• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Đại trận nhốt rồng

Cuối cùng, cuộc họp của Diệp Lâm với năm gia tộc lớn được tổ chức tại tòa nhà cũ của tập đoàn Bạch Thị.

Khi nhà họ Bạch còn ở thời kỳ hoàng kim, tòa nhà tập đoàn cũng được coi là một kiến trúc tiêu biểu ở Yến Kinh.

Nhưng khi nhà họ Bạch phá sản và bị thanh lý, tòa nhà ngày càng trở nên hoang tàn và đổ nát.

Bây giờ, nhà họ Bạch đã trở lại, khởi động lại tòa nhà và bắt đầu trang trí nó.

Diệp Lâm đứng ở bên ngoài tòa nhà, không đi vào, thay vào đó lại quan sát bố cục xung quanh, khẽ cau mày.

"Sao vậy?" Bạch Vi Vi ở bên cạnh hỏi.

"Những tòa nhà này là sao?" Diệp Lâm chỉ vào mấy tòa nhà cao tầng xung quanh, tò mò hỏi.

"Ồ, đây là công ty của nhà họ Chu." Bạch Vi Vi chỉ vào một tòa nhà: “Lúc đầu ở đây chỉ có hai tòa nhà của chúng ta. Sau này, khi nhà họ Chu đấu giá một số lô đất gần đó với giá cao, họ đã xây dựng thêm một số tòa nhà nối tiếp nhau."

Nói đến đây, Bạch Vi Vi cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ. Nhà họ Chu liên tiếp xây dựng bốn tòa nhà xung quanh nhà họ Bạch. Mặc dù chiều cao thấp hơn tòa nhà của tập đoàn Bạch Thị nhưng nhìn vẫn có hơi không thoải mái.

Bạch Vi Vi có một loại cảm giác kỳ quái, nhưng lại không giải thích được là gì.

"Cô có thấy hơi ngột ngạt không?" Diệp Lâm hỏi.

“Ừ.” Bạch Vi Vi gật đầu.

Diệp Lâm chỉ bốn phía: "Đông, tây, nam, bắc! Nhà họ Chu xây dựng bốn tòa nhà liên tiếp, tạo thành một thế trận bao vây! Người bị mắc kẹt trong đó chắc chắn sẽ cảm thấy áp bức. Tòa nhà này của các cô bị mắc kẹt bên trong, đã hình thành một bố cục bế tắc rồi!"

"Khó trách nhà họ Bạch của các cô lại suy tàn, chắc chắn có liên quan đến nhà họ Chu này!"

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, Bạch Vi Vi đã giật mình.

Trên thực tế, cô chưa bao giờ tìm hiểu xem có kẻ đứng sau sự suy tàn của nhà họ Bạch hay không?

Hôm nay, nghe được phân tích Diệp Lâm, Bạch Vi Vi bỗng nhiên cảm thấy có lý, nhà họ Chu thật sự rất đáng nghi.

"Có phải là vì chuyện đó không?" Bạch Vi Vi tỏ vẻ bất an, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

"Chuyện gì cơ?" Diệp Lâm tò mò hỏi, anh chưa bao giờ nghe Bạch Thủ Kỳ kể về chuyện này.

"Nhà họ Chu từng muốn liên hôn với nhà họ Bạch chúng tôi, con trai cả của nhà họ Chu muốn lấy tôi." Bạch Vi Vi cay đắng nói: "Nhưng anh của tôi đã từ chối."

“Có lẽ vì sự việc này mà nhà họ Chu đã ghi thù nhà họ Bạch, trong kinh doanh cũng thường xuyên đối đầu nhau.”

Bạch Vi Vi chợt nhớ tới, cũng kể từ khi đó, nhà họ Chu đã lần lượt bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng những tòa nhà cao tầng xung quanh tòa nhà họ Bạch.

Bạch Vi Vi sợ hãi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ từ lúc đó nhà họ Chu đã bắt đầu âm mưu hãm hại anh em mình rồi sao?”

"Việc không kết hôn có lẽ chỉ là một nguyên nhân mà thôi." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Tuy nhiên, chắc chắn là có cao thủ đã bày trận hãm hại các cô!"

Mặc dù bốn tòa nhà đều có chiều cao thấp hơn tòa nhà của nhà họ Bạch nhưng chúng tạo thành một hình nhô lên.

Nhà họ Bạch bị bao vây, chỉ có một đầu lộ ra, giống như cừu non chờ bị làm thịt.

Tuy nhiên, trận pháp bao vây này chỉ có thể tạo ra tình cảnh tiến thoái lưỡng nan chứ không thể tạo ra thế sát được.

Vì vậy, tuy nhà họ Bạch sa sút nhưng tính mạng của hai anh em nhà họ Bạch cũng không gặp nguy hiểm.

"Chỉ sợ..." Diệp Lâm nhìn các tòa nhà xung quanh, cau mày nói: "Sớm muộn cũng sẽ ra tay!"

Từ tình thế khó khăn sẽ đi dần đến bước đường cùng, hoặc có lẽ đại sư phong thủy không đủ năng lực.

Tuy nhiên, một khi có cao thủ phụ trách, thi triển bùa chú từ các tầng trên cùng xung quanh tạo ra thế trận diệt rồng thì nhà họ Bạch chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!

Diệp Lâm không tin nhà họ Chu đã tốn hết công sức bố trí trận pháp này mà lại không có ý định giết rồng.

"Vậy nên làm gì đây?" Bạch Vi Vi lo lắng hỏi.

"Gần đây, khi các cô bắt đầu dọn dẹp tòa nhà, có chuyện gì kỳ quái xảy ra không?" Diệp Lâm lại hỏi.

"Chuyện kỳ quái?" Bạch Vi Vi giật mình, sau đó nói: "Hôm qua, có một số công nhân bị thương trong lúc thi cng, số lượng cũng không ít, cái này có tính không?"

"Có!" Diệp Lâm gật đầu: “Với sự áp chế của trận pháp nhốt rồng, nhà họ Bạch các cô có làm gì thì mọi chuyện cũng sẽ không như ý muốn. Công nhân sẽ bị thương khi làm việc, xảy ra sai sót trong công việc. Tóm lại, mọi thứ sẽ không ổn, tất cả đều bị áp chế."

Bạch Vi Vi càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, thậm chí có hơi khó tin.

Nếu đúng như Diệp Lâm nói thì có phải quá huyền bí quá rồi không?

Nói cách khác, khi nhắc tới lời nói của Diệp Lâm, nếu là người khác, Bạch Vi Vi nhất định sẽ cho rằng đó là lời nói nhảm.

Nhưng dù vậy, Bạch Vi Vi vẫn có hơi nghi ngờ.

"Đi thôi, chúng ta vào bên trong tòa nhà thử xem." Diệp Lâm đưa Bạch Vi Vi đi vào trong tòa nhà.

Nhưng vừa đến gần tòa nhà nhất, còn chưa bước vào cửa hàng.

Đột nhiên có tiếng vang trên đỉnh đầu.

Kèm theo đó là những lời cảm thán từ những người xung quanh.

Bạch Vi Vi ngẩng đầu, nhìn thấy một cái cửa sổ thủy tinh cực lớn từ trên trời rơi xuống!

Cô đột nhiên tái mặt vì sợ hãi, đôi mắt mở to và đứng ngây người tại chỗ.

Ngay lúc này!

Vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Lâm một tay bảo vệ Bạch Vi Vi, tay kia vẫy một cái, đánh văng cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đến nơi không có người ở.

Xoảng!

Với một tiếng kêu lớn.

Kính cửa sổ vỡ vụn, văng tung tóe khắp nơi!

"Vèo!"

Bạch Vi Vi trốn trong vòng tay của Diệp Lâm, rùng mình sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

Nếu vừa rồi cô chỉ có một mình, chẳng phải cô đã chôn thây ở đây rồi sao?

Nhớ lại những gì Diệp Lâm vừa nói, dưới đội hình nhốt rồng này, mọi chuyện đều không được thuận lợi?

Nếu đã như vậy thì…

"Aiza, sao cái cửa sổ kính còn đang tốt lại đột nhiên rơi xuống thế?"

"May mắn là rơi ở chỗ không người, như vậy không phải quá nguy hiểm sao?"

"Nếu thứ này đụng phải ai đó thì rắc rối to rồi!"

Rất nhiều người lập tức tụ tập xung quanh, ngạc nhiên và sửng sốt.

Đồng thời, mọi người nhận cũng ra người suýt chút nữa bị thương chính là Bạch Vi Vi?

"Giám đốc Bạch, cô không sao chứ?"

“Các công nhân làm việc phía trên bất cẩn quá, tôi sẽ sa thải họ ngay lập tức!”

Nghe xong lời này, Bạch Vi Vi dần dần bình tĩnh lại, quay qua nhìn Diệp Lâm.

Xác định tất cả chuyện này không liên quan gì đến người lao động mà bị ảnh hưởng bởi phong thủy.

“Không cần đâu.” Bạch Vi Vi ra lệnh: “Cho công nhân nghỉ mấy ngày đi, đừng trách bọn họ.”

Hôm qua có một công nhân bị thương, hôm nay lại xảy ra tai nạn tương tự, nếu tiếp tục làm việc không biết sẽ xảy ra chuyện gì nên tạm thời nên dừng thi công trước để tránh gây rắc rối.

"Anh Lâm, anh có biện pháp nào không?" Khi lòng tin đối với Diệp Lâm ngày càng lớn, Bạch Vi Vi cũng đổi tên cách xưng hô với Diệp Lâm, gọi là anh Lâm.

"Ừ!" Diệp Lâm cũng cảm thấy cần phải phá vỡ thế trận này trước, nếu không, cho dù nhà họ Bạch có cố gắng quay lại bao nhiêu lần thì cũng sẽ thất bấy nhiêu lần mà thôi.
Chương 107: Rút củi dưới nồi

Cùng lúc đó, ở tòa nhà bên cạnh.

Nhà họ Chu.

"Hahaha... Khuông đại sư! Quả nhiên đúng như ông dự liệu!"

"Nhà họ Bạch đang định đông sơn tái khởi, nhưng vừa mới dọn dẹp công ty thì đã liên tiếp xảy ra tai nạn!"

"Vừa rồi, cửa kính ở tầng mười không hiểu sao bị thổi bay, suýt nữa giết chết Bạch Vi Vi ở tầng dưới!"

Một thanh niên bảnh bao khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc khá hào nhoáng, hưng phấn chạy vào văn phòng, trong mắt tràn đầy tôn kính và sự đắc ý.

Người đàn ông này tên là Chu Tử Ngang, là thiếu gia nhà họ Chu.

Nhà họ Chu là một trong mười gia đình giàu có hàng đầu ở Yến Kinh.

Khi nhà họ Bạch mới phất lên, nhà họ Chu rất muốn bắt tay với họ, vừa hay Chu Tử Ngang lại thèm muốn vẻ đẹp của Bạch Vi Vi nên muốn liên hôn với họ.

Nhưng Bạch Thủ Kỳ lại muốn em gái mình kết hôn với một quan chức cấp cao, làm sao có thể cưới một con chó thất học nhà Chu được cơ chứ?

Sau khi bị từ chối thẳng mặt và bị làm nhục, hai bên trở nên oán hận và thù hằn lẫn nhau.

Sau đó, nhà họ Bạch đắc tội với một ông lớn thuộc tầng lớp trên nên bắt đầu bị chèn ép.

Trong khi đó, nhà họ Chu lại sẵn sàng làm con tốt để trả nỗi nhục bị từ chối liên hôn năm xưa.

"Haha..." Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế của ông chủ khẽ mỉm cười, kiêu ngạo nói: "Tất nhiên rồi!"

"Trận pháp nhốt rồng của tôi đã được dựng xong, đến thần tiên cũng khó có thể lật đổ! Trừ phi bốn tòa nhà này đều bị phá hủy!"

"Chỉ cần có bốn tòa nhà này, vận mệnh của nhà họ Bạch sẽ bị khóa chặt. Dù có cố gắng đứng dậy bao nhiêu lần, họ vẫn sẽ bị đánh gục mà thôi!"

