Bởi vì đã trở thành “hàng xóm” cho nên ba người Diệp Lâm, Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã gần như là về nhà cùng một lúc.
Vì thế nên lúc Diệp Lâm bước vào cửa nhà vừa hay bị Trần Thơ Nhã ở dưới chân núi nhìn thấy.
Tuy lúc ấy Diệp Lâm dịch dung, hơn nữa khoảng cách bây giờ còn rất xa thế nhưng bóng dáng của anh vẫn còn in sâu trong ký ức của Trần Thơ Nhã.
Lúc này Diệp Lâm đã về tới biệt thự Vân Thượng Phong Hoa. Qua một ngày cải tạo, từ trong ra ngoài của căn biệt thự này đều được làm mới.
Trong đại sảnh đèn đuôc sáng trưng, đồ đạc và thiết bị điện đều đầy đủ. Ngay cả quản gia và người hầu cũng đã được đưa đến. So sánh với sự tĩnh lặng vắng vẻ ngày hôm qua đúng là khác nhau một trời một vực.
“Ừm.” Diệp Lâm gật đầu hài lòng, coi như là nhà họ Thôi có lòng.
Chỉ có điều, Diệp Lâm vẫn gọi quản gia tới nói với bọn họ: “Ngày mai các người không cần tới đây.”
“Vâng.” Quản gia vâng dạ một tiếng, cũng không dám hỏi nhiều, vội quay đi làm việc.
Bọn họ được nhà họ Thôi phái tới, được lệnh phải nghe theo lời Diệp Lâm và Bạch Vi Vi.
Bây giờ Diệp Lâm bảo bọn họ quay về, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo mà không dám nhiều lời.
“Sao vậy, bọn họ phục vụ không chu đáo à?” Bạch Vi Vi đi tới tò mò hỏi.
“Bọn họ làm rất tốt.” Diệp Lâm đáp: “Nhưng tôi không cần người ngoài bên cạnh.”
Nghe vậy, Bạch Vi Vi lập tức hiểu được nỗi lo lắng của Diệp Lâm.
Quản gia và người hầu đều là do nhà họ Thôi phái tới, theo bản chất họ vẫn là người nhà họ Thôi.
Đồng sàng còn dị mộng, há chi là người lạ?
Cho dù nhà họ Thôi không yêu cầu, bọn họ cũng sẽ lén lút tiết lộ chuyện bên này cho nhà họ Thôi.
“Được, vậy mai bảo bọn họ về hết đi.” Bạch Vi Vi cũng đồng ý.
Cũng may thay, hai người đã quen với cuộc sống đơn giản từ lâu cho nên cho dù không có người hầu bên cạnh cũng không ảnh hưởng gì.
“Hôm nay thế nào?” Diệp Lâm hỏi thăm chuyện công ty của nhà họ Bạch.
“Tất cả đều ổn!” Bạch Vi Vi cười nói: “May mà có nhà họ Triệu hỗ trợ giúp đỡ, công ty đã dần hoạt động trở lại, có thể mở cửa kinh doanh bất kỳ lúc nào.”
Chỉ trong một ngày, Bạch Vi Vi đã hoàn thành mọi vấn đề liên quan tới việc khởi động lại công ty.
Hiệu suất làm việc như thế khiến một người như Diệp Lâm không khỏi cảm thán.
“Vất vả rồi.” Diệp Lâm nói.
“Những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.” Bạch Vi Vi nhẹ giọng nói: “Khó khăn thật sự còn đang ở phía sau.”
Tuy nói vạn sự khởi đầu nan, nhưng so sánh với những chuyện sau này, nguồn vốn và hoạt động trong tương lai của công ty mới là chuyện thật sự đáng lo.
Tất nhiên, nếu công ty của bọn họ chỉ muốn phát triển kiếm lợi nhuận thôi vậy thì có thể kinh doanh bình thường, tự cấp tự túc.
Nhưng bất kể là Diệp Lâm hay Bạch Vi Vi đều muốn khiến nhà họ Bạch trở lại thời kỳ huy hoàng như lúc trước.
Vậy thì bọn họ nhất định phải hướng về trước, mà hướng về phía trước cũng có nghĩa là khó khăn và rắc rối sẽ không ngừng tuôn ra.
“Cô chỉ cần chịu trách nhiệm việc hoạt động của công ty.” Diệp Lâm an ủi cô: “Mấy rắc rối khác cứ giao cho tôi.”
“Chuyện tôi muốn gặp năm đại gia tộc kia đã sắp xếp tới đâu rồi?”
Bạch Vi Vi đáp: “Tôi đang muốn nói với anh chuyện này đây.”
“Năm đại gia tộc từng dựa vào nhà họ Bạch tôi lần lượt là Tô, Thôi, Cát, Đàm, Thường đều đã nhận được thông báo rồi.”
“Bọn họ cũng đồng ý gặp và đã sắp xếp ngày mai sẽ gặp chúng ta tại tòa nhà Phú Quý của nhà họ Cát.”
Diệp Lâm cũng gật đầu: “Vậy đi gặp bọn họ đi!”
Trong năm đại gia tộc này, chỉ có nhà họ Thôi và nhà họ Tô là đứng về phía anh.
“Dê vào miệng cọp.” Bạch Vi Vi nói: “Có cần thay đổi địa điểm gặp mặt không? Để phía chúng ta sắp xếp được không?”
Dù sao tòa nhà Phú Quý cũng là địa bàn của nhà họ Cát.
Bạch Vi Vi lo bọn họ đã giăng bẫy sẵn ở đấy.
“Ha ha, không cần phiền phức như vậy.” Diệp Lâm không để ý mấy chuyện này lắm: “Cho dù là đầm rồng hang hổ, tôi cũng phải xông vào một lần.”
“Nếu không như thế sao bọn họ có thể tôn trọng tôi được?”
So với việc đánh lâu dài, Diệp Lâm vẫn thích tốc chiến tốc thắng hơn.
Tốt nhất là ngày mai năm đại gia tộc nên lấy ra hết con át chủ bài, để Diệp Lâm phá giải hết cho xong để bọn họ hoàn toàn phục tùng.
Nếu như là người khác nói những lời này, Bạch Vi Vi nhất định sẽ cho kẻ đó là ba hoa khoác lác, dù sao bây giờ năm đại gia tộc rất phát triển, thế lực không thể khinh thường.
Nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Diệp Lâm vào đêm qua, Bạch Vi Vi cũng không còn lo lắng nữa.
"Nhân tiện, công ty chúng ta vẫn chưa có tên chính thức." Bạch Vi Vi lại gợi ý: "Sau này người cầm quyền chân chính của nhà họ Bạch là anh, cho nên việc đặt tên cho công ty để anh quyết định.”
Tập đoàn Bạch thị đã bị xóa bỏ, thậm chí còn trở thành cái tên cấm kỵ rất ít ai nhắc tới cho nên Bạch Vi Vi cũng không muốn dùng lại tên công ty cũ.
“Đại bàng theo gió bay lên!” Diệp Lâm suy nghĩ một lát liền nói: “Vậy gọi là Tập đoàn Phong thị đi!”
Nhị sư phụ hy vọng sau khi mình ra tù có thể một cơn gió không bị ràng buộc, bây giờ Diệp Lâm muốn trở thành một cơn cuồng phong để nâng đỡ nhà họ Bạch.
Mà ngày sau, cơn cuồng phong này nhất định sẽ quét sạch mọi thứ!
Chính vào lúc Diệp Lâm và Bạch Vi Vi đang bàn chuyện công ty thì quản gia đột nhiên tới thông báo nói bên ngoài có hai cô gái trẻ tuổi muốn gặp anh.
Diệp Lâm đứng dậy nhìn xem thì phát hiện người ở bên ngoài là Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã.
“Kỳ lạ… Sao hai người bọn họ lại tìm tới tận đây?”
Diệp Lâm không rõ mục đích tới đây của bọn họ cho nên chỉ bảo quản gia cảm ơn rồi từ chối tiếp khách.
Lúc này ở bên ngoài biệt thự, Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã bị từ chối.
Trần Thơ Nhã còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi quản gia: “Xin hỏi, chủ nhân mới của căn biệt thự này tên là Diệp Côn Luân à?”
“Không phải.” Quản gia lắc đầu, tuy rằng ngài Diệp cũng họ Diệp, nhưng ông chưa từng nghe tới cái tên Diệp Côn Luân.
“Haiz…” Trần Thơ Nhã thở dài đầy tiếc nuối: “Xem ra là tớ nhận sai người rồi.”
“Ừm.” Kim Lũ Y cũng gật đầu nói: “Theo như lời cha tớ nói thì chủ nhân mới ở đây có thực lực bất phàm, ít nhất không kém cha nuôi tớ là bao.”
“Nếu ngài Diệp mà cậu từng gặp chính là chủ nhân mới của nơi này, vậy anh ta quá khủng bố rồi!”
“Không riêng về thực lực không thua kém cha nuôi tớ mà y thuật còn lợi hại như vậy à?”
“Loại thiên tài y võ song toàn thế này e chỉ có trong tiểu thuyết hoặc là phim!”
Trần Thơ Nhã cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực, thất vọng không thôi.
“Chúng ta về trước đi.” Kim Lũ Y đỡ bạn thân mình đi từng bước xuống núi.
Đồng thời trong lòng Kim Lũ Y cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối: Cha nuôi bảo mình có thời gian thì lên gặp mặt làm quen vị cao thủ trẻ tuổi này một chút, không ngờ tới lần đầu tiên tới gặp mặt đã bị người ta từ chối.
Kim Lũ Y quay đầu nhìn thoáng qua căn biệt thự nằm giữa sườn núi, cũng không nản lòng.
Dù sao ở gần nhau như vậy, sau này bọn họ có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
“Mình cũng muốn nhìn thử, vị hàng xóm bí ẩn ở đây rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Chương 57: Phản ứng của các bên
Đêm đó thế lực khắp nơi tại Yến Kinh đều im lặng, giống như bình yên trước cơn bão.
Nhưng sau sự yên bình đó lại có một thế lực bắt đầu gánh chịu một đại họa lớn.
Tin tức nhà họ Diệp trốn thuế nhanh chóng lan xa, khiến người người xôn xao. Tin tức này nhanh chóng lọt top trending, bị vô số người chửi bới.
“Tại sao lại như thế!”
Ngay trong đêm hôm đó, nhà họ Diệp triệu tập cuộc họp khẩn cấp để tìm ra phương pháp giải quyết.
“Nhà ta và nhà họ Triệu không thù không oán, vì sao bọn họ lại tố cáo chúng ta? Thậm chí không tiếc vận dụng quan hệ với người của Bộ tài chính để tra xét nhà chúng ta!”
Trong cuộc họp, ông cụ Diệp tức muốn nổ phổi, có cảm giác như bị người ta đâm lén sau lưng vậy.
Mà người của nhà họ Diệp cũng thắc mắc, bọn họ chưa từng đắc tội người nhà họ Triệu, sao bọn họ lại đột nhiên trở mặt như thế?
Ông cụ Diệp tự mình gọi điện cho ông cụ Triệu, thế nhưng lại bị từ chối không nghe máy.
Ông cụ Diệp cũng hơi buồn bực, rốt cuộc là ai âm thầm ra tay với nhà họ Diệp? Khiến cho ngay cả nhà họ Triệu cũng tình nguyện làm kẻ lót đường, mở bát tuyên chiến với bọn họ?
“Cha, chuyện đã tới nước này rồi có tìm nguyên nhân cũng không có tác dụng gì cả!” Diệp Nguyên Cát nói: “Việc quan trọng nhất lúc này là làm sao để giảm thiểu thiệt hại tới mức thấp nhất đối với nhà họ Diệp chúng ta!”
“Anh cả nói không sai!” Diệp Viễn Hành cũng đồng ý: “Bây giờ tin tức nhà họ Diệp ta trốn thuế đã lên top trending, bây giờ ai ai trên mạng cũng đang chửi mắng nhà ta. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu vớt hình tượng, giảm thiểu tổn thất.”
Diệp Nguyên Cát đáp: “Chuyện trên mạng thì dễ xử lý thôi, để công ty quan hệ công chúng đi xử lý là được, dù sao cư dân mạng cũng chỉ thích xem drama, mấy ngày nữa là im lặng thôi.”
“Thế nhưng nhà chúng ta lại vướng phải rắc rối này, chỉ sợ cổ phiếu của nhà họ Diệp trên thị trường chứng khoán tuần sau sẽ sụt giảm nghiêm trọng!”
Ông cụ Diệp đau lòng nói: “Đúng thế, thị trường chứng khoán giảm, lại còn bị phạt tiền, rồi các loại ảnh hưởng khác, tổn thất lần này của nhà họ Diệp ta có lẽ phải đến cả chục tỷ!”
“Rốt cuộc là ai! Tại sao lại nhằm vào nhà họ Diệp như vậy!”
Kẻ địch giấu mặt mới là đáng sợ nhất.
Hơn nữa không biết vì sao, ông cụ Diệp có một loại dự cảm xấu là tất cả những chuyện này, mới chỉ là bắt đầu!
Chỉ sợ tuần sau bọn họ sẽ đối mặt với những thứ còn kinh khủng hơn!
…
Bên phía nhà họ Hứa.
Lúc Hứa Như Hải được đưa đến bệnh viện thì trời đã sắp sáng.
Ông ta bị người đánh gãy tứ chi, sau đó ném vào trong sông ngâm suốt cả một đêm.
“Anh cả! Anh cả!”
Hứa Như Vân khóc không thành tiếng, bà ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.
Không phải anh cả đã nói là sẽ tìm người, hôm nay có thể loại bỏ thằng nhãi Diệp Lâm kia sao?
Cớ sao lại bị gậy ông đập lưng ông, bị người ta đánh tới chết khiếp sau đó ném vào trong sông làm mồi cho cá vậy?
“Diệp… Diệp Lâm…” Hứa Như Hải yếu ớt lên tiếng, tức giận phun ra một cái tên: “Báo thù… Cho tôi…”
Nói xong câu này, Hứa Như Hải lại ngất xỉu tiếp.
“Anh cả!” Hứa Như Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai mình bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Không lâu sau một ông cụ với vẻ mặt uy nghiêm đi tới bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Cha! Cuối cùng cha cũng tới rồi!” Hứa Như Vẩn nhào vào lồng ngực của cha mình, tìm kiếm sự an ủi.
Kết quả lại bị Hứa Hữu Thành đẩy ra nói: “Hai anh em các con, gần đây luôn lén lút nói chuyện với nhau, rốt cuộc đã đắc tội với ai.”
Sau khi Hứa Hữu Thành biết con trai mình xảy ra chuyện thì cũng đã phái người đi điều tra, cuối cùng biết được gần đây con trai và con gái mình đang đối phó người nào đấy.
Tuy rằng không lợi dụng thế lực của nhà họ Hứa, chỉ là tìm người ngoài cũng tìm không dưới mười người.
Kết quả là Hứa Như Hải lại bị gậy ông đập lưng ông!
Hứa Hữu Thành làm chuyện rất cẩn thận, ông ta biết chắc lần này con mình đã chọc phải một phiền phức lớn.
Dưới tình huống bị cha mình ép hỏi, Hứa Như Vân mới nói chuyện Diệp Lâm ra tù và chuyện bọn họ định đối phó với anh cho ông ta nghe.
“Cái gì? Là thứ súc sinh kìa!” Hứa Hữu Thành nghe xong cực kỳ kinh ngạc: “Sao có thể thứ!”
Trong ấn tượng của Hứa Hữu Thành, Diệp Lâm vẫn là công tử ăn chơi trác táng của 5 năm trước, vẫn là con kiến mà nhà họ Hứa bọn họ có thể dễ dàng giẫm chết.
“Ý con là, tình trạng của anh con bây giờ là bị thằng súc sinh Diệp Lâm gây ra?”
“Sao có thể chứ? Thằng súc sinh ấy không phải là bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Ai lại chống lưng cho nó chứ!”
Hứa Như Vân cũng cảm thấy khó hiểu, bà ta sợ hãi nói: “Con cũng không biết, nhưng người con phái ra ngày mà thằng súc sinh kia ra tù đã mất tích. Sau đó anh cả cũng thề là sẽ khiến nó biến mất nhưng lại cũng biến thành thế này…”
“Chẳng lẽ có người đó đang âm thầm giúp đỡ nó?”
Hứa Hữu Thành gật đầu nói: “Nếu không có ai giúp đỡ thì thằng nhóc súc sinh đó đã sớm bị hai anh em bọn con giết chết rồi!”
“Chỉ có điều thằng nhóc này mạng lớn thật, trong tù 5 năm năm mà vẫn còn sống sót được! Nếu muốn giết nó, xem ra không thể không dùng tới vũ lực!”
Lúc hai cha con nói chuyện thì cuộc phẫu thuật đã kết thúc.
“Bác sĩ, anh trai tôi thế nào rồi?” Hứa Như Vân lo lắng hỏi.
Bác sĩ mặc áo blouse lắc đầu nói: “Gân tay gân chân của bệnh nhân đã bị hủy hoại, tứ chi dù không dập nát cũng là gãy xương, tuy rằng còn sống nhưng sau này có thể sẽ trở thành người tàn tật. Hy vọng người nhà nên chuẩn bị tâm lý.”
Trở thành người tàn tật?
Tuy rằng lời nói của bác sĩ rất uyển chuyển, nhưng cha con hai người vẫn nghe ra được ẩn ý trong đó.
Hứa Như Hải, đã trở thành người tàn phế!
“Anh…” Hứa Như Vân khóc lóc thảm thiết: “Đều là do em… Hại anh…”
“Thằng súc sinh, mày dám hại con trai tao!” Hứa Hữu Thành cũng tức sùi bọt mép: “Bất kể là ai đang che chở cho mày, tao cũng nhất định sẽ giết chết mày!”
“Cha!” Hứa Như Vân nói: “Muốn phái Cung phụng của nhà Hứa ta đi giết thằng nhãi đó không?”
Bà ta không tin người bên ngoài nữa rồi.
“Hừ, giết gà cần gì dao mổ trâu. Hơn nữa thằng súc sinh kia là người nhà họ Diệp, nhà họ Hứa ta không thể tự mình ra tay được.”
Hứa Hữu Thành cực kỳ tin tưởng nói: “Vừa hay cha quen biết một vị lão đại của thế giới ngầm, người đó Bạch Long Vương nổi tiếng của Thanh Châu! Nghe nói gần đây người đó muốn tới Yến Kinh!”
“Chỉ cần bị Bạch Long Vương này chịu ra tay thì thằng súc sinh đó dù có Tông sư che chở cũng sẽ chết không chỗ chôn!”
…
Lúc này tại tòa nhà Long Môn.
Hắc Long Vương do dự mãi cuối cùng cũng gọi điện thoại.
“Ông bạch! Nhận được Long Vương Lệnh chưa? Tôi hy vọng lần này ông có thể nghiêm túc xử lý, đây cũng không phải chuyện đùa!”
“Vị này thật sự là Long Vương! Là truyền nhân của Long Vương cũ! Không chỉ nắm giữ Long Vương Lệnh mà còn được nhận truyền thừa của Long Vương cũ, thực lực cực kỳ khủng bố không thể diễn tả bằng lời được.”
“Tuy rằng hai người chúng ta đối đầu nhau vì ngôi vị Long Vương, nhưng niệm tình kết bái huynh đệ trước đây của chúng ta, tôi thật lòng nhắc nhở một câu: Trong ba ngày, nhất định phải tới tham kiến Long Vương, nếu không ông không gánh nổi hậu quả ấy đâu!”
“Tạm thời chỉ vậy, ông tự giải quyết cho tốt đi!”
Chương 58: Lựa chọn của các bên
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Lâm và Bạch Vi Vi bắt xe đi tới tòa nhà Phú Quý để chuẩn bị chính thức gặp mặt với người của năm đại gia tộc.
Mà lúc này lập trường và thái độ của năm đại gia tộc cũng không hề giống nhau.
Đầu tiên là nhà họ Thôi, cũng là gia tộc đầu tiên thần phục dưới uy quyền của Diệp Lâm. Thay vì nói bọn họ tình nguyện phục thì chi bằng nói là bị đánh đến phục.
Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực khủng bố của Diệp Lâm, nhà họ Thôi quyết định xuôi theo chiều gió, đánh cược một lần.
Nếu nhà họ Bạch có thể dựa vào người này để quật khởi, vậy nhà họ Thôi bọn họ cũng được đền đáp, một người làm quan cả họ được nhờ.
Bởi vậy nhà họ Thôi bây giờ giống như con nghiện cờ bạc, đổ hết tiền đặt cược lên người Diệp Lâm.
Trong lần gặp hôm nay, bất kể các đại gia tộc các lựa chọn thế nào, nhà họ Thôi cũng sẽ kiên định đi theo Bạch Vi Vi và Diệp Lâm, trói chặt với nhau không thể tách rời.
…
Mà tình huống của nhà họ Tô thì đặc biệt hơn.
Tuy rằng Tô Cửu Xuyên tận mắt nhìn thấy năng lực của Diệp Lâm, cũng đã biết Diệp Lâm có được lực lượng khủng bố, tiềm lực trong tương lai là vô hạn.
Nhưng chỉ dựa vào một lời của Tô Cửu Xuyên thì nhà họ Tô vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn được.
Dù sao năm đại gia tộc có căn cơ sâu dày, cho dù nhà họ Bạch có muốn dốc sức làm hại cũng không phải là chuyện có thể làm trong một sớm một chiều.
Bây giờ lại bảo bọn họ tiếp tục nghe lệnh nhà họ Bạch, sao nhà họ Tô có thể cam tâm được?
Huống chi một khi năm đại gia tộc ngầm hiểu ý nhau, liên hợp chèn ép nhà họ Bạch vậy chuyện nhà họ Bạch quật khởi đúng là hoa trong nước trăng trong gương.
“Cha! Anh!” Tô Cửu Xuyên cố gắng khuyên nhủ: “Ngài Diệp không chỉ là chỗ dựa của nhà họ Bạch mà thế lực của anh ta đã kéo dài tới tận bên phía thế giới ngầm. Một khi anh ta hoàn toàn khống chế được thế lực Long Môn, vậy thì đó là kẻ mà nhà họ Tô ta không thể nào đắc tội được!”
“Con có thể bảo đảm với hai người, bây giờ hợp tác với nhà họ Bạch đối với nhà họ Tô chúng ta mà nói chỉ có lợi chứ không có hại! Nếu như chuyện này xảy ra sai sót, con sẵn sàng chịu trách nhiệm với chuyện này, từ chức!”
Người anh cả Tô Cửu Sơn nghe thấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình vì chuyện này mà sẵn sàng từ chức thì không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Em trai à, chú phải nghĩ cho kỹ, bây giờ chú là phó tổng giám đốc công ty, là nhân vật số hai đứng đầu gia tộc, thế mà thật sự muốn từ bỏ hết những thứ này vì một thằng nhóc không rõ lai lịch à?”
Tô Cửu Xuyên cười nói: “Anh trai, tôi còn chưa nói xong mà.”
“Nếu nhà họ Bạch thật sự quật khởi, vậy nhà Tô chúng ta cũng có lợi, vậy thì tôi muốn 5% cổ phần trong tay anh. Anh có đồng ý cược với tôi không?”
Cái gì? Tô Cửu Sơn vừa nghe lập tức biến sắc.
Nếu mất đi 5% cổ phần trong tay, như vậy cũng có nghĩa bản thân ông ta sẽ hoàn toàn cút khỏi hàng ngũ người thừa kế.
Mà Tô Cửu Xuyên có được cổ phần của mình sẽ lập tức trở thành người có nhiều cổ phần nhất tập đoàn, vị trí gia chủ tương lai đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
“Hóa ra ý của chú là thế này?” Tô Cửu Sơn hừ lạnh một tiếng.
“Anh à, anh chỉ nói một câu thôi dám hay không!” Tô Cửu Xuyên dùng phép khích tướng.
Chính vào lúc hai anh em bọn họ giằng co.
“Đủ rồi!” Cuối cùng vẫn là ông cụ Tô lên tiếng: “Ta còn chưa chết đâu! Không tới lượt hai thằng nhãi bọn mày quyết định.”
“Nhà họ Tô chúng ta chưa bao giờ đánh một trận mà không biết rõ kết quả. Cửu Xuyên, con khen thằng nhãi kia nhiều như thế cũng phải đợi chúng ta tận mắt chứng kiến mới được.”
“Đợi lát nữa gặp nhau tại tòa nhà Phú Quý, nhất định các gia tộc khác sẽ tìm cách làm khó dễ thằng nhãi kia, tới lúc đó chúng ta cứ chờ xem thực lực chân chính của nó.”
“Nếu thằng nhóc đó không xử lý được bữa tiệc đầy cặm bẫy này, vậy không cần nhiều lời nữa.”
Cuối cùng nhà họ Tô quyết định, dựa theo tình huống mà hành động.
…
Mà ba gia tộc Cát, Đàm, Thường cũng đã đồng ý kết minh, hợp tác với nhau để cho Diệp Lâm và nhà họ Bạch một bài học trong cuộc gặp này.
“Nhà họ Bạch còn muốn quật khởi ư?”
“Ha ha, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Thời thế đã thay đổi, cho dù là thằng nhóc Bạch Thủ Kỳ kia ra tù cũng đừng hòng mơ đến chuyện quật khởi! Huống gì là con nhóc kia?”
“Đừng tưởng rằng bên người có nhiều cao thủ lợi hại là có thể tiếp tục giành lại thiên hạ! Thật ngây thơ!”
“Giả đại sư, lát nữa nhờ ông cho thằng nhóc kia mở rộng tầm mắt, để nó biết sự lợi hại của ông!”
Lúc này trong một phòng họp của tòa nhà Phú Quý.
Một lão giả mặc đạo bào cũ nát, cười nhạt nói: “Tôi nghe nhà Tô nói thằng nhóc kia cũng giống như tôi, cũng là thuật pháp chân nhân, ngay cả Tông sư cấp bảy cũng không phải là đối thủ của cậu ta?”
“Ha ha, lâu lắm rồi lão phu chưa gặp được đối thủ. Hôm nay tôi bày Kỳ Môn trận pháp, mời người ứng chiến!”
“Chờ bọn họ ra khỏi thang máy, bước vào trận pháp của tôi, trò hay sẽ lập tức bắt đầu!”
Trên màn hình lớn trong phòng họp xuất hiện một hình ảnh, đây chính là góc nhìn của camera đối diện thang máy.
Vào lúc 9 rưỡi sáng, Diệp Lâm và Bạch Vi Vi đã đi tới tòa nhà Phú Quý, hơn nữa bọn họ còn đã tiến vào thang máy, đi tới tầng 18.
Cửa thang máy mở ra.
Hoàn cảnh xung quanh lập tức thay đổi,
“Đây là cái gì?” Bạch Vi Vi xoa xoa đôi mắt, bắt đầu sinh ra ảo giác.
Khung cảnh bên ngoài thang máy nhanh chóng thay đổi.
Ngọn lửa ma trơi u ám, tứ chi bị cắt cụt, khung cảnh như núi thây biển máu.
Cứu như thể thang máy này dẫn thẳng tới mười tám tầng địa ngục!
“Ảo cảnh!”
“Trận pháp?”
Diệp Lâm bước ra ngoài tự mình cảm nhận một chút, đây là chuyện nằm trong dự tính của anh.
“Chút tài mọn mà thôi, cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt tôi!”
“Vi Vi, cô chờ trong thang máy, đừng có bước ra ngoài!”
“Cho tôi mười giây để dọn dẹp đống lộn xộn trước mắt này đã!”
Chương 59: Một bước phá trận
Chỉ thấy hình ảnh ở trên màn hình là cửa thang máy mở ra, Diệp Lâm đi từ trong ra ngoài.
Trong phòng họp, người của năm đại gia tộc đều nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ ở trong màn hình.
Ở nơi này ngoại trừ nhà họ Thôi và nhà họ Tô từng nhìn thấy Diệp Lâm thì đây là lần đầu tiên mà người của ba đại gia tộc khác nhìn thấy anh.
“Đây là chỗ dựa mới của nhà họ Bạch à? Đúng là trẻ quá!” Ông cụ Cát cảm thấy bất ngờ.
Vốn nghe nói người đó tuổi còn trẻ, ông ta còn tưởng là một người đàn ông trung niên tầm ba mươi bốn mươi tuổi gì đó, thế mà không ngờ người đó lại mới chỉ hơn hai mươi tuổi?
“Ông Thôi, hai cha con ông thua trong tay thằng nhóc này à? Không thể nào?”
Gia chủ nhà họ Đàm cảm thấy hả hê khi người khác gặp xui xẻo, thậm chí ông ta còn cảm thấy hưng phấn vì phát hiện nhà họ Thôi yếu tới mức này, nói không chừng sau khi xong việc tứ đại gia tộc còn có thể cùng nhau xé xác nhà họ Thôi.
“Hừ!” Ông cụ Thôi hừ lạnh một tiếng: “Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!”
Ông cụ Thôi lười giải thích bởi chính ông ta cũng không rõ rốt cuộc Diệp Lâm mạnh tới mức nào.
Tóm lại, ông ta tin tưởng Diệp Lâm, đồng ý đánh cuộc một lần.
“Không phải nói là đã bố trí trận pháp bên ngoài thang máy à? Sao thằng nhóc kia ra khỏi thang máy mà vẫn chưa có phản ứng gì thế?”
Gia chủ nhà họ Thường tò mò hỏi.
Lúc này, lão giả mặc áo đạo bào cũ nát khẽ vuốt chòm râu cười nói: “Chư vị chớ vọi hoảng sợ.”
“Trận pháp mà lão phu bày ra, chỉ có người rơi vào trong trận pháp mới có thể nhìn thấy. Thiết bị Camera này há có thể quay được?”
“Mọi người nhìn xem, thằng nhóc kia đang dừng bước bởi cảnh tượng bên ngoài thang máy trong mắt cậu ta không khác gì địa ngục!”
“Không tới ba giây, thằng nhóc đó nhất định sẽ sợ tới mức tè ra quần, vắt chân lên cổ mà chạy!”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn màn hình bằng ánh mắt hứng thú, chờ mong có trò hay diễn ra.
Mà cha con nhà họ Tô cũng đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Diệp Lâm có thuận lợi vượt qua một cửa ải này hay không?
…
Lúc này, Diệp Lâm vừa đi bộ ra khỏi thang máy đã lập tức cảm nhận được từng cơn gió âm lãnh, còn có một đạo quỷ ảnh vọt về phía mình.
Cảnh tượng quỷ dị âm trầm như thế, nếu là người thường chỉ sợ đã sớm bị dọa chết khiếp.
Nhưng tu vi Diệp Lâm cao thâm, anh đã sớm phát hiện ra điều khác lạ.
Đừng nói là loại yêu ma quỷ quái do trận pháp biến ra này, cho dù thực sự có yêu ma quỷ quái thật, Diệp Lâm cũng một kiếm chém chết chứ không nói đùa.
Nhìn quỷ ảnh trước mặt, Diệp Lâm chỉ cười trừ.
“Kim quang hiện hộ thân!”
Diệp Lâm vừa bấm tay niệm pháp quyết thì tức thì một đạo kim quang hiện ra.
Anh vừa phất tay, ảo cảnh địa ngục trước mặt như gió cuốn mây tan, nhanh chóng bị xua đi.
Đương nhiên lúc này camera cũng không thể ghi hình được kim quang quanh thân Diệp Lâm, cũng không thể truyền hình ảnh tới màn hình lớn trong phòng họp.
Bởi vậy ở trong phòng họp, đám người nhìn qua màn hình lớn chỉ thấy Diệp Lâm liên tiếp phất tay, giống như đang xua đuổi thứ gì đó.
Nhưng mọi người nhìn thấy hình ảnh này thì không khỏi cười to, cũng không ngừng khen ngợi: “Quả nhiên giống y như lời chân nhân đây nói, có lẽ thằng nhóc kia đã bị dọa chết khiếp! Ha ha…”
“Bàng chân nhân đúng là thần tiên mà!”
“Hả?” Nhưng chỉ có Bàng chân nhân như cảm ứng được gì đó, trong lòng nghi hoặc không thôi: Chẳng lẽ thằng nhóc đó thật sự có chút đạo hạnh?
Có lẽ người khác không hiểu những gì đang diễn ra, nhưng ông ta là người bày ra trận pháp, bên trong trận pháp xảy ra chuyện gì ông ta vẫn cảm giác được.
“Cũng được! Nếu ảo cảnh không dọa được cậu, vậy thì để cho cậu mở rộng tầm mắt, nhìn thấy cảnh luyện ngục thật sự!”
Bàng chân nhân lại thi pháp, lần nữa khởi động tầng thứ hai của trận pháp… Quỷ tướng hiện thế!
Trong thoáng chốc, cảnh tượng huyền ảo bên ngoài thang máy lại thay đổi.
Chỉ thấy ở nơi vực sâu, một con quái vật bỗng nhiên trồi lên, giống như quỷ thần, đứng sừng sững giữa con đường phía trước.
Con quái vật này cao khoảng ba mét, chạm tới mái vòm, trên thân là áo giám đen, trên người là ngọn lửa xanh biếc đang cháy phừng phừng, trong tay nó là một cái rìu lớn làm bằng huyến thiết, mỗi khi vung rìu lên như mang theo cuồng long hỏa diệm.
“Hử?” Diệp Lâm thấy thế thì hơi giật mình.
Khác với ảo ảnh vừa rồi, quỷ tướng trước mặt hắn bây giờ cũng là ảo ảnh, nhưng công kích của nó là thật.
Chuyện này cũng không có gì lạ, đây là quỷ tướng mà Bàng chân nhân phí tâm sức nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay.
Rầm!
Quỷ tướng nhấc chân bước về phía trước một bước.
Nền đất đưới chân nó lập tức rung chuyển dữ dội, từng vết nứt liên tiếp xuất hiện.
Thực lực cường đại như vậy, ngay cả Tông sư có cấp bậc cao thủ e là cũng khó có thể sánh bằng.
Phù!
Ngay sau đó.
Quỷ tướng giơ rìu trong tay lên, bổ thẳng về phía Diệp Lâm.
“A… Không ngờ người bày trận lại còn có con át chủ bài như vậy?”
“Đáng tiếc, tiểu quỷ mà kẻ đó nuôi dưỡng bao lâu này hôm nay sẽ phải hoàn toàn biến mất!”
Nói thì chậm, tốc độ lại vô cùng nhanh.
Chiếc rìu khổng lồ đánh úp xuống, khí thế giống như trời sập đất lún, uy áp bốn phía.
Đối mặt với một kích khủng bố này, Diệp Lâm từ từ giơ tay, anh muốn dùng thân thể máu thịt của mình, mạnh mẽ đối kháng với thế công của rìu lớn!
“Đúng là một thằng nhóc không biết tự lượng sức mình!”
Lúc này bên trong phòng họp, Bàng chân nhân nhìn thấy hành động của Diệp Lâm trên màn hình lớn thì không khỏi sợ hãi.
Ông ta không nghĩ tới, Diệp Lâm không chỉ không né tránh, mà còn dám giơ tay lên đón đỡ?
“Vậy thì trước tiên chặt đứt cánh tay này của cậu ta, cho cậu ta biết thế nào là lợi hại!”
Khóe miệng Bàng chân nhân nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng.
Thoáng chốc, cái rìu to lớn sắc bén đã nện vào trong lòng bàn tay của Diệp Lâm.
Rắc rắc… Nhìn về phía lòng bàn tay Diệp Lâm, không chỉ không bị rìu này chẻ làm hai mà quanh bàn tay anh còn có lôi điện bao phủ.
Tiếp đó, lôi điện thành hình, kết thành một tấm lướt lớn, bao phủ hết cái rìu, buộc chặt nó lại.
Hóa ra rìu lớn này vẫn chưa đụng tới bàn tay của Diệp Lâm, mà giống như rơi vào một cái lưới lớn, nhanh chóng bị bao phủ, treo ngược lên trên không trung…
“Sao lại thế được?”
Hình ảnh này lập tức khiến Bàng chân nhân biến sắc.
Bởi vì không ở hiện trường, lại cách một màn hình cho nên Bàng chân nhân cũng không biết được trong lòng bàn tay Diệp Lâm ẩn giấu huyền cơ gì?
Nhưng một rìu thất bại lại còn bị treo lên kia khiến ông ta rơi vào trạng thái như lâm đại địch, trong lòng bất an.
Bàng chân nhân đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy muốn đi ra cửa xem xét tình huống.
Nếu tình huống không ổn thì nhanh chóng thu hồi quỷ tướng.
Nhưng sao Diệp Lâm lại cho ông ta cơ hội ấy chứ.
Ngay sau khi Diệp Lâm lấy sức mạnh của lướt sét kìm chặt cái rìu lớn, thì một tay khác cũng khởi động lôi điện, đánh thẳng về phía ngực của quỷ tướng.
“Lôi đình vạn quân!”
Chỉ một thoáng nơi này đã vang lên tiếng sét ầm ầm, trời đất u ám!
Lại nhìn về phía quỷ tướng to lớn kia, nó như bị ngũ lôi đánh phá, ầm vang một tiếng, bị đánh nát thành bụi phấn, nháy mắt tan thành tro bụi!
Cuối cùng Diệp Lâm nhấc chân lên, dùng sức bước ra, một chân phá vỡ trận pháp!
“Phá cho tôi!”
Tiếng hét của Diệp Lâm vừa dứt, vô số đạo tia chớp đem theo cuồng phong xuất hiện quét ngang toàn trường.
Tất cả ảo cảnh được bố trí xung quanh trận pháp giống như thủy tinh vỡ vụn.
“A!”
Lúc này Bàng chân nhân mới vừa đứng dậy đột nhiên hét lên thảm thiết, ông ta che lại ngực, phun ra một bũng máu tươi, gương mặt đầy sự hoảng sợ.
“Thằng oắt quát, mày dám phá hủy trận pháp, phá hủy căn cơ của tao!”
Chương 60: Ăn miếng trả miếng
Kể từ lúc Diệp Lâm xua đi ảo cảnh, diệt quỷ tướng, phá trận pháp; hành động liền mạch lưu loát chỉ phí vài giây ngắn ngủi.
“Hả? Mọi thứ trở về bình thường rồi?”
Bạch Vi Vi đang tránh ở trong thang máy nhìn thấy tất cả mọi thứ bên ngoài đã khôi phục bình thường cũng cất bước ra ngoài.
Đồng thời trong lòng không ngừng cảm thán: May mà có Diệp Lâm ở đây, nếu không chỉ dựa vào chính mình e là ngay cả cơ hội gặp mặt năm đại gia tộc cũng không có.
Chỉ là ra khỏi thang máy mà đã có sẵn chiến trường như thế rồi!
“Quả nhiên năm đại gia tộc này không có ý tốt, vừa mới xuất hiện đã muốn dạy cho chúng ta một bài học!”
“Sớm biết như thế thì chúng ta nên tự sắp xếp nơi gặp mặt!”
Bạch Vi Vi cảm thấy rất tức giận, quả nhiên bữa tiệc này không hề có ý tốt gì.
Không biết ở nơi gặp mặt còn có bao nhiêu cái bẫy đang chờ bọn họ nữa.
“Chỉ là chút tài mọn, không làm khó được tôi.”
Thần thái Diệp Lâm cực kỳ bình tĩnh.
Bởi vì so với vị sư phụ am hiểu nuôi quỷ kia của anh thì con quỷ nhỏ kia ngay cả tư cách xách giày cũng không có!
“Nếu bọn họ đã muốn ra oai như thế, vậy tôi sẽ cho bọn họ mở rộng tầm mắt, xem cái gì mới gọi là khủng bố!”
Vừa nói, Diệp Lâm vừa giương tay lên, thu lại ảo cảnh vừa mới xua đi ở trong lòng bàn tay mình.
Trong chớp mắt, càn khôn trong tay đã xoay chuyển!
“Đi!”
Rồi sau đó, Diệp Lâm lại ném tàn dư ảo cảnh đáng sợ kia về phía trung tâm phòng họp.
Có qua mà không có lại đúng là cực kỳ thất lễ!
Để cho đám người đang xem trò hay trong phòng họp cảm nhận một chút.
Lúc này, bên trong hội trường.
Người của năm đại gia tộc thấy Bàng chân nhân tự nhiên hộc máu cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, tay chân luống cuống.
“Bàng chân nhân, ông làm sao vậy?” Ông cụ Cát vội vàng đứng dậy cuống quýt dò hỏi tình huống.
Bàng chân nhân này chính là Cung phụng của nhà họ Cát, là một vị khách quý mà bọn họ nương tựa.
Bây giờ Bàng chân nhân lại đột nhiên hộc máu, thân là gia chủ nhà họ Cát, ông cụ Cát cũng không khỏi cảm thấy hoảng sợ… Chẳng lẽ có đại địch xuất hiện à?
“Ông Cát, kẻ hèn này cảm thấy hổ thẹn vô cùng, đã phụ sự kỳ vọng của ông!” Bàng chân nhân lắc đầu nói: “Thằng nhóc bên ngoài kia… Tôi không đánh lại cậu ta!”
Cái gì?
Lời vừa dứt, người nơi này lập tức náo động.
Ban nãy Bàng chân nhân vừa lập lời thề son sắt sao đột nhiên lại nhận thua rồi?
Hơn nữa hai người ngay cả mặt còn chưa thấy, thế mà lại có thể đánh Bàng chân nhân hộc máu sao?
Vậy thằng nhóc kia… Phải mạnh tới thế nào chứ?
“Mau nhìn!” Lúc này, gia chủ nhà họ Thường chỉ vào màn hình nói: “Thằng nhóc kia đi tới! Bọn họ tới rồi!”
Chỉ thấy trên màn hình, Diệp Lâm và Bạch Vi Vi nhẹ nhàng đi tới.
Chuyện này cũng có nghĩa là, trận pháp mà Bàng chân nhân dày công bày đã bị người ta phá vỡ rồi!
“Ha ha…” Lúc này chỉ có cha con nhà họ Thôi là bày ra vẻ mặt quả đúng như dự đoán, đồng thời bọn họ cũng cảm thấy mừng thầm vì lần này mình đặt cược đúng người!
“Bàng chân nhân, rốt cuộc thằng nhóc kia… Lợi hại tới mức nào?” Ông cụ Cát vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
Bàng chân nhân lắc đầu.
Trận pháp của mình ở trong mắt đối phương cứ như trò đùa. Khủng bố như vậy, ngay cả bản thân mình cũng không thể lường được.
Phù!
Đúng lúc này bên trong phòng họp đột nhiên xuất hiện một cơn gió lạ.
“Hả? Sao lại thế này? Gió ở đâu ra vậy?”
“Cửa sổ cũng đâu có mở đâu!”
“Chuyện gì thế này? Có hơi lạnh!”
Đúng lúc mọi người đang ngạc nhiên thì giây lát sau, hình ảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, thay đổi.
Trong khoảng thời gian chớp mắt ngắn ngủi, mọi thứ vốn đang quen thuộc lại trở nên cực kỳ đáng sợ.
Chiếc ghế dựa bằng da thật biến thành con thú ăn thịt người.
Mà chiếc bàn tròn hội nghị cũng biến thành chảo dầu cực kỳ lớn, sóng nhiệt không ngừng tỏa ra, bên trong đó có rất nhiều ác quỷ đang giãy giụa la hét chói tai.
Phía trên mặt đất là hình ảnh máu chảy thành sông, xác chất thành núi. Khắp nơi đều tràn ngập ngọn lửa thiêu đốt khiến người ta không dám ở lâu.
Thậm chí ngay cả trong không khí, ma quỷ cũng lơ lửng tung bay, vẻ ngoài hung ác khiến người ta hoảng sợ.
“Ôi vãi! Đây là cái gì? Tôi đang ở đâu thế này? Địa ngục à?”
“Má ơi! Có quỷ! Cứu mạng!”
Cảnh tượng kinh hoàng vừa xuất hiện tại hiện trường đã khiến đám đông hỗn loạn, tất cả mọi người bị dọa đến mức mặt cắt không còn chút máu, ôm đầu chạy tán loạn.
“Bàng chân nhân… Đây… Đây là thứ ông làm sao?” Ông cụ Cát cũng sợ hãi, túm chặt lấy Bàng chân nhân giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng: “Mau… Biến nó trở về bình thường đi!”
Bàng chân nhân ở trong khung cảnh này cũng cảm thấy sợ hãi: “Không… Không phải tôi… Có lẽ là do thằng nhóc bên ngoài… Là nó làm!”
“Cha!” Lúc này, nhà họ Đàm đột nhiên hét toáng lên: “Cha! Cha làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!”
Hóa ra gia chủ nhà họ Đàm tuổi lớn, lại có bệnh tim, ở trong hoàn cảnh khủng bố này vừa nhìn thấy vài thứ đã bị dọa cho ngất xỉu.
Tuy mọi người biết những thứ này là giả, nhưng vì ảo giác quá mức chân thật, thân ở nơi này cho nên cảm thấy sợ hãi. Đặc biệt là người lớn tuổi, không chịu nổi kích thích này.
Nhìn thấy trước mắt mình có đầu một con ác quỷ đang trôi lơ lửng, ông cụ Cát cũng sợ tới mức tim đập thình thịch, ông ta cảm thấy ông ta cũng sắp mắc bệnh tim rồi.
“Bàng chân nhân! Mau… Mau nghĩ cách! Cứu bọn tôi!” Ông cụ Cát nắm chặt cánh tay Bàng chân nhân, gấp tới độ sắp khóc.
Mới vừa rồi còn muốn thưởng thức cảnh Diệp Lâm bị dọa sợ tè ra quần. Thế mà không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt hình ảnh khủng bố đó đã xuất hiện ở bên phía bọn họ.
Đám người giống như ruồi nhặng không đầu, lạc ở nơi này, ngay cả cửa cũng không tìm ra được.
“Ở đây!” Bàng chân nhân lấy lại bình tĩnh, lắng nghe âm thanh, cuối cùng cũng tìm được cửa ra vào.
Mọi người đi theo Bàng chân nhân nhanh chóng đi về phía cửa.
Chính vào lúc Bàng chân nhân duỗi tay, kéo cửa phòng họp ra thì lại lập tức giật mình. Bởi vì đối diện bọn họ chính là Diệp Lâm đang lặng yên ngoài cửa, khóe miệng của anh khẽ nhếch lên.
“Tôi chỉ vừa mới đến, sao các người đã muốn đi rồi?”