Rời khỏi Lê Viên, Diệp Lâm thu hoạch được đầy túi.
Anh liên lạc lại với Triệu Uyển Đình, nói rằng mình đã lấy được dược liệu để chữa bệnh cho ông nội cô ấy.
Hai người hẹn nhau ngày mai sẽ đến chữa bệnh cho ông Triệu.
Đúng lúc anh vừa đặt điện thoại xuống, định quay về.
Đột nhiên, anh lại nhận được một cuộc gọi khác từ Susan.
"Sao cậu gọi muộn thế? Có chuyện gì sao?"
Sau khi bắt máy, Diệp Lâm nghe thấy Susan đang khóc lóc cầu cứu.
"Sao vậy?" Diệp Lâm vội vàng hỏi.
Susan sụt sịt nói: "Bà ngoại của tôi... Có lẽ sắp không qua khỏi rồi..."
"Diệp Lâm, chẳng phải cậu nói... Cậu đã từng khám bệnh cho ông Triệu sao? Cậu có thể tới khám cho bà ngoại của tôi không?"
"Được rồi, cậu đừng lo lắng." Sau khi hỏi thăm bệnh viện, Diệp Lâm nói: “Tôi sẽ tới đó ngay."
Chẳng mấy chốc, Diệp Lâm đã đến bệnh viện Nhân dân Số 1.
Anh gặp gia đình Susan ở một phòng bệnh bình thường.
"Hả? Sao cậu lại đến đây?" Mẹ Susan nhìn thấy Diệp Lâm thì tức giận không thôi: “Cậu đến đây để cười nhạo nhà chúng tôi sao?"
Mẹ Susan luôn phản đối việc con gái mình ở bên Diệp Lâm, cũng luôn có thái độ thù địch với Diệp Lâm.
Bây giờ, mẹ của bà ấy đang bệnh nặng, khi nhìn thấy Diệp Lâm tới, mẹ Susan lập tức cho rằng Diệp Lâm tới là để cười nhạo mình.
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" Susan vội vàng giải thích: “Con gọi Diệp Lâm tới đấy, cậu ấy cũng biết một ít y thuật, con muốn để cậu ấy chữa bệnh cho bà ngoại."
Cái gì?
Cha mẹ Susan đều bị sốc.
"Cậu ta không phải là sinh viên y khoa thì biết gì về y thuật cơ chứ?" Cha Susan có vẻ khó hiểu.
"Đúng vậy!" Mẹ Susan vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Cậu ta ở tù năm năm thì hiểu cái quái gì về y thuật!"
“Cậu học được thuật lừa đảo rồi che mắt con gái tôi thì có!"
Đối mặt với lời buộc tội yếu ớt của cha mẹ Susan, nếu không nể mặt Susan, Diệp Lâm đã sớm quay người bỏ đi rồi.
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa." Lúc này, một người đàn ông trung niên mặt chữ điền sốt ruột nói: "Susan, cháu đừng gây rắc rối ở đây nữa, cậu đã nhờ người mời một vị thần y tới rồi, ông ấy sẽ sớm đến đây thôi."
Người này là cậu cả của Susan, Quách Hiểu Sơn.
“Anh cả, anh thật sự mời được thần y rồi sao?” Nghe vậy, mẹ Susan lập tức lấy lại tinh thần: “Anh mời ai vậy?”
Quách Hiểu Sơn kiêu ngạo cười nói: "Nếu đã là thần y, vậy thì đương nhiên là Lưu thần y, Lưu Nhất Châm nổi danh Yến Kinh, mọi người đều biết rồi!"
"Lưu thần y?"
Mọi người nghe vậy lập tức chuyển từ buồn sang vui.
“Là Lưu thần y, Lưu Văn Cảnh phải không?” Cha Susan có vẻ không tin cho lắm.
"Ha ha, ngoại trừ Lưu thần y này, còn có ai có thể đảm nhiệm được danh hiệu thần y nữa nào?" Quách Hiểu Sơn kiêu ngạo nói.
"Anh cả, anh giỏi thật đấy!" Mẹ Susan tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Anh còn mời được cả Lưu thần y?"
Nhìn thấy người nhà nhảy cẫng lên vì sung sướng, Susan vẫn ngơ ngác, tò mò hỏi: "Cha, Lưu thần y này tài giỏi lắm sao?"
"Con gái à, Lưu thần y không chỉ giỏi mà là vô cùng tài giỏi đấy!" Cha Susan nói với vẻ ngưỡng mộ: "Dù con mắc bệnh gì, chỉ cần được ông ấy châm cứu, cam đoan sẽ khỏi bệnh! Chính vì vậy mà không ai ở Yến Kinh mà không biết đến cái tên Lưu Nhất Châm cả!"
"Cậu của con đúng là hay thật, mời được cả một thần y như vậy. Nếu năm đó ông nội của con được Lưu thần y châm cứu, có lẽ ông ấy đã sống được thêm vài năm nữa rồi."
Nói đến đây, cha Susan lại nghĩ đến người cha đã khuất của mình, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Mẹ Susan tiếp tục hỏi: “Anh cả, sao anh quen biết được Lưu thần y vậy mà mời về vậy?”
Dù sao nhà bọn họ cũng chỉ là thường dân, làm sao có thể gặp được một nhân vật lớn như Lưu thần y, việc khám bệnh lại càng không dám nghĩ tới.
"Làm sao anh có thể quen biết một thần y như vậy được." Quách Hiểu Sơn nói: “Anh phải thông qua một ông chủ cũ, lại phải nhờ cậy qua nhiều lớp quan hệ mới liên lạc được đấy."
"Không ngờ tối nay Lưu thần y lại tới đây để chữa bệnh cho một nhà giàu. Ông ấy nói có thể ghé qua chỗ chúng ta xem thử. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được."
Mẹ Susan nghe vậy thì không khỏi vui mừng, vội vàng cầu nguyện: "A Di Đà Phật, nhờ có Bồ Tát phù hộ độ trì, đêm nay mẹ con được cứu rồi!"
Diệp Lâm nghe được lời này, không khỏi cười khổ, thầm nghĩ không thể nào trùng hợp như vậy chứ? Lại gặp Lưu Văn Cảnh rồi.
Lúc này, mẹ Susan lại chống tay lên hông, tiếp tục xua đuổi: "San San, con có nghe thấy không? Cậu của con đã mời Lưu thần y đến chữa bệnh cho bà ngoại con rồi! Bây giờ con có thể yên tâm rồi chứ?"
"Mau bảo bạn cùng lớp của con đi nhanh đi, cứ nhìn thấy cậu ta là mẹ lại khó chịu!"
Susan thấy vậy thì có hơi bối rối, không biết phải làm sao.
Dù sao thì cô ấy cũng không biết y thuật của Diệp Lâm như thế nào.
Hơn nữa, bây giờ tình thế đã thay đổi, xem ra cậu cả đã thật sự mời được một vị thần y vô cùng tài giỏi.
Susan không biết nên để Diệp Lâm tiếp tục chữa trị cho bà ngoại hay tiễn anh đi.
“Haha.” Lúc này, Diệp Lâm khẽ mỉm cười: “Cho dù Lưu thần y mà các người nói có đến thì e rằng cũng không thể làm gì được với bệnh tình của bà cụ đâu. Đến lúc đó, vẫn phải để tôi ra tay thôi."
Diệp Lâm chỉ liếc mắt nhìn lão bà trên giường bệnh cũng có thể nhìn ra tình trạng của bà.
Cùng với sự hiểu biết về Lưu Văn Cảnh, anh kết luận rằng ông ấy sẽ không thể chữa được.
Nhưng Diệp Lâm vừa nói ra những lời này, mọi người trong phòng lại không khỏi biến sắc.
"Tên nhóc kia, cậu mạnh miệng quá đấy!" Quách Tiêu Sơn trừng mắt nhìn Diệp Lâm: "Cậu có thể chữa khỏi bệnh mà ngay cả Lưu thần y cũng không chữa được sao?"
"Cậu cho rằng cậu là ai? Sư phụ của Lưu thần y chắc?"
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Một ông già tóc trắng từ bên ngoài bước vào, mặc áo cổ tàu, khí chất phi thường.
"Đây là phòng của bà Quách, phải không?" Sau khi đi vào, Lưu Văn Cảnh bình tĩnh hỏi.
" Lưu thần y?" Quách Tiêu Sơn thấy vậy lập tức đi tới trước mặt ông ấy: “Đúng vậy! Đúng vậy! Làm phiền Lưu thần y quá!"
"Ừ!" Lưu Văn Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, lỗ mũi hếch lên trên trời, không hề để những người này vào mắt. Chẳng qua chỉ vì một ân huệ nên ông ta mới đến đây để xem thử mà thôi.
"Lưu thần y, mời ông vào trong." Quách Hiểu Sơn kính cẩn nhường đường, chỉ thiếu nước lấy chổi quét đường chào đón.
Phòng bệnh khá nhỏ, mọi người đều phải tránh đường.
Nhưng Diệp Lâm vẫn đứng đó bất động.
Nhìn thấy Diệp Lâm như vậy, thần y tới cũng không tránh sang một bên, mẹ Susan không khỏi khiển trách: “Sao cậu còn đứng đó? Mau tránh sang một bên đi!"
Lưu Văn Cảnh đi vào, tình cờ nhìn thấy Diệp Lâm, người ông ta đột nhiên run lên, hai mắt mở lớn, ngạc nhiên nói: "Sư... Sư phụ?"
"Sao cậu cũng ở đây?"
Chương 97: Bệnh Alzheimer
Kể từ lần cuối cùng tận mắt nhìn thấy y thuật thần kỳ, hồi sinh người chết của Diệp Lâm, Lưu Văn Cảnh đã coi Diệp Lâm là sư phụ rồi.
Suy cho cùng, ai giỏi thì làm thầy!
Cho dù Diệp Lâm không đồng ý thu nạp ông ấy làm đồ đệ, nhưng Lưu Văn Cảnh luôn hy vọng được trở thành học trò của anh.
Đồng thời, ông ta cũng luôn miệng gọi anh là sư phụ.
Lưu Văn Cảnh rất ngạc nhiên khi họ gặp lại nhau vào ngày hôm nay.
Không ngờ một ca khám bệnh mà ông ấy tình cờ đồng ý lại có thể gặp được sư phụ.
"Sư phụ, đúng là cậu rồi!"
Lưu Văn Cảnh nhanh chóng bước tới, cúi đầu chào.
Sự kiêu ngạo khi đến đã biến thành sự khiêm tốn và kính cẩn.
"Ừ." Diệp Lâm nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời trong đầu bắt đầu suy nghĩ, lát nữa nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi ông ấy.
Khi Lưu Văn Cảnh liên tục gọi hai tiếng "sư phụ”.
Mọi người trong phòng đều trợn mắt há mồm.
Đường đường là một bác sĩ trung y tài giỏi, là Lưu Nhất Châm nổi danh như cồn, nhưng lại gọi một chàng trai trẻ hơn hai mươi là sư phụ?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây thực sự là Lưu thần y sao?
