Một chiêu khống chế địch của Diệp Lâm cùng những lời táo bạo ấy.
Lập tức khiến đám người có mặt ở đây kinh ngạc không nói nên lời.
Chợt thấy người đàn ông trung niên kia nở cười giận dữ nói.
“Chỉ dựa vào cậu? Gan cũng lớn quá nhỉ?’
“Tôi còn không dám nói bản thân là chủ của Vân Thượng Phong Hoa, thế mà thằng nhóc cậu vừa đến đã muốn chiếm đoạt nơi này?”
“Vậy thì cũng phải xem, cậu có bản lĩnh này không!”
Nói xong, người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu với đám thuộc hạ còn lại.
“Còn ngây ra đó làm gì? Đều lên hết cho tôi! Dạy dỗ thằng ranh con này cho tốt! Để cho nó nếm chút đau khổ!”
Ỷ người đông thế mạnh, bảy tám người đầy tớ đó vây quanh Diệp Lâm lại, cùng nhau tiến lên!
Vốn tưởng rằng, là cục diện ẩu đả nghiêng về một phía.
Kết quả… Bịch!
Diệp Lâm chỉ ra một quyền!
Trong bóng tối, thậm chí không có ai có thể nhìn rõ đường quyền của anh.
Giây tiếp theo, bảy tám người đầy tớ ở xung quanh Diệp Lâm đó, đều ngã xuống toàn bộ, thân thể không còn động đậy.
Yên lặng!
Trong sảnh lớn tối đen, im lặng như tờ.
Diệp Lâm đi từng bước một qua.
Trong mắt người đàn ông trung niên, Diệp Lâm lúc này giống như một bóng ma đang từng bước đến gần.
“Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”
Người đàn ông trung niên bị dọa sợ chết kiếp, thậm chí có chút nghi ngờ người ở trước mắt, rốt cuộc có phải loài người không?
Một chiếu đã có thể quật ngã bảy tám người?
Thân thủ kinh khủng như thế, hoàn toàn có thể sánh ngang với các vị cao thủ mà bọn họ mời đến.
“Lời tao lúc nãy nói, mày đã nhớ hết chưa?” Diệp Lâm hỏi lại.
“Nhớ…Nhớ rồi…” Người đàn ông trung niên chậm chạp gật đầu.
“Nhớ rồi thì cút đi, đem những thứ đã lấy từ nơi này đưa về y nguyên không thay đổi!” Diệp Lâm nói: “Thiếu một món thì dùng đầu của ông thế!”
“Vâng… Vâng…”
Sau đó, người đàn ông trung niên nhanh chóng chạy khỏi biệt thự.
Chạy một đường đến dưới chân núi, nhìn thấy Diệp Lâm không đuổi theo, lúc này gã mới dựa vào tường thở dốc một chút.
“Thằng ranh, mày tưởng bản thân giỏi đánh nhau sao? Giỏi đánh nhau thì có tác dụng gì chứ!”
“Mười người đánh không lại mày, vậy thì ông đây tìm một trăm người, một nghìn người! Không sợ không đánh chết mày!”
“Còn muốn tao trả đồ trở về nữa, trả cái đầu mày! Đợi đó cho tao!”
Biệt thự của nhà họ Thôi cũng ở ngay gần đó.
Vì thế, người đàn ông trung niên lập tức về nhà triệu tập đám đàn em của mình.
Ở bên kia, trong biệt thự.
Bạch Vi Vi dần dần hoàn hồn lại sau cú sốc vừa nãy.
Lúc này cô mới ý thức được, quả thật Diệp Lâm có chút năng lực, ít nhất trong phương diện đánh nhau, quả thật anh rất khác so với trước khi vào tù.
Nhưng mà cho dù biết đánh đi nữa thì có thể thay đổi được điều gì chứ?
Một cây làm chẳng nên non, anh cũng chỉ có một người mà thôi.
“Cảm ơn.”
Bạch Vi Vi nói lời cảm ơn với Diệp Lâm trước, cảm ơn anh ra tay cứu giúp.
Sau đó lại tiếp tục nói: “Anh mau đi đi. Tôi không muốn liên luỵ đến anh.”
“Hửm?”
Diệp Lâm ngơ người, không ngờ tới bản thân đã ra tay còn không thể khiến cho Bạch Vi Vi hoàn toàn tin tưởng thực lực của bản thân?
“Vì sao tôi phải đi? Người vừa nãy rất lợi hại sao?”
Diệp Lâm không những không đi, ngược lại còn ngồi xuống.
“Hắn tên Thôi Hữu Lượng.” Bạch Vi Vi giới thiệu nói: “Trước kia nhà họ Thôi bọn họ chỉ là gia tộc hạng hai của Yến Kinh, sau này dựa vào anh tôi mới chen chân vào được gia tộc hàng đầu. Chỉ là sau này anh tôi bị bắt, bọn họ cũng tránh như tránh hủi.”
Theo như Bạch Vi Vi giới thiệu, trước kia Yến Kinh chỉ có năm gia tộc lớn, sau này dựa vào sự trỗi dậy của Bạch Thủ Kỳ, một hơi dìu dắt ra mười gia tộc lớn. Mà nhà họ Thôi chính là một trong năm nhà mới đó.”
“Nhà họ Thôi cũng ở gần đây.” Bạch Vi Vi nói: “Nếu như bây giờ anh không đi, đợi chút nữa bọn họ kéo nhau trở lại thì không kịp đâu.”
“Vậy thì cứ để bọn họ đến đi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tôi đợi!”
Khoảng chừng thời gian uống một tách trà vừa hết.
Bên ngoài đã vang lên tiếng nổ của xe.
“Đến rồi!”
Bạch Vi Vi đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một cái, chỉ nhìn thấy bên trong ba hàng người bên ngoài ba hàng người, chật kín sân, gần như bao vây hết căn biệt thự.
“Thằng ranh vừa nãy đâu?”
“Tốt nhất có giỏi thì đừng chạy, tao phải xem thử nó lợi hại như thế nào?”
Giữa tiếng người, Thôi Hữu Lượng vừa nãy bị dọa chạy lúc này lại vô cùng khí thế, dẫn đầu một đám côn đồ, hùng dũng xông vào biệt thự.
Lúc nhìn thấy Diệp Lâm vẫn còn ngồi ở đó, Thôi Hữu Lượng rõ ràng có chút kinh ngạc.
Vốn cho rằng nếu như Diệp Lâm thông minh thì cũng nên trốn đi từ sớm.
Nhưng mà… Thôi Hữu Lượng cười lạnh.
“Không đi càng tốt!”
“Xem ra mày thật sự không biết chữ chết viết như thế nào rồi?”
“Vậy hôm nay tao sẽ để đích thân mày thử nghiệm một lần!”
Trong lúc nói chuyện, người tập trung ở trong biệt thự ngày càng nhiều.
Đưa mắt nhìn chỉ thấy chi chít người, có khoảng chừng một trăm tên côn đồ.
Trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy sắt, bộ dạng vô cùng hung ác.
“Không phải mày đánh nhau rất giỏi sao?”
Thôi Hữu Lượng khiêu khích.
“Đến đây! Để tao xem thử, rốt cuộc mày đánh nhau giỏi như thế nào đi!”
“Tao dẫn một trăm anh em đến, đủ không? Không đủ tao kêu nữa! Bên ngoài còn một trăm người!”
Trong nhà ngoài nhà, tổng cộng có hai trăm tên côn đồ.
Dường như Thôi Hữu Lượng tin chắc sẽ thắng, cho rằng một người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết tên ranh đó.
Bạch Vi Vi nhìn thế trận trước mặt, cũng bị dọa sợ lùi vài bước, dựa vào góc tường.
“Tôi đã nói rồi, anh mau đi đi… Bây giờ muốn đi cũng đã trễ rồi…”
Diệp Lâm từ từ đứng dậy, an ủi cô: “Không cần sợ. Tôi lập tức đánh bọn họ đi.”
Lời này vừa nói ra, đám côn đồ ở trước mặt không khỏi cười thành tiếng.
Khi bọn họ đến còn cho rằng đối thủ sẽ là một người luyện võ cao lớn thô kệch, kết quả không ngờ tới chỉ là một tên thanh niên cao gầy?
“Thằng ranh, nếu bây giờ mày quỳ xuống dập đầu với bọn tao thì bọn tao sẽ suy nghĩ về việc lát nữa sẽ nhẹ tay với mày!”
Đối mặt với sự khiêu khích của đám côn đồ đối diện, Diệp Lâm hoàn toàn không sợ, anh bước từng bước đi qua đó.
Khi khoảng cách của hai bên chỉ còn lại mười mét, đám côn đồ cầm gậy sắt lên, chuẩn bị nghênh chiến.
Cuối cùng Diệp Lâm cũng nghiêm túc.
Chỉ thấy Diệp Lâm ở trong bóng tối như hóa thân thành một tia chớp, xông vào trong đám người.
Chỉ trong một hơi thở, Diệp Lâm như bước vào nơi không người, nơi nào anh đi qua thì người ngã ngựa đổ.
Khi Diệp Lâm dừng lại lần nữa thì phía sau lưng đã là một mảnh hỗn độn.
Đám côn đồ ở hai bên cũng bị dọa cho xanh mặt, nào có từng thấy qua cục diện một chọi một trăm như thế này?
Bọn chúng không khỏi lần lượt rút lui, cố gắng hết sức tránh né Diệp Lâm.
Thôi Hữu Lượng hoảng hốt trừng to mắt, nhìn Diệp Lâm lần nữa đi về phía mình, như tử thần đang ép sát khiến cho hắn quên cả hít thở.
Khi Diệp Lâm đến gần, mở miệng hỏi: “Thứ tao bảo mày trả lại đâu? Sao chỉ mang người đến còn đồ thì không?”
“Tôi… Tôi… Tôi…” Thôi Hữu Lượng sợ đến nỗi toàn thân phát run, sau đó chỉ ra bên ngoài nói: “Tôi quên rồi… Tôi… Tôi lập tức quay về chuẩn bị…”
Nói xong, Thôi Hữu Lượng cứng nhắc quay người, muốn bỏ trốn.
“Đến rồi còn muốn đi?” Giọng của Diệp Lâm lạnh lùng như tử thần, vang lên từ sau lưng gã: “Tao đã cho mày cơ hội nhưng mày lại tay không mà đến!”
Chương 17: Người nhà họ Thôi cung phụng
“Đại ca! Tha mạng!"
Nhìn thấy lần này Diệp Lâm không thả mình đi, Thôi Hữu Lượng bị dọa đến ngã khuỵu xuống đất, nước mắt nước mũi đầm đìa.
"Cậu tha cho tôi lần này đi, đại ca! Tôi sẽ không dám đến nữa…"
"Món nợ của nhà họ Bạch, tôi cũng không cần nữa… Cầu xin cậu, chỉ cần thả tôi đi."
Nhắc đến món nợ, Diệp Lâm lại tò mò hỏi: "Nhà họ Bạch, rốt cuộc còn nợ bao nhiêu?"
"Không…. Không bao nhiêu…"
"Cũng chỉ là mấy trăm triệu tệ thôi… Không cần nữa… Thật sự không cần nữa…"
Thôi Hữu Lượng lúc này nào dám nhắc đến chuyện nợ nần, giữ được cái mạng nhỏ của bản thân mới quan trọng.
