Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Chiến thần thăm dò

Sau khi nghe Diệp Lâm nói xong, Bạch Vi Vi rất hào hứng.

Cô chỉ hận không thể lập tức tự mình kiếm tiền, cố gắng sớm có đủ tiền để chuộc anh trai.

Điều này, cũng chính là điều mà Bạch Thủ Kỳ hi vọng Diệp Lâm có thể làm được.

Trong tương lai, sau khi tạo ra được một đế chế kinh doanh và trở thành người giàu nhất thế giới thì cũng đừng quên người anh vẫn còn bị giam trong nhà tù, nếu có cơ hội nhất định phải trả thù cho anh ấy.

Diệp Lâm một mình đi lên tầng ba, chọn đại cho mình một căn phòng rồi bước vào.

Tất cả đồ nội thất trong nhà, đã bị chuyển đi, ngay cả một chiếc giường cũng không còn.

Tuy nhiên, đối với người đã quen với cuộc sống khó khăn trong tù như Diệp Lâm mà nói, hoàn cảnh đơn sơ như vậy cũng chả là gì.

Nói đi cũng phải nói lại, tự do mới là thứ quý giá mà khó tìm kiếm nhất.

Diệp Lâm ngồi xuống, bắt đầu việc tu luyện hằng ngày.

Toàn bộ cơ thể anh được tắm trong vầng sáng vàng.

Diệp Phong kế thừa một nửa quyển Thiên Thư và một nửa tu vi của Đại sư phụ.

Có điều bây giờ căn cơ của Diệp Lâm còn chưa vững, chưa thể hấp thụ hoàn toàn lực lượng khủng khiếp của đại sư phụ.

Vì vậy, đại sư phụ đã phong ấn một nửa tu vi của mình vào một quyển Thiên Thư.

Mỗi ngày Diệp Lâm thả nó ra rồi hấp thụ một ít, tích tiểu thành đại, vô cùng hữu ích.

Mà quyển Thiên Thư đó đang ẩn giấu trong ý thức của Diệp Lâm.

Trong lúc Diệp Lâm hoàn toàn trong trạng thái tu luyện.

Đột nhiên có tiếng gió lao xao bên ngoài.

“Lại có người đến?”

Diệp Lâm giật mình.

Dự cảm người đến lần này rất bất thường, người vừa lên núi, cây cỏ xung quanh đã xào xạc, gió to thổi đến!

“Lẽ nào là người nhà họ Thôi phái đến?”

So với những người trước đây, người tới lần này lại vô cùng bí ẩn, có nghĩa là thực lực cũng cao hơn nhiều.

“Vân Thượng Phong Hoa lại có chủ nhân mới à?”

Bên ngoài biệt thự vang lên một giọng nói lảnh lót, tuy ở rất xa, nhưng vẫn văng vẳng bên tai.

“Trận chiến vừa rồi, thật là kinh thiên động địa!”

“Tôi, Lý Úc Bạch, tình cờ sống gần đây, cao nhân nơi nào có thể ra gặp mặt không?”

Lý Úc Bạch?

Cái tên này có hơi quen, nhưng nhất thời Diệp Lâm không nhớ ra là ai.

Nếu Kim Lũ Y ở đây, nhất định có thể nhận ra, người đến không phải ai khác, chính là cha cô ta, Chiến thần U Châu Lý Úc Bạch.

“Chú Lý!”

Lúc này, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Bạch Vi Vi.

Có vẻ như người tới thực sự là hàng xóm, Bạch Vi Vi chủ động ra ngoài tiếp đón.

“Muộn như vậy rồi, sao chú còn đến vậy?”

Lý Úc Bạch khẽ cười: “Chú nghe thấy bên này có động tĩnh, nên đến xem thử. Con không sao chứ?”

“Con không sao” Bạch Vi Vi lắc đầu

“Người ở trong là ai vậy?” Lý Úc Bạch tò mò hỏi.

“Là người anh con phái đến để bảo vệ con ạ.”

“À...” Lý Úc Bạch gật gù cười nói, “Xem ra có người đến thay ca mình rồi, ha ha....”

Lý Úc Bạch từng nợ Bạch Thủ Kỳ một ân tình, vì vậy sau khi anh ấy vào tù, ông đã chủ động chuyển đến gần đó để trông coi Vân Thượng Phong Hoa.

Nhờ danh tiếng Chiến thần U Châu, suốt nhiều năm qua Vân Thượng Phong Hoa và Bạch Vi Vi đã được sống trong yên bình.

Có điều thỉnh thoảng có người đòi nợ thô lỗ bất lịch sự như Thôi thiếu gia đến, Bạch Vi Vi cũng không quan tâm.

Nếu cô kêu lên một tiếng, Lý Úc Bạch sẽ có mặt, bảo vệ an toàn cho cô.

“Cảm ơn chú Lý những năm qua đã chăm sóc con.” Bạch Vi Vi nói.

Những năm qua, nếu không có sự bảo vệ của Chiến thần U Châu, bản thân cô cũng khó được an toàn.

“Nếu anh trai cháu cử người đến rồi, chú cũng có thể rời đi được rồi.”

Lý Úc Bạch bình tĩnh nói, sau đó lại đột nhiên đổi chủ đề.

“Nhưng trước khi chú rời đi, chú phải xem thử coi người này có đủ điều kiện để thay thế chú không đã!”

Nói xong, Lý Úc Bạch nâng tay hướng về phía căn phòng của Diệp Lâm.

Trong nháy mắt, gió nổi lên khắp nơi.

“Chú Lý, hãy nương tay!”

Bạch Vi Vi thấy Lý Úc Bạch đột nhiên giơ tay lên, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Mặc dù biết Diệp Lâm rất lợi hại, nhưng lần này, người anh phải đối mặt là Chiến thần U Châu nổi tiếng, sức mạnh cực kỳ kinh khủng.

Đây không phải là người mà Dư chân nhân có thể so được.

Bùm!

m thanh chói tai vang lên.

Mái nhà bị một chưởng này xuyên qua, thủng một lỗ.

Diệp Lâm thấy vậy, cũng không dám thờ ơ nữa.

Tay anh lập tức kết ấn, hai tay xuất hiện sấm sét, đánh trả lại.

Bùm!

Lại một âm thanh chấn động nữa.

Hai lực lượng đối địch nhau ngay trong phòng.

Mái nhà bị thổi bay hoàn toàn.

Diệp Lâm chỉ cảm thấy bản thân bị ghì lại, bàn tay kia, đập anh gục xuống sàn.

Cùng lúc đó, tia sét trong tay Diệp Lâm cũng xuất hiện, phản công lại.

Lý Úc Bạch bên ngoài biệt thự, mặc dù kịp thời thu tay lại, nhưng vẫn dính phải chiêu này, ông lùi về phía sau vài bước, cánh tay bắt đầu tê dần.

“Cú đấm sấm sét này đẹp đấy!”

“Quả là tre già măng mọc!”

Lý Úc Bạch không thể không khen ngợi.

“Nhóc con, người mà anh con gửi đến quả thật rất tốt! Ta cũng có thể yên tâm rời đi rồi... ha ha, tạm biệt!”

Giữa tiếng nói cười, Lý Úc Bạch đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vừa dứt lời đã đi rồi.
Chương 22: Trời làm chăn, đất làm giường

“Không hổ là chiến thần dũng mãnh, kim cang chưởng thật lợi hại!”

Diệp Lâm sờ vào lòng bàn tay, cơ thể anh run lên, hít sâu cỡ nào cũng không ổn định nhịp thở được.

Nếu không do phải Tứ sư phụ của anh từng là chiến thần, anh được học công phu kim cang chưởng khác thì suýt chút nữa đã không đỡ được chưởng này rồi.

Tuy là thế, Diệp Lâm vẫn phải dùng tới chưởng tâm lôi của mình mới có thể đánh ngang tay với đối phương.

“Chín nước Đại Hạ, cao thủ ẩn sâu, mình còn phải cố gắng hơn nữa!”

Lúc này vang lên tiếng đập cửa.

Sau khi tiễn Lý Úc Bạch rời đi, Bạch Vi Vi không an tâm, cô lại đi tới hỏi thăm Diệp Lâm.

“Diệp Lâm, anh không sao chứ? Có bị thương không?”

“Không sao, không gì đáng ngại.”

“Vậy thì tốt, tôi không quấy rầy nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Sau khi đứng bên ngoài hỏi thăm vài câu xong, Bạch Vi Vi mới an tâm đi xuống tầng.

“Hô...” Diệp Lâm thở ra, hơi thở đã hỗn loạn không cách nào tiếp tục tu luyện.

Diệp Lâm nằm dài trên giường, vừa hay nằm ngay chỗ nóc nhà bị hỏng, anh nằm nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài.

Theo ánh sáng của ánh trăng rọi xuống, Diệp Lâm lấy trời làm chăn, đất làm giường, cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Một đêm yên bình.

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Lâm bị đánh thức bởi tiếng khiêng vác đồ ầm ĩ ở bên ngoài.

Anh đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.

Thì ra sáng sớm nhà họ Thôi đã mang trả lại những món đồ đã cướp đoạt.

Đồng thời còn dẫn thợ sửa chữa điện, nước, đồ vật tới biệt thự.

“Các người làm cẩn thận cho tôi, nghiêm túc và cẩn thận làm hơn cả khi làm việc cho nhà họ Thôi chúng tôi, có nghe thấy không?”

Thôi Hữu Lượng tự mình tới giám sát.

Hắn giám sát từng tầng một, sau khi đi tới tầng 3, Thôi Hữu Lượng sợ ngây người ra.

“Mẹ nó! Sao chưa có người tới tu sửa lại mái nhà chỗ này hả?”

“Ai lại tàn nhẫn đến mức này? Bọn họ muốn phát nát nhà à!”

Hắn quay sang nhìn Diệp Lâm trong phòng, vội vàng giải thích: “Đại tiên, chuyện này không liên quan tới nhà họ Thôi của tôi, thật sự không phải tôi làm! Những đồ tôi cướp trước đó, tôi đã mang trả lại hết!”

“Tôi biết không phải do cậu làm.” Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Là do tôi tự làm.”

“A...” Thôi Hữu Lượng không còn gì để nói.

Nhưng hắn vẫn nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ chuyện này là thế nào?

Không phải là trận nổ tối hôm qua đấy chứ?

“Tu sửa cái này có hơi phiền phức...”

Thôi Hữu Lượng quan sát, phải một đội ngũ tới mới có thể tu sửa được cái này.

“Không cần.” Diệp Lâm dứt khoát từ chối: “Cậu không cần để tâm tới căn phòng này. Tu sửa tốt những chỗ khác là được.”

Diệp Lâm cảm thấy phòng lộ thiên cũng khá tốt.

Sau đó, Diệp Lâm đi xuống tầng ăn sáng.

Còn chưa ăn xong, anh đã nhìn thấy hai vị khách quen thuộc.

“Wow, anh hùng, anh ở đây thật sao? Tôi còn tưởng ngày hôm qua anh chỉ nói đùa thôi!”

Hoa Quốc Đống dẫn Triệu Uyển Đình tới.

“Ngài Diệp...” Triệu Uyển Đình gặp lại Diệp Lâm, cô ấy có chút xấu hổ.

Bởi vì tối hôm qua mới cùng ông gặp mặt đối phương, bây giờ phải tới nhờ đối phương giúp đỡ vì chuyện của ông.

“Ừm, ngồi đi.” Diệp Lâm nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của cô ấy, cũng đã đoán được cô tới vì chuyện ông mình.

“Ngài Diệp, về chuyện công việc của cô Tô, tôi đã sắp xếp thỏa đáng rồi.”

Triệu Uyển Đình vừa ngồi xuống đã đề cập chuyện này với Diệp Lâm.

“À...” Diệp Lâm gật đầu: “Nói việc chính đi.”

“Ha ha, anh hùng à, lần này Uyển Đình tới là muốn hỏi anh một số việc.” Hoa Quốc Đống ngẩng đầu lên.

Triệu Uyển Đình nhanh chóng kể rõ ràng chuyện tối hôm qua ông cô ấy đột nhiên hôn mê.

“Ngài Diệp, ngày hôm qua khi anh nhìn thấy ông tôi, nói ông tôi là người sắp chết, câu này có ý gì vậy?”

Triệu Uyển Đình cảm thấy Diệp Lâm không thù oán gì với ông của mình, không cần phải nói lời trù rủa như vậy, nhất định là có ẩn ý trong đó.

“Ý trên mặt chữ.” Diệp Lâm vừa ăn vừa nói: “Ông của cô không sống được lâu nữa đâu, nhiều lắm là ba ngày.”

Nghe thế, Triệu Uyển Đình và Hoa Quốc Đống kinh hãi, đặc biệt là Triệu Uyển Đình, cô ấy không thể chấp nhận việc ông mình sẽ chết.

“Vì sao?” Triệu Uyển Đình không nhịn được hỏi: “Ban đầu ông nội tôi vẫn đang khỏe mạnh, sao đột nhiên lại… Sắp không qua khỏi?”

“Ngày hôm qua tôi cũng nói nguyên nhân rồi.” Diệp Lâm khẽ lắc đầu, đáng tiếc lời anh nói, bọn họ không tin.

“Là… Là sao?” Triệu Uyển Đình cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ được Diệp Lâm đã nhắc tới việc này lúc nào?

“Anh hùng à, anh đừng úp mở nữa.” Hoa Quốc Đống vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?’

Diệp Lâm bất đắc dĩ nói: “Là do bức tượng ngọc Phật kia.”

Cái gì?

Vừa nói xong, hai người kia đều kinh hãi, bọn họ đột nhiên nhớ lại, khi ở trong xe, Diệp Lâm đã từng nói qua bức tượng ngọc Phật kia có vấn đề.

Nhưng đáng tiếc, lúc đó Diệp Lâm chỉ nhắc sơ qua, hai người tưởng anh đang nói đùa, không cho là thật.

“Sao có thể?” Triệu Uyển Đình đổ mồ hôi lạnh: “Sao lại là bức tượng ngọc Phật kia… Hại ông tôi...”

Cô ấy cực khổ lắm mới có thể mua nó về làm quà mừng thọ, kết quả nó chính là nguyên nhân hại chết ông cô ấy!

Nếu thật là vậy, cô ấy không thể tha thứ cho chính mình.

“Ông cụ đã lớn tuổi, sức khỏe vốn không được tốt, hơn nữa bức tượng ngọc Phật kia đã bị tà khí xâm nhập, có lẽ ông cụ sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Diệp Lâm giải thích ngắn gọn.

“Có nhớ tối hôm qua không, mặt ông cô hồng hào đúng chứ? Đó không phải là dấu hiệu tốt lành gì, nó giống như hồi quang phản chiếu vậy!”

“Cho nên tôi mới chắc chắn ông cô sắp chết!”

Triệu Uyển Đình càng nghe, càng nghĩ càng kinh hãi, tối hôm qua cô ấy đã bỏ lỡ cơ hội có thể cứu ông mình.

“ y da, anh hùng à, chuyện quan trọng như vậy, sao anh không nói rõ ràng ra chứ?” Hoa Quốc Đống nắm cổ tay thở dài nói.

“Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nói rồi.” Diệp Lâm cười lạnh nói: “Nhưng các người có tin tôi đâu?”

Bác sĩ cũng không gõ cửa từng nhà để khám bệnh.

Diệp Lâm đã có lòng tốt nhắc tới hai lần, chẳng qua là bọn họ không tin thôi.

“Ngài Diệp, nếu anh biết nhiều như vậy...” Triệu Uyển Đình đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cô ấy nắm lấy tay của Diệp Lâm nói: “Anh có cách nào cứu ông nội của tôi không?”

“Bây giờ ông tôi… Sắp không qua khỏi rồi...”

Đâm trúng nỗi đau, Triệu Uyển Đình rơi lệ.

“Cách, đương nhiên là có!”

Ngũ sư phụ của Diệp Lâm là thần y vang danh thiên hạ.

Bởi vậy, Diệp Lâm cũng đã được học y thuật chữa xương cốt người chết.

Tuy rằng tình trạng của ông Triệu không mấy khả quan nhưng nếu muốn kéo ông ấy từ Quỷ Môn Quan trở về cũng không phải quá khó!

“Thật sao?” Triệu Uyển Đình nghe thế lập tức phấn chấn tinh thần, nắm chặt tay Diệp Lâm hơn nữa: “Vậy cầu xin anh, cứu ông nội tôi với. Chỉ cần có thể cứu sống ông tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh.”

Tay Triệu Uyển Đình mềm mại, nhỏ nhắn nhưng Diệp Lâm vẫn bình tâm như vại, anh lặng lẽ rút tay về, nghiêm mặt nói.

“Cứu người, tất nhiên là được.”

“Nhưng sư phụ tôi từng nói, sau này chúng tôi xuất môn, khi cứu người phải tuân thủ một quy tắc: Muốn cứu một người phải giết một người.”
Chương 23: Cứu một người, giết một người

Cứu một người, giết một người sao?

Quy định kỳ lạ này khiến những người ở đây đều kinh ngạc.

“Thánh Y Sát Nhân!”

Bạch Vi Vi, Triệu Uyển Đình, Hoa Quốc Đổng đều đồng loạt kêu lên.

“Hả? Mọi người từng nghe tới tên của sư phụ tôi sao?” Diệp Lâm ngây người, không ngờ danh tiếng của ngũ sư phụ lại vang xa như vậy.

Dù là tiếng xấu hay tiếng tốt thì cũng tùy vào quan điểm của từng người.

“Thánh Y Sát Nhân, là sư phụ của anh hùng sao?” Hoa Quốc Đống bất ngờ: “Khó trách anh hùng làm việc không giống người khác.”

“Tôi còn tưởng Thánh Y Sát Nhân đã mất từ lâu rồi chứ...” Theo những gì Bạch Vi Vi biết, đã nhiều năm rồi không nghe thấy tin tức về vị Thánh Y này.

Dĩ nhiên, mấy năm nay cô không rời khỏi biệt thự, có lẽ kiến thức của cô cũng trở nên hạn hẹp rồi.

“Cứu ông nội tôi… Nhất định phải giết một người vô tội sao?”

Triệu Uyển Đình có chút khó xử trước yêu cầu này.

“Quy tắc chính là quy tắc.” Diệp Lâm gật đầu: “Cứu người chết vốn là chuyện trái đạo trời. Cho nên muốn cứu sống ông của cô, phải có một người thay ông cô chết.”

“Nếu không một ngày nào đó, Diêm Vương lại tới tìm tôi đòi người, cứu người trái với đạo trời sẽ giảm tuổi thọ.”

Vì thuận theo thiên mệnh, cân bằng sinh tử, không dính vào nhân quả luân hồi, Thánh Y Sát Nhân đã đặt ra quy tắc, cứu một người giết một người, như vậy thì cho dù có là trời đi nữa, cũng không có lý do gì để trách tội.

Ngũ sư phụ của Diệp Lâm là Thánh Y Sát Nhân, tuân thủ đúng quy tắc này, cho nên đã sống hơn trăm tuổi, vẫn khỏe mạnh như xưa.

Nhưng đáng tiếc là, dù có thể ăn nói trước Diêm Vương nhưng những sát nghiệp tạo thành ở hiện tại cuối cùng sẽ tính hết lên đầu ông ấy, cho nên ông ấy đã bị giam lại.

“Ngài Diệp, có thể dùng cách khác không?” Triệu Uyển Đình khó xử nói: “Ông tôi nhất định sẽ không cho phép giết người.”

Diệp Lâm lắc đầu: “Quy tắc không thể phá vỡ được!”

“Cả đời ông tôi làm người chính trực, làm quan thanh liêm. Nếu chỉ vì mạng của mình mà phải sát hại mạng của người khác, như vậy ông tôi thà chết cũng không đồng ý.” Triệu Uyển Đình hiểu rõ ông của mình.

Lúc này, Bạch Vi Vi đột nhiên chen lời vào: “Ông Triệu đã từng là một trong sáu bộ trưởng Bộ Tài Chính, quản lý tài chính.”

“Tuy rằng bây giờ đã từ chức, nhưng học trò vẫn rất đông, vẫn còn tiếng nói trong giới chính trị.”

“Nếu công ty nhà họ Bạch của chúng ta muốn gây dựng lại lần nữa, có thể nhờ vào sự hỗ trợ của nhà họ Triệu.”

Diệp Lâm nghe Bạch Vi Vi nói thế, cảm thấy cũng có lý.

Công ty nhà họ Bạch muốn quật khởi, không chỉ cần có tiền, mà còn cần chỗ dựa, từng bước từng bước đi lên. .

Đồng thời, Diệp Lâm nghĩ tới việc bản thân muốn đoạt lại nhà họ Diệp một lần nữa cũng có thể nhờ nhà họ Triệu giúp đỡ

Thấy vậy, Triệu Uyển Đình vội vàng nói: “Chỉ cần anh có thể cứu sống ông nội tôi, bất cứ khi nào, chỉ cần không trái pháp luật, nhà họ Triệu chúng tôi đều sẽ toàn lực giúp đỡ.”

Diệp Lâm ngẫm nghĩ, sau đó lên tiếng: “Vậy được rồi, xem tình trạng của ông cô trước đã.”

Nói xong, Diệp Lâm chuẩn bị đứng lên.

Triệu Uyển Đình vui mừng.

Còn Hoa Quốc Đống lại thuận miệng nói thầm: “Không phải nói quy tắc không thể phá vỡ sao?”

“Ha ha...” Diệp Lâm cười: “Quy tắc là vật chết, con người là vật sống, quy tắc có lớn bằng trời cũng có thể thay đổi linh hoạt.”

“Hơn nữa, đôi lúc cứu một mạng người, Diêm Vương cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, không so đo đâu.”

Khi nói chuyện, bọn họ đã ngồi trên xe Hoa Quốc Đống xuống núi, xe chạy nhanh tới bệnh viện.

Cùng lúc đó.

Một chiếc xe quân đội chầm chậm dừng bên ngoài cổng biệt thự.

“Kỳ lạ, hình như lúc nãy mình nhìn thấy tên khốn Diệp Lâm ngồi trên chiếc xe Audi đi ra từ biệt thự Thượng Vân Phong Hoa.”

Kim Lũ Y bước xuống xe, nhìn thoáng qua biệt thự giữa núi, không ngừng nghi hoặc.

“Có lẽ là nhìn nhầm rồi.”

“Hoặc là người đó lớn lên có chút giống anh ta.”

Kim Lũ Y lắc đầu, đẩy cửa đi vào nhà cha nuôi.

“Cha nuôi, gọi con tới sớm như vậy, có chuyện gì sao?”

Vừa mới đi vào đại sảnh, cô ta đã nhìn thấy ông ấy ngồi ngay ngắn ở đó, trên tay cầm kiếm, mặc quân phục trên người.

“Con tới đây.”

Lý Úc Bạch không nhiều lời, đứng dậy, lại nói: “Muốn nói lời tạm biệt con trước khi đi.”

“Cha nuôi, Cha phải về đơn vị sao?” Kim Lũ Y thấy thế lập tức đoán được đôi chút.

“Ừm.” Lý Úc Bạch nói: “Cha đã làm xong nhiệm vụ ở đây rồi, cũng nên trở về rồi.”

“Cha nuôi...” Kim Lũ Y có chút không nỡ, hốc mắt đỏ lên.

“Ha ha, khóc gì chứ? Cũng không phải không gặp được?” Lý Úc Bạch vỗ vai con gái nuôi: “Sau khi cha đi, căn biệt thự này và Yến Kinh đều giao cho con! Nếu sau này lầm đường lạc lối cũng đừng trách cha vô tình.”

“Dạ!” Kim Lũ Y nghiêm túc lắng nghe.

Lý Úc Bạch hài lòng gật đầu.

Con nhóc của nhà họ Bạch chỗ Vân Thượng Phong Hoa đã có người dựa dẫm, con gái nuôi của ông ấy dưới sự bồi dưỡng của ông ấy cũng đã trưởng thành.

Cuối cùng Lý Úc Bạch đã có thể rời đi mà không vướng bận gì nữa.

“Cha nuôi, con tiễn cha!” Kim Lũ Y nói.

“Được!”

Hai cha con bọn họ cùng nhau đi ra ngoài.

“À, đúng rồi!”

Trước khi rời đi, Lý Úc Bạch chỉ về phía biệt thự Thượng Vân Phong Hoa ở giữa sườn núi.

“Con để tâm tới nơi đó một chút.”

“Căn biệt thự kia có một vị mới chuyển tới, năng lực bất phàm.”

“Tối hôm qua cha tới đó chào hỏi, đã so chiêu với vị đó, suýt chút nữa đã không đỡ được.”

“Ha ha, thật không ngờ, trong thành thị này lại có thể gặp được kỳ phùng địch thủ, đúng là không đơn giản!”

Lý Úc Bạch nhìn thoáng qua tay phải của mình, tuy đã qua lâu như vậy rồi, nhưng nơi đó vẫn còn cảm giác tê dại.

“Có thể giao đấu với cha? Lợi hại như vậy sao?” Kim Lũ Y cũng kinh ngạc.

“Cho nên cha mới bảo con chú ý một chút.” Lý Úc Bạch căn dặn: “Nhân tài như vậy, không ra sức vì nước thì rất đáng tiếc! Con có thể thử tìm hiểu và làm quen xem sao, nếu có thể kéo vị đó vào quân thì quá tốt.”

“Được.” Kim Lũ Y gật đầu nói: “Hôm nào con sẽ tới chào hỏi một chút.”
Chương 24: Thần y Lưu Văn Cảnh

Ngay khi Kim Lũ Y đang hộ tống cha nuôi Lý Úc Bạch rời đi.

Ở bên kia, Diệp Lâm cũng đã đi theo Triệu Uyển Đình và Hoa Quốc Đống đến bệnh viện nhân dân số 1 Yến Kinh.

Đêm qua, sau khi ông cụ Triệu hôn mê, ông ấy đã được đưa đến đây để cấp cứu suốt đêm.

Sau một đêm nỗ lực cứu chữa, sáng nay ông cụ Triệu cuối cùng cũng tỉnh lại, thậm chí có thể ăn uống, nói chuyện đơn giản.

Nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan.

Bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch để người nhà chuẩn bị tinh thần.

"Ông nội, ông thế nào rồi?"

"Cháu đã mang thần y về chữa trị cho ông!"

Vừa vào phòng bệnh, Triệu Uyển Đình không khỏi muốn báo tin vui cho ông nội.

Dù sao mời được Diệp Lâm cũng phải tốn rất nhiều công sức.

Lúc này, trước giường bệnh.

Có rất nhiều con cháu của nhà họ Triệu vây xung quanh.

Nhìn Triệu Uyển Đình liều lĩnh xông vào như vậy, còn nói gì "Thần y" gì đó?

Trưởng bối nhà họ Triệu không khỏi khẽ cau mày.

Còn chưa kịp mở miệng dò hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Thần y từ đâu ra?

Kết quả đã nhìn thấy Diệp Lâm bước vào cùng.

Khi mọi người trong nhà họ Triệu nhìn thấy Diệp Lâm, họ có cảm giác như đang nhìn thấy kẻ thù đã giết cha mình, trở nên hết sức đỏ mắt.

"Là thằng nhãi ngày hôm qua nguyền rủa ông cụ nhà chúng ta!"

"Thật vô lý, thằng nhãi này còn dám tới!"

“Đều là vì miệng quạ của nó mà ông cụ đột nhiên đổ bệnh!”

Mọi người trong nhà họ Triệu đều rất kích động.

Bác của Triệu Uyển Đình, Triệu Thiên Thông, thậm chí còn xắn tay áo lao về phía trước, muốn đánh Diệp Lâm.

"Bác, không được!"

Triệu Uyển Đình đứng giữa hai người, liều mạng giải thích: "Chuyện này không thể trách anh Diệp được! Bác, hãy nghe cháu giải thích đã!"

"Giải thích thế nào?" Triệu Thiên Thông tức giận nói: "Thằng nhãi này tối hôm qua nói nhảm ở tiệc mừng thọ của ông cụ, chọc ông cụ tức giận như vậy! Còn có thể giải thích cái gì?"

"Thằng nhãi này, nếu cha tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để cậu yên! Hãy đợi đấy!"

"Bác!" Triệu Uyển Đình dùng hết sức đẩy bác mình ra, sau đó mặt đối mặt bảo đảm nói: "Sở dĩ tối hôm qua anh Diệp nói những lời đó là vì anh ấy có thể nhìn thấy ông nội sắp chết. Đó là bởi vì chúng ta không để tâm đến lời anh ấy nói nên mới gặp nạn, ông nội mới đột nhiên đổ bệnh, không kịp chuẩn bị.”

"Lần này cháu mời anh Diệp đến đây vì anh ấy có cách cứu ông nội."

"Hãy tin cháu một lần, để anh Diệp xem thử."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Triệu đều giật mình. Sau đó cùng cười nhạo sự ngây thơ của Triệu Uyển Đình.

Ngay cả rất nhiều chuyên gia của Bệnh viện Nhân dân số 1 cũng bất lực, chàng trai trẻ này có thể làm gì để xoay chuyển trời đất đây?

"Tôi nghĩ là cậu ta có cách để hại chết ông cụ đấy!" Con trai cả Triệu Thiên Thông vẫn tràn đầy địch ý với Diệp Lâm.

"Uyển Đình." Lúc này, cha của Triệu Uyển Đình, Triệu Bình Minh nói: "Con đừng gây thêm rắc rối nữa. Viện trưởng Trần đã đến bệnh viện y học cổ truyền Trung Quốc bên cạnh để mời Lưu thần y rồi. Bệnh của ông nội con cũng chỉ có Lưu thần y mới có thể cứu được!"

Lời còn chưa nói xong.

Cánh cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Hai ông già khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi cùng nhau bước vào.

Một người mặc áo khoác trắng là Viện trưởng Trần của bệnh viện.

Người còn lại mặc bộ đồ nhà Đường không ai khác chính là Lưu Văn Cảnh, Lưu Thần y, bác sĩ nổi tiếng ở Yến Kinh, hay còn gọi là Lưu Nhất Châm.

"Lưu Thần y!"

Mọi người trong nhà họ Triệu nhìn thấy ông ta đều bước tới chào hỏi, không dám lơ là.

Khi Triệu Uyển Đình thấy Lưu Văn Cảnh, Lưu Thần y cũng đột nhiên như nhìn thấy hy vọng.

Nghĩ thầm mình đúng là quan tâm quá nên sẽ bị loạn. Có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng ở Yến Kinh mà trong số rất nhiều thần y khác thì Lưu Thần y là người giỏi nhất.

Người ta nói rằng kỹ năng châm cứu của Lưu Thần y xuất thần nhập hóa, có thể chữa khỏi bệnh bằng châm cứu bất kể bệnh tật khó khăn hay phức tạp nào.

"Hóa ra đã mời Lưu Thần y." Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng vui vẻ nói: "Hiện tại ông cụ Triệu hẳn là được cứu rồi."

Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng phải thừa nhận, nếu so sánh với bác sĩ Lưu nổi tiếng từ lâu thì cho dù Diệp Lâm có học được từ sư phụ Thánh Y Sát Nhân thì cuối cùng anh vẫn còn quá trẻ, có thể học được bao nhiêu kỹ năng từ Thánh Y chứ?

So sánh ra thì bác sĩ Lưu vẫn khiến cho người ta yên tâm hơn.

"Thực xin lỗi, anh Diệp." Lúc này, Triệu Uyển Đình có chút xấu hổ nói với Diệp Lâm: "Không ngờ rằng người nhà lại mời bác sĩ Lưu, lại khiến cho anh mất công đi một chuyến rồi."

"Không sao đâu." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Cứ để bác sĩ Lưu chữa trị cho ông nội của cô trước, nếu không thể chữa khỏi, tôi ra tay cũng không muộn."

Giọng nói của Diệp Lâm tuy không lớn nhưng vẫn truyền đến tai mọi người trong phòng bệnh nhỏ này một cách rõ ràng.

Tức thì, lời nói của Diệp Lâm giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, khiến mọi người tại hiện trường đều nổ tung.

"Tôi cảm thấy thằng nhãi này điên rồi! Dám nói nhảm trước mặt Lưu thần y!"

"Cậu có thể chữa khỏi căn bệnh mà ngay cả Lưu thần y cũng không thể chữa được ư? Cậu cho rằng mình là ai?"

"Tôi nghĩ cậu ta không có ý tốt, chỉ ước gì ông cụ nhà ta xảy ra chuyện thôi!"

Mọi người trong nhà họ Triệu vừa mắng Diệp Lâm vừa vội vàng trấn an Lưu thần y.

Dù sao bệnh của ông cụ vẫn phải nhờ Lưu thần y chữa trị, nếu lời nói bậy bạ của thằng nhãi kia ảnh hưởng đến Lưu Thần y thì mất nhiều hơn được.

"Thằng nhãi đó nói bậy, bác sĩ Lưu, đừng chấp nhặt với nó."

Lưu Văn Cảnh nghe xong lời nói của Diệp Lâm cũng không có chút khó chịu mà ngược lại còn mỉm cười với Diệp Lâm.

"Anh bạn nhỏ này cũng học Trung y à? Không biết cậu học theo ai?"

Y học cổ truyền Trung Quốc chú trọng nhất đến việc kế thừa sư phụ.

Khi Lưu Văn Cảnh thấy Diệp Lâm dám nói năng ngạo mạn ở nơi đông người đã nghi ngờ rằng có lẽ là anh ỷ vào sư phụ mình nên mới kiêu ngạo như vậy. Bởi vậy Lưu Văn Cảnh hỏi thăm trước để tránh làm tổn thương hòa khí hai bên.

Đối mặt với vấn đề này, Triệu Uyển Đình giành trước một bước trả lời, muốn giúp Diệp Lâm chứng minh điều đó.

"Sư phụ của anh Diệp chính là Thánh Y Sát Nhân nổi tiếng."

Cái gì?

Thánh Y Sát Nhân ư?

Tất cả mọi người ở đây nghe được tin tức về người này đều chấn động, không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Lâm kỹ hơn.

Triệu Thiên Thông cau mày nói: "Hừ, những ác y này có thể dạy dỗ đệ tử tốt đến như thế nào chứ?"

Triệu Bình Minh cũng nói: "Uyển Đình, đừng để bị thằng nhãi này lừa gạt. cha chưa bao giờ nghe nói Thánh Y Sát Nhân có đồ đệ."

“Đúng vậy!” Những người khác cũng đồng tình: “Tôi còn nói mình là hậu duệ của Hoa Đà đấy!”

Lúc này, Lưu Văn Cảnh cũng cười hỏi: "Cậu nói mình là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân ư? Vậy cậu có biết sư phụ của cậu mỗi lần cứu một người, ông ta đều phải giết một người!"

"Chẳng lẽ cậu cứu ông cụ Triệu cũng muốn giết một người ư?"

"Cái đó không cần thiết." Triệu Uyển Đình nói: "Ngài Diệp đã nhượng bộ rồi."

Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh cười nhẹ, trong lòng đã có đáp án, ông ấy khẳng định thiếu niên này không phải là học đồ của Thánh Y Sát Nhân gì đó.

"Không ai có thể phá vỡ quy tắc do Thánh Y Sát Nhân đặt ra. Nhưng vì điều này mà tạo nhiều sát nghiệt, cuối cùng dẫn lửa thiêu thân, than ôi..."

Lúc này, mọi người trong nhà họ Triệu vội vàng nói: "Lưu thần y, đừng nói nhảm với thằng nhãi này nữa, việc cứu người quan trọng hơn. Làm ơn cứu ông cụ nhà chúng tôi!"

“Được!” Lưu Văn Cảnh đi đến bên giường bệnh: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Chương 25: Cậu có phục hay không?

Ngay khi Lưu Văn Cảnh - Lưu Thần y đến khám và điều trị cho ông cụ Triệu.

Diệp Lâm tò mò hỏi Hoa Quốc Đống: "Vị Lưu Thần y này rất lợi hại sao?"

Dù sao Diệp Lâm ở trong tù đã 5 năm, trước khi vào tù cũng chưa từng đi bệnh viện, anh cũng chưa từng nghe qua nhân vật nổi tiếng như vậy.

"Lưu Thần y không chỉ lợi hại mà là cực kỳ lợi hại!"

Nhắc đến Lưu Thần y, Hoa Quốc Đống không còn cảm thấy mệt nhọc, lòng ngưỡng mộ của anh ta đối với vị thần y này giống như một dòng sông cuồn cuộn, kéo dài vô tận.

"Người khác tôi không dám nói nhưng chỉ riêng chứng thấp khớp của cha tôi. Cứ đi đường là đầu gối lại đau, về sau gần như phải chống gậy. Ông ấy đã gặp vô số bác sĩ nhưng không có tác dụng gì."

"Sau này, tôi may mắn gặp được Lưu Thần y. Đoán xem? Chỉ cần một châm thôi, chân của cha tôi đã khỏi hẳn!"

"Cho đến nay, cha tôi đi đường nhanh như bay. Chân cẳng còn nhanh nhẹn hơn cả tôi đấy!"

Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: "Thật sự lợi hại vậy sao anh không xin một châm?"

"Ha ha, anh hùng lại nói đùa rồi." Hoa Quốc Đống cười nói: "Tôi không có bệnh, tại sao phải châm?"

"Nhưng anh đừng không tin. Tôi đã nghe cha tôi nói có rất nhiều quan chức cấp cao đã cầu xin Lưu Thần y chữa bệnh. Đây là tiếng lành đồn xa."

"Nhưng bây giờ Lưu thần y đã già, không thể nào chữa bệnh cho nhiều người như vậy. Cũng chỉ vì nể mặt ông cụ Triệu mới có thể mời Lưu thần y."

Trong khi nói chuyện, Lưu Văn Cảnh đã kiểm tra mạch của ông cụ Triệu, dõng dọc nói về nguyên nhân bệnh tật.

Những người khác nghe ông ấy nói như nghe thiên thư, cái hiểu cái không.

Cuối cùng, chỉ có thể nghe được Lưu Thần y tổng kết là chứng "Phong hàn".

Triệu Thiên Thông thắc mắc: “Cha tôi bệnh nặng như vậy, sao có thể là do phong hàn gây ra?”

Lưu Văn Cảnh cười, kiên nhẫn giải thích: “Phong hàn tuy là bệnh nhẹ nhưng khi phát bệnh có thể gây tử vong.”

"Trong y học Trung Quốc, phong hàn là căn nguyên của mọi bệnh tật. Vào các mùa khác nhau, mỗi lần hòa hợp với khí trời theo mùa sẽ gây ra các triệu chứng khác nhau."

“Tôi để ý thấy ông cụ bị sốt, nhức đầu, đau nhức cơ thể, ho khan, rêu lưỡi mỏng trắng, mạch phù phù,… Ngoài ra, ông cụ đã già yếu, lại mắc bệnh phong hàn nên đột nhiên đổ bệnh!"

Triệu Bình Minh vội vàng hỏi: "Lưu Thần y có biện pháp chữa trị không?"

"Ha ha!" Lưu Văn Cảnh lại cười: "Người ngoài gọi tôi là Lưu Nhất Châm, đương nhiên là bởi vì tôi có thể chữa khỏi hầu hết các bệnh chỉ bằng một châm."

"Mặc dù cha của anh bệnh nặng nhưng tôi tin rằng trong vòng ba châm, tôi sẽ khiến cho ông cụ Triệu khỏe mạnh!"

Lời này vừa dứt, mọi người trong nhà họ Triệu đều vô cùng vui mừng, suýt chút thì quỳ xuống đất nói lời cảm ơn đối với Lưu thần y.

"Ha ha..."

Đang lúc khung cảnh tràn ngập niềm vui và bình yên, đột nhiên xuất hiện một tiếng cười không thích hợp, đặc biệt chói tai.

Diệp Lâm cười khổ lắc đầu, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Vốn dĩ sau khi nghe Hoa Quốc Đống khoe khoang về người đàn ông này thần kỳ đến mức nào, anh còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ gặp được Thần y tuyệt thế nào đó.

Kết quả nghe ông ta phân tích về tình trạng của ông cụ Triệu xong, quả thực là dốt đặc cán mai.

"Sao cậu lại cười?"

Triệu Thiên Thông nhìn thấy Diệp Lâm đang cười, càng tức giận hơn: "Tại sao cậu còn ở chỗ này? Còn muốn gây sự phải không?"

Đang định kêu người đuổi người này ra ngoài, Lưu Văn Cảnh đã ngắt lời hỏi: "Không biết chàng trai trẻ này còn có ý kiến gì khác không?"

"Vì chúng ta đều là bác sĩ nên hãy cùng nhau lên tiếng và thảo luận."

Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là tôi cười Lưu Thần y, học y không giỏi, phong và tà cũng không phân biệt được, sao dám dõng dọc nói muốn chữa bệnh cho người?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.

Dám ở trước mặt mọi người nghi ngờ y thuật của Lưu Thần y ư? Còn cười nhạo Lưu Thần y học y không giỏi?

Thật là to gan!

Hoa Quốc Đống ở bên cạnh sợ tới mức nhanh chóng kéo góc áo Diệp Lâm ra hiệu cho anh đừng nói thêm nữa.

Lúc này, ngay cả Lưu Văn Cảnh vốn là người có học thức cực cao cũng không khỏi có chút tức giận nói: “Vậy theo cậu thì bệnh của ông cụ là do nguyên nhân gì?”

"Là tà khí!" Diệp Lâm nói: "Là tà khí xâm nhập vào cơ thể, khiến cho trạng thái của ông cụ dần dần xấu đi, mất đi khống chế."

“Các triệu chứng của phong hàn và tà khí là tương tự nhau nhưng sự khác biệt giữa phong hàn và tà khí chỉ kém một chữ mà cách xa ngàn dặm!”

Nhìn thấy Diệp Lâm lại nhắc đến tà khí, Triệu Uyển Đình hình như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy đi vòng quanh phòng bệnh, nhìn thấy tượng Phật ngọc cũng được mang đến đặt trên tủ trước giường bệnh.

"Anh Diệp, là cái này sao?" Triệu Uyển Đình vội vàng cầm tượng Phật ngọc lên đưa cho Diệp Lâm xử lý: "Chúng ta vứt bỏ tượng Phật ngọc này là có thể khiến ông nội tôi tốt lên ư?"

Diệp Lâm lắc đầu ném tượng Phật ngọc xuống: “Tất cả ác linh trong tượng Phật ngọc này đều xâm nhập vào cơ thể ông cụ rồi. Nhìn thời gian đã muộn rồi.”

"Đúng là một đống lời nói nhảm!" Lưu Văn Cảnh tức giận nói: "Cái gì mà tà khí với không tà khí?"

"Chúng tôi là bác sĩ, không phải pháp sư! Đừng dùng những mánh lới phản y tế này để lừa người khác! Danh tiếng của các bác sĩ Trung Y như chúng tôi đều bị hủy hoại bởi những kẻ dối trá như các người."

"Cậu đã nhiều lần nghi ngờ y thuật của tôi, cho nên hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy, năng lực của Lưu Nhất Châm tôi không phải là hư danh!"

“Nếu trong vòng ba châm mà không thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Triệu thì tôi sẵn sàng bái cậu làm sư phụ, nghe lệnh của cậu!”

Diệp Lâm cũng nói: "Được, nếu ông đã nói như vậy, nếu ba châm mà ông có thể chữa khỏi cho bệnh nhân, vậy tôi cũng bái..."

Nói xong, Diệp Lâm khẽ lắc đầu nói: "Không, ông không có tư cách làm sư phụ của tôi."

Suy cho cùng, mỗi người trong số hơn một trăm cao thủ của Diệp Lâm đều là người mang tuyệt kỹ. Ngẫu nhiên chọn một người cũng sẽ đứng đầu trong ngành liên quan.

Làm sao một tay bác sĩ lang băm như Lưu Văn Cảnh lại có thể thật giả lẫn lộn lọt vào vòng tròn sư phụ của Diệp Lâm được?

"Vậy thì ông muốn giết muốn xẻo thế nào cũng được!" Diệp Lâm cuối cùng bổ sung thêm.

Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh tức chết.

"Dù cậu thật muốn làm đồ đệ thì tôi cũng sẽ không thu đồ đệ như cậu đâu!"

Vừa nói, Lưu Văn Cảnh vừa kiêu ngạo lấy ra cây kim bạc mang theo bên người, chuẩn bị dương danh cho mình.

Cây kim bạc trong tay, toàn bộ khí chất của Lưu Văn Cảnh cũng thay đổi.

Cơn giận vừa rồi biến mất, ông ta trở nên bình tĩnh hơn một chút.

Sau đó, chỉ thấy cây kim bạc trong tay Lưu Văn Cảnh được ông ấy vân vê một lát, một làn khói trắng bốc lên.

"Dùng châm ngự khí?" Diệp Lâm thấy vậy, âm thầm gật đầu.

Tự nhủ rằng mặc dù vị thần y này đã mắc phải những sai lầm nực cười trong quá trình chẩn đoán nhưng ông ấy thực sự có một số kỹ năng thực sự về châm cứu.

Mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên vì điều này.

"Quả nhiên là Thần y, vừa ra tay đã bất phàm!"

"Thật buồn cười, thằng nhãi kia có mắt không tròng lại cười nhạo Lưu Thần y không giỏi y thuật? Ai cho cậu ta dũng khí đó!"

"Chờ Lưu Thần y chữa khỏi bệnh cho ông cụ, chúng ta tính sổ với cậu ta cũng không muộn!"

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người trong nhà họ Triệu, Lưu Văn Cảnh tỏ ra nghiêm nghị, kiên quyết thi châm đầu tiên.

Tức thì, ông cụ Triệu đang bất tỉnh đột nhiên mở hai mắt, thở ra một ngụm trọc khí, khuôn mặt tái nhợt dần lấy lại sắc thái.

"Tỉnh! Ông cụ tỉnh rồi!"

"Thật là thần kỳ! Đúng là châm đến bệnh tan!"

"Cha, cha cảm thấy thế nào?"

Ông cụ Triệu khẽ gật đầu và nói: "Ừ... tốt hơn nhiều..."

Sau khi châm đầu tiên có hiệu quả, Lưu Văn Cảnh không khỏi cảm thấy tự hào, ông ta quay người hỏi Diệp Lâm: "Thế nào rồi? Cậu có phục hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK