Lúc này, Chu Tử Ngang đang trốn ở phía sau, cho rằng mình không có gì phải lo lắng, vui vẻ xem kịch.
Không ngờ cuối cùng nó lại bị cuốn vào.
Ngay lập tức, mọi ảnh hưởng từ chiêu Ngũ Quỷ Hung Sát đều dồn lên một mình Chu Tử Ngang.
Trong chốc lát, anh mắc đủ loại bệnh tật và ho ra máu liên tục.
Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã ngất đi.
"Chu thiếu gia! Chu thiếu gia!"
Khuông đại sư nhanh chóng đỡ Chu Tử Ngang đang ngã xuống đất lên, sợ hãi phát hiện Chu Tử Ngang đã bị Ngũ Quỷ Hung Sát ăn mòn hoàn toàn, khó lòng cứu chữa!
"Sao lại như thế được?"
Khuông đại sư rơi vào hoảng loạn.
Trong thời điểm gấp rút này, dù anh ta có muốn loại bỏ các loại bệnh tật trong người Chu Tử Ngang không hề dễ dàng.
"Chu thiếu gia, cậu mau tỉnh lại đi!"
Khuông đại sư đỡ Chu Tử Ngang dậy, không biết phải làm sao.
Tục ngữ có câu, có người buồn thì cũng có người vui.
Khi Chu Tử Ngang đổ bệnh, mọi người có mặt đột nhiên khỏi bệnh, cảm thấy vô cùng khó tin.
"Hả? Cơn sốt cao của tôi lại đột nhiên biến mất rồi!"
"Cơn ho của tôi cũng biến mất rồi!"
"Đây chính là sức mạnh của thầy phong thủy sao? Đáng sợ đến mức có thể làm hại người một cách vô hình, đúng là đáng sợ!"
Mọi người đều rất sợ hãi trước những thuật phong thủy khó lường này.
Nhưng bây giờ, có vẻ như Diệp Lâm còn hơn hẳn Khuông đại sư về mảng này, thật may mắn.
"Cậu Lâm giỏi quá! Đánh bại Khuông đại sư hai lần liên tiếp!"
Mọi người không khỏi nhìn Diệp Lâm với ánh mắt kính trọng và nể phục.
Khi tỉnh táo lại, Khuông đại sư tức giận gào lên với Diệp Lâm: "Cậu nhìn việc tốt cậu làm đi!"
"Đây là thiếu gia nhà họ Chu đấy! Cậu dám hại cậu ta, nhà họ Chu sẽ không tha cho cậu đâu!"
Đối mặt với khuôn mặt tức giận của Khuông đại sư, Diệp Lâm khinh thường cười nhạo: "Nhà họ Chu suýt nữa đã hủy hoại nhà họ Bạch, bây giờ đến lượt nhà bọn họ gặp xui xẻo, mới vậy mà đã không chịu nổi rồi sao?"
"Đi đêm lắm có ngày gặp ma! Tôi chỉ muốn họ nếm trải hậu quả của việc bị ảnh hưởng bởi phong thủy mà thôi!"
"Tôi đã nói rồi, nếu nhà họ Chu không dừng tay, số phận của bọn họ sẽ còn thê thảm hơn nhà họ Bạch trước đây!"
Khuông đại sư chỉ đành cố gắng đưa Chu Tử Ngang đi bệnh viện chữa trị.
Nhưng anh ta biết rằng nếu quay về như vậy, anh ta sẽ không thể nào giải thích được với nhà họ Chu.
Anh ta sẽ khiến người ở đây phải trả giá đắt.
Nếu không sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà quay về nữa.
"Tên nhãi họ Diệp kia! Đây là cậu ép tôi đấy!"
Khuông đại sư một lần nữa giơ Vạn Tượng trong lòng bàn tay lên, nhảy lên trên cao.
Lần lượt dùng la bàn tìm ra phương hướng của Linh Tinh, Hỏa Tinh, Địa Không, Địa Kiếp, Kình Dương và Đà La, những thứ này còn được gọi là Lục Sát!
Cuối cùng, Khuông đại sư đứng ở vị trí Lục Sát.
Anh ta cắn ngón trỏ, dùng máu của chính mình để kích hoạt trận pháp phong thủy này.
"Lục Sát Tuyệt Mệnh!"
"Dù cậu có pháp khí lớn mạnh thì cũng không thể phá vỡ chiêu này dễ dàng đâu!"
"Tôi sẽ khiến các người phải chôn cất cùng Chu thiếu gia!"
Khi Khuông đại sư kích hoạt trận pháp này.
Trong phút chốc, toàn bộ đại sảnh tràn ngập cảm giác âm u.
Mọi người toát mồ hôi lạnh, cảm thấy hoang mang lo sợ, có cảm giác như sắp phải đi lên pháp trường.
Phịch... Phịch!
Mọi người lần lượt ngất đi một cách bí ẩn.
Điều này thậm chí còn đẩy bầu không khí u ám lên đến đỉnh điểm.
Rắc!
Tiếng một vết nứt vang lên.
Chiếc tủ kính nơi cất giữ trừ tà đan cũng bị khí thế đáng sợ của Lục Sát Tuyệt Mệnh lấn áp, ngay cả tấm kính cũng bị nghiền nát.
Màu sắc của viên trừ tà đan đã mờ đi ba phần.
Điều đó đã chứng tỏ sự nguy hiểm chiêu thức này!
"Anh Lâm, có chuyện gì vậy?"
Bạch Vi Vi căng thẳng nắm lấy cánh tay Diệp Lâm, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hơi thở của cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
"Lục Sát... Tuyệt Mệnh!" Sắc mặt Diệp Lâm dần dần tối đi: “Ông dám dùng thuật phong thủy ác độc này trước mặt nhiều người thường như vậy sao?"
Nếu tình huống này không được xử lý đúng cách, tính mạng của mọi người ở đây có thể gặp nguy hiểm, đó là lý do tại sao nó còn được gọi là Tuyệt Mệnh Trận!
"Hừ! Tất cả các đều do các người tự mình chuốc lấy!"
Khuông đại sư tỏ ra kiên quyết, không chịu ăn năn hối cải.
"Họ Diệp kia, không phải cậu cũng có hiểu biết về phong thủy sao? Có bản lĩnh thì hóa giải đi!"
"Cậu dám để cho Chu tiên sinh mắc đủ loại bệnh tật, tôi sẽ bắt mỗi nhân viên trong công ty của cậu phải đền mạng!"
Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, Khuông đại sư cho rằng khi trở về cũng sẽ có lời giải thích thích hợp.
Tất nhiên, vì trận pháp này mà anh ta đã hy sinh một giọt tinh huyết của mình, điều này cũng gây ra tổn hại lớn cho bản thân anh ta, không chỉ là tuổi thọ mà còn cả âm đức nữa.
Nhưng với tình hình bây giờ, anh ta không thể quan tâm đến những chuyện đó được nữa.
"Chu thiếu gia, tôi đã báo thù cho cậu rồi! Nếu cậu có mệnh hệ nào, tôi sẽ khiến tất cả những người ở đây phải đền mạng!"
Nói xong, Khuông đại định sư bế Chu Tử Ngang đang bất tỉnh rời đi.
"Dừng lại!"
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm truyền đến từ phía sau.
Khuông đại sư dừng bước, mỉm cười khiêu khích: "Sao, cậu còn chưa từ bỏ à? Vẫn muốn đấu với tôi sao?"
Diệp Lâm không trả lời mà tiến lên một bước, chân khí lưu chuyển trong tay, hóa thành sấm sét, khiến Lục Sát cũng phải run sợ.
Khuông đại sư quay đầu lại, liếc nhìn phía sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi lớn!
Anh ta nhìn thấy Diệp Lâm đang xua đuổi Lục Sát tập hợp chúng lại một chỗ như một quỷ thần.
Khuông đại sư đã từng chứng kiến nhiều cách để phá vỡ trận pháp này, nhưng chưa bao giờ anh ta thấy một màn đảo ngược ngang tàng như vậy!
Tuyệt Mệnh Trận mà anh ta thi triển thật sự có thể bị đối phương phá vỡ bằng một cái búng tay!
Đây là Lục Sát Tuyệt Mệnh đấy!
Ngay cả đối với sư phụ của anh ta, Tề đại sư, có lẽ cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn mới phá vỡ được nó.
Chẳng bao lâu sau.
Diệp Phàm dùng sấm sét tập hợp Lục Sát lại, xoay tròn chúng trong lòng bàn tay.
Sấm sét như tạo thành một cái bẫy, tập hợp Lục Sát vào trong đó.
Nhìn thấy vậy, Khuông đại sư dường như có linh cảm gì đó, vội vàng bỏ Chu Tử Ngang đang bất tỉnh lại rồi bỏ chạy.
"Trả lại cho anh đấy!" Diệp Lâm đẩy hai tay về phía trước.
Ngay khi chạy đến cửa tòa nhà, Khuông đại sư cảm thấy một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể.
Anh ta vô thức lại tiến về phía trước vài bước.
Sau đó, anh ta bắt đầu bất tỉnh và loạng choạng bước ra ngoài tòa nhà.
Ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời bên ngoài.
Cuối cùng, anh ngã phịch xuống đất.
Chết bất đắc kỳ tử!
Chương 112: Sóng gió nhà họ Diệp
Cùng lúc đó, tại nhà họ Diệp.
Sau khi xem tin tức sáng nay và báo cáo tài vụ từ công ty, ông cụ Diệp dường như già đi mấy chục tuổi, ngay cả tóc cũng trở nên bạc màu.
“Đúng là chỉ mới một ngày mà đã ngã vào đáy cốc!”
Từ khi công ty bị điều tra, bị tuôn ra các loại gièm pha, đủ loại tin tức lan tràn trên mạng.
Tuy rằng ông cụ Diệp đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, biết rằng thị trường chứng khoán sẽ là một đòn cảnh cáo đối với nhà họ Diệp bọn họ, chỉ là không ngờ rằng bọn họ lại ngã thê thảm như vậy. Đúng là một tai nạn!
Chỉ mới một ngày thôi mà nhà họ Diệp bọn họ đã bay mất vài tỷ.
Dù là ai thì cũng sẽ phải đau lòng thôi!
Lần này nhà họ Diệp bị tổn thất nặng nề, chắc là một hai năm cũng không khôi phục lại được.
Một khi giải quyết không xong chuyện này, thì rất có thể nhà họ Diệp sẽ không còn nằm trong mười đại gia tộc, mà sẽ trở thành gia tộc hạng hai.
“Tộc trưởng đừng để ý nhiều quá, cứ xem như là một lần sụp đổ thị trường chứng khoán, bình thường mà đối đãi là được.”
“Đúng vậy, cổ phiếu tăng giảm là chuyện bình thường, chờ qua đợt này là sẽ tăng lại thôi.”
“Nếu ngày mai còn tiếp tục giảm thì chúng tôi sẽ đi xin tạm dừng giao dịch. Dù sao thì cách giải quyết lúc nào cũng nhiều hơn khó khăn.”
Nhà họ Diệp sôi nổi an ủi ông cụ, rất sợ ông cụ ngạt thở, giận dữ ngất xỉu.
“Hừm…”
Ông cụ Diệp tốt xấu gì cũng là người từng trải qua đủ loại sóng to gió lớn, cũng từng trải qua vài lần sụp đổ thị trường chứng khoán, miễn cưỡng có thể tiếp thu chuyện này.
“May là vì cổ phiếu giá thấp nên không ai mua, nếu không là phiền phức lắm.” Ông cụ Diệp cười khổ, cho rằng đây là may mắn trong xui xẻo.
“Đúng vậy, chắc là các đại gia tộc sẽ nể mặt nhà họ Diệp chúng ta, không đi bỏ đá xuống giếng.” Mọi người trong nhà họ Diệp khá là lạc quan.
Suy cho cùng, mười đại gia tộc coi như là người thân trong nhà, từng có hứa hẹn ngầm là có tiền cùng nhau kiếm, có chuyện sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Còn đám gia tộc hạng hai, dù cho bọn họ mười lá gan thì bọn họ cũng không dám đối đầu với nhà họ Diệp.
Ngay lúc này, thư khí đột nhiên đến báo.
“Xảy ra chuyện rồi, ông Diệp!”
“Công ty nhà họ Tô, nhà họ Thôi, nhà họ Cát, nhà họ Đàm, nhà họ Thường điên cuồng thu mua cổ phiếu công ty chúng ta, sắp tăng tỷ lệ nắm giữ lên đến 5% rồi.”
Cái gì?
Ông cụ Diệp nghe vậy thì cảm thấy chấn động.
Mọi người trong nhà họ Diệp cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Không thể nào!”
“Năm nhà kia điên rồi sao? Sao lại bỏ đá xuống giết nhà họ Diệp chúng ta?
Ông cụ Diệp vội vàng hỏi: “Có nhà họ Triệu hay không?”
“Không có!” Thư ký lắc đầu: “Hiện nay chỉ có năm nhà kia và nhà họ Bạch mới vừa phất lên là điên cuồng mua sắm cổ phiếu của chúng ta, nhà họ Triệu chưa có dấu hiệu thu mua.”
“Nhà họ Bạch?” Nghe vậy, mọi người đều giật mình: “Là nhà họ Bạch đã từng giàu có nhất đấy hả?”
“Chỉ với cái công ty nhỏ mới vừa thành lập kia mà cũng dám ra tay với nhà họ Diệp chúng ta sao? Chẳng lẽ là muốn thay thế chúng ta?”
Ông cụ Diệp nhíu mày suy nghĩ, vốn đang lo lắng hôm nay nhà họ Triệu sẽ có một vài động thái nhỏ, kết quả không ngờ rằng nhà họ Triệu không làm gì, ngược lại là năm đại gia tộc khác cùng nhau mua cổ phiếu của nhà họ Diệp.
Người thân trong nhà đây hả?
Đầu tiên là nhà họ Triệu đang ngầm ngán chân, kế tiếp là năm nhà khác cùng mua cổ phiếu.
Dường như mọi thứ đều đã được lên kế hoạch sẵn, anh hát tôi hò.
Cả một đám cùng nhau lên sân khấu, thật sự khiến nhà họ Diệp có chút kiệt sức và khó chống đỡ.
“Không sao đâu! Đừng hoảng hốt!”
Ông cụ Diệp cố gắng bình tĩnh.
“Năm nhà kia chỉ muốn nhân cơ hội thu mua để kiếm lời thôi. Chỉ cần bọn họ không gây ra chuyện gì thì chúng ta cứ coi như hao tiền miễn tai đi.”
Chỉ một nhà họ Triệu thôi cũng đủ để nhà họ Diệp đau đầu rồi. Nhà họ Diệp thật sự không muốn đi đối đầu với năm đại gia tộc khác.
Bọn họ muốn mua cổ phiếu kiếm tiền thì cứ để bọn họ mua đi.
“Đúng vậy!” Mọi người trong nhà họ Diệp đều sôi nổi phụ họa: “Dù sao nhà họ Diệp chúng ta vẫn là cổ đông lớn nhất, bọn họ nhiều lắm chỉ có 5% thôi. Chỉ cần bọn họ không gom lại với nhau thì sẽ không gây ảnh hưởng đến địa vị của nhà họ Diệp chúng ta.”
Lúc thư ký mới đi được một lát, nhà họ Diệp đang bàn bạc xem kế tiếp phải làm như thế nào thì…
“Ông Diệp, không hay rồi!” Thư ký đột nhiên quay trở lại.
“Lại có chuyện gì nữa?”
Thấy vậy, trái tim mọi người đập thình thịch nhanh hơn.
Hiện giờ chỉ một chút gió thổi cổ lay thôi cũng đủ để bọn họ giật mình sợ hãi.
Cả môt nhà dường như đã biến thành chim sợ cành cong.
“Nói đi!” Trái tim ông cụ Diệp đập loạn liên tục, chợt cảm thấy chuyện còn tệ hơn trong suy đoán của mình.
Thư ký thở hồng hộc nói: “Sáu nhà kia cùng nắm 5% cổ phiếu, sau đó công bố thông đồng đầu tư!”
Cái gì?
Thông đồng đầu tư?
Nghe vậy, nhà họ Diệp hoàn toàn rối loạn.
Thông đồng đầu tư chính là người đầu tư thông qua thỏa thuận hoặc cách làm để hợp tác với người đầu tư khác, có được tổng số quyền biểu quyết đủ để chi phối môt công ty niêm yết.
Dùng hai chỉ để hình dung thì chính là “kết minh”.
Sau công ty kia gom hết cổ quyền lại với nhau.
“Sáu nhà, mỗi nhà chiếm 5%, kết minh lại với nhau là 30%.”
Mọi người trong nhà họ Diệp thay đổi sắc mặt, giật mình hoảng hốt.
“Bọn họ muốn trở thành cổ đông lớn nhất đây mà!”
Một khi người ngoài trở thành cổ đông lớn nhất, thì bọn họ sẽ có quyền lập mới hội đồng quản trị, đá nhà họ Diệp ra bên ngoài.
Ông cụ Diệp sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi xuống ghế, cả buổi chưa hồi hồn lại.
Phải làm sao bây giờ?
Cả nhà họ Diệp loạn hết cả lên…
Cái loại tình huống tệ nhất đã xảy ra!
“Cha!” Diệp Nguyên Cát căng thẳng nói: “Con mới vừa xem thử, tổng hết cổ phần của nhà họ Diệp chỉ có 29,8%, chúng ta sắp mất đi địa vị cổ đông lớn nhất rồi.”
Mọi người đều nhìn về phía ông cụ Diệp, chờ ông ra lệnh.
“Haizz…” Ông cụ Diệp tỉnh táo lại, đoán là gia tộc bọn họ sắp đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trăm năm nay.
Chỉ sơ sẩy một chút là sẽ rơi ra khỏi hàng mười đại gia tộc, thậm chí bị người ta cướp đoạt toàn bộ gia nghiệp.
Rốt cuộc là ai đang đối đầu với nhà họ Diệp bọn họ vậy!
“Nguyên Cát!” Ông cụ Diệp hít sâu một hơi, cần phải làm gì đó để cứu vãn tình thế mới được: “Con lập tức đi nhà họ Triệu, thay cha chào hỏi ông cụ Triệu. Dù con làm thế nào thì cũng phải gặp được gia chủ nhà họ Triệu.”
Cho đến tận lúc này, ông cụ Diệp vẫn cứ nghi ngờ chủ mưu là nhà họ Triệu.
Vậy nên, ông ta định nói chuyện với nhà họ Triệu trước.
“Nguyên Hanh!” Ông cụ Diệp tiếp tục sắp xếp: “Con lập tức đi đàm phán với năm đại gia tộc, hỏi xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.”
Sau đó, ông cụ Diệp lại bảo thư kí đi xin ngừng giao dịch, không thể để người ngoài tiếp tục trắng trợn mua cổ phần của bọn họ nữa.
Cuối cùng, ông cụ Diệp đứng dậy, chuẩn bị thay đồ ra ngoài, đi gặp một vị đại lão trong triều, cũng chính là chỗ dựa của nhà họ Diệp bọn họ.
Nếu bây giờ nhà họ Diệp muốn ngăn cơn sóng dữ, thì cần phải có chỗ dựa ra mặt gõ núi chấn hổ mới được.
Chương 113: Cha con gặp nhau
Lúc nhà họ Diệp có hành động, bên phía tập đoàn Bạch Thị cũng đã giải quyết xong tên phiền phức thiếu gia nhà họ Chu.
Khuông đại sư và Chu Tử Ngang, một người chết một người bị thương.
Diệp Lâm phái người ném bọn họ ra cửa cao ốc nhà họ Chu ở đối diện.
“Không ngờ cái gọi là bố cục phong thủy, không thấy được, không chạm được, lại có hiệu quả lợi hại như thế, đúng là giết người trong vô hình mà!”
“Xem ra ngày hôm qua nhân viên bị thương và cả lúc nãy cửa kính rơi xuống đất, đều là do nhà họ Chu âm thầm giở trò quỷ. May mà có Diệp tiên sinh ở đây, nếu không là phiền phức lắm!”
“Xem ra bản lĩnh ở phong thủy học của Diệp tiên sinh chẳng kém gì Tề đại sư cả. Chúng ta cũng nên đổi cách gọi là “Diệp đại sư” thôi.”
Sau khi tận mắt nhìn thấy Diệp Lâm và Khuông đại sư đấu pháp, cộng thêm tự mình trải nghiệm ảnh hưởng bởi phong thủy, một đám nhân viên tập đoàn Bạch Thị đều tôn sùng Diệp Lâm như là tôn kính thần linh.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Diệp Lâm đến công ty, nhưng lại vô tình mà có được uy vọng. Ở trong suy nghĩ của nhân viên, địa vị của Diệp Lâm không hề kém Bạch Vi Vi.
“Anh Lâm, anh lại đây đi!”
Bạch Vi Vi gọi Diệp Lâm lại một chỗ không người, nhỏ giọng hỏi: “Có cách nào giải quyết hoàn toàn Khốn Long Đại Trận mà anh nói không?”
Bạch Vi Vi vốn dĩ nửa tin tưởng nửa nghi ngờ về phong thủy.
Nhưng mà sau khi tận mắt nhìn thấy và tự mình cảm nhận, cô không còn nghi ngờ về tính chân thật và tính nghiêm trọng trong lời nói của Diệp Lâm.
Cô nóng lòng giải quyết nan đề một cách nhanh chóng, để tránh công ty có thêm nhiều phiền phức và nguy hiểm.
“Yên tâm đi.” Diệp Lâm tự tin mà cười nói: “Về cơ bản là đã giải quyết rồi.”
“Hả? Giải quyết rồi?” Bạch Vi Vi giật mình: “Giải quyết khi nào vậy?”
“Mới vừa rồi thôi.” Diệp Lâm nói: “Bảo đảm chưa đến một ngày, Khốn Long Đại Trận sẽ tự giải.”
Trong trận đấu pháp lúc nãy, Chu Tử Ngang đã bị năm quỷ sát ảnh hưởng. Diệp Lâm đoán vài ngày nữa nhà họ Chu tai nạn về lửa.
Nghe Diệp Lâm nói vậy, tuy rằng trong lòng còn có điều khó hiểu, nhưng mà Bạch Vi Vi cũng coi như yên lòng, định đợi xem tình hình kế tiếp.
Đúng lúc này, Triệu Uyển Đình gọi điện thoại hỏi thăm anh có rảnh hay không, có thể đến nhà cô tiếp tục chữa bệnh cho ông nội hay không.
Tuy rằng lần trước tại bệnh viện, Diệp Lâm kịp thời ra tay cứu mạng ông cụ Triệu, nhưng mà vì ông cụ Triệu trúng độc nặng lắm rồi, nên Diệp Lâm nói ông cụ Triệu nhiều lắm chỉ sống được một tháng.
Trừ khi có thể thu thập đủ thiên tài địa bảo, luyện chế ra đan dược tăng thọ.
Trải qua sự kiện Lê Viên, Diệp Lâm được mùa, tất nhiên nhà họ Triệu cũng được lợi.
“Ừ, cô đến đây đón tôi đi.” Thấy chuyện bên này cơ bản là đã giải quyết xong, anh định tự mình đi nhà họ Triệu một chuyến.
Khoảng nửa tiếng sau, Triệu Uyển Đình tự mình lái xe đến đón Diệp Lâm.
“Diệp tiên sinh, anh luyện chế đan dược tăng thọ nhanh quá đi, thật sự là vất vả cho anh rồi.”
Vừa lên xe, Triệu Uyển Đình liền chân thành mà tỏ vẻ cảm ơn.
“Tôi không luyện dược.” Diệp Lâm nói đúng sự thật: “Sau sự kiện Lê Viên hôm qua, tôi được một loại thần dược còn tốt hơn cả đan dược.”
Linh chi nghìn năm!
Không có bất cứ đan dược tăng thọ nào có hiệu quả tốt hơn linh chi nghìn năm cả!
Xe nhanh chóng chạy vào một khu biệt thự xa hoa.
Với loại đại gia tộc có tiền có quyền như nhà họ Triệu, vị trí biệt thự tất nhiên là ở nơi tốt nhất, dựa núi gần sông, chỉ là hậu hoa viên thôi mà cũng đã chiếm mấy mẫu đất.
Khoảnh khắc bước vào cửa…
“Cô Triệu! Cô Triệu!”
“Xin dẫn chúng tôi đi vào gặp ông cụ Triệu đi!”
“Chúng tôi có chuyện quan trọng cần gặp, xin cô giúp đỡ cho!”
Lúc này, hai vợ chồng Diệp Nguyên Cát bị phái đi nhà họ Triệu cầu hòa, kết quả lại bị chặn ở bên ngoài cửa, nhìn thấy xe của Triệu Uyển Đình thì vội vàng đi lên chặn xe.
Triệu Uyển Đình vốn định mặc kệ, bởi vì ông nội đã ra lệnh là không gặp bất cứ người họ Diệp nào.
Nhưng khi thấy ngoại hình của người chặn xe, Triệu Uyển Đình lập tức sửng sốt.
“Diệp tiên sinh muốn dừng xe không?” Triệu Uyển Đình hỏi ý kiến của Diệp Lâm.
Bởi vì hai người bên ngoài chính là cha ruột Diệp Nguyên Cát và mẹ kế Hứa Như Vân của Diệp Lâm.
Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm gặp cha kể từ khi ra tù.
Ông ta vẫn có dáng vẻ như cũ, chỉ là trên đầu đã thêm một ít tóc bạc.
Bởi vì gia tộc gặp được nguy cơ, khiến ông ta có vẻ nôn nóng, mất đi vẻ tự tin và ung dung của xưa kia.
Diệp Lâm không biết mấy năm mình ngồi tù, cha mình có từng nôn nóng như vậy hay không?
Chắc là không có!
Nếu không thì suốt năm năm trời, ông ta không đến mức ngay cả một lần đến thăm mình cũng không có, thậm chí còn chẳng bằng bạn học cấp ba của mình.
Có lẽ, ngay tại khoảnh khắc mình đi tù, trong lòng ông ta đã chẳng còn đứa con trai này rồi?
Cả nhà họ Diệp đều coi mình là sỉ nhục của gia tộc.
“Đi đi.” Diệp Lâm không hề do dự bảo Triệu Uyển Đình tiếp tục lái xe.
Gặp nhau cứ coi như là không thấy.
Bây giờ gặp lại có ý nghĩ gì chứ?
Dùng tình thân buộc mình phải thu tay lại hả?
Mũi tên bắn đi rồi không quay lại được!
Khi cha con bọn họ gặp nhau lần nữa, cũng là khi anh nắm giữ gia tộc.
“Ơ kìa, đợi đã… đừng đi mà!”
Thấy xe của Triệu Uyển Đình coi như không thấy ai mà chạy thẳng vào biệt thự, Hứa Như Vân tức điên lên: “Nha đầu chết tiệt kia đúng là không lễ phép, thấy tôi cũng không dừng xe, còn coi như là không thấy, tức chết tôi rồi!”
Mấy năm qua, Hứa Như Vân sống trong cuộc sống nhung lụa, đâu chịu nổi loại cảm giác bị làm lơ thế này. Bà ta có loại cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
“Ơ? Kì lạ…” Lúc này, Diệp Nguyên Cát nhìn xe hơi đi xa, lẩm bẩm: “Sao tôi cứ thấy một thanh niên khác trong xe hơi giống thằng Lâm nhỉ?”
Tuy rằng năm năm không gặp, nhưng mà Diệp Nguyên Cát vẫn có thể nhìn thoáng qua là nhận ra con trai.
“Ông mơ tưởng cái gì đấy!” Hứa Như Vân ở bên cạnh cười nhạo: “Thằng súc sinh kia bị đuổi ra khỏi nhà, ngay cả tư cách lái xe cho nhà họ Triệu cũng không có, còn muốn ngồi chung xe với đại tiểu thư nhà họ Triệu hả, nó xứng sao?”
Cứ nhắc tới Diệp Lâm là Hứa Như Vân lại tức giận, thậm chí khuôn mặt còn mơ hồ có cảm giác bị đánh đau lần trước.
Hơn nữa, không hiểu sao mà bà ta cứ cảm thấy từ lúc Diệp Lâm ra tù, chuyện gì cũng không thuận lợi, thậm chí tối qua ngay cả nhà họ Hứa bà ta cũng tự nhiên mà bị cháy nửa căn biệt thự.
“Thằng súc sinh kia, chờ tao bận xong, tao sẽ dạy dỗ mày một trận!” Hứa Như Vân oán hận nói.
Thấy vợ mình trái một câu thằng súc sinh, phải một câu thằng súc sinh, Diệp Nguyên Cát nghe mà cảm thấy hơi chói tai.
“Đủ rồi!” Diệp Nguyên Cát cắt ngang lời bà ta: “Dù thế nào thì thằng Lâm cũng là con trai tôi. Bà cứ gọi nó là thằng súc sinh, thì tôi là thằng gì? Sau này nói chuyện để ý một chút!”
Hứa Như Vân hừ lạnh: “Diệp Nguyên Cát, ông nhớ kỹ cho tôi, con trai chúng ta chỉ có một, đó chính là Diệp Trạch!”
“Thằng súc sinh Diệp Lâm kia không biết được người đàn bà kia sinh ra ở đâu nữa! Có liên quan gì đến ông hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Nguyên Cát lúc trắng lúc xanh, không nói thêm gì nữa.
Chương 114: Máy dò sinh mệnh
Diệp Lâm đi theo Triệu Uyển Đình vào trong đại sảnh biệt thự nhà họ Triệu.
“Chị Hi Dao?”
Triệu Uyển Đình mới vừa đi vào trong đã gặp được một người ngoài ý muốn.
Con gái Triệu Hi Dao của bác cả.
“Uyển Đình, em về rồi hả?” Triệu Hi Dao cũng đứng dậy, cười chào hỏi em họ.
“Chị Hi Dao, sao chị về đột nhiên vậy ạ?” Triệu Uyển Đình vội vàng đi lên, nhiệt tình hỏi thăm.
“Chị nghe nói ông nội đột nhiên bị bệnh, nên mới nhanh chóng trở về từ nước ngoài.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Hi Dao liền đi du học nước ngoài. Bởi vì việc học bận rộn, cho nên bình thường một năm về nhà chỉ có một hai lần.
Sau vài câu chào hỏi, Triệu Uyển Đình thấy bên cạnh Triệu Hi Dao còn có một người nước ngoài.
Ngoại hình đẹp trai, hình tượng con người rắn rỏi phương Tây. Nếu không phải vì trông khá lớn tuổi, thì Triệu Uyển Đình sẽ nghi ngờ ông ta là bạn trai ở nước ngoài của chị họ.
“Đây là bác sĩ Peter.” Triệu Hi Dao hào phóng giới thiệu: “Là thầy hướng dẫn đại học của chị.”
Hai người bắt tay chào hỏi.
Sau đó, Triệu Hi Dao lại tiếp tục kiêu ngạo mà giới thiệu: “Lần này chị mời thầy đến đây, nhân tiện mang theo thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất của phòng thí nghiệm bọn chị đến đây để cho ông nội dùng thử.”
Thành quả nghiên cứu khoa học?
“Là gì vậy?” Triệu Uyển Đình tò mò hỏi, thầm nghĩ là thứ có thể cứu mạng ông nội hả?
“Là cái này!” Triệu Hi Dao chỉ vào cái máy bên cạnh, nói: “Đây là máy dò sinh mệnh, là thành quả nghiên cứu mới nhất của phòng thí nghiệm bọn chị!”
“Nó có thể kiểm tra đo lường chính xác vòng đời của một người dựa trên các chỉ số trên cơ thể người.”
Cái gì?
Nghe vậy, không chỉ là Triệu Uyển Đình, mà ngay cả Diệp Lâm cũng nhìn về phía cái máy kia vài lần.
“Nói cách khác, cái máy này có thể kiểm tra đo lường chính xác một người có thể sống được bao lâu, đúng không?” Triệu Uyển Đình ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Triệu Hi Dao gật đầu: “Hơn nữa, tuổi càng lớn, tỷ lệ chính xác sẽ càng cao, hiện giờ nó đã được sử dụng rộng rãi trong lĩnh vực y tế, được khen ngợi rất nhiều.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giải thưởng y học Nobel năm nay sẽ trao cho thầy hướng dẫn Peter của chị!”
Y học phương Tây cho rằng máy dò sinh mệnh có ý nghĩa vượt thời đại. Và nhóm của Peter chính là nhóm được cho rằng có khả năng rất cao với giải thưởng y học Nobel.
“Đều là công lao của mọi người.” Peter khiêm tốn nói: “Khi ấy, tất cả thành viên của phòng thí nghiệm đều sẽ được hưởng vinh dự này, đương nhiên là kể cả cô, cô Triệu.”
Nghe vậy, Triệu Hi Dao vừa kích động lại vừa kiêu ngạo, tràn đầy cảm giác tôn sùng kính trọng thầy hướng dẫn của mình.
“Vậy cho ông nội dùng thử chưa?” Triệu Uyển Đình không hề có hứng thú với giải Nobel gì đó. Cô chỉ muốn biết kết quả.
Nghe vậy, mặt mày Triệu Hi Dao trở nên ảm đạm vài phần.
“Đáng tiếc.” Triệu Hi Dao lắc đầu nói: “Theo số liệu trên máy, ông nội chỉ còn sống được hơn hai mươi ngày thôi.”
“A!” Nghe vậy, Triệu Uyển Đình giật mình, không nhịn được nhìn Diệp Lâm một cái, thầm nghĩ: đúng là giống như suy đoán của Diệp tiên sinh! May mà còn có Diệp tiên sinh!
Có đáp án từ máy dò sinh mệnh, Triệu Uyển Đình càng thêm tin tưởng Diệp Lâm.
“Có điều cũng không cần phải bi quan.” Triệu Hi Dao lạc quan cười nói: “Chị định dẫn ông nội đi nước ngoài tìm thầy trị bệnh. Ở đó có bác sĩ giỏi nhất và thiết bị tốt nhất, có khi sẽ sáng tạo kỳ tích.”
“Hơn nữa, thầy hướng dẫn của chị cũng đã đồng ý là sẽ giúp đỡ tìm đội ngũ chuyên gia giỏi nhất.”
Peter gật đầu nói: “Tôi có khá nhiều bạn học trở thành chuyên gia trong lĩnh vực y học. Tôi sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ.”
Nghe vậy, Triệu Uyển Đình cũng có ý định muốn đi, rốt cuộc thì y học phương Tây vẫn tiến bộ hơn một chút.
Nếu không có Diệp Lâm thì cô chắc chắn sẽ cùng ông nội đi một chuyến thử vận may.
“Không cần đi nữa.” Triệu Uyển Đình cười chỉ Diệp Lâm: “Suýt chút nữa quên giới thiệu với chị. Đây là Diệp thần y, mấy ngày hôm trước anh ấy đã cứu ông nội một mạng.”
“Hôm nay anh ấy còn mang theo thần dược kéo dài tuổi thọ, ít nhất có thể khiến cho ông nội sống thêm mười năm.”
Vừa nghe vậy, Triệu Hi Dao và thầy hướng dẫn Peter đều nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và không tin tưởng.
Triệu Uyển Đình khách sáo với vị khách do chị họ dẫn đến. Còn Triệu Hi Dao thì lại có vẻ lạnh nhạt, thậm chí là có chút xa lánh vị khách do em họ dẫn đến.
“Anh là Diệp Lâm hả?” Triệu Hi Dao mặt mày lạnh nhạt: “Tôi đã nghe ông nội nói chuyện của anh rồi.”
“Tôi không cho rằng anh có thể cứu mạng ông nội tôi.”
“Nếu anh không có tài học thật sự thì tốt nhất là hãy ngoan ngoãn thừa nhận đi. Bởi vì tôi học y, và thầy hướng dẫn của tôi lại là chuyên gia y học. Đừng để bọn tôi vạch trần anh!”
Nghe vậy, Triệu Uyển Đình vội vàng ngăn lại: “Chị Hi Dao, chị đừng nói bậy! Diệp tiên sinh thật sự rất lợi hại! Anh ấy không phải kẻ lừa đảo!”
“Đúng vậy!” Lúc này, ngay cả ông cụ Triệu cũng đứng về phía Diệp Lâm: “Nếu không có Diệp tiên sinh thì chắc ông đã không còn sống nữa rồi.”
Dù vậy, Triệu Hi Dao vẫn cứ còn nghi ngờ về đoạn miêu tả được cứu sống kia: “Ông nội, mọi người không hiểu y học, đừng để anh ta lừa gạt. Có lẽ lúc ấy anh ta chỉ là vừa lúc cứu tỉnh ông thôi.”
Thấy đối phương cứ dùng thân phận học y bày ra vẻ hơn người, dường như trong mắt bọn họ cứ không phải Tây y thì đều là kẻ lừa đảo.
Vậy nên Diệp Lâm cũng có chút tức giận, lên tiếng: “Các người đều hiểu y học, thậm chí sắp lấy được giải Nobel, vậy các người có cách cứu ông cụ Triệu không? Kể cả khi chỉ làm ông ấy sống thêm một hai năm nữa?”
Diệp Lâm vừa dứt lời, Triệu Hi Dao và Peter đều nghẹn họng.
Lần này bọn họ tới đây, chỉ có thể dùng máy dò sinh mệnh kiểm tra xem ông cụ có thể sống được bao lâu, chứ không có bản lĩnh kéo dài mạng sống cho ông cụ.
“Chính vì bọn tôi thật sự hiểu y học, nên mới tôn sùng lý tính của khoa học.” Triệu Hi Dao không phục nói: “Sinh lão bệnh tử vốn là pháp tắc tự nhiên, không ai có thể thay đổi.”
“Ai nói không thể?” Diệp Lâm hờ hững nói: “Chuyện mà các người không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được.”
“Tôi làm được!”
Lúc này, Triệu Uyển Đình cũng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, lần này Diệp tiên sinh có mang theo thần dược kéo dài tuổi thọ đến đây. Chị Hi Dao, chờ lát nữa là chị sẽ biết.”
“Kéo dài tuổi thọ hả?” Triệu Hi Dao tỏ vẻ khinh thường, đồng thời càng thêm chắc rằng Diệp Lâm là kẻ lừa đảo: “Nếu trên đời thật sự có loại thần dược này thì giải thưởng Nobel năm nay trao cho anh ta luôn cũng được!”
Peter cũng cười nói: “Người anh em, có thể lấy thần dược của anh ra cho chúng tôi kiểm tra thử xem không?”
“Máy dò sinh mệnh do đội ngũ chúng tôi phát minh ra, không chỉ có thể kiểm tra cơ thể người, mà còn có thể kiểm tra các loại dược vật.”
Triệu Hi Dao cũng nói: “Đúng vậy, nếu thần dược của anh có thể dùng được thì cứ lấy ra cho chúng tôi xem, để máy móc báo ra đáp án!”
Chương 115: Kết quả kiểm tra
Thật ra đa số người ở đây đều nghi ngờ về cái thứ gọi là thần dược do Diệp Lâm mang đến.
Đến khi nghe Peter nói máy dò sinh mệnh của ông ta có thể kiểm tra dược phẩm, mọi người nhà họ Triệu đều tỉnh táo hẳn lên, cho rằng dùng máy móc kiểm tra dược liệu là bảo đảm nhất.
“Đã có sẵn máy móc tốt được vận chuyển từ nước ngoài về rồi, vậy thì thử kiểm tra đi.” Cha của Triệu Hi Dao là Triệu Thiên Thông lên tiếng phụ họa: “Diệp thần y, cậu thấy sao?”
Triệu Thiên Thông vốn dĩ mang lòng nghi ngờ Diệp Lâm. Hôm nay vừa lúc mượn cớ có máy móc do con gái mang về, đi thử thật giả của đối phương.
Còn hai cha con Triệu Bình Minh và Triệu Uyển Đình thì lại hơi do dự.
Nếu thật sự kiểm tra dược liệu thì có vẻ không tin tưởng Diệp Lâm.
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Ông cụ Triệu cười sang sảng: “Diệp thần y, lấy dược liệu do cậu chuẩn bị ra đi, không cần kiểm tra, tôi tin tưởng cậu.”
Dù người khác nói thế nào thì ông cụ Triệu cũng khá là tin tưởng Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì cậu ta chính là người mà Lưu thần y Lưu Nhất Đao khâm phục và muốn nhận làm thầy, sao có thể là kẻ lừa đảo cơ chứ?
Hơn nữa, mình chỉ còn sống được hơn hai mươi ngày, dù có là thuốc độc thì cũng không sao.
“Hừ!” Triệu Hi Dao lại khiêu khích: “Anh không dám lấy dược liệu ra kiểm tra, chứng tỏ trong lòng anh có quỷ! Chân lý càng chứng minh càng rõ ràng, anh rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Peter tiếp tục nói: “Không tốn nhiều thời gian, cũng sẽ không làm hư diệu hiệu, cái máy kia chỉ phân tích thành phần dược liệu thôi.”
Đối mặt với thái độ hùng hổ của hai người họ, Diệp Lâm có vẻ ung dung bình tĩnh: “Tôi sợ cái gì hả?”
“Các người muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra đi!”
“Có điều…” Diệp Lâm nhìn cái máy kia: “Tôi cho rằng cái máy của các người không thể kiểm tra ra được dược liệu của tôi.”
Máy móc cũng chỉ là máy móc mà thôi.
“Ha ha!” Peter ngạo nghễ nói: “Chúng tôi đã đưa hết tất cả dược phẩm có trên đời này vào trong máy móc. Không thể nào có tình huống không kiểm tra ra được.”
Diệp Lâm không nói gì thêm nữa, dứt khoát lấy ra một góc nhỏ linh chi nghìn năm.
“Đây là cái gì vậy?” Thấy vậy, Triệu Hi Dao nhíu mày nói: “Đây là thần dược mà anh nói đó hả?”
Không chỉ có Triệu Hi Dao nghi ngờ, mà ngay cả Triệu Uyển Đình cũng hơi thất vọng.
Bởi vì cái thứ kia không hề giống với thần dược trong tưởng tượng của cô.
“Ha ha…” Triệu Thiên Thông bật cười thành tiếng.
Nói cái thứ bình thường kia là thứ có thể giúp ông cụ sống thêm mười năm, thì ngay cả tác dụng là an ủi tâm lý cũng sẽ không có.
Muốn làm thuốc giả thì cũng phải làm cho có tâm một chút chứ!
“Đây là linh chi nghìn năm!” Diệp Lâm không nói nhiều, đưa góc linh chi qua: “Lấy đi kiểm tra thử xem, xem có ra kết quả hay không!”
Peter nghe vậy thì thầm nói cái thứ nhỏ xíu này cũng dám nói là nghìn năm nữa hả?
Ở trong lòng ông ta, Diệp Lâm gần như có thể sánh với kẻ lừa đảo.
Vì vậy, Peter im lặng cầm cái thứ gọi là linh chi nghìn năm để vào trong máy dò sinh mệnh, chọn chế độ kiểm tra dược vật.
Máy dò sinh mệnh khởi động, bắt đầu rà quét.
Hơn mười phút sau, mọi người vẫn còn nhìn chằm chằm vào cái máy kia.
“Tít tít tít!”
Máy móc bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
Một câu chữ tiếng nước ngoài hiện lên trên màn hình.
Dịch sang là: không thể phân biệt dược vật, xin cẩn thận khi dùng.
“Ha ha!” Thấy vậy, Triệu Hi Dao càng thêm chắc chắn mà chỉ vào màn hình: “Cần tôi dịch cho anh nghe không?”
Có điều, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như cũ: “Tôi đã nói là máy móc của các người không kiểm tra ra được.”
Rốt cuộc thì đây chính là linh chi nghìn năm cực kì hiếm thấy!
Dù cho cái máy kia có hết tất cả các dược vật trên toàn thế giới, nhưng nếu chưa có thành phần của linh chi nghìn năm, thì tất nhiên là sẽ không kiểm tra ra được trong lần kiểm tra đầu tiên.
Giống như một người chưa từng ăn con cua, lần đầu tiên nhìn thấy con cua cũng không biết cái con kia là con gì.
Con người có thể dựa vào kinh nghiệm để suy đoán. Máy móc không có sinh mệnh và trí tuệ, chỉ có thể đưa ra kết luận sai lầm.
“Đừng dát vàng lên thuốc giả của anh!” Triệu Hi Dao cho rằng Diệp Lâm đang ngụy biện: “Cái thứ anh lấy ra không hề tồn tại trong kho dược liệu, nói gì đến dùng nó để cứu người!”
Peter nói với ông cụ Triệu: “Ông cũng thấy kết quả rồi. Nếu máy móc đưa ra kết quả là cẩn thận khi dùng, thì ông hãy vì sức khỏe của mình, đừng nên mạo hiểm.”
“Đúng rồi cha!” Triệu Thiên Thông nói: “Chúng ta phải tin tưởng khoa học. Lỡ như cha uống cái thứ thuốc lạ kia, rồi sống không đến hai mươi ngày thì sao?”
Nghe vậy, ông cụ Triệu cũng hơi do dự.
“Diệp tiên sinh… chuyện này là sao vậy?” Triệu Uyển Đình không biết nên tin tưởng máy móc do chị họ mang đến hay là nên tin tưởng Diệp Lâm.
Trong nhất thời, đại sảnh nhà họ Triệu tràn đầy nghi ngờ.
Một bên là máy móc rất có khả năng đoạt giải Nobel y học năm nay.
Một bên tự xưng là thần y có thể cứu sống cả người chết.
Rốt cuộc nên tin tưởng bên nào đây?
“Tôi đã đưa thuốc đến rồi. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước!” Thấy vậy, Diệp Lâm cũng không muốn nói thêm nhiều nữa.
Dù sao thì mình đã tận tình tận nghĩa, không thẹn với lương tâm. Nếu nhà họ Triệu nghi ngờ mình, thì coi như là hai bên đã thanh toán ân oán xong hết rồi, từ đây không qua lại nữa là được.
“Anh đứng lại cho tôi!” Triệu Hi Dao không chịu bỏ qua: “Anh lấy thuốc giả đi lừa ông nội tôi và lừa nhà họ Triệu tôi, lừa không được liền muốn đi luôn hả?”