Nếu không phải trước đây Quách Hiểu Sơn đã từng gặp Lưu Văn Cảnh thì cảnh tượng trước mắt có lẽ sẽ khiến ông ta băn khoăn không biết đây có phải là diễn viên quần chúng được Diệp Lâm mời đến hay không?
Mọi người trong nhà họ Quách vừa chế nhạo Diệp Lâm bây giờ đều như ăn phải ruồi, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.
Đặc biệt là Quách Hiểu Sơn, ông ta còn nói “Cậu tưởng rằng cậu là ai? Sư phụ của Lưu thần y chắc?”
Kết quả là đây lại thực sự là thầy của Lưu thần y thật?
Trò đùa chết tiệt gì thế này?
Trong lúc nhất thời, mọi người trong nhà họ Quách đồng loạt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: “Đừng nói Lưu thần y đã lú lẫn rồi đấy nhé?”
Dù sao Lưu Văn Cảnh cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi, lẩm cẩm nhận nhầm người là chuyện bình thường.
"Sư phụ, sao cậu cũng ở đây?"
Ngay sau đó, Lưu Văn Cảnh tiếp tục tò mò hỏi.
"Bệnh nhân ở đây là bà ngoại một người bạn học của tôi." Diệp Lâm bình tĩnh nói.
“Ồ!” Lưu Văn Cảnh chợt hiểu ra, sau đó lại giật mình: “Hả?”
Ông ấy có hơi bối rối, thầm nghĩ: “Sao gia đình này lại bỏ gần tìm xa? Rõ ràng Diệp thần y đã ở đây rồi, sao còn gọi mình đến đây?”
Đây chẳng phải là mua rìu qua mắt thợ, khiến ông ấy mất mặt sao?
Diệp Lâm lại nói: "Nếu ông đã tới đây rồi thì cứ khám cho bà cụ đi, xem có thể chữa khỏi hay không."
"Vâng!" Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh cũng không hỏi nữa, coi chuyện này như một bài khảo sát mà Diệp thần y dành cho mình.
Ông ấy thầm nghĩ: “Biết đâu sau khi chữa khỏi cho bệnh nhân này, Diệp thần y sẽ bằng lòng nhận mình làm học trò thì sao?”
Ngay lập tức, Lưu Văn Cảnh dùng 120% sức lực bước đến giường bệnh để thăm khám, cố gắng thể hiện hết khả năng của mình.
Lúc này, Susan đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Lâm, thấp giọng hỏi: "Diệp Lâm, chuyện này là sao? Lưu thần y đã lớn tuổi như vậy, sao lại gọi cậu là sư phụ?"
Diệp Lâm thành thật trả lời: "Ông ta nói bậy bạ thôi, tôi không hề nhận ông ta làm học trò."
"Hả..." Nghe được lời này, mọi người có mặt đều ngơ ngác.
Ôi trời, giọng điệu của tên nhóc này càng lúc càng lớn lối! Hai tiếng “sư phụ” của Lưu thần y làm cậu ta phát điên rồi hay sao?
Mẹ Susan tức giận đến dậm chân, trong lòng thầm nghĩ: “Lưu thần y hồ đồ nhận nhầm người, gọi cậu ta một tiếng sư phụ, cậu ta lại nghĩ mình tài giỏi thật sao?”
"Aiza, không hay rồi!"
Đột nhiên, Lưu Văn Cảnh kêu lên, khiến sự chú ý của mọi người quay lại với bà cụ.
"Lưu thần y, thế nào rồi?" Quách Hiểu Sơn lo lắng hỏi.
Lưu Văn Cảnh tỏ vẻ nghiêm túc, cuối cùng bất lực lắc đầu: "Bà cụ đã già yếu, sức sống đã cạn, e là tôi cũng không thể làm gì được."
"Cái gì?" Nghe vậy, sắc mặt người nhà họ Quách chợt biến đổi, có hơi lo sợ, không khỏi òa lên khóc lóc.
"Lưu thần y, xin ông hãy nghĩ cách gì đó đi mà!" Quách Hiểu Sơn lo lắng nói: "Không phải ông có thuật châm cứu thần kỳ sao? Hãy châm cứu cho mẹ tôi đi."
Nếu người khác nói những điều vô nghĩa như vậy, Lưu Văn Cảnh chắc chắn sẽ bỏ đi.
Đâu thể châm cứu bừa bãi như vậy được? Họ nghĩ ông ấy là thần chắc?
Tuy nhiên, vì nể mặt Diệp Lâm, Lưu Văn Cảnh vẫn kiên nhẫn giải thích: "Mẹ ông không có bệnh, mà là đã già rồi, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên."
"Cho dù thuật châm cứu của tôi có mạnh đến đâu thì cũng không thể có tác dụng với người sắp chết. Trừ khi..."
Nói đến đây, Lưu Văn Cảnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
“Trừ khi cái gì?” Mọi người trong nhà họ Quách vội vàng hỏi, như thể nắm được cọng rơm cuối cùng.
Lưu Văn Cảnh nghiêm túc nói: "Trừ khi sư phụ tôi ra tay châm cứu, có lẽ vẫn có thể cứu được."
Lưu Văn Cảnh nghĩ đến cảnh tượng hồi sinh người chết thần kỳ của Diệp thần y ngày hôm đó, cho rằng chỉ có Diệp thần y mới có thể cứu được bà cụ.
"Sư phụ của ông?" Quách Hiểu Sơn vội vàng hỏi: "Sư phụ của ông ở đâu?"
"Sư phụ của tôi chẳng phải đang ở đây hay sao?" Lưu Văn Cảnh chỉ vào Diệp Lâm.
"Cái này..." Mọi người nhà họ Quách hoàn toàn cạn lời, không biết nên khóc hay nên cười.
Lưu thần y quả nhiên là mắc bệnh Alzheimer rồi!
Họ phải làm sao đây?
Họ nhờ ông ta chữa bệnh cho bà cụ mà bản thân ông ta lại mắc bệnh ư?
Mẹ Susan thậm chí còn nghĩ thầm: “Nếu để cho tên nhóc đó ra tay chữa trị linh tinh, thà đưa mẹ mình vào lò hỏa táng ngay lập tức còn hơn, khỏi phải chịu thêm đau đớn nào nữa.”
"Sư phụ, đồ đệ bất tài." Lưu Văn Cảnh đi tới trước mặt Diệp Lâm, xấu hổ nói: "Bà cụ chết đi theo tự nhiên, tôi cũng không thể làm gì được."
“Ừ.” Chuyện này Diệp Lâm đã biết từ lâu nên vừa nãy mới kết luận, cho dù Lưu thần y có đến cũng vô dụng.
"Diệp Lâm..." Susan không thể tin được, thấp giọng hỏi: "Cậu... Cậu thật có thể cứu được bà ngoại của tôi sao?"
Diệp Lâm có thể thấy tình cảm giữa Susan và bà ngoại rất sâu sắc.
"Cậu yên tâm, chỉ cần cậu lên tiếng, tôi sẽ không để bà ngoại cậu chết đâu."
Nói xong, Diệp Lâm quay người, lặng lẽ bẻ gãy một ít linh chi ngàn năm lấy từ trong không gian chứa đồ ra, đưa vào tay Susan.
"Đi cho bà ngoại của cậu ăn đi, bà ấy sẽ sớm khỏe lại thôi." Diệp Lâm nói.
Susan cầm mảnh nấm linh chi nhỏ, không biết phải làm sao.
Chút nấm này thực sự cứu được bà ngoại ư?
"Cậu định cho mẹ tôi ăn cái gì?" Quách Hiểu Sơn và cha mẹ Susan rất cẩn thận, lập tức ngăn cản.
Lưu Văn Cảnh dùng mũi ngửi thử, sau đó ngạc nhiên nói: "Sư phụ, thứ cậu vừa mới lấy ra... Là linh chi nghìn năm sao?"
Chương 98: Sống chết có số
"Linh chi ngàn năm!"
Thấy Diệp Lâm lấy ra một khối dược liệu nhỏ, Lưu Văn Cảnh bèn đi tới ngửi thử, căn cứ vào mùi thơm nồng nặc là đã phần nào đoán ra năm tuổi của nó rồi.
Dù sao Lưu Văn Cảnh cũng là một thầy thuốc trung y lão làng, trong tay không có mười nghìn thì cũng có tám vạn các loại thuốc trung y, chỉ cần ngửi cũng có thể phân biệt chất lượng dược liệu.
"Mắt nhìn của ông cũng không tồi." Diệp Lâm mỉm cười khen ngợi: “Đúng vậy, đây chính là linh chi ngàn năm."
"Aiza, thật sự là linh chi ngàn năm sao? Tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm chứ!"
Lưu Văn Cảnh ghen tị không thôi: "Không hổ danh là Diệp thần y, còn có thể có được tiên dược hiếm có như vậy!"
"Tôi nhớ trong sách cổ có ghi lại, loại nấm linh chi ngàn năm tuổi này có tác dụng khiến người chết sống lại! Chính là cỏ hoàn dương thật sự!"
"Đúng vậy!" Diệp Lâm gật đầu, sau đó nói với Susan: "Tuổi thọ của bà ngoại cậu sắp hết rồi, dù y thuật có giỏi đến đâu thì cũng vô phương cứu chữa. Chỉ có cách dùng linh chi ngàn năm mới có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm nữa mà thôi!"
Linh chi ngàn năm?
Kéo dài tuổi thọ thêm mười năm?
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa Diệp Lâm và Lưu Văn Cảnh, mọi người trong nhà họ Quách càng tin rằng Lưu thần y này đang lú lẫn không nhẹ.
Không chỉ nhầm tưởng một chàng trai là sư phụ của mình, mà lại nhầm một mảnh giống như nấm không biết từ đâu chui ra là linh chi ngàn năm?
Đúng là điên rồ!
Nếu không phải vì nể mặt ông chủ và nghĩ đến công sức để mời được thần y về, Quách Hiểu Sơn đã sớm đuổi người này ra ngoài rồi.
Đây không phải là thần y gì cả mà giống một kẻ lừa đảo được tên nhóc họ Diệp này thuê tới để phụ họa thì đúng hơn!
Về phần cho bà cụ ăn linh chi ngàn năm gì đó, mọi người trong nhà họ Quách đều nhất quyết không đồng ý.
“Linh chi ngàn năm, cậu coi chúng tôi là trẻ lên ba chắc?” Mẹ Susan khinh thường nói: “Nếu mẹ tôi ăn vào rồi xảy ra chuyện không may thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Thấy họ không cần linh chi ngàn năm được tặng miễn phí, Lưu Văn Cảnh ở bên cạnh tức giận giậm chân: “Làm gì có cái lý đó!”
"Sao các người dám nghi ngờ Diệp thần y? Nếu không ăn cây linh chi ngàn năm tuổi này, tối nay mẹ các người sẽ không qua khỏi đâu."
Thấy người gọi là thần y này không những không chữa khỏi bệnh cho mẹ mình mà còn nguyền rủa bà ấy, mẹ Susan tức giận đến mức quát lên: “Lão già lừa đảo này, ông đúng là già cả lú lẫn rồi! Thần y cái quái gì, tôi nhổ vào!"
"Chắc chắn là ông được tên nhóc họ Diệp thuê về, trước kia hai người là bạn tù chứ gì, sau khi ra tù lại cùng nhau đi lừa đảo!"
Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh vô cùng tức giận, người phụ nữ độc các này còn mắng luôn cả ông ấy.
Ngay cả Quách Hiểu Sơn cũng bắt đầu nghi ngờ, thầm nghĩ trong lòng, đây thật sự là Lưu thần y trong truyền thuyết sao? Liệu có phải ai đó đang mạo danh không?
Ông ta định gọi điện cho sếp để hỏi.
Nhưng đúng lúc này, tất cả dụng cụ xung quanh giường bệnh đều vang lên cảnh báo, bảng thông tin cho thấy bà cụ đã tắt thở, ngay cả sóng não cũng trở về không.
"Mẹ!" Mẹ Susan kêu lên.
Ngay sau đó, căn phòng vỡ òa trong nước mắt.
Một nhóm bác sĩ xông vào, sau khi cố gắng cấp cứu, họ lắc đầu bỏ cuộc.
"Xin chia buồn với gia đình, bà cụ đã ra đi rồi."
Vừa nói, bác sĩ vừa thản nhiên che cho bà lão một tấm vải trắng.
Để lại gia đình đứng quanh giường bệnh của bà cụ, khóc không thành tiếng.
"Hừ, đáng đời!" Lưu Văn Cảnh âm thầm chửi rủa, cảm thấy đây chính là hậu quả người nhà này tự mình chuốc lấy.
Nếu vừa rồi đưa cho bà lão linh chi ngàn năm thì có lẽ bây giờ bà ấy đã được xuất viện rồi.
Không biết sau khi chết đi dùng có còn kịp không.
“Đi thôi.” Diệp Lâm nới với Lưu Văn Cảnh ở bên cạnh, họ cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh.
Ở trước mặt Susan, Diệp Lâm đã cố gắng hết sức rồi.
Còn về phần những người khác, ai tin anh thì sống, ai không nghe lời anh sẽ chết!
Bọn họ không đồng ý đưa linh chi ngàn năm cho bà cụ, Diệp Lâm cũng sẽ không ép buộc.
"Diệp Lâm..." Susan bật khóc, nhìn Diệp Lâm rời đi, cầm mảnh dược liệu nhỏ anh đưa cho trong tay, không biết nên tin ai.
Phải thừa nhận rằng, Susan khó có thể tin rằng trên thế giới lại có cái gọi là linh chi ngàn năm.
Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng có phần tiếc nuối, tâm lý may mắn mách bảo cô, nếu như lời Diệp Lâm nói là sự thật thì sao?
Nếu gia đình họ từ chối lòng tốt của Diệp Lâm, chẳng phải họ đã làm hại bà ngoại rồi sao?
“Để con lau người cho bà…” Susan chủ động yêu cầu.
Khóc một lúc, mọi người trong gia đình Quách bắt đầu thảo luận về đám tang của bà cụ.
Đồng thời, thi thể của bà cụ vẫn cần được lau rửa sạch sẽ, mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn.
"Ừm..." Mẹ Susan đáp lại, để con gái làm.
Sau đó, bà ấy tiếp tục thảo luận các vấn đề với hai người kia.
"Bà ngoại... Hức hức... Bà đã nuôi dưỡng cháu từ khi còn nhỏ... Cháu không có gì để báo đáp bà... Để cháu tiễn bà đi một đoạn cuối cùng... Hức hức..."
Susan không có bà nội, từ nhỏ đã được bà ngoại nuôi dưỡng nên có tình cảm rất sâu sắc với bà.
Vừa khóc, Susan vừa dùng khăn nhẹ nhàng lau thi thể của bà cụ.
Sau khi lau khóe miệng, nhân lúc không ai, để ý Susan lén nhét miếng dược liệu nhỏ mà Diệp Lâm đưa vào miệng bà ngoại.
Mặc dù bây giờ làm tất cả những điều này cũng chẳng giúp ích được gì nhưng đối với Susan, đó cũng là niềm an ủi về mặt tâm lý.
Sau đó, Susan tiếp tục công việc, vừa lau người vừa khóc.
"San San..." Đột nhiên, bên tai cô ấy vang lên một giọng nói quen thuộc: "Bà còn chưa chết mà, sao cháu lại khóc thảm thiết như vậy?"
Cùng lúc đó, một đôi tay nhẹ nhàng cũng vuốt ve mái tóc của Susan, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô ấy.
"Bà... Bà ngoại?" Susan sững người, khi quay lại, cô ấy thấy bà ngoại đang nhìn mình bằng ánh mắt ân cần và có phần bối rối.
Đột nhiên, trong phòng bệnh im lặng như tờ.
"Mẹ?" Mẹ Susan và những người khác đột nhiên ngừng thảo luận, run rẩy quay người lại, kinh hãi phát hiện bà cụ ở trên giường bệnh đang chậm rãi ngồi dậy, sau đó quay đầu lại, mỉm cười với con cháu.
"Mẹ ơi! Ma!" Quách Hiểu Sơn hét lên, ngất đi vì sợ hãi.
Phòng bệnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Chương 99: Cuộc gặp gỡ định mệnh
"Diệp thần y, bà cụ đó vừa mới chết, nếu dùng linh chi ngàn năm, liệu bà ấy có thể sống lại được không?"
Lưu Văn Cảnh rất tò mò về câu hỏi này.
Nếu như đám người nhà kia không quá cố chấp, ông ấy thật sự rất muốn thuyết phục bọn họ cho bà cụ ăn thử một ít nấm linh chi xem sự tình thế nào, biết đâu còn có thể cứu vãn.
“Sống chết có số.” Diệp Lâm không còn quan tâm đến chuyện này nữa.
Điều anh đang nghĩ bây giờ là hãy nhanh chóng về nhà để xem xét kỹ hơn những bảo vật mà anh lấy được từ Lê Viên ngày hôm nay.
Vì thế, anh không khỏi tăng tốc.
"Diệp thần y, sư phụ! Xin dừng bước!"
Lưu Văn Cảnh nhanh chóng theo sau, nói: "Thật ra hôm nay tôi đã điều trị cho một bệnh nhân bị thương nặng ở đây."
"Xin Diệp thần y tiện thể ghé qua xem thử một lát."
Diệp Lâm bước chậm lại: "Ông muốn tôi ra tay cứu người sao? Ông nên biết quy tắc chữa bệnh của tôi là gì."
"Cứu một người, giết một người, tôi hiểu mà." Lưu Văn Cảnh vội vàng nói: "Đương nhiên là tôi không dám làm phiền cậu ra tay, tôi chỉ muốn cậu xem phương pháp điều trị của tôi như thế nào, nhân tiện cho tôi một số gợi ý mà thôi."
"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Vừa nói, Lưu Văn Cảnh vừa chỉ về một phòng bệnh ở phía trước: “Bệnh nhân ở ngay kia thôi.”
"Được rồi..." Bởi vì thuận đường nên Diệp Lâm đồng ý.
Ngay sau đó, hai người đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Bên trong là một bệnh nhân được đặt ống khắp người, chân tay quấn đầy băng, miệng gắn máy thở, bị cố định bất động trên giường bệnh.
“Haiz, bệnh nhân này đúng là thê thảm."
"Tứ chi đều bị gãy, lại ngâm cả đêm dưới sông. Nghe nói khi được đưa đến đây, suýt chút nữa không cứu được."
"Chẳng biết đã đắc tội ai mà bị đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy."
Lưu Văn Cảnh đứng bên cạnh, lắc đầu thở dài, cảm thán thay cho người kia.
Diệp Lâm nhìn thấy bệnh nhân trên giường, không khỏi mỉm cười, sắc mặt hơi thay đổi.
Về phần bệnh nhân nằm trên giường bệnh, sau khi nhìn thấy Diệp Lâm, sắc mặt ông ta cũng trở nên méo mó hơn, hô hấp gấp gáp, tim không khỏi đập nhanh hơn.
Nếu không phải bị trói vào giường bệnh thì ông ta đã dứt đám dây rợ kia ra rồi lăn khỏi giường rồi.
"Tổng giám đốc Từ." Lưu Văn Cảnh bước tới, giới thiệu: “Đây là Diệp thần y, cũng là sư phụ của tôi."
"Khó khăn lắm tôi mới mời sư phụ đến xem vết thương của ông đấy."
Nói xong, Lưu Văn Cảnh nói với Diệp Lâm: "Tôi đã dùng kỹ thuật nắn xương để giúp ông ấy nối lại tứ chi đã bị gãy, chỉ không biết liệu có thể trở lại hình dáng trước đây hay không thôi."
"Diệp thần y, cậu nhìn xem, kỹ thuật nối xương của tôi đã được hay chưa?"
Lưu Văn Cảnh đã cố gắng hết sức để khôi phục tứ chi bị gãy của bệnh nhân, ít nhất ông ta sẽ không còn bị tàn phế nữa.
Nhưng Lưu Văn Cảnh lại không chú ý tới sự thay đổi biểu cảm của Diệp Lâm và bệnh nhân, vẫn đắm chìm trong ảo tưởng, muốn Diệp thần y khen ngợi mình.
"Lưu thần y, ông làm rất tốt." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa!"
"Ông đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ chữa trị cho ông ta một lát!"
Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nói với bệnh nhân: "Tổng giám đốc Từ, ông có nghe thấy không? Diệp thần y đã đồng ý chữa trị cho ông rồi đấy! Tốt quá rồi! Chỉ cần Diệp thần y ra tay, có khi tối nay ông lại được xuất viện không biết chừng!”
Nghe vậy, bệnh nhân trông càng hoảng loạn hơn, thậm chí còn cố gắng giãy giụa.
Lưu Văn Cảnh cho rằng bệnh nhân đang run rẩy vì phấn khích nên cũng không nghĩ gì nhiều.
Điều tiếc nuối duy nhất của ông ấy là Diệp thần y bắt ông ấy phải ra ngoài, không có cơ hội đứng bên cạnh học hỏi.
“Vậy tôi sẽ chờ ở bên ngoài.” Lưu Văn Cảnh nói: “Có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
Sau khi Lưu Văn Cảnh rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Lâm và Hứa Như Hải.
Đúng vậy, người này chính là Hứa Như Hải, anh trai của mẹ kế Hứa Như, cũng là người cậu trên danh nghĩa của Diệp Lâm.
"Cậu à, cậu không sao chứ..." Diệp Lâm mỉm cười nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Ngày hôm đó, Hứa Như Hải lùng sục ở bên ngoài để tìm người, muốn đánh gãy tứ chi Diệp Lâm, báo thù cho em gái.
Không ngờ, người mà Hứa Như Hải phái đi lại là người của Hắc Long.
Vì vậy, Diệp Lâm gậy ông đập lưng ông, đánh gãy chân tay Hứa Như Hải.
Vốn dĩ sự việc đã đi đến hồi kết.
Nhưng họ không ngờ số phận lại trùng hợp đến thế.
Nhà họ Hứa đã mời Lưu thần y đến nối xương cho Hứa Như Hải để ông ta không trở thành người tàn phế.
Lưu Văn Cảnh không biết Diệp Lâm và nhà họ Hứa có quan hệ như vậy, cho nên mới có ý tốt nhờ Diệp Lâm tới kiểm tra tình trạng của ông ta.
Và thế là, Diệp Lâm và Hứa Như Hải đã gặp lại nhau dưới sự an bài của số phận.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lâm gặp lại ông ta kể từ sau khi anh ra tù.
Sau khi nhìn thấy Diệp Lâm, Hứa Như Hải cũng vô cùng ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một loạt phản ứng tiêu cực như ngạc nhiên, bối rối, tức giận, sợ hãi, v.v.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là tưởng mình đang gặp ác mộng?
Làm sao Lưu thần y vừa mới chữa trị cho ông ta lại gọi Diệp Lâm là sư phụ chứ?
"Sao ông không nói gì? Ồ… Tôi quên mất, ông còn đeo cái này..." Diệp Lâm tháo mặt nạ thở trên mặt ông ta xuống.
Ngay sau đó, Diệp Lâm lần lượt rút ống nội khí quản trên người Hứa Như Hải ra, sau đó cởi bỏ toàn bộ băng bó trên tay chân ông ta.
Hứa Như Hải đau đớn đến mức chết đi sống lại, hoảng loạn gào hét.
"Thằng khốn nạn! Dừng lại! Ah..." Cuối cùng, Hứa Như Hải nằm trên giường bệnh như một con cá chết.
Bị Diệp Lâm hành hạ như vậy, ông ta như thể vừa rơi từ thiên đường xuống địa ngục vậy.
“Tay nghề của Lưu thần y khá tốt đấy chứ…” Diệp Lâm ngạc nhiên nói: “Nếu tôi đến muộn, e rằng mấy ngày nữa ông sẽ xuất viện rồi.”
Nói rồi, Diệp Lâm tự mình ra tay: "Để tôi chữa trị triệt để cho ông nhé!”
"Ah!" Hứa Như Hải cảm thấy mình như rơi vào địa ngục, cảm nhận được đau đớn không chịu nổi.
Lúc này, Diệp Lâm đã hoàn toàn phế bỏ tứ chi của ông ta, đừng nói là Lưu thần y, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không thể làm gì được.
"Đồ khốn nạn! Có giỏi thì giết tao đi! Ah!” Lúc này, Hứa Như Hải cảm giác như sống không bằng chết.
"Giết ông?" Diệp Lâm cười nhạo: “Như vậy thì quá dễ dàng cho hai anh em các người rồi!"
"Tôi sẽ để các người sống, nhưng tôi cam đoan sẽ khiến các người đau đớn, khó chịu hơn cả cái chết!"
Hứa Như Hải nhìn Diệp Lâm rời khỏi phòng bệnh, căm phẫn nghiến răng nghiến lợi.
"Thằng nhãi con, để tao xem mày có thể kiêu ngạo đến lúc nào!"
"Nhà họ Hứa chúng tao... Đã mời thêm tay sai giỏi hơn rồi! Lần này... mày sẽ chết không có chỗ chôn! Cứ chống mắt lên mà xem!"
Lúc này, Lưu Văn Cảnh đang đợi bên ngoài, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng la hét từ trong phòng phát ra.
Không khỏi nghi ngờ: "Sao lần này bệnh nhân lại đau đớn như vậy? Chắc là chữa trị triệt để rồi!"
Sau đó, cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Lâm bước ra ngoài.
"Diệp thần y, thế nào rồi?" Lưu Văn Cảnh quan tâm hỏi: “Đã chữa khỏi chưa?”
"Mọi chuyện đều ổn." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Đã hoàn toàn tàn phế rồi."
"Hả?" Lưu Văn Cảnh giật mình, sau đó bật cười: " Diệp thần y, cậu thật là hài hước! Tổng giám đốc Hứa được cậu đích thân chữa trị, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót!"
Cả hai vừa cười đùa vừa rời khỏi bệnh viện.
Chương 100: Bạch Tử Long Vương
Cùng lúc đó, sân bay Yến Kinh.
Một dáng người mảnh khảnh và quyến rũ, mặc một chiếc váy màu tím, lộ ra vẻ quý phái và thanh lịch.
Cô ta lặng lẽ đứng trong phòng chờ, khuôn mặt xinh đẹp và dáng người yêu kiều thu hút vô số ánh nhìn.
Tất cả những ai nhìn vào mắt cô ta đều ngủ thiếp đi trên ghế chờ ở đại sảnh, mặc kệ chuyến bay có bị trễ hay không.
Một lúc sau, cảnh tượng hàng chục người đàn ông bất tỉnh đã gây ra tình trạng hỗn loạn khá lớn ở sân bay.
"Tử Long Vương! Vừa xuống máy bay tôi đã ngửi thấy khí tức quyến rũ của cô rồi! Mất tên dê già biến thái bất tỉnh kia cũng là kiệt tác của cô, đúng chứ?"
Chẳng bao lâu, một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, mặc đồ trắng bước đến trước mặt cô gái xinh đẹp mặc đồ tím, trên mặt nở một nụ cười lười biếng.
"Bạch Long Vương, tôi biết anh sẽ tới, nên đã đợi ở đây." Người đẹp áo tím đứng lên, cười nói: "Trong lúc chờ anh, có mấy con ruồi làm tôi rất khó chịu. Hôm nay, tâm trạng tôi khá tốt nên cũng không lấy cái mạng nhỏ của bọn chúng. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn tôi sẽ khiến cho bọn chúng ngủ đến ngàn thu!"
Người đàn ông mặc bộ đồ trắng và người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ tím này chính là Bạch Long Vương ở Thanh Châu và Tử Long Vương ở Dương Châu trong Long Môn dưới lòng đất.
“Có chuyện gì mà cô vui vẻ vậy?” Bạch Long Vương đi bên cạnh người đẹp, hai người rời khỏi sân bay, dọc đường thu hút vô số ánh mắt liếc nhìn, tựa như một cặp thần tiên.
"Đương nhiên là vì sắp gặp được Long Vương mới rồi!" Trong đôi mắt quyến rũ của Tử Long Vương hiện lên một tia xảo quyệt và tham lam: “Tôi nghe Lão Hắc nói, tân Long Vương là một chàng trai tuấn tú, còn đẹp trai hơn cả anh đấy.”
Bạch Long Vương mỉm cười khinh thường: “Đừng nghe anh Hắc nói bậy, chẳng có Long vương mới nào cả! Có khi anh Hắc gặp phải phiền toái gì không giải quyết được nên mới tìm đến chúng ta thôi."
"Người kia có Long Vương Lệnh!" Tử Long Vương cười nói: "Chúng ta tìm kiếm Long Vương Lệnh bấy lâu nay, không ngờ lại bị người ngoài lấy được trước? Chúng ta phải tới Long Môn hỏi cho rõ ràng."
“Không vội!” Bạch Long Vương móc từ trong túi ra một tấm ảnh: “Trước khi đi gặp tân Long Vương, tôi còn phải giải quyết một số phiền toái cho người khác đã!”
Tử Long Vương liếc nhìn bức ảnh, vui vẻ nói: "Lại là trai trẻ à, gu của tôi, nhường cho tôi chứ?"
"Như vậy không được." Bạch Long Vương nhìn người trong ảnh, lạnh lùng nói: "Đêm nay, tên nhóc này bắt buộc phải chết! Tôi đã hứa rồi!"
"Vậy để tôi đi với anh đi." Tử Long Vương cười nói: "Để xem gần đây thực lực của anh có tiến bộ hay không. Nhưng mà…"
Tử Long Vương liếc nhìn bức ảnh: "Anh có chắc mình không nhìn nhầm người đấy chứ? Tuổi còn trẻ như vậy thì có thể có khả năng gì mà phải đích thân Bạch Long Vương như anh ra tay chứ?"
"Yến Kinh là đất ngọa hổ tàng long mà!" Bạch Long Vương không có ý coi thường kẻ địch: “Chẳng phải anh Hắc cũng nói tân Long Vương cũng còn rất trẻ sao?"
"Người này tên là gì?" Tử Long Vương tò mò hỏi.
"Diệp Lâm!" Bạch Long Vương nhẹ nhàng ngửi bức ảnh, sau đó hít sâu một hơi, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng trắng, cuối cùng nhìn chằm chằm về một hướng: “Tôi đã tìm được cậu ta rồi!"
Ở bên này.
Diệp Lâm cuối cùng đã thoát khỏi sự đeo bám của Lưu Văn Cảnh.
Vừa đi ra ngoài không bao xa, anh chợt nhận ra mình lại bị theo dõi.
Lúc đầu, Diệp Lâm còn tưởng rằng Lưu Văn Cảnh đang lén lút theo dõi mình.
Nhưng rất nhanh, anh phát hiện, cách anh không xa có hai người đi theo sau!
Diệp Lâm giảm tốc độ, đi đến một nơi vắng vẻ rồi dừng lại, kiên nhẫn chờ bọn họ đuổi kịp.
"Cũng khá nhạy bén đấy! Nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta? Đúng là không đơn giản!"
Bạch Long Vương chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.
Phía sau anh ta là Tử Long Vương đang mỉm cười quyến rũ: "Ngoài đời còn tươi ngon hơn trong ảnh... Muốn cắn một miếng quá!"
"Các người là ai?" Diệp Lâm lạnh lùng hỏi: "Sao lại theo dõi tôi?"
Hai người này đều là người lạ, Diệp Lâm có thể khẳng định mình chưa từng gặp họ bao giờ.
"Tên nhóc, có người đã mua mạng của cậu rồi!" Bạch Long Vương nói: "Hôm nay tôi tới để lấy mạng của cậu!"
"Ồ?" Diệp Lâm sửng sốt, sau đó nghĩ thầm: "Nhà họ Hứa?"
Không ngờ, vừa gặp được Hứa Như Hải, tên tay sai mạnh hơn mà ông ta nhắc lại đến nhanh như vậy?
Quả nhiên đúng như Hứa Như Hải nói, hai người này cũng không đơn giản.
Ít nhất thì họ cũng mạnh hơn rất nhiều so với người của Hắc Long trước đây.
"Thông minh!" Bạch Long Vương nói: "Cậu có lời trăn trối nào không? Lão Bạch tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cho cậu."
“Anh cũng tốt bụng đấy nhỉ?” Diệp Lâm mỉm cười: “Nhưng tôi rất tò mò, nhà họ Hứa đã trả bao nhiêu tiền để mua mạng của tôi vậy?”
"Một trăm triệu!" Bạch Long Vương thẳng thắn nói.
"Mạng của tôi chỉ có giá một trăm triệu thôi sao?" Diệp Lâm bất lực lắc đầu.
"Lão Bạch." Tử Long Vương đột nhiên lên tiếng: "Tôi cho anh nửa tỷ, anh giao cậu ta cho tôi đi!"
Sau đó, Tử Long Vương nở nụ cười quyến rũ với Diệp Lâm: "Cậu nhóc đẹp trai, chỉ cần cậu bằng lòng làm người tình của tôi, tôi cam đoan đêm nay cậu sẽ không phải chết!"