Lúc nói chuyện, Tử Long Vương và Diệp Lâm cùng nhìn nhau, trong mắt cùng nổi lên song đồng.
Diệp Lâm chợt cảm thấy đôi mắt đau xót, giống như là bị kim đâm vào.
Anh lập tức nổi lên cảnh giác, thầm nghĩ: không xong rồi.
Một luồng lực lượng quỷ quyệt giống như rắn trườn đánh sâu vào trong đầu mình, khóa chặt tinh thần mình.
Trong nháy mắt, thân thể Diệp Lâm hơi cứng đồ, đứng yên không nhúc nhích, giống như là hóa đá.
“Ha ha ha ha…” Tử Long Vương cười duyên ra tiếng, dường như cực kì vừa lòng với những gì mình mới làm.
“Cậu ta là mục tiêu của tôi!” Bạch Long Vương cảm thấy rất bất mãn khi Tử Long Vương xen vào: “Dù cô có ra nhiều tiền hơn nữa thì tôi cũng sẽ không nhường cho cô đâu. Tôi không thể chỉ vì một ít tiền mà thất tín với người ta.”
“Huống chi, tôi quyết định giết cậu ta không chỉ là vì tiền.”
Bạch Long Vương có nhiều vụ mua bán với nhà họ Hứa ở Thanh Châu. Anh ta muốn cho nhà họ Hứa nợ một ân tình, nên quyết định giúp gia tộc bọn họ ra tay giải quyết phiền phức.
Bây giờ Tử Long Vương xen vào giữa chừng. Bạch Long Vương khó mà ăn nói với nhà họ Hứa được.
“Tôi không quan tâm!” Tử Long Vương dựa vào trực giác của mình, muốn có được người đàn ông trước mắt: “Nếu anh không nhường tôi thì hai chúng ta cùng đánh một trận để quyết định quyền sở hữu đi!”
Dứt lời, Tử Long Vương bước nhẹ gót sen đến trước mặt Diệp Lâm, nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Lâm lên, cười quyến rũ: “Cậu đẹp trai, sau này cậu chính là của tôi!”
Hai người lại cùng nhìn nhau lần nữa.
Tử Long Vương vốn định tăng thêm khống chế với Diệp Lâm, khiến anh luôn nghe theo lời của cô ta.
Nhưng lần này, Tử Long Vương lại không thành công.
Ngược lại đôi mắt của cô ta cũng cảm nhận được đau đớn như kim đâm.
“Ơ, sao thế này?”
Tử Long Vương giật mình, trợn to hai mắt, định phản kháng.
Kết quả chỉ mới có một giây giằng co ngắn ngủi, mà đã khiến đôi mắt cô ta chảy ra hai hàng nước mắt đỏ như máu.
Giống như cô ta không phải nhìn thẳng vào một đôi mắt khác, mà là nhìn thẳng vào một đôi mặt trời.
Cực nóng! Cực chói mắt!
“A!!!”
Tử Long Vương hét thảm thiết, liên tục lùi ra sau.
“Chỉ có chút tài mọn mà cũng muốn khống chế tôi hả?
Giọng nói của Diệp Lâm dường như được truyền đến từ địa ngục Cửu U.
“Tôi thấy hai người cùng lên đi!”
Tử Long Vương bụm mặt mình lại, vừa giật mình vừa tức giận.
“Bạch Long Vương, thay tôi giết cậu ta!”
“Tôi muốn cậu ta phải chết!”
Tử Long Vương thẹn quá hóa giận. Một người ghê gớm như cô ta, dùng tư thế kẻ cứu vớt xuất hiện trước mặt Diệp Lâm, chờ mong Diệp Lâm trở thành người hầu của mình.
Kết quả là Diệp Lâm thế mà lại không biết tốt xấu, dám đánh trả lại cô ta.
Bây giờ, cô ta chỉ muốn xem Diệp Lâm đi chết thôi!
“Không cần cô nói tôi cũng sẽ làm vậy.”
Dứt lời, Bạch Long Vương cẩn thận mà nhìn thoáng qua Diệp Lâm, cảm thấy tình huống vừa rồi có chút không thích hợp.
Đối phương có thể nhẹ nhàng phá giải mị thuật của Tử Long Vương, chứng tỏ đối phương không phải loại người bình thường.
Vốn tưởng rằng đây là một nhiệm vụ nhẹ nhàng, hiện giờ xem ra là phải tốn công tốn sức một lần.
Lúc này, Tử Long Vương cũng hồi hồn lại từ cơn giận dữ vừa rồi, nhận ra được sự lợi hại của đối phương.
Cậu ta có thể nhẹ nhàng thoát ra khỏi sự khống chế về mị thuật của mình, thậm chí có thể đánh trả lại mình.
Chẳng lẽ thực lực của cậu ta mạnh hơn cả mình?
Sau cơn nghi ngờ, Tử Long Vương buộc phải xem kỹ người trước mắt, cẩn thận mà nói: “Chúng ta cùng nhau lên!”
Trong nhất thời, hai người không còn vẻ ung dung bình tĩnh lúc mới tới, ngược lại chỉ còn cẩn thận bất an.
Thậm chí hai người còn muốn hợp tác với nhau, tạo nên đội hình dễ tấn công dễ phòng thủ.
“Bạch Long Vương?”
Sau khi nghe thấy cái tên này, Diệp Lâm liền hiểu ra vấn đề.
Anh lại nhìn về phía bọn họ, lập tức biết được thân phận của bọn họ.
Hóa ra hai người bọn họ chính là Bạch Long và Tử Long, thuộc hạ của Thất sư phụ.
Chỉ là khi lão Long Vương mất tích, chín người thuộc hạ đều tự lập mình là vương.
Sau khi biết rõ thân phận của hai người họ, Diệp Lâm không nhịn được bật cười.
Anh thầm nghĩ nhà họ Hứa lại xui xẻo tới mức đi tìm cấp dưới của mình để đối phó với mình.
Một gã Hắc Long còn chưa đủ, thế mà lại đi tìm thêm một Bạch Long.
Đúng là phải đâm cho vỡ đầu chảy máu mới chịu thôi đây mà!
“Dùng chiêu kia đi!” Tử Long Vương đề nghị.
“Ừ!” Bạch Long Vương gật đầu, quyết định dùng một chiêu mạnh nhất.
Đánh nhanh thắng nhanh!
Bạch Long Vương mở đầu một chiêu, vung nắm đấm lên, lập tức có tiếng rồng ngâm vang lên.
Ngay sau đó, lực lượng tràn đầy uy áp, giống như núi lở sóng thần trút mạnh xuống đầu.
“Long Chiến Vu Dã!” Bạch Long Vương dùng chiêu Long Chiến Vu Dã trong chín thức của Long Quyền để huyết chiến bát hoang.
Cùng lúc đó, Tử Long Vương cũng ra chiêu, tiếng rồng ngâm nổi lên xung quanh, uy lực bất phàm.
“Kiến Long Tại Điền!”
Tử Long Vương dùng chiêu Kiến Long Tại Điền trong Long Quyền để quét ngang càn khôn.
Thấy hai người họ dùng Long Quyền, Diệp Lâm đã chắc chắn được thân phận của hai người họ.
“Hay lắm!”
Diệp Lâm cũng định dùng chiêu thức tương tự đánh trả hai người họ.
Ngay sau đó, quanh thân Diệp Lâm mơ hồ có tiếng rồng ngâm, còn chưa ra tay đã có khí thế giao long ra biển, quét ngang tất cả.
Sau khi chuẩn bị xong, Diệp Lâm một tay “Long Chiến Vu Dã” một tay “Kiến Long Tại Điền”.
Song quyền xuất hiện, gióng như là song long phá không, đánh ra ngoài.
“Sao có thể chứ?”
Thấy đối phương dùng chiêu thức tương tự mình, còn là một người dùng cả hai chiêu thức, hai người Bạch và Tử đều giật mình hô lên.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, từng quyền đấm vào nhau, giống như là sao hỏa đâm địa cầu, uy lực va chạm phát ra tiếng vang vọng khắp đất trời.
Ngay sau đó, hai người Bạch và Tử rên rỉ một tiếng, bị một luồng lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài, bay ra xa tới mấy chục mét.
Lúc ngồi dậy, máu tươi trong miệng liên tục trào ra, trong bụng giống như sông cuộn biển gầm, khó có thể yên ả.
Điều khiến hai người họ khó có thể tin chính là Diệp Lâm cũng biết chín thức của Long Quyền!
“Cậu…” Hai người dường như quên mất vết thương trên người mình, ngẩn ngơ mà nhìn về phía Diệp Lâm, không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.
“Đúng như lời nói của lão Long Vương.” Diệp Lâm đi đến gần từng bước, nhàn nhã ung dung nói: “Chín đứa con nuôi của ông ấy đều có thiên phú hơn người, mỗi người trời sinh nắm giữ một loại bí thuật.”
“Bạch Long sở trường truy tung, Tử Long sở trường mị thuật, hôm nay được thấy thì đúng là như thế!”
Thấy Diệp Lâm nói thẳng ra bí pháp của mình, hai người họ càng thêm chấn động, vì người bình thường không thể biết được bí mật này.
Cũng chính vì bọn họ trời sinh nắm giữ một loại lực lượng không bình thường nào đó, nên lão Long Vương mới nhận bọn họ làm con nuôi, dốc lòng bồi dưỡng bọn họ.
Ví dụ như Bạch Long trời sinh có ngũ cảm mạnh hơn người thường, có thể ở trong biển người mênh mang, lần theo âm thanh theo dõi từ vạn dặm.
Và ví dụ như Tử Long trời sinh mị cốt, phong tình vạn chủng, có thể khống chế đàn ông sống chết vì mình.
“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?” Bạch Long Vương lớn tiếng hỏi.
Diệp Lâm lấy Long Vương lệnh ra, lạnh lùng nói: “Long Vương lệnh tại đây!”
“Thấy Long Vương rồi, còn không mau bái!”
Chương 102: Song long cúi đầu
Long Vương?
"Cậu là Long Vương mới sao?"
Khi nghe thấy điều này, hai người lại bị sốc thêm lần nữa.
"Lão Bạch, anh đang làm cái quái gì vậy?" Tử Long Vương sợ hãi: “Anh... không phải anh muốn ám sát mục tiêu à? Sao lại là tân Long Vương?"
Tử Long Vương hoảng sợ không thôi, việc này chẳng khác nào người mình đánh người mình cả.
"Không thể nào!"
Bạch Long Vương cũng khó có thể chấp nhận mình đã mắc phải sai lầm lớn như vậy.
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh và suy nghĩ kỹ lại, người có Long Vương Lệnh, lại có thể thi triển chín chiêu thức của Long Quyền.
Ngoài Long Vương ra thì khó có thể là ai khác!
Hơn nữa, người này cũng phù hợp đặc điểm mà Hắc Long Vương nhấn mạnh khi gọi đến, Long Vương mới còn rất trẻ.
"Làm sao có thể?"
Bạch Long Vương nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Hắc Long Vương để xác nhận.
“Long Vương mới… tên là gì?”
Cuộc gọi vừa kết nối, Bạch Long Vương đã vội hỏi.
"Ồ, tôi quên nói cho anh biết, tân Long Vương tên là Diệp Lâm. Lão Bạch, anh đã gặp Long Vương chưa?"
Giọng nói của Hắc Long phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
Cạch!
Điện thoại di động của Bạch Long đột nhiên rơi xuống đất, toàn thân anh ta như bị sét đánh.
Đúng là cậu ta ư?
Nhiệm vụ anh ta đảm nhận và mục tiêu ám sát hóa ra lại là tân Long Vương?
Bạch Long có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp Long Vương theo cách này.
Phịch!
Ngay sau đó, Bạch Long và Tử Long quỳ một chân xuống, đồng thanh nói: "Tham kiến Long Vương đại nhân!"
Thực ra, lúc tới đây, bọn họ vẫn không phục vị tân Long Vương này cho lắm, họ cho rằng Hắc Long quá vô dụng, để người ngoài trấn áp.
Nhưng vừa rồi, hai người liên thủ vẫn bị Diệp Lâm một quyền đánh bay, thực lực giữa hai bên chênh lệch rất lớn, chẳng khác nào trời với đất!
Lúc này, hai người thật sự đã tâm phục khẩu phục, tham kiến Long Vương.
"Ừm!"
Diệp Lâm gật đầu.
“Nể tình hai người quay đầu kịp thời, mọi chuyện trong quá khứ, tôi sẽ coi như không có gì xảy ra."
"Hai người trở về cao ốc Long Môn đi, chờ ngày mai tôi sắp xếp!"
Hai người đồng thanh đáp: “Vâng!”
Khi hai người đứng dậy, bóng dáng Diệp Lâm đã biến mất từ khi nào.
"Vị Long Vương mới này đúng thâm sâu khó lường!" Bạch Long ngạc nhiên kêu một tiếng, đột nhiên phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Đúng là người đàn ông tôi thích có khác, rất đặc biệt.” Tử Long cũng rụt rè nói: “Đáng tiếc là cậu ta quá mạnh, tôi không thể chịu nổi…”
"Chúng ta trở lại Long Môn đi." Bạch Long thở dài: “Haiz, chín người chúng ta tranh đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại để một kẻ ngoài cuộc thống trị Long Môn."
Không lâu sau khi Diệp Lâm trở lại Vân Thượng Phong Hoa.
Bạch Vi Vi lên lầu gõ cửa: "Nữ hàng xóm dưới núi lại lên gõ cửa xin gặp, cô ấy nói muốn cảm ơn sự giúp đỡ của anh."
"Hả?" Diệp Lâm vừa lấy hết bảo vật trong bảo gương ra thì Kim Lũ Y lại đến tìm gặp.
"Không gặp!"
Phụ nữ làm sao có thể hấp dẫn bằng những báu vật trước mặt này cơ chứ?
Diệp Lâm mân mê với hộp kiếm Vô Tẫn và vòng tay Định Hải Châu.
Lại lần nữa đóng cửa từ chối.
Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã đành phải xuống núi.
"Y Y, cậu nói hôm nay Diệp Côn Luân thần y đã cứu cậu sao?" Trên đường xuống núi, Trần Thơ Nhã tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Kim Lũ Y nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Nếu không có anh ta, tay tớ đã không còn nữa rồi."
Chính vì vậy mà Kim Lũ Y đã quay lại đây ngay sau khi kết thu quân trở về, muốn đích thân cảm ơn Diệp Côn Luân bí ẩn kia. Nhân tiện, cô cũng muốn gặp chàng thanh niên mà cha nuôi từng nói là mạnh mẽ không kém gì mình.
Thật đáng tiếc là lại bị từ chối, không thể gặp được.
"Vị thần y Diệp Côn Luân này chắc chắn là một người tốt, anh ấy đã cứu chúng ta hai lần." Trần Thơ Nhã lấy làm khó hiểu: “Tại sao anh ấy lại không muốn gặp chúng ta? Chẳng lẽ anh ấy là một người sợ giao tiếp?"
"Haiz, ngoài việc đến cảm ơn, tớ còn định nhờ Diệp Côn Luân chăm sóc cho cậu nữa." Kim Lũ Y lại thở dài.
"Chăm sóc tớ?" Trần Thơ Nhã khó hiểu: “Chân tớ gần như đã lành rồi, sao có thể làm phiền Diệp thần y được."
"Ý tớ không phải vậy." Kim Lũ Y đột nhiên dừng lại, nói với tâm trạng chán nản: “Tớ muốn anh ta tạm thời bảo vệ cậu."
Giống như cha nuôi của Kim Lũ Y đã từng bảo vệ chủ nhân của căn biệt thự đó.
Nhưng bây giờ, trong biệt thự có một người mạnh hơn, Kim Lũ Y cũng hy vọng anh có thể tạm thời ra tay để bảo vệ những người xung quanh.
"Bảo vệ... tớ?" Trần Thơ Nhã giật mình, nhìn cô bạn với vẻ bối rối.
Bạn thân nhất của cô là chỉ huy sứ của đội cận vệ Yến Kinh, sao lại phải tìm người khác bảo vệ cô?
"Y Y, hôm nay cậu cứ kỳ lạ thế nào ấy." Trần Thơ Nhã nghi ngờ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hôm nay, tớ đã giải quyết được một vụ án lớn, nhưng cũng đắc tội rất nhiều người, tớ sợ sẽ liên lụy đến những người xung quanh."
Kim Lũ Y thẳng thắn nói: “Tớ dự định ngày mai sẽ đến gặp cha nuôi xem ý kiến của ông ấy như thế nào. Vì vậy, trong thời gian tớ đi vắng, cậu phải cẩn thận hơn. Nếu gặp phải người xấu thì phải lập tức chạy lên núi tìm Diệp Côn Luân giúp đỡ.”
“Nếu anh ta vẫn không muốn gặp cậu thì cứ ở trên núi đừng rời đi. Ít nhất ở trước cửa nhà anh ta, anh ta sẽ không thấy chết mà không cứu.”
"Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?" Trần Thơ Nhã cười khổ: "Đúng rồi, cha nuôi của cậu là Lý chiến thần mà, có ông ấy ở đây, ai dám động vào cậu cơ chứ!"
Kim Lũ Y không muốn Trần Thơ Nhã lo lắng quá nhiều, vì vậy cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, cha nuôi của tớ là chiến thần U Châu! Không cần phải lo lắng quá! Tớ chỉ đề phòng thôi, cậu đã nhớ lời tớ nói chưa đó?"
"Ừ!" Trần Thi Á gật đầu mỉm cười: "Nếu gặp nguy hiểm thì tới chỗ Diệp Côn Luân, tớ nhớ rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của bạn mình, Kim Lũ Y không khỏi mỉm cười.
Nếu là lúc mới vào bước vào chốn quan trường, có lẽ cô cũng ngây thơ như vậy.
Nhưng trong khoảng thời gian làm việc ở Đô Úy Phủ, cô đã cảm nhận được quá nhiều điều sự gò bó, đồng thời cũng trải qua rất nhiều chuyện mà cô không thể giải thích được.
Lần này, sau khi đánh sập chợ đen Lê Viên, Kim Lũ Y nhận ra rằng mình đã chọc vào một tổ ong bắp cày.
Đặc biệt là danh sách trong tay cô đã trở thành một củ khoai tây nóng hổi.
Bây giờ, không biết có bao nhiêu người đang mất ngủ, có bao nhiêu người đang mài dao, có bao nhiêu người định tự sát.
Chỉ sợ lần này cô sẽ không thể rút lui trong yên bình được.
"Diệp Côn Luân..." Kim Lũ Y quay lại, nhìn căn biệt thự ở lưng chừng núi, miệng lẩm bẩm: "Sau khi tôi rời đi, hy vọng anh có thể bảo vệ Trần Thơ Nhã, làm ơn..."
Kim Lũ Y cô đọng giọng nói của mình thành một luồng chân khí, theo gió núi bay về phía xa.
Chương 103: Nguy cơ đang đến gần
Lúc này, Đông Hải.
Trong viện đình sang trọng.
Một người đàn ông mặc cổ phục, cầm trên tay một bức ảnh, đôi mắt như dã thú, càng ngày càng hung dữ.
Cuối cùng, người đàn ông đập mạnh bức ảnh xuống bàn, dùng dao găm vào khuôn mặt xinh đẹp trên bức ảnh.
Phía trên bức ảnh chính là Kim Lũ Y.
"Đội cận vệ Yến Kinh... Kim Lũ Y!"
"Thật to gan!"
"Ta nắm giữ trong tay hai thủ đô và mười ba khu vực, bối cảnh cao tới tận trời, không ai dám đụng vào. Vậy mà cô lại dám gây rối!"
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!"
"Tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"
Mất đi chợ đen ở Yến Kinh giống như mất đi một cánh tay, thế lực của người đàn ông bị tổn hại rất lớn, khiến anh ta không thể giải thích với cấp trên thế nào.
Anh ta đập bàn, hét lên điên cuồng.
"Mạnh Chu Huyền, tên vô dụng này, thậm chí còn đánh mất một danh sách quan trọng!"
"Cả hai người đều đáng chết!"
Lúc này, một ông già ở một bên khom người nói: "Đại nhân, Kim Lũ Y là con gái nuôi của chiến thần U Châu, Lý Úc Bạch. Nếu động vào cô ta, e là..."
“Con gái nuôi thì sao chứ?” Người đàn ông lại gầm lên: “Nếu cô ta dám phá hỏng địa bàn của tôi, cho dù là con gái ruột của Lý Úc Bạch thì tôi cũng không để yên đâu!”
"Ông có biết danh sách này sẽ gây chấn động như thế nào nếu nó được công khai không? Sẽ có bao nhiêu người bị kéo vào?"
“Đến lúc đó, tôi thậm chí không thể gánh nổi sự trách phạy của các ông lớn phía trên! Con gái nuôi của chiến thần thì cũng là cái thá gì? Trong nước có cả chục chiến thần giống như ông ta! Nếu đã vi phạm quy tắc thì phải trả giá, thế thôi!
Ông già ở một bên sợ hãi lùi lại, không dám nói gì nữa.
“Đi!” Cuối cùng, người đàn ông ra lệnh: “Hãy để Thiên Phạt ra tay!”
"Bằng bất cứ giá nào, hãy khiến con nhóc chết tiệt Kim Lũ Y này không bao giờ nói được nữa!"
Lúc này, nhà họ Trương, Phụng Thiên.
Những người hầu trốn thoát khỏi chợ đen Lê Viên trong đêm đã kể cho ông Trương việc Trương thiếu gia bị con mãng xà khổng lồ nuốt chửng.
Mất đi con trai, Trương Văn Viễn đã ngất xỉu nhiều lần liên tiếp, đau buồn không thôi.
"Rốt cuộc đó là kẻ nào mà lại dám chống lại nhà họ Trương chúng ta, dám giết con trai Trương Văn Viễn này?"
Là người giàu nhất Phụng Thiên, nhà họ Trương chưa từng phải trải qua sự chèn ép như vậy bao giờ.
Những người hầu sợ đến mức run rẩy, vội vàng đáp: “Kẻ đó này tên là Diệp Côn Luân… Ban đầu, cậu Trương nhờ Bà Xà xử lý cậu ta. Sau đó, không biết vì lý do gì, con mãng xà khổng lồ của Bà Xà lại nuốt chửng cậu Trương... Bà Xà... Cũng mất tích rồi ạ..."
Trương Văn Viễn triệu tập năm gia tộc Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi ngay trong đêm.
Hay tin bà Xà xảy ra chuyện, nhà họ Liễu cũng vô cùng đau buồn và tức giận.
"Ông chủ! Nhà họ Liễu tình nguyện đi đến Yến Kinh, diệt trừ tên nhóc kia, báo thù cho cậu chủ và bà Xà!" Nhà họ Liễu xung phong ra tay.
"Im đi!" Trương Văn Viễn cũng nhìn mọi người trong nhà họ Liễu với ánh mắt căm hận: “Con mãng xà khổng lồ mà nhà các người nuôi đã ăn thịt con trai của tôi rồi! Đám súc vật mà các người nuôi quay lại đã làm hại người nhà họ Trương, các người bảo tôi còn có thể tin các người sao?"
Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Liễu đều không nói nên lời, vừa tức giận trước cái chết của bà Xà, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ vì điều đó.
"Hồ, Hoàng, Bạch, Khôi!" Cuối cùng, Trương Văn Viễn ra lệnh: "Lần này, bốn nhà hãy cùng nhau hành động!"
"Tôi không quan tâm các ông dùng thủ đoạn gì, nhất định phải mang đầu của tên nhóc Diệp Côn Luân kia về cho tôi!"
“Tôi muốn lấy đầu tên nhóc đó để làm lễ tế con trai tôi!”
Trương Văn Viễn chỉ bỏ qua nhà họ Liễu, hiển nhiên là ông ta đã mất lòng tin với bọn họ, thậm chí còn có phần oán hận.
Suy cho cùng, nhà họ Trương chưa bao giờ ngờ rằng những người trong gia tộc sẽ chết dưới tay thuộc hạ của mình.
Nghe vậy, tộc trưởng của bốn gia tộc thần bí lập tức đứng dậy, đồng thanh đáp: "Tuân lệnh!"
"Nuôi quân ba năm, dùng quân một giờ!" Trương Văn Viễn lạnh lùng nói: "Nhà họ Trương chúng tôi đối xử tốt với năm nhà các ông không tệ, hy vọng các ông sẽ không để tôi thất vọng lần nữa!"
"Nếu chuyện nhỏ này mà các ông cũng không làm được thì đừng quay lại gặp tôi nữa!"
Chương 104: Nhất Khí Hóa Tam Kiếm
Tầng trên cùng của biệt thự.
Trong một căn phòng thoáng đãng.
Diệp Lâm đang đếm lại những dược liệu quý hiếm mà mình thu được, tất cả đều có tuổi đời hơn trăm năm và có tới hàng trăm loại.
“Những dược liệu này đủ để mình luyện chế đan dược liên tục trong nửa năm.”
Chuyến đi này, chỉ tính riêng những dược liệu thu thập được thôi đã đủ đáng giá rồi.
Việc đội cận vệ Yến Kinh phong tỏa Lê Viên có thể nói là đã giúp Diệp Lâm rất nhiều.
"Nghe nói cả nước có đến mười bốn nơi như chợ đen Lê Viên..."
Diệp Lâm thầm tính toán, sau khi sử dụng hết chỗ dược liệu này, anh sẽ đi những chợ đen khác, chắc hẳn sẽ không thiếu nguyên liệu luyện đan.
Bốp!
Diệp Lâm đưa tay vỗ vỗ hộp kiếm Vô Tẫn lần nữa, hộp kiếm lập tức mở ra giống như công mở đuôi.
Ba thanh kiếm nhỏ phát sáng bắn ra ngoài.
Giống như pháo hoa bay lên trời, chúng nhảy qua trần nhà và bay thẳng lên trời.
Thấy vậy, Diệp Lâm vội vàng vung tay, phải dùng sức mới miễn cưỡng thu được ba thanh kiếm nhỏ về.
"Nguy hiểm quá, suýt chút nữa đã để cho bọn mày chạy mất rồi!"
Nhìn ba thanh kiếm vây quanh mình, Diệp Lâm cười ngây ngốc.
Đồng thời, anh cũng nhận ra ba thanh kiếm này rất khác thường.
Nếu là người yếu đuối thì đừng nói đến việc thức tỉnh, cho dù có được cũng sẽ không khống chế được chúng.
Đây là lý do tại sao tất cả các thanh kiếm trong hộp kiếm đều bị đánh cắp, nhưng không ai có thể tìm thấy ba thanh kiếm nhỏ này.
Thay vì nói rằng người chọn kiếm thì phải nói là ba thanh kiếm đang chọn chủ nhân thì đúng hơn.
"Mình có thể điều khiển ba thanh kiếm này sao?"
Diệp Lâm dùng toàn lực khống chế ba thanh kiếm, cố gắng dùng tâm trí cảm nhận kiếm khí.
Vù!
Trong phút chốc, Diệp Lâm cảm thấy đầu óc ong ong, vô cùng tỉnh táo.
Ngay sau đó, trong đầu anh dường như hiện lên một bức tranh tráng lệ về kiếp trước và kiếp này của ba thanh kiếm.
Diệp Lâm biết được, chủ nhân của ba thanh kiếm này chính là kiếm tiên Đại Ngụy thời cổ đại, tên của ba thanh kiếm này lần lượt là Phi Tinh, Lưu Thái và Hoa Đĩnh.
Ngay sau đó, ba thanh kiếm vung lên, như thể kiếm tiên Đại Ngụy đang múa kiếm trong không trung vậy.
Phóng khoáng và hấp dẫn.
Một màn múa kiếm đã hoàn thành.
Diệp Lâm cẩn thận dung hợp kiếm pháp của kiếm tiên Đại Ngụy vào trí nhớ của mình.
Sắc mặt Diệp Lâm nhất thời trở nên nghiêm túc, anh vung tay như đang vung bút vẽ, khuấy động đất trời.
Một luồng chân khí bùng nổ, mang theo ba thanh kiếm, nhanh chóng lưu chuyển khắp cơ thể, như thể có ba cánh tay đang cầm kiếm, mô phỏng hoàn hảo tư thế múa kiếm của Đại Ngụy Kiếm Tiên vừa rồi, kiếm khí bay lên trời mà không hề mất đi sức mạnh.
"Nhất Khí Hóa tam Kiếm!"
Diệp Lâm đã dung hợp hoàn hảo khả năng bẩm sinh của mình với ba thanh kiếm này.
Giờ đây, ngoài Nhất Khí Hóa Kim Quang và Nhất Khí Hóa Sấm Sét ra, anh đã có một chiêu thức khác, Nhất Khí Hóa Tam Kiếm.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Lâm đồng thời vận dụng hết năng lượng của mình.
Ánh sáng vàng rực tỏa ra khắp cơ thể, hai tay anh điều khiển sấm sét và được bao quanh bởi ba thanh kiếm.
Thực lực của Diệp Lâm đã đạt đến một tầm cao mới.
Giờ phút này, cho dù đối mặt với tông sư nhất phẩm, Diệp Lâm vẫn tự tin có thể nhanh chóng hạ gục đối phương.
Thình, thịch, thịch!
Ngay sau đó, Diệp Lâm bay lên trời, vượt qua nóc nhà, tiếp tục hướng về đỉnh núi.
Gào!
Một tiếng gầm vang lên.
Con mãng xà khổng lồ cũng ở trên đỉnh núi, nó chui ra khỏi mặt đất, đối mặt với Diệp Lâm.
Sau khi cảm nhận được khí tức đáng sợ xung quanh Diệp Lâm, con mãng xà khổng lồ cũng sợ hãi cúi đầu.
Dường như có thể cảm nhận được, dựa vào khả năng đáng sợ hiện giờ, Diệp Lâm có thể giết nó ngay tức khắc.
"Từ giờ trở đi, mày sẽ ở trong núi này tu luyện, không được phép ra ngoài tùy tiện nếu không có sự cho phép của tao."
Diệp Lâm sử dụng xà ngữ để giao tiếp với nó.
Nói rồi, Diệp Lâm giơ tay lên, niệm chú tạo trận pháp.
Trên đỉnh núi, một trận pháp nhỏ được xây dựng để con mãng xà khổng lồ ẩn náu và tu luyện.
Đỉnh núi này được thiên nhiên ưu ái, hội tụ tinh hoa nhật nguyệt, lại có thêm trận pháp trợ sức, tu luyện ở đây, dù là người hay sinh vật khác đều có thể đạt được kết quả gấp đôi.
"Chỉ cần mày nghe theo mệnh lệnh của tao, mỗi tháng tao sẽ cho mày một viên đan dược, giúp mày tu luyện!"
"Khi đến thời điểm thích hợp, tao sẽ giúp mày hóa rồng!"
Gào!
Con mãng xà khổng lồ lại kêu lên, dường như đang đáp lại Diệp Lâm.
Sau đó, nó chui xuống đất và biến mất.
Bởi vì con mãng xà khổng lồ này tinh thông thuật lẩn trốn, nêm dù ở trong ngọn núi này nhưng sẽ không bị ai phát hiện, Diệp Lâm có thể yên tâm nuôi dưỡng nó ở đây.
Cái gọi là thuật lẩn trốn thực chất là mở ra một tầng không gian khác, cho phép nó tùy ý ra vào.
Bề ngoài thì con mãng xà khổng lồ này đang trốn vào trong núi. Nhưng cho dù có người vào hang, chỉ cần con mãng xà khổng lồ không chủ động xuất hiện thì cũng không ai có thể tìm ra dấu vết của nó.
Tuy nhiên, những người nhạy cảm có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Ví dụ như Kim Lũ Y đang sống dưới chân núi cũng mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của con thú lạ.
Cô nhanh chóng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ để kiểm tra, nhất thời sửng sốt.
Trên đỉnh núi không biết lúc nào đã xuất hiện một con mãng xà kỳ dị, nó nhảy cao hàng trăm mét, dưới ánh trăng ẩn hiện dáng vẻ của một con rồng!
"Sao ở Yến Kinh lại xuất hiện một quái vật như vậy?"
Kim Lũ Y nhanh chóng rút con dao thắt lưng ra, nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy về phía ngọn núi.
Cô rất lo lắng, nếu không kiểm soát được một con quái vật này, nó sẽ tàn phá khắp nơi, làm hại nhiều người dân vô tội.
Nhưng sau khi chạy đến ngọn núi, cô lại không thấy con quái vật đâu cả.
"Quái lạ!"
"Nó đi đâu rồi?"
Kim Lũ Y nhìn quanh đỉnh núi.
Một con trăn khổng lồ như vậy có thể trốn ở đâu?
"Tại sao đột nhiên lại biến mất?"
"Chẳng lẽ cảnh tượng vừa chỉ là ảo ảnh hay ảo giác do cơn buồn ngủ của mình gây ra sao?"
Tuy nhiên, Kim Lũ Y đã nhanh chóng phát hiện ra manh mối trên núi nhờ khả năng quan sát nhạy bén của mình.
"Vừa rồi mới có người tới đây..."
Kim Lũ Y áp người xuống mặt đất, nhìn thấy dấu chân của ai đó trên bãi cỏ.
Hơn nữa, cỏ dại xung quanh lại hơi cháy đen, giống như bị sét đánh vậy.
Tuy nhiên, dù có tìm kiếm kỹ lưỡng đến đâu thì Kim Lũ Y cũng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của con mãng xà khổng lồ.
"Kỳ quái... Làm sao một con quái vật lớn như vậy lại không để lại dấu vết nào?"
Kim Lũ Y không biết rằng con mãng xà khổng lồ vừa sử dụng thuật ẩn mình mà nên mới không để lại dấu vết.
"Chẳng lẽ... người ở đây chính là con quái vật đó?" Kim Lũ Y liên kết hai người lại với nhau và đưa ra một kết luận đáng kinh ngạc: “Là yêu quái trong truyền thuyết sao?"
"Không… Không thể nào! Trên thế giới này làm sao có yêu quái được!"
Nghĩ đến đây, Kim Lũ Y vội vàng lắc đầu, vô thức nhìn căn biệt thự ở lưng chừng núi.
Cô nghĩ người vừa lên đỉnh núi có lẽ chính là Diệp Côn Luân, chủ nhân của căn biệt thự.
Nhưng con quái vật đó là sao?
"Chẳng lẽ Diệp Côn Luân chính là quái vật đó sao?"
Chương 105: Tín hiệu phản công
Lúc xuống núi, Kim Lũ Y rất muốn gõ cửa để hỏi chi tiết.
Nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Đã muộn như vậy rồi, Diệp Côn Luân chắc chắn càng không muốn gặp cô.
Nhớ đến ngày mai có việc quan trọng phải làm, cô bèn gác chuyện này sang một bên, xuống núi về nhà ngủ.
"Haiz... Có lẽ là do mình mơ ngủ... Mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác thôi..."
Lúc này, Diệp Lâm đã trở về phòng.
Anh lấy ra lò luyện đan cỡ lòng bàn tay mà sư phụ Dược Vương đưa cho anh, bắt đầu thử chế tạo đan dược.
“Trước đây, khi ở trong tù, không có nguyên liệu gì nên các phương pháp chế tạo đan dược mà mình học được đều dựa trên giấy.”
"Hôm nay, cuối cùng cũng thu thập được những nguyên liệu quý hiếm này, có thể thực hành rồi."
Mặc dù Diệp Lâm đã nghiên cứu rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh thật sự bắt đầu chế tạo đan dược.
"Nên điều chế cái gì trước đây?"
Trong đầu Diệp Lâm ghi nhớ hàng trăm loại đan.
"Trước tiên luyện chế một viên trừ tà đan đi!"
Trong khoảng thời gian này, Diệp Lâm rất hay gặp phải những trường hợp bị hạ độc. Mặc dù pháp thân của anh vốn đã bất khả xâm phạm trước mọi chất độc nhưng những người bình thường xung quanh anh chắc chắn sẽ bị nhiễm độc.
Tuy nhiên, nếu mang theo một trừ tà đan bên mình, nó có thể hóa giải mọi chất độc trong phạm vi trăm mét, thậm chí nghìn mét xung quanh, ngay cả người bình thường cũng có thể miễn nhiễm với mọi chất độc và tà khí giống như anh.
Tất nhiên, phạm vi an toàn cũng phụ thuộc vào chất lượng của đan dược.
Chất lượng của đan dược càng tốt thì phạm vi kiểm soát càng rộng.
Sư phụ Dược Vương của anh luyện chế ra một viên trừ tà đan, thậm chí còn có thể bao phủ một thị trấn.
Tuy nhiên, bây giờ Diệp Lâm không có kỹ năng luyện đan mạnh mẽ như vậy, lò luyện đan mà anh sử dụng cũng không thể đạt tới trình độ đó.
Lò luyện đan thu nhỏ trước mặt anh có kích thước bằng lòng bàn tay, là một chiếc lò nhỏ mà sư phụ mang theo bên mình, mỗi lần chỉ có thể luyện chế một loại đan dược.
Nếu muốn điều chế những loại đan dược mạnh hơn, bắt buộc phải thay thế bằng một chiếc lò luyện đan tốt hơn.
Ví dụ như lò Thiên Địa nằm ở Dược Vương Cốc, được mệnh danh là lò luyện đan tốt nhất thế giới.
Tuy nhiên, Diệp Lâm tạm thời không thể sử dụng lò luyện cấp độ này được, anh phải nắm vững những gì đã học được trước đã.
"Trừ tà đan!"
Diệp Lâm chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu để luyện đan, lần lượt cho vào lò luyện.
Sử dụng chân khí để đốt cháy ngọn lửa, từ từ điều chế.
"Để thêm ba bốn canh giờ nữa là được."
Tất nhiên, chất lượng của đan dược càng tốt thì thời gian điều chế càng lâu.
Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm thử luyện đan dược, anh cảm thấy nếu có thể luyện chế ra đan dược trong ba bốn canh giờ đã coi như thành công rồi.
Miễn không phải là thứ đan dược vô dụng ra lò trong một canh giờ là được.
Sau khi hoàn thành những việc này, Diệp Lâm tạm thời không để ý đến lò luyện đan nữa.
Tiếp theo, anh cầm chiếc kèn rồng lên.
Thử thổi lại nhưng vẫn không được.
"Có lẽ đây chỉ là truyền thuyết mà thôi."
Diệp Lâm tạm thời không đặt nhiều kỳ vọng vào chiếc kèn này.
Cuối cùng, Diệp Lâm cầm chuỗi ngọc Định Hải lên.
Đây là một loại pháp khí có phẩm chất không tồi, có thể coi là có giá trị nhất trong mười rương bảo vật trong chợ đen.
"Nhưng...có vẻ như nó cần được trau chuốt hơn một chút."
Diệp Lâm lại sử dụng chân khí làm một thanh kiếm, bắt đầu mài giũa bề mặt của chuỗi ngọc, khiến chuỗi Định Hải Châu thu nhỏ kích thước, tập trung nhiều sức mạnh hơn, như thể mỗi một viên đều là một ngọn núi lửa sắp phun trào, chỉ cần động vào là sẽ bốc cháy vậy.
Sau khi thu nhỏ lại, Diệp Lâm đeo chuỗi hạt lên cổ tay để tiện sử dụng bất cứ lúc nào.
Sau khi xem xét tất cả các vật phẩm thu được, anh lần lượt được đưa trở lại bảo gương.
Diệp Lâm vẫn mặc nguyên quần áo đi ngủ, chờ đợi kết quả của lò luyện đan ngày hôm sau.
Một đêm im lặng trôi qua.
Sáng hôm sau đã đến.
Ầm ầm.
Cùng với những tiếng ầm ầm vang lên, chiếc vạc nhỏ giống như nước sôi sắp sôi, có thể tràn ra bất cứ lúc nào.
Cạnh!
Cuối cùng, một âm thanh khẽ vang lên.
Nắp lò bật mở.
Một mùi đan dược thoang thoảng bay ra, tràn ngập cả căn phòng.
Diệp Lâm nhìn kỹ hơn thì thấy một viên thuốc to như mắt rồng xuất hiện trong lò luyện đan.
Anh lấy ra và đếm thật cẩn thận.
Có hơn hai mươi đan văn trên đó!
"Hai mươi ba!" Diệp Lâm hưng phấn kêu lên, không ngờ lần đầu tiên luyện đan mà anh có thể chế ra một viên đan dược với hơn hai mươi đan văn.
Cơ sở trực quan nhất để đánh giá chất lượng của đan dược là đan văn trên bề mặt của nó.
Càng có nhiều hoa văn và các hoa văn phức tạp thì tác dụng của đan dược sẽ càng rõ rệt.
Giống như sư phụ Dược Vương của anh, chỉ cần tùy ý luyện chế cũng đã có được tiên đan với hàng trăm hoa văn, chất lượng phi phàm.
Dược sư bình thường có thể luyện chế tối đa mười đan văn là đã tốt lắm rồi.
Diệp Lâm rất hài lòng vì lần đầu tiên mình có thể luyện chế ra một viên trừ tà đan với hai mươi ba hoa văn.
Dựa theo phạm vi tỏa hương của đan dược, Diệp Lâm ước tính rằng tác dụng của đan dược này có thể bao trùm toàn bộ ngọn núi.
"Anh Diệp! Có tin tức lớn!"
Lúc này, Bạch Vi Vi đột nhiên gõ cửa, báo cáo với Diệp Lâm.
"Sáng nay, thị trường chứng khoán đã mở cửa. Do ảnh hưởng của từ việc kiểm tra thuế hai ngày nay, giá cổ phiếu của tập đoàn Diệp Thị đã giảm mạnh! Tài sản của họ đã giảm hàng tỷ đồng!"
Nghe vậy, Diệp Lâm khẽ mỉm cười.
Kết quả mà anh mong muốn cuối cùng đã xuất hiện.
Nhờ nhà họ Triệu giúp điều tra vấn đề thuế của nhà họ Diệp sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu công ty họ, chuỗi phản ứng dây chuyền này đã nằm trong dự liệu của Diệp Lâm.
Hơn nữa, tất cả điều này mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
Anh sẽ tự mình lấy lại nhà họ Diệp, tín hiệu về một cuộc phản công cũng đã vang lên.
"Tập hợp năm đại gia tộc!"
Diệp Lâm đứng dậy: "Bảo bọn họ chuẩn bị tiền tới gặp tôi."