Vừa nói, người đàn ông trung niên được gọi là "Khuông đại sư" vừa chỉ vào một hồ nước nhỏ và tinh xảo trên bàn làm việc: "Đã năm năm rồi... dòng nước này lại di chuyển! Điều này có nghĩa là vận may của nhà họ Bạch sẽ tiếp tục chảy vào nhà họ Chu!"

Chu Tử Ngang gật đầu cười nói: "Bảo sao, mấy ngày hôm nay tôi lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, đêm qua đánh bạc còn thắng lớn nữa chứ! Haha..."

Trong khi hai người đang nói cười, dòng chảy trên bàn đột nhiên dừng lại, dòng vận may cũng dừng lại theo!

"Hả? Chuyện này là sao?" Khuông đại sư đột nhiên đứng dậy, nhìn chăm chú vào hồ nước.

Mãi mà nó vẫn không thể trở lại bình thường.

"Kỳ lạ... Sao lại như vậy được!"

Hồ nước tinh xảo này được sư phụ của anh ta đặc biệt sắp xếp để theo dõi vận may của nhà họ Bạch.

Khuông đại sư lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tòa nhà của nhà họ Bạch đã đi vào sử dụng bình thường, đáng lẽ dòng nước phải di chuyển liên tục chứ.

Sao lại đột ngột dừng lại?

Trừ khi?

"Khoang đại nhân, có chuyện gì vậy?" Chu Tử Ngang cũng lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ số mệnh của nhà họ Bạch đã cạn kiệt rồi sao?"

"Không phải!" Khuông đại sư lắc đầu: “Nhà họ Bạch đang chuẩn bị quay trở lại, vận khí của bọn họ đang lên cao! Lúc này, dòng nước không di chuyển nữa... Chỉ có thể có một trường hợp…”

"Nhà họ Bạch cũng đã mời một cao thủ đến để tạm thời vô hiệu hóa ảnh hưởng của trận pháp nhốt rồng này!"

Khuông đại sư không ngờ rằng lại có người có thể phá được trận pháp nhốt rồng do sư phụ giăng ra, tạm thời xóa bỏ được ảnh hưởng của trận pháp.

"Cái gì? Đã hóa giải rồi sao?"

Tin tức này cũng khiến Chu Tử Ngang vô cùng ngạc nhiên.

"Chúng ta nên làm sao bây giờ? Khuông đại sư, ông hãy nghĩ cách gì đó đi! Hay là..."

“Gọi điện cho sư phụ của ông, hỏi ý kiến của ông ấy xem sao?”

Khuông đại sư suy nghĩ một lát, khinh thường nói: "Chuyện tầm thường như vậy, sao phải phiền sư phụ của tôi chứ? Tôi sẽ đích thân đi đến tòa nhà của nhà họ Bạch để xem xét tình hình trước!"

"Được! Tôi đi cùng ông!" Chu Tử Ngang nhanh chóng dẫn đường.

Cứ như vậy, hai người cùng nhau đến tòa nhà văn phòng của nhà họ Bạch.

Lúc này, trong tập đoàn Bạch Thị.

Diệp Lâm đang đi dạo trong sảnh tầng một.

Cuối cùng dừng lại ở hướng Đông, cũng là hướng tượng trưng cho “sự sống”.

“Mang thứ đó tới đây.” Diệp Lâm chỉ sang một bên, đó là một chiếc tủ kính cao, bên trong trưng bày một món đồ cổ.

Sau khi nhân viên chuyển tủ kính tới, Diệp Lâm lấy món đồ cổ bên trong ra.

Đặt trừ tà đan ra đặt vào trong.

Ngay sau khi trừ tà đan được đặt vào, toàn bộ năng lượng u ám trong tòa nhà đều bị cuốn đi.

Ngay cả dòng vận may ổn định bị nhà họ Chu hút đi cũng được chặn lại kịp thời.

"Được rồi, tạm thời ổn rồi." Diệp Lâm hài lòng gật đầu.

Viên trừ tà đan này có thể tạm thời chống lại tác động của trận pháp nhốt rồng của nhà họ Chu.

Tất nhiên, nếu muốn phá vỡ hoàn toàn trận pháp thì cần phải sắp xếp lại một bố cục mới.

Tuy nhiên, điều này không thể được thực hiện trong một sớm một chiều được.

"Anh Lâm, chỉ cần đặt thứ này ở đây thôi là đủ rồi sao?"

Bạch Vi Vi có hơi khó hiểu nhìn viên thuốc màu đen kia.

Không chỉ Bạch Vi Vi mà những nhân viên còn lại đều bối rối.

"Yên tâm đi, loại đan dược này có tên là trừ tà."

"Đặt nó ở đây vừa có thể cầu may, vừa có thể tránh được ảnh hưởng của mọi trận pháp tà ác!"

Diệp Lâm nói, cảm thấy may mắn vì sáng nay mình đã điều chế được trừ tà đan có hơn hai mươi đan văn, có thể bảo vệ toàn bộ tòa nhà.

Tất nhiên, đan dược cũng không phải là vạn năng, sẽ có ngày hết tác dụng.

Tuy nhiên, với chất lượng của trừ tà đan này, việc bảo vệ tòa nhà trong khoảng nửa tháng sẽ không thành vấn đề.

“Đi thôi.” Diệp Lâm nói: “Chúng ta đi họp trước đã.”

Khi họ đến phòng họp.

Mọi người trong năm gia tộc lớn đã chờ đợi rất lâu.

"Cậu Lâm!"

"Chúc mừng cậu Lâm, giá cổ phiếu của nhà họ Diệp hôm nay đã giảm mạnh!"

"Nhà họ Diệp tin lời vu khống, đuổi cậu ra khỏi nhà, phải chịu tổn thất này cũng xem như đáng đời."

Họ vẫn không biết rằng Diệp Lâm đứng sau tất cả những điều này.

"Đây mới chỉ là khởi đầu thôi."

Sau khi ngồi xuống, Diệp Lâm lập tức hỏi: "Số tiền tôi bảo các ông chuẩn bị đã xong chưa?"

"Đã xong cả rồi." Mọi người vội vàng nói: "Không biết anh Diệp bảo bọn tôi quyên góp nhiều tiền như vậy để làm gì?"

Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Hãy bỏ hết tiền vào mua cổ phiếu của tập đoàn Diệp Thị, mỗi người phải mua 5% cổ phần."

Vì theo quy định của thị trường chứng khoán, nếu số cổ phần mua lại vượt quá 5% tổng vốn cổ phần thì phải công bố thương hiệu.

Nói cách khác, mỗi lần mua cổ phiếu chỉ có thể mua tối đa 5%.

Diệp Lâm nhớ rằng vốn cổ phần của tập đoàn nhà họ Diệp đã bị phân tán, tỷ lệ cổ phần do cổ đông lớn nắm giữ tương đối nhỏ.

Nhà họ Diệp chỉ chiếm 30% cổ phần.

Nếu Diệp Lâm bắt tay với năm đại gia tộc và nhà họ Bạch, lợi dụng lúc cổ phiếu của nhà họ Diệp giảm mạnh để mua lại, tổng cộng có thể chiếm tới 30%.

Cuối cùng, thông qua thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, Diệp Lâm sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Diệp Thị.

Khi đó, anh sẽ có thể tổ chức lại các thành viên hội đồng quản trị, đuổi hết phe cánh của mẹ kế ra khỏi hội đồng quản trị, đồng thời nắm quyền quản lý nhà họ Diệp!

"Chiêu rút củi đáy nồi này hay quá!" Hiểu được dụng ý của Diệp Lâm, Tô Cửu Xuyên lập tức kêu lên.

Các ông chủ gia tộc khác cũng lần lượt phản ứng lại.

Tất cả những gì Diệp Lâm làm không phải để tiêu diệt nhà họ Diệp mà đường đường chính chính lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

"Thứ vốn thuộc về tôi, không ai có thể lấy đi được!" Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Đã đến lúc lấy lại tất cả những thứ thuộc về tôi rồi!"

Nghe vậy, mọi người trong năm đại gia tộc đều thi nhau phụ họa: "Chúng tôi sẵn sàng hợp tác toàn diện với cậu Diệp để giành lại nhà họ Diệp!"
Chương 108: Không đánh tự khai

Diệp Lâm vừa nói xong những điểm mấu chốt trong cuộc họp.

Đột nhiên có thư ký tới báo cáo: "Chủ tịch Bạch, không hay rồi, thiếu gia nhà họ Chu, Chu Tử Ngang tới rồi."

"Hả?" Nghe vậy, Bạch Vi Vi chợt sửng sốt: “Sao đột nhiên anh ta lại tới đây?"

"Ha ha... Có lẽ là bởi vì tôi đã tạm thời vô hiệu hóa trận pháp nhốt rồng của họ, cho nên họ tới đây xem xét tình hình." Diệp Lâm mỉm cười đứng lên: “Đi thôi, tôi sẽ đi cùng cô, để xem họ còn giở trò gì!”

Sau đó, Diệp Lâm tuyên bố kết thúc cuộc họp, yêu cầu năm đại gia tộc làm theo dặn dò của mình.

Chẳng bao lâu, cả hai đã đến đại sảnh tầng một.

Quả nhiên nhìn thấy Khuông đại sư đang cầm một chiếc la bàn, miệng lẩm bẩm điều gì đó và đang kiểm tra xung quanh đại sảnh.

"Chính Đông là sinh môn... Chính Nam là hưu môn... Chính Bắc là khai môn..."

"Không đúng... Không có phản ứng..."

Khuông đại sư cho rằng nhà họ Bạch đã mời một vị cao thủ nào đến đặt một số pháp khí mạnh mẽ trong tòa nhà, vì vậy mới tạm thời giảm bớt tác động của trận pháp nhốt rồng.

Tuy nhiên, sau khi đi dạo quanh tòa nhà, anh ta không tìm thấy dấu vết của bất kỳ pháp khí nào.

Khuông đại sư nào có biết rằng, “pháp khí” mà mình đang tìm lại chính là viên thuốc đặt bên cạnh.

Tuy nhiên, anh ta dùng la bàn để tìm đan dược, chẳng phải là vô dụng sao?

Đương nhiên anh ta chỉ thuộc dạng máy móc, không biết cách tùy cơ ứng biến. Nếu là cao thủ chân chính thì chủ yếu sẽ dùng năm giác quan để tìm kiếm, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra trừ tà đan không bình thường. Chiếc la bàn trong tay anh ta chỉ là một công cụ phụ trợ mà thôi.

Nhìn thấy Bạch Vi Vi xuất hiện.

Chu Tử Ngang lập tức hỏi: “Chẳng phải nhà họ Bạch các người đã mời một thầy phong thủy cao tay về sao?”

Câu này chẳng khác nào tự đánh mà khai.

Điều này càng khẳng định lời Diệp Lâm nói, nhà họ Chu bố trí những tòa nhà xung quanh là để bao vây nhà họ Bạch.

“Tôi không hiểu anh đang điều gì!” Thấy bọn họ còn chưa phát hiện ra bí mật của đan dược, đương nhiên Bạch Vi Vi cũng sẽ không dễ dàng lộ ra con át chủ bài của mình.

Cứ để họ chạy quanh hành lang như những con ruồi không đầu đi.

"Không tìm nữa!"

Khuông đại sư mất kiên nhẫn, lập tức dừng lại.

"Tôi không cần biết nhà họ Bạch các người dùng thủ đoạn gì, bây giờ tôi sẽ đích thân thi pháp, phá hủy trận pháp của các người!"

Nhìn thấy Khuông đại sư chuẩn bị ra tay, Bạch Vi Vi lập tức gọi bảo vệ.

"Đuổi đám giả thần giả quỷ này ra khỏi đây cho tôi!"

Tất nhiên là Bạch Vi Vi sẽ không để họ gây rắc rối trên địa bàn của mình.

"Chờ đã!"

Lúc này, Diệp Lâm đứng dậy, nhìn Khuông đại nhân với vẻ hứng thú: "Nếu bọn họ đã đến đây thì cứ để bọn họ tùy ý phá!"

"Trận pháp nhốt rồng các người bố trí bên ngoài đã bị tôi hóa giải rồi!"

"Tôi khuyên các người mau chóng dừng lại, bằng không đừng trách tôi không khách khí!"

Cái gì?

Thấy bí mật của trận pháp nhốt rồng đã bị bại lộ, nhà họ Chu và Khuông đại sư lập tức sững sờ.

Trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là nhà họ Bạch đã mời cao thủ tới giải trận!”

Tuy nhiên…

Trông Diệp Lâm còn trẻ như vậy, Khuông đại nhân nghi ngờ đối phương đang nói dối.

Bởi vì người hơn ba mươi tuổi như anh ta cũng chỉ mới học được chút kiến thức từ thầy mình mà thôi.

Tên nhóc hơn hai mươi tuổi trước mặt thì biết cái quái gì về phong thủy mà dám nói đã hóa giải trận pháp nhốt rồng cơ chứ?

Cho dù có người có thể hóa giải được thì rất có thể đó chính là sư phụ của tên nhóc này.

Khuông đại sư muốn hỏi xem sư phụ của đối phương là ai, tránh việc hai sư phụ quen biết nhau, làm tổn hại đến tình cảm hai bên.

Nhưng vào lúc này, Chu Tử Ngang đột nhiên cười lớn: "Cậu... cậu không phải là tên Diệp Lâm bị đuổi ra khỏi Nhà họ Diệp đó sao?"

"Haha, tôi còn tưởng ai! Nghe nói cậu vừa ra tù đã bị đuổi ra khỏi nhà. Chậc chậc... đúng là đáng thương!"

Chu Tử Ngang cười đùa, nhìn qua lại giữa Bạch Vi Vi và Diệp Lâm, có hơi khó tin: “Thật không ngờ, một người là cô chủ nhà họ Bạch đã diệt vong từ lâu, một người là thiếu gia bị đuổi khỏi nhà, hai kẻ thua cuộc các người lại ở bên nhau sao?”

"Đừng nói là các người còn mơ đến việc đông sơn tái khởi đấy nhé? Đúng là nực cười!"

Nghe vậy, Bạch Vi Vi tức giận nói: "Chu Tử Ngang, hóa ra từ trước đến nay, nhà họ Chu của các người từ đều âm mưu hãm hại nhà họ Bạch chúng tôi!"

"Món nợ này, tôi sẽ ghi nhớ!"

"Tôi sẽ bắt nhà họ Chu của các anh nợ máu phải trả bằng máu!"

Chu Tử Ngang thản nhiên nói: "Ha ha, nhà họ Bạch các cô còn chưa vực dậy được mà đã học được cách ăn nói lớn lối rồi sao? Anh trai cô không có ở đây, một cô gái như cô có thể làm được trò trống gì!"

"Hơn nữa, chỉ cần bị trận pháp nhốt rồng còn ở đây, nhà họ Bạch các cô sẽ không bao giờ vực dậy được nữa đâu!"

"Chỉ là một trận pháp nhốt rồng thôi mà, muốn phá vỡ đâu có khó?" Diệp Lâm chắp hai tay sau lưng, nói: “Hôm nay, tôi đã hóa giải ảnh hưởng của trận pháp nhốt rồng rồi, chắc các người cũng cảm nhận được, đúng chứ?"

"Còn có chiêu gì thì cứ đem hết ra đi!"

Chu Tử Ngang nói với Khuông đại sư: "Khuông đại sư, cho tên nhóc kia mở mang tầm mắt đi!"

Khuông đại sư ngẩng đầu lên: "Tên nhóc kia, tôi không cần biết cậu là ai, nhưng nếu cậu dám ngông cuồng ở trước mặt tôi, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt!"

"Trận pháp nhốt rồng này là do sư phụ của tôi sắp đặt, nếu cậu dám phá trận thì tức là đã đắc tội với sư phụ của tôi rồi!"

"Cậu có biết sư phụ của tôi là ai không?"

"Đại sư phong thủy nổi tiếng Yến Kinh, Tề đại sư Tề Phong Bình! Ông ấy chính là sư phụ của tôi!"

Cái gì?

Tề đại sư?

Vừa nghe đến cái tên này, những nhân viên xung quanh đều không khỏi kinh ngạc kêu lên.

Đương nhiên không ai biết người đàn ông họ Khuông trước mặt, anh ta cũng chỉ dựa vào danh tiếng của sư phụ mới có được cái danh hiệu đại sư mà thôi.

Nhưng sư phụ của anh ta quả thực là một thầy phong thủy nổi tiếng ở Yến Kinh.

Nghe nói rất nhiều nhà quyền quý khi chọn hướng nhà hay có chuyện gì khó khắn đều đến nhờ Tề đại sư giúp đỡ cả.

Vì vậy, Tề đại sư rất có uy tín và danh tiếng trong giới thượng lưu ở Yến Kinh.

Ông ta cũng thường xuất hiện trên TV, thực hiện một số hoạt động phổ cập khoa học. Theo thời gian, ông ta đã trở thành một cái tên quen thuộc.

"Khó trách người này lại ngông cuồng như vậy, hóa ra là học trò của Tề đại sư!"

“Họ đang nói đến trận pháp nhốt rồng gì vậy?”

"Chẳng lẽ sự sụp đổ của nhà họ Bạch có liên quan đến Tề đại sư?"

Mọi người bàn tán xôn xao, không ngờ rằng lại có một bí mật như vậy.

Sắc mặt của Bạch Vi Vi trở nên tái nhợt, cô cũng từng nghe nói về Tề đại sư.

Nếu tất cả những điều này thực sự là tác phẩm của Tề đại sư nổi danh ở Yến Kinh.

Thì dù là năng lực của Tề đại sư hay lai lịch và mối quan hệ phức tạp đằng sau ông ta cũng đều là một thử thách lớn đối với nhà họ Bạch.

Bây giờ, đừng nói đến việc quay trở lại, nhà họ Bạch bọn họ còn chưa bắt đầu đã gặp phải một trở ngại rất lớn!

Tuy nhiên, nhân vật mà Bạch Vi Vi cảm thấy không thể đối đầu chỉ là một hòn sỏi trong mắt Diệp Lâm.

"Nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?" Diệp Lâm trầm giọng nói: "Sao không gọi sư phụ của anh tới cùng nhau ra tay?"

Diệp Lâm thầm nghĩ, chỉ là một thầy phong thủy ở Yến Kinh mà lại dám ngông cuồng như vậy sao?

Họ không hề biết rằng sư phụ thứ mười lăm của Diệp Lâm chính là thầy phong thủy nổi tiếng thế giới, người có thể điều khiển âm dương, tạo dựng trận pháp trong tích tắc.

Chỉ là một trận pháp nhốt rồng thôi mà, có gì to tát đâu chứ?
Chương 109: Phong Thanh Hạc Lệ

"Sao có thể như vậy được!"

Khuông đại sư lấy uy danh của sư phụ ra dọa những người có mặt.

Nhưng Diệp Lâm là người duy nhất không những không có chút phản ứng nào, thậm chí còn dám tiếp tục buông ra những lời ngạo mạn?

Điều này khiến Khuông đại sư vô cùng tức giận, quyết tâm làm cho Diệp Lâm nếm mùi đau khổ.

"Sư phụ tôi cao quý như vậy, sao phải ra mặt vì chuyện này chứ?"

"Giết gà còn cần dùng dao giết bò sao?"

"Chỉ cần một trận pháp nhỏ của tôi đã đủ làm cho cậu sống dở chết dở rồi!"

Chu Tử Ngang ở bên cạnh cười nói: "Hôm nay nhà họ Chu chúng tôi sẽ thay mặt nhà họ Diệp dạy cho con chó hoang như cậu một bài học!"

Nhưng còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã bước nhanh đã đến trước mặt Chu Tử Ngang.

Bốp!

Một cái tát đánh bay anh ta.

"Dạy cho tôi một bài học?" Diệp Lâm chắp tay, lạnh lùng nói: "Cậu cũng xứng sao?"

Trời ơi!

Hiện trường lập tức trở nên náo động!

Không ai có thể ngờ rằng Diệp Lâm lại dám ra tay, thậm chí còn đánh cả thiếu gia nhà Chu?

"Anh Lâm?" Bạch Vi Vi cũng ngạc nhiên không kém.

“Cậu, cậu, cậu..." Khuông đại sợ hãi lắp bắp: “Cậu dám đánh Chu thiếu gia sao? Đúng là không muốn sống nữa rồi, nhà họ Chu sẽ không tha cho cậu đâu!"

"Nhà họ Chu?" Diệp Lâm khinh thường cười nói: “Nhà họ Chu là cái thá gì?"

"Tôi đã nói rồi, nếu như các anh biết điều thì ngoan ngoãn hủy bỏ trận pháp nhốt rồng đi. Nếu không, tôi sẽ khiến nhà họ Chu các anh đi vào con đường diệt vong giống như nhà họ Bạch!"

“Tôi cũng sẽ dùng trận pháp phong thủy để khiến nhà họ Chu các anh dần dần bị hủy diệt!”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh lại lần nữa chấn động.

Đe dọa, đây là một lời đe dọa không kiêng nể!

"Họ Diệp kia! Cậu..."

Chu Tử Ngang chật vật bò dậy, có vẻ không thể tin được. Anh ta không biết Diệp Lâm lấy đâu ra dũng khí mà dám đánh mình và nói ra những lời ngạo mạn đó!

Chẳng lẽ năm năm tù đã phá hủy não của anh rồi sao?

"Cậu dám đánh tôi sao, bây giờ tôi sẽ khiến cậu phải chết!"

Nói xong, Chu Tử Ngang tức giận nói với Khuông đại sư: " Khuông đại sư, nhanh làm phép khiến tên nhóc đó chết đi!"

Khuông đại sư gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi vốn chỉ định cho cậu nếm thử chút đau đớn thôi, thế nhưng cậu lại dám đánh Chu thiếu gia, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”

"Đừng nói nhảm nữa!" Diệp Lâm cũng dường như cũng đã mất kiên nhẫn: “Nếu còn tiếp tục ồn ào, tôi cũng sẽ đánh luôn cả anh đấy!"

Khuông đại sư nghe xong, sắc mặt trở nên xanh lè, dần dần lộ ra vẻ dữ tợn.

"Đây là do cậu tự chuốc lấy đấy nhé!"

Nói xong, Khuông đại sư lấy từ trong tay ra một chiếc hộp tinh xảo.

Chỉ cần ấn nhẹ vào nút phía trên, một trận pháp sẽ ập tức mở ra trong lòng bàn tay.

Đây là món quà tốt nghiệp mà sư phụ Tề Phong Bình trao cho anh ta, có tên là trận pháp Vạn Tượng.

Trận pháp này có thể được thi triển một khoảng thời gian ngắn, đồng thời cũng có thể phá vỡ rắc rối ngay lập tức.

Khuông đại sư không muốn tùy ý sử dụng, tránh việc bị kẻ tiểu nhân nào đó bắt bài.

Nhưng hôm nay, việc bố trí trận pháp, khiến Diệp Lâm chịu chút đau đớn trong thời gian ngắn cũng không khó.

Cái khó là Chu Tử Ngang lại nói muốn Diệp Lâm chết, điều này cần phải có năng lực rất lớn.

Khuông đại sư đã nghĩ đến việc sử dụng một số bí thuật trong trận pháp Vạn Tượng để tấn công Diệp Lâm, khiến anh đau đến chết đi sống lại.

Ngay lập tức, Khuông đại sư nhìn quanh, thấy chuông gió và hạc treo trong sảnh.

"Có rồi!"

Khuông đại sư nhếch miệng cười, bắt đầu điều khiển trận pháp Vạn Tượng trong lòng bàn tay mình.

Leng keng!

Một âm thanh sắc nét vang lên từ xa đến gần.

Âm thanh leng keng của chuông gió mơ hồ hòa lẫn với tiếng kêu kéo dài của hạc trắng.

Trong lúc mọi người đang bối rối thì…

"Aiza!"

Đột nhiên, một người bỗng cảm thấy hoảng sợ và bất an, tinh thần bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Leng keng! Leng keng!

Tiếng chuông gió càng lúc càng to, dần dần giống như một chiếc chuông lớn đang treo lơ lửng trên đầu mọi người, không ngừng ngân vang.

"Khuông đại sư, chuyện này là sao?"

Chu Tử Ngang cũng ôm đầu trốn ở sau lưng Khuông đại sư.

"Chu thiếu gia, cậu mau dùng cái này bịt tai lại!"

Khuông đại sư đưa một miếng bịt tai vào tay Chu Tử Ngang.

Anh ta nhét bông vào tai, quả nhiên đã cảm thấy thấy đỡ hơn nhiều.

Những người đối diện nhất thời không tìm được thứ gì để bịt tai, dù có lấy tay bịt tai cũng không thể giảm bớt được ảnh hưởng, cảm thấy như thế giới đang quay cuồng.

"Ha ha!" Khuông đại sư cười đắc ý.

"Khuông đại sư, anh đang bày trận pháp gì mà đáng sợ quá vậy?" Chu Tử Ngang ngạc nhiên hỏi.

“Tôi bày trận Phong Thanh Hạc Lệ!” Khuông đại sư kiêu ngạo nói: “Trận pháp này trong thời gian ngắn có thể ảnh hưởng tinh thần của con người, khiến họ ngất xỉu, thậm chí suy sụp.”

“Nếu bây giờ chúng ta đang ở trên sân thượng thì hầu hết mọi người vô tình rơi vào trận pháp này thậm chí sẽ nhảy khỏi tòa nhà để tự sát!”

Chu Tử Ngang nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, anh ta không ngờ trận pháp mà Khuông đại sư tùy tiện sử dụng lại nguy hiểm đến vậy!

Giờ đây, tên nhóc họ Diệp kia sẽ phải nếm mùi đau khổ!

Chu Tử Ngang hả hê quay sang nhìn Diệp Lâm nhưng anh ta lại không khỏi giật mình.

Bởi vì sắc mặt Diệp Lâm vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng gì?

Khuông đại sư cũng phát hiện ra điều này nên đã liên tục quay la bàn để tập trung chiêu thức vào vị trí Diệp Lâm đang đứng.

"Hừm! Để xem cậu có thể trụ được bao lâu!"

"Tôi sẽ làm cho tinh thần cậu hỗn loạn, cậu sẽ phát điên ngay tại chỗ!"

Một khi trận pháp tập trung vào một nơi, sức mạnh sẽ được tăng lên rất nhiều.

Những người bị mắc kẹt trong trận pháp này sẽ suy sụp tinh thần ngay lập tức!
Chương 110: Kỹ năng tầm thường

Khuông đại sư sử dụng hết khả năng của mình, dự đoán rằng Diệp Lâm không chết thì cũng sẽ phát điên.

Nhưng một lúc sau, Diệp Lâm vẫn ung dung bình tĩnh.

Cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.

"Cái này... sao có thể như vậy được?"

Khuông đại sư không thể tin được.

"Tại sao không có phản ứng gì?"

Mặc dù Phong Thanh Hạc Lệ không phải là trận pháp phong thủy có sức mạnh gì lớn, nhưng nếu tập trung sử dụng trên một người thì vẫn rất nguy hiểm.

Ngay khi nó được thi triển, mọi người tại hiện trường đều có mức độ phản ứng khác nhau, cho thấy trận pháp đã thiết lập thành công.

Nhưng sao khi chỉ tập trung vào Diệp Lâm lại không có tác dụng?

Điều này là không khoa học!

"Tên nhóc, có phải trên người cậu có một loại pháp bảo nào đó có thể giúp cậu không bị ảnh hưởng không?"

Khuông đại sư ngạc nhiên hỏi.

"Haha, chỉ là Phong Thanh Hạc Lệ thôi mà? Cần gì dùng đến pháp khí chứ?"

Diệp Lâm cười nhạt: "Tôi chỉ cần một cái búng tay đã có thể phá vỡ rồi!"

Nói rồi, Diệp Lâm duỗi tay chỉ ra, chỉ viên trừ tà đan được đặt ở phía đông.

Một luồng chân khí bùng nổ, kích hoạt đan dược, tạo ra dược hiệu mạnh mẽ, bao trùm hoàn toàn âm thanh của chuông gió và tiếng kêu của hạc.

Trên thực tế, chỉ cần ở đây có một viên trừ tà đan, mặc dù Phong Thanh Hạc Lệ sẽ tạm thời ảnh hưởng đến mọi người có mặt nhưng nó sẽ tự động được hóa giải theo thời gian.

Khi Diệp Lâm sử dụng chân khí để kích hoạt đan dược thì sẽ lập tức giải quyết được Phong Thanh Hạc Lệ.

"Hả? Cơn đau đầu của tôi đã hết rồi?"

"Tôi không thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó nữa."

"Chẳng lẽ anh Lâm đã hóa giải rồi sao?"

“Trời ơi, không ngờ bạn của chủ tịch Bạch cũng là thầy phong thủy?”

Khi các nhân viên của công ty nhìn thấy Diệp Lâm đi theo Bạch Vi Vi, họ chỉ coi anh là một bạn bình thường của Bạch Vi Vi mà thôi.

Nhưng không ngờ anh lại có thể dễ dàng phá được trận pháp của đệ tử Tề đại sư.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Diệp Lâm với vẻ tò mò.

Bạch Vi Vi ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm, lúc đầu còn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ biết chút ít về phong thủy, nhưng không ngờ rằng anh có thể dễ dàng xử lý sự khiêu khích của đệ tử Tề đại sư?

Bạch Vi Vi không biết người mà anh trai gửi đến cho mình loại quái vật gì, anh dường như biết hết mọi thứ!

"Khuông đại sư, sao vậy?" Chu Tử Ngang ý thức được có gì đó không đúng, đối phương không những không phát điên mà thậm chí còn không có chút phản ứng nào!

"Ờm..." Khuông đại sư khẽ cau mày, ý thức được Phong Thanh Hạc Lệ đã bị đối phương phá vỡ: "Xem ra... Tên nhóc này cũng biết một chút về phong thủy!"

Mặc dù nói như vậy, nhưng Khuông đại sư thậm chí còn không nghĩ ra vừa rồi Diệp Lâm làm sao phá vỡ trận pháp của mình!

Chẳng lẽ năng lực phong thủy của tên nhóc này tốt hơn của anh ta?

Không thể nào!

Điều này hoàn toàn không thể!

Khuông đại sư xuất thân từ một gia đình danh tiếng, làm sao có thể thua kém một tên nhóc vô danh tiểu tốt từng ngồi tù ít như vậy?

"Khoang đại sư, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Chu Tử Ngang lo lắng xoa mặt: "Không thể để anh tát tôi như thế được, hay là gọi sư phụ của anh tới?"

Khuông đại sư mỉm cười tự tin: "Chu thiếu gia, đừng hoảng sợ! Phong Thanh Hạc Lệ vừa rồi chỉ là trận pháp đơn giản nhất trong số rất nhiều trận pháp phong thủy mà tôi đang nắm giữ thôi."

“Có vẻ như tên nhóc này cũng biết một ít về phong thủy nhưng không nhiều, tôi sẽ dùng một chiêu phong thủy mạnh hơn để đối phó với cậu ta!”

Nghe vậy, Chu Tử Ngang vui sướng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, lẽ ra anh nên cho người ta thấy bản lĩnh của mình từ sớm mới phải, dùng trận pháp mạnh nhất để tra tấn cậu ta đến chết đi!”

Khuông đại sư nhìn Diệp Lâm một lần nữa, sau đó bay một vòng quanh đại sảnh.

"Chính Bắc! Khảm Cung Ngũ Hoàng Khiêm Trinh!"

"Chính Tây! Đoái Cung Nhị Hắc Cự Môn!"

"Chính Nam! Lý Cung Tứ Lục Văn Khúc!"

"Chính Đông! Chấn Cung Thất Xích Phá Quân!"

"Trung Cung! Cửu Tử Hữu Bi!"

Sau khi bay một vòng, Khuông đại sư lại lần nữa điều khiển Vạn Tượng Trận trong tay.

Trong phút chốc, mọi người chỉ có thể cảm nhận được gió thổi xung quanh, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống.

Thấy vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ngũ Quỷ Hung Sát!"

Khuông đại sư hô lên, nhìn Diệp Lâm với vẻ chế nhạo và đầy khiêu khích.

"Tên nhóc! Để xem lần này cậu hóa giải thế nào!"

Anh ta vừa dứt lời, mọi người trong sảnh đều tái mặt.

"Khụ khụ khụ... Cổ họng khó tôi chịu quá..."

"Chết rồi, sao đột nhiên tôi lại sốt thế này!"

"Tôi không thở được, ai đó gọi xe cứu thương giúp tôi đi..."

Trong lúc nhất thời, mọi người ở hiện trường đều lần lượt đổ bệnh, vô cùng đau đớn, giống như ma làm vậy.

“Anh Lâm, đầu tôi lại đau rồi…” Bạch Vi Vi ôm trán, cô cũng đã sốt cao, đầu óc choáng váng.

Nhìn thấy mọi người đối diện đều đổ bệnh, Chu Tử Ngang cười vang đắc ý.

"Không hổ danh là Khuông đại sư! Quả nhiên là tài giỏi!" Chu Tử Ngang trốn ở bên cạnh Khuông đại sư phụ nên không hề bị ảnh hưởng.

"Ngũ Quỷ?" Diệp Lâm đặt tay lên cái trán nóng bừng của Bạch Vi Vi, chợt hiểu ra.

Cái gọi là ngũ quỷ không phải là quỷ theo nghĩa truyền thống, mà là một loại phương hướng, hướng ngũ quỷ!

Hướng Ngũ Quỷ còn gọi là hướng bệnh tật.

Trong phong thủy, ngũ quỷ là một trong tứ hung, tức là thần ôn dịch hay còn gọi là ngũ ôn.

Chiêu thức Ngũ Quỷ Hung Sát này sẽ gây ra bệnh tật, phá sản, thu hút xui xẻo và ma quỷ.

Mặc dù đại sảnh đã được bảo vệ bởi trừ tà đan.

Tuy nhiên, bệnh tật ập đến như núi.

Ngũ Quỷ Hung Sát ập đến bất ngờ, hầu hết những người có thể chất kém sẽ khó tránh khỏi bị trúng chiêu.

Lúc này, thấy Diệp Lâm vẫn không có dấu hiệu bệnh tật hay tai họa gì, Khuông đại sư đoán chắc Diệp Lâm phải có pháp khí nào đó để bảo vệ.

Vì vậy, anh ta không còn tập trung tất cả bệnh tật vào một nơi nữa mà lây lan ra ngoài để mọi người có mặt tại hiện trường đều bị ảnh hưởng.

Bằng cách này, anh ta có thể buộc Diệp Lâm chủ động lấy ra pháp khí của mình để bảo vệ ai đó.

Ví dụ như Bạch Vi Vi?

Đến lúc đó rồi phát động một cuộc tấn công khác cũng không muộn.

"Hừ! Để xem lần này cậu phá vỡ chiêu này thế nào!"

Khuông đại sư dùng chiêu giương đông kích tây, định bụng đứng xem kịch hay.

"Ha ha, vẫn là chỉ là một trò vặt mà thôi!"

Diệp Lâm bình tĩnh bay lên.

Ở giữa không trung, anh dùng một tay tạo ấn chú, năm lá bùa với năm màu xanh, đỏ, đen, trắng và vàng lần lượt xuất hiện.

"Tiễn Ngũ Quỷ!"

Diệp Lâm hô lên một tiếng, đánh ra năm lá bùa.

Ngay lập tức, linh hồn tà ác tràn ngập đại sảnh đã bị cuốn đi.

Năm lá bùa này đều phóng về một nơi.

"Anh có lòng mà tôi không đáp lại thì đúng là thất lễ!"

"Hãy để những người xung quanh anh chứng kiến sức mạnh của Ngũ Quỷ Hung Sát đi!"

Nói xong, Diệp Lâm bắn năm lá bùa về phía Chu Tử Ngang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang