Sắc trời đã tối, trong tiểu viện chỉ còn hai cha con và đứa bé kia.
Khuê phòng của Thẩm Nhị Nương tên là Thẩm Hữu Dung, trong nhà cha mẹ đều còn sống, trước còn có hai vị ca ca.
Bạch Kỳ là một đứa trẻ mồ côi cha, còn chưa ra đời cha đã chết. Trong ấn tượng của hắn, trong nhà nếu có nam nhân mò tới cửa, sẽ bị tổ mẫu xách gậy đánh chửi đuổi đi chỗ khác.
Nhưng hai người đàn ông trước mắt này, chẳng những không bị đánh bị mắng, lại còn được giữ lại ăn cơm, dường như buổi tối còn phải ngủ ở trong nhà.
Bộ dáng rất thần kỳ!
Đặc biệt là vị đại ca kia, biết viết rất nhiều chữ mới, mẫu thân thấy đó mà vui mừng vô cùng, hẳn là đại tài tử nổi danh nào đó rồi.
Bạch Kỳ có chút hướng nội, toàn bộ quá trình cúi đầu ngồi ngay ngắn, nhưng ánh mắt len lén nhìn về phía hai cha con. Sau đó, hắn liền nhìn thấy một màn thái quá, vị đại ca biết viết chữ kia, không lộ dấu vết nhặt lên một hạt ngô bên cạnh bàn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhét vào trong miệng.
Chu Quốc Tường khinh bỉ nói: "Bản thân con phải đến mức đó à?"
Chu Minh chép chép miệng, nhớ lại dư vị bát cháo: "Chưa ăn no."
"Đã đủ rồi, mẹ chồng nàng dâu người cũng chưa ăn no, toàn bộ đồ ăn đều vào bụng của chúng ta. "Chu Quốc Tường nói.
Chu Minh cư nhiên chọn ba lấy bốn: "Hạt ngô này nếu có thể nấu chín, mùi vị khẳng định còn tốt hơn."
Chu Quốc Tường ghét bỏ nói: "Sau này đừng nói con là con ta."
Bạch Kỳ đột nhiên chen vào, vẻ mặt nghiêm túc phát biểu quan điểm riêng: "Tiểu tử từng ăn cháo gạo, mùi vị rất thơm, vẫn luôn nhớ mãi không quên."
"Ha ha, anh hùng sở kiến lược đồng," Chu Minh vươn bàn tay, cùng đứa nhỏ chọc cười nói, "Đến, Givefive!"
Bạch Kỳ nghe xong một đầu đầy dấu chấm hỏi, không biết là có ý gì, đối mặt với ánh mắt chờ mong của đại ca, hắn theo bản năng yếu ớt vươn bàn tay nhỏ bé ra.
Bốp!
Givefive thành công!
Có lẽ do tinh thần của y khẩn trương gần nửa tháng, giờ phút này rốt cục thoải mái xuống một ít, Chu Minh có chút thả lỏng bản thân xuống, muốn làm chút chuyện đùa giỡn tạo không khí vui vẻ: "Sau khi vỗ tay xong, phải nói nha. mau theo ta học, yeah!"
Bạch Kỳ ngốc nghếch nói: "Vâng!"
Chu Minh lại bắt đầu tập luyện: "Bây giờ làm trọn bộ. Ta nói Givefive, chúng ta liền vỗ tay, vỗ tay sau nói yeah!"
"Nhớ rồi. "Bạch Kỳ cảm giác mình đang học lễ nghi cao cấp gì đó.
Chu Minh cười càng vui vẻ: "Bắt đầu rồi, Givefive!"
Bạch Kỳ đứa nhỏ này rất có ngộ tính, vội vàng vỗ tay, nghiêm túc hô: "Yeah!"
Chu Quốc Tường ngồi ở bên cạnh, lấy tay đỡ trán, không đành lòng nhìn thẳng, quá ngây thơ, quá con nít.
Bỗng dưng, ngoài sân truyền đến tiếng động.
Chu Quốc Tường tưởng là có khách tới thăm, quay đầu nhìn lại, cũng là con ngựa gầy kia ở cổng vòm, xem náo nhiệt trong viện cũng muốn đi vào trong.
Chu Minh cùng đứa nhỏ càng chơi càng hăng say, cư nhiên y muốn hát: "Ta dạy ngươi một bài hát thiếu nhi, có muốn học hay không?"
"Muốn. "Bạch Kỳ lộ ra ánh mắt chờ mong.
Chu Minh cười nói: "Bài hát thiếu nhi này gọi là"Cô dũng giả", ở quê hương của ta phi thường nổi danh, ba tuổi đại tiểu thí hài nhi đều biết hát. Nào, theo ta từng câu từng câu hát..."
Khóe miệng Chu Quốc Tường đã co giật, rốt cuộc mình đã đẻ ra thứ gì?
Khi Thẩm Hữu Dung trải xong ga giường, lần nữa đi vào trong viện, thình lình nghe được tiếng ca duyên dáng: "Yêu ngươi một thân đi ngõ tối, yêu bộ dáng ngươi không quỳ..."
Lại thấy Chu Minh đứng lên, nói với con trai của mình: "Đừng ngồi hát đơ như vậy, phải chỉnh lại tư thế, thêm chút nhạc đệm. cắc bùm bum, xịch xịch xịch, ô ô, cà bum cà bum.....!"
Bạch Kỳ giống như quỷ nhập vào người, mơ mơ màng màng đứng lên, nghiêm túc học nhảy: "Cắc bùm bum...!"
Chu Minh cười xấu xa: "Học giỏi lắm, hôm khác tiếp tục dạy ngươi một điệu nhảy gà con."
Trong tiểu viện nông gia Bắc Tống này, phong cách điền viên cổ đại nhanh chóng sụp đổ.
Nghiêm bà bà đứng dưới mái hiên, sắc mặt có chút lo lắng, thấp giọng nói với con dâu: "Vị Chu đại lang này, có phải bị bệnh tâm thần hay không? Thoạt nhìn điên điên khùng."
Thẩm Hữu Dung chủ động giải vây cho Chu Minh: "Bà bà đừng hoảng, người phi thường thì luôn làm chuyện phi thường, cao nhân thường có những hành động thoát tục như vậy."
"Ta sợ hắn làm hư Kỳ ca nhi. "Nghiêm bà bà lo lắng nói.
Thẩm Hữu Dung trầm mặc vài giây, sâu kín nói: "Kỳ ca nhi thật lâu cũng chưa vui vẻ như vậy."
Nghiêm bà bà nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn cháu trai càng hoạt bát, nhất thời giãn lông mày: "Cũng đúng, oa tử nên ầm ĩ như vậy. Có thể cùng oa tử vui vẻ đùa giỡn, nhất định không phải kẻ xấu gì...... Hai cha con này rất nghèo túng, đều lôi thôi bốc mùi, ngươi đi đun chút nước tắm, ta đi tìm hai bộ quần áo cho họ thay."
Nước tắm còn chưa nấu xong, Nghiêm bà bà đã cầm quần áo đi ra.
Nghiêm bà bà cầm quần áo nói: "Chu tướng công, Chu đại lang, đây là xiêm y con ta thường mặc khi còn sống, hai vị tiên sinh nếu không chê, có thể tắm rửa rồi thay quần áo mặc tạm."
Chu Minh đang không điều cùng tiểu hài tử chơi đùa, nghe nói như thế lập tức đứng lên, chắp tay nói: "Sao dám chê bỏ, lão phu nhân có tâm rồi!"
Chu Quốc Tường cũng tiến lên đáp tạ, nhận lấy áo quần trong tay Nghiêm bà bà.
Trong lúc chờ đun nước nóng, Chu Minh hỏi: "Lão phu nhân, có thể mượn chút muối ăn không? Con vật bên ngoài cửa kia, đã mấy tháng không được ăn muối, phải chuẩn bị chút nước muối cho nó uống."
"Có. "Nghiêm bà bà lại đi lấy muối.
Không bao lâu sau, liền bưng tới một chén nước muối, cẩn thận đưa tới trong tay Chu Minh.
Chu Minh đem con ngựa gầy kéo vào trong tiểu viện, con ngựa thè lưỡi liếm một ngụm, nếm được vị muối cực kỳ hưng phấn, đầu chôn xuống cũng không ngẩng lên nữa.
Thẩm Hữu Dung lặng lẽ đi tới, thấp giọng nói: "Cô mẫu, nước đun xong rồi, trong vại không còn nhiều lắm, ta sẽ đi lấy một ít về."
Hai cha con đều đang nhìn ngựa uống nước muối, lại không chú ý tới, Thẩm Hữu Dung gánh thùng nước mò mẫm ra cửa.
Hầu hạ con súc sinh này thoải mái xong, Nghiêm bà bà mới nói: "Nước tắm đã nấu xong, các ngươi người nào đi tắm trước?"
Chu Quốc Tường nói: "Con đi đi."
Chu Minh cũng không khiêm nhượng, đi theo Nghiêm bà bà đến chỗ tắm rửa. Nước tắm có chút nóng, phải múc chút nước lạnh pha loãng ra, Chu Minh rất nhanh phát hiện vại nước sắp cạn thấy đáy.
Y chạy về viện nói với phụ thân: "Nước trong vại không đủ, Thẩm nương tử cũng không ở đây, phỏng chừng đã đi múc nước."
"Ta hiểu rồi, con đi tắm đi. "Chu Quốc Tường gật gật đầu.
Chu Minh tự đi tắm nước nóng, Nghiêm bà bà xoay người trở về phòng.
Bàn ghế trong viện còn chưa dọn dẹp, đèn dầu cũng vẫn sáng. Bà Nghiêm cầm kim chỉ đi ra, ngồi bên cạnh, dưới ánh đèn dầu lờ mờ, vùi đầu yên lặng khâu đế giày.
Chu Quốc Tường kéo đứa bé vào chỗ tối, hỏi: "Bình thường múc nước uống ở đâu?"
Bạch Kỳ trả lời: "Ở dưới sông."
Chu Quốc Tường phân phó: "Ngươi về bên cạnh tổ mẫu, không được chạy lộn xộn."
"Vâng. "Bạch Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Quốc Tường đoán chừng phương hướng đi về phía bờ sông, khoảng cách rất xa, ít nhất có một dặm. Hơn nữa bờ ruộng ngang dọc, quanh co vòng quanh sợ phải tới một dặm rưỡi.
Trên trời trăng tròn sáng nhàn nhạt, xung quanh đầy sao, ban đêm tầm nhìn không tới một mét.
Đi một hồi lâu, Chu Quốc Tường rốt cục nghe được động tĩnh, Thẩm Hữu Dung thở hổn hển gánh nước mà đi về.
"Thẩm nương tử, để cho ta gánh cho. "Chu Quốc Tường nói.
Trong bóng tối đột nhiên có tiếng vang, dọa Thẩm Hữu Dung hoảng sợ, nghe rõ là thanh âm của Chu Quốc Tường, nàng vội vàng nói: "Không cần, cũng sắp tới nơi rồi."
"Để ta, ta khỏe hơn. "Chu Quốc Tường chặn con đường nhỏ.
Thẩm Hữu Dung đành phải đặt thùng nước xuống, hơi ngượng ngùng nói: "Làm phiền khách quý rồi."
Hai thùng nước nặng mấy chục cân, sau khi xuyên qua tố chất thân thể được cải thiện, Chu Quốc Tường gánh lên vô cùng nhẹ nhàng.
Thẩm Hữu Dung đi theo phía sau, thấy động tác gánh nước rất nhanh nhẹn, hiển nhiên là từng làm việc đồng áng, không khỏi đối với lai lịch của hai cha con càng thêm tò mò.
Một đường không nói gì, trở lại ngoài tiểu viện, Thẩm Hữu Dung vội vàng tiến lên mở cửa.
Nghiêm bà bà nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu thấy Chu Quốc Tường xách nước đi vào, để đế giày xuống đi qua hỗ trợ, quở trách con dâu nói: "Sao con có thể để khách nhân động tay động chân?"
Thẩm Hữu Dung cười cười, không đáp lời.
Chu Quốc Tường nói: "Là chúng ta gây thêm phiền toái cho bà bà với nương tử, gánh thùng nước có quan trọng gì đâu."
Chu Quốc Tường gánh nước tiếp tục đi vào bên trong, nhanh nhẹn dỡ gánh nước xuống, đổ một thùng nước vào trong vại nước, một thùng nước khác đổ vào trong nồi lớn. Lại chủ động ngồi trước bếp, thêm củi vào bếp còn chưa tắt lửa, nồi nước tắm này là tự tay hắn nấu.
Nghiêm bà bà nhìn Chu Quốc Tường bận lên bận xuống, nói thầm: "Trong nhà nên có một người đàn ông mới đúng."
"Bà bà nói gì đấy? "Thẩm Hữu Dung hỏi.
Nghiêm bà bà kéo con dâu vào trong phòng: "Mấy năm nay, cũng khổ cho con."
Thẩm Hữu Dung nói: "Bà bà chớ nói những lời này."
Nghiêm bà bà thở dài một tiếng: "Trong nhà cô nhi quả mẫu, khó tránh khỏi làm cho người ta nhớ thương. Ta đây lão bà tử không có bản lĩnh gì, chỉ có thể đuổi đánh những kia lưu manh vô lại hán tử kia. Tới cửa làm mai, cũng không chỉ một hai người, ngươi cũng không cho các nàng sắc mặt tốt để xem.."
"Cô mẫu rốt cuộc muốn nói điều gì? "Thẩm Hữu Dung ngắt lời.
Nghiêm bà bà còn đang vòng vo: "Lúc cữu gia (công công) của con còn sống, trong nhà bọn ta còn có tám mươi mẫu đất. Con trai không có phúc khí của ta, đọc sách tiêu tốn rất nhiều, hàng năm bán đất đổi tiền, đem mấy gian ngói đều bán, kết quả lại chết ở bên ngoài. Hiện nay, đất nhà ta chỉ còn lại hai mươi mấy mẫu, trong nhà lại không có nam nhân, nuôi dưỡng Kỳ ca nhi đọc sách chống đỡ cũng không được mấy năm."
Thẩm Hữu Dung hiểu lầm ý, thề thốt: "Cô mẫu yên tâm, nương tử tuyệt không tái giá, cho dù xin cơm cũng phải nuôi lớn Kỳ ca nhi. Nếu nói chuyện không giữ lời, chết cũng để Diêm vương gia cắt lưỡi!"
"Ý của ta không phải như vậy," Nghiêm bà bà hướng phòng bếp chỉ chỏ, "Hai cha con này sợ cũng là xuất thân đại hộ, cũng là người có ăn học. Ta thấy người như Chu tướng công, làm việc tay chân rất nhanh nhẹn, hẳn là những năm gần đây nghèo túng. Hai người bọn họ lưu lạc đến thôn chúng ta, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, chỉ sợ cũng không có nơi nào để đi. Không bằng..."
"Không bằng gì a? "Thẩm Hữu Dung hỏi.
"Không bằng ở rể, "Nghiêm bà bà mở lòng nói," Về Chu tướng công, bộ dáng rất nghiêm chỉnh, tuổi cũng không tính là lớn, có chút xứng đôi với ngươi."
Thẩm Hữu Dung vốn không có tâm tư này, bị mẹ chồng vừa nói, trong nháy mắt đỏ mặt, nhịn không được suy nghĩ về tướng mạo của Chu Quốc Tường. Càng nghĩ càng xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu nói thầm: "Người ta một bụng sách vở, là người có đại bản lĩnh, như thế nào nguyện ở rể cưới một quả phụ như ta?"
Nghiêm bà bà lại tính toán rất tốt: "Có học vấn cũng sắp chết đói đến nơi rồi. Có thể nói trước với hắn, chỉ ở rể một nửa."
"Ở rể một nửa? "Thẩm Hữu Dung nghe không hiểu.
Nghiêm bà bà trình bày cặn kẽ kế hoạch của mình: "Hắn chuyển đến nhà ta ở, không đổi tên đổi họ, cùng ngươi sinh đẻ con cái, sau này cũng có thể họ Chu. Nhưng Kỳ ca nhi vẫn họ Bạch, hắn phải nuôi lớn Kỳ ca nhi. Hai cha con bọn họ có học vấn, còn có thể dạy Kỳ ca nhi đọc sách, học phí này có thể tiết kiệm không ít. Trong nhà có thêm hai nam nhân, cũng không sợ bị người khác nhớ thương nữa. Nếu không có nam nhân quản lý, hai mươi mấy mẫu đất trong tay ta sớm muộn gì cũng bị người trong thôn xâm chiếm hết."
Thẩm Hữu Dung lần nữa nhớ tới diện mạo của Chu Quốc Tường, nhịn không được nhìn về phía phòng bếp vài lần, tiếu quả phụ này rõ ràng là động tâm.
Nghiêm bà bà tiếp tục nói: "Mảnh đất ở phía Đông đầu thôn kia, năm ngoái đã bị chiếm một luống, ngày đó Bạch Phúc Đức dời bờ ruộng. Ta đi mời lão Bạch viên ngoại phân xử, Bạch Phúc Đức sống chết không nhận, ỷ vào trong nhà nhiều đàn ông, chính là muốn khi dễ hai quả phụ chúng ta. Chờ ngươi có đàn ông, sẽ không uất ức như vậy nữa!"
"Nhưng..." Thẩm Hữu Dung vừa vui mừng vừa khẩn trương, còn mang theo vài phần do dự cùng lo lắng.
Nghiêm bà bà còn đang nói: "Nam nhân ngày xưa đánh chủ ý với ngươi, đều không có hảo tâm gì. Hai cha con này không giống nhau, tuy là hôm nay mới quen biết, nhưng ánh mắt kia rất chính trực, lão bà tử như ta nhìn người sẽ không sai. Chu Đại Lang kia, còn cùng Kỳ ca nhi đùa giỡn. Chu tướng công kia, biết giúp ngươi gánh nước, cũng biết thương người. Ngươi chớ sợ tái giá, Kỳ ca nhi bị cha kế khi dễ. Lão bà tử ta cũng không ngốc, đem khế ước nắm trong tay, hắn hai người xứ khác còn có thể đoạt được sao? Hai mươi mẫu điền sản của nhà ta, cũng không sợ bị người ngoại lai nhớ thương đâu, chỉ sợ người trong thôn bản địa đến đoạt mà thôi!"
Thẩm Hữu Dung cẩn thận suy tư, chỉ riêng ở phương diện điền sản, người nơi khác quả thật so với người trong thôn càng đáng tin cậy hơn.
Nghiêm bà bà bỗng nhiên lại than thở: "Trong nhà không có nam nhân là không đúng, những tá điền kia đều phải nổi lên ác tâm. Lại phải nuôi dưỡng Kỳ ca nhi đọc sách, bán hết đất cũng không chịu nổi tiêu xài, lão bà tử thật sự không có cách nào."
Thẩm Hữu Dung hai tay nắm chặt chân váy, nắm chặt rồi thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt, xấu hổ cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi nói: "Cô mẫu, yêm nguyện gả. Chỉ là... yêm là một quả phụ nông thôn, sợ cũng không lọt vào pháp nhãn của Chu tướng công."
Nghiêm bà bà nói: "Giữ bọn họ ở thêm vài ngày, yêm đi thăm dò trước."