"Lão gia, phụ tử Chu gia cầu kiến, còn đem theo tiền mua đất."
"Mời bọn họ tới sảnh ngoài."
"Vâng."
Sảnh chính là nơi tiếp đãi khách quý, hai cha con còn chưa đủ tư cách, có thể đi vào sảnh phụ, đã coi như lão Bạch viên ngoại đặc biệt ngoại lệ rồi.
Chu Minh đi theo người hầu một đường đi thẳng về phía trước, ven đường quan sát kiến trúc và trang trí hai bên, dùng tiếng phổ thông thấp giọng nói nhanh: "Thổ tài địa chủ đời Tống, xem ra cũng quá keo kiệt đi, bên ngoài nhìn thì tưởng chiếm diện tích rất rộng, vào bên trong lại rất đơn giản, ngay cả tòa nhà trong phim truyền hình cũng không bằng."
Chu Quốc Tường nói: "Có thể là nơi này quá nghèo, không đủ tiền xây dựng."
Hai cha con đều đeo gùi trên lưng, bên trong để một đống tiền sắt, cộng lại chừng hơn bảy mươi cân.
Mười mẫu đất vùng núi, xem tình huống tốt hay xấu, cùng với khoảng cách xa hay gần suối nước, mỗi mẫu 800 văn đến 1300 văn. Mười mẫu núi rừng, toàn bộ tính là 200 văn một mẫu. Tổng giá trị: 12 quan 600 văn.
"Mời hai vị vào trong."
"Đa tạ đã dẫn đường."
Lão Bạch viên ngoại đã yên vị trên chỗ của mình ở sảnh phụ, bởi vì đi đứng không tiện, nên để cho người hầu cõng tới.
Trong trường hợp này, Chu Minh thân là con trai không thể nhiều lời, toàn bộ quá trình phải để cho Chu Quốc Tường phụ trách thương lượng với đối phương, như thế mới có sức thuyết phục với có độ tin cậy.
Chu Quốc Tường chắp tay đáp: "Bỉ nhân Chu Quốc Tường, ra mắt lão viên ngoại. Nhận lời lão viên ngoại, bán ra hai mươi mẫu đất rừng vùng núi, hôm nay tới đây trả tiền mua đất cho lão viên ngoại."
"Chân của tanày không thể đi lại, thật sự là thất lễ," lão Bạch viên ngoại ngồi chắp tay nói, "Hai vị mời ngồi xuống, để tiền để xuống là được."
Hai cha con giơ tay đáp tạ, lập tức buông gùi đựng tiền xuống.
"Châm trà!"
Lão Bạch viên ngoại gọi người hầu tới, cũng không thèm đếm lại tiền, trực tiếp khiêng đi cất vào kho.
Trà là trà tản, đồ chơi này thuận tiện, trà đoàn còn phải chậm rãi nghiền ra thành bột mới uống được.
Đương nhiên, vì thể hiển đạo đãi khách, trà tản này cũng không phải mặt hàng thấp kém, ít nhất uống tốt hơn so với trà của các thôn dân.
Chu Minh bưng chén lên nếm thử một ngụm, vẫn chua chát như trước, chỉ có điều vị chát nhẹ hơn mà thôi.
Y đột nhiên phát hiện ra thị trường trà xào kiểu mới, đó chính là "trà đãi khách". Luôn luôn có một số khách nhân tới lui rất vội vàng, chờ không kịp quá trình châm trà, chuyện này phải dùng trà tản trực tiếp pha, mà hương vị khi xào trà tản, vượt xa trà tản đem đi hấp.
Hai lão Bạch viên ngoại Chu Quốc Tường nhâm nhi, vừa nói chuyện phiếm, vừa quan sát đối phương.
Đều có thể mơ hồ ngửi ra mùi vị trên người của đối phương!
Trong mắt Chu Quốc Tường, lão Bạch viên ngoại cho hắn cảm giác, như trưởng khoa có cũng được, không có cũng được ở học viện hậu thế. Loại người này, hắn đã gặp qua không ít, nhưng cũng không có thâm giao gì.
Mà ở trong mắt lão Bạch viên ngoại, khí độ ăn nói của Chu Quốc Tường, có chút giống một vị tri huyện nào đó mà hắn đã từng hầu hạ.
Vị tri huyện đó, xuất thân tiến sĩ, làm việc thích tự thân vận động, đối đãi với cấp dưới cũng rất khách khí. Dùng thời gian ròng rã hai năm, thu thập hết các quan lại huyện nha, lão Bạch viên ngoại bị buộc phải từ chức trở lại nông thôn, nếu không cút đi hắn đi ngồi trong nhà giam mới đúng.
Trong thời gian ngắn có thể nhận ra được những điều này?
Có lẽ điều này nói ra rất mơ hồ, nhưng kỳ thật phi thường đơn giản. Người lõi đời đã trải qua nhiều, trừ phi đối phương cố ý ngụy trang, nếu không liếc mắt một cái là có thể nhìn ra manh mối ngay, chủ yếu là quan sát biểu tình, ánh mắt, ngữ khí cùng động tác thân thể.
Đương nhiên, rất nhiều người lăn lộn cả đời, cũng không biết nên nhìn hành động, nhìn mặt mũi như thế nào cho đúng.
Chu Quốc Tường lúc còn trẻ cũng không biết, chỉ biết cúi đầu khổ cực cố gắng. Về sau chịu thiệt quá nhiều, vì tương lai của mình, bị ép sống thành bộ dáng mà bản thân mình chán ghét nhất, kết quả chính là quá trình tích lũy lâu dài, sau bốn mươi tuổi bắt đầu từng bước thăng chức, đến đỉnh cao của nhân sinh.
Lão Bạch viên ngoại dò xét nói: "Nghe nói Chu tướng công đã ra biển, còn từng suất lĩnh đội tàu tác chiến với hải tặc?"
Con trai đã thổi bay đến mức con bò cũng mọc cánh bay ra ngoài, Chu Quốc Tường chỉ có thể ở phía sau đi chùi đít: "Chuyện xưa mà thôi, không cần nhắc lại nữa. Cả tám chiếc tàu biển, gặp bão, tất cả đều chìm xuống đáy biển. Hàng trăm thuyền viên, chôn mình trong bụng cá, ta ôm một cột buồm mới may mắn sống sót. Ôi, ngay cả thuyền với hàng hóa, mấy chục vạn quan, cũng trôi theo dòng nước, biến thành bộ dáng như bây giờ."
"Hơn mười vạn quan......"
Lão Bạch viên ngoại nhịn không được líu lưỡi, tiền tiết kiệm mấy đời nhà hắn, tính cả nhà cửa, điền sản cùng mấy cửa hàng, cũng mới miễn cưỡng có gia tài vạn quan.
Khó trách người này cử chỉ thong dong, khí độ phi phàm, lại là một đại hải thương bị phá sản. Trên người mang theo quan khí, cũng có thể lý giải, không thể nói là quan khí, mà là chi khí của người đã từng nắm quyền lực trong tay, dù sao đã từng quản vài trăm thuyền viên với vài con tàu, hơn nữa còn dùng đao kiếm chém giết với hải tặc.
Lão Bạch viên ngoại cũng không hoàn toàn tin tưởng 100%, tiếp tục dò hỏi: "Ta biết Hàng Châu có hải thương, tôn giá cũng là từ Hàng Châu ra biển ư?"
Chuyện này, hai cha con tối hôm qua nghiêm túc thương lượng qua rồi, địa điểm ra biển nói càng xa càng tốt.
Chu Quốc Tường nói: "Ta xuất thân từ Liễu Châu, từ đời ông cố, đã đến Quảng Châu buôn bán. Qua hai đến ba thế hệ, dần dần tụ tập được một ít gia tài, ban đầu là qua lại buôn bán ở biển Nam Dương. Giặc Nam Dương đánh phá Quảng Nam lộ, tàu biển nhà ta cũng bị cướp mất hai chiếc. Sau đó dứt khoát chạy đến phía Nam biển Nam Dương, đi tới Boreno và Java. Hai nơi này, rất nhiều hương liệu, một khi vận chuyển chúng về Quảng Châu, nhất định sẽ thu lợi gấp mười lần."
"Lợi nhuận gấp mười lần? "Lão Bạch viên ngoại khó có thể tưởng tượng.
Dân tộc thiểu số sát vùng Hoàng Hà, thích nhất uống sơn trà như Nhã Châu danh. Nhưng một đường từ Tứ Xuyên vận chuyển tới, lợi nhuận cũng chỉ gấp ba bốn lần là hết cỡ, trên đời lại tồn tại sinh ý lợi nhuận gấp mười lần?
Chu Quốc Tường lắc đầu cười khổ: "Tuy có lợi lớn, nhưng phải liều mạng mới kiếm được. Lão viên ngoại, thân ở nội địa, có lẽ không biết chi uy của biển lớn. Nếu gặp phải bão táp, sóng biển dâng lên cao đến mấy trượng, đập nát thuyền to tại chỗ cũng không phải nói chơi, ngay cả người và hàng đều mất trắng. Mùa hè còn nhiều gió lốc, lão viên ngoại có biết bão táp xảy ra như thế nào không?"
"Có nghe nói qua. "Lão Bạch viên ngoại kỳ thật chưa từng nghe nói qua, căn bản chém gió một tí.
Chu Quốc Tường nói: "Cơn bão thổi từ biển vào đất liền, dân cư ven biển đều nói cơn bão là cơn thịnh nộ của Long vương, một khi cơn bão thổi qua, kèm theo mưa gió sấm chớp, cây to ngay cả rể cũng bị nhổ lên."
Lão Bạch viên ngoại líu lưỡi nói: "Thật khó tưởng tượng."
Chu Quốc Tường cảm khái nói: "Sinh ý trên biển, qua một đêm phất nhanh có đống người, mà qua một đêm người phá sản cũng nhiều. Chu gia chúng ta, chính là bởi vì một trận lốc xoáy mà tan nát hết cả. Trưởng bối trong nhà đã từng cảnh cáo, con cháu sau này làm cái gì cũng được, chính là không được ra biển liều mạng thêm một lần nào nữa."
Lão Bạch viên ngoại lại hỏi: "Những câu chuyện nước ngoài mà Chu Đại Lang kể, đều là sự thật?"
Chu Quốc Tường cười nói: "Nửa thật nửa giả. Gặp phải dã nhân sinh sống là thật, gặp Nữ Nhi Quốc lại là giả. Trên đời này lấy đâu ra Nữ Nhi Quốc?"
Lão Bạch viên ngoại tiếp tục hỏi: "Nghe nói giương buồm ra biển, có thể đến Thiên Trúc và Ba Tư?"
Chu Quốc Tường đột nhiên bưng chén trà đứng lên, kéo ghế đi tới trước mặt lão Bạch viên ngoại.
Hắn nhúng ngón tay vào trà, vẽ vài đường cong trên tấm ván ghế, nói: "Lão viên ngoại xem, đây là Quảng Châu, đi về phía tây nam là Nam Dương, Xiêm La. Lại xuyên qua eo biển này, tiếp tục đi về phía tây mới có thể đến Thiên Trúc. Còn Ba Tư, vậy thì xa hơn. Ta cũng từng muốn đi Thiên Trúc để buôn bán, nhưng gần eo biển chiếm cứ rất nhiều hải tặc. Thuyền của người ta thế lớn, phải trả tiền để mãi lộ mua đường. Thuyền của người ít thế yếu, hải tặc liền tới giết người cướp của."
Lão Bạch viên ngoại trong lòng cả kinh, không phải kinh ngạc với hải tặc, mà là Chu Quốc Tường có thể tiện tay vẽ ra hải đồ.
Cũng không biết, hải đồ này có phải là thật hay không.
Nói tới đây, lão Bạch viên ngoại đã có chút tin tưởng, Chu Quốc Tường trước kia quả thật đã từng làm hải thương. Hắn ra vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: "Giống như thủy phỉ ở sông Hán Thủy."
Chu Quốc Tường lại lắc đầu: "Ở sông Hán Thủy gặp phải thủy phỉ, còn có thể nhảy thuyền chạy trốn bơi tới bờ. Ở biển rộng gặp phải hải tặc, trốn cũng không có cách nào trốn, nhảy xuống biển cửu tử nhất sinh, chỉ có thể cầm lấy đao thương liều mạng với hải tặc."
Lão Bạch viên ngoại bắt đầu tưởng tượng ra tràng cảnh tượng này, chợt cảm thấy khủng bố dị thường, dù có lợi gấp trăm lần, hắn cũng không muốn đi mạo hiểm cả mạng sống với gia tài như vậy.
Chu Minh đột nhiên chen vào nói: "Lão viên ngoại cũng biết, Bạch thị bên kia có một tên lưu manh. Tên là Bạch Thắng, người ta hay chọc cười kêu là Bạch Nhị Hổ."
"Đã từng nghe qua. "Lão Bạch viên ngoại nói.
Chu Minh khinh thường cười lạnh: "Hai cha con chúng ta, ở hạ du nhặt được một con ngựa. Bạch Nhị Hổ thấy tài nảy ý xấu, chờ ban đêm chạy tới cướp bóc. Cũng không biết cha ta là người như thế nào? Cha ta đã từng đi biển, gặp hải tặc không dưới năm lần. Hải tặc mà hắn tự tay giết, ít nhất có hai mươi người, mấy tên lưu manh ở thôn quê còn chưa đủ nhìn vào mắt, đánh phục hai ba người chỉ là chuyện nhỏ."
Đồng tử của lão Bạch viên ngoại co rụt lại, lần nữa nhìn về phía Chu Quốc Tường, mà Chu Quốc Tường chỉ mỉm cười, điều này làm cho hắn càng cảm thấy bí hiểm khó lường.
Hai người ngoại lai này, trên tay dính mạng người đó!
Chu Quốc Tường đúng lúc nói: "Lão viên ngoại yên tâm, cùng hải tặc chém giết là chuyện khác, đó là làn giới giữa sống và chết. Một khi lên bờ, chúng ta đều là dân chúng lương thiện, sẽ không dễ dàng động đao động thương như trước."
"Ta tin ngươi mới gặp quỷ!"
Lão Bạch viên ngoại có chút hối hận khi bán đất, hương thân chỉ sợ nhất là dân liều mạng, lúc này cố nặn ra nụ cười: "Bọn đạo chích, quả thực nên giết."
Lý do thoái thác này, hai cha con đã nhiều lần thảo luận qua.
Bởi vì Trương Quảng Đạo đã từng nói qua, bất kể là lão Bạch viên ngoại, hay là Tiểu Bạch viên ngoại bên kia, đều không phải là loại người lương thiện, đơn giản người nào muốn có mặt mũi hơn mà thôi.
Một khi khoai lang và ngô cho ra sản lượng kinh ngạc thế nhân, những sườn núi không có tác dụng gì trên núi, giá trị sẽ nhanh chóng tăng lên.
Đến lúc đó, Bạch gia tất nhiên sinh ra dục vọng thôn tính, lấy càng nhiều vùng núi cằn cỗi nắm ở trong tay.
Phải kéo một tấm da hổ cái đã, giả bộ là dân liều mạng, làm cho lão Bạch viên ngoại có chút kiêng kỵ trước.
Đương nhiên, đây chỉ là một trong những biện pháp mà hai cha con đưa ra.
Đồng thời còn phải để cho càng nhiều dân làng, trồng ngô và khoai lang, nâng cao uy tín trong thôn quê của hai cha con.
Uy vọng này, cũng có thể làm cho lão Bạch viên ngoại sợ đầu sợ đuôi một trận.
Mặt khác, chính là giao hảo với Lý Hàm Chương và Trịnh Hoằng, dùng hết tất cả thủ đoạn kết giao nhân mạch rộng rãi.
Một mực thị uy, không thể lâu dài, còn phải mềm mỏng một chút, ân uy tịnh thi mới là chính đạo.
Vì thế Chu Quốc Tường còn nói: "Lão viên ngoại có lẽ không tin, ta có một phương pháp, có thể làm cho lúa nước tăng sản lượng, còn có thể giảm bớt lao động cần thiết khi trồng luân phiên."
"Thật sao? "Lão Bạch viên ngoại nửa tin nửa ngờ.
Chu Quốc Tường nói: "Lão viên ngoại nếu dám mạo hiểm thử, có thể chọn ra một mảnh ruộng nước, để ta chỉ huy tá điền canh tác. Lúa tăng thu nhập, một hạt ta không lấy, cũng không cần trả tiền gì cả, đây là điều để báo đáp ân tình mà lão viên ngoại đã bán đất cho chúng ta."
Lão Bạch viên ngoại cẩn thận cân nhắc một chút, cảm thấy có thể thử xem.
Chọn một mảnh ruộng nhỏ để làm thí nghiệm, cho dù lương thực không thu, cũng không tổn thất được bao nhiêu tiền của.
"Vậy thì chọn một cánh đồng nước. "Lão Bạch viên ngoại nói.
Chu Quốc Tường trên mặt mỉm cười như trước, trong lòng cười đến càng vui vẻ, việc này không phải có ruộng thí nghiệm miễn phí sao?
Các thôn dân thấy Bạch gia thu lợi lớn, sang năm khẳng định đều noi theo.
Đợi cả thôn đều dùng phương pháp làm ruộng của Chu Quốc Tường, viện trưởng Chu như hắn chính là chuyên gia làm ruộng mà mọi người tin cậy, về phương diện trồng trọt nông nghiệp có thể chỉ nói một mà không nói hai.
Nếu như mở rộng đến thôn xóm khác, thậm chí có thể kinh động đến tận quan tri huyện!
Đến lúc đó, cho dù không có linh chi lớn như cối xay, hai cha con cũng có thể hoàn toàn đứng vững gót chân ở huyện Tây Hương.
Hội nghị lần lượt có rất nhiều đại địa chủ, chân thành mời ông đi chỉ đạo trồng trọt, có thể nhân cơ hội cùng sĩ thân hào cường của cả huyện làm quên với nhau cũng chỉ là chuyện nhỏ.