Mục lục
Bắc Tống Xuyên Việt Chỉ Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hiền đệ đến đây xem thử, đây là kinh nghĩa văn mà ngu huynh dựa theo phương pháp bát cổ, tận tâm tận lực mới viết ra."

Lý Hàm Chương biến mất gần một tháng, giờ vui vẻ rạo rực tìm được Chu Minh, lấy ra văn chương ra giống như hiến bảo vật.

Bạch Sùng Ngạn đứng ở bên cạnh, trên mặt lộ vẻ vui sướng: "Ta cùng NhungTrinh huynh, lật qua kinh nghĩa văn của các tiến sĩ trong gần mười năm trước, chuyên chọn những bài có đặc thù bát cổ văn ra để nghiên cứu. Dốc lòng giám định và thưởng thức trọn vẹn một tháng, cuối cùng có rất nhiều thu hoạch."

Hai vị công tử ca này, tự nhiên đi nghiên cứu bát cổ văn.

Chu Minh tiếp nhận văn chương của Lý Hàm Chương viết, vừa mới bắt đầu xem, Lý Nhị Lang đã thao thao bất tuyệt nói liên tục.

Lý Hàm Chương nói: "Những tiến sĩ xuất sắc về bát cổ văn, hơn phân nửa có một điểm giống nhau. Đó là giữa các câu, câu thức phải dài ngắn đan xen, dùng bút phải dùng nét bút rải rác, giống như khoa cử viết phú trước đó. Cách viết như vậy, là có khí thế nhất, ít ỏi vài câu từ có khí như dời núi lấp biển."

Bạch Sùng Ngạn bổ sung: "Trong bát cổ, cổ đều có thể khép hoặc mở. Hoặc điều chỉnh xuống nếu muốn tăng, hoặc điều chỉnh tăng nếu muốn xuống."

Chu Minh bỗng nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi, nếu thứ này được truyền ra, chỉ sợ thí sinh trong thiên hạ đều phải đọc quyển bát cổ văn.

Đây chính là điều mà vô số thí sinh đời Tống, dùng thời gian một đến hai trăm năm tổng kết ra văn thể, trực tiếp chế định khuôn mẫu chi tiết cho kinh nghĩa văn chương, vào trường thi chỉ cần dựa theo sáo lộ nhét từ vào bên trong là được - - liền xem ai nhét có trình độ cao nhất.

Lý Hàm Chương nói: "Chỉ nghiên cứu một tháng, liền có thu hoạch như thế. Hai năm sau, đợi đến kinh thành Biện Lương, chúng ta tất có thể tự nhiên nổi tiếng!"

Bạch Sùng Ngạn cũng đối với thi tiến sĩ có lòng tin, chắp tay nói: "Đa tạ Thành Công hiền đệ đã chỉ điểm, sau này nhất định có hậu báo!"

"Không dám kể công. "Chu Minh khiêm tốn đáp lại.

Hàn huyên một hồi bát cổ văn, Bạch Sùng Ngạn hỏi: "Lệnh tôn có ở nhà không?"

Chu Minh nói: "Lên núi đốn gỗ. Mời mấy hộ trà, chặt cây, tiện thể phơi khô gỗ."

Bạch Sùng Ngạn nói: "Gia phụ có việc muốn mời."

"Ngày mai đến quý phủ có được không? "Chu Minh hỏi.

Bạch Sùng Ngạn nói: "Đương nhiên được, buổi sáng buổi chiều đều được."

Lý Hàm Chương cũng phát ra lời mời: "Qua một tháng nữa, đó là sinh nhật gia phụ, yêm cùng Tuyển Tài huynh cùng nhau trở về Dương Châu, hiền đệ không bằng cùng đi Dương Châu thành dạo chơi một chút? Lấy hiền đệ quán thông tam kinh đại tài như vậy, đến thư viện của Dương Châu, nhất định kinh thế hãi tục."

"Lần sau rồi đi, năm nay bận lắm, dù sao ngay cả nhà tranh cũng chưa sửa xong. "Chu Minh khéo léo từ chối.

Lý Hàm Chương chắp tay nói: "Vậy yêm ở thành Dương Châu, sớm muộn gì cũng xin đợi hiền đệ đại giá quang lâm."

Tiễn hai người này đi, Chu Minh trở về phòng lấy dụng cụ của ngựa.

Hàm cương ngựa được làm từ da dê, dùng da trâu đương nhiên tốt hơn, nhưng thứ đó không dễ mua được.

Hàm khẩu và bàn đạp, trực tiếp dùng từ gỗ cây dâu.

Yên ngựa là thứ chế tạo từ loại vải thô sơ nhất, được làm mềm bằng vải gai, chứa đầy hoa lau và khâu lại như một chiếc gối. Loại yên ngựa này, ngồi lâu cấn rất đau mông.

Đem cả bộ mã cụ trang bị cho Tụ bồn bảo, Chu Minh cầm roi trúc trong tay xoay người nhảy lên ngựa.

Không dám cưỡi nó quá nhanh, một là kỹ thuật của hắn không tốt, hai là đường xá trong thôn chật hẹp, tốc độ chạy giống như đang cưỡi lừa.

Chu Minh hỏi thăm một chút, thợ làm móng ngựa chỉ có thể tìm được ở thị trấn.

Nhưng con quan mã này lại không thể vào thành, tạm thời chỉ có thể nhìn ngắm, không để tiêu hao móng ngựa quá nhiều là được.

Không đi được bao xa, liền gặp được vài thôn dân, cười chào hỏi nói: "Chu tú tài lên núi a?"

Chu Minh nói: "Lên núi, Chu thúc vừa về à?"

Thôn dân nói: "Đi xem lúa mạch, tính xem ngày nào có thể thu hoạch."

"Vậy ngươi đi đi. "Chu Minh nói.

Lúc này đã đến tháng năm âm lịch, lúa mạch nên thu hoạch, thu hoạch xong lúa mạch liền phải giao lương thực mùa hè.

Lương thực mùa hè của ngũ đẳng hộ, là bảy hộ hợp lại giao một tấm lụa.

Nhất đẳng hộ đến tứ đẳng hộ, cũng không có đơn giản như vậy, phải dựa theo số lượng ruộng mà giao tiền. Trong nhà không đủ tiền, tự mình đi bán lúa mạch, đại địa chủ thông qua nghiệp vụ đổi tiền lương, lại có thể nhân cơ hội bóc lột tiểu dân một khoản.

Đôi khi, dân chúng vừa đem lúa mạch đổi thành tiền, bỗng nhiên còn nói năm nay đổi sang giao vải lụa hoặc lương thực... Loại tình huống như vậy, cực kỳ phổ biến, quan phủ liên hợp sĩ thân cùng nhau thao tác.

Đất lúa mạch của cả thôn hiện màu xanh với vàng đan xen, gió núi thổi tới, sóng lúa lay động chập chờn.

Chu Minh cưỡi ngựa rong chơi trên sơn đạo, cả người thích ý nói không nên lời, chỉ tiếc đến chỗ dốc đứng, hắn phải xuống ngựa dắt đi qua.

Mấy ngày nay, Tụ bồn bảo thường đi đường núi, đang yên đang lành ngựa Hoàng Hà, nhanh chóng biến thành ngựa vùng núi.

Chậm rãi đi tới đất núi nhà mình, có một khối đất, đã được chặt cây cối, chuẩn bị san bằng để xây nhà.

Chu Quốc Tường đang chỉ huy công tác, từng khúc gỗ được chất đống lên.

Còn có một số khúc gỗ, bị cưa thành từng đoạn ngắn.

Chu Minh chỉ vào khúc gỗ bị cưa đứt hỏi: "Những thứ này dùng để làm gì?"

"Trồng nấm hương," Chu Quốc Tường móc ra một cái túi vải, "Đây là nấm hương hoang dã mà ba hái, có thể mang về chế biến thành nấm để ăn. Rất nhiều hóa chất đều không có, chỉ có thể dùng biện pháp dùng đất trồng, hiệu quả khẳng định không tốt như vậy."

Chu Minh trong nháy mắt hứng thú, hỏi: "Nấm linh chi khi nào thì trồng?"

Chu Quốc Tường nói: "Vẫn chưa tìm được chỗ trồng linh chi."

Chu Minh nhìn mảnh đất trống mới được chặt cây cối xong: "Chỗ này cách nguồn nước rất xa, xây xong phòng ở, chỉ sợ cuộc sống hàng ngày có chút bất tiện."

Chu Quốc Tường nói: "Không có biện pháp khác, ở đây là thích hợp nhất. Thật sự không được, trước tiên ở nhà Thẩm nương tử thêm hai năm. Về phần nơi này, chuyên dùng để trồng nấm và linh chi."

Giao phó tốt công việc cho thợ mộc, hai cha con dắt ngựa xuống núi.

Lúc đi ngang qua ruộng ngô, gặp phải mấy tá điền đang làm việc.

Hơn một tháng, cây ngô đã cao tới 80 cm, cây khoai lang cũng đã đâm chồi, đậu mới trồng cũng bắt đầu nảy mầm.

Cảnh tượng phồn vinh, năm nay được mùa.

Chu Quốc Tường cho biết: "Diện tích trồng quá nhỏ, ngô phải thụ phấn nhân tạo, nếu không chắc chắn sẽ bị cắt giảm sản lượng".

"Đến lúc đó, lại tiếp tục bận rộn. "Chu Minh đã tự mình trải nghiệm, trồng trọt quả thật quá mệt mỏi.

……

Tám ngày trước.

Trương Quảng Đạo cùng Bạch Thắng hai người, mang theo hài tử ngồi thuyền chạy thoát khỏi ổ thổ phỉ.

Bọn họ không dám chèo thuyền lên thượng nguồn, bởi vì bên kia là thôn Hạ Bạch. Nếu như Tiểu Bạch viên ngoại ra tay, phía sau lại có truy binh, trực tiếp liền bị hai đầu kìm chặt.

Chỉ có thể xuôi xuống hạ lưu.

Sau khi vào đêm, bầu trời tối om.

Hai người chèo đến bờ bên kia, bỏ thuyền chạy lên núi, thổ phỉ phía sau tìm kiếm một hồi, rốt cục lựa chọn buông tha truy sát bọn họ.

Ban đêm hạ nhiệt độ rất nhanh, Trương Quảng Đạo cởi quần áo bọc lại cho đứa nhỏ, vết thương bên sườn phải của hắn rốt cục ngừng chảy máu.

:

Thật vất vả chịu đựng đến hừng đông, Bạch Thắng hỏi: "Trương Ngũ ca có nơi nào để đi không?"

"Không có. "Trương Quảng Đạo ảm đạm lắc đầu.

Bạch Thắng chán nản ngồi xuống đất: "Yêm cũng không có chỗ đi."

Hai đại nam nhân, ôm hài tử một tuổi rưỡi, ngồi ở trong núi rừng mờ mịt.

Thiên địa rộng lớn, nơi nào là chỗ dung thân cho bọn họ?

Chán nản hồi lâu, Trương Quảng Đạo bắt đầu lẩm bẩm: "Haj Bạch thôn không thể đi, Bạch Tông Mẫn cùng Dương Tuấn giao tình quá mật thiết, hắn nhất định sẽ ra tay bắt chúng ta. Hạ du gần nhất thôn là Hắc Dương Bá, ngồi thuyền phải hơn nửa ngày, hơn nữa đi qua cũng không có người quen. Trên người ta lại mang thương tích, chỉ sợ không dễ dừng chân được, Trần viên ngoại ở nơi đó sẽ nhận ra ta. Tiếp tục vào núi đi, trong núi còn có một ít người ẩn cư, trước tiên xin chút đồ ăn cho hài tử cái đã."

Bạch Thắng kinh ngạc nói: "Trong núi làm gì có ẩn hộ, Trương Ngũ ca ngay cả điều này cũng biết?"

Trương Quảng thở dài: "Ta từ mười bốn tuổi đã cùng Diêu đại ca (Diêu Phương) buôn muối, khắp nơi đều đi rồi. Quan sai tuần kiểm muốn bắt chúng ta, thương nhân buôn muối cũng không chấp nhận chúng ta, chỉ có thể mỗi người cõng hai ba mươi cân muối tư, chui vào khe núi bán cho những ẩn hộ kia, mệt chết mệt sống cũng không kiếm được mấy đồng. Nói thật, gian nan ngày đó còn không bằng tá điền ở nông thôn."

"Trương Ngũ ca có bản lĩnh tốt, ta mười bốn tuổi còn chăn trâu trong thôn. "Bạch Thắng khâm phục nói.

Trương Quảng nói: "Sau này đừng gọi ta là Trương Ngũ ca, ta ở nhà đứng hàng thứ ba, Trương Ngũ là thứ tự ghê ngồi của Hắc Phong trại.

"Vậy ta liền gọi Trương tam ca. "Bạch Thắng sửa miệng nói.

Đang nói chuyện đến đây, hài đồng ở trong lòng, mãnh liệt khóc ré lên.

Trương Quảng Đạo đứng lên nói: "Đứa nhỏ lại đói bụng, mau đi tìm chút đồ ăn."

Hai người đói bụng, ước chừng đi một ngày, rốt cục trước khi trời tối, đi vào cư điểm của các ẩn hộ ở trong núi.

Chỉ có bảy, tám hộ gia đình, dựa vào suối khe núi mà sinh hoạt, khai hoang trồng trọt một ít đất ở vùng núi cằn cỗi này.

Giống như ngựa đã quen đường, Trương Quảng Đạo rất nhanh đi tới một hộ gia đình, gõ cửa hô: "Đỗ nhị thúc, yêm là Trương Tam bán muối đây."

Cửa phòng rất nhanh được mở ra, một nam tử trẻ tuổi đi ra: "Trương tam ca, cha yêm đã chết hai năm trước. Các ngươi không đến buôn muối tư, chúng ta trốn trong núi, chỉ có thể tự mình đi chợ Bạch mua muối. Muối nơi đó đắt hơn không nói, một đường đi xuống còn khó đi, cha yêm chính là lúc xuống núi ngã gãy eo, trong nhà lại không có tiền tài chữa trị...... Cha yêm, cha yêm liền không ăn được cơm, tươi sống chết đói, nói là không muốn liên lụy trong nhà."

Trương Quảng Đạo nghe vậy trầm mặc không nói.

Nam tử trẻ tuổi nói: "Mau vào đi, oa tử khóc to vậy, chỉ sợ là đói lắm rồi."

Ở nhà này một đêm, Trương Quảng Đạo cảm thấy không phải biện pháp trước mắt.

Ẩn hộ ở trong núi quá nghèo, trên người hắn cũng không mang theo bao nhiêu tiền, cũng không thể vẫn dựa vào người nghèo đến tiếp tế mình được.

Một phen thảo luận, Bạch Thắng nói: "Không bằng đi đầu nhập Chu đại ca."

"Chu đại ca nào? "Trương Quảng hỏi.

Bạch Thắng nói: "Chính là hai người ngoại lai trước kia, lúc ấy yêm còn muốn đi cướp ngựa của họ."

Trương Quảng hỏi: "Bọn họ đứng vững gót chân ở đây rồi ư?"

Bạch Thắng nói: "Ngay tại thôn Thượng Bạch, nghe nói còn được lão Bạch viên ngoại thưởng thức, bán cho bọn họ hai ba mươi mẫu đất. Ta còn nghe nói, Chu tướng công có được tiên pháp, trồng trọt vô cùng lợi hại."

Trương Quảng lắc đầu: "Yêm bị Hắc Phong trại đuổi giết, Thượng Bạch thôn cách quá gần, nếu để lộ tin tức, sợ sẽ mang đến tai họa cho nơi đó."

Bạch Thắng nói: "Người khác sợ Hắc Phong trại, lão Bạch viên ngoại cũng không sợ. Hắn làm chủ bộ hai mươi mấy năm, còn làm áp ti hơn mười năm, cha hắn cũng từng làm áp ti, trong huyện rất nhiều sai lại, đều được nhà bọn họ đề bạt. Cho dù là tri huyện lão gia, cũng phải nể mặt lão Bạch viên ngoại, thổ phỉ sao dám đi cướp ở nơi đó?"

Trương Quảng Đạo nghiêm túc suy tư, vẫn không dám hạ quyết tâm.

Bạch Thắng tiếp tục nói: "Lão Bạch viên ngoại và Tiểu Bạch viên ngoại, hai nhà ở đời trước đã trở mặt với nhau, còn tụ tập thôn dân tranh đoạt cửa hàng và điền sản. Ta nghe người đời trước nói, lúc ấy mấy trăm người đánh nhau, thanh thế không hề yếu hơn thổ phỉ cường đạo bao nhiêu. Tiểu Bạch viên ngoại...... Xì, Bạch Tông Mẫn là người của Hắc Phong trại, chúng ta đi đầu nhập thôn Thượng Bạch, lão Bạch viên ngoại khẳng định nguyện ý tiếp nhận."

"Hắn là lão hồ ly, không muốn gây chuyện. "Trương Quảng lắc đầu.

Bạch Thắng nói: "Người khác không được, Trương tam ca khẳng định được."

Trương Quảng Đạo suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy có thể thử xem, cùng lắm thì điệu thấp bản thân lại, trông nhà hộ viện cho lão Bạch viên ngoại: "Không thể đi theo sông Hán thủy, chúng ta phải đi đường vòng trong núi, vòng qua thôn Hạ Bạch, từ sau núi thôn Thượng Bạch rồi đi xuống."

Bạch Thắng tán thưởng: "Vẫn là Trương tam ca có bản lĩnh, ta không biết có đường núi để đi."

Trương Quảng Đạo móc ra tất cả tiền trên người, hướng ẩn hộ trong núi mua chút lương thực, tạo thành lương khô mang theo trên người.

Đi đường núi trọn vẹn gần bảy ngày, rốt cục vòng tới sau núi thôn Thượng Bạch.

Giống như hai cha con Chu Minh lúc trước, lúc xuống núi đều chật vật không chịu nổi, hơn nữa đứa nhỏ cũng đang phát sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK