Ban đêm.
Gió lạnh thổi từng cơn, ánh trăng thật dễ chịu.
Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp.
Cơn giận tích tụ trong lồng ngực nhiều năm của Diệp Lâm cuối cùng cũng được giải phóng.
Cả người không khỏi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là lần này về nhà không thấy cha anh.
Nhưng khi nghĩ đến từ khi cha mình cưới mụ hồ ly tinh kia càng thêm xa cách lạnh nhạt với đứa con trai như anh, thậm chí còn cho phép bà ta tuỳ ý ra tay tống anh vào tù.
Diệp Lâm không tin cha mình sẽ không biết nội tình?
Người cha vô tâm như vậy, không có cũng không sao.
Nhưng… Bây giờ bản thân anh, một là không có tiền, hai là không quyền lực, ba là không có thế lực.
Một mình đối mặt với nhà họ Diệp không khác gì con kiến lay cây lớn.
Tuy nhiên, những thứ này sẽ sớm có.
"Vậy trước tiên đi gặp người của Tam sư phụ trước đã."
Sư phụ thứ ba của Diệp Lâm từng là người giàu nhất thế giới.
Dù hiện tại gia thế sa sút nhưng vẫn có một số tài sản, những thứ đó có thể trợ giúp anh làm được việc.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Là Triệu Uyển Đình gọi đến.
"Anh Diệp, tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn đãi anh một bữa và trả cho anh một triệu còn lại."
"Được!"
Thấy trời đã muộn, Diệp Lâm cũng có chút đói bụng nên đã đồng ý.
Đi đến khách sạn lớn bảy sao đã hẹn trước.
Diệp Lâm bước vào sảnh tầng một.
Trang trí nội thất sang trọng truỵ lạc.
Diệp Lâm nhìn quanh, không thấy Triệu Uyển Đình trong đám người đang dùng bữa mà lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác.
Cô ấy có dáng người duyên dáng, mái tóc đen như mây. Gương mặt của cô ấy rất đẹp, làn da trắng như ngọc.
Cô ấy chỉ có một mình, ngồi đó, như thể có vẻ đẹp riêng, thanh nhã và quyến rũ.
"Susan!"
Diệp Lâm chủ động bước tới, mỉm cười chào hỏi.
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, Susan thản nhiên ngước lên.
Vừa nhìn thấy người gọi mình là Diệp Lâm, trong mắt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó là kinh ngạc mừng rỡ.
"Diệp Lâm?"
Susan kích động đứng dậy, nhìn đối phương từ trên xuống dưới, xác định mình không nhận nhầm người rồi mới hỏi tiếp.
"Anh đã ra ngoài rồi à?"
"Ừm!"
Diệp Lâm gật đầu: “Hôm nay tôi mới ra ngoài.”
"Thật tốt quá!"
Từ tận đáy lòng Susan cảm thấy mừng cho Diệp Lâm.
Hai người là bạn cùng lớp ở trường trung học, hơn nữa còn là bạn cùng bàn trong một học kỳ.
Sau khi tốt nghiệp, Diệp Lâm bị giam, Susan là người duy nhất đến thăm anh trong tù.
Hành động tử tế này khiến Diệp Lâm ghi nhớ suốt đời không quên.
Bởi vì đối với Diệp Lâm lúc ấy đang đau đớn và tuyệt vọng thì nó không kém gì một tia sáng, mang lại cho anh dũng khí để tiếp tục kiên trì.
Khi đó, Diệp Lâm thề trong lòng, nếu có một ngày có thể sống sót ra khỏi ngục, anh nhất định sẽ báo đáp ân tình này.
Chỉ không ngờ là hôm nay ra tù ngày đầu tiên lại được gặp cô ấy.
Susan mời Diệp Lâm ngồi xuống, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
"Cậu ăn ở đây một mình à? Sao còn chưa gọi món?"
Diệp Lâm thấy bàn trống, đang định kêu người phục vụ gọi món.
"Cô Tô, sao vậy? Không phải cô đến đây để xem mắt với tôi sao? Tại sao lại có người đàn ông khác ở đây?"
Lúc này, một người đàn ông bụng phệ đột nhiên đi tới đứng cạnh bàn.
Giống như một người chồng phát hiện ra vợ mình lừa dối mình, anh ta trừng mắt hung dữ nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao to, mặc đồ hiệu, giàu có vô cùng.
Tuy nhiên tuổi còn trẻ như vậy mà đã hơi hói, bước đi yếu ớt, đôi mắt tối sầm, hiển nhiên là bị tửu sắc đào rỗng cơ thể.
Susan muốn xem mắt với người đàn ông này sao?
Diệp Lâm cau mày, hiển nhiên người trước mặt nhất định không phải người xứng đôi với cô ấy.
“Thật xin lỗi, Tạ thiếu gia.” Susan lúng túng đứng dậy, vội vàng giải thích: “Đây là bạn cùng lớp của tôi…”
"Tôi không quan tâm anh là ai?" Tạ thiếu gia chỉ vào Diệp Lâm, dùng giọng ra lệnh: "Lập tức cút đi cho ông đây!"
"Susan là người phụ nữ của tao, tốt nhất mày đừng nghĩ lung tung! Cút nhanh đi!"
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Lâm về người này vốn không tốt, lại nghe thấy những lời nói bẩn thỉu của anh ta, vừa không tôn trọng mình lại không tôn trọng Susan.
Nếu không có Susan xuất hiện, Diệp Lâm đã sớm tát bay anh ta.
"Susan, chúng ta đã nhiều năm không gặp, hôm nay tôi đãi cậu. Cậu cũng không cần phải xem mắt gì đó nữa.”
"Hơn nữa loại người này không xứng với cậu!"
Lời này vừa nói ra, Tạ thiếu gia ở một bên lập tức nổi giận.
"Tao không xứng ư?"
"Vậy chẳng nhẽ một thằng nhãi nghèo như mày lại xứng à?"
Tạ thiếu gia đánh giá Diệp Lâm, thấy anh mặc đồ vỉa hè. Toàn thân không quá năm mươi tệ thì nhận định đây là một kẻ nghèo hèn. Sao có thể đánh đồng với mình đang mặc đồ hiệu nổi tiếng?
"Còn muốn giả vờ mời khách ăn cơm à? Hừ, mày cũng không nhìn thực đơn xem. Đồ ăn trên đó có phải thứ mày có thể mua nổi không?"
Susan cũng biết rằng khách sạn này có cấp bậc rất cao và mức chi tiêu tối thiểu cũng đã vài nghìn.
Cô ấy sợ Diệp Lâm mới ra tù, trên người không có bao nhiêu tiền.
Vì thế nói: "Tôi mời cậu bữa ăn này."
"Cô mời ư?"
Tạ thiếu gia hiếm khi thấy Susan chủ động lên tiếng tích cực bảo vệ thằng nhãi nghèo kia trước mặt mình như vậy thì tức giận hét lớn.
"Phục vụ!"
Tạ thiếu gia lập tức gọi phục vụ, khiển trách: "Các người làm việc kiểu gì đây? Loại chó con mèo con nào cũng có thể vào nơi này à? Những kẻ ăn xin hôi hám như vậy cũng xứng ngồi ăn cùng với chúng tôi hả? Phí hội viên của chúng tôi trả để trưng cho đẹp à?"
Người phục vụ bị mắng vào mặt, chỉ có thể liên tục xin lỗi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tạ thiếu gia chính là hội viên cấp cao của khách sạn, mỗi năm anh ta chi hàng trăm nghìn vào đây nên không thể đắc tội.
Nhìn Diệp Lâm mặc quần áo bình thường đang ngồi kia, người phục vụ không tránh khỏi việc lấy quần áo nhìn người, chuẩn bị khuyên anh rời đi.
"Thưa ngài, ngài đã sẵn sàng gọi món chưa?"
"Chúng tôi đang muốn gọi món!" Susan giành nói trước: "Đưa thực đơn cho tôi!"
Người phục vụ không nhúc nhích, ngượng ngùng cười nói: "Bởi vì chúng tôi nhận được khiếu nại của khách hàng, trước khi gọi món, chúng tôi cần xác minh tài khoản của hai vị để xem có đủ khả năng chi tiêu ở đây không."
Khi nghe được anh ta muốn xác minh tài khoản, Susan chợt nổi giận.
"Cái gì? Sợ chúng tôi không đủ tiền ăn sao? Thật đúng là coi thường người khác!"
Susan nói với Diệp Lâm: "Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác ăn đi."
Diệp Lâm bình tĩnh lắc đầu, ra hiệu Susan bình tĩnh lại. Anh không phải là loại người dễ dàng lùi bước.
"Không phải chỉ là xác minh tài khoản thôi sao? Vậy để họ xác minh đi."
Nói xong, Diệp Lâm lấy thẻ ngân hàng Triệu Uyển Đình đưa cho mình và bảo người phục vụ kiểm tra.
"Hừ, giả vờ giả vịt!" Tạ thiếu gia không ngờ Diệp Lâm lại dám xác minh tài khoản của mình, vì thế không khỏi cười lạnh nói: "Tao muốn xem trong thẻ của mày có bao nhiêu tiền! Dám giả vờ ở trước mặt tao!”
Tiếng ồn bên này cũng thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh.
Nhiều người quen biết Tạ thiếu gia cũng tham gia cổ vũ.
"Tạ thiếu gia, sao vậy, tức giận như thế sao?"
"Có muốn tôi gọi người đến giúp không?"
Tạ thiếu gia trả lời: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần mọi người lo lắng.”
"Thằng nhãi này không biết tốt xấu, tôi đã nhờ phục vụ xác minh tài khoản của nó, lập tức có thể đuổi nó đi!"
Ngay khi mọi người nghe về việc xác minh tài khoản, cũng lập tức hứng thú.
"Thoạt nhìn thì có vẻ là một thanh niên nghèo. Trong thẻ thì có bao nhiêu tiền chứ?"
“Nếu tiết kiệm tiền ăn một bữa ở đây thì về lại phải ăn mì gói cả tháng phải không?”
"Nếu vượt quá 100.000 tệ thì tôi sẽ ăn cái bàn này ngay tại đây!"
Chương 7: Cút ra ngay
Vào lúc mọi người đang chờ xem Diệp Lâm bị cười nhạo.
Thì Nnười phục vụ cũng vội vàng quay lại.
"Thế nào rồi? Trong thẻ của nó không có bao nhiên tiền nhỉ? Ngay cả phí thành viên cũng không đủ tư cách đóng đúng không?" Tạ thiếu gia lạnh lùng nói: "Nhanh chóng đuổi thành nhãi này ra ngoài đi!"
Không ngờ lần này người phục vụ lại phớt lờ Tạ thiếu gia cố ý gây rối mà thay vào đó dùng cả hai tay đưa lại thẻ ngân hàng cho Diệp Lâm.
"Ngài Diệp, đây là thẻ của ngài, đây là thực đơn. Xin thứ lỗi cho sự hiểu lầm vừa rồi. Bây giờ hai người có thể gọi món. Chúc ngài dùng bữa vui vẻ."
Những người xung quanh nhìn thấy chuyện này thì thầm kinh ngạc, điều này chẳng phải khác xa với những gì họ mong đợi sao?
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tạ thiếu gia trừng mắt hỏi người phục vụ: "Sau khi cậu xác minh tư cách xong không phải là nên đuổi nó đi sao? Tại sao lại bắt đầu phục vụ nó chứ?"
Người phục vụ nói: "Ngài Tạ, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi. Số dư trong thẻ của quý ông này đủ để chi tiêu ở đây."
“Nó có bao nhiêu tiền?” Tạ thiếu gia không tin.
"Một triệu tệ!" Người phục vụ thành thật nói.
Nghe được con số này, mọi người không khỏi kinh ngạc, tất cả đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phải biết rằng, một triệu tuy không nhiều nhưng cũng không ít. Mặc dù ở đây có rất nhiều triệu phú, thậm chí trị giá hàng trăm triệu nhưng phần lớn tài sản của họ là bất động sản hoặc chứng khoán, rất ít người trong số họ có số dư hàng triệu trong thẻ.
Lấy Tạ thiếu gia làm ví dụ, nếu lúc này yêu cầu anh ta đưa ra một triệu thì anh ta cũng không lấy ra được. Anh ta không có nhiều tiền dư như vậy.
Không ngờ rằng thằng nhãi nghèo trong mắt Tạ thiếu gia ấy tiện tay cũng có thể móc ra tiền, hơn nữa còn nhiều hơn so với mình.
Tình cảnh bây giờ thật là xấu hổ.
"Không thể nào, sao lại như thế được? Cậu kiểm tra chính xác chưa?"
Tạ thiếu gia nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm, vẫn có chút khó tin.
Thằng nhãi này là ai?
Dân di cư sao?
"Hả? Không đúng, sao tôi thấy thằng nhãi này quen quen nhỉ?"
Tạ thiếu gia cẩn thận quan sát Diệp Lâm, càng nhìn càng có cảm giác như đã từng thấy ở đâu đó.
"À… Tôi nhớ ra rồi!"
"Mày là... mày chính là người được nhắc đến trên bản tin sáng nay. Đại thiếu gia nhà họ Diệp vừa mới ra tù đã bị trục xuất… Diệp Lâm!"
Đại thiếu gia của nhà họ Diệp!
Diệp Lâm?
Cái tên này vừa được nhắc đến đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt ở đây.
Cho dù sáng nay chưa xem tin tức thì ở Yến Kinh có ai mà không biết uy thế của nhà họ Diệp?
Kể từ khi liên hôn với nhà họ Hứa, một trong mười gia tộc giàu có hàng đầu, nhà họ Diệp phát triển nhanh chóng, lọt vào hàng ngũ mười gia tộc giàu có hàng đầu, danh tiếng lẫy lừng, không ai không biết.
Tạ thiếu gia lập tức hiểu được tiền trong thẻ của Diệp Lâm là vì sao mà có.
Vì thế anh ta cười khẩy nói: "Xem ra một triệu trong thẻ của mày là phí khi bị đuổi ra khỏi nhà đúng không? Chỉ một triệu là đuổi được mày đi, thật rẻ mạt!”
Nếu Diệp Lâm vẫn là con trai lớn nhà họ Diệp thì dù có trăm lá gan Tạ thiếu gia cũng không dám chọc tức anh.
Nhưng bây giờ Diệp Lâm đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, theo Tạ thiếu gia, ai cũng có thể giẫm đạp lên anh.
"Đến đây! Hãy để tôi long trọng giới thiệu!"
"Vị khách có một triệu tệ trong tài khoản này là Diệp Lâm, đã từng là con trai cả của nhà họ Diệp."
“Nghe nói rằng 5 năm trước, anh ta đua xe đâm chết người, vì vậy phải ngồi trong ngục 5 năm. Hôm nay vừa mới mãn hạn được thả ra nhưng vừa mới ra ngoài đã bị đuổi cổ khỏi nhà, nhà họ Diệp coi đây là nỗi sỉ nhục của gia đình!”
Tạ thiếu gia công khai vụ bê bối của Diệp Lâm ở trước mặt mọi người, câu chuyện này lập tức nhận được sự đồng tình của nhiều người có mặt.
"Thì ra anh ta chính là đại thiếu gia của nhà họ Diệp đã lái xe tông chết người năm đó. Vụ việc đó đã gây xôn xao dư luận đấy!"
"Ha ha, có tiền thật tốt, đâm chết người mà chỉ bị kết án 5 năm? Vì sao không bắn chết anh ta nhỉ?"
“Sao một nhà hàng cao cấp lại cho phép một tội phạm có tiền án phải lao động cải tạo đi vào? Nhỡ đâu anh ta lại phát điên rồi lại làm tổn thương người khác thì sao?”
Nhất thời, những giọng nói nhằm vào Diệp Lâm dần dần trở nên lớn hơn.
"Tạ thiếu gia, anh gây chuyện đủ chưa?" Susan nhịn không được, lập tức ngăn cản: "Tôi muốn ăn cơm tối với bạn học, mời anh rời đi."
Nhìn thấy Susan liên tục bảo vệ Diệp Lâm, Tạ thiếu gia càng tức giận, cũng trút hết bất bình vào Diệp Lâm.
“Susan, cô nên hiểu rằng người ngồi trước mặt cô không còn là đại thiếu gia của nhà họ Diệp nữa mà là một tên tội phạm cải tạo bị đuổi khỏi gia tộc. Hơn nữa còn đâm chết người và phải ngồi tù 5 năm lao động cải tạo!"
"Cô không cảm thấy xấu hổ khi ở bên một người như vậy sao?"
"Cho dù anh ta có một triệu thì cũng là kẻ thuộc dạng miệng ăn núi lở. Đại thiếu gia ăn chơi trác táng như hắn ta thì chẳng mấy chốc sẽ phung phí hết!"
Susan nói: "Tôi ở cùng ai không cần anh quan tâm. Xin hãy rời đi!"
"Hừ! Tôi đi sao?" Tạ thiếu gia hừ lạnh một tiếng, ra vẻ không tin: "Susan, cô đừng quên, tối nay là ngày chúng ta xem mắt!"
Vốn dĩ Susan không muốn đi xem mắt nhưng cha mẹ cô ấy đã thúc giục đến mức cô ấy không còn lựa chọn nào khác.
Thấy thái độ của Tạ thiếu gia hung hãn như vậy, cô ấy đành ngửa bài với anh ta.
“Xem mắt với anh chỉ là để đối phó với cha mẹ tôi mà thôi.” Susan lạnh lùng nói: “Tôi không thể nào thích anh được!”
Cái gì?
Lời nói thật của Susan không khác gì hồi chuông cảnh tỉnh Tạ thiếu gia - Kẻ vốn luôn tự cảm thấy hài lòng về bản thân.
"Thế mà cô lại vì thằng nhãi này từ chối tôi sao?"
Tạ thiếu gia đã hoàn toàn tức giận.
"Đừng quên, cha mẹ cô còn nhờ tôi giúp đỡ, muốn cô đến làm việc tại trụ sở tập đoàn Triệu thị đấy!"
"Tôi là trưởng phòng nhân sự! Nếu cô đắc tội với tôi thì cả đời cô sẽ không bao giờ được vào một công ty lớn như thế! Tôi sẽ phong sát cô trong toàn ngành sản xuất!"
Nghe vậy, sắc mặt Susan hơi thay đổi, cô ấy mím chặt môi, hối hận về lời nói và hành động vừa rồi của mình.
Nguyên nhân chính khiến hôm nay cô ấy đến đây xem mắt, ngoài việc ứng phó với cha mẹ ra thì còn vì Tạ thiếu gia là trưởng phòng nhân sự của công ty mà cô ấy muốn ứng tuyển, nên cô ấy không thể đắc tội anh ta quá nhiều.
Nhưng những gì cô ấy nói vừa rồi lại hủy hoại công việc tương lai của chính mình.
Đâu có ai mà chưa vào công ty đã đắc tội với trưởng bộ phận, hơn nữa còn là trưởng phòng phụ trách nhân sự?
Dù Susan có ưu tú đến đâu thì sau này dù nhận được lời mời cũng đừng mong được thông qua.
"Không đi thì không đi!" Susan bướng bỉnh nói: "Yến Kinh có rất nhiều công ty! Tôi không tin là mình không tìm được việc làm?"
Diệp Lâm nghe được mấy từ "Tập đoàn Triệu thị" lại thầm nghĩ không biết Triệu Uyển Đình có liên quan gì đến công ty này không nhỉ? Liệu cô ấy có thể giúp gì được không?
"Yên tâm, tôi có thể giúp cậu có được công việc ấy." Diệp Lâm an ủi cô ấy.
Suy cho cùng, Susan là vì mình mà đã đắc tội loại tiểu nhân như thế.
Hơn nữa, sau này Diệp Lâm cũng sẽ thành lập công ty của riêng mình.
Vì vậy, không cần phải lo lắng về vấn đề công việc.
Tuy nhiên, khi Tạ thiếu gia nghe được lời này thì không khỏi cười lạnh: "Mày giúp? Mày có thể giúp như thế nào?"
"Mày cho rằng mình vẫn là đại thiếu gia của nhà họ Diệp sao? Cho dù là thằng em trai cùng cha khác mẹ của mày ở đây thì cũng không dám lớn tiếng nói ra lời như vậy. Bởi vì thực lực nhà họ Triệu mạnh hơn nhà họ Diệp của chúng mày rất nhiều!"
Diệp Lâm vì nể mặt Susan nên đã nhẫn nhịn nhiều lần nhưng không ngờ đối phương không nói điều hay mà lại toàn nhắc đến cái dở, nhắc ai không nhắc lại nhắc đến tên Diệp Trạch cùng cha khác mẹ của mình.
"Nói đủ chưa?" Diệp Lâm hỏi.
"Làm sao? Mày quản được tao nói gì à?" Tạ thiếu gia khinh thường nói.
"Nói đủ rồi thì lập tức cút khỏi đây!" Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: "Hôm nay tôi không muốn đánh người."
Chương 8: Tôi chưa từng thấy kiểu yêu cầu như vậy
Tạ thiếu gia coi lời cảnh báo của Diệp Lâm như gió thoảng bên tai.
Thậm chí còn ở bên cạnh giương nanh múa vuốt, tiếp tục khiêu khích.
"Đánh người à?"
"Tao xem mày có dám động đến một cọng lông của tao không?”
"Rời khỏi nhà họ Diệp thì mày chẳng là cái thá gì cả! Còn muốn đánh tao à?"
"Nào… thử đánh tao xem?"
Nói xong, Tạ thiếu gia cũng chủ động đưa mặt ra.
Anh ta cho rằng Diệp Lâm chỉ mạnh mồm chứ căn bản không dám ra tay.
Diệp Lâm chưa bao giờ nhìn thấy yêu cầu như vậy.
Đành phải làm như anh ta mong muốn thôi.
Bốp!
Diệp Lâm tát một cái khiến cho Tạ thiếu gia lập tức bay ra ngoài.
Loảng xoảng!
Lại là một tiếng vang khác.
Tạ thiếu gia va vào một chiếc bàn ăn phía sau, thức ăn thừa vương vãi khắp người anh ta.
Tức thì, ngoại trừ Tạ thiếu gia bị đánh đang phát ra từng tiếng kêu rên thì khung cảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi người nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt không thể tin nổi, không ngờ anh lại dám ra tay.
"Diệp Lâm?" Susan cũng bị động tác của Diệp Lâm làm cho kinh hãi, sắc mặt thay đổi lớn.
Hỏng rồi, lần này phiền phức lớn rồi!
Susan biết rất rõ lai lịch gia đình Tạ thiếu gia. Tuy rằng bản thân anh ta chỉ là một trưởng phòng của một công ty lớn nhưng cha anh ta lại là Chánh văn phòng chính phủ. Hơn nữa còn là lãnh đạo trực tiếp của cha cô ấy.
Nếu đánh Tạ thiếu gia chắc chắn bọn họ sẽ phải ra tòa.
Huống chi hôm nay Diệp Lâm vừa mới ra tù, nếu bị bắt lại, tội nhất định sẽ nặng hơn một bậc.
"Diệp Lâm... Chạy đi..." Susan không biết phải làm sao, ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là để Diệp Lâm trốn thoát trước để tránh đầu sóng ngọn gió.
“Sao lại phải bỏ chạy?” Diệp Lâm thản nhiên cười: “Anh ta chủ động đưa mặt ra cho tôi đánh mà.”
"Ôi ôi, đã là lúc nào rồi? Cậu đừng cậy mạnh nữa." Susan nóng lòng muốn chết.
"Đừng lo lắng, không sao đâu." Diệp Lâm vừa an ủi Susan vừa giục người phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn lên.
Những vị khách xung quanh thấy Diệp Lâm đánh người xong còn không hề sợ hãi mà lại bình tĩnh như vậy đều rất ngạc nhiên.
"Diệp thiếu gia này quả thực không hổ là một người từng ngồi tù một lần, xem ra đã không còn quan tâm gì nữa!"
"Hừ, hôm nay mới ra tù mà dám đánh người gây rối? Bây giờ chỉ sợ phải quay lại đấy một thời gian."
"Nghe nói cha của Tạ thiếu gia là người của văn phòng chính phủ. Nếu không có sự ủng hộ của gia tộc thì sau khi tên họ Diệp này vào tù, ít nhất cũng phải ngồi trong đấy một đến hai năm!”
Rầm, lại một loại tiếng chén đĩa rơi xuống đất.
Tạ thiếu gia thất tha thất thểu bò dậy khỏi mặt đất.
Anh ta che nửa gò má sưng tấy lại, lòng đầy bàng hoàng và tức giận.
Anh ta lớn đến như vậy nhưng chưa bao giờ bị ai đánh nặng như thế.
"Mẹ kiếp! Mày thật sự dám đánh tao sao?"
Tạ thiếu gia nhìn chằm chằm Diệp Lâm, đôi mắt gần như phun lửa.
Trước mắt bao người, anh ta bị một tên trong hoàn cảnh chó nhà có tang đánh ngã xuống đất. Đây quả thực là điều vô cùng nhục nhã.
"Phục vụ đâu? Bảo vệ đâu rồi?"
"Mau bắt thằng nhãi dám đánh người này lại cho tôi!"
Sau khi la hét mấy lần, nhân viên phục vụ và bảo vệ trong nhà hàng chỉ đứng im, không ai cử động.
"Cái gì? Đứng yên làm gì vậy? Xông lên cho tôi!"
"Cha tôi là Chánh văn phòng chính phủ! Nếu các người không giúp tôi bắt người, sau này tôi sẽ trừng phạt các người!"
Dưới sự ép buộc và xúi giục của Tạ thiếu gia, đám người phục vụ chỉ có thể dẫn theo bảo vệ xông tới.
“Thằng nhãi này, mày chết chắc rồi!” Tạ thiếu gia nghiến răng nghiến lợi: “Đợi mày bị bắt vào ngục giam của chính phủ, tao sẽ khiến cho mày muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!”
Trong lúc hỗn loạn, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như thường, như thể Thái Sơn có sụp đổ trước mặt thì anh vẫn bất động.
"Ngài Diệp, thật xin lỗi. Ngài đánh người ở đây, chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm, mong ngài hợp tác với chúng tôi."
Người phục vụ hòa giải ngay tại chỗ.
“Anh còn nói vớ vẩn gì với nó thế!” Tạ thiếu gia thúc giục: “Hãy nhanh chóng bắt giữ tên họ Diệp này lại!”
Lúc này, ngay cả những vị khách xung quanh cũng ồn ào phụ hoạ.
"Chúng tôi có thể làm chứng cho Tạ thiếu gia!"
"Đúng vậy, Chỉ thấy Diệp Lâm ra tay trước!"
Loại chuyện thuận nước đẩy thuyền này có ai là không muốn làm?
"Để tôi nhìn xem ai dám động vào ngài Diệp!"
Đúng lúc này.
Trên tầng hai đột ngột truyền đến một giọng nói nũng nịu.
Cùng với tiếng giày cao gót giẫm xuống đất, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp trong bộ quần áo lộng lẫy từ tầng hai bước xuống.
"Triệu đại tiểu thư?"
"Cô Triệu Uyển Đình đây chính là cháu gái nhỏ được ông Triệu yêu thích nhất. Hiện đang là phó giám đốc của tập đoàn Triệu thị!"
"Nghe nói tối nay ông cụ nhà họ Triệu tổ chức đại thọ lần thứ tám mươi trên tầng!"
Sự xuất hiện của Triệu Uyển Đình ngay lập tức trấn áp khung cảnh có phần hỗn loạn.
Không chỉ những vị khách có mặt tại hiện trường đều câm miệng chăm chú nhìn.
Ngay cả bản thân Tạ thiếu gia cũng trợn tròn mắt.
"Phó giám đốc Triệu?"
Đây là cấp trên trực tiếp của anh ta, phó giám đốc tập đoàn Triệu thị.
Tạ thiếu gia có nằm mơ cũng không ngờ rằng, đại tiểu thư của nhà họ Triệu lại sẽ đứng ra nói chuyện thay cho tên Diệp Lâm - Chó nhà có tang này?
Triệu Uyển Đình đi xuống tầng, đứng trước bàn của Diệp Lâm, lại tuyên bố thêm.
"Diệp Lâm là khách quý tôi mời tối nay, để tôi xem các người ai dám động vào anh ấy!"
Chỉ một câu nói nhưng đã những người phục vụ và nhân viên bảo vệ sợ hãi, nhanh chóng giải tán.
Những vị khách khác đang xem náo nhiệt vùi đầu vào bữa cơm của mình, không dám nói gì thêm.
"Tạ thiếu gia à?"
Cuối cùng, ánh mắt của Triệu Uyển Đình lại rơi vào Tạ thiếu gia.
Dù không rõ tại sao hai người lại có hiềm khích nhưng Diệp Lâm là khách của cô ấy nên cô ấy vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
"Không… Không có việc gì..."
Tạ thiếu gia ngượng ngùng cười.
"Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi."
"Không có việc gì, tôi đi trước..."
Nói rồi, Tạ thiếu gia không dám làm kẻ thù của nhà họ Triệu nên chỉ có thể chịu thua, xám xịt bỏ đi.
Tuy nhiên, sau khi bước ra khỏi tòa nhà, sắc mặt Tạ thiếu gia lại dần tối sầm lại.
Bị đánh ở trước mặt nhiều người như vậy, há anh ta lại thể để yên như thế ư?
Đương nhiên không thể được!
Sao Tạ thiếu gia có thể nuốt trôi được cục tức này?
Tuy rằng anh ta không dám đắc tội Triệu Uyển Đình ngay tại đấy hay là làm kẻ thù của nhà họ Triệu, nhưng tìm cơ hội để bắt Diệp Lâm thì vẫn khá dễ dàng.
Tạ thiếu gia đứng bên ngoài tòa nhà, lấy điện thoại di động ra gọi cho cha mình.
"Cha! Hãy phái vài cảnh sát tới đây hỗ trợ, con bị người ta đánh rồi!"
Chương 9: Đích thân nâng cốc chúc mừng
"Anh Diệp, thật xin lỗi, tại tôi đến muộn."
Triệu Uyển Đình nhìn Diệp Lâm tỏ vẻ xin lỗi.
Tối nay là đại thọ lần thứ 80 của ông nội cô ấy, bữa tiệc diễn ra ở tầng trên.
Triệu Uyển Đình mời Diệp Lâm đến đây ăn tối cái chính là muốn đưa anh đến dự tiệc đại thọ của ông nội mình, cũng để ông nội gặp anh một lần.
Dù sao thì cũng nhờ có Diệp Lâm mà hôm nay cô ấy mới có thể bình an ôm tượng Phật ngọc trở về.
Ông nội yêu thích tượng Phật ngọc đến mức không muốn rời tay. Sau khi nghe được chuyện xảy ra trên đường đi của họ, ông cụ cũng nói rằng muốn cảm ơn anh thật tốt.
"Anh Diệp, tối nay nhà họ Triệu của chúng tôi sẽ tổ chức tiệc ở đây để chúc mừng đại thọ ông nội tôi."
"Ông nội tôi ở trên lầu, ông ấy cũng muốn gặp anh và đích thân cảm ơn anh."
"Xin hãy đi với tôi."
Triệu Uyển Đình đã chủ động mời.
Được nhà họ Triệu mời là vinh dự lớn nhất đối với hầu hết mọi người, bởi vì không phải ai cũng có thể chen vào vòng tròn như vậy.
Những vị khách xung quanh nghe thấy lời này, không khỏi ghen tị.
Đồng thời lại tò mò, mối quan hệ giữa hai người là gì?
Đại thiếu gia của nhà họ Diệp chẳng phải đã bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp sao? Tại sao đại tiểu thư của nhà họ Triệu vẫn còn nịnh nọt lấy lòng anh như vậy?
Điều này là không logic!
"Không cần." Diệp Lâm khách khí từ chối: "Tối nay tôi tình cờ gặp được một người bạn học cũ ở đây, chúng tôi ở đây dùng bữa cơm thôi, không lên quấy rầy cô."
Nghe vậy, Triệu Uyển Đình liếc nhìn Susan, phát hiện vẻ đẹp của đối phương không hề thua kém mình, cô ấy thầm nghĩ có lẽ đây là bạn gái của Diệp nhỉ?
"Được rồi." Triệu Uyển Đình gật đầu, cũng không cưỡng cầu nữa: "Anh có thể gọi bất cứ thứ gì anh muốn, tôi sẽ thanh toán hóa đơn. À, nhân tiện…"
Vừa nói, Triệu Uyển Đình như nghĩ tới điều gì, lấy ra một tấm thẻ khác đưa tới.
“Đó là một triệu tệ còn lại.”
Diệp Lâm liếc nhìn tấm thẻ, không nhận mà lại nghĩ đến chuyện khác.
"Tên Tạ thiếu gia vừa rồi cô có biết không?"
Triệu Uyển Đình gật đầu: "Anh ta là trưởng bộ phận nhân sự của công ty chúng tôi. Tôi không biết tại sao vừa rồi anh ta lại đắc tội với anh? Tôi thay mặt anh ta xin lỗi anh."
“Số tiền này tôi không cần nữa.” Diệp Lâm lại đẩy thẻ ngân hàng về phía cô ấy: “Nhưng tôi hy vọng cô có thể giúp tôi một việc.”
"Anh Diệp, mời nói."
"Sa thải Tạ thiếu gia khỏi công ty của cô. Sau đó để người bạn học này của tôi thay thế vị trí trưởng phòng của Tạ thiếu gia đó. Cô thấy như vậy có ổn không?"
Nghe vậy, Triệu Uyển Đình giật mình, rồi lại liếc nhìn Susan.
Đồng thời, Susan cũng sợ hãi không thôi. Cô ấy còn chưa kịp bình tĩnh lại sau chuyện vừa xảy ra, lại nghe Diệp Lâm nói muốn thu xếp công việc cho mình?
Còn thay thế vị trí của Tạ thiếu gia trong công ty?
Cảm giác như một giấc mơ vậy.
"Cô có bằng cấp gì? Có kinh nghiệm làm việc liên quan không? Cô có muốn làm việc trong công ty chúng tôi không?"
Triệu Uyển Đình hỏi ngắn gọn vài câu hỏi.
Susan đều trả lời tất cả.
"Được rồi, ngày mai cô có thể đến công ty báo danh."
Triệu Uyển Đình đồng ý với yêu cầu của Diệp Lâm và lấy lại thẻ ngân hàng.
Không phải cô ấy không bỏ được một triệu này, mà cô ấy biết nguyên tắc làm việc của Diệp Lâm. Nếu anh đã trả lại thẻ thì anh sẽ không bao giờ nhận nữa.
“Vì anh Diệp là người lên tiếng nên việc nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề gì.”
"Cám ơn." Diệp Lâm ra tù, cuối cùng có thể giúp đỡ Susan một chút, cũng coi như là một nỗ lực nhỏ.
Sau đó, hai người lại trò chuyện thêm vài câu nữa, Triệu Uyển Đình lại quay lên tầng.
Mãi đến khi Triệu Uyển Đình rời đi, trong đại sảnh yên lặng mới nghe được tiếng động nào đó.
Mọi người liên tục quay lại nhìn Diệp Lâm, vẫn có chút khó tin.
"Đại thiếu gia nhà họ Diệp thật sự đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Sao vẫn cảm thấy trâu bò như vậy! Ngay cả đại tiểu thư nhà họ Triệu cũng phải nể mặt anh ta."
"Thật sự là không thể tin được, chỉ một câu nói đã có thể khiến Tạ thiếu gia bị đuổi việc? Tạ thiếu gia còn đang tưởng rằng mình đang bóp quả hồng mềm, không ngờ lần này lại đụng phải tấm sắt rồi!"
"Mấu chốt là, vừa rồi Triệu đại tiểu thư mời thằng nhãi kia lên tầng dự tiệc đại thọ của ông cụ nhưng anh ta lại từ chối thẳng thừng đấy? Thật là làm cao!"
Các vị khách chụm đầu ghé tai, tấm tắc lấy làm lạ.
"Diệp Lâm, cậu... Sao cậu lại quen biết Triệu đại tiểu thư thế?" Susan cũng có chút kinh ngạc, cô ấy cười toe toét: "Hai người rất thân à? Cô ấy nói ngày mai bảo tôi đến công ty báo danh, không phải là nói đùa chứ?”
Diệp Lâm cười nói: "Nếu là công ty của nhà họ Triệu thì đương nhiên cô ấy sẽ không nói đùa. Ngày mai cậu cứ việc đi thôi."
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, những người phục vụ đã lần lượt bưng ra những món ăn ngon, rất nhiều món trong đó Diệp Lâm đều chưa hề gọi, hiển nhiên là do Triệu Uyển Đình đặc biệt sắp xếp.
Hai người vừa dùng bữa vừa trò chuyện, ôn lại chuyện xưa.
Đột nhiên lúc này lại có một loạt tiếng động huyên náo truyền đến.
"Ôi trời ơi? Nhìn xem ai đến này?"
"Là gia chủ của nhà họ Triệu... Ông cụ Triệu?"
"Thật đúng là ông cụ ấy!"
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy một nhóm người đang đi từ tầng hai xuống.
Người cầm đầu là một ông cụ tóc trắng, khuôn mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, cầm ly rượu vang đỏ dẫn đầu đám người đi về phía Diệp Lâm.
"Cậu chính là Diệp Lâm à?"
"Cảm ơn cậu hôm nay đã cứu cháu gái nhỏ của tôi."
“Tôi đến để mời cậu một ly rượu, bày tỏ lòng biết ơn.”
Ông cụ nhà họ Triệu lại đích thân xuống tầng để kính rượu Diệp Lâm sao?
Cảnh tượng này ngay lập tức khiến tất cả những người có mặt ở đó kinh ngạc, cằm gần như rớt xuống đất.
Chương 10: Người sắp chết
Ông cụ nhà họ Triệu là người phương nào? Kiểu thân phận gì?
Ông ấy từng là một trong sáu bộ trưởng của Bộ Tài chính, chức vụ nghề nghiệp hạng hai.
Phụ trách đất đai, thuế má, hộ khẩu, quân nhu, tiền lương, lương thực, thu chi tài chính...v...v.
Trong thời gian công tác, ông ấy còn được phong là Triệu Thần Tài.
Sau này ông ấy giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, từ chức về quê lại gia nhập giới kinh doanh. Một tay xây dựng nên đế chế kinh doanh như Tập đoàn Triệu thị bây giờ. Công ty bất ngờ nổi lên và nhanh chóng trở thành một trong 100 công ty hàng đầu thế giới.
Hiện nay, tài sản do nhà họ Triệu nắm giữ không dám nói là giàu có bằng cả nước nhưng nhìn toàn bộ Đại Hạ cũng thuộc vào top ba.
Khi làm quan chức, ông ấy giữ chức vụ rất quan trọng. Còn khi làm thương gia lại giàu có nhất một vùng.
Trong suốt cuộc đời của ông cụ Triệu tràn ngập sắc thái truyền kỳ. Hiếm có người nào có thể thành công trong cả đường làm quan chức lẫn công việc kinh doanh.
Hôm nay là đại thọ lần thứ 80 của ông cụ Triệu.
Vốn chính là một ngày vui mừng, lại được cháu gái nhỏ tặng một bức tượng Phật bằng ngọc khiến ông cụ yêu thích không buông tay.
Hơn nữa từ sau khi nhận được tượng Phật ngọc, tinh thần của ông cụ Triệu ngày càng tốt lên, sắc mặt bừng sáng, bỗng như trẻ ra cả chục tuổi.
Lại nghe cháu gái Triệu Uyển Đình kể về những biến cố bất ngờ trong lần tranh đoạt tượng Phật ngọc.
"Tên Hắc Long Vương này thật sự là coi trời bằng vung. Ngay cả nhà họ Triệu của ta mà cũng dám lừa gạt? Xem ra chúng ta cần phải tìm người đập cho hắn tỉnh ra!"
Ông cụ Triệu phẫn nộ với những hành động của Hắc Long Vương, đồng thời ông ấy cũng sinh ra hứng thú lớn với Diệp Lâm đã ra tay tương trợ.
"Cậu nhóc nhà họ Diệp đó ư?"
"Tai nạn xe hơi năm đó gây ồn ào huyên náo rất lớn. Thật ra ta cũng có nghe nói tới."
"Cậu nhóc kia ở tù mấy năm, lại trở nên cường đại hơn, quả thực là một chuyện kỳ lạ trên đời."
"Nếu đây là sự thật, từ nay trở đi tất cả những thành viên bất tài trong nhà họ Triệu cũng nên bị tống vào tù để rèn luyện!"
Thế là ông cụ Triệu đích thân bưng rượu dẫn đám người xuống tầng.
Thứ nhất là vì tâm tình vui vẻ. Thứ hai cũng là để bày tỏ lòng biết ơn Diệp Lâm đã cứu cháu gái Uyển Đình của mình. Và quan trọng nhất, đương nhiên là muốn tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của cậu nhóc nhà họ Diệp kia.
Cùng lúc đó, sau khi thấy ông cụ Triệu tự mình xuống tầng kính rượu? Mọi người trong hội trường tầng một đều kinh ngạc không thôi.
Mọi người đều thắc mắc, tên họ Diệp này có tài đức gì mà có thể khiến cho một người như ông cụ Triệu đích thân làm việc đó?
Chưa kể Diệp Lâm chỉ là một tên bị gia đình bị ruồng bỏ, cho dù ông già nhà họ Diệp có đến cũng chỉ có thể lên tầng kính rượu.
Hiện trường cũng chỉ có mình Diệp Lâm là bộ dáng như thường, nhìn sắc mặt ông cụ Triệu không khỏi âm thầm lắc đầu.
Vốn dĩ ông lão đã tuổi già sức yếu, lại mắc nhiều bệnh mãn tính, cuộc đời cũng sắp đi đến hồi kết.
Nhưng hôm nay lại bị tà khí từ tượng Phật ngọc tà vật kia xâm nhập vào cơ thể.
Tuy nhìn qua mặt mày hồng hào nhưng kỳ thật chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Tà khí xâm nhập cơ thể đang tăng tốc đốt cháy sinh mệnh của ông cụ.
Chẳng qua bản thân ông cụ không tự biết lại còn cảm thấy tốt đẹp.
Diệp Lâm ước chừng trong vòng ba ngày ông cụ tất sẽ chết.
"Chàng trai trẻ, cậu là Diệp Lâm sao? Được, không tệ, rất có khí lực!"
Ông cụ Triệu đã gặp vô số người. Đám con cháu nhìn thấy người địa vị cao như ông ấy đều cúi thấp đầu, thái độ lo lắng và khiêm tốn.
Nhưng khi Diệp Lâm đối mặt với ông ấy, thần thái tự nhiên, không màng hơn thua, không khỏi khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Lúc này, ngay cả trong lòng ông cụ Triệu cũng không khỏi thắc mắc, loại ngục giam nào có thể giáo dục lao động ra một người tài giỏi như vậy?
“Uyển Đình đã nói với tôi. Nếu không có cậu ra tay cứu giúp thì hiện tại con bé chỉ sợ đã xảy ra tai nạn xe cộ phải nhập viện. Cả tượng Phật ngọc này cũng đã bị đám người Hắc Long cướp đi."
Nói đến đây, ông cụ Triệu lại còn lấy tượng Phật ngọc mang theo bên mình ra, yêu thích không buông tay.
"Nào chàng trai trẻ, tôi mời cậu một ly!"
"Cảm ơn ông cụ Triệu."
Diệp Lâm cũng cùng ông ấy uống một ly.
Sau khi uống rượu, ông cụ Triệu giả vờ tức giận trách cháu gái: “Uyển Đình, là do cháu làm việc không chu toàn. Hôm nay là đại thọ thứ tám mươi của ông. Nếu Tiểu Diệp tử đã đến rồi, sao cháu không mời cậu ấy lên tầng, cùng nhau ăn một bữa?"
“Cháu đã mời rồi.” Triệu Uyển Đình cười khổ nói: “Anh Diệp tình cờ gặp một bạn cùng lớp ở đây, muốn ăn tối cùng cô ấy nên không đi lên.”
Ông cụ Triệu cười nói: "Việc này có gì khó khăn vậy? Mời cả hai người đi! Càng nhiều người càng vui."
Triệu Uyển Đình mỉm cười, tất nhiên cô ấy cũng đã nghĩ đến điều đó.
Tuy nhiên, so với việc đi ăn cùng một nhóm người xa lạ thì Triệu Uyển Đình nghĩ rằng Diệp Lâm sẽ sẵn sàng ở lại trò chuyện với bạn cùng lớp hơn phải không?
Đó là lý do tại sao cô ấy không cưỡng cầu.
"Hai vị." Ông cụ Triệu lại đưa ra thiệp mời: "Đêm nay là đại thọ lần thứ tám mươi của tôi. Nếu đã đến đây thì cùng nhau lên dự đi."
Mọi người có mặt thấy ông cụ Triệu lại đích thân mời đều phát điên vì ghen tị.
Vinh dự này không phải ai cũng có được.
"Tên họ Diệp này đúng là dẫm vào vận cứt chó rồi. Cũng không biết hắn ta đã giúp được gì cho nhà họ Triệu. Đầu tiên là Triệu đại tiểu thư. Bây giờ là ông cụ Triệu mời hắn ta đến dự tiệc mừng thọ. Chắc bây giờ hắn ta sẽ không từ chối nữa chứ?"
"Mặc dù bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp nhưng lại ôm lấy nhà họ Triệu, có thể coi là nhờ họa được phúc!"
Khi Susan nhận được lời mời riêng từ ông cụ Triệu, tay rằng được thơm lây nhờ Diệp Lâm những cô ấy vẫn thấy rất hãnh diện, đồng thời kích động không thôi.
Đầu tiên, cô ấy được tập đoàn Triệu thị cho trúng tuyển đặc cách, sau đó lại được tham dự tiệc mừng thọ của người đứng đầu nhà họ Triệu. Kể từ khi gặp Diệp Lâm, cô ấy cảm giác như cuộc đời của mình như được lật sang trang khác vậy.
Đúng lúc Susan định đứng dậy đồng ý.
Không ngờ Diệp Lâm lại từ chối trước.
"Không cần. Tôi không bao giờ ăn cùng người sắp chết."
Cái gì?
Người sắp chết?
Lời này vừa nói ra, bầu không khí tại hiện trường lập tức thay đổi.
Trong một khoảnh khắc, lặng ngắt như tờ.
"Người sắp chết..."
Vẻ mặt của ông cụ Triệu cũng trở nên vô cùng u ám.
"Lời này của cậu là ám chỉ tôi à?"
Diệp Lâm không trả lời, hiển nhiên là đồng ý.
"Hừ!"
Ông cụ Triệu không nói gì nữa, phất tay áo bỏ đi.
"Thằng nhãi này, mày nghĩ mày là ai? Sao mày dám nói bậy vào ngày sinh nhật của ông cụ Triệu chứ!"
Mọi người trong nhà họ Triệu cũng tức giận, chỉ vào Diệp Lâm mắng chửi, sau đó đi theo ông cụ lên tầng.
"Ông nội? Anh Diệp... Ôi!"
Triệu Uyển Đình không ngờ rằng mọi chuyện lại thay đổi đột ngột, biến thành như vậy?
Cô ấy thực sự muốn tìm hiểu tại sao Diệp Lâm lại nói như thế?
Nhưng lại thấy ông nội đang giận lắm nên phải chạy tới an ủi và giải thích.
Xôn xao!
Khi mọi người trong nhà họ Triệu rời đi, hiện trường lập tức náo động.
"Thằng nhãi này chết chắc rồi!"
"Chắc không phải hắn ta điên rồi chứ? Dám nói những lời như vậy vào ngày sinh nhật của ông cụ Triệu sao?"
"Nếu ông cụ thật sự tức giận thì đừng nói là tên họ Diệp này, thậm chí toàn bộ nhà họ Diệp cũng sẽ phải chịu thiệt!"
Lúc này, Susan cũng phục hồi lại tinh thần, trên mặt cô ấy hiện lên vẻ hoảng sợ và chai rối.
"Diệp... Diệp Lâm..."
"Lời cậu vừa nói là có ý gì? Cậu có thù oán gì với nhà họ Triệu à?"
Diệp Lâm cười nói: "Đương nhiên không có thù oán gì, chỉ là nói sự thật thôi. Quên đi, chúng ta đi thôi."
Cả hai vừa bước ra ngoài đã bị hai cảnh sát mặc sắc phục chặn lại.
"Anh chính là Diệp Lâm?"
"Vừa rồi có người báo cảnh sát rằng anh đánh người, về đồn khai báo với chúng tôi."