Mục lục
Bắc Tống Xuyên Việt Chỉ Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Hoằng nhìn lướt qua mông ngựa, hoàn toàn không coi ra gì cả, còn cười hì hì nhắc nhở: "Con ngựa này của ngươi, cũng không thể dắt vào trong thành, quan sai mà bắt được phải ăn gậy đó."

"Nhặt được, nuôi ở nhà cưỡi ngựa. "Chu Minh nói.

Theo thái độ của mọi người đối với quan mã bị trộm, liền biết quan uy Tống triều đã nát bét, cũng không coi quan phủ ra gì.

Năm ngoái Thái Kinh phục tướng, nhiệm vụ chỉ có một: Kiếm tiền cho Tống Huy Tông!

Đợi đến khi Hoa Thạch Cương đại hưng, đó mới gọi là thời điểm náo nhiệt.

Người hầu khiêng chiếc ghế đến, giống như một chiếc ghế dựa dài, mới kéo chiếc ghế ra, Trịnh Hoằng đặt mông ngồi xuống.

Tiểu mập mạp này, đã lười biếng đến điểm tối đa, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi.

Chu Minh tiếp tục cắt cắt rơm rạ, thuận miệng hỏi: "Lý Nhị Lang cùng Bạch Tam Lang, hai người bọn họ sao không có tới chơi?"

Trịnh Hoằng móc ra một bao mứt hoa quả, nhét vào miệng nói: "Hai người bọn họ đang làm bộ làm tịch, còn tập luyện thời văn. Đã về nông thôn nghỉ ngơi rồi, cũng không đi chơi cho khuây khỏa. Bạch Tam Lang thì thôi không nói, phải nghiêm túc chuẩn bị thi cử, Lý Nhị Lang nào có đạo lý không thi đậu chứ?"

"Đúng vậy. "Chu Minh cười phụ họa.

Thân là con trai của Châu phán quan, chỉ cần không phải bao cỏ, trúng cử dễ dàng giống như lấy vật trong túi.

Quan viên cách nhà trên hai ngàn dặm, thân thích có thể thi cử nhậm chức tại chỗ. Do Chuyên vận sứ phụ trách giám thị, tỷ lệ trúng tuyển cao tới 30%, còn không chiếm dụng danh ngạch cử nhân địa phương.

Phát triển cho đến bây giờ, khoảng cách xa gần đã bị bỏ qua, chỉ cần làm quan ở nơi đất khách đều có thể hưởng thụ. Hơn nữa gian lận thành phong trào, phẩm cấp quan viên càng cao, thân thích lại càng dễ dàng trúng cử.

Tri châu, Châu phán những cấp bậc này, huynh đệ con cháu của bọn họ, khởi bước chính là một cử nhân!

Lý Hàm Chương nhà ở Sở Châu (Hoài An), theo phụ thân chạy đến Dương Châu làm gì? Đương nhiên là thi cử cho thuận tiện chứ sao.

Trịnh Hoằng nói với người hầu của mình: "Ngươi đi giúp Chu Đại lang cắt cỏ, để hắn nghỉ ngơi một chút."

Người hầu vội vàng đi tới bên cạnh Chu Minh, cười nói: "Chu tú tài, việc nặng như vậy, để ta làm là được rồi."

Chu Minh mừng rỡ thả lỏng xuống, đưa cái liềm qua, trở về phòng cũng lấy cái ghế để ngồi xuống.

Trịnh Hoằng đứng dậy kéo ghế lại, đến gần Chu Minh hơn, thấp giọng hỏi: "Ngươi bán cây bút tốt cho Bạch Tam Lang?"

"Đúng vậy, có bán. "Chu Minh trả lời.

Trịnh Hoằng hỏi: "Còn nữa không, yêm cũng mua một cái."

Chu Minh nghĩ nghĩ, nói: "Có."

"Còn lại mấy cây? "Trịnh Hoằng lại hỏi.

"Không nhiều lắm. "Chu Minh đáp lập lờ nước đôi.

Trịnh Hoằng cười nói: "Ta mua hết cả, giá cả dễ nói, khẳng định ra giá cao hơn Bạch Tam Lang."

Chu Minh lại ngại nhiều tiền, trả lời: "Chỉ bán một cây, mua hết thì miễn bàn."

Nụ cười trên mặt Trịnh Hoằng trong nháy mắt cứng đờ, nhìn kỹ hai mắt Chu Minh, mới khôi phục mỉm cười nói: "Có tiền cũng không kiếm ư?"

Chu Minh hỏi ngược lại: "Trịnh tiểu quan nhân mua số lượng nhiều để làm gì?"

"Tặng lễ. "Trịnh Hoằng cũng không giấu diếm.

"Tặng lễ một cây bút là được rồi. "Chu Minh nói.

"Ha ha ha ha!"

Trịnh Hoằng đem mứt bỏ vào túi, vỗ tay cười nói: "Chu Đại Lang, trong tưởng tượng của ta người ngoài đời càng thú vị hơn đấy. Nhà ta đều là người làm ăn, vật ít tất nhiên quý, trên thị trường nếu có thứ tốt, có thể mua đứt đương nhiên phải mua đứt. Thứ nhất có thể tiếp tục tăng giá, thứ hai tặng lễ cũng có thể làm hàng tinh phẩm mà tặng."

Chu Minh ôm quyền thở dài: "Thụ giáo."

Lấy khăn lụa lau sạch vết đường dính trong tay, Trịnh Hoằng nói tiếp: "Chỉ mua một cây bút cũng được, ra giá đi."

Chu Minh há to mồm: "Ba trăm quan."

Trịnh Hoằng nhịn không được trợn trắng mắt: "Ta mặc dù đọc sách không tốt lắm, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Ngươi bán cho Bạch Tam Lang sáu mươi quan, bán cho ta lại đưa giá ba trăm quan, thật sự không thể được."

Chu Minh giải thích: "Ở Dương Châu này, vật này chỉ trong tay ta mới có, bán đi một cây ít đi một cây, càng về sau bán tự nhiên càng đắt hơn."

Trịnh Hoằng không để ý tới lý do thoái thác: "Tám mươi quan, nhiều hơn một văn ta cũng không mua. Nếu chịu bán, ta liền nhận ngươi là bằng hữu."

Chu Minh nhất thời tươi cười: "Mặt mũi của tiểu quan nhân, một ngàn quan cũng đáng, vụ mua bán này đã định. Chỉ có một yêu cầu, kính xin tiểu quan nhân tuân thủ."

"Nói. "Trịnh Hoằng nói.

Chu Minh nói: "Đừng phô trương, không cho người thứ ba biết."

"Miệng của ta chặt lắm, cam đoan không hở ra đâu, "Trịnh Hoằng móc ra mấy đồng bạc," Lần này ra ngoài quá gấp, cũng không mang theo mấy đồng, trước tiên đưa tiền đặt cọc cho ngươi trước."

"Không sao. "Chu Minh nhận lấy tiền, phát hiện không phải là tiền sắt, không khỏi ngắm thêm vài lần.

Đời Tống cũng có kim ngân tệ, nhất là triều Huy Tông, bởi vì nguyên nhân vật liệu đồng thiếu thốn, tiền giấy trở thành cặn bã, đúc ra một lượng lớn tiền vàng bạc bổ khuyết chỗ trống.

Về phần giá bạc, một lượng bạc đã tăng tới hơn 2000 văn, đây là do thời Thái Kinh lạm phát tiền