Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Anh em cãi nhau

“Thật sự có thể kéo dài tuổi thọ thêm một năm ư?”

Lưu Văn Cảnh thấy thế vội vàng ghé mặt vào quan sát đơn thuốc kia.

Sau khi nhìn thấy các dược liệu trên đơn thuốc kia hầu hết đều là thứ trên trăm năm, ông ấy kinh ngạc há hốc miệng.

“Khó trách sư phụ bảo không thể nào, chỉ riêng việc lấy đủ dược liệu có trên đơn thuốc đã là chuyện không hề dễ dàng, chứ đừng nói đến còn phải luyện chế nó!”

Triệu Uyển Đình cầm đơn thuốc, trái tim như rơi xuống vực thẳm.

“Nhân sâm năm mươi năm tuổi!

“Long Tiên Hương tám mươi năm tuổi!”

“Đông trùng hạ thảo một trăm năm mươi năm tuổi!”

Ngoại trừ một số dược liệu mà cô ấy thường ấy thì còn một số loại dược liệu cô chưa từng nhìn thấy.

Ví dụ một gốc cây linh chi hai trăm năm tuổi?

Mấy thứ này này cô đi đâu mà tìm bây giờ?

Thậm chí có bỏ tiền cũng không mua được.

“Có thể hạ thấp yêu cầu được không” Triệu Uyển Đình vô cùng khó xử: “Dược liệu này muốn tìm cũng không khó, chủ yếu là năm tuổi…”

“Điều quan trọng nằm ở số năm tuổi.” Diệp Lâm nói: “Thiếu một ngày không được, nhiều một ngày cũng không được.”

“Vậy không phải là còn khó hơn ư?” Lưu Văn Cảnh giật mình nói.

“Cho nên ban nãy tôi mới bảo cho dù có cách nhưng cũng không thể nào làm được.” Diệp Lâm đáp.

Một tháng phải gom được hết dược liệu này?

Đúng là khó như lên trời!

Một lúc lâu sau Triệu Uyển Đình mới tỉnh táo lại, cô cẩn thận nhét đơn thuốc kia vào túi.

Có cách còn tốt hơn là không có cách nào.

“Tôi sẽ nhanh chóng phái người đi tìm những dược liệu đó.” Triệu Uyển Đình nghiêm mặt nói: “Nếu như có thể tìm đủ, vậy thì làm phiền ngài Diệp tới đây luyện chế chúng.”

“Cũng được.” Sau khi để lại đơn thuốc, Diệp Lâm xoay người rời đi.

Trong phòng bệnh lúc này.

Sau khi ông cụ Triệu ăn vài thứ đơn giản đã có thể xuống giường đi bộ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện được.

“Cha, cha thật sự vì thằng nhóc kia mà vận dụng nhân mạch trong Bộ ư?” Triệu Thiên Thông tò mò hỏi.

Ông cụ Triệu trầm mặc không nói, cũng bắt đầu ung dung đi đi lại lại trong phòng bệnh.

Mọi người im lặng nhìn, bọn họ đều hiểu đây là lúc ông cụ đang tự hỏi bản thân.

Lát sau ông cụ Triệu thở dài: “Chuyện khó nhất trên đời này đó chính là nợ người khác!”

“Chút nhân mạch mình tích góp được lúc đang còn làm trong Bộ, dùng lần nào thì ít đi lần đó.”

“Nhưng nhóc Diệp thần y kia đã cứu mình một mạng, người ta đã mở miệng thì không thể không giúp.”

Điều ông cụ Triệu suy nghĩ bây giờ đó chính là làm sao để chuyện này ít ảnh hưởng tới nhà họ Triệu nhất.

“Tuy rằng nói như thế, nhưng thằng nhóc kia cũng không chữa khỏi hoàn toàn cho cha mà.” Triệu Thiên Thông lại nói: “Theo như lời cậu ta nói thì cha chỉ còn sống được một tháng nữa thôi.”

“Theo con thì cho cậu ta chút tiền là được, sao phải vận dụng quan hệ giúp cậu ta làm gì, như thế cũng không tính là vong ân.”

Triệu Thiên Thông vừa nói xong đã được đám người nhà họ Triệu đồng tình.

“Lời của ông chủ cực kỳ đúng, theo tôi đưa tiền là được rồi.”

“Vì mình cậu ta mà đắc tội với toàn bộ nhà họ Diệp, không đáng chút nào.”

“Đúng thế, cho dù y thuật của thằng nhóc kia rất giỏi nhưng dù gì nó cũng là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân, loại người này không nên đi lại nhiều.”

Nhìn thấy đa số người ở đây đều có ý qua cầu rút ván, Triệu Bình Minh không nghe nổi nữa đưa ra ý kiến phản đối.

“Các người không được làm như thế!”

“Nói thế nào thì thần y người ta cũng đã cứu sống cha tôi, nếu như không có thần y thì hôm nay ông cụ đã chết rồi!”

“Các người còn chê sống được một tháng là ít? Tôi cho các người một trăm triệu, liệu các người có thể khiến tôi sống lâu hơn một ngày không?”

Triệu Thiên Thông nói: “Em trai à, sao em có thể bênh vực người ngoài thế được? Sao em lại nói chuyện thay thằng nhóc kia thế? Chúng ta làm việc phải suy xét trên phương diện lợi ích của gia tộc.”

“Thằng nhóc họ Diệp kia chỉ là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp, vì mình nó mà đắc tội với toàn bộ nhà họ Diệp ư?”

“Nếu như cha chúng ta thật sự sử dụng nhân mạch trong Bộ để tra xét tập đoàn nhà họ Diệp vậy có khác gì tuyên chiến với nhà họ Diệp đâu!”

Triệu Bình Minh nghiêm mặt nói: “Mạng người lớn hơn trời! Em chỉ biết cậu ấy cứu cha của chúng ta, mà nhà họ Triệu chúng ta nợ người ta một ân tình lớn!”

“Ha ha, mạng người một tháng thì sao gọi là ân tình lớn?” Triệu Thiên Thông khinh thường nói: “Trừ khi cậu ta có thể khiếp cha mình sống lâu hơn một hai năm thì còn có lý.”

Nhìn thấy anh em hai người vì chuyện này mà cãi nhau, mọi người xung quanh vội vàng khuyên can. Nhưng nói đi nói lại vẫn đứng ở phía anh cả Triệu Thiên Thông kia, liên tục chửi bới Diệp Lâm.

“Không phải kẻ đứng phía sau hãm hại ông cụ vẫn còn chưa xuất hiện à?”

“Không phải thằng nhóc kia nói trong vòng ba ngày kẻ đứng sau sẽ chủ động xuất hiện sao, nếu như thật sự như vậy thì thằng nhóc kia đúng là tài giỏi, liệu sự như thần!”

“Theo tôi có khi kẻ đứng sau chính là thằng nhóc kia ấy, kẻ hại người cũng chính là kẻ cứu người? Không phải nó chính là kẻ cứu người hay sao?”

Đột nhiên có người nhắc tới vấn đề này, giống như đổ mọi tội lỗi lên người Diệp Lâm.

“Mấy người!” Triệu Bình Minh giận dữ: “Đúng là lấy oán báo ơn!”

Triệu Thiên Thông bỗng nhiên cười nói: “Em trai, em cứ liên tục bao che cho thằng nhóc kia như thế không phải là muốn nhận thằng nhóc đó làm con rể đó chứ? Anh thấy con bé Uyển Đình kia khá thân với thằng nhóc đó đấy.”

“Nhưng mà anh khuyên em đừng có suy nghĩ thiển cận như vậy. Nó là đứa con trai bị nhà họ Diệp bỏ rơi, lại còn ngồi tù mấy năm. Uyển Đình xinh đẹp như thế, cũng không phải là không gả cho ai được, sao phải tìm một kẻ như vậy, nhắc lến đúng là khiến người ta mất mặt!”

“Anh, anh lại mê sảng cái gì đấy!” Triệu Bình Minh chưa từng nghĩ tới chuyện này.

“Đủ rồi!”

Ông cụ Triệu đột nhiên mở miệng cắt ngang cuộc tranh cãi của mọi người.

“Tôi còn chưa chết, không cần các anh các chị thay tôi làm chủ!”

Đám người câm như hến.

Lúc này cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.

Triệu Uyển Đình vui mừng phấn khởi cầm đơn thuốc kia trở về.

“Ông nội, ông được cứu rồi!”

“Lúc Diệp thần y gần đi có để lại đơn thuốc này, anh ấy nói chỉ cần gom được đủ dược liệu ở trong đơn thuốc là có thể giúp ông sống được thêm một năm!”

Cái gì?

Cô ấy vừa nói xong đã khiến đám người ở đây kinh hãi không thôi.

Nếu như đơn thuốc này lấy được từ chỗ người khác thì mọi người sẽ không để ý. Thế nhưng nghĩ tới việc Diệp Lâm là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân, ban nãy lại còn cứu sống được ông cụ Triệu. Đơn thuốc anh viết ra, có lẽ thật sự có thể…

“Sao ban nãy thằng nhóc ấy không nói?” Triệu Thiên Thông có cảm giác như bị người đánh mặt.

Dù sao ban nãy ông ta còn oán giận việc sống được một tháng quá ít, ít nhất cũng phải sống được một hai năm.

Thế mà anh lại nhanh chóng đưa ra một đơn thuốc có thể kéo dài thọ mệnh được thêm một năm?

“Bởi vì đơn thuốc này không dễ điều chế, việc tìm dược liệu cũng rất khó khăn.” Triệu Uyển Đình giải thích.

Nhưng đối với tin tức này, ông cụ Triệu lại cực kỳ lạc quan.

“Mau, đưa đơn thuốc này xuống, cho dù dùng bất cứ giá nào, dùng bao nhiêu tiền cũng phải mua được dược liệu trên đơn thuốc về.”

Đúng lúc này cửa phòng bệnh lại được mở ra.

Viện trưởng Trần mới đi đã vội vã trở về.

“Ông cụ Triệu, có chuyện lớn rồi!”

Nghe vậy ông cụ Triệu khó hiểu quay đầu lại nhìn.

“Có chuyện gì?” Triệu Thiên Thông hỏi.

“Bên ngoài có một tăng nhân ăn mặc lôi thôi, chỉ đích danh muốn gặp ngài.” Viện trưởng Trần nói: “Ông ta nói… Ông ta có thể trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu!”
Chương 32: Lựa chọn cuối cùng

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Triệu đều kinh ngạc.

Không ngờ lời nói của Diệp Lâm lại thành hiện thực nhanh như vậy.

Kẻ chủ mưu đằng sau thực sự đã chủ động tìm đến cửa!

"Xem ra, Diệp thần y nói quả không sai!" Viện trưởng Trần cũng hưng phấn nói: "Ngài Triệu, tin tức về việc chữa khỏi bệnh của ngài vẫn chưa lan truyền, cho nên kẻ chủ mưu đằng sau cũng không biết chuyện này nên đã chủ động tới tận cửa ra tay."

"Cha, hiện tại nên làm gì?" Triệu Thiên Thông hỏi.

"Thiên Thông, lập tức dẫn người đi bắt hắn ta, đừng để hắn ta trốn thoát!"

Sắc mặt ông cụ Triệu dần tối sầm lại.

Vì có người làm hại mà mình suýt chút nữa mất mạng. Nếu đã chủ động đến tận cửa nhà sao có thể buông tha cho hắn ta chứ?

"Vâng!" Triệu Thiên Thông nhanh chóng đứng dậy, dẫn theo mấy người lao ra ngoài.

"Bệnh viện chúng tôi cũng sẽ toàn lực hợp tác!" Viện trưởng Trần cũng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị điều động bảo vệ tới hỗ trợ.

Triệu Thiên Thông không khỏi tán thưởng nói: "Nhóc Thần y không chỉ có y thuật xuất sắc, còn có thể đoán trước chuyện như thần, lại còn dự đoán chính xác tất cả! Thật lợi hại!"

"Đúng!" Ông cụ Triệu gật đầu, lại nhìn thoáng qua đơn thuốc, cuối cùng quyết định: "Bình Minh, con thay cha liên lạc với thứ trưởng Viên, để tối nay cậu ta đến gặp cha."

Thấy cha mình muốn triệu tập cấp dưới cũ của ông ấy. Hơn nữa vị thứ trưởng Viên này chính là người được cha mình tự tay đề bạt.

Triệu Bình Minh hiểu rõ ý của cha mình ngay, lập tức đi làm.

Lúc này, ông cụ Triệu cuối cùng cũng hoàn toàn hạ quyết tâm đứng về phía Diệp Lâm, sẽ vận dụng quan hệ của mình cùng mạng lưới quan hệ để điều tra nhà họ Diệp.

Đến lúc đó, dù không thể nào lay chuyển được căn cơ của nhà họ Diệp cũng đủ để làm nhà họ Diệp thương gân động cốt.

Còn lại, ông cụ Triệu chỉ cần chờ xem Diệp Lâm biểu diễn.

“Đừng làm tôi thất vọng, chàng trai trẻ…”

Ông cụ Triệu chưa bao giờ nhìn lầm người hoặc đặt cược sai. Ông ấy cũng hy vọng rằng trong những năm cuối đời, danh tiếng một đời của mình sẽ không bị hủy hoại bởi chàng trai trẻ này.

Ước chừng lại qua thời gian một chén trà nhỏ.

Triệu Thiên Thông đắc thắng trở về nhà, tâm trạng rất vui vẻ.

"Cha, xem ai đến gặp cha này!"

Giữa giọng nói trêu đùa, một cô gái anh tư hào khí trong bộ đồ gấm bước vào, còn mang theo một giỏ trái cây.

"Tiểu Kim!" Ông cụ Triệu nhìn thấy cô gái kia lập tức đứng lên chào đón.

Người tới không ai khác mà chính là Kim Lũ Y.

Vụ tai nạn ô tô năm đó đã gây ra sự chú ý không nhỏ. Tuy rằng Kim Lũ Y mất mẹ nhưng cũng nhận được sự trợ giúp của không ít người.

Trong số đó có ông cụ Triệu tốt bụng.

Nếu lúc đó Lý Úc Bạch không nhận cô ta làm con gái nuôi trước thì ông cụ Triệu cũng chuẩn bị đưa Kim Lũ Y tội nghiệp về nhà họ Triệu chăm sóc.

"Ông nội Triệu, cháu nghe nói ông bị bệnh. Cháu đến thăm ông." Kim Lũ Y bước vào phòng bệnh.

"Lại còn tiện thể giúp chúng ta bắt được kẻ chủ mưu phía sau màn kia nữa." Triệu Thiên Thông có chút cảm kích nói: "May mắn vừa rồi gặp được con bé, không ngờ rằng yêu tăng kia còn có chút năng lực, suýt chút nữa đã để hắn ta trốn thoát!"

Thì ra Kim Lũ Y đến thăm ông cụ Triệu, tình cờ gặp Triệu Thiên Thông đang dẫn người truy bắt kẻ đứng sau màn chủ động tìm tới cửa kia.

Yêu tăng lôi thôi kia dường như cũng có linh cảm không ổn lại có chút thân thủ nên đã thành công đột phá vòng vây.

Đáng tiếc, hắn ta lại xui xẻo đụng phải Kim Lũ Y.

Chỉ một chiêu, Kim Lũ Y đã bắt sống hắn ta.

"Cháu nghe nói kẻ ác kia đã suýt giết chết ông nội Triệu ư?" Kim Lũ Y nói chắc nịch: "Đừng lo lắng, hãy giao người đàn ông đó cho cháu, cháu sẽ đưa hắn ta về thẩm vấn."

"Vậy đành phiền cháu vậy." Ông cụ Triệu mỉm cười cảm ơn.

Sau khi Kim Lũ Y đặt giỏ trái cây xuống, lại quan tâm hỏi: "Ông nội Triệu, bây giờ ông cảm thấy thế nào? Bác sĩ nói gì? Rốt cuộc là bệnh gì thế?"

"Hiện tại khá hơn nhiều rồi." Ông cụ Triệu mỉm cười: "May mắn hôm nay gặp được thần y, nếu không bây giờ cháu cũng không thể gặp được ông nữa!"

"Nghiêm trọng đến vậy sao?" Kim Lũ Y không thể tin được.

Bởi vì bây giờ ông cụ Triệu trông rất khỏe mạnh, không có chút dáng vẻ bị bệnh nào.

"Nói ra có thể cháu sẽ không tin. Hôm nay ông thật sự đã bước qua quỷ môn quan, chính vị thần y nhỏ kia đã cứu ông về đấy."

Những người xung quanh lại mồm năm miệng mười kể lại chuyện ông cụ Triệu từ cõi chết sống lại như thế nào một lượt.

"Có thần y như vậy sao? Ngay cả người chết cũng có thể cứu sống ư?"

Kim Lũ Y nghe xong đã rất ngạc nhiên.

Đồng thời trong lòng cũng tiếc nuối: “Đáng tiếc sáng nay cha nuôi của cháu mới rời đi, nếu không cháu cũng muốn cầu xin vị thần y đó xem bệnh trong người cho cha nuôi.”

Hàng năm, Lý Úc Bạch không ở trong quân thì cũng chinh chiến ngoài sa trường. Trên người đầy vết thương, hình thành rất nhiều vết thương lâu năm tái đi tái lại.

Cũng may là Lý Úc Bạch có ý chí mạnh mẽ hơn người thường. Nếu đổi thành người bình thường chắc đã sớm tê liệt từ lâu.

"Ồ? Lý Chiến thần đã đi rồi sao?" Ông cụ Triệu rất kinh ngạc: "Sao lại rời đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ biên phòng xảy ra chuyện gì sao?"

"Không phải vậy." Kim Lũ Y mỉm cười nói: "Cha nuôi của cháu nói rằng trách nhiệm bảo hộ của ông ấy đã hoàn thành nên ông ấy quay về. Ông ấy vẫn không quen với cuộc sống ở đây, cảm thấy rất nhàm chán."

Ông cụ Triệu thở dài: "Ai, đáng tiếc, ông dự định sau khi xuất viện sẽ uống rượu với Lý Chiến thần. Chỉ sợ lần chia tay này sẽ..."

Nghĩ đến mình chỉ còn sống được một tháng, ông cụ Triệu không khỏi đau lòng, có thể sẽ không thể gặp lại rất nhiều người bạn cũ nữa.

Sau khi ngồi trò chuyện với ông cụ Triệu một lúc, Kim Lũ Y đứng dậy chào tạm biệt.

"Ông nội Triệu, cháu còn có công vụ phải làm, cháu phải rời đi trước."

"Hôm nay cao ốc Long Môn không yên ổn, Hắc Long đột nhiên trở lại. Hơn nữa còn mang về không ít người giỏi. Nghe nói muốn gặp người nào ở đó."

"Dù sao, lúc đó náo loạn như vậy, Yến Kinh vệ chúng cháu cũng phải lần lượt chạy tới, để tránh xảy ra nhiễu loạn gì đó."

Hắc Long ư?

Ông cụ Triệu nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nghĩ đến cháu gái nhỏ của mình đã bị tên Hắc Long này lừa.

"Được, cháu mau đi đi!"
Chương 33: Cao ốc Long Môn

Bên kia.

Diệp Lâm lại ngồi trên xe Hoa Quốc Đống đi đến cao ốc Long Môn.

Đêm qua, gặp được em gái của Tam sư phụ, sắp xếp lại tài sản và mối quan hệ anh ta để lại đã có thể giải quyết được vấn đề "tiền".

Mà vừa rồi sau khi giúp đỡ ông cụ Triệu, cũng có thể nhờ đến sự giúp đỡ của ông cụ Triệu đạt được một phần hỗ trợ về “quyền lực” nào đó.

Bây giờ, Diệp Lâm sẽ đến cao ốc Long Môn để thu thập thế lực của Thất sư phụ lúc trước.

Một khi Diệp Lâm đồng thời có được tiền, quyền lực và sức ảnh hưởng, Diệp Lâm đã có thể thi triển bản lĩnh, làm được chuyện lớn!

Một nhà họ Diệp yếu hèn sớm muộn cũng có thể bị thay thế!

"Anh hùng, vừa rồi anh thật quá trâu bò."

Hoa Quốc Đống vừa lái xe vừa lải nhải, quơ chân múa tay.

"Tôi đã lớn như này rồi, hôm nay mới được mở rộng tầm mắt!"

"Cứu người chết, lúc về tôi có nói cho cha tôi thì ông ấy cũng nhất định sẽ không tin đâu."

"Ai, anh hùng à, từ giờ về sau tôi sẽ đi theo anh lăn lộn. Chứ ở văn phòng chính phủ chán quá."

Hoa Quốc Đống phun một đống rắm xong, đột nhiên đổi giọng nói: "Anh hùng à, tôi cũng có chuyện muốn nhờ."

"Nói." Diệp Lâm phục hồi lại tinh thần.

"Ha ha..." Hoa Quốc Đống cười nói: "Có thể nhận tôi làm đồ đệ được không?"

“Thật ra, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sau khi nhìn thấy anh một chiêu giết chết người của Hắc Long, tôi đã có ý định bái sư rồi. Nhưng lúc đó chúng ta chưa quen nhau nên không có can đảm để nói."

"Hôm nay gặp lại, anh hùng có y thuật kinh người, lại vô cùng kỳ diệu. Tôi đã nhận định là anh rồi, sau này sẽ lăn lộn cùng anh!"

Nghe vậy, Diệp Lâm không khỏi cười khổ.

Anh vừa mới ném đi một Lưu Văn Cảnh dính như cao bôi trên da chó, không ngờ Hoa Quốc Đống đang lái xe này cũng có ý nghĩ tương tự.

Mình nổi tiếng như vậy sao?

"Tôi không nhận đồ đệ." Diệp Lâm lại lặp lại lập trường của mình.

“Vậy để tôi đi theo anh lăn lộn đi.” Hoa Quốc Đống cầu xin: “Tôi cũng có thể làm tài xế cho anh.”

Diệp Lâm lắc đầu nói: "Cậu vẫn nên cố gắng làm việc ở văn phòng chính phủ đi, có lẽ về sau sẽ có ích cho tôi."

Dù sao cha của Hoa Quốc Đống là một quận trưởng cấp bốn, có quyền lực không nhỏ.

"Thật sao?" Hoa Quốc Đống nghe nói sau này có thể giúp đỡ anh hùng thì thấy đó là một vinh hạnh lớn lao, không khỏi vui mừng ra mặt: "Đúng rồi, anh vừa mới nói muốn kiểm tra thuế vụ của nhà họ Diệp, có lẽ cha của tôi có thể giúp được. Khi về tôi sẽ thay anh nói với cha mình một chút, lấy danh nghĩa của tôi báo cáo là được."

Trong khi nói chuyện, Hoa Quốc Đống đã lái xe đến khu vực lân cận cao ốc Long Môn.

Đây là một khu kinh doanh náo nhiệt phồn hoa, xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.

Tất cả các hộp đêm ở đây đều nằm trong phạm vi thế lực ngầm của Hắc Long.

"Cao ốc Long Môn này là hang ổ của Hắc Long."

Hoa Quốc Đống chậm rãi dừng xe, đương nhiên biết rõ chuyện này như lòng bàn tay.

"Anh hùng à, anh vào một mình có ổn không?"

"Có muốn tôi dẫn theo người tới hỗ trợ anh không?"

Diệp Lâm mỉm cười bước xuống xe, tất nhiên từ chối lòng tốt của Hoa Quốc Đống.

Vì sau đêm nay mọi thứ ở đây sẽ thuộc về anh.

Sau khi tách khỏi Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm một mình bước vào cao ốc Long Môn.

Đây là tòa cao ốc tích hợp dịch vụ ăn uống, nghỉ dưỡng và giải trí. Bên ngoài đều là siêu xe.

Diệp Lâm bước vào quầy dịch vụ ở tầng một, đi thẳng vào vấn đề.

"Bảo Hắc Long xuống gặp tôi."

Diệp Lâm không đánh thẳng lên trên mà trước dùng lễ sau mới động chân tay.

Suy cho cùng, từ giờ trở đi, mọi người ở đây đều thuộc về mình.

Hai người đẹp đứng trước quầy nghe vậy đều vô cùng sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên họ thấy có người điên đến mức dám gọi biệt danh của ông chủ.

"Xin hỏi ngài là..."

"Tôi tên là Diệp Lâm." Diệp Lâm nhìn thấy một trong hai người đẹp hoảng sợ gọi điện thoại, giống như đang báo cáo cho người nào đó, thế là nói: "Hiện tại báo cho Hắc Long, nói cho ông ta biết Long Vương của các người đã tới! "

Đúng lúc Diệp Lâm đang đứng trước quầy lễ tân chờ Hắc Long.

Trên ghế sofa phía sau anh không xa, có một nhóm đàn ông cường tráng có hình xăm rồng hổ.

Người cầm đầu là một gã đàn ông cao lớn, có râu, nửa khuôn mặt có hình xăm, vẻ mặt dữ tợn.

Hắn ta chăm chú theo dõi từng cử động của Diệp Lâm, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

"Anh Cường! Hắn chính là thằng nhãi Diệp Lâm đó sao?"

"Không sai, chính là hắn!"

"Ha ha, đúng là đi tìm mòn giày sắt không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Thằng nhãi kia vậy mà chủ động đưa đến cửa!"

Người đàn ông râu quai nón cường tráng gọi là anh Cường kia chính là một thủ lĩnh nhỏ dưới quyền Hắc Long.

Đêm qua, bọn họ nhận được ủy thác từ anh trai Hứa Như Vân là Hứa Như Hải, cho bọn họ hai ngày để giết Diệp Lâm.

Ít nhất phải cắt bỏ tứ chi của đối phương, tiền thưởng là bốn triệu tệ!

Dám đánh em gái mình, Hứa Như Hải sẽ làm cho đứa cháu ngoại Diệp Lâm của mình muốn sống không được, muốn chết không xong!

Anh Cường dập điếu thuốc trong tay ra, đứng dậy nói: "Tốc chiến tốc thắng đi!"

Dù sao tối nay còn phải đi cùng lão đại Hắc Long gặp một người đàn ông thần bí, gần như tất cả thủ lĩnh của chín khu vực Yến Kinh đều tụ tập ở đây.

Đây mới là vở kịch lớn của đêm nay.

Ở trong mắt anh Cường, việc đối phó với một đứa con trai của nhà họ Diệp yếu hèn, thậm chí không tính là món khai vị.

Có thể giải quyết ngay tại chỗ này.

Chú ý đến đám người cao lớn khí thế rào rạt đang đi về phía mình, Diệp Lâm hơi cau mày.

Diệp Lâm nghĩ: Bọn họ không đi từ trên tầng xuống, vừa rồi anh vào cửa đã thấy họ ngồi ở chỗ này, có nghĩa là bọn họ không phải do Hắc Long phái tới.

"Mày là Diệp Lâm?" Anh Cường xác nhận lại lần cuối.

"Không sai." Diệp Lâm hỏi: "Ai phái anh đến đây?"

“Ông chủ Hứa!” Anh Cường cũng không định giấu diếm. "Nhà họ Hứa, Hứa Như Hải!"

Nhà họ Hứa!

Nghe vậy, Diệp Lâm chợt hiểu ra.

Hóa ra là anh trai của mẹ kế Hứa Như Vân, Hứa Như Hải phái người đến để đối phó với anh.

Xem ra việc anh ra tay đánh em gái của ông ta đã làm cho người anh trai như ông ta phải thay em gái mình lộ diện rồi.

Nhưng việc này đúng là lũ lụt ngập miếu Long Vương!

Những người được Hứa Như Hải phái tới này sẽ sớm trở thành người của anh!

"Các người cũng là người của Hắc Long sao?" Diệp Lâm lại hỏi.

"Thằng nhãi này, tên của lão đại Hắc Long chúng tao là thứ mà mày có thể tùy ý gọi à?" Một thủ hạ của anh Cường lập tức chỉ vào Diệp Lâm, tức giận hét lên.

"Tôi khuyên anh không nên xen vào chuyện của nhà họ Hứa, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến tôi!" Sắc mặt Diệp Lâm tối sầm, cảnh cáo: "Nếu không, anh không gánh nổi hậu quả đâu!"
Chương 34: Mày dám phế tao

Hậu quả?

Nghe được Diệp Lâm dám buông lời cuồng vọng trước mặt anh Cường, hai người đẹp ở trước quầy phục vụ không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Thằng nhóc này đúng là không biết sống chết, chuyện gì cũng dám nói.”

“Hôm nay cậu ta xui xẻo rồi, bao nhiêu cao thủ Long Môn đều ở đây, người nào cũng có thể ra tay đo ván cậu ta!”

“Xem ra không cần phía trên phái người xuống, chỉ mình anh Cường cũng đủ rồi!”

“Haiz, đáng tiếc bộ dạng còn khá đẹp trai, chỉ sợ lát nữa sẽ mặt mũi bầm dập mất thôi!”

Lời nhắc nhở đầy ý tốt của Diệp Lâm lại bị mọi người xem như gió thoảng qua tai. Thậm chí còn chọc giận cả đám người anh Cường.

“Hình như thằng nhóc này bị dọa tới ngu người rồi thì phải! Ngay cả ăn nói cũng linh ta linh tinh!”

Bọn côn đồ cười nham hiểm nói.

Ở trong mắt bọn họ, Diệp Lâm không khác gì con thỏ lạc giữa bầy sói, thỏ há miệng kêu to vài tiếng nhưng không dọa được kẻ nào hết!

“Thằng nhóc mày còn dám mạnh miệng!”

Anh Cường rút từ thắt lưng ra một con dao găm sáng loáng, lưỡi dao sắc bén từ từ lướt qua đầu lưỡi hắn.

“Xem ra cần phải xin mày tí máu thì mày mới biết ông đây lợi hại tới cỡ nào rồi!”

Nhìn thấy anh Cường muốn dùng dao, đám thuộc hạ của hắn đều nở nụ cười tàn nhẫn.

Bọn chúng nghĩ thầm: Thằng nhóc này phải nếm tí mùi đau khổ rồi.

Bởi vì sở trường của anh Cường, thủ đoạn tàn nhẫn nhất của hắn chính là lấy máu người khác.

Xem tên biết ý, cái này có nghĩa là cắt một cánh tay của đối thủ để lấy máu, phế cách tay của họ; cắt chân của đối thủ để lấy máu, cũng phế chân của họ.

Thủ đoạn tàn nhẫn cùng quá trình máu me khiến danh tiếng anh Cường cực kỳ xấu, khiến người ta nghe mà sợ.

Nhìn thấy con dao găm kia, Diệp Lâm bỗng nhiên nghĩ tới hôm nay anh vẫn chưa cho dao găm của Cửu sư phụ nếm mùi máu.

“Dao găm của tôi, cũng đã đói khát đã lâu rồi!”

Diệp Lâm cũng rút ra dao găm của mình.

Dao găm sáng như kiếm, lưỡi dao sắc như đao, hào quang chói lọi!

“Đúng là một thứ vũ khí sắc bén!”

Anh Cường thấy dao găm trong tay Diệp Lâm thì lập tức giật mình, ánh mắt lóe lên chút tham lam.

Dù sao hắn cũng là người trong nghề chế tạo dao găm, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra dao găm trong tay Diệp Lâm chính là vật bất phàm, vừa nhìn đã biết lai lịch của dao găm này chắc chắn là do một vị cao thủ trong nghề chế tạo.

Càng nhìn hắn càng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nếu như bản thân có thể có được thứ này thì khác gì hổ thêm cánh!

“Đáng tiếc.” Anh Cường lạnh lùng nói: “Thứ tốt như vậy, ở trong tay mày đúng là phí phạm của trời.”

“Nhóc con, nể mặt dao găm trong tay của mày, tao có thể để lại cho mày một chân.”

Anh Cường cũng không định cướp trắng đồ của Diệp Lâm, hắn vốn muốn phế đi tứ chi của Diệp Lâm, giờ lại đổi ý để lại một chân cho anh, ý muốn dùng để trao đổi.

“Ồ, đúng là anh vẫn còn chút lương tâm đấy.” Diệp Lâm khẽ cười một tiếng.

“Cướp cũng tiêu chuẩn đạo đức riêng của cướp!” Anh Cường vung dao găm trong tay về phía Diệp Lâm: “Ông đây cũng sẽ không cướp trắng thứ đồ của người khác!”

Khi hắn nói chuyện, dao găm sắc bén xé không khí lao tới!

Diệp Lâm thấy thế thì thong thả bước lên trước. Dao găm trong tay anh vẽ ra một vòng cung hoàn hảo trong không trung, lưỡi đao xoẹt qua chóp mũi anh Cường.

“Hít…” Anh Cường thấy thế không khỏi hít sâu một hơi.

Đối mặt với đối thủ có tốc độ nhanh gấp đôi mình, hắn như chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, không hề có đường đánh trả.

“A!”

“Leng keng!”

Tiếng hét thảm thiết của anh Cường vừa dứt, tiếng dao găm rơi xuống đất cũng vang lên.

Nhìn lại thì thấy một bàn tay máu chảy đầm đìa đang nắm chặt dao găm.

“A!”

Nhìn hình ảnh máu me này, tất cả mọi người không khỏi trợn trừng hai mắt, há hốc miệng.

Đặc biệt là đám đàn em phía sau lưng anh Cường, cả đám như biến thành hóa thạch.

Bọn họ không thể tin được đại ca của bọn họ lại bị người ta chặt một bàn tay!

“A!”

Mấy người đẹp ở trước quầy phục vụ cũng sợ tới biến sắc, mắt rũ xuống không dám nhìn nhiều.

Bọn họ còn đang nghĩ người sẽ nằm giữa vũng máu là Diệp Lâm, còn đang định đồng cảm với anh một chút. Thế nhưng không nghĩ tới chỉ trong chốc lát, thứ máu thịt bay tứ tung lại là một bàn tay của anh Cường cùng với thứ bản lĩnh dị thường của người khác.

“A… tay của tao!” Anh Cường nắm cổ tay, há miệng kêu la thảm thiết.

Khi hắn nhìn về phía Diệp Lâm lần nữa, trong mắt đã toàn là sự hoảng sợ.

“Anh Cường!”

Mấy tên đàn em ở một bên cuối cùng cũng phản ứng lại, bọn chúng vừa nâng hắn vừa nhặt bàn tay của hắn ở một bên lên, không biết nên làm thế nào mới được.

“Đây… Chính là hậu quả đối địch với tôi!”

Diệp Lâm chậm chạp lau vết máu trên dao găm, chỉ thấy dao găm sau khi dính máu lóe lên chút ánh sáng, giống như trở nên sắc bén hơn trước.

“Nể mặt chút lương tâm ban nãy của anh, tôi tha cho anh một mạng.”

“Quay về nói với Hứa Như Hải, bảo ông ta không cần vội, sẽ nhanh chóng đến lượt ông ta mà thôi!”

Đợi sau khi anh đoạt lại nhà họ Diệp, vậy thì kẻ tiếp theo phải chịu tội chính là nhà họ Hứa bọn họ!

Nghe vậy, anh Cường sợ hãi nhưng phần nhiều là tức giận.

“Thằng chó, mày dám chặt một tay của tao… Mày cứ chờ đấy cho tao…”

Dưới sự giúp đỡ của đám đàn em, anh Cường nhặt bàn tay bị chặt dưới đất lên, chật vật chạy ra khỏi tòa nhà.

“Anh Cường!”

“Chúng ta có nên đi lên phía trên xin sự giúp đỡ của các đại lão Hắc Long kia không!”

“Các vị đại lão kia đều đang ở trên lầu.”

Nhưng đề nghị lập tức bị anh Cường bác bỏ.

Hắn nhìn bàn tay bị đứt của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được! nhìn bộ dạng này của tao làm gì còn mặt mũi nào đi gặp Hắc Long Vương nữa.”

Hơn nữa, đêm nay Hắc Long Vương còn phải gặp một vị khách quan trọng, hắn lại càng không dám làm phiền bữa tiệc trên lầu bằng chút việc tầm thường thế.

“Chuyện này tao phải sự giải quyết!”

Anh Cường nghĩ nghĩ một lát, sau đó sắp xếp nói: “Đầu tiên mang tao tới bệnh viện băng bó miệng vết thương, nối lại đoạn tay đã đứt.”

“Còn bọn mày đi tìm đám anh em khác tới đây giúp đỡ, càng nhiều càng tốt.”

“Cũng may hôm nay chín vị đại lão ở Yến Kinh cũng đến đây cho nên bọn họ mang tới không ít người, đám anh em chỉ ở gần đây mà thôi.”

Anh Cường vẫn có chút danh tiếng trong giới, cho nên chỉ cần một câu cũng có thể tìm được không ít anh em tới giúp đỡ.

Đám đàn em của hắn chia làm hai phía, phân công nhau bắt đầu hành động.

“Diệp Lâm, mày cứ chờ đó cho tao! Đợi lát nữa tao quay về tao nhất định sẽ khiến mày nợ máu phải trả bằng máu!”

Anh Cường sinh lòng ác độc, vừa chạy về phía bệnh viện vừa nói.

Cùng lúc đó, tin tức Diệp Lâm đã đến cũng đã truyền tới tầng cao nhất của tòa nhà Long Môn.

Thế giới ngầm của Yến Kinh do các đại lão Hắc Long cầm đầu đã sớm tụ tập đông đủ, bọn họ cũng đã bày ra thiên la địa võng sẵn sàng!

“Thằng nhóc kia tới rồi à?”

Người đàn ông có thân hình cường tráng, khí thế uy nghiêm ngồi ở trên ghế Long Vương vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh: “Dẫn nó lên!”

Giọng nói của Hắc Long Vương tràn ngập uy áp khiến cho kẻ chạy tới báo cáo ứa mồ hôi lạnh, gã run rẩy nói: “Hắc Long Vương đại nhân…”

“Thằng nhóc kia nói… Nói… Bảo ngài xuống gặp cậu ta…”
Chương 35: Hỗn Thế Ma Vương

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cả đại sảnh im lặng như tờ! Sau đó lại giống như núi lửa phun trào, đám đông kích động, hò hét chửi bới.

"Con mẹ nó! Thằng nhãi này thật kiêu ngạo! Dám bảo Hắc Long Vương xuống gặp nó sao?"

"Nó cho rằng nó có Long Vương Lệnh thì nó thật sự là Long Vương mới sao?"

"Xem ra nó còn chưa rõ về tình huống của bản thân đêm nay lắm!"

Người ở trên ghế Hắc Long cũng từ từ đứng dậy, thân hình gã cao 1,9 mét trông giống như một tòa tháp sắt sừng sững sừng sững giữa trời đất.

"Thú vị!"

“Chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà dám ra mặt trước mặt tôi!”

"Thôi bỏ đi, coi như là nể mặt Long Vương Lệnh, tôi sẽ đi xuống đó một chuyết!"

Vừa nói, sắc mặt Hắc Long liền tối sầm, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh lùng.

Khi gã bước về phía trước một bước, trên mặt đất để lại một vết hằn sâu.

Hiển nhiên, nếu để Hắc Long Vương đích thân đi gặp, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

"Sư phụ!"

Lúc này, một người khác dưới quyền gã lại chủ động xin đi thay.

"Thằng nhóc đó kiêu ngạo không xem ai ra gì, sư phụ, ngài cần gì phải coi trọng nó?"

"Chờ con xuống đánh gãy chân thằng nhãi kia, bắt nó lên đây!"

Hắc Long Vương nhìn kỹ hơn, thấy người yêu cầu đi thay không ai khác chính là một trong bốn vị Ma Vương dưới quyền gã - biệt danh là Hỗn Thế Ma Vương, cũng là đệ tử của gã.

Những người khác cũng nói theo: "Đúng vậy, chút chuyện nhỏ này cần gì Hắc Long Vương ngài phải đích thân làm?"

“Hỗn Thế Ma Vương, ngài có muốn chúng tôi đi cùng không?”

Hỗn Thế Ma Vương lắc đầu, mỉm cười tự tin nói: “Đối phó với một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, cần gì phải cần người giúp? Nếu như không phải trên người cậu ta có Long Vương Lệnh thì tùy tiện phái một một hai người xuống tống cổ cậu ta đi từ lâu rồi!”

"Mọi người hãy đợi ở đây, cho tôi năm phút!"

Lúc này, tên đầu trọc ngày đó bắt cóc Triệu Uyển Đình và đánh nhau với Diệp Lâm đứng lên nhắc nhở: "Hỗn Thế Ma Vương, ngài cũng đừng coi thường kẻ địch. Thằng nhóc kia vẫn có chút bản lĩnh đấy."

Dù sao, gã đầu trọc này có thể coi là người có năng lực nhất dưới trướng Hắc Long, thế mà hắn ta thậm chí còn không thể tiếp được một chiêu của Diệp Lâm.

"Hừ! Đó là bởi vì mày là một tên phế vật!" Hỗn Thế Ma Vương khinh thường nói: "Mày có thể so được với tao sao!"

Nói xong, Hỗn Thế Ma Vương quay người bước đi.

"Mẹ kiếp, lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ sói!" Tên đầu trọc tức giận ngồi xuống, hắn ta nắm chặt hai tay: "Tao ngược lại muốn xem xem mày làm sao bắt được người!"

Sau khi Hỗn Thế Ma Vương xuống lầu bắt người, đại sảnh tầng trên bắt đầu trở lại bầu không khí náo nhiệt vốn có.

"Hắc Long Vương, mau ngồi xuống!"

"Ha… Có phải tôi nên sửa miệng, kêu ngài một tiếng Long Vương đại nhân không nhỉ?"

"Ha ha, đợi lát nữa bắt được thằng nhãi kia, lấy lại Long Vương Lệnh, ngài sẽ thực sự là một Hắc Long Vương danh xứng với thực!"

Lúc này, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài hiền lành ở một bên cười nịnh nọt nói.

Người này tên là Tô Cửu Xuyên, ông ta là người của nhà họ Tô - Một trong mười gia tộc quyền lực nhất Yến Kinh.

Sau khi tách ra khỏi nhà họ Bạch, quặng mỏ năng lượng do nhà họ Tô kinh doanh phát triển không ngừng, họ cũng thường xuyên hợp tác và có mối liên hệ chặt chẽ với các thế lực ngầm.

Nhà họ Tô nghiễm nhiên trở thành Kim Chủ và cũng là vị khách quý sau lưng của Hắc Long Vương.

Cả hai bên, một bên cung tiền và một bên cung người, hợp tác với nhau làm việc xấu.

"Ha ha, ông chủ Tô, đành mượn cát ngôn của ông vậy!"

Hắc Long Vương lại ngồi xuống, gã bật cười sảng khoái, điệu bộ đắc ý vô cùng.

Hiện tại, gã triệu tập cấp dưới của mình tới đồng thời mời nhiều nhân vật nổi tiếng ở Yến Kinh tới đây cũng chỉ để thông báo với mọi người rằng bản thân mới thật sự là Long Vương danh xứng với thực của thế giới ngầm.

“Đợi sau khi tôi lấy được Long Vương Lệnh, hy vọng nhà họ Tô sẽ giúp tôi thống trị thế lực ngầm của chín quốc gia trên thế giới!” Trong mắt Hắc Long Vương lóe lên sự tham vọng đối với tương lai.

"Vậy thì nhà họ Tô chúng tôi cũng cần Long Vương ngài giúp sức một chút, giúp nhà họ Tô chúng tôi trở thành gia tộc đứng đầu trong mười đại gia tộc!" Tô Cửu Xuyên mỉm cười trả lời.



Một lát sau, Hỗn Thế Ma Vương một thân một mình đi thang máy xuống dưới đại sảnh tầng một.

"Anh là Hắc Long?"

Diệp Lâm chưa từng nhìn thấy Hắc Long, nhưng khi nhìn thấy người này, anh khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Anh thầm nghĩ nếu người này thật sự là Hắc Long, vậy thì thực lực của mấy đứa con nuôi của Thất sư phụ đúng là quá yếu rồi, hoàn toàn không có chút dâm uy nào.

"Hừ! Sư phụ của tao cao quý như vậy, sao có thể xuống lầu đón mày được chứ!"

“Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn giao lại Long Vương Lệnh, sau đó theo tao lên lầu, chờ sư phụ tao xử lý.”

"Nếu không bây giờ tao sẽ đánh gãy hai chân mày, bắt mày đi lên trên!"

Vừa nói song quyền của Hỗn Thế Ma Vương vừa vang lên vài tiếng lách cách, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

"Mày ngoan ngoãn hợp tác hay là muốn tao tự mình ra tay!"

Thấy vậy, Diệp Lâm thất vọng lắc đầu.

"Hắc Long đúng là to gan, cũng dám từ chối lời triệu hoán của mình à?"

"Còn phái kẻ vô dụng này xuống đón mình?"

"Có vẻ là mình đã quá khách sáo với gã rồi!"

Nghe vậy, Hỗn Thế Ma Vương giận tím mặt quát lớn: "Câm miệng!"

"Thằng oắt con, dám mở miệng vô lễ với sư phụ của tao!"

"Mày nghĩ mày là ai, thứ như mày cũng xứng để sư phụ của tao đích thân xuống gặp à!"

"Xem ra mày là kẻ rượu mời không thích uống lại muốn uống rượu phạt, vậy tao cũng chỉ có thể tự mình ra tay bắt mày lên trên đấy thôi!"

Vừa nói, Hỗn Thế Ma Vương vừa phát ra một tiếng kêu quái dị, tiếp đó hắn ta lao về phía Diệp Phong.

Lúc này, mấy người đẹp trước quầy phục vụ đang muốn nhắc nhở Hỗn Thế Ma Vương rằng đừng có khinh địch, ban nãy anh Cường còn chưa tiếp được chiêu nào của người ta đã bị người ta chặt đứt một bàn tay. Tuy nhiên, bon họ còn chưa kịp nhắc nhở thì đã thấy hai người kia động thủ rồi.

Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra lại vô cùng nhanh!

Thực lực của Hỗn Thế Ma Vương đương nhiên cao hơn cái tên anh Cường ban nãy, dù sao hắn ta cũng là đệ tử của Hắc Long Vương.

Tuy nhiên, trong mắt Diệp Lâm, bọn họ cũng không khác gì gà chó, đều không đáng nhắc tới.

"Tìm chết!"

Diệp Lâm đá một chân ra, giống như gió thu cuốn đi lá rụng.

“Rắc rắc” một tiếng!

Tiếng xương nứt gãy vang lên.

Hai chân của Hỗn Thế Ma Vương đều bị đá gãy, hắn ta ngã xuống đất.

“A… Chân của tao!”

Hỗn Thế Ma Vương nằm trên mặt đất một lúc, hiện tại thân thể hắn ta giống như cá muối, không thể đứng dậy được nữa.

Lúc này hắn ta mới nhận ra đôi chân của mình đã bị phế đi!

"Sao có thể chứ?"

Hỗn Thế Ma Vương toát mồ hôi lạnh, hắn ta không thể tin được, thậm chí ban nãy hắn ta còn chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì mà chân hắn ta đã bị đá gãy rồi?

Đúng lúc này, Diệp Lâm đi tới đứng trước mặt hắn nhìn từ trên cao xuống, dùng giọng điệu không cho phép người khác nghi ngờ nói.

"Trở về nói với Hắc Long, nếu chân gã không bị gãy thì lập tức xuống gặp tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK