Mục lục
Bắc Tống Xuyên Việt Chỉ Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm rầm......

Trước cánh cửa lớn của một tiểu viện nông gia nhỏ, truyền đến tiếng đập vang vọng, bên ngoài kèm theo tiếng kêu của người chuyển phát nhanh: "Chu ca, Hàng chuyển phát nhanh của anh!"

"Tới đây, tới đây!"

Chu Minh vừa mới rửa mặt xong, duỗi thẳng lưng đi ra mở cửa.

Anh chàng chuyển phát nhanh là người quen cũ, anh ta đứng bên cạnh xe tải, tay vừa nâng thùng giấy vừa nói: "Anh Chu, anh mua cái gì vậy, một mình em cũng không chuyển nổi."

"Vậy cậu nên rèn luyện, hơn sáu mươi cân cũng chuyển không nổi. "Chu Minh cười nói.

Anh chuyển phát nhanh nói: "Mới hơn sáu mươi cân? Em cảm thấy tám mươi cân thì có...... Anh Chu, xe kéo hỏng rồi, phiền anh giúp một tay."

Hai người khiêng thùng chuyển phát nhanh, ở trong sân cẩn thận đặt xuống.

Chu Minh lúc này mở thùng kiểm hàng, anh chuyển phát nhanh cũng lấy điện thoại di động ra. Phần chuyển phát nhanh này có tiền bảo hiểm rất lớn, cũng không sợ trên đường rơi vỡ hư hỏng, chỉ sợ bị người ta đổi thành đá gạch hay gì đó.

Dao cắt băng dính roẹt một đường, hộp đóng gói bị mở ra, bên trong lộ ra một bộ giáp, Chu Minh gật đầu nói: "Không có vấn đề."

"Vậy anh ký nhận giúp em! "Anh chàng chuyển phát nhanh cũng lộ ra nụ cười.

Chuyển phát nhanh ký nhận xong xuôi, tiểu ca giao hàng cũng chưa đi ngay, hắn thích ở chỗ Chu Minh xem chơi một lát.

Chu Minh là một người am hiểu khoa học lịch sử, dựa vào phát video kiếm lưu lượng mà sống, thỉnh thoảng cũng nhận chút quảng cáo kiếm thêm thu nhập. Có thể là danh tiếng của y còn chưa lớn, nhận quảng cáo chất lượng cũng không cao, tất cả đều là bàn chải đánh răng chạy bằng điện, lẩu tự hâm nóng, thuốc trừ sâu các kiểu, ngay cả quảng cáo du lịch cũng không nhận được.

Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng phát sóng trực tiếp qua các nền tảng.

Chu Minh lấy ra thiết bị để quay phim, chỉnh ống kính về phía thùng hàng, rồi đợi một lát, phát hiện khung phát trực tiếp chỉ có hơn mười người xem -- thời gian còn quá sớm, những người thức đêm "tu tiên", lúc này còn chưa có rời khỏi giường đâu.

"Các huynh đệ, hôm nay có thứ tốt nha!"

Chu Minh giơ gậy tự sướng, xoay người để chính mình cùng thùng hàng chuyển phát nhanh đều nằm gọn trong camera: "Tối hôm qua đã cắt video xong, năm nay sẽ công bố đúng kỳ hạn cuối cùng. Trước khi tôi về nhà ăn tết, trước tiên mở nửa giờ truyền hình trực tiếp, cho lão Thiết xem một chút Thiên Vương Giáp mà tôi đặt hàng... Tiểu Hầu, cầm gậy tự sướng giúp tôi một lát."

"Được! "Anh chàng chuyển phát nhanh vô cùng tích cực.

Chu Minh từ trong rương lấy ra hai đống linh kiện, giới thiệu: "Đây là giáp ống chân, có 'soái' hay không? Thiết kế tham khảo tượng Quảng Mục Thiên Vương ở chùa Thiện Hóa Đại Đồng, chúng ta mặc vào thử cảm giác xem sao."

Giáp ống chân đồng bộ, còn có một đôi giày bằng sắt.

Thân giày được làm bằng da trâu, bề mặt được khảm những tấm thép bạc sáng bóng.

Mang giày và đút bàn chân vào, Chu Minh nhảy lên nhảy xuống tại chỗ vài cái, lập tức lại đi tới đi lui, tiếp theo làm động tác đá chân, bình luận: "Không tệ, không tệ, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường lắm, hơn nữa mặc vào vô cùng thoải mái."

Chu Minh lại từ trong rương kéo ra giáp vai, để anh chuyển phát nhanh vừa oán hận vừa lại gần đưa ống kính vào: "Miếng giáp vai này có phải 'soái' lắm không?"

Cả bộ phận áo giáp cũng bị lấy ra, Chu Minh lục tục mặc lên người hết cả.

Toàn bộ ăn mặc chỉnh tề, anh chuyển phát nhanh đã hai mắt phát sáng, hâm mộ nói: "Chu ca, thứ này rất đắt nha?"

Chu Minh cười nói: "Tám vạn."

"Mợ nó!"

Anh chàng chuyển phát nhanh lập tức châm chọc: "Thực sự giá tám vạn, không bằng em đi mua nguyên bộ đồ game Vương Giả Vinh Quang."

Số lượng người xem trong kênh truyền hình trực tiếp, lúc này đã tăng lên tới hơn 60 người, ngoại trừ một số ít người khen 'soái', còn lại đa số tất cả đều vui sướng khi người gặp họa.

"Ha ha, bị hố rồi, nó nhiều lắm là hai vạn."

"Tám vạn đồng mua một bộ, đầu óc của chủ kênh bị lừa đá à."

Giáp Thiên Vương là áo giáp các đời của tượng Thiên Vương, chỉ tồn tại trong miếu thờ, tranh vẽ hoặc đá khắc. Tạo hình quả thật rất uy vũ khí phách, nhưng mặc vào chiến trường khó tránh khỏi có vẻ hơi vướng víu, kết cấu phụ kiện để 'soái' chỉ là dư thừa.

Chu Minh bỏ ra số tiền lớn chế riêng bộ này, thật đúng là thuộc về "liều mạng nhiều hơn". Tượng Thiên Vương đời Đường sao chép một chút, tượng Thiên Vương đời Tống cũng sao chép một chút, tượng Thiên Vương đời Minh lại sao chép một chút, chắp vá lung tung còn phải dung hợp hoàn mỹ, chỉ riêng phí thiết kế giáp trụ đã mất một vạn sáu của y.

Thiên Vương Giáp hơn sáu mươi cân mặc trên người, Chu Minh đi lại có vẻ khó khăn.

Y đi đến phòng làm việc, lấy ra một thanh bảo kiếm buộc lưng, lại xách theo một cây trường thương đi ra, đứng ở trong sân nói: "Tiểu Hầu, quay lại toàn bộ người anh."

Anh chàng chuyển phát nhanh giơ gậy tự sướng di động, quay quanh Chu Minh, phong cách hình ảnh buổi phát trực tiếp rốt cục cũng thay đổi.

Có đủ tính thực dụng hay không thì không đề cập tới, có bị người ta lừa hay không cũng không nói trước, chủ yếu là bộ áo giáp này quá 'soái', tỷ lệ đang đi trên đường bị người khác quay đầu lại nhìn là một trăm phần trăm. Giống như là túi xách hàng hiệu đối với nữ nhân, nam nhân nào đối mặt với áo giáp như thế còn chịu được?

Anh chuyển phát nhanh giật dây nói: "Anh Chu, thử hai chiêu xem nào."

Chu Minh lúc này vung trường thương, vừa khoa tay múa chân kiểu không hề có kết cấu vừa đứng lên, một bên vũ thương còn một bên miệng kết hợp phối âm: "Ha, a, a a a..."

'Nhảy múa' rất mệt mỏi vừa thở hổn hển.

"Không được, mệt quá, mau ăn lục vị Địa Hoàng Hoàn bổ sung thể lực."

"Lục Vị Địa Hoàng Hoàn cũng vô dụng, phải ăn Ô Kê Bạch Phượng Hoàn mới đúng."

"Bộ Vương Bát Thương này đúng là đỉnh cao, làm mù mắt bộ Thiên Vương Giáp giá tám vạn đồng."

“……”

Vốn là Chu Minh đang đùa giỡn 'soái' với bộ giáp, nhìn thấy đám bình luận xong mặt liền đen, bắt đầu oán fan của mình: "Là Dương Quá, là Dương Quá có biết không?"

Bíp bíp!

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng còi, Chu Minh thở hổn hển đi ra mở cửa, đã thấy trước cửa đậu một chiếc BMW mới tinh.

Chu Quốc Tường mở cửa xuống xe, giơ tay nâng gọng kính, nhìn cách ăn mặc hài hước của con trai, vẻ mặt mê hoặc nói: "Con đang làm gì vậy?"

Chu Minh lập tức cười rộ lên, xoay quanh chiếc BMW hai vòng: "Được rồi, viện trưởng Chu, vừa mới thăng chức đã đổi xe."

"Phó, phó, còn không phải viện trưởng. "Chu Quốc Tường cười nói.

Chu Minh hỏi: "Xe này giá phải bảy tám vạn nha?"

Chu Quốc Tường nói: "Giá thấp thôi, hơn bốn mươi vạn. Con thu dọn xong chưa? Mau xách hành lý lên xe."

Chu Minh tạm biệt khán giả trong kênh truyền hình trực tiếp, lại tặng lì xì cho anh chuyển phát nhanh, liền trở về tiểu viện của mình thuê trước đó thu dọn hành lý.

Chu Quốc Tường cũng giúp con trai thu dọn, oán giận nói: "Con thuê chỗ rách nát này à?"

"Tiện nghi, thanh tĩnh a." Chu Minh giải thích.

Thấy con trai cũng chuyển bộ áo giáp ra ngoài, Chu Quốc Tường vội vàng nói: "Con mang thứ này làm gì?"

Chu Minh nói: "Tám vạn đồng, nếu con không mang đi, khẳng định lễ mừng năm mới trở về sẽ không còn, trong trấn này có rất nhiều trộm cắp, lần trước con về nhà đến cả cái máy tính cũng mất."

"Giá tám vạn? Con bị điên rồi sao? "Chu Quốc Tường lắp bắp kinh hãi.

Chu Minh vỗ vỗ bảo kiếm bên hông: "Thanh kiếm này giá hơn ba vạn, đều là hàng cao cấp đó ba."

Chu Quốc Tường quở trách: "Đồ mất nết, đồ phá sản..."

"Cũng không tiêu tiền của ba, con tự mình kiếm được mà. "Chu Minh ngữ khí vừa thoải mái vừa bình tĩnh.

Vừa nghe xong lời này, Chu Quốc Tường càng tức giận hơn: "Năm đó con muốn đăng ký khoa lịch sử, ba và mẹ con đều không phản đối. Con tốt nghiệp đại học không tìm được việc làm, ba kéo khuôn mặt già nua xuống nhờ vả quan hệ, thật vất vả mới sắp xếp cho con vào xí nghiệp nhà nước. Người ta cũng đã đồng ý, làm tròn ba tháng sẽ chuyển chính thức cho con, bao nhiêu người cả đời vẫn là nhân viên lao động hợp đồng. Con thì hay rồi, làm một tháng lĩnh tiền lương rồi rời đi, nhất định phải từ chức làm truyền thông gì đó..."

"Fan trên mạng của con gần mấy chục vạn người, nhanh chóng đột phá trăm vạn đó!"

Chu Quốc Tường lại nói: "Mấy năm qua, con tiết kiệm được bao nhiêu tiền, mua một chiếc xe sicond hand cũ, lại còn phải trả góp!"

Chu Minh cứng rắn nói: "Xe cũ, đó cũng là xe nội địa. Con ủng hộ hàng nội địa, con có kiêu ngạo, con có tự hào."

Chu Quốc Tường bị con trai chọc tức gần chết: "Một chiếc Phổ Tang của ba lái hơn mười năm, cảnh sát giao thông kiểm tra đều muốn phải cưỡng chế báo hỏng, ba đổi chiếc BMW thì làm sao?"

Chu Minh trong nháy mắt không thể phản bác, chỉ có thể oán giận thương hiệu sản xuất trong nước không chịu thua kém với người ta, nhưng lập tức lại mạnh miệng nói: "Xe điện của BYD không tệ, ba nếu đổi xe hẳn là đổi hãng đó chữ."

Chu Quốc Tường quay đầu nhìn biển số xe BMW, lẩm bẩm: "Mẹ con lúc còn sống muốn mua một chiếc BMW, lúc ấy đã đi xem xe, bỗng nhiên phát hiện có khối u trong người..."

Chu Minh nghe vậy không nói gì nữa, vùi đầu lao vào việc chuyển đồ đạc.

Chu Quốc Tường dường như cũng không muốn nói về chuyện này. Giọng điệu đột ngột chuyển sang nặng nề quở trách: "Con cũng sắp ba mươi tuổi, xem xét tầm tuổi này, không có công tác ổn định, cũng không có tiết kiệm được nhiều tiền, làm sao yên bề gia thất? Cô gái nhà nào nguyện ý gả cho con? Nghe ba một lời, sau lễ mừng năm mới đi tìm công việc, con thật muốn làm tự truyền thông, hoàn toàn có thể dùng thời gian rảnh rỗi đi làm. Ba lăn lộn nửa đời người rồi, chuyện khác không có, mặt mũi còn có chút dùng được, an bài công tác cho con còn có thể..."

"Dừng dừng dừng, ghét nhất thao tác dùng quan hệ này của ba," Chu Minh kéo áo giáp đi tới đuôi xe, ngưng đề tài nói, "Mở cốp sau giúp con với!"

Hai cha con rất ăn ý, dùng phương thức của mình thay đổi nội dung cuộc nói chuyện.

Chu Quốc Tường mở cốp xe, bên trong đã chất đầy đồ.

Chu Minh im lặng nói: "Là đồ đạc gì vậy ba?"

Chu Quốc Tường nói: "Hàng tết mang về cho họ hàng thân thích ở quê, chú bác dì cháu, mỗi nhà đều có một phần."

"Có thể để ít chỗ trống được không ba? "Chu Minh hỏi.

"Tự con nghĩ biện pháp đi. " Chu Quốc Tường nói.

Chu Minh chỉ có thể nhét áo giáp và bảo kiếm vào ghế sau, xoa tay nói: "Để con lái xe cho."

Chu Quốc Tường nói: "Ba lái, vừa mới mua BMW, còn chưa đã nghiện đâu."

"Ai mà thèm. "Chu Minh nói thầm rồi ngồi vào ghế lái phụ.

……

Hai cha con luân phiên lái xe, tám giờ sau tiến vào Tần Lĩnh.

Đêm đó ngủ ở khu phục vụ trên cao tốc, sáng sớm hôm sau ăn một bát mì sợi Lan Châu, tiếp tục không ngừng lái xe trên đường hầm trong núi lớn.

Lại một lần tỉnh dậy ở ghế lái phụ, Chu Minh hỏi: "Đến đâu rồi ba?"

"Vừa mới vào địa giới huyện Tây Hương. "Chu Quốc Tường nói.

Chu Minh nhịn không được châm chọc: "Năm nay sao ba không đi tàu cao tốc mà về? Lái đường cao tốc mệt chết đi được."

Chu Quốc Tường nói: "Xe mới ba vừa mua, bình thường cũng không có thời gian lái nhiều, lần này về quê vừa vặn lái cho đã tay!"

"Ba chính là lái xe để khoe khoang, đắc ý cái gì chứ. "Chu Minh trợn mắt.

Chu Quốc Tường đột nhiên nói: "Mẹ con cũng mất gần mười năm, dì con gọi điện thoại tới, nói là giới thiệu cho ba một người, lễ mừng năm mới trở về có thể gặp mặt trước. Bốn mươi hai tuổi, góa chồng, giáo viên trung học, có một đứa con gái đang học trung học. Ba phải nói với con một tiếng, nơi này của con..."

Chu Minh vô tâm trêu chọc nói, "Có thể a, Chu viện trưởng. Thăng chức, đổi xe, lấy vợ, xuân phong đắc ý nha. Ba năm nay năm mươi lăm rồi, tìm một người hơn bốn mươi tuổi, điển hình trâu già ăn cỏ non. Lại nói, ba đã là phó viện trưởng, liền ở trong viện tìm một nữ sinh đi. Vừa trẻ tuổi, lại xinh đẹp, một cây hoa lê...... Ép hải đường nha."

"Phắn phắn phắn, không lớn không nhỏ. "Chu Quốc Tường rất không tình nguyện muốn nói chuyện phiếm với con trai, miệng thằng nhóc này quá muốn đấm.

Chu Minh lại cười hắc hắc nói: "Ba chê nông nữ sinh da ngăm của học viện nông nghiệp, sát bên cạnh cũng được, không phải nơi đó của ba có trường học điện ảnh đó sao?"

"Phắn đi! Càng nói càng không nghiêm túc. "Sắc mặt Chu Quốc Tường không tốt, kỳ thật trong lòng cũng có ảo tưởng qua.

Một đồng nghiệp cũ của hắn, chính là cưới nữ nghiên cứu sinh, lúc ấy khiến Chu Quốc Tường hâm mộ muốn chết. Nhưng Chu Quốc Tường lá gan nhỏ, hơn nữa tính cách rất cẩn thận, loại chuyện này chỉ dám ngẫm lại, hắn tuyệt đối không có khả năng ra tay với nữ sinh.

Chuyện xảy ra sau đó, khiến Chu Quốc Tường thầm nghĩ may mắn, may mắn mình không làm càn.

Đồng nghiệp cũ của hắn bệnh nặng nằm viện, nằm ở trong bệnh viện còn chưa chết, tiểu kiều thê mới tái hôn liền ầm ĩ với con cái, ở trong bệnh viện trình diễn một vở kịch hay tranh giành gia sản. Chờ đồng nghiệp cũ kia khỏi bệnh xuất viện, mấy đứa con trở mặt thành thù, giữa vợ chồng cũng đủ loại mâu thuẫn, trong nhà cả ngày gà bay chó sủa.

Buổi trưa, khu vực phục vụ ăn uống.

Chu Quốc Tường lấy di động ra: "Này, ảnh dì con gửi tới, dáng người cũng rất đoan chính."

Chu Minh liếc mắt một cái: "Ảnh mạng photoshop, cẩn thận lừa đảo."

Chu Quốc Tường nói: "Lấy vợ à, tướng mạo vẫn là thứ yếu, chủ yếu là biết quản gia, gia đình hòa thuận mới là hàng đầu."

Chu Minh vô tình vạch trần: "Đừng nói nữa, năm ngoái mợ con giới thiệu người kia, rõ ràng ba chê người ta lớn lên không đẹp."

"Thối lắm!"

Chu Quốc Tường đánh chết không thừa nhận: "Cô gái kia, nói chuyện quá chanh chua, vừa nhìn đã biết là người bụng dạ hẹp hòi, ba căn bản không để ý đến diện mạo của người ta."

Chu Minh cười lạnh: "Ha ha, ba thích giải thích gì thì cứ giải thích."

Chu Quốc Tường nói: "Minh Minh à, con xem ba sắp kết hôn lần hai rồi, có phải con cũng nên tìm một người không? Con sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn độc thân cũng không phải chuyện tốt. Dưới tay ba có một nghiên cứu sinh, chăm chỉ, thông minh, kiên định. Ba đã giúp con hỏi thăm rồi, cô ấy còn chưa từng yêu đương, tuổi tác cũng thích hợp với con hơn..."

"Dừng!"

Chu Minh lập tức ngắt lời: "Con nghĩ sao ba nhắc tới chuyện xem mắt, thì ra là muốn thúc giục con kết hôn."

"Ba đâu có ép con, có thể nói chuyện trước, không thích hợp thì chúng ta tìm sau, "Chu Quốc Tường lấy từ trong album ra một tấm ảnh," Con xem ảnh trước đi, mặt đẹp không dùng app, cam đoan trông giống người thật."

Chu Minh ngoài miệng phản đối, thân thể cũng rất thành thật, đầu nhịn không được nhích lại gần, chỉ nhìn một cái liền thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Cũng không phải nữ sinh kia có vấn đề, mà là Chu Quốc Tường chụp ảnh quá khôi hài.

Trong ảnh, một nữ sinh vai khiêng cái cuốc đất, quần áo trên người bẩn thỉu, dưới chân giẫm lên một đống khoai tây vừa thu hoạch, bên cạnh còn đỗ một chiếc máy móc nông nghiệp. Làn da hơi đen, nụ cười sáng lạn, tràn ngập vui sướng của nông dân khi được mùa.

"Người rất có tinh thần, nhưng thấy thế nào cũng không giống như là ảnh thực."

Chu Quốc Tường nói: "Thế nào? Bộ dạng tuy rằng không xinh đẹp, nhưng khẳng định cũng không tính là xấu. Hơn nữa, tiểu cô nương tính tình cởi mở, làm cho người ta yêu thích. Nàng mới vừa đăng ký nghiên cứu sinh của ba, liền liếc mắt một cái ba liền chọn trúng, muốn giới thiệu cho con làm bạn gái. Bất quá, con phải nâng cao bản thân, trước hết phải tìm một công việc ổn định trước, nếu không có thể không xứng với người ta đâu..."

"Dừng lại! Sao ba lại nói trở lại vấn đề rồi? "Chu Minh đặc biệt phiền phức về đề tài này.

"Được được được, ba không nói. "Chu Quốc Tường cất điện thoại.

Ăn cơm trưa xong, lại ở khu phục vụ mua chút đồ ăn vặt, hai cha con trở lại trên xe tiếp tục lên đường.

Chu Minh thắt dây an toàn một lúc, Chu Quốc Tường đột nhiên còn nói: "Minh Minh, nữ sinh kia họ Trương, tên là Trương Dung Dung, so với con nhỏ hơn hai tuổi. Cha mẹ nàng đều là nông dân, khi còn bé là thanh niên tốt nhận học bổng, toàn bộ dựa vào chính mình cố gắng mà thi được..."

Ba mình một bên lải nhải, con trai thì mắt điếc tai ngơ, chiếc xe BMW chạy như bay trên đường.

Cạch cạch cạch......

Liên tiếp giảm tốc độ, làm cho xe xóc nảy lên xuống.

Đảo mắt tiến vào một đường hầm thật dài, xe vững vàng tay lái, phía trước trở nên càng lúc càng tối tăm, tựa hồ đèn trong đường hầm bị hỏng rồi thì phải.

"Lái chậm một chút. "Chu Quốc Tường nhịn không được nhắc nhở.

Chu Minh lần này ngược lại rất nghe lời, cũng không dám lấy tính mạng của mình với ba ra đùa giỡn, ngoan ngoãn đạp thắng xe để tốc độ giảm xuống.

Trong đường hầm tối tăm, xe chạy trọn vẹn hơn hai mươi phút.

Hai cha con đều cảm giác không thích hợp, đường hầm này sao lại không có điểm cuối chứ?

"Mẹ kiếp!" Chu Minh nói tục một câu.

Chu Quốc Tường cũng trợn mắt há hốc mồm, bởi vì trong đường hầm tối đen, đột nhiên trở nên muôn màu muôn vẻ, giống như một cái kính vạn hoa đang xoay tròn.

Mà ô tô, đang tăng tốc đi tới trong cái kính vạn hoa đó.

"Mau phanh lại! "Chu Quốc Tường hô to.

Chu Minh điên cuồng đạp phanh xe: "Không thắng được, xe đang tự mình chạy, cái xe BMW rách nát gì thế này?"

Oanh!

Cũng không biết qua bao lâu, ô tô phảng phất đụng phải cái gì, rốt cục dừng lại trong một chuỗi ánh sáng chói mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang