Khi cuộc đấu giá bị tạm dừng, trong và ngoài hội trường bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào bàn tán.
Rất nhiều ông chủ đang xem trò vui bên trong phòng cũng rất ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Tại sao bảng giá vừa mới được làm mới thì đấu giá lại đột nhiên bị gián đoạn? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nghe nói bên ngoài có rất nhiều quan chức tới điều tra vụ án gì đó."
"Chết tiệt, điều tra tới tận đây, chắc chắn là có chuyện lớn rồi! Thảo nảo lại phải sơ tán, chúng ta cũng mau chạy thôi!"
Chẳng bao lâu, khách trong phòng cũng nghe được tin tức, chuẩn bị rời đi.
"Mau nhìn xem!"
Đột nhiên, một bóng người bỗng nhiên nhảy từ trên tầng xuống, chặn đứng các nhân viên đang sơ tán trên sàn đấu giá, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Người này chính là Diệp Lâm.
"Để linh chi ngàn năm lại."
MC nhìn thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, chẳng biết tên nhóc này từ đâu chui ra.
Anh ta lập tức cười nhạo: "Định thừa nước đục thả câu sao? Dũng cảm quá nhỉ! Đồ ở Lê Viên là thứ cậu có thể tùy tiện lấy đi sao?"
Diệp Lâm cũng không thèm nói nhảm với bọn họ, anh xua tay đánh bay những người này đi, dễ dàng lấy được linh chi ngàn năm.
Khi rơi vào tay, nấm linh chi khổng lồ mang theo một sự lắng đọng nặng nề của lịch sử.
Nó sinh sống dài hàng ngàn năm, hấp thụ tinh hoa của đất trời, đã không còn là vật bình thường nữa.
"Quả nhiên là linh chi ngàn năm!" Diệp Lâm hài lòng gật đầu.
MC và các nhân viên khác bị đẩy sang một bên thì rất sốc và tức giận.
"Cậu là ai mà lại dám trộm vật đấu giá của Lê Viên hả?"
"Cậu dám xưng tên họ không?"
Diệp Lâm bình tĩnh trả lời: "Diệp Côn Luân!"
Đây là tên anh dùng khi đăng ký vào Lê Viên.
"Diệp Côn Luân?" MC hung hãn lặp lại: "Được rồi! Tôi nhớ kỹ cậu rồi! Sao cậu dám lợi dụng tình thế mà trộm bảo vật của Lê Viên! Sau này chúng tôi chắc chắn sẽ khiến cậu phải trả giá gấp trăm ngàn lần!”
Sau khi nói những lời gay gắt này, MC dẫn các nhân viên khác rời đi.
Bây giờ, ngoài Lê Viên đang bị xâm nhập, xung quanh MC không có thêm lực lượng phòng thủ. Linh chi ngàn năm bị cướp đi, MC cũng bó tay, chỉ có thể nói những lời cay nghiệt, chờ ngày sau báo thù.
"Trả giá gấp trăm ngàn lần?"
Nghe vậy, Diệp Lâm khẽ mỉm cười.
Vốn dĩ anh chỉ muốn lấy đi cây linh chi ngàn năm này thôi.
Tuy nhiên, nếu Lê Viên đã nói những lời gay gắt như vậy. Bắt anh phải trả gấp nhiều lần sao?
Đã vậy thì anh sẽ nhân cơ hội này lấy thêm một vài bảo vật nữa.
Dù sao thì ở chốn chợ đen này cũng không thiếu đồ tốt đâu nhỉ?
Đúng lúc Diệp Lâm muốn đi theo nhóm nhân viên này xem bọn họ định làm gì thì…
"Dừng lại!"
Lúc này, một tiếng gầm đột nhiên phát ra từ phòng VIP trên tầng hai.
"Trương thiếu gia, chính là tên nhóc đó!"
Trong hộp, một người đàn ông mặt đầy hung ác, chỉ vào Diệp Lâm ở tầng dưới.
Người này chính là Hình Trung, người mà người nhà họ Trương vừa mới phái đến chào hỏi nhưng lại bị Diệp Lâm dùng một chiêu đánh trở về.
Trương thiếu thấy vậy thì cũng lấy làm ngạc nhiên.
Tên nhóc này không những dám động vào người của mình mà còn công khai cướp vật phẩm đấu giá của Lê Viên?
Dám cùng lúc xúc phạm hai thế lực lớn?
Có lẽ tên nhóc này bị điên rồi?
Không chỉ phòng riêng của nhà họ Trương mà những vị khách ở những phòng riêng xung quanh khác cũng chú ý tới Diệp Lâm.
Sao lại có người dám cướp linh chi ngàn năm từ tay người chủ trì đấu giá trước mặt mọi người cơ chứ?
"Thằng nhóc đó là ai mà to gan thế?"
"Cậu ta điên rồi sao? Dám đi trộm đồ của Lê Viên?"
Mọi người đang định rời đi thì lại bị Diệp Lâm thu hút.
"Tên nhóc này cũng khá có năng lực đấy."
Lúc này, một bà lão bên cạnh ông Trương nói với giọng khàn khàn.
Bà ta đã chú ý từ lúc Diệp Lâm vung tay đánh bay mấy nhân viên, không khó có thể thấy được thực lực Diệp Lâm.
"Bà Xà, bà có thể xử lý được không?" Trương thiếu gia cung kính hỏi.
"Haha..." Bà già bình thản mỉm cười: “Trương thiếu gia cứ yên tâm, giao tên nhóc này cho tôi! Tôi hứa sẽ lấy lại linh chi ngàn năm!"
Nghe vậy, Trương thiếu gia hài lòng gật đầu, trong lòng cảm thấy vui mừng, may mắn lần này có bà Xà ở đây hỗ trợ.
"Bà Xà, tôi giao nơi này cho bà." Nói xong, Trương thiếu gia nói với đám tay chân được thuê ở một bên: "Những người khác đi theo tôi, xem ra đêm nay Lê Viên thực sự gặp rắc rối rồi. Chúng ta đi ra ngoài xem xem có nhặt nhạnh được chút bảo vật nào không.”
Theo Trương thiếu gia thấy, nếu ngay cả linh chi ngàn năm trị giá hàng tỷ đồng mà người của Lê Viên cũng có thể từ bỏ thì có lẽ tối nay sẽ còn nhiều báu vật hơn.
Lúc này, Diệp Lâm và bà già kia, một người ở tầng dưới, một người ở tầng trên, hai mắt nhìn nhau.
Bà lão được kính trọng gọi là “bà Xà” lắc lắc chiếc gậy đầu rắn trong tay.
Trong chốc lát, toàn bộ phòng đấu giá tràn ngập rắn và bọ cạp từ mọi hướng.
Dày đặc và đáng sợ.
Khung cảnh bây giờ một lần nữa khiến toàn bộ hội trường phải náo động.
“Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Âm thanh phát ra từ phòng đằng kia... A! Tôi nhớ ra vị khách quý trong chiếc hộp đó là con trai cả của nhà họ Trương, gia tộc giàu nhất Phụng Thiên!"
"Nhà họ Trương, rắn! Hóa ra là vậy! Việc này chắc chắn là do cao thủ của năm đại gia tộc “Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi” đứng sau nhà họ Trương thực hiện! Có thể điều khiển được nhiều rắn như vậy chắc chắn là nhà họ Liễu, một trong năm đại gia tộc thần bí ở Phụng Thiên!"
Lúc này, Diệp Lâm cũng không khỏi giật mình, đối mặt với đàn rắn dày đặc, đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp phải tình huống kỳ quái như vậy.
"Tên nhóc, tôi không cần biết cậu là ai, mau ngoan ngoãn giao linh chi ngàn năm trong tay ra, biết đâu tôi có thể tha cho cậu một con đường sống."
"Nếu không thì cậu sẽ phải chôn thây trong bụng rắn!"
Chương 87: Một tấc cũng không nhường
Trong khi họ nói chuyện.
Hàng trăm con rắn đã dàn trận cách Diệp Lâm mười bước, đứng im không nhúc nhích.
Chúng lần lượt đứng thẳng lên, thè lưỡi ra, ánh mắt lạnh lùng, cảm giác vô cùng áp bức.
Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.
Ngay cả những vị khách trong phòng riêng trên tầng hai cũng cảm thấy sợ hãi dù chỉ quan sát từ khoảng cách xa.
Bị đám rắn vây quanh, Diệp Lâm đứng im bất động.
"Hừ!"
Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn bà già trên lầu, bình tĩnh nói: "Muốn ra tay thì cứ xuống đây đánh với tôi một trận, triệu tập những con vật này có ích lợi gì?"
Dù là rắn rết hay sư tử thì trong mắt Diệp Lâm, chẳng qua cũng chỉ như con kiến mà thôi.
"Nhà họ Liễu ở Phụng Thiên sống dựa vào rắn, đám rắn này có thể để cho cậu chết không có chỗ chôn đấy!"
Bà Xà kiêu ngạo đứng lên nói: “Tôi cho cậu mười giây để giao linh chi ngàn năm ra, nếu không, cậu sẽ chìm sâu trong đám rắn, sống không được, chết cũng chẳng xong!”
"Mười giây?"
"Không cần nhiều thời gian như vậy đâu!"
Diệp Lâm hơi khom người, chống tay xuống mặt đất, hô lớn: "Sấm sét!"
Trong khoảnh khắc, một cơn bão nhanh chóng nổi lên, lấy Diệp Lâm làm trung tâm.
Xung quanh là sấm sét chớp sáng kèm theo những cơn gió mạnh!
Ngay sau đó, một tia sét lóe lên trong hội trường đấu giá.
Mặt đất rung chuyển, sấm sét lập lòe.
Vô số sấm sét từ chỗ Diệp Lâm nhanh chóng lan ra bên ngoài.
Sấm sét đi đến đâu thì đất ở đó đều cháy sém!
Ván sàn vỡ vụn như thể vừa xảy ra động đất.
Rắn rết xung quanh rụng như sung, cháy đen và không còn sự sống.
Mọi thứ xảy ra rất nhanh.
Từ lúc Diệp Lâm ra tay cho đến khi tia sét quét qua toàn bộ hội trường, khiến tất cả rắn và bọ cạp chết như ngả rạ.
Toàn bộ quá trình chỉ có hai ba giây.
Cảnh tượng khó tin này ngay lập tức khiến khu vực tầng trên và tầng dưới im lặng như tờ.
Đặc biệt là bà Xà đang ở trong phòng riêng trên tầng hai, bà ta trợn mắt há mồm, sắc mặt tái nhợt.
Bà ta cho Diệp Lâm mười giây để suy nghĩ.
Diệp Lâm chỉ cần hai ba giây đã có thể cho bà ta đáp án.
Câu trả lời này làm bà ta khiếp đảm.
"Việc này… Làm sao có thể?"
Bà Xà không thể tin vào mắt mình.
Cho đến nay, chưa có ai có thể dùng thủ đoạn đáng sợ như vậy để tiêu diệt đội quân rắn rết mà bà ta đã nuôi dưỡng.
Công sức hai ba mươi năm vất vả đã bị đối phương phá hủy chỉ trong hai ba giây.
Xì xào.
Ngay sau đó, hội trường lại nổi lên một trận ồn ào.
Những vị khách trong mỗi căn phòng lớn lần lượt tỉnh lại sau cú sốc vừa rồi, lộ ra vẻ mặt khiếp đảm.
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi hoa mắt à? Tại sao dưới đất lại có sấm sét?"
"Mọi người mau nhìn kìa, tất cả những con rắn xung quanh đều đã chết."
"Tất cả những điều này đều do thanh niên kia làm ra sao? Điều khiển sấm sét giết chết tất cả chỉ trong vài giây? Chết tiệt, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Nhất thời, Diệp Lâm kiêu ngạo đứng đó đã trở thành tâm điểm chú ý mọi người.
Ánh đèn sáng rực trong phòng kéo bóng lưng anh dài ra, trong phút chốc, thân hình anh đứng đó như một vị thần, trấn áp toàn bộ hội trường.
Cùng lúc đó.
Chủ Lê Viên, Mạnh Chu Huyền đã yêu cầu nhân viên dọn hết bảo vật trong Lê Viên, chuẩn bị xe ô tô rồi vội vã đi ra ngoài.
"Viên chủ đại nhân." Trợ lý lo lắng nói: "Bên ngoài có đội cận vệ của Yến Kinh, mọi lối ra vào đều có người của bọn họ canh giữ, không để cho ai rời đi!"
Mạnh Chu Huyền lạnh lùng nói: "Không sao, đợi tôi ra ngoài nói chuyện với bọn họ. Nếu bọn họ ngoan cố, chúng ta sẽ tấn công mạnh tay!"
"Tôi không tin, bọn họ là một đám tàn binh bại tướng, sao có thể ngăn cản được tôi?"
Một lúc sau, mọi người ở Lê Viên, đứng đầu là Mạnh Chu Huyền, đã xuất hiện ở cổng.
Không tính những vị khách đến đây tham gia đấu giá, riêng nhân viên bảo vệ và nhân viên đã lên tới hàng nghìn người.
"Kim đại nhân!"
Mạnh Chu Huyền liếc mắt nhìn ra bên ngoài, kiêu ngạo đứng như tảng băng trong bộ trang phục dát vàng, tản ra khí tức đáng sợ có thể đẩy lùi người xa ngàn dặm.
"Họ Chu tôi thật sự không muốn đi đến bước đường này, càng không muốn dùng bạo lực với các anh em cận vệ của Yến Kinh."
"Hôm nay, Lê Viên bị các cô phong tỏa, tôi đã chấp nhận rồi! Xin Kim đại nhân giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi một con đường sống."
"Dù sao người đứng sau lưng tôi cũng không đơn giản. Một khi xung đột nổ ra giữa chúng tôi, sẽ không có lợi cho ai cả."
"Kim đại nhân, xin hãy đặt đại cục lên hàng đầu, tạo thuận lợi cho đôi bên!"
Mạnh Chu Huyền Tiêu dùng lý lẽ và tình cảm phân rõ lợi hại, hy vọng thuyết phục được Kim Lũ Y nhường đường.
Tuy nhiên, đáp lại Mạnh Chu Huyền lại là lưỡi kiếm của Kim Lũ Y.
Vút!
Kim Lũ Y vung kiếm xuống, trong khoảnh khắc, trước cửa Lê Viên đột nhiên mở ra một khoảng trống cực lớn.
Khe hở ngoằn ngoèo kéo dài hàng trăm mét, cô lập toàn bộ Lê Viên ở phía bên kia.
Sau đó, Kim Lũ Y giơ kiếm lên, cao giọng cảnh cáo.
“Kẻ nào dám bước ra khỏi Lê Viên nửa bước, chém!”
"Kẻ nào dám từ chối hợp tác với cơ quan điều tra, chém!"
"Những kẻ lâm trận rút lui, chém!"
Trong khoảnh khắc, xung quanh vang lên một tiếng loảng xoảng, tất cả hộ vệ Yến Kinh đều rút kiếm ra.
Thấy vậy, Mạnh Chu Huyền cũng xanh mặt, không ngờ Kim Lũ Y lại cố chấp như vậy, thật sự muốn đấu với ông ta đến cùng!
"Kim đại nhân!" Mạnh Chu Huyền cuối cùng cũng lớn tiếng nói: "Cô phải suy nghĩ cẩn thận! Một khi đụng đến tôi và những thứ phía sau, cô có biết sẽ liên lụy đến lợi ích của bao nhiêu người không?"
Sở dĩ nơi này được gọi là chợ đen là vì hầu hết các mặt hàng được đấu giá ở đây đều không rõ nguồn gốc. Nhưng trên thực tế, hầu hết đều do quan chức, doanh nhân giàu có thực hiện, có dây mơ rễ má rất sâu.
"Nếu sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng, đừng nói đến chỉ huy sứ của đội cận vệ như cô, cho dù cha nuôi của cô có đến thì cũng chưa chắc có thể bảo vệ được cô đâu!" Mạnh Chu Huyền cảnh cáo.
Kim Lũ Y nghiêm mặt, lạnh lùng trả lời: "Tiền trảm hậu tấu, vương quyền luôn được đặc cách! Tôi không tin, cận vệ Yến Kinh không thể khống chế được Lê Viên nhỏ nhoi của ông!"
"Đáng chết!" Mạnh Chu Huyền âm thầm chửi rủa, ông ta không thể tranh cãi với đối phương thêm nữa. Bởi vì một khi quân tiếp viện của bên kia đến, họ sẽ không thể rời đi.
“Xông lên!” Mạnh Chu Huyền ra lệnh: “Xông ra ngoài!”
"Tối nay ai có thể giúp tôi đột phá vòng vây sẽ được thưởng mười triệu tệ!"
Tục ngữ có câu, phần thưởng lớn ắt sẽ có dũng sĩ.
Các nhân viên bảo vệ ban đầu còn e ngại không dám bước tới, giờ đã quyết định đánh liều một phen.
Tim đập thình thịch, họ cầm lấy súng và gậy, lao về phía cận vệ Yến Kinh ở bên ngoài.
"Giết!"
Kim Lũ Y cũng dẫn đầu tiến lên.
"Kẻ nào ngoan cố chống cự, giết không thương tiếc!"
Chương 88: Xà ngữ
Khi bên ngoài đang rơi vào một trận hỗn chiến.
Tại hội trường đấu giá dưới lòng đất.
Diệp Lâm đang định xoay người rời đi.
Đột nhiên, bà Xà ở trên lầu lại quát lên.
"Tên nhóc kia!"
"Cậu đã phá hủy trận rắn của tôi, còn muốn bỏ đi như vậy sao?"
"Làm sao có thể dễ dàng như vậy được!"
“Hả?” Bước chân Diệp Lâm khựng lại, anh không ngờ bà già này vẫn còn dám lớn tiếng, anh nói: "Bà dám xuống đây không?"
Mặc dù Diệp Lâm không biết nhiều về " Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.”
Nhưng sau trận chiến vừa rồi có thể thấy, bà già này giỏi khống chế rắn nhưng chắc chắn không giỏi cận chiến.
Lúc này, bà ta dám ngông cuồng lên tiếng, có lẽ vì vẫn đang ở thế an toàn và vẫn còn con át chủ bài chưa dùng đến.
"Hừm! Đối phó với cậu... Sao tôi lại phải tự mình ra tay chứ!”
Bà Xà khịt mũi, nhưng còn chưa nói xong.
Đột nhiên, toàn bộ kính từ sàn đến trần trước mặt bỗng vỡ tan, một lực hút kinh khủng đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta.
Nó giống như một bàn tay mạnh mẽ kẹp chặt cổ họng Bà Xà và kéo bà ra ngoài.
"Ah!"
Cùng với một tiếng kêu sợ hãi, Bà Xà rơi từ tầng hai xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.
Bà Xà choáng váng, ở cái tuổi này, sao bà ta có thể chịu đựng được loại tra tấn này cơ chứ?
Hơn nữa, sự việc xảy ra quá đột ngột khiến bà ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị, hoàn toàn choáng váng.
Một lúc lâu sau, bà Xà mới khó nhọc đứng dậy khỏi mặt đất, đột nhiên phát hiện một chân của mình dường như đã bị trẹo, chỉ có thể dùng chiếc gậy đầu rắn để chống đỡ cơ thể.
"Thằng nhãi khốn nạn..."
Bà Xà vừa sửng sốt vừa tức giận, không ngờ Diệp Lâm lại dám làm như vậy với mình?
"Không phải bà không muốn tôi đi sao?" Diệp Lâm chậm rãi đi tới: “Còn có điều gì muốn nói thì nói thẳng trước mặt tôi đây này!"
Phịch!
Dưới áp lực của Diệp Lâm, Bà Xà liên tục lùi lại, cuối cùng loạng choạng ngã xuống đất, vẻ mặt sững sờ.
"Cậu... cậu... thằng nhãi này! Sao cậu dám vô lễ với tôi!"
"Tôi sẽ cho cậu biết tôi tài giỏi như thế nào!"
Vừa nói, sắc mặt Bà Xà đột nhiên thay đổi, từ hoảng sợ trước đó chuyển sang hung dữ và tự tin.
"Rắn thần, ra đây! Ăn thịt thằng nhóc này đi!"
Bà Xà giơ chiếc nạng đầu rắn trong tay lên, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng như đang niệm chú, nói thứ ngôn ngữ nào đó mà người khác không hiểu được.
"Xà ngữ?" Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lâm lấy làm ngạc nhiên, không khỏi cau mày.
Mặc dù cách phát âm của bà Xà không chuẩn lắm nhưng Diệp Lâm vẫn mơ hồ nghe ra xà ngữ độc đáo và khàn khàn từ trong miệng bà ta.
“Hả?” Nghe vậy, bà Rắn cũng sửng sốt: "Tên nhóc! Làm sao cậu biết tôi đang nói xà ngữ?"
Phải biết rằng xà ngữ không phải là ngôn ngữ của con người, cũng không phải là ngôn ngữ của động vật mà là một ngôn ngữ cổ xưa đặc biệt, có thể giao tiếp với sinh linh vạn vật.
Đây cũng là bí mật được truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Liễu ở Phụng Thiên, chắc chắn không phải là điều mà người bình thường có thể hiểu được.
"Haha, chỉ là tiếng động vật thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ?"
Vị sư phụ thứ chín mươi chín của Diệp Lâm được mệnh danh là người có thể nghe thấy giọng nói của mọi sinh vật và giao tiếp với chúng, tất nhiên chuyện này sẽ không thành vấn đề đối với anh.
Diệp Lâm đã học được rất nhiều cổ ngữ kỳ lạ từ vị sư phụ đó, còn tưởng kiếp này có thể mình sẽ không thể sử dụng được chúng.
Không ngờ hôm nay anh lại nghe thấy xà ngữ từ trong miệng bà già này.
Nếu không phải vì lập trường của hai người, Diệp Lâm thậm chí còn muốn chỉ ra bà ta chỗ phát âm không chuẩn, nghe thực sự rất khó chịu.
"Cậu lén học được thứ này ở đâu?" Bà Xà sắc bén hỏi.
Đối với bà ta, nếu có ai hiểu được xà ngữ thì người đó hoặc là người của nhà họ Liễu, hoặc là có người đã lén học được ngôn ngữ bí ẩn của nhà họ Liễu.
Không đợi Diệp Lâm trả lời, Bà Xà đã cười nhạo: "Mà thôi, dù sao đêm nay cậu cũng phải chết! Cho dù cậu có lén lút học xà ngữ của nhà họ Liễu thì sao chứ? Lấy cái chết ra tạ tội đi!"
Nói xong, Bà Xà lại phát ra một tiếng gầm chói tai, giống như tiếng ma quỷ gào khóc, như thể bà ta đang triệu hồi thứ gì đó.
"Tới rồi sao?"
Diệp Lâm cũng nhận thấy xung quanh mình có điều gì đó kỳ lạ.
Bên kia đang dùng xà ngữ để triệu hồi một con mãng xà khổng lồ đang ngủ say gần đó.
Rầm rầm!
Đột nhiên, trên mặt đất xuất hiện một chấn động nhẹ.
Như thể xảy ra một trận động đất nhỏ, rung chấn cũng đồng thời lan sang các phòng riêng trên tầng hai.
"Chuyện gì vậy?"
Trong phòng riêng, các vị khách bắt đầu hoảng loạn.
"Có động đất sao?”
"Sao cứ có cảm giác như mặt đất đang rung chuyển vậy!"
"Có cần phải rời đi không?"
Mặc dù cảnh tượng trước mắt lúc này đã khơi dậy sự tò mò của mọi người, nhưng mạng sống của họ vẫn quan trọng hơn.
Đúng lúc mọi người trên lầu đang hoảng loạn chuẩn bị bỏ chạy.
"Nhìn kìa!"
"Mọi người mau nhìn xem!”
"Ôi mẹ ơi, đó là con quái vật gì vậy!"
Theo tiếng kêu kinh hãi của một người, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hội trường đấu giá bên dưới.
Họ thấy mặt đất giống lún xuống một cái hố lớn như vừa va chạm với thiên thạch.
Từ trong hố, một con mãng xà khổng lồ bỗng nhiên vọt lên!
Cơ thể khổng lồ và đáng sợ gần như có thể bao quanh toàn bộ hội trường!
Chương 89: Rắn hóa rồng
Con mãng xà khổng lồ nhô lên từ mặt đất làm bụi khắp bầu trời, tạo ra một mảng tối trên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trên tầng hai.
Mọi người có mặt tại hiện trường đều sốc khi tận mắt nhìn thấy con mãng xà khổng lồ.
Ban đầu, nhiều người còn tưởng đó là một hiệu ứng đặc biệt, không thể là sự thật được.
"Làm sao có thể có con rắn lớn như vậy được?"
"Nó phải dài ít nhất vài trăm mét!"
"Nghe nói nhà họ Liễu ở Phụng Thiên đã thờ xà thần qua nhiều thế hệ!"
"Không thể nào! Chắc chắn là hiệu ứng đặc biệt hoặc là ảo giác!"
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, ánh mắt đều bị con mãng xà khổng lồ hấp dẫn, thậm chí quên mất cả sự nguy hiểm ban nãy.
"To quá…"
Lúc này, Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn con mãng xà khổng lồ với vẻ mặt không thể tin được, anh không ngờ trên đời lại có thể có một con mãng xà khổng lồ như vậy.
Với hình dáng này thì ít nhất cũng phải trăm tuổi, nếu có cơ duyên, sau này thậm chí có thể biến thành rồng. Đương nhiên, việc biến thành rồng chẳng qua là truyền thuyết mà thôi.
"Khà khà khà..."
Bà Xà nở một nụ cười nham hiểm.
"Thế nào? Cậu cảm thấy thế rắn thần được nhà họ Liễu chúng tôi tôn thờ trong nhiều thế hệ thế nào?"
“Con rắn thần này đã hàng trăm tuổi rồi, lớn hơn cả tuổi của tôi đấy.”
"Tên nhóc, bây giờ cậu đã biết sợ chưa? Đáng tiếc, bây giờ sợ hãi cũng đã muộn rồi!"
Thấy Diệp Lâm rồi lại ngẩng đầu nhìn con mãng xà khổng lồ, bà Xà thầm nghĩ chắc anh cũng giống như mọi người, trong lòng đang nổi lên sóng to gió lớn, sợ đến mức không tự chủ được.
Nhưng bà ta không hề biết, Diệp Lâm nhìn con mãng xà khổng lồ vì đang có ý định khuất phục nó.
Con thú khổng lồ hàng trăm năm tuổi này rất hiếm, thậm chí còn có giá trị hơn cả linh chi ngàn năm trong tay anh.
Dù không thể bay lên trời nhưng khả năng lẩn trốn dưới mặt đất của nó rất ấn tượng.
Nếu muốn khuất phục theo cách bình thường, e rằng sẽ tốn rất nhiều công sức.
Nhưng tình cờ là Diệp Lâm cũng biết xà ngữ, có thể thử giao tiếp với nó xem sao.
"Tên nhóc kia, có thể thật chôn thây trong miệng rắn tiên là vinh hạnh của cậu đấy!"
Bà Xà ngồi trên mặt đất, giơ quyền trượng lên, dùng xà ngữ ra lệnh cho con mãng xà khổng lồ.
“Rắn tiên, nuốt chửng tên nhóc đó đi!”
Lời còn chưa dứt, con mãng xà khổng lồ đã lập tức há cái miệng đầy máu, phát ra một tiếng rống chói tai.
Chỉ cần luồng khí đục thoát ra từ miệng nó đã khiến đất trời đảo lộn rồi.
Đôi mắt của con mãng xà giống như hai chiếc đèn lồng khổng lồ, treo cao trên không trung.
Nó nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé của Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Như thể muốn nói: “Còn chưa bõ dính răng!”
"Gào!"
Một tiếng gầm lớn khác hướng về phía Diệp Lâm.
Sau đó, nó di chuyển cơ thể to lớn của mình, nâng phần thân trên lên, lao ra như một quả tên lửa.
Cái miệng khổng lồ mở ra như vực thẳm, lao thẳng về phía Diệp Lâm.
Cảnh tượng con mãng xà khổng lồ tấn công ngay lập tức khiến hiện trường trở nên náo động, khắp nơi vang lên những tiếng ồn ào và la hét.
"Nó di chuyển rồi!"
"Tên nhóc đó chết chắc rồi!"
"Dám tranh giành linh chi ngàn năm với người giàu nhất Phụng Thiên, kết cục chỉ có một thôi!"
Đúng lúc mọi người cho rằng giây tiếp theo Diệp Lâm chắc chắn sẽ nằm trong cái miệng đầy máu của con mãng xà khổng lồ, thập tử nhất sinh.
Một số cô gái nhát gan thậm chí còn quay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng vào cảnh tượng tàn khốc sau đó.
Dù sao thì đây cũng là một con thú khổng lồ ăn thịt người.
Hầu hết những người có mặt đều sống trong nhung lụa, có thể nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu và nguyên sơ như vậy chỉ có ở trên màn hình TV mà thôi.
Ngay tức thì.
Con mãng xà khổng lồ phát động tấn công, trong nháy mắt đã tới gần.
Tất cả quá trình chỉ mất một hai giây mà thôi.
Đối mặt với khí tức đáng sợ như muốn nuốt chửng thế giới của con mãng xà khổng lồ, Diệp Lâm chỉ giơ tay lên, chỉ vào con mãng xà khổng lồ, phát ra một tiếng thì thầm như đang niệm chú.
Trong phút chốc, con mãng xà khổng lồ như bị dây cương kéo lại, thân thể đột nhiên căng cứng, bất ngờ dừng đòn tấn công lại.
Diệp Lâm và con mãng xà khổng lồ mặt đối mặt, gần trong gang tấc.
"Hãy thần phục tao!"
Đầu ngón tay của Diệp Lâm nhẹ nhàng chạm vào trán con mãng xà.
Một luồng chân khí giống như tia chớp lập tức quét qua cơ thể con mãng xà khổng lồ.
"Nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của mày!"
Con mãng xà khổng lồ run rẩy, như thể cảm nhận được sức mạnh dâng trào trong cơ thể Diệp Lâm.
Ngay lập tức, sự khinh thường trong mắt con mãng xà chuyển thành nỗi sợ hãi sâu sắc.
Dường như nó không ngờ rằng con người nhỏ bé trước mặt này lại có sức mạnh kinh khủng không kém gì mình.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Tại sao con mãng xà không di chuyển?"
"Sao trông giống như... hai người họ đang giao tiếp với nhau vậy?"
Cuộc tấn công của mãng xà đột ngột kết thúc, vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.
Ngay cả bà Xà cũng há mồm trợn mắt.
"Cậu ta thực sự có thể sử dụng xà ngữ để giao tiếp với rắn tiên?"
"Mình thậm chí không thể hiểu họ đang nói gì?"
Nhà họ Liễu nơi bà Xà ở đã nhiều đời thờ rắn tiên nên chỉ dùng những từ ngữ kính cẩn. Còn những từ như “đầu hàng”, “chết” thì đã dần bị thất truyền từ lâu, không ai biết cách sử dụng.
Vì vậy, bà Xà hoàn toàn không thể hiểu được cuộc giao tiếp giữa Diệp Lâm và con mãng xà khổng lồ.
Nhưng Bà Xà có thể nhìn thấy một người một thú đang đàm phán, bà cũng có thể cảm nhận được hình như rắn thần đang sợ hãi.
"Làm sao có thể? Sao rắn thần có thể sợ tên nhóc kia được?"
"Nhà họ Liễu đã thờ phụng rắn thần bao đời nay, sao ngài ấy có thể nghe lời tên nhóc kia được!"
Bà Xà lại đưa ra một lời thỉnh cầu khác: "Rắn thần đại nhân, ngài đừng nghe tên nhóc đó nói bậy. Nhà họ Liễu chúng tôi bao đời nay đều sùng bái ngài, kính trọng ngài như tổ tiên! Chúng ta là một gia đình mà!"
"Xin hãy mau ăn nó đi!"
Lời nói của bà Xà khiến con mãng xà khổng lồ phản ứng lại, dường như định tiếp tục tấn công.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Lâm chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu.
"Tao có phương pháp hóa rồng, có thể giúp mày hóa thành rồng, tự do lên trời xuống đất!"
Chương 90: Thuần phục mãng xà
Thử hỏi, có người nào không muốn thành tiên, có con rắn nào không muốn biến thành rồng cơ chứ?
Những lời này của Diệp Lâm giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cơ thể khổng lồ của mãng xà rung lên, hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Trong mắt nó có ba phần vui sướng, ba phần ngạc nhiên và một phần mong đợi.
"Không tin sao?"
Diệp Lâm nhận ra được sự nghi ngờ trong mắt con mãng xà, bèn đưa tay bẻ gãy một mảnh linh chi ngàn năm ném cho con mãng xà.
Con mãng xà khổng lồ mở miệng và nuốt chửng không chút do dự.
Đột nhiên, nó cảm thấy như có một quả cầu lửa bốc lên trong cơ thể mình, khiến khí huyết dâng trào.
“Tao vừa mới dùng chân khí khai thông kinh mạch khắp cơ thể mày, sau đó kết hợp với bảo vật ngàn năm để bồi dưỡng cơ thể mày.”
"Bây giờ, chắc mày đã cảm thấy một số thay đổi nhỏ rồi, phải không?"
Diệp Lâm lên tiếng nhắc nhở.
Trên thực tế, dù là người tu luyện hay động vật biến hóa đều có rất nhiều điểm tương đồng.
Ngoài những cơ duyên thích hợp ra thì còn đòi hỏi sự tích lũy những bảo vật tu luyện nữa.
Lúc này, sự nghi ngờ trong mắt mãng xà đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là niềm tin sâu sắc đối với Diệp Lâm.
Thay vì sống trong nhà của con người, để họ thờ cúng và giữ nguyên tuổi thọ có hạn, chẳng bằng ra ngoài phiêu lưu, biết đâu lại có cơ hội hóa rồng.
Rầm!
Ngay sau đó, cái đầu cao ngất của con mãng xà đột nhiên cúi xuống, nặng nề đáp xuống đất.
Diệp Lâm bay lên đầu rắn.
Sau đó, con mãng xà khổng lồ lắc lư rồi đứng thẳng lên, nâng Diệp Lâm lên không trung, nhìn xuống phía dưới.
Toàn bộ hội trường đấu giá dưới lòng đất đều thu vào tầm mắt.
"Làm sao... làm sao có thể như vậy được?"
Bà Xà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm đang đứng trên đầu con rắn như thể nhìn thấy ma, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi và ngạc nhiên.
Phải biết rằng đây chính là rắn thần được nhà họ Liễu tôn thờ bao đời nay!
Ngày thường, sức mạnh của nó rất khó lường, người bình thường khi đến gần phải hết sức cung kính.
Nhưng vào lúc này, Diệp Lâm lại có thể đứng lên trên đầu rắn thần, đạp rắn thần xuống dưới chân?
Giống như rắn thần đã trở thành vật cưỡi của Diệp Lâm vậy.
Cảnh tượng này khiến bà Xà cảm thấy vô cùng khó tin, càng khó để chấp nhận.
Chẳng lẽ họ phục vụ rắn thần còn chưa đủ tốt, chưa đủ tôn trọng sao?
Tại sao rắn thần đột nhiên quay lưng bắt tay với người khác? Lại còn sẵn lòng làm đầy tớ cho đối phương?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vào lúc này, bà Xà không phải là người duy nhất bị sốc.
Ngay cả những vị khách ở các phòng xung quanh cũng chết lặng.
Mọi người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi, anh chắc chắn sẽ bị mãng xà nuốt chửng, không chỗ chôn thây.
Không ngờ, trong chớp mắt, con mãng xà khổng lồ đã đầu hàng dưới chân Diệp Lâm.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi không dám nhìn, rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì vậy?"
"Hình như tên nhóc đó đã thuần phục được con mãng xà khổng lồ đó?"
Cái gì?
Hội trường đấu giá lại náo loạn!
"Rắn thần đại nhân!"
Bà Xà đã sử dụng tất cả xà ngữ mà bà đã học được để cố gắng khiến Thần Rắn quay trở lại bảo vệ nhà họ Liễu một lần nữa.
Nhưng lúc này, con mãng xà khổng lồ vốn đã đầu hàng Diệp Lâm lại nhìn về phía bà Rắn, trong mắt tràn đầy lạnh lùng và kiên quyết.
Không hổ danh là loài vật máu lạnh!
Sự tận tâm bao đời nay của nhà họ Liễu cuối cùng cũng không sánh được với vài lời nói của đối phương!
Mặc dù bà Xà không biết Diệp Lâm đã cho Rắn Thần ăn bùa mê thuốc lú gì.
Nhưng trong thâm tâm bà ta biết rằng bây giờ mình đã không thể làm gì được nữa.
Cuối cùng, trước áp lực từ con mãng xà khổng lồ, bà Xà sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, dập đầu xuống đất.
"Đại tiên..."
"Xin hãy tha mạng cho tôi!"
"Chỉ cần cậu chịu buông tha cho tôi, nhà họ Liễu chúng tôi sẽ không bao giờ quên ân tình của đại tiên đâu."
Bà Xà tự cho mình là đúng, lấy danh nghĩa của nhà họ Liễu ở Phụng Thiên ra, cho rằng dựa vào thực lực của gia tộc, đối phương sẽ nể mặt mà tha cho bà ta.
Thế nhưng… Diệp Lâm chỉ mỉm cười.
“Không phải vừa rồi bà còn muốn con rắn nuốt chửng tôi sao?”
"Sao vậy, không còn rắn sử dụng nữa à? Nhà họ Liễu không phải là gia tộc điều khiển rắn ư?"
Diệp Lâm đứng trên trời cao như một vị thần đang phán xét một kẻ tội đồ.
“Tôi không dám…” Bà Xà sợ đến mức không dám ngẩng đầu, liên tục kêu lên: “Tôi biết tôi sai rồi… Mong tiên nhân tha mạng.”
Diệp Lâm nói: “Tôi là người có thù ắt phải báo, hơn nữa sẽ không để quá lâu.”
“Bà định làm gì tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôi!"
Cái gì?
Nghe vậy, bà Xà sợ đến mức đột nhiên ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn Diệp Lâm.
"Đại tiên... xin tha mạng..."
Bà Xà tiếp tục cầu xin sự thương xót, tự hỏi đối phương chỉ đang hù dọa bà hay là nói thật?
Chẳng lẽ đối phương thật sự không chịu nể mặt mũi nhà họ Liễu sao?
"Đằng sau nhà họ Liễu của chúng tôi còn có nhà họ Trương, gia tộc giàu nhất Phụng Thiên..."
Bà Xà lại lôi nhà họ Trương ra.
Tuy nhiên, Diệp Lâm dường như không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía con mãng xà khổng lồ: "Này rắn! Nuốt bà ta đi!"
Rắn Bà chưa kịp nói xong thì con mãng xà đã lao về phía bà Xà như một mũi tên được bắn đi.
"Ah!"
Cùng với một tiếng thét chói tai, thân hình yếu ớt của bà Xà cùng với chiếc gậy đầu rắn trên tay đã bị con mãng xà khổng lồ nuốt chửng.
"Trời ạ!"
Cảnh tượng này ngay lập tức gây sốc cho tất cả những người có mặt!
Bởi sự việc xảy ra quá bất ngờ và quá khó tin.
Phải biết rằng, vừa rồi chính bà Rắn là người đã triệu hồi con mãng xà khổng lồ trước mặt mọi người.
Hơn nữa, mọi người cũng nhận ra thân phận của bà Xà, bà ta là con cháu của nhà họ Liễu ở Phụng Thiên, một gia đình đã tôn thờ rắn thần qua nhiều thế hệ.
Ai có thể ngờ rằng con mãng xà khổng lồ được nhà họ Liễu nuôi dưỡng lại nuốt chửng người nhà họ Liễu cơ chứ?
E rằng ngay cả bà Xà cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải chết theo cách này.
"Rốt cuộc, người thanh niên đó… là ai?"
Mọi người nhìn về phía chàng trai khó đoán đứng trên đầu rắn, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và sợ hãi.
"Là Diệp Côn Luân!"
Lúc này, một người nhiều chuyện đã lẻn ra ngoài tìm kiếm thông tin về căn phòng của Diệp Lâm.
Do sân khấu náo loạn, nhân viên không còn trông chừng nữa nên rất dễ tìm được danh sách.
Thông tin mà Diệp Lâm đăng ký khi vào đây là Diệp Côn Luân.
"Diệp Côn Luân? Là thần thánh phương nào? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến?"
Mặc dù mọi người đều xa lạ với cái tên này.
Nhưng trong trận chiến Lê Viên hôm nay, Diệp Côn Luân chính là người đã đặt ra một bảng giá mới với cái giá cao ngất ngưởng năm tỷ, giành được linh chi ngàn năm, sau đó quay sang đối đầu với nhà họ Trương ở Phụng Thiên, đánh bại nhà họ Liễu và thuần phục con mãng xà khổng lồ.
Những việc này đã đủ khiến người ta sửng sốt không thôi rồi.
Truyền thuyết về Diệp Côn Luân cứ thế lan truyền ra ngoài.
Trong lúc mọi người đều đang ngạc nhiên.
Diệp Lâm đã bay xuống, hướng về đường đi cho nhân viên sơ tán, đồng thời chỉ huy con mãng xà khổng lồ chui xuống đất.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Lê Viên, một cuộc hỗn chiến lớn cũng đã đi đến hồi căng thẳng nhất.