Mục lục
Bắc Tống Xuyên Việt Chỉ Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cha con một đường chạy như điên trở về, phát hiện trong đình không có ai, trong lòng càng thêm lo lắng, chỉ có thể đi hỏi hộ trà phụ cận.

Trà hộ đều nói, Kỳ ca nhi đã về nhà.

Trẻ em nông thôn không khó trông coi như vậy, chỉ cần không đụng phải dã thú, lớn tuổi một tí đều có thể chạy khắp núi đồi.

Cũng tội Bạch Kỳ khổ sở chờ bọn họ không thấy mặt mũi đâu, liền đi qua xưởng chế trà, có không ít thôn dân dưới chân núi đều đang làm việc. Tùy tiện hỏi thăm, liền tìm thấy tổ mẫu với mẫu thân, còn ở bên ngoài xưởng làm việc ăn một bữa cơm nữa chứ.

Hai cha con mò mẫm xuống núi, Thẩm Hữu Dung đang cho tằm ăn, Nghiêm bà bà thì đang cho gà ăn.

"Thiếu chút nữa hài tử bị lạc", Chu Quốc Tường có chút xấu hổ, chắp tay nói: "Lão phu nhân, chúng ta vội vàng đi mua đất, nhất thời bỏ quên Kỳ ca nhi..."

"Không sao," Nghiêm bà bà đối với việc này tuy hơi có không vui, nhưng không đến mức trách móc, ngược lại hỏi, "Đã mua được đất rồi à?"

Chu Quốc Tường nói: "Tính cả sườn núi hoang, chừng hai mươi mấy mẫu."

Nghiêm bà bà tự đáy lòng cảm thấy cao hứng vì bọn họ, hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ gả con dâu, bà nói: "Đây là chuyện nên ăn mừng một phen, Chu tướng công cuối cùng cũng đã an gia. Chu tướng công năm nay đã nhiêu tuổi rồi?"

"Ta mới ba mươi lăm tuổi. "Chu Quốc Tường tùy tiện chém gió.

Nghiêm bà bà nói: "Lão Bạch viên ngoại có một người anh em họ, cháu gái năm nay mười tám tuổi, nhà nàng ở ngay bên cạnh đại trạch của Bạch gia, dựng lên vài gian nhà ngói. Cô gái kia vốn định thân, đều đã xem xong gia thế, nhà trai lại uống say chết đuối dưới sông. Sau đó lại định một mối hôn sự khác, nhà trai đột nhiên trung cử giải ở kinh thành, được một người giàu có ở Dương Châu coi trọng, lại không cần mặt mũi hối hôn mà cưới người khác. Thường xuyên qua lại với nhau, kéo dài cho đến bây giờ, chính là lương phối tốt cho Chu tướng công."

"Chuyện lương phối, tạm thời không vội. "Chu Quốc Tường kỳ thật rất muốn nói, ta thấy con dâu của bà bà rất thích hợp.

"Sao có thể không vội? "Nghiêm bà bà càng nhiệt tình," Chu tướng công chỉ cần gật đầu, lão bà tử ngày khác sẽ đi thăm dò ý kiến thử xem. Cô gái kia cũng đã đọc qua<<Nữ giới>>, còn rất quen thuộc, nàng căn bản chướng mắt nam tử bình thường, ở trong thôn khó tìm nhà chồng môn đăng hộ đối, mối hôn sự này hơn phân nửa có thể đàm phán thành xông."

Thẩm Hữu Dung đột nhiên bưng khay nuôi tằm đi ra: "Cô mẫu, Bạch nhị tỷ đã có hôn ước."

"Có hôn ước? "Nghiêm bà bà ngẩn người.

Thẩm Hữu Dung nói: "Hôm nay hái trà ta mới biết được, nàng đã đính hôn với cháu trai Dư đại viên ngoại rồi. Nghe nói vị Dư Tứ Lang đó, quanh năm du học ở bên ngoài, vẫn không có hồi hương thành hôn, dưới cơn nóng giận nhà gái phải hối hôn. Dư Tứ Lang năm nay hai mươi hai, Bạch nhị tỷ năm nay mười tám, hai người cũng rất xứng đôi."

Nghiêm bà bà cẩn thận ngẫm lại, nói với Chu Quốc Tường: "Chu tướng công chớ vội, lão bà tử sẽ tìm giúp ngươi."

Chu Quốc Tường dở khóc dở cười: "Ta không vội."

Chu Minh, y thì một tay cầm đèn dầu ở trong phòng, tay còn lại thì đếm tiền, xâu năm trăm văn tiền lại rồi đi ra: "Mấy ngày nay, làm phiền hai vị rồi. Ngoại trừ ăn uống, còn mượn đậu và muối cho ngựa ăn, chờ thôn dân cấy mạ xong mới có thể xây nhà được. Năm trăm văn tiền này, xin hãy nhận lấy, chúng ta phải tiếp tục ở thêm một thời gian nữa."

"Nhiều quá, nhiều quá, thật sự nếu trả tiền, đưa một trăm văn là được rồi. "Nghiêm bà bà vội vàng cự tuyệt.

Chu Minh cứng rắn nhét tiền qua: "Không nhiều lắm đâu, con ngựa gầy kia ăn uống rất tốn, đậu cộng thêm muối ăn, còn gặm rất nhiều rơm rạ như vậy, một ngày ăn bằng sức hai người lớn ăn cơm rồi. Mấy ngày nay ta một mực luyện võ, khí lực hao tổn rất nhanh, trứng mà Thẩm nương tử để dành đừng mang đi bán, phiền toái sau này mỗi ngày nấu một quả trứng gà cho ta."

Năm trăm văn đẩy tới đẩy lui, Nghiêm bà bà chịu không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.

Thẩm Hữu Dung liếc về phía Chu Quốc Tường, cười nói: "Mỗi ngày ta nấu hai quả trứng gà dư sức, Chu tướng công cũng nên bổ sung dinh dưỡng."

"Nấu ba quả đi, Kỳ ca nhi cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, trong nhà ba con gà mái đẻ trứng vừa vặn đủ cho ba người. "Chu Quốc Tường rất thích đứa nhỏ kia, so với thằng nhóc ranh ma nhà mình nghe lời hơn nhiều lắm.

"Vậy nấu ba quả. "Nghiêm bà bà cũng muốn cháu mình ăn ngon hơn.

Hai mẹ chồng nàng dâu cầm tiền vào nhà, lấy ra một cái rương đã khóa rồi mở ra, thuận tiện đếm từng đồng tiền rồi bỏ vào trong rương.

Hôm nay các cô vất vả làm việc quần quật, Thẩm nương tử kiếm được 28 văn, Nghiêm bà bà kiếm được 21 văn, còn có hai bữa cơm miễn phí. Hai ba ngày kế tiếp, đều phải tiếp tục lên núi hái trà, phỏng chừng tiền công trên dưới 200 văn.

Đương nhiên, chuyện tốt để kiếm tiền bực này, hàng năm cũng chỉ có vài lần mà thôi, chỉ có hái trà quy mô lớn mới cần các nàng hỗ trợ.

Đặc biệt là trà cuối mùa xuân, chất lượng cũng không cao, cầm đi bán cũng không lợi nhuận nhiều lắm, tiền công cho thợ hái trà cũng giảm xuống tương ứng.

Hai mẹ chồng nàng dâu đếm đi đếm lại, tính cả năm trăm văn Chu Minh đưa tới, tổng số tiền mặt trong nhà là hơn sáu quan.

May mắn có Bạch Tam Lang một mực giúp đỡ, để nhà Thẩm nương tử giáng xuống làm ngũ đẳng hộ, rất nhiều thuế má hà khắc cũng không cần nộp lên, thuế nam đinh trong nhà cũng không có, nếu không cô nhi quả mẫu làm sao tiết kiệm được số tiền lớn như vậy?

Nghiêm bà bà mang tới một miếng vải gai mềm, thấm chút dầu cải lên vải, tiện đà cởi dây thừng xâu tiền, cẩn thận lau chùi từng văn một.

Thẩm Hữu Dung cũng hỗ trợ lau chùi tiền sắt, tránh cho sau này khi sử dụng bị rỉ sét, vừa lau chùi vừa cười nói: "Hôm nay ở sơn trà, Bạch Tam Lang nói cho ta biết, có thể giúp Kỳ ca nhi vào tiểu học đọc sách, cũng không cần đóng học phí."

"Không cần đóng học phí? Quá tốt rồi! "Nghiêm bà bà càng thêm vui mừng.

Vương An Thạch sáng lập Tam Xá Pháp, thiết lập trường học chính thức toàn quốc thành bốn cấp bậc tiểu học, huyện học, châu học, thái học. Mỗi trường học lại có năm lớp, trăm ngày thi một lần, nhanh nhất năm trăm ngày là có thể tốt nghiệp. Nhưng nếu như thi không đạt tiêu chuẩn, cũng có thể bị giáng cấp xử phạt, thái học sinh đều có thể trực tiếp ném về châu học đọc sách.

Sau khi Thái Kinh lên, lập tức khôi phục Tam Xá Pháp, cũng mở rộng trường học chính thức trên toàn quốc, mục đích cuối cùng giống như Vương An Thạch - - bãi bỏ khoa cử!

Hoặc là nói, đã bãi bỏ trước đó rồi.

Chín năm trước, Tống Huy Tông ban bố chiếu thư, chính thức bãi bỏ khoa cử khảo thí, sĩ tử phải ở quan học đọc sách, từ trong lớp tốt nghiệp Thái học tuyển quan bổ nhiệm.

Bước chân quá lớn, dễ dàng kéo trứng, trong vô số tiếng phản đối, chỉ có thể áp dụng chế độ học lên và khoa cử song song với nhau.

Tình huống trước mắt là: Ba năm một lần khoa cử, lấy tiến sĩ bảy đến tám trăm người. Một năm một lần cống cử, tuyển thái học sinh hơn mười người, tương đương với xuất thân tiến sĩ.

Thẩm Hữu Dung tiếp tục nói: "Mấy năm trước, quan học sinh chẳng những không đóng học phí, còn có thể ở trường học ăn ở miễn phí. Thái tướng công (Thái Kinh) bị bãi quan, triều đình liền sửa lại quy củ, châu học trở xuống ăn ở đều phải trả tiền."

Nghiêm bà bà có chút nghi hoặc: "Nghe nói Thái tướng công là gian thần, sao hắn đối xử với học sinh tốt như vậy?"

"Ta cũng không biết," Thẩm Hữu Dung phỏng đoán, "Có thể người xấu cũng có lúc làm chuyện tốt, giống như chuyện những cường hào đó sửa cầu lót đường vậy."

Nghiêm bà bà nói: "Có thể tiếp tục học quan học là tốt rồi, có thể tiết kiệm được rất nhiều học phí."

Thẩm Hữu Dung nói: "Ta đã hỏi Bạch Tam Lang, hắn nói Châu học không thể đi học, Châu học sinh không được thi khoa cử, chỉ được tiếp tục thăng lên Thái học. Thái học chỉ có ở Biện Lương, Châu học Dương Châu chúng ta, hai ba năm mới có thể xếp hạng để thăng cấp. Ngay cả chuyện vào Thái học đọc sách, cũng phải nhờ quan hệ tốt mới có thể làm quan, trừ phi học vấn hơn người ta quá nhiều mới được."

"Vậy tuyệt đối không thể để Kỳ nhi học thái học, chúng ta cũng không có tiền tặng lễ, đến Biện Lương cũng không có biện pháp." Nghiêm bà bà vội vàng nói.

Thẩm Hữu Dung cười nói: "Cô mẫu chớ lo lắng, học thái học rất đắt, con cái nông gia muốn vào cũng không vào được."

Nghiêm bà bà cẩn thận lau chùi từng đồng tiền sắt, ước mơ cháu trai mau mau lớn lên, có thể giống như con trai mình đi khoa cử. Nếu thi không đậu tiến sĩ, chỉ cần trúng cử nhân là được, cũng có thể ở trong thành tìm việc rồi.

Đến lúc đó, cho dù mệt chết hay bệnh chết, nàng cũng có thể nhắm mắt xuôi tai.

Bên ngoài, Chu Quốc Tường đưa Bạch Kỳ ra cửa: "Kỳ ca, ngươi tự vào đi, chơi với mẫu thân một lát, ta cần xem sách."

Đuổi đứa bé đi, Chu Quốc Tường kéo con trai về phòng, thắp đèn hỏi: "Dưới rương sách có từ điển không?""

"Chu viện trưởng, ngài muốn làm gì? "Chu Minh hỏi ngược lại.

"Ba tự đặt lại tên cho mình. "Chu Quốc Tường nói.

Chu Minh nói: "Chỉ có vần thư, miễn cưỡng tương đương với từ điển."

Chu Quốc Tường kéo cái rương dưới giường ra, lục lọi một hồi, đúng là tìm ra cuốn <<Lễ bộ vận lược>>, đáng tiếc chỉ có một quyển tàn bản.

Thứ đồ chơi này, đã từng có lúc có thể mang vào trường thi.

Bởi vì nhân cơ hội mang theo, quá nhiều người nhét tài liệu vào, Tống Chân Tông liền cấm luôn, đổi lại để cho quan chủ khảo chuẩn bị mấy quyển sách vần thư, thuận tiện cho thí sinh tùy thời mượn tìm - - số lượng thí sinh quá nhiều, thường xuyên mượn không được, vì thế cuộc thi thơ phú biến thành bi kịch.

Đừng nghĩ rằng cổ nhân rất trâu bò, mặc dù là danh thần đại nho đời Tống, thi thi phú lật xe cũng không ít, bởi vì vận thư phức tạp bọn họ dễ dàng nhớ lộn.

Bình thường làm thơ, là có thể đọc ư, ngay cả thơ ngang cũng đã có độ khó nhất định.

Mà thi cử thi phú, so với bát cổ văn còn cứng nhắc hơn.

Lấy thi phú mà nói, đề mục xuất phát từ Kinh Sử Tử, cuốn sách đó, ngay cả tên người ta cũng chưa từng nghe qua. Chẳng những hạn chế chết độ khó, còn quy định thứ tự để dùng, còn phải khởi thừa chuyển hợp, bát vận quán thông.

Ngoại trừ nhà văn kỳ tài ngút trời như Tô Thức, phàm là quan viên xuất thân từ khoa tiến sĩ, tất cả đều căm thù khoa trường thi phú. Cho nên Vương An Thạch cùng Tư Mã Quang, tuy rằng đảng tranh giành đánh nhau túi bụi, vẫn liên thủ hủy bỏ thi từ trong khoa cử.

Mở vận thư ra, tùy tiện nhìn một chút, Chu Quốc Tường liền ném trở về.

Hắn xem không hiểu...

Lúc đọc sách mới hối hận rồi, Chu Quốc Tường dự định lấy lại chữ biểu, rồi lại không biết lấy cái tên gì mới thích hợp.

Lấy chữ lung tung, đó là chuyện làm trò cười cho người khác.

Nhìn thấy vẻ mặt cha đang buồn bực, Chu Minh ngồi ở bên cạnh gắng nhịn cười, cuối cùng thật sự nhịn không được, liền di tiểu ngoài nhà xí.

Chu Quốc Tường một mình suy tư: "Tường, có ý điềm lành, QuốcTường chính là quốc gia cát tường. Lấy chữ gọi là An Bang, hay là Hưng Bang? Tựa hồ cũng không dễ nghe, còn mẹ nó, không bằng gọi Nguyên Chương...... Ai nha, thật phiền, thằng nhãi kia, chính là đang khi dễ ba hắn cổ văn không biết nhiều!"

……

Dù là nông thôn thổ tài chủ, bình thường cũng ăn hai bữa một ngày, nhưng có đồ ăn vặt có thể lấp đầy bụng nếu đói.

Âm thực tối nay phi thường phong phú, thứ nhất chúc mừng lá trà được mùa, thứ hai cũng là chiêu đãi hai vị 'khách quý'.

Bạch gia lão thái quân ngồi chủ vị, hai vị khách quý ở thứ hai, trong nhà mấy vị nữ quyến cũng tất cả đều ngồi lên bàn.

Địa vị gia đình của nữ tử đời Tống, so với Nguyên Minh Thanh cao hơn nhiều lắm. Đặc biệt là ở Bắc Tống, lý học chẳng những không có vặn vẹo biến hình, thậm chí cũng không có hoàn toàn thành hình. Đời sau đem tân học của Vương An Thạch, cũng quy vào phạm trù lý học, nhưng lúc này tân học cùng lý học thuộc về đối đầu một mất một còn với nhau.

Lý học vặn vẹo, là bắt đầu từ đời Nguyên.

"Trâm cài hoa hồng đầu bạc, nữ nương tóc đen ba búi nha. Trên lưng con ngủ đi lên núi, hái dâu xong nhàn rỗi hái trà...... "Chính thê của Bạch Sùng Ngạn gọi Chiêm Ấu Nương, nàng trầm ngâm hai lần câu thơ, cười nói," Vị tiểu Chu tú tài này, làm thơ rất thú vị, quả thực là một tài tử đương thế."

Bạch Sùng Ngạn vô cùng tôn sùng nói: "Không những có thi tài, kinh sử cũng rất tinh thông."

Lý Hàm Chương chen vào nói, "Người này tiện tay vẽ ra phương vị Bành Thành, Hạ Ấp, Linh Bích các thành, có thể thấy được đã sớm nắm rõ địa lý, không thể so sánh với sĩ tử bình thường được."

"Đúng vậy. "Bạch Sùng Ngạn cũng gật đầu đồng ý.

Lấy địa vị Bạch Sùng Ngạn mà nói, hắn mặc dù biết tên những thành thị này, nhưng tuyệt đối không có khả năng nói ra phương vị được.

Chính thê Lưu nương tử của Bạch Đại Lang đột nhiên lên tiếng: "Ta nghe nha hoàn nói, vị Chu tiên sinh kia chu du tứ phương, chính là hải ngoại cũng lái thuyền đi qua. Biển rộng cũng như sông Hán Thủy, có một đống người giống thủy phỉ, gọi là hải tặc gì đó. Chu tiên sinh từng ở biển vùng Nam Dương, suất lĩnh thương thuyền đại chiến cùng đám hải tặc đó. Ở biển Nam Dương xa hơn về phía nam, còn có một cái đại đảo, trên đảo có người hoang dã..."

Bạch Sùng Văn không thích nghe những điều này, ngắt lời vợ: "Bịa ra vài câu chuyện, lừa gạt kẻ ngu phu ngu phụ kia, nàng cũng tin sao?"

"Người ta kể chuyện rất sống động, cho dù là bịa ra, e rằng cũng từng lái thuyền ra biển. "Lưu nương tử nói.

Lý Hàm Chương nói: "Hai người cha con họ, khẳng định đã đi qua rất nhiều địa phương, nói giương buồm ra biển cũng là sự thật. Nhà yêm ở Sở Châu (Hoài An), yêm thời niên thiếu từng du lịch Giang Nam, ở Hàng Châu cũng nghe qua không ít kiến thức ở hải ngoại."

Tiểu mập mạp Trịnh Hoằng cũng có hứng thú, hỏi: "Biển lớn là như thế nào? Đúng là tất cả đều là nước biển ư? Ngồi thuyền ở đây có thể ra biển lớn được không?"

Lý Hàm Chương suy nghĩ: "Có lẽ được, có rất nhiều hải đảo, ta nghe thương nhân Hàng Châu nói, hải ngoại cũng có tiểu quốc, phong tục mỗi nơi khác nhau, ngôn ngữ cũng khác nhau."

Bạch Sùng Ngạn nói: "Ta đã gặp người Tây Di ở Biện Lương," Bọn họ định cư ở Đông Kinh nhiều năm rồi, nghe nói tổ tiên đến từ Tây Vực, chỗ xa hơn về phía tây. Còn có người nói, Ba Tư ở vùng cực tây, cũng có thể ngồi thuyền đến Đại Tống chúng ta."

Trịnh Hoằng hỏi vợ Bạch Đại Lang: "Lưu nương tử, còn nghe được những câu chuyện khác không?"

Lưu nương tử trả lời: "Ta cũng là nghe nha hoàn nói, nha hoàn lại là nghe người khác nói, truyền tới truyền lui cũng nói không rõ. Còn nữ nhi quốc nào đó, trong nước tất cả đều là nữ tử, cũng không có một nam tử, ngay cả quốc chủ cũng là nữ nhân."

"Nữ Nhi Quốc a, "Trịnh Hoằng hai mắt tỏa sáng, bóp cổ tay nói," Hận không thể đi tới chỗ đó!"

Lưu nương tử nói: "Tiểu Chu tú tài đó còn kể rất nhiều chuyện xưa, ta cũng không nhớ rõ lắm, chuyện xưa Mỹ Hầu Vương ngược lại còn nhớ rõ chút ít. Nói là Nữ Oa nương nương luyện đá vá trời, có khối ngũ sắc thạch chưa dùng hết......"

Lưu nương tử nói vô cùng đơn giản, chi tiết khô khan, không hề dính dáng đến hai chữ sinh động.

Nhưng chỉ những thứ này, Trịnh Hoằng đã sinh ra hứng thú, bức thiết muốn biết tình tiết tiếp theo.

Tên này chỉ có hai sở thích, một là ăn, hai là chơi, kịch thi thoại trên thị trường đã sớm xem đến nát cả sách rồi, nghe được chuyện mới ra lò, sao có thể nhịn được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK