi tới giữa một căn phòng triển lãm riêng biệt.

Trong tủ kính trưng bày một bức tranh chữ viết tay.

Giới thiệu ghi là hai mươi tám chữ hiếm thấy từ tay Vương Hi Chi.

Thật sự là đỉnh của giới thư pháp!

“Ồ… là thật đấy!”

Trong đám người, một người đàn ông trung niên tây trang giày da đã quan sát cả buổi, cuối cùng cũng đưa ra kết luận.

Khách hàng xung quanh nghe vậy đều sôi nổi gật đầu đồng ý.

“Quản lý Giả nói là thật thì chắc chắn là thật rồi!”

Đào chưởng quầy cười giới thiệu: “Quản lý Giả là phó giám đốc bảo tàng thành phố chúng ta, đồng thời là hội trưởng hiệp hội thư pháp, là chuyên gia hàng thật giá thật.”

“Ngay cả quản lý Giả cũng nói là chữ thật, thì bức tranh chữ kia tuyệt đối là hàng thật!”

Thấy bức tranh chữ kia, nhịp tim Triệu Uyển Đình không nhịn được đập thình thịch nhanh hơn.

Ông nội cô rất thích chữ của Vương Hi Chi, tiếc là trên thị trường hiện nay cực kì ít thấy các tác phẩm thật sự của Vương Hi Chi.

Lần này khó lắm mới gặp được, nhưng mà cô còn phải dùng tiền đi mua tài liệu cho đơn thuốc cứu mạng, chắc là không đủ tiền mua bức tranh chữ thật kia rồi.

“Ha…”

Lúc nhìn thấy “bản gốc” kia, Diệp Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng.

Có lẽ người khác không nhìn ra được, nhưng mà Diệp Lâm lại có thể nhìn ra được.

Bức tranh chữ kia đến từ tay của sư phụ mình.
Chương 72: Một chữ một trăm triệu

Thấy Diệp Lâm vô cớ bật cười, Đào chưởng quầy không nhịn được chất vấn: “Cậu cười cái gì?”

“Chẳng lẽ cậu nghi ngờ bức tranh chữ này là giả?”

Diệp Lâm lắc đầu: “Không phải.”

Rốt cuộc thì đồ cổ tranh chữ vốn chính là thật thật giả giả, khó có thể nói rõ được.

Người ta mở cửa hàng buôn bán, bọn họ lại không phải đến gây chuyện, không cần thiết vạch mặt, khiến hai bên đều không vui.

Chỉ cần đám thiên tài địa bảo dùng để chữa bệnh cứu người không phải giả là được.

Diệp Lâm sẽ không xen vào chuyện của người khác.

“Hừ!” Đào chưởng quầy hừ lạnh một tiếng. Anh ta bất mãn về thái độ của Diệp Lâm, đã không hiểu thì còn ra vẻ cái gì?

“Đào chưởng quầy, bức tranh chữ bản gốc của Vương Hi Chi này có giá bao nhiêu?” Triệu Uyển Đình nhịn không được mở miệng hỏi.

Cô nghĩ nếu lát nữa có dư tiền thì có thể suy xét mua.

Đào chưởng quầy cười nói: “Đây chính là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, tạm thời không bán. Rốt cuộc thì trai chủ chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới mua được món bảo vật này.”

“Có điều, có lần trai chủ chúng tôi ăn cơm cùng bạn bè, lúc trò chuyện có nói là nếu sau này bán đấu giá, thì giá khởi điểm sẽ là một chữ một trăm triệu.”

Một chữ một trăm triệu?

Bức tranh chữ “Khoái tuyết thời tình thiếp” có tất cả hai mươi tám chữ cái, tương đương với hai tỷ tám trăm triệu.

Đây là giá trên trời hàng thật giá thật!

Vừa nghe thấy giá tiền, mọi người ở đây đều rất sốc.

Ngay cả đại tiểu thư nhà giàu là Triệu Uyển Đình cũng ngây ngẩn cả người.

Cô cũng không thể chấp nhận được cái giá này.

“Đắt vậy sao?” Nghe giá cả, Diệp Lâm giật hết cả mình.

Không ngờ chữ của Vương Hi Chi lại đáng giá như vậy.

Tuy rằng anh đi theo vị sư phụ thứ ba mươi lăm học được kỹ năng tạo giả, giả cổ, nhưng mà giá trị của đồ cổ tranh chữ lại khác nhau với từng người, thị trường cũng thay đổi rất nhanh, cho nên Diệp Lâm không hiểu giá thị trường liên quan.

“Đây là giá cả bình thường!”

Lúc này, vị quản lý Giả kia lại tiếp tục giới thiệu: “Bức tranh chữ của Vương Hi Chi này từng được đấu giá ở cổ đại với giá bảy trăm lượng vàng.”

“Tính theo tốc độ lạm phát hiện nay, chữ của Vương Hi Chi có giá một trăm triệu một chữ, chính là giá cả bình thường trên thị trường.”

“Tiếc là trên thị trường có rất ít bản gốc.”

Nghe vậy, mọi người nổi gật đầu.

Lúc này, mọi người mới thu lại vẻ mặt bất ngờ, hóa ra đây mới là giá cả bình thường.

Nhưng mà Diệp Lâm lại thầm hiểu rõ: trên thị trường không hề có bản gốc, tất cả đều là đời sau tạo giả, thật ra thì dù là tạo giả, cũng không có bao nhiêu bản tạo giả.

Theo lời nói của sư phụ thứ ba mươi lăm, cái gọi là bản gốc trên thị trường hiện nay đều là do ông tạo giả.

Nói cách khác, chữ mà vị sư phụ kia của Diệp Lâm tạo giả, đã được giới chuyên môn xác nhận là chữ viết thật của Vương Hi Chi, hoàn toàn có thể dùng giả đổi thật.

“Haizz, đáng tiếc…” Triệu Uyển Đình lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.

“Đây đúng là có ra giá cũng không có người bán!” Hoa Quốc Đống cảm thán liên tục: “Với cái giá này, người bình thường nào mua nổi chứ!”

“Đúng vậy!” Quản lý Giả lại nói: “Tranh chữ của Vương Hi Chi vốn là dù có ra giá cũng không có người bán. Dù ngẫu nhiên có người mua, thì đa số cũng là Hoa kiều nước ngoài mua về làm đồ gia truyền.”

Lúc này, Đào chưởng quầy lại kéo riêng Triệu Uyển Đình sang một bên, nhỏ giọng thì thầm vài câu.

Người khác không nghe được, nhưng Diệp Lâm tai thính mắt tinh lại nghe rõ ràng.

“Triệu đại tiểu thư là khách quen tiệm chúng tôi, rồi nghe nói ông cụ Triệu rất thích chữ của Vương Hi Chi, vậy nên nếu nhà họ Triệu thật sự có ý định mua bức tranh chữ kia thì trai chủ chúng tôi nói có thể bán rẻ một chút.”

“Thật sao?” Nghe vậy, Triệu Uyển Đình vừa mừng vừa sợ: “Bao nhiêu tiền?”

Hai mươi tám chữ, dù có rẻ hơn thì chắc cũng là cái giá trên trời.

Đào chưởng quầy hơi gập ngón tay xuống: “Có thể giảm một nửa cho nhà họ Triệu!”

Giảm một tỷ tư?

Triệu Uyển Đình nhíu mày ngẫm nghĩ, tuy rằng con số này vẫn là giá trên trời, nhưng với nhà họ Triệu bọn họ mà nói thì vẫn có thể thử suy xét mua hay không.

Nghĩ đến chuyện ông nội không còn sống được bao lâu, dù có đan dược kéo dài mạng sống, thì chắc cũng chỉ sống thêm được một năm.

Nếu trong một năm cuối đời có được một bản tranh chữ thật của Vương Hi Chi làm bạn mỗi ngày, thì cũng coi như là không uổng phí một đời?

Thấy Triệu Uyển Đình bắt đầu do dự, suy nghĩ và có ý định mua, trên mặt Đào chưởng quầy hiện lên vẻ gian xảo.

Đồng thời, anh ta và quản lý Giả còn trao đổi ánh mắt với nhau một cách bí mật.

Tất cả đều không tránh thoát được ánh mắt của Diệp Lâm.

Hóa ra là vậy!

Diệp Lâm giật mình.

Xem ra là Đào chưởng quầy và quản lý Giả định nội ứng ngoại hợp hố nhà họ Triệu.

Nếu là người khác thì thôi. Nhưng nếu có Diệp Lâm đi theo, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

“Đào chưởng quầy!” Triệu Uyển Đình không phải đồ ngốc, giảm giá một nửa thế kia chắc chắn là có vấn đề: “Cái thứ quý trọng như thế mà lại giảm giá một nửa cho nhà họ Triệu chúng tôi hả? Vì sao vậy?”

Đào chưởng quầy cười nói: “Trai chủ chúng tôi ngưỡng mộ ông cụ Triệu lâu rồi, lần này chỉ là mượn hoa hiến phật thôi, mong sau này nhà họ Triệu có thể quan tâm tiệm chúng tôi nhiều hơn.”

Thế lực của ông cụ Triệu đúng là có thể thu hút được nhiều người nịnh bợ lấy lòng.

Triệu Uyển Đình đã quen với chuyện này rồi, không còn ngạc nhiên gì nữa.

“Để tôi về bàn lại với ông nội tôi đã.” Cuối cùng, Triệu Uyển Đình nói.

“Ok!” Đào chưởng quầy thấy ổn rồi, vậy nên cười gật đầu.

Bọn họ thả dây câu dài để câu cá lớn, không sốt ruột trong nhất thời, mọi thứ hôm nay chỉ là mở đầu thôi.

“Triệu đại tiểu thư, cô thật sự muốn mua bức tranh chữ kia hả?” Vương Phàm cũng nghe cuộc đối thoại của hai người, cảm thấy có gì đó là lạ, không yên tâm hỏi lại.

“Ừ.” Triệu Uyển Đình gật đầu: “Ông nội của tôi rất thích chữ của Vương Hi Chi, tiếc là chưa mua được bức tranh chữ hàng thật nào. Tôi muốn…”

“Vậy để hôm nào tôi viết cho ông cụ một bức tranh chữ đi.” Lúc này, Diệp Lâm chợt nói xen vào.

“Ngoài Vương Hi Chi ra thì còn có đám người Âu Dương Tuân, Nhan Chân Khanh, Liễu Công Quyền nữa, muốn có chữ của ai thì tôi sẽ viết chữ người đó.”
Chương 73: Giống như đúc

Cái gì?

Anh vừa dứt lời, mọi người đều giật mình.

Trong nhất thời, mọi người dường như đều không hiểu Diệp Lâm có ý gì.

Anh viết chữ của các nhà thư pháp lớn đi tặng là sao?

“Ha ha, không ngờ Diệp tiên sinh lại mạnh miệng như vậy!”

Đào chưởng quầy không nhịn được cười lạnh nói.

“Cậu biết vì sao hai mươi tám chữ kia lại có giá trên trời hay không? Vì đó chính là chữ cho chính Vương Hi Chi viết!”

“Cậu là ai chứ, chữ do cậu viết ra đáng giá vài đồng tiền?”

Đối mặt với sự khinh thường của Đào chưởng quầy, Diệp Lâm ngạo nghễ đáp lại: “Tôi có thể viết ra chữ giống như đúc chữ của Vương Hi Chi.”

“Dù sao thì bản gốc Vương Hi Chi đã tuyệt tích lâu rồi. Chỉ cần bản giả đời sau giống đến chín phần là có thể lấy giả đổi thật.”

“Ví dụ như bảo vật trấn tiệm của các ông!”

Cái gì?

Diệp Lâm vừa dứt lời, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt nhìn kẻ điên, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi.

“Thằng nhãi kia là ai vậy? Mạnh miệng thật đấy!”

“Ngay cả quản lý Giả cũng tự mình xác nhận là bản gốc Vương Hi Chi, vậy mà cậu ta còn dám nói ngược lại? Chẳng lẽ cậu ta còn quyền uy hơn cả quản lý Giả hay sao?”

“Tôi thấy cậu ta điên rồi, dám mạnh miệng nói bậy, cái gì mà có thể viết ra chữ giống như đúng? Đúng là mơ mộng hão huyền!”

Nghe vậy, Đào chưởng quầy tức giận đến mức bật cười.

“Cậu dám nghi ngờ bảo vật trấn tiệm của chúng tôi là giả?”

“Tôi không nhắm vào tiệm của các ông.” Diệp Lâm bằng phẳng: “Tôi nói tất cả các bản gốc trên thị trường của Vương Hi Chi đều là giả!”

Ồ!

Hiện trưởng trở nên xôn xao.

“Nhãi ranh, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được.” Quản lý Giả tức giận đến mức thở phì phò: “Không nói bức tranh chữ chỗ chúng tôi, chỉ nói đến viện bảo tàng thành phố chúng ta thôi, ở đó cũng đang trưng bày một bản gốc của Vương Hi Chi.”

“Đều là giả!” Diệp Lâm nói thẳng, không một chút kiêng dè.

Nghe vậy, quản lý Giả suýt nữa ngất đi.

“Cậu nói cậu có thể viết ra chữ giống như đúc?” Đào chưởng quầy khiêu khích lần nữa: “Vậy cậu viết cho chúng tôi xem đi!”

“Là con la hay là con ngựa, cứ kéo ra đi là biết!”

Đào chưởng quầy thấy Diệp Lâm trẻ tuổi, liền chắc rằng Diệp Lâm chỉ đang nói khoác.

Muốn tạo giả chữ của Vương Hi Chi hả?

Đúng là không biết tự lượng sức mình!

Đào chưởng quầy cho rằng chỉ cần bảo Diệp Lâm tùy tiện viết vài chữ là có thể làm cho Diệp Lâm lộ tẩy, vạch rõ lời nói mạnh miệng của Diệp Lâm ngay tại chỗ.

Đương nhiên, Đào chưởng quầy còn cho rằng Diệp Lâm không dám viết, Diệp Lâm chỉ là nói cho sướng miệng thôi.

“Được thôi!” Diệp Lâm phất tay, lạnh nhạt nói: “Lấy giấy bút ra đi!”

“Tôi sẽ viết bừa một bức tranh chữ cho các người nhìn xem!”

Nghe vậy, Đào chưởng quầy giật mình.

Anh ta không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám viết.

Quản lý Giả cũng giật mình, không biết Diệp Lâm rốt cuộc muốn làm gì?

“Diệp tiên sinh?” Đám người Triệu Uyển Đình rất là ngạc nhiên, không biết vì sao Diệp Lâm lại đi xen vào chuyện này?

“Anh hùng?” Hoa Quốc Đống nhỏ giọng nhắc nhở: “Tuy rằng anh rất giỏi đánh nhau, cũng rất giỏi y thuật, nhưng mà khác nghề như cách núi, kia là thư pháp đấy, anh có viết được không?”

Chuyện đã đến nước này rồi, Diệp Lâm trực tiếp nói thẳng: “Triệu đại tiểu thư, bọn họ giảm một nửa giá bán cho cô, chính là vì muốn gài bẫy nhà họ Triệu. Cô đã mời tôi đi xem, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được?”

“!” Nghe vậy, Triệu Uyển Đình cảm thấy rất sốc.

Trong nhất thời, cô thậm chí không phân được thật giả, không biết nên tin lời nói của ai.

“Nhãi ranh, cậu đừng ngậm máu phun người!”

Nghe vậy, Đào chưởng quầy thẹn quá hóa giận, lại thêm sốt ruột chặn họng Diệp Lâm, vậy nên vội vàng nói: “Được rồi, cậu muốn viết đúng không? Tôi lập tức chuẩn bị giấy bút cho cậu, để cậu viết cho đã thì thôi!”

“Nếu cậu không viết ra được cái thứ gì, thì đừng trách Tàng Bảo Trai chúng tôi trở mặt!”

Lúc anh ta đang nói chuyện, có nhân viên trong tiệm đã đi lấy giấy bút và một chiếc bàn nhỏ.

Giấy bút đều được chuẩn bị đầy đủ.

“Diệp tiên sinh, mời!” Đào chưởng quầy ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Để chúng tôi mở rộng tầm mắt xem bút tích thật Vương Hi Chi từ tay cậu đi!”

Mọi người ở hiện trường lập tức cùng nhau nhìn về phía Diệp Lâm.

Đa số đều mang dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Thấy Diệp Lâm trẻ tuổi, mọi người đều cho rằng anh mới học thư pháp không được bao lâu, đã kiêu ngạo đến mức dám bắt chước chữ của Vương Hi Chi.

Chỉ cần vừa viết là sẽ bị lộ tẩy!

“Được thôi!”

Diệp Lâm không khách sáo, trực tiếp cầm bút viết, rồng bay phượng múa, đường nét thoăn thoắt viết câu đầu tiên trong “Khoái tuyết thời tình thiếp” xuống giấy Tuyên Thành: hi chi đốn thủ.

“Ơ kìa…”

Người thạo nghề vừa ra tay là biết được ngay.

Lúc quản lý Giả nhìn thấy Diệp Lâm viết ra bốn chữ thì lập tức thay đổi sắc mặt, không nhịn được hít sâu vào một hơi.

Giống như đúc?

Thật sự là giống như đúc!
Chương 74: Xảy ra vấn đề rồi

Người ta nói trong nghề xem kỹ thuật, ngoài nghề xem náo nhiệt.

Nhưng những chữ mà Diệp Lâm viết, mỗi một nét bút đều duyên dáng lại cứng cáp, có phong thái của bậc thầy thư pháp.

Không chỉ khiến cho chuyên gia trong nghành như quản lý Giả bị sốc, mà còn khiến cho mọi người vây xem cũng bị sốc.

“Trời ạ, thằng nhãi kia viết đẹp quá đi!”

“Không phải là vấn đề đẹp hay không, mấy người mau lại xem đi, thật sự là giống như đúc với bản gốc Vương Hi Chi được trưng bày bên kia!”

“Không ngờ cậu ta thật sự có tài, thảo nào lúc nãy dám mạnh miệng nói chuyện, hóa ra là người ta có tài thật sự!”

Phản ứng của mọi người, từ ban đầu khinh thường, đến sau lại chấn động khó có thể tin.

Ai có thể ngờ được người trẻ tuổi trước mắt lại có được một tay thư pháp điêu luyện đến mức khó tả thành lời.

“Ừng ực…” Đào chưởng quầy không nhịn được nuốt nước bọt, trợn tròn mắt lên xem.

Từ lúc Diệp Lâm đặt bút viết chữ đầu tiên, anh ta đã nghĩ xong lời chế giễu muốn nói, kết quả là ấp ủ cả buổi, cũng không nói ra được một câu nào.

Người ta không chỉ viết chữ đẹp, mà còn viết chữ giống như đúc.

Người không biết còn tưởng rằng là Vương Hi Chi bám vào người biểu diễn ngay tại chỗ nữa đấy chứ…

Đào chưởng quầy bị sốc đến mức không nói nên lời.

“Trời ạ… anh hùng thế mà lại còn có bản lĩnh này nữa hả?” Hoa Quốc Đống cũng ngây ngẩn cả người.

Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm là cao thủ giơ đao múa kiếm, chắc chắn là không vẽ vời thư pháp được, lần này phải chịu thiệt bởi trình độ kém rồi, thế nào cũng sẽ bị người ta chế giễu.

Kết quả không ngờ là bản lĩnh thư pháp của Diệp Lâm cũng lợi hại như thế?

Triệu Uyển Đình cũng rất sốc, dường như lần nào nhìn thấy Diệp Lâm, anh cũng đều thay đổi nhận thứ của cô về anh.

Anh không chỉ giỏi đánh nhau, mà còn hiểu y thuật, thậm chí thư pháp cũng đạt tới trình độ dùng giả đổi thật?

Anh là thiên tài yêu nghiệt ở đâu ra vậy?

“Văn võ song toàn!” Vương Phàm giáo đầu cũng coi trọng mà khen: “Đúng là một người văn võ song toàn!”

Sau khi đánh nhau với Diệp Lâm, Vương Phàm cho rằng anh có phong thái của chiến thần.

Bây giờ xem ra là thành tựu trong tương lai của Diệp Lâm sẽ không đơn giản là sánh bước với chiến thần như vậy.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Diệp Lâm rốt cuộc tạo giả xong hai mươi tám chữ cái trong “Khoái tuyết thời tình thiếp” của Vương Hi Chi.

“Hi chi đốn thủ, khoái tuyết thì tình, giai tưởng an thiện. Vị quả vi kết lực bất thứ. Vương Hi Chi đốn thủ. Sơn âm trương hầu.”

Diệp Lâm đặt bút xuống, thở nhẹ ra một hơi.

Tuy chỉ có hai mươi tám chữ ngắn ngủi, nhưng nếu có thể bắt chước giống hệt đến mức có thể dùng giả đổi thật thì nhất định phải chăm chú, liền mạch lưu loát.

Mức độ khó khăn không lời nào có thể hình dung được.

Muốn tạo giả một bức tranh chữ, khó khăn chẳng khác gì đi đánh một trận.

Giờ phút này, mọi người tại hiện trường so sánh đối chiếu, dùng hết tinh lực đi soi mói, cũng không tìm thấy một chút lỗi nào trong hai mươi tám chữ kia.

“Thật sự là giống như đúc!” Mọi người hô lên.

Hai mươi tám chữ giống hệt nhau!

Nếu không phải bức tranh chữ hai mươi tám chữ do Diệp Lâm viết không có con dấu đế vương các thời kỳ, thì một khi xáo trộn hai bức tranh chữ với nhau, là sẽ không phân biệt ra được nữa.

Nhìn từ góc độ người ngoài nghề, chỉ có thể thông qua chữ lớn nhỏ, thậm chí lực bút mạnh yếu để so sánh.

Nhưng với chuyên gia thư pháp như quản lý Giả thì sẽ so sánh nét chữ, ý cảnh và khí thế.

“Nhẹ như mây, oai như rồng!” Quản lý Giả ngạc nhiên cảm thán: “Đúng là không khác một chút nào!”

Lúc nhìn về phía Diệp Lâm, trong mắt quản lý Giả đã tràn đầy nhiệt tình, thầm nghĩ đây đúng là một nhân tài.

Nếu mình có thể hợp tác thì có thể phát tài khi tạo giả tranh chữ.

“Anh hùng, anh thật sự là ghê gớm quá đi! Anh chính là thần tượng của tôi!” Hoa Quốc Đống nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt sùng bái: “Không phải, anh là sư phụ của tôi, tôi nhất định phải nhận anh làm sư phụ!”

Một vị đại năng đồng thời tinh thông võ đạo, y thuật và thư pháp làm sư phụ của mình, chỉ cần truyền một ít cho mình thôi, cũng đủ để mình được lợi rất nhiều.

Giờ phút này, Hoa Quốc Đống càng thêm quyết tâm nhận Diệp Lâm làm sư phụ.

Còn Triệu Uyển Đình, khi thấy hai bức tranh chữ Vương Hi Chi giống như đúc, cô cảm thấy chấn động, còn có cảm giác nghĩ lại mà thấy sợ.

Nếu không có Diệp Lâm kịp thời ngăn cản, thì cô suýt nữa đã dùng giá trên trời thay ông nội mua bức tranh chữ bản gốc Vương Hi Chi này rồi.

“Diệp tiên sinh, chẳng lẽ trên thị trường hiện nay, các bản gốc của Vương Hi Chi đều là giả hay sao?”

Vấn đề mà Triệu Uyển Đình hỏi cũng là vấn đề muốn hỏi trong lòng mọi người ở đây.

Diệp Lâm có năng lực dùng giả thay thật, một khi các bản tranh chữ từ anh đổ vào thị trường thì sẽ không thể nào phân biệt được.

“Không chỉ có Vương Hi Chi.” Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Niên đại càng lâu, khả năng thất truyền bản gốc càng lớn, đa số các bản lưu thông trên thị trường đều là đời sau tạo giả.”

“Thử nghĩ xem, Vương Hi Chi là cổ nhân gần hai nghìn năm trước, mặc dù ông ta để lại một vài bản gốc, thì khi trải qua nhiều thiên tai, nhân họa và chiến tranh thế kia, cũng còn không đến một phần mười.”

“Huống chi, với kỹ thuật ở cổ đại, dù là một tờ giấy trắng, cất giữ hàng nghìn năm, đến hiện giờ cũng đã biến thành một đống giấy vụn rồi.”

Nghe vậy, mọi người sôi nổi gật đầu, cảm thấy có lý.

“Vậy là phần lớn các bản truyền lưu đến nay đều là giả, chẳng có giá trị gì cả.” Có người tiếc nuối nói.

“Cũng không thể nói như vậy.” Diệp Lâm lại nói: “Con người phát triển đến ngày nay, nghệ thuật cũng được, khoa học kỹ thuật cũng thế, đều đang tiến bộ, không cần thiết nặng xưa nhẹ nay.”

“Kể cả hàng giả đời sau, dù là kỹ xảo hay là chất lượng, đều phải thông qua nhiều thế hệ người nghiên cứu cải tiến, vượt qua cổ nhân lâu rồi.”

Quản lý Giả không từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Cậu mới nói dù là chữ của Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh hay Liễu Công Quyền, thì cậu cũng có thể viết?”

“Đương nhiên rồi!” Diệp Lâm bình tĩnh gật đầu.

Quản lý Giả chỉ về phía bản sao “Tế chất văn cảo” của Nhan Chân Khanh ở cách đó không xa, nói: “Vậy cậu viết một bức tranh chữ Nhan cho tôi xem đi!”

Nghe vậy, Diệp Lâm vung bút lên viết.

Lúc này, Đào chưởng quầy nhân cơ hội chuồn ra ngoài, chạy nhanh đến hậu đường báo tin.

“Trai chủ! Không ổn rồi! Xảy ra vấn đề rồi!”

“Không biết nhóc con nhà họ Triệu kia mời chuyên gia từ đâu tới đây, lần này chắc là khó lừa gạt lắm!”
Chương 75: Anh em nhà họ Mã

Trai chủ Tàng Bảo Trai là ông chủ thật sự sau màn. Ông ta là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, râu tóc muối tiêu, có vẻ hiền hòa.

Lúc này, trai chủ đang tiếp đãi ba người khách, bàn về vụ mua bán lớn kế tiếp.

Nghe chưởng quầy chạy tới báo cáo tình huống, ông ta hơi nhíu mày.

“Triệu đại tiểu thư đi với ai vậy?” Trai chủ hỏi.

“Hoa nha nội và Vương giáo đầu, hai người họ vừa nhìn là biết người ngoài nghề, không cần phải lo lắng gì nhiều. Nhưng mà…”

Đào chưởng quầy đổi giọng, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Diệp Lâm.

“Có thêm một người trẻ tuổi, bọn họ đều gọi là Diệp tiên sinh. Tôi vốn tưởng rằng cậu ta là người thường, kết quả cậu ta nhìn qua là biết bức tranh chữ Vương Hi Chi mà quản lý Giả mang đến là hàng nhái, còn tự tay viết ra một bức tranh chữ giống như đúc.”

Nghe vậy, đôi mắt trai chủ sáng lên: “Có loại kỳ tài như thế nữa hả? Người trẻ tuổi họ Diệp? Chưa từng nghe nói!”

Trai chủ lăn lê bò lết vài chục năm trong giới, nghe nhiều biết nhiều bậc thầy trong giới, đây mới là lần đầu nghe nói về người trẻ tuổi họ Diệp.

“Xem ra lần này nhà họ Triệu có chuẩn bị rồi mới đến.” Đào chưởng quầy sốt ruột nói: “Có nên hủy bỏ giao dịch kế tiếp hay không?”

“Nói là trai chủ có việc bận rồi, hơn nữa bên bán cũng không tới, được không?”

Dứt lời, Đào chưởng quầy nhìn lướt qua ba người khác ở đây.

Thấy ánh mắt của một người đàn ông trong đó, Đào chưởng quầy liền bị dọa sợ.

“Anh em chúng tôi sẽ không đi tay không một chuyến!” Người đàn ông giọng ồm ồm nói.

“Ha ha… Mã gia cứ yên tâm, mọi chuyện có tôi lo.” Trai chủ lập tức cười nói: “Cứ giữ nguyên kế hoạch là được!”

“Thằng nhãi kia có thể bắt chước chữ viết thì sao chứ? Lần này giao dịch thiên tài địa bảo, chứ không phải tranh chữ, có tám phần cậu ta là người ngoài nghề!”

“Lão Đào, dẫn bọn họ lại đây đi!”

“Vâng!” Đào chưởng quầy đáp một tiếng rồi đi dẫn người.

Lúc này, trong tiếng cảm thán bất ngờ của mọi người, Diệp Lâm cầm bút viết lại “Tế chất văn cảo” của Nhan Chân Khanh, chữ viết của anh thậm chí còn tốt hơn bản hàng nhái đang được trưng bày ở đây.

Thấy vậy, quản lý Giả càng thêm chấn động.

Ông ta không thể tin nổi là trên đời này lại có một thiên tài thư pháp thông thạo các loại chữ cổ xưa như thế.

Vốn tưởng rằng đối phương nói mạnh miệng, kết quả không ngờ rằng đối phương nói được làm được.

“Triệu đại tiểu thư, trai chủ chúng tôi mời.”

Đào chưởng quầy tách mọi người ra, đi lên nói.

Nghe vậy, Triệu Uyển Đình nhíu mày, bắt đầu trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Cô vốn rất là tin tưởng Tàng Bảo Trai. Nhưng mà trải qua chuyện bản gốc Vương Hi Chi vừa rồi, cô cảm thấy mình giống như một con dê béo đợi làm thịt, ở đây đâu đâu cũng là hố.

“Đào chưởng quầy, tôi hi vọng quý trai biết, nhà họ Triệu chúng tôi không phải dễ lừa.”

Triệu Uyển Đình lạnh lùng cảnh cáo.

“Dược liệu lần này liên quan đến tánh mạng của ông nội tôi. Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì thì nhà họ Triệu chúng tôi sẽ không để yên.”

Nghe vậy, Đào chưởng quầy vội vàng cười làm lành, nói: “Triệu đại tiểu thư bớt giận, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Có điều, tôi muốn nói thêm một câu về đám dược liệu kia, Tàng Bảo Trai chúng tôi chỉ làm trung gian, giúp cô liên hệ với người bán, còn cụ thể thế nào thì các cô cứ nói chuyện với người bán.”

“Nếu thật sự xảy ra vấn đề thì Tàng Bảo Trai chúng tôi không nhận trách nhiệm.”

Triệu Uyển Đình nghi ngờ, tám phần là có vấn đề rồi, không đi thì hơn.

“Đã tới rồi thì đi xem đi.” Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng: “Thật hay giả nhìn là biết.”

“Ừ!” Thấy Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Triệu Uyển Đình cũng đồng ý đi một chuyến: “Đào chưởng quầy dẫn đường đi.”

“Vâng!” Đào chưởng quầy nhìn Diệp Lâm thêm vài lần, không biết là anh thật sự hiểu hay chỉ là làm ra vẻ mà thôi.

Đám người nhanh chóng đi đến nhã gian ở hậu đường.

Trai chủ Tàng Bảo Trai ngồi ở trên cùng, hai bên là hai dãy ghế ngồi.

“Triệu đại tiểu thư, Hoa thiếu, Vương giáo đầu, Diệp huynh đệ!” Trai chủ tự mình mời ngồi: “Mau ngồi đi! Pha trà!”

Sau khi bốn người ngồi xuống, thấy đối diện là ba người đàn ông trung niên, đao to búa lớn, khí chất lưu manh.

“Để tôi giới thiệu mọi người.” Trai chủ chỉ vào ba người ở đối diện: “Ba vị này là người bán họ Mã, đến từ Phụng Thiên. Nhà bọn họ ở núi Trường Bạch, mua bán dược liệu quanh năm. Bọn họ có hết các dược liệu quý giá mà mấy cô cậu cần.”

Vừa thấy ba người kia, Diệp Lâm liền cảm thấy đau đầu. Nhìn qua là biết ngay bọn họ đều là người tàn nhẫn, lại thêm thực lực không yếu.

Có điều, ở đây có mình và Vương giáo đầu, không cần phải sợ bị ép mua bán.

“Ông chủ Mã!” Triệu Uyển Đình gật đầu chào hỏi: “Chúng ta xem hàng trước đi!”

“Triệu đại tiểu thư rất nhanh gọn!” Tên cầm đầu cười ha ha rồi bảo anh em bên mình đưa hàng.

Một đám dược liệu trông có vẻ lâu năm được đổ ra từ bao tải dài hơn một mét.

“Nhân sâm trăm năm!”

“Long tiên hương tám mươi năm!”

“Đông trùng hạ thảo một trăm năm mươi năm!”

“Xích tuyết linh chi hai trăm năm!”

“Mấy thứ này đều do anh em chúng tôi tự mình hái ở núi Trường Bạch!”

Nhìn thấy đám dược liệu quý báo kia, hô hấp Triệu Uyển Đình bắt đầu trở nên dồn dập.

Dù là người ngoài nghề như cô, chỉ nhìn thôi cũng biết đám dược liệu kia có chỗ hơn người.

Cô thầm kích động trong lòng, lần này lại thuận lợi thế kia, ông nội mình được cứu rồi!

“Hừm… đám dược liệu này vừa nhìn là biết đã lâu năm, chất lượng cũng rất tốt!” Vương giáo đầu gật nhẹ đầu nói.

Bởi vì ông ta từng làm quan, từng thấy được dược liệu trăm năm tuổi, nhìn là biết ngay khác với dược liệu mấy chục năm tuổi.

Hơn nữa, khi dùng mũi ngửi, sẽ ngửi được một mùi thơm độc đáo.

“Vương giáo đầu rất có ánh mắt!” Trai chủ cười nói với Vương Phàm: “Tuy rằng người trung gian như tôi không thể thiên vị ai, nhưng tôi sẵn lòng dùng đầu mình đảm bảo đám dược liệu kia đủ cân đủ lượng. Nếu các người không tin thì có thể đi Phụng Thiên hỏi thăm về anh em nhà họ Mã. Bọn họ có danh tiếng rất tốt về buôn bán dược liệu.”

“Diệp tiên sinh?” Triệu Uyển Đình nhanh chóng ổn định lại cảm xúc kích động, rồi dùng ánh mắt dò hỏi Diệp Lâm.

Chỉ cần anh đồng ý thì tiếp theo có thể nói giá được rồi.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều cùng nhau tập trung lên người Diệp Lâm.

Nhất là trai chủ, ông ta rất có hứng thú mà nhìn về phía Diệp Lâm.

Ông ta thầm nghĩ dù thằng nhãi này có là chuyên gia đồ cổ tranh chữ đi nữa, nhưng mà khác nghề như cách núi, chẳng lẽ cậu ta còn hiểu được dược liệu nữa hả?

Diệp Lâm cầm một gốc nhân sâm lên, mỉm cười nói: “Nhân sâm mười năm, long tiên hương tám năm, đông trùng hạ thảo mười lăm năm, tuyết linh chi hai mươi năm.”

“Nghe nói vùng núi Trường Bạch của Phụng Thiên có một loại kỹ thuật nhổ cây độc đáo, có thể lập tức tăng lên năm tuổi của dược liệu, lấy hàng kém thay hàng tốt.”

“Hôm nay thấy được, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt!”

Dứt lời, Diệp Lâm ngưng tụ chân khí lên ngón tay.

Nhìn lại thì thấy gốc nhân sâm được cho là trăm năm kia giống như từ già thành trẻ, lập tức nhỏ lại một vòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK