Hai người Trương Quảng Đạo cùng Bạch Thắng, đều không được cho phép vào nhà, giờ phút này đang ngồi xổm dưới mái hiên.
Thẩm Hữu Dung luôn luôn hiền lành, sắc mặt phi thường khó coi.
Nàng trước kia đã nhận ra Bạch Thắng, biết đó là lưu manh nổi danh. Mà Trương Quảng Đạo bị thương ở sườn phải, quần áo bị thủng một lỗ, còn mang theo vết máu đã khô, vừa nhìn đã biết không phải hạng người lương thiện gì.
Hai kẻ xấu đi vào trong nhà, vạn nhất dạy hư Kỳ ca nhi thì sao?
Thẩm Hữu Dung ôm hài tử trốn ở trong phòng, cửa phòng đóng chặt, còn đóng then cửa.
Nghe tiếng Bạch Thắng gọi, nàng biết hai cha con đã trở lại, lúc này mới mở cửa nói: "Tướng công, hai người này là tới tìm Đại Lang."
Đóng cửa cài then, thái độ rõ ràng, Trương Quảng Đạo thấy rõ, cảm giác cả người không được tự nhiên, ôm quyền nói: "Cùng đường rồi, quấy rầy hai vị, chờ đứa nhỏ khỏi bệnh, yêm liền đi tìm nơi khác đặt chân."
Chu Quốc Tường thấy có thôn dân nhìn về phía này, vì thế lập tức đi vào trong phòng, bỏ lại một câu: "Vào trong nhà kể tỉ mỉ chút."
Thẩm Hữu Dung mặc dù mất hứng thấy người xấu vào nhà, nhưng Chu Quốc Tường đã quyết định, nàng yên lặng đi nấu nước pha trà, còn mang Bạch Kỳ cùng đi phòng bếp.
Chu Minh liếc về phía vết máu trên người Trương Quảng Đạo, hỏi thăm: "Quan binh tấn công sơn trại ư?"
Nhắc tới việc này, Trương Quảng Đạo khó nén vẻ phẫn nộ, tỉ mỉ nói: "Chín năm trước, quan phủ đánh thuế nặng, ta và Diêu đại ca liền tạo phản. Lúc đó cùng nhau tạo phản, còn có Chúc Nhị làm chủ bộ hiện nay. Lúc đầu rất thuận lợi, còn giết chủ bộ dẫn binh. Sau đó kinh động tri châu, phái rất nhiều binh lính tới đây. Trong thủ lĩnh của nghĩa quân, có người sợ hãi, liền cấu kết quan binh mai phục, Diêu đại ca và Chúc Nhị đều bị bại trận."
"Sau đó bọn ta trốn vào trong núi, mỗi khi đến lúc trưng thu lương thực, liền xuống núi cướp bóc một chút. Như vậy qua vài năm, quan phủ chịu không nổi, phái người lên núi chiêu an. Diêu đại ca không đáp ứng, Chúc Nhị lại lặng lẽ đáp ứng. Đợi bọn ta lại đi cướp lương thực, hắn cùng quan binh phục kích, đánh giết đại bại chúng ta."
"Diêu đại ca mang theo hai mươi mấy người bọn ta, cướp thuyền chạy xuống. Lúc đi ngang qua Hắc Phong trại, Diêu đại ca liền đi mượn lương thực, được trại chủ Dương Tuấn lưu lại nhập bọn. Dương Tuấn còn gả thê muội của hắn cho Diêu đại ca làm vợ."
Diêu đại ca giảng nghĩa khí, thân thủ lại tốt, rất được sơn tặc ngưỡng mộ. Hai mươi mấy người bọn ta, Diêu đại ca được đứng thứ hai trong trại, ta đứng ở thứ năm, cháu trai Diêu đại ca ở thứ chín gần cuối. Có thêm bốn người, làm đầu mục trong trại. Dương Tuấn, Dương Anh hai huynh đệ trong lòng sợ hãi, liền nổi giận giết Diêu đại ca, chỉ có ta mang theo hài tử Diêu đại ca chạy thoát ra được."
"Sơn trại nổi tiếng, tiết mục Thủy Hử bắt đầu ư."
Chu Minh thầm nghĩ may mắn, lúc trước đói bụng không chịu nổi, thiếu chút nữa vào núi đầu nhập thổ phỉ.
Chu Quốc Tường hỏi: "Đứa bé kia đâu?"
Bạch Thắng nói: "Đứa nhỏ sinh bệnh phát sốt, Nghiêm bà bà ôm đi Bạch thị, mời Tôn lang trung đi xem bệnh."
Nghiêm bà bà cũng không muốn trong nhà có kẻ xấu, nhưng đứa nhỏ kia bệnh quá nặng, bà lại quả thực không đành lòng, tự nhiên chủ động ôm đứa nhỏ đi khám bệnh.
Hai cha con đồng thời rơi vào trầm mặc, bọn họ vừa mới lấy được hộ thiếp, còn chưa hoàn toàn đứng vững gót chân, giai đoạn hiện tại không có ý định cùng hảo hán giang hồ quấy cùng một chỗ.
Một khi tai nạn xảy ra, nỗ lực trước đó thành uổng phí.
Thấy bọn họ khó xử, Trương Quảng Đạo chắp tay nói: "Chờ đứa nhỏ khỏi bệnh, ta lập tức đi ngay, không cần làm khó dễ hai vị."
Bạch Thắng lại cực kỳ lanh lợi, nhanh chóng nói ra sự tình mấu chốt: "Lão Bạch viên ngoại cùng Bạch Tông Mẫn...... Chính là Tiểu Bạch viên ngoại có thù oán, Tiểu Bạch viên ngoại lại cùng một nhóm với sơn tặc. Trương tam ca tới thôn, lão Bạch viên ngoại sợ là nguyện ý tiếp nhận, nhưng bọn ta lại không vào được đại trạch Bạch gia, không trực tiếp gặp mặt được lão Bạch viên ngoại."
Chu Minh bước nhanh vào phòng ngủ, từ dưới giường lấy ra tiền sắt, lấy ra nhét vào trong tay Trương Quảng nói: "Trương Ngũ ca..."
"Là Trương Tam ca. "Bạch Thắng sửa lại.
Trương Quảng Đạo ôm tiền hỏi: "Đây là ý gì? Ta không ham tiền tài."
"Trương tam ca nghe ta nói xong đã, "Chu Minh vẻ mặt nghiêm túc," Lúc trước phụ tử ta gặp khó khăn, nhận được sự chăm sóc của Trương tam ca, đây chính là tiền bán bút hồ kia, cũng là dựa vào Trương tam ca chỉ điểm dẫn đường. Đại trượng phu trên đời, dù nhân ân nhỏ, phải dũng tuyền tương báo. Cây bút hồ kia mặc dù bán được mấy chục quan tiền, mua đất cũng tiêu hết rất nhiều, chỉ có thể báo đáp từng này mà thôi."
"Ta thật không cần tiền! "Trương Quảng Đạo đẩy tiền trở lại.
Chu Minh đưa tay ấn trở về: "Bất luận là Trương tam ca ở lại trong thôn, hay là tìm nơi khác, mang theo hài tử đều cần dùng tiền. Nó rất cần thiết?"
"Đúng vậy, nuôi hài tử phải dùng tiền."
Trương Quảng Đạo khó xử một chút, đành phải nhận tiền: "Đa tạ Chu huynh đệ, phần tình này ta nhớ kỹ."
Mặc dù lúc này không tiện thu lưu thổ phỉ, nhưng hảo hán đưa tới cửa, Chu Minh lại luyến tiếc buông tha, chỉ có thể tận lực tăng lên hảo cảm lẫn nhau: "Lão Bạch viên ngoại bên kia, ta có thể hỗ trợ giới thiệu. Nơi này chỉ có hắn, mới có thể làm chủ tiếp nhận hai vị. Ta cùng phụ thân là người ngoại lai, đặt chân ở thôn Thượng Bạch mới không lâu, chúng ta tùy tiện thu lưu người ngoài, không có cách nào ăn nói với lão Bạch viên ngoại và thôn xóm. Trương tam ca, đạo lý này mong huynh thông cảm?"
Trương Quảng Đạo gật đầu nói: "Cũng đúng, yêm lỗ mãng rồi."
Chu Minh lại nói với Bạch Thắng: "Bạch Nhị ngươi ở lại đây, ta mang Trương Tam ca đi gặp lão Bạch viên ngoại."
"Được. "Bạch Thắng đáp lời.
Nhìn nhi tử đi ra khỏi cửa, Chu Quốc Tường có chút vui mừng.
Trực tiếp lưu lại Trương Quảng Đạo, điều đó không thể nào. Bởi vì đây là địa bàn của người khác, bọn họ không có tư cách thu lưu thổ phỉ, nếu không tất nhiên khiến cho lão Bạch viên ngoại cực độ bất mãn, ngay cả thôn dân cũng sẽ bởi vậy kiêng kị hai cha con.
Trực tiếp đuổi người đi, làm như vậy cũng không tốt, nói không chừng sẽ đắc tội với Trương Quảng Đạo.
Vốn là chuyện khó giải quyết lại khó xử, nhi tử cư nhiên rất nhanh nắm giữ tính chủ động, hoàn toàn hóa giải xấu hổ của hai bên, còn hướng đối phương thi ân kết tình nghĩa, nhân tiện đem bóng cao su đá tới chỗ lão Bạch viên ngoại.
Nhi tử thường xuyên phát điên, điều đó không sai, nhưng năng lực ứng biến cũng rất tốt!
Lại nói đến chuyện Chu Minh đi tới đại trạch của Bạch gia, cùng người hầu nói vài câu, rất nhanh đã có nô bộc mời bọn họ vào trong nhà.
"Tuần Sơn Bưu Trương Quảng Đạo, bái kiến lão viên ngoại! "Trương Quảng Đạo ôm quyền ân cần thăm hỏi.
Lão Bạch viên ngoại đang phơi nắng, giơ tay nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngồi xuống. Châm trà!"
Chu Minh lấy tình huống tỉ mỉ nói rõ, lại nói: "Trương tam ca từng giúp hai cha con ta, hắn bây giờ cùng đường, hài tử lại phát bệnh, chỉ có thể tới đây thử vận may, năn nỉ ta dẫn hắn tới bái kiến. Mười dặm tám xã này, cũng chỉ có uy phong của lão viên ngoại, không sợ đạo tặc Hắc Phong trại kia mà thôi."
Lão Bạch viên ngoại chăm chú nghe xong, xác nhận nói: "Hắc Phong trại, Thiết Tí La Hán Diêu Phương đã chết ư?"
"Bị bọn gian tặc chuốc rất nhiều rượu, sau đó mưu hèn đâm dao sau lưng hại chết huynh trưởng. "Trương Quảng Đạo nghiến răng nghiến lợi nói.
Lão Bạch viên ngoại luôn cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng lại nói không nên lời.
Dù sao nghĩ mãi mà không rõ, liền tạm thời không suy nghĩ nữa, lão Bạch viên ngoại nói: "Danh tiếng của Tuần Sơn Bưu Trương Quảng Đạo, ta đã sớm nghe qua. Ngươi là một hảo hán trượng nghĩa, chưa từng làm chuyện lấy oán trả ơn. Nơi này của ta không nuôi người rảnh rỗi, vườn trà trong núi, ngươi có nguyện ý đi làm công ở đó không?"
"Có chỗ đặt chân là được. "Trương Quảng vội vàng trả lời.
Lão Bạch viên ngoại an bài: "Vậy ngươi đi tới vườn trà, lão Cổ lớn tuổi rồi, sang năm đổi ngươi thay công việc của lão Cổ."
Trương Quảng Đạo ôm quyền nói: "Đa tạ lão viên ngoại đã tin tưởng!"
Sau khi trà Xuyên Thiểm bị cấm, chủ vườn trà cần tự mình đưa trà ra thị trường.
Trong chợ trà đã sớm có thương nhân đang chờ, do môi giới chính thức phụ trách liên lạc giữa người mua và người bán, người mua và người bán không thể trực tiếp bàn chuyện làm ăn với nhau. Chờ giá cả bàn bạc xong xuôi, ký kết hợp đồng thương mại, Trà Mã Ti trực tiếp thu lợi tức.
Ngay từ đầu, rút ra 30% giá giao dịch làm thuế trà.
Bởi vì thu quá tàn nhẫn, thương nhân trà lại điên cuồng ép giá, hộ trà còn phải tự mình vận chuyển trà, đã sớm không chịu nổi gánh nặng lớn như vậy.
Lúc đó trời đang mưa, nông dân trồng chè cả người ướt đẫm. Người môi giới không mang theo giao tử, chỉ muốn lấy giấy trắng mua trà, không muốn bán nhất định phải vận chuyển trà về nhà trong cơn mưa. Nông dân trồng trà cực kỳ giận dữ, trực tiếp đập phá chợ trà, tiếp tục bao vây quan lại cùng người môi giới, thẳng đến khi tri châu tự mình ra mặt mới giải quyết được. Sự tình nháo đến chỗ Hoàng đế, Tống Thần Tông liền đem trà tức giảm xuống còn 20%.
Hàng năm đưa trà đi bán, đều cần tổ chức tráng đinh đi đặt hàng.
Trương Quảng Đạo chật vật chạy tới nơi đây, lại được bổ nhiệm làm người phụ trách áp trà sang năm.
Phần tin cậy này, đúng là không dễ dàng.
Trương Quảng Đạo trước kia có chút chán ghét lão Bạch viên ngoại, giờ phút này lại cảm thấy, lão Bạch viên ngoại vẫn rất tốt, so với Hắc Phong trại Dương gia huynh đệ mạnh hơn nhiều lắm.
Ai ngờ, lão Bạch viên ngoại lại bổ sung một câu: "Con của Diêu Phương, gửi nuôi ở nhà yêm đi, chờ lớn hơn một chút sẽ cho nó đọc sách."
Lời này nghe xong Trương Quảng Đạo rối rắm khó chịu.
Rõ ràng là bắt đứa nhỏ làm con tin, Trương Quảng Đạo vốn nên phẫn nộ mới đúng. Nhưng còn nói muốn đưa con đi học, không chừng sẽ có tiền đồ, Trương Quảng Đạo còn phải vô cùng cảm kích.
Bắt đại bàng con, thuần hóa quái thú ư!
Chỉ tiếc, Trương Quảng Đạo ăn mềm không ăn cứng, cách làm của lão Bạch viên ngoại có chút dư thừa.
Không giữ đứa nhỏ, Trương Quảng Đạo rất chân thành cảm kích, thời điểm mấu chốt để cho hắn bán mạng cũng được.
Giữ đứa nhỏ lại, trong lòng Trương Quảng Đạo có vướng mắc, phần ân tình này liền phai nhạt rất nhiều, giống như chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Lão Bạch viên ngoại gọi một người hầu, mang theo hai người ra ngoài.
Trở lại nhà Thẩm Hữu Dung, Trương Quảng Đạo ôm quyền nói: "Chu huynh đệ, chuyện hôm nay ta xin đa tạ! Giờ đã tìm được đường sống, số tiền đó ta không thể lấy được."
Chu Minh nháy mắt mấy cái, nói: "Lúc nào cũng có thể dùng đến tiền, chuyện trên đời này, sao có thể biết trước được."
Trương Quảng Đạo cẩn thận cân nhắc, cảm thấy lời ấy có lý.
Hơn nữa tính tình hắn tiêu sái, là loại liệt mã không muốn bị trói buộc, không muốn nửa đời sau liền làm ổ ở trong núi. Một khi có cơ hội, có thể còn phải mang theo hài tử rời đi, cần phải sớm tiết kiệm tiền để chuẩn bị.
"Ta sẽ ghi nhớ. "Trương Quảng Đạo không dài dòng nữa.
Chu Minh còn nói: "Đất nhà ta mua, cách sơn trà không xa, sau này rảnh rỗi cùng nhau uống rượu. Ngày đó thấy Trương tam ca lưng đeo cung tiễn, như vậy hẳn là tiễn thuật siêu quần, ta muốn theo Trương tam ca học bắn tên."
Trương Quảng Đạo đáp: "Bất luận là tiễn thuật hay là thương bổng, Chu huynh đệ muốn học thì cứ đến."
Vẫn không yên lòng về đứa nhỏ lắm, Trương Quảng Đạo vẫn chần chờ một lúc.
Cho đến nửa buổi chiều, Nghiêm bà bà mới ôm đứa bé trở về: "Uống thuốc rồi, hạ sốt một chút."
Nô bộc Bạch gia nói: "Vợ nhà yêm cũng sinh con, sữa rất nhiều, lão gia nhờ yêm giúp đỡ nuôi dùm đứa trẻ. Thuốc này nên sắc như thế nào, Nghiêm bà bà chỉ cần nói cho yêm biết là được."
Đưa đứa nhỏ đến đại trạch của Bạch gia, hai người Trương Quảng Đạo cùng Bạch Thắng, mới do một nô bộc khác mang đến vườn trà.
Đi tới điểm tụ cư của hộ trà, trời đã sắp tối.
Nô bộc nói với một người pha trà tóc hoa râm: "Cổ đầu lĩnh, người này tên là Trương Quảng Đạo, lão gia bảo hắn sang năm phụ trách đi đưa trà."
"Vậy ta có thể nghỉ ngơi một chút, " lão Cổ ngồi ở chỗ kia nói," Ngươi cứ đi đi."
Nô bộc khom người cáo lui, tựa hồ có chút e ngại người này.
Trương Quảng Đạo nhìn chằm chằm vào tai trái của lão trà công, lỗ tai kia đã mất một nửa. Lại liếc về phía tay phải, sắc trời có chút tối, thấy không rõ lắm.
Lão Cổ thanh đạm nói: "Đừng nhìn nữa, lúc ta giết người cướp của, ngươi còn ở trong lòng lão nương bú sữa đấy."
Trương Quảng Đạo xấu hổ cười: "Cũng là tiền bối giang hồ, xin hỏi tôn tính đại danh."
Lão Cổ nói: "Hỏi nhiều vậy đề làm gì, ta chính là người đi đưa trà. Sang năm cũng không cần làm nữa, đổi lại ngươi tới làm việc này, ta chỉ ở nhà ôm hài tử sống thật vui vẻ. Lão bạch viên ngoại có danh tiếng vang dội, đi đưa trà chính là phòng ngừa ngoài ý muốn thôi, bình thường tên trộm nào dám tới cướp chứ? Ngươi làm là biết, việc đi đưa trà này rất thanh nhàn."