"Mấy trăm triệu tệ à…"
Diệp Lâm trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Được, vậy thì kêu nhà họ Thôi các người đem một tỷ đến chuộc thân cho mày!"
"Gọi điện thoại, tiếp tục kêu người!"
"Nhớ lấy, lần này gọi bọn họ đem người cũng đem tiền đến."
Khi Thôi Hữu Lượng khóc lóc ỉ ôi gọi điện thoại cầu cứu cho người nhà.
Diệp Lâm lại ngồi xuống lần nữa.
Anh như là một cây kiếm sắc trong bóng tối, cô độc mà kiêu ngạo.
"Anh…"
Bạch Vi Vi nhìn Diệp Lâm, trong lòng có ngàn ngàn câu nói nhưng lại không biết mở miệng như thế nào?
Nhưng có một điều trong lòng cô có thể khẳng định.
Lần này anh trai thật sự đưa đến cho bản thân một chỗ dựa tốt.
Trong mắt của Bạch Vi Vi cuối cùng cũng có một tia hy vọng.
Sự không cam lòng, uất ức, đau khổ trong những năm nay cuối cùng biến thành sau cơn mưa trời cũng sáng.
…
Lúc này, nhà họ Thôi.
Một ông già tóc trắng đang ngồi uống trà, xem báo.
Đột nhiên nhận được điện thoại của con trai, sắc mặt ông ta cũng hơi trầm xuống.
Ông già này chính là cha của Thôi Hữu Lượng, gia chủ hiện tại của nhà họ Thôi,
Nghe thấy con trai bị người ta bắt cóc, chuyện này khiến ông cụ Thôi không khỏi vừa vội vừa giận.
Bởi vì khi xưa kinh doanh về than đá nên dưới trướng ông ta cũng nuôi mấy trăm tên côn đồ, luôn trong trạng thái đợi lệnh.
Mấy chục năm nay toàn là nhà họ Thôi bắt cóc người khác, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp người khác bắt cóc người nhà của mình.
Hơn nữa còn dám bắt cóc con trai của mình.
Đám cướp nơi nào chui ra, chán sống rồi sao?
"Đối phương là người có lai lịch như thế nào?" Ông cụ Thôi vừa hỏi vừa đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi người.
"Là người của nhà họ Bạch!" Thôi Hữu Lượng trả lời trung thực.
"Nhà họ Bạch nào?" Ông cụ Thôi nhất thời không nhớ ra, Yến Kinh còn có một nhân vật họ Bạch nào?
"Chính là người của Bạch Thủ Kỳ!" Thôi Hữu Lượng hoảng hốt nói: "Người này tự xưng là chỗ dựa của nhà họ Bạch. Con dẫn hơn hai trăm người đến mà không thắng nổi nó."
"Cha, lần này cha dẫn người đến, đừng quên dẫn theo cả vị nhà chúng ta dùng số tiền lớn mời về để cung phụng. Thân thủ của nó... thật sự rất khủng bố!"
Nhà họ Bạch?
Ông cụ Thôi nghe thấy danh xưng này, tay không khỏi run lên. Nhưng nghe đến con trai nói dẫn theo hơn hai trăm người đều thua, ông ta lại chậm rãi bỏ điện thoại xuống.
Nhà họ Thôi bọn họ nuôi hơn ba trăm tên côn đồ, chớp mắt đã mất đi hai phần ba, hơn một trăm người còn lại cũng không cần triệu tập nữa.
"Ta biết rồi!"
Ông cụ Thôi kết thúc cuộc nói chuyện với con trai, lại nhanh chóng gọi điện thoại cho một người khác.
"Dư chân nhân! Nhà tôi gặp rắc rối lớn rồi! Nhanh đến đây!"
Nôn nóng chờ đợi khoảng chừng thời gian uống một tách trà, Dư chân nhân trong lời của ông cụ Thôi nói cuối cùng cũng đến.
"Lão Thôi, trễ như vậy rồi còn gọi tôi, xảy ra chuyện gì rồi?"
Dư chân nhân, một người hơn năm mươi tuổi, mặc một đạo bào màu xanh lá, khí chất bất phàm, từng cái nhấc tay bước chân cũng mang chút hình tượng của cao nhân đắc đạo.
"Là con trai của tôi, bị người ta bắt cóc rồi…" Ông cụ Thôi vừa chuẩn bị xe vừa kể lại sơ lược câu chuyện lần nữa.
"Ồ? Có thể một đánh một trăm?" Dư chân nhân gật đầu: "Xem ra gặp được người luyện võ rồi."
"Dư chân nhân, ông có nắm chắc không?" Ông cụ Thôi có chút không yên tâm nói: "Có cần kêu thêm một ít người theo nữa không?"
Lời này vừa nói ra, Dư chân nhân không khỏi cười lớn.
"Lão Thôi đừng hoảng, chẳng qua chỉ là võ công bình thường mà thôi, sao đủ khiến tôi sợ."
"Tục ngữ hay nói, võ công cao cường cũng sợ dao, dao kiếm có bén cũng không địch nổi sự thâm thúy của thuật pháp."
Lời nói chưa dứt, chỉ nhìn thấy Dư chân nhân phất tay một cái.
Đồ vật trang trí ở xung quanh giống như chịu phải lực tác động nào đó, vang lên tiếng va chạm leng keng.
Giây tiếp theo cảnh tượng không thể nào ngờ đến xuất hiện.
Chỉ nhìn thấy bàn ghế trong phòng làm việc cùng với rất nhiều kệ sách giống như mất trọng lực, tất cả đều lơ lững trong không trung.
Dư chân nhân mới phơi bày một tuyệt kỹ đã khiến cho ông cụ Thôi vô cùng thán phục, mở rộng tầm mắt.
"Dư chân nhân, quả thật là thần tiên."
Dư chân nhân cười ha hả, sau đó kéo ông cụ Thôi nói: "Lão Thôi, đi thôi, chỉ là chuyện cỏn con, một mình Dư tôi là đủ."
Chương 18: Chút tài lẻ
Khoảng nửa tiếng sau
Cuối cùng thì hai người, ông Thôi và Dư chân nhân đã tới biệt thự Vân Thượng Phong Hoa.
“Cha!”
Thôi Hữu Lượng nhìn thấy cha của mình lập tức thả lỏng.
Lúc đầu, hắn có chút lo lắng, nếu cha không chịu bỏ ra một tỷ mà muốn bỏ rơi đứa con trai là hắn, vậy hắn phải làm sao đây.
Ông cụ Thôi liếc nhìn hàng trăm tên côn đồ nhà họ Thôi, kẻ thì đứng, kẻ thì ngã xuống đất, không khác kẻ mất hồn, chẳng chút tinh thần, ông ta vừa bàng hoàng vừa tức giận.
Cũng may là con trai của ông ta không bị thương, xem như trong cái rủi có cái may vậy.
“Dư chân nhân! Ông cũng tới à!”
Sau khi nhìn thấy Dư chân nhân đứng gần cha hắn, Thôi Hữu Lượng như được cho một viên thuốc an thần, hắn hoàn toàn yên tâm.
Dư chân nhân rất giỏi, hắn đã tận mắt nhìn thấy, là chân nhân có thuật pháp thực thụ!
Trong mắt của người bình thường, chân nhân không khác gì thần tiên sống trên đời này cả.
“Họ Diệp kia, cho dù mày có một địch trăm đi nữa thì như nào chứ? Chẳng lẽ có thể đấu tay đôi được với pháp thuật của chân nhân sao?”
“Lần này mày chết chắc rồi!”
Diệp Lâm liếc nhìn hai người.
Sau khi bỏ qua ông cụ Thôi, anh xác định mục tiêu của mình là Dư chân nhân kia.
“Đó có lẽ là người mà nhà họ Thôi cung phụng, anh phải cẩn thận.” Bạch Vi Vi trầm giọng nhắc nhở.
Cái gọi là cung phụng chính là những gia tộc lớn sẽ bỏ ra một số tiền lớn để mời kỳ nhân dị sĩ tới, tiếp đãi bọn họ như khách.
Khi gia tộc có vấn đề khó giải quyết, người được gia tộc mời về sẽ ra mặt hóa giải nguy cơ giúp bọn họ.
Xưa có Mạnh Thường Quân, ông ta chiêu mộ hơn một ngàn người, cho dù là gà, chó, trộm hay hạng người nào đi nữa đều được chiêu mộ để ông ta dùng.
Nay các gia tộc lớn trong Yến Kinh cũng chuộng việc chiêu mộ này, thậm chí khi tranh giành lợi ích cho gia tộc, bọn họ sẽ lén lút ra tay, âm thầm tranh đấu.
Có thể nói, chiêu mộ về gia tộc để cung phụng đã trở thành thứ tượng trưng thực lực của các gia tộc lớn.
Diệp Lâm vừa nhìn đã biết người này cũng là người tu luyện.
Bởi vì đại sư phụ của Diệp Lâm là một cao thủ đã từng trải qua độ kiếp.
Sau lần độ kiếp thất bại, ông ấy mất thần trí, lạm sát kẻ vô tội, cho nên đã bị phế bỏ tu vi, bị giam trong ngục số 0.
Khi Diệp Lâm đang nhìn chằm chằm Dư chân nhân, Dư chân nhân cũng đang quan sát Diệp Lâm.
Cho dù là với tu vi của Dư chân nhân cũng không nhìn ra chân khí trong cơ thể Diệp Lâm.
Điều này chỉ có hai nguyên nhân cơ bản: Hoặc là trong cơ thể Diệp Lâm không có chân khí, là một tên võ phu bình thường, hoặc là tu vi của Diệp Lâm đã vượt qua hắn ta, cho nên hắn ta không nhìn ra.
Dư chân nhân thấy Diệp Lâm chỉ độ tuổi hai mươi, chắc chắn là lý do đầu tiên.
Đối phương chỉ là người thường giỏi võ mà thôi.
Sau khi đưa ra phán đoán về Diệp Lâm, Dư chân nhân đã buông đề phòng.
“Lấy một địch trăm, thân thủ rất tốt!”
Dư chân nhân đi về trước, cười nói.
“Không biết sư phụ cậu là ai?”
Nghe nhắc tới sư phụ mình, Diệp Lâm cười: “Tôi có rất nhiều sư phụ. Ông muốn biết sư phụ nào của tôi đây?”
Nghe thế, Dư chân nhân ngây người, không hiểu hỏi: “Cậu có bao nhiêu sư phụ?”
“Hơn một trăm!”
“A...” Dư chân nhân không nhịn được bật cười thành tiếng, cho rằng Diệp Lâm đang khoác loác, ai lại có nhiều sư phụ tới vậy? Không phải lung tung quá rồi sao?
Thầm đoán sư phụ của đối phương chỉ là kẻ vô danh cho nên hắn không chịu nói.
“Được rồi!”
Dư chân nhân tiếp tục nói: “Thấy thân thủ của cậu không tệ, không bằng chúng ta biến việc lớn thành chuyện nhỏ đi.”
“Chỉ cần cậu quỳ xuống, nhận sai và xin lỗi nhà họ Thôi, từ nay về sau làm việc cho nhà họ Thôi, như vậy tôi có thể tha mạng cho cậu.”
Dư chân nhân cho rằng bản thân là chân nhân có pháp thuật hoàn toàn áp đảo tên võ phu tầm thường. Nếu hắn ta ra tay, đối phương không chết cũng trọng thương.
Nếu đối phương thức thời, bây giờ nên quỳ xuống xin tha.
Ông cụ Thôi thấy Dư chân nhân muốn nhận người này, tuy rằng lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi, nhưng thấy thân thủ của anh không tệ, cho nên cũng không trở mặt.
“Không được!” Thôi Hữu Lượng lại mang dáng vẻ đắc thể không chịu buông tha cho người khác: “Không thể tha cho nó dễ dàng như vậy được! Không phải lúc nãy nó rất ngông cuồng, đánh đấm rất giỏi sao?”
“Nếu muốn quỳ xuống xin tha vậy ít ra phải dập đầu một trăm cái với chúng ta mới được!”
Dư chân nhân nghe vậy thì cười: “Tên nhóc này, cậu có nghe không? Thôi Hữu Lượng bảo cậu dập đầu một trăm cái mới chịu buông tha cho cậu! Cậu còn không nhanh làm theo?”
Dư chân nhân cũng muốn dùng cách này để dập tắt ngạo khí của đối phương.
Chỉ cần đối phương hạ mình một lần thì có thể mãi mãi đạp anh dưới chân!
“Thật vô nghĩa!”
Diệp Lâm lạnh lùng đáp lại.
“Là điều gì khiến các người cho rằng tôi muốn đàm phán?”
“Các người có mang tiền đến không?”
“Thiếu một xu thì một người trong số các người cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Cái gì?
Lời vừa nói ra, bầu không khí lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
“Thằng ranh, còn dám mạnh miệng!” Thôi Hữu Lượng tức giận nói: “Dư chân nhân, mau ra tay đi, dạy dỗ nó một trận!”
“Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp mà!” Ông cụ Thôi cũng trầm giọng nói: “Dư chân nhân, đã tới lúc cho tên nhóc đó một bài học rồi, cho nó biết nhà họ Thôi chúng ta lợi hại thế nào!”
“Ra tay đi!”
Dư chân nhân gật đầu, cũng trầm giọng nói: “Tên nhóc, tôi đã cho cậu cơ hội giữ mạng, đáng tiếc là cậu đã bỏ qua!”
“Được rồi! Nếu cậu đã muốn tìm tới cái chết, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết năng lực của tôi!”
Vừa nói chuyện, Dư chân nhân đã giơ tay lên.
Kiếm gỗ sau lưng tuốt khỏi vỏ.
Bay lơ lửng trên không trung, giống như mũi tên nhọn.
“Ngự kiếm!”
Tận mắt nhìn thấy Dư chân nhân ngự kiếm một lần nữa, Thôi Hữu Lượng kích động kêu lên.
“Mau chém đầu tên nhóc kia!”
Nhìn thấy kiếm gỗ bay lên, Bạch Vi Vi cả kinh trợn tròn mắt.
“Chẳng lẽ… Hắn ta chính là người tu hành trong lời đồn?”
Bạch Vi Vi nhớ, khi anh trai đang gây dựng sự nghiệp, cũng từng có kỳ nhân dị sĩ tới ngỏ ý hợp tác, nhưng đáng tiếc lúc đó anh ấy thích tiền, không có hứng thú với chuyện khác, cũng không tin tưởng bọn họ.
Bây giờ, tận mắt nhìn thấy kẻ nhà họ Thôi cung phụng có thực lực tuyệt diệu như vậy, Bạch Vi Vi có chút hối hận.
Nếu trước đó, nhà họ Bạch cũng tận dụng những kỳ nhân dị sĩ như này, liệu kết cục của bọn họ có tốt hơn không?
Nói thì chậm chứ mọi thứ diễn ra rất nhanh!
Sau khi Dư chân nhân ngự kiếm, hắn ta không vội vàng ra tay, giống như đang muốn ngắm nhìn thần sắc kinh ngạc thậm chí là vẻ hoảng sợ của đối phương.
Đáng tiếc, vẻ mặt Diệp Lâm vẫn như cũ, không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Bị dọa cho ngây người rồi sao?” Dư chân nhân cười lạnh: “Kiếm đã rời vỏ, bây giờ có hối hận cũng đã muộn!”
“Hôm nay sẽ cho cậu nếm thử kiếm!”
“Đi!”
Dư chân nhân hét lớn, kiếm bên cạnh bắn mạnh ra.
Như sao băng cắt ngang bầu trời đêm.
“Cẩn thận!” Bạch Vi Vi hoảng sợ thét chói tai, cô lên tiếng nhắc nhở Diệp Lâm.
“Đừng hoảng loạn! Chỉ chút tài lẻ thôi!”
Nói xong, Diệp Lâm bước về trước, cơ thể hiện lên kim quang, ánh sáng tỏa ra khắp căn phòng tối tăm.
Chương 19: Thiên sư tới rồi
Ngay lập tức.
Kiếm bay giống như tia chớp, thanh kiếm lao tới ép sát Diệp Lâm trong chớp mắt.
Diệp Lâm bước tới, đối diện với kiếm.
Khi kiếm cách ngực Diệp Lâm chưa tới một gang tay thì đột nhiên dừng giữa không trung.
Ong ong ong!
Thân kiếm khẽ run lên, dừng như đang giãy dụa trong không trung.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cũng đứng lại, kim quang bao phủ quanh người.
Dường như một lớp chắn phòng thủ kiên cố vô hình được tạo ra!
Kiếm bay nhanh tới bị chặn lại bên ngoài kim quang đó
“A...”
Cảnh tượng không ai ngờ tới diễn ra khiến mọi người kinh ngạc.
Nhìn sang Dư chân nhân, chỉ thấy hắn ta hít sâu một hơi, mắt trợn to, há hốc mồm, kinh ngạc kêu lên.
“Kim quang hộ thể!”
“Đây… Sao có thể?”
Lúc đầu hắn ta cho rằng Diệp Lâm là một vũ phu tầm thường không có tu vi, kết quả không ngờ được, đối phương lại dùng kim quang hộ thể để chặn đường kiếm của hắn ta.
Ngay lập tức, Diệp Lâm chỉ tay về phía kiếm đang đối diện ở bên ngoài kim quang.
Anh búng tay!
Tiếng nứt vỡ ‘lách cách’ nhanh chóng vang lên..
Kiếm gỗ gãy thành nhiều mảnh, mảnh kiếm cùng với chuôi kiếm rơi xuống nền đất.
“A...” Dư chân nhân đang điều khiển kiếm cũng chịu phản phệ, lùi về sau ba bước, trong cơ thể như có sóng ngầm cuồn cuộn, suýt chút nữa đã bị nội thương.
Vẻ mặt Dư chân nhân hoảng sợ, không thể diễn tả được nỗi sợ lúc này.
“Chỉ là một kẻ hèn chân nhân mà cũng dám làm càn trước mặt tôi?”
Diệp Lâm kết ấn, quanh thân anh vang lên tiếng sẫm dữ dội.
“Hôm nay sẽ tôi cho ông biết một chút về năng lực của tôi!’
Nói xong, Diệp Lâm nhẹ nhàng nâng tay lên, cánh tay giơ cao lên đỉnh đầu, ngón tay chỉ thẳng lên trời.
Đầu ngón tay anh hơi sáng lên, cùng với đó là tiếng sấm vang lên, dường như có lôi điện quanh thân.
Nhìn thấy cảnh này, người ngoài đạo thì xem náo nhiệt, kẻ trong đạo thì xem đạo pháp.
Người khác cũng chỉ là không hiểu chuyện gì, nhưng Dư chân nhân lại giật mình, rùng mình một cái, ngay cả giọng cũng lạc cả đi.
“Dùng khí làm chất dẫn, pháp thuật thông thần!”
“Cậu… Cậu là thiên sư!”
Dư chân nhân nhìn Diệp Lâm, vẻ mặt hoảng sợ, bộ dạng không dám tin tưởng.
Hắn ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có một thiên sư trẻ tuổi tới vậy!
Nếu đã có thể trở thành thiên sư có nghĩa là có thể khống chế quy luật trời đất, cao hơn bọn chân nhân như hắn ta rất nhiều.
Trong giới tu hành, danh hiệu chân nhân và thiên sư đã từng bị trộn lẫn với nhau, không biết cái nào cao hơn.
Mãi cho tới khi Hồng Vũ đại đế đã nói “Trời làm sao có sư được!”, người tu hành mới đổi thành chân nhân.
Nhưng bọn họ đều ngầm gọi những người có năng lực khống chế trời đất là ‘thiên sư’.
Thiên sư và chân nhân, không khác gì trời với đất, một trời một vực!
Do đó, hiện tại nhìn thấy một người trẻ tuổi có tu vi thiên sư, sao Dư chân nhân không kinh sợ cho được?
“Rốt cuộc sư phụ cậu là ai?”
“Là thần thánh phương nào?”
Dư chân nhân vô cùng kinh sợ, liên tục lùi về phía sau, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Diệp Lâm không lên tiếng, anh chậm rãi đi tới, kim quang quanh thân bắn ra xung quanh, nhắm thẳng về phía mục tiêu.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc’ vang lên, âm thanh như tiếng sấm đánh xuống mặt đất.
Diệp Lâm vươn tay, hét lớn một tiếng.
“Lôi tới!”
Trên đỉnh mái nhà giống như có một bàn tay khổng lồ úp xuống.
Đánh về phía đầu của Dư chân nhân.
Tia chớp ập tới, như muốn bao phủ cả người hắn ta trong lòng bàn tay mang lôi điện kia.
Dư chân nhân ngẩng đầu lên, miệng há to, cơ thể cháy đen như bị điện giật, thân thể bị vùi dưới sấm sét, rơi mạnh xuống, không rõ sống chết.
Diệp Lâm vung tay, kim quang tỏa ra xung quanh.
Đại sảnh biệt thự to như vậy lại bị bóng tối bủa vây lần nữa.
Yên lặng!
Xung quanh tĩnh lặng!
Dường như nơi này biến thành một vực sâu không thấy đáy, tĩnh lặng không một âm thanh.
Trong bóng tối, tất cả đều nhìn chằm chằm Diệp Lâm, trong đầu vẫn quẩn quanh dáng vẻ Diệp Lâm điều khiển lôi điện, một chiêu giết chết Dư chân nhân, cảnh tượng thật kinh hoàng.
Lúc bấy giờ, Bạch Vi Vi hoàn toàn kinh ngạc và ngây người trước thần uy của Diệp Lâm.
Nếu lúc đầu, Bạch Vi Vi từ hoài nghi đối với Diệp Lâm cho tới dần dần có chút sự tin tưởng khi thấy hắn một địch trăm.
Thì ngay lúc này, Bạch Vi Vi vô cùng tin tưởng Diệp Lâm.
Dựa vào thực lực Diệp Lâm, anh không chỉ trở thành chỗ dựa cho nhà họ Bạch mà còn là thần bảo hộ của bọn họ.
Ngọn lửa hy vọng trong mắt Bạch Vi Vi bốc cháy hừng hực.
Nhà họ Bạch sắp trỗi dậy rồi!
Còn đám người nhà họ Thôi ở bên kia còn sợ hãi và khiếp sợ hơn cả Bạch Vi Vi.
Nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm!
“Tên nhóc thối này, rốt cuộc con đã đụng trúng quái vật gì thế hả?”
Ông cụ Thôi bị dọa tới liên tục nuốt nước bọt, cơ thể run lẩy bẩy.
Ông ta bỏ ra một số tiền lớn để mời Dư chân nhân, lại bị đối phương dùng một chiêu giết ngay lập tức, như này còn phải làm sao đây?
“Con...Con cũng không biết...”
Thôi Hữu Lượng đau khổ, ngây người ra.
Hắn chỉ giống như mọi khi, tới biệt thự nhà họ Bạch để cướp chút đồ tốt mà thôi.
Ai có thể ngờ được, hôm nay lại gặp được một vị Diêm Vương sống tới chiếm cứ nơi này chứ?
Cạch cạch!
Sau khi giải quyết xong Dư chân nhân, Diệp Lâm bước từng bước, đi tới chỗ hai cha con nhà họ Thôi.
Nhìn thấy Diệp Lâm đi tới chỗ mình, Thôi Hữu Lượng rùng mình, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Cha… Cha...Vừa rồi con điện cho cha...Nói cha chuẩn bị tiền, cha có chuẩn bị không?”
Nghe thế, ông cụ Thôi ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không...Không có...”
Lúc đó ông dẫn Dư chân nhân tới, tự cho là không có bất trắc, việc dễ như trở bàn tay, cần gì phải tốn thời gian chuẩn bị số tiền lớn như vậy chứ?
Nhưng ai mà ngờ được, Dư chân nhân tới lại bị hạ gục trong một chiêu như này!
Xong rồi… Lòng Thôi Hữu Lượng trầm xuống, rắc rối tiếp theo, còn lớn hơn cả việc bỏ ra một tỷ rồi.
“Tiền đâu?”
Trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm vang lên.
Cha con nhà họ Thôi đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra Diệp Lâm đã đứng trước mặt bọn họ.
Đối mặt với khí tức đáng sợ của Diệp Lâm, hai cha con bọn họ sợ tới mức không thở nổi.
“Tới...Tôi tới vội quá...Tôi quên chuẩn bị...”Ông cụ Thôi chỉ có thể trả lời nửa vời.
“Vậy tiếp tục gọi điện thoại gọi người đi.” Diệp Lâm nói: “Nhưng bây giờ phải chuẩn bị hai tỷ!”
Chương 20: Giấy chứng nhận đầu tư
Cái gì?
2 tỷ !?
Nghe thấy con số này, Thôi Hữu Lượng khóc không ra nước mắt, biết ngay mà, còn phải tăng thêm tiền nữa!
Nhưng mà, giá 2 tỷ, ngay cả gia tộc giàu có như nhà họ Thôi, số tiền đó cũng không phải là nhỏ, bọn họ cũng không thể lấy được số tiền lớn nhanh như vậy được.
“Thằng nhóc... không không...chân nhân… đại tiên... chuyện đó...”
Ông Thôi liên tiếp thay đổi cách xưng hô, cuối cùng chọn cách gọi là Đại tiên, có vẻ xưng hô này phù hợp với một chàng trai trẻ tuổi như thần tiên trước mặt.
“Chuyện đó… chúng ta có thể thương lượng một chút không...”
“Hai tỷ, tôi cho! Nhưng có thể nới ra vài ngày không?”
Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Ông lấy đâu ra tư cách mà thương lượng giá cả với tôi? Còn ồn ào nữa, tiền chuộc là 3 tỷ!”
“Đại tiên...” Thôi lão đau khổ ra mặt, “Hai, ba tỷ, không phải vấn đề, nhưng mà số tiền nhiều như vậy, nhà họ Thôi chúng tôi có chuẩn bị cả đêm, cũng không thể có nhiều như vậy được đâu.”
“Vả lại, bây giờ ngân hàng cũng không mở cửa, hoàn toàn không thể chuẩn bị được.”
“Lão già này không dám thương lượng với Đại tiên, mà chuyện này thật sự là hơi khó khăn.”
Lúc này, Bạch Vi Vi nói thêm: “Ông ấy nói đúng đó, muộn như vậy rồi, thật sự không thể chuyển quá nhiều tiền. Hay là cho nhà họ Thôi bọn họ thêm 3 ngày nữa đi.”
Đối với gia tộc giàu có như nhà họ Thôi, chuẩn bị ba ngày là đủ.
“Được, tôi sẽ cho các người thêm vài ngày.”
“Nhưng lãi sẽ 100 triệu 1 ngày.”
“Được...” Ông Thôi cắn răng hứa hẹn.
Một bại tướng, không có tư cách để thương lượng, chỉ mong có thể sống sót là đã may mắn lắm rồi.
“Ba ngày sau, nếu như vẫn chưa có tiền.” Diệp Lâm chỉ vào Dư chân nhân: “Cha con hai người, sẽ giống như hắn!”
Nghe xong, hai cha con họ sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, không dám nói gì.
“Được rồi, mang theo người của ông cút đi!”
Diệp Lâm giơ tay, giọng nói thể hiện sự mất kiên nhẫn.
“Vâng vâng vâng...”
“Tạm biệt Đại tiên... tạm biệt Bạch tiểu thư...”
Hai cha con nhà họ Thôi như nhận được ân xá, chỉ tay vào những tên thuộc hạ, đem Dư chân nhân không biết còn sống hay đã chết và đám côn đồ khác vội vàng chạy đi.
Chạy một mạch xuống chân núi, hai cha con này mới dám dừng chân thở dốc.
“Cha… phải đưa bọn họ 2 tỷ thật sao?”
Thôi Hữu Lượng vừa nghĩ phải đưa ra số tiền nhiều như vậy, liền cảm thấy đau đớn, thậm chí sau khi chạy trốn được, hắn còn có suy nghĩ quỵt nợ.
Dù sao nhà họ Thôi bọn họ, ở Yến Kinh có tiền có quyền, tại sao phải sợ một thằng ranh kia chứ?
“Làm sao? Con còn muốn quỵt nợ?” Ông Thôi vỗ đầu con trai mình một cái, lớn tiếng phàn nàn: “Con còn chê chuyện chưa đủ nhiều à?”
“Nhìn Dư chân nhân đi, một đạo sĩ lợi hại như vậy, vẫn bị tên Đại tiên kia một chân đá văng đó!”
“Ba ngày nữa, nếu Đại tiên lại tìm đến cửa, hai cha con mình có còn đường sống không?”
“Haizz...” Thôi Hữu Lượng thở dài, hối hận về việc hôm nay bản thân bỗng dưng chạy tới biệt thự nhà họ Bạch kiếm chuyện.
Trộm cướp bất thành, lại còn bị tống tiền.
Bây giờ tìm ai để đòi lại công bằng đây?
“Hai tỷ này, coi như là một cái giấy chứng nhận đi!” Lúc này ông Thôi có tầm nhìn rất thoáng, thậm chí, ông còn phát hiện ra cơ hội ngàn năm có một.
“Giấy chứng nhận? Là ý gì?” Thôi Hữu Lượng bối rối, không hiểu cha mình đang có ý gì.
“Ý của ta là, nhà họ Bạch, có lẽ sẽ quật khởi!”
Ông Thôi thẳng thắn đáp.
“Hai mươi năm trước, chúng ta có thể dựa vào thằng nhóc Bạch Thủ Kỳ mà trở nên giàu có, vậy thì hai mươi năm sau, có lẽ chúng ta có thể vẫn có thể tiếp tục nhờ vả nhà họ Bạch!
...
Bên trong biệt thự
Trong lòng Bạch Vi Vi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, Bạch Vi Vi chỉ dùng ba từ để bày tỏ ý kiến của mình.
“Tôi tin anh.”
Diệp Lâm gật đầu.
Mặc dù ban đầu bị Bạch Vi Vi nghi ngờ, nhưng với năng lực của anh, muốn giành được niềm tin của Bạch Vi Vi, chỉ là vấn đề thời gian.
Mà chuyện của cha con nhà họ Thôi, chính là cơ hội tốt nhất.
“Anh định làm gì để chúng ta có thể quật khởi?” Bạch Vi Vi tò mò hỏi: “Anh trai tôi có liên lạc gì với anh không?”
Diệp Lâm nói: “Anh cô nói rồi, cô cũng có tài năng giống như anh ấy, có năng lực kinh doanh! Anh ấy nhờ cô giúp tôi gầy dựng lại đế chế kinh doanh!”
Nghe xong, Bạch Vi Vi kích động đến đỏ mặt, không ngờ anh trai lại đánh giá cao mình như vậy.
Cô thật sự là một thiên tài, có khả năng xem một lần đã nhớ, từ nhỏ đã đi theo anh trai, mưa dầm thấm lâu, cũng có khả năng tự kinh doanh, chỉ là tài năng còn chưa kịp thi triển thì nhà họ Bạch đã sụp đổ.
Thứ mà cô còn thiếu, chính là cơ hội.
Nhưng Diệp Phong đến rồi, có thể cho cô tất cả.
“Hai tỷ của nhà họ Thôi, sẽ làm vốn khởi nghiệp của công ty.” Diệp Lâm sắp xếp.
“Vẫn chưa đủ!” Bạch Vi Vi đột nhiên thay đổi sắc mặt, như thể trở thành một người khác, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ: “Thứ nhà họ Thôi nợ chúng ta, hai tỷ vẫn chưa đủ!”
“Ngoài nhà họ Thôi, còn có bốn gia tộc khác, nếu không có sự trợ giúp của anh tôi, năm gia tộc đó sao có thể phát triển như bây bây giờ? Tôi phải bắt bọn chúng nôn ra hết!”
Diệp Lâm gật đầu: “Nếu đã nhiều người mắc nợ ân tình như vậy, thì ba ngày nữa, chúng ta sẽ cùng nhau lấy lại!”
“Để nhà họ Thôi thông báo cho bốn gia tộc kia, gọi bọn họ đến đây gặp tôi!”
Có sự giúp đỡ của Diệp Lâm, Bạch Vi Vi không hề nghi ngờ việc năm đại gia tộc đã từng khuất phục bọn họ, sẽ một lần nữa chắp tay quỳ lạy bọn họ.
Chỉ là, vinh quang sau khi bọn họ quật khởi thành công ấy, anh trai cô sẽ không thấy được.
“À, đúng rồi.” Diệp Lâm vừa định lên lầu nghỉ ngơi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, anh quay đầu lại nói: “Lúc nãy có câu cô nói sai rồi, hay nói cách khác là nói không đúng lắm.”
“Cô trách anh cô thất bại vì không có chỗ dựa, đó chỉ là một trong những lý do thôi.”
“Cô có biết anh ấy nói sao về chuyện này không?”
Bạch Vi Vi lắc đầu, không biết anh trai đã nói về sự thất bại của bản thân như thế nào?
“Anh ấy nghĩ vì mình không có đủ tiền nên mới thất bại.”
Diệp Lâm cổ vũ Bạch Vi Vi nói.
“Chỉ cần kiếm được đủ tiền, sau này muốn cứu anh cô ra tù cũng không phải không thể!”
“Cái gì cũng có cái giá của nó, quan trọng là cô có nhìn ra được không thôi.”