Mục lục
Bắc Tống Xuyên Việt Chỉ Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Va chạm không tính kịch liệt, chính diện đâm vào một cái cây trên núi, túi khí an toàn cũng không mở ra.

"Tình huống gì thế? "Chu Quốc Tường kinh hồn bạt vía.

Chu Minh còn đang trong trạng thái mơ hồ: "Làm sao con biết được?"

Chu Quốc Tường phát hiện nhìn cảnh vật xung quanh có chút mơ hồ, theo bản năng tháo kính mắt xuống, bỗng nhiên cảm thấy thị giác rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn lại đeo kính lên, nhìn cảnh vật lại mơ hồ, lẩm bẩm: "Mắt của ba cận thị nặng gần '500' độ, một quả tai nạn xe cộ xong liền hết cận à?"

"Ai quản ba cận thị mấy độ, ba nhìn xem bên ngoài là chuyện gì đi!"

Chu Quốc Tường nhìn về phía trước, đầu xe đụng vào thân cây, trên mui xe có một cành cây vươn đâm tới.

Hạ cửa sổ xe xuống, Chu Quốc Tường thò đầu nhìn lại, nhất thời kinh hồn phách tán - - bánh xe cư nhiên bị vây trong trạng thái lơ lửng, phía dưới là vách núi không biết sâu bao nhiêu, cả chiếc xe đều đặt ở trên một gốc cây đại thụ.

Chu Minh cũng thông qua kính chiếu hậu quan sát, hắn phát hiện đuôi xe BMW, thế nhưng nằm hẳn ở trong vách đá, giống như xe là từ trong tảng đá mọc ra vậy.

"Chuyện chết tiệt gì thế này?"

Thật lâu sau, Chu Minh nói: "Tóc bạc của ba thành tóc đen rồi."

"Râu của ba cũng không còn nữa!" Chu Quốc Tường kinh ngạc kêu lên.

Chu Minh vội vàng kéo tấm che nắng xuống, thông qua gương tự mình quan sát.

Râu mép nhỏ nhắn kia của y, sau khi làm truyền thông thì có, thuần túy vì để lộ ra bản thân thành thục. Giờ này khắc này, râu nhỏ biến mất vô tung vô ảnh, chung quanh miệng làn da trắng nõn mềm mại, như là thoáng cái trở lại thời niên thiếu.

Chu Quốc Tường cũng đang soi gương, hắn biến hóa lớn hơn nữa - - người hơn năm mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt toàn bộ biến mất, tóc hoa râm cũng trở nên một màu đen tuyền.

"Hút một điếu thuốc không? "Chu Quốc Tường móc bao thuốc lá ra, vừa hút vừa thổi khói, bình tĩnh lại một chút.

Chu Minh nhận lấy điếu thuốc đưa lên miệng, vừa châm lửa vừa nói chuyện, giọng nói mang theo hưng phấn: "Chỉ sợ... chúng ta xuyên việt rồi."

"Xuyên việt? "Chu Quốc Tường trừng to hai mắt.

Chu Minh vậy mà còn cười được: "Chu viện trưởng, không phải cả xuyên việt ba cũng không biết chứ?"

Chu Quốc Tường hít sâu một hơi thuốc lá: "Ba đã xem Tầm Tần Ký, vẫn là cùng xem với mẹ con. Chuyện thái quá như vậy, con nhếch miệng cao hứng cái rắm à?"

Chu Minh cười nói: "Con khẳng định cao hứng a, xã hội hiện đại có ý tứ gì? Chính là không biết, chúng ta xuyên qua đến thế giới nào. Cao võ tu tiên các loại, vậy thì không dễ làm. Thời đồ đá, thời đại hơi nước thì càng vô nghĩa. Thế giới song song, thế giới nằm trong lịch sử đều được, tốt nhất là triều đại thực tế. Ba đợi lát nữa, trước con gọi hệ thống ra đã."

"Hệ thống gì? "Chu Quốc Tường lần này thật sự không hiểu.

"Hệ thống, hệ thống, ra đây!"

Chu Minh mặc niệm hệ thống nhiều lần, trong đầu không có phản ứng gì, nhất thời có chút thất vọng: "Không phải hệ thống à, độ khó tăng lên rồi."

Đối với đứa con trai vô tâm vô phế này, Chu Quốc Tường đã không còn gì để nói, nhắc nhở: "Phải tìm cách đi xuống, không thể cứ ở trên vách núi mãi được."

"Còn phải mang theo vật tư, đừng vừa xuyên qua đã chết đói." Chu Minh nói xong liền bò về phía sau.

Trên ghế sau xe, ngoại trừ áo giáp và bảo kiếm, còn có một cái ba lô lớn, trong ba lô đặt đồ ăn vặt mua ở khu phục vụ. Ngoài ra còn có hai cái thiết bị sạc pin, một cái máy quay Sony dùng để quay video, cùng với một cái máy tính xách tay của Huawei.

Bộ Thiên Vương Giáp kia khẳng định không thể mang theo, đồ chơi nặng hơn sáu mươi cân, leo lên vách đá chỉ thêm vướng víu.

Camera và laptop, dường như cũng không có tác dụng gì, để lại trên xe trước rồi nói sau.

Bảo bối sạc có thể mang theo, điện thoại di động có thể dùng làm đèn pin.

Chu Minh cầm lấy bảo kiếm treo trên lưng, nhét bảo vật sạc điện vào trong ba lô, ném toàn bộ cho ba mình, lập tức hỏi: "Hàng tết trong cốp xe có gì ba?"

Chu Quốc Tường nhận lấy ba lô, đáp: "Bác cả, chú út, cô út, cậu cả, cậu hai..."

"Thiệt là, ba nói trọng điểm một chút! "Chu Minh vội vàng cắt đứt.

"Thân thích bằng hữu họ hàng gần, mỗi nhà một chai Mao Đài, một cây Trung Hoa, một bao Long Tỉnh," Chu Quốc Tường nói. "Ông nội, ông ngoại, bà ngoại, mỗi người một đôi giày cho người già. Còn có con cái các nhà khác, đã đi học lại chưa tốt nghiệp, mỗi người một cây bút hồ. Ông nội con không chịu ngồi yên, hàng năm đều phải trồng trọt, bảo ba mang cho ông một bao hạt ngô. Là giống tốt, vừa thông qua nghiệm thu, còn chưa đưa ra thị trường số lượng lớn. Đúng rồi, còn có hai mươi cân khoai lang."

Chu Minh tò mò hỏi: "Lấy khoai lang về nhà làm gì?"

Chu Quốc Tường giải thích: "Đề tài ba làm đã kết thúc xong. Các học sinh đều chia ra một ít, mùi vị cũng không tệ lắm, mang về cho bá nương của con, bà ấy vẫn luôn thích ăn khoai lang."

Chu Minh hạ ghế sau xuống, bắt đầu tìm kiếm thứ cần thiết.

Chỉ lấy đi hạt ngô, khoai lang và bút hồ, còn lại toàn bộ rượu thuốc lá trà để lại trên xe.

Chu Quốc Tường hỏi: "Mao Đài không cần sao? Nếu như giống Hạng Thiếu Long, chúng ta xuyên việt về cổ đại, Mao Đài nhất định có thể bán được giá tốt."

Chu Minh khinh bỉ nói, "Ngoại trừ Thanh triều, ai uống rượu trắng của ba chứ? Các triều đại, văn nhân uống đều là rượu vàng, rượu trái cây, rượu trắng căn bản bán không được giá cao, trừ phi ba vận chuyển đến phương bắc khu vực dân tộc thiểu số."

Chu Quốc Tường nói: "Vậy mang cây Trung Hoa theo, bình thường ba không nỡ hút."

Chu Minh nằm úp sấp trở về, châm chọc nói: "Dù sao ba cũng là phó viện trưởng, người ta làm quan một thân hàng hiệu, vậy mà năm mới ba mới cam lòng mua Trung Hoa."

Chu Quốc Tường lười giải thích quá nhiều, nhét bút hồ vào, thuốc Trung Hoa và hạt ngô vào ba lô.

"Giày người già không có tác dụng gì, hơn nữa không nên bại lộ, ngược lại dây giày có thể lấy ra làm dây trói," Chu Minh cầm lấy bảo kiếm, "Con xuống xe trước đi dò đường một lát."

Mở cửa xe ra, rút kiếm ra, bảo kiếm mua hơn ba vạn đồng, bị Chu Minh xem như dao phay để mở đường.

Y thuận tay chặt đứt cành lá sum xuê phía trước, cẩn thận giẫm lên chạc cây, lại chặt đứt bụi cây bám vào vách đá, lộ ra bùn đất nham thạch ở bên trong, phán đoán: "Vách đá rất dốc, phỏng chừng có bảy tám mươi độ, trực tiếp đi xuống là không thể nào. Trước tiên phải đi ngang, đến khu vực dốc thoai thoải rồi đi xuống."

"Có chỗ đặt chân không? "Chu Quốc Tường ở trong xe hỏi.

Chu Minh nói: "Có một số khối đá nhô lên, thân cây cũng có thể mượn lực. Áo lông thì cởi ra, thứ kia vướng víu lắm, mặc lên rồi đi trên vách đá dễ xảy ra vấn đề."

Hai cha con đành phải cởi áo khoác, phỏng chừng xuyên việt qua chỗ này cũng không phải mùa đông, mặc lâu như vậy đã có chút đổ mồ hôi rồi.

Chu Minh trở lại trên xe, đem dây giày người già tháo ra, cùng với túi nilon đựng thuốc lá rượu trà, toàn bộ buộc lại túi lớn. Sau đó, buộc chặt 20 cân khoai lang và túi lại, làm thành một chiếc ba lô đơn giản đeo trên người.

Con trai thì cõng khoai lang, cầm kiếm mở đường phía trước.

Ba ruột cõng những đồ vật khác, cẩn thận đi theo phía sau.

Tốc độ đi lại rất chậm, mỗi lần đi tới một mét, đều phải chặt bỏ thực thực vật dư thừa. Chờ hoàn toàn thấy rõ tình huống xunh quanh, Chu Minh mới dám đặt chân lên, từng bước di chuyển về phía trước.

Trọn vẹn lăn qua lăn lại nửa giờ, chỉ đi tới hơn mười mét mà thôi.

Đi tới đi lui, Chu Minh nhịn không được hỏi: "Chu viện trưởng, ba có phát hiện, thể lực của chúng ta thay đổi tốt hơn hay không?"

Chu Quốc Tường ngẩn người, lập tức gật đầu: "Thể lực tốt hơn rồi, ở trên vách núi lâu như vậy, lại không thở nổi."

"Đây là ngón tay vàng khi xuyên việt a!"

Chu Minh tâm tình sung sướng, trong nháy mắt cảm thấy thân thể càng có sức lực.

Cứ như vậy hoạt động hơn nửa ngày, độ dốc vách đá rốt cục cũng thấp xuống, từ trước đó bảy tám mươi độ, dần dần biến thành sáu bảy mươi độ. Lại nói tiếp tựa hồ không có gì khác biệt quá lớn, nhưng đi lại thoải mái hơn rất nhiều, có thể tiết kiệm tinh lực cùng thể lực thật lớn.

Chu Quốc Tường một mực quan sát thực vật, hắn nói với nhi tử: "Chúng ta hẳn là vẫn ở trong núi Tần Lĩnh thì phải."

Chu Minh hỏi: "Làm sao ba biết?"

Chu Quốc Tường giải thích: "Chúng ta đã đi qua rất lâu, dưới chân chúng ta là những mảng lớn của linh sam dãy Tần Lĩnh. Đây là loài cây quý hiếm và có nguy cơ tuyệt chủng đặc trưng của Trung Quốc, mặc dù nó được phân phối ở nhiều tỉnh và thành phố, trước đây chúng ta đi là Tần Lĩnh hiện đại, còn giờ là Tần Lĩnh cổ đại."

"Cổ đại đều được, đừng là thế giới tu tiên là tốt rồi." Chu Minh có cái nhìn rất thoáng, y đã sớm chán cuộc sống hiện đại, không chỉ một lần mộng tưởng xuyên việt trở về thời Hán Đường hùng mạnh.

Chu Quốc Tường lại chỉ vào vách đá bên cạnh, trên tảng đá mọc một ít dương xỉ: "Đây là cây bách cuộn, còn gọi là Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo, có thể chữa vết thương bên trong và bên ngoài khi chảy máu. Mùa xuân và mùa hè là thời kỳ sinh trưởng của nó, lá giãn ra. Đến mùa thu, lá sẽ dần dần cuộn vào bên trong. Lại nhìn màu lá của nó, là màu xanh lá cây tươi, cho nên bây giờ rất có thể là mùa xuân. Trước khi chúng ta xuyên qua là mùa đông, sau khi xuyên qua đã thay đổi mùa rồi."

Chu Minh tiêu hóa vài giây đồng hồ, tự đáy lòng tán thưởng: "Chu viện trưởng, ba thật oai phong, trước kia chỉ biết là ba biết trồng trọt, không nghĩ tới còn hiểu thực vật học!"

"Có học lướt qua thôi. "Chu Quốc Tường đối với năng lực chuyên nghiệp của mình có chút tự đắc.

Hai cha con lại đi về phía trước hơn bốn mươi phút, phía trước xuất hiện một cái mảnh đất nhỏ bằng phẳng, đó là một khối nham thạch nhô ra rất lớn.

Chu Minh đặt mông ngồi xuống: "Ăn chút gì đã, bổ sung thể lực."

Chu Quốc Tường mở ba lô ra, tìm ra hai túi chân gà ngâm ớt, hai túi trứng kho Tứ Xuyên, còn có hai chai nước tinh khiết Wahaha, mỗi phần chia đều ra cho hai người.

Chu Minh hỏi: "Hạt dưa đâu? Con nhớ có mua hạt dưa ở khu phục vụ mà."

Chu Quốc Tường rất nhanh lấy hạt dưa ra, xé mở bao bì lấy một nắm, còn lại tất cả đều đưa cho con trai.

Chu Minh ăn hết chân gà và trứng kho, lại cắn hạt dưa rồi làm ngụm nước khoáng, vừa ăn vừa nhìn ra xa núi, bỗng nhiên cảm thấy rất vô nghĩa: "Con mợ, thế đạo này sao lại vậy?"

"Đúng vậy, ba cũng cảm giác giống như đang nằm mơ." Chu Quốc Tường cũng không biết nên nói gì, hắn chịu đựng bươn chải mấy chục năm, cuối cùng mới lên làm phó viện trưởng.

Xuyên việt đến cổ đại là có ý gì?

Trong nhà mẹ già tuy rằng bị bệnh đã mất, nhưng còn có cha già đang khỏe mạnh.

Hai cha con bỗng nhiên tìm không biết nói tiếp như thế nào, liền lẳng lặng ngồi ở chỗ đó cắn hạt dưa ngắm trời ngắm đất.

Đoán chừng là uống quá nhiều nước khoáng, Chu Minh thấy buồn tiểu, đứng dậy đi về phía đối diện xả cho thoải mái.

Mới vừa móc gia hỏa trong quần ra, còn chưa kịp đi tiểu, Chu Minh liền sợ tới mức liên tục lui về phía sau, cầm lấy bảo kiếm của mình hô: "Đậu má, con rắn lớn quá!"

Ở phía trước dưới tàng cây, một con rắn to đùng đang nằm ở đó, cái đầu nó rất lớn, giống trăn hơn là rắn. Thân nó được giấu trong bụi cành khô lá rụng, một số ít bộ phận lộ ra bên ngoài, có hoa văn vàng với đen đan xen lẫn nhau.

Chu Quốc Tường lại gần nhìn, lập tức yên lòng: "Là vương mãng (tên một loại rắn), không độc."

"Con còn nghĩ mình là Lưu Tú nữa chứ, rắn gì mà lớn vậy, nó phải dài gần hai đến ba mét, có hoa văn trên người, hẳn là loài có độc!"

Chu Quốc Tường giải thích: "Vương mãng chính là vua của loài rắn, nó sẽ công kích các loại rắn khác, còn có thể tiết ra một chất hóa học đặc thù để chiếm địa bàn. Nơi nào có Vương Cẩm Xà, cơ bản sẽ không có các loài rắn độc khác, đây đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt."

"Thật sao? "Chu Minh cảm giác lão cha viện trưởng của mình còn có chút tác dụng thực tế.

Ít nhất, nếu như chỉ có Chu Minh một người xuyên việt, y khẳng định không biết Tần Lĩnh lãnh sam địa phương quỷ quái này, cũng không biết Vương Cẩm Xà cùng Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo gì cả. Y chỉ là con hàng được phổ cập khoa học lịch sử truyền thông mà thôi, nói về lịch sử cổ đại đạo lý thì rõ ràng đấy, nhưng ngay cả động thực vật thường thấy cũng không phân biệt được rành mạch lắm.

Vương Cẩm Xà phải trườn qua chỗ của hai cha con, Chu Quốc Tường nhặt lên một cành khô, không ngừng vỗ vào thân cây bên cạnh, miệng hô: "Đi, đi!"

Con rắn lớn này bị hoảng sợ, không dám giằng co với hai con quái vật đứng thẳng hai chân này, quay đầu liền trườn theo vách đá.

Chu Minh lúc này mới an tâm đi tiểu, rồi kéo quần lên tiếp tục lên đường.

Đi thẳng đến khi trời tối, cũng không biết đã xuống bao nhiêu mét so với lúc đầu, dù sao cũng đi được rất xa.

Chu Minh ngẩng đầu nhìn lên tinh không, nhưng thảm thực vật phụ cận quá mức rậm rạp, căn bản nhìn không thấy Bắc Cực Tinh cùng Bắc Đẩu Thất Tinh.

Hắn lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, miệng nói: "Chu viện trưởng, trước khi xuyên việt chúng ta ở huyện Tây Hương, có thể hay không hiện tại cũng là huyện Tây Hương?"

"Sao mà ba biết?"

Chu Quốc Tường bắt đầu nhặt cành khô lá rụng xung quanh, lấy bật lửa ra đốt, nhiệt độ trong núi hạ xuống hơi nhanh, thấy có chút lạnh.

Chu Minh dựa vào một cây đại thụ, ngồi bên đống lửa sưởi ấm, đột nhiên cảm thấy không có việc gì làm, không biết nên làm gì mới tốt.

Y rút bảo kiếm ra thưởng thức, hoa văn tinh mỹ trên thân kiếm, dưới ánh lửa chiếu rọi đặc biệt đẹp mắt.

Đây là một thanh Hán kiếm bát diện, nói là dùng công nghệ truyền thống chế tạo, nhưng khẳng định dựa vào khoa học kỹ thuật hiện đại. Chu Minh đã sớm kiểm tra qua, vừa sắc bén mà cứng cỏi, cũng không phải là mặt hàng sản xuất số lượng lớn, ba vạn đồng còn không tính là lừa đảo người khác.

Chu Quốc Tường lại lấy thuốc lá ra, đưa cho con trai một điếu: "Chỉ còn nửa bao, trong ba lô còn có một cây Trung Hoa."

Chu Minh ngậm điếu thuốc, cầm đầu thuốc đến đống lửa để châm thuốc, hít một hơi rồi thổi ra làn khói trắng, bỗng nhiên cười hỏi: "Viện trưởng Chu, ba có bỏ được thế giới phồn hoa của mình không?"

"Cút sang một bên, không có tâm tình đùa giỡn với con! "Chu Quốc Tường lập tức mắng.

Chu Minh lại cợt nhả: "Con ngược lại rất cao hứng, xuyên việt thật thú vị a."

Chu Quốc Tường buồn bực nói: "Chuyện đó gọi là vô tâm vô phế. Bị nhốt trong núi có vui không? Coi chừng mất nhiệt chết trong núi!"

Chu Minh trả kiếm vào vỏ, hút xong điếu thuốc, rốt cục đứng lên: "Bước thứ nhất, xuống núi trước. Bước thứ hai, tiếp xúc với người bản địa. Bước thứ ba, biết đây là triều đại nào, xác định chúng ta có còn ở trên địa cầu hay không. Bước thứ tư... Đến lúc đó nghĩ tiếp phải làm gì."

Chu Quốc Tường lâm vào trầm mặc.

Thấy ba ruột không nói lời nào, Chu Minh cũng không có cảm xúc. Y chỉ là mạnh miệng mà thôi, đang yên đang lành làm người hiện đại, con mẹ nó ai nguyện ý xuyên việt về cổ đại a?

Cái gì mà mơ về Hán Đường, đó đều là hoang tưởng huyền huyễn!

Vừa mới bắt đầu quả thật có chút hưng phấn, nhưng ở trên vách núi lăn qua lăn lại một ngày, hứng thú trước đó đã sớm trôi qua, giờ phút này chỉ còn lại có mê mang không biết đối với tiền đồ tương lai hai cha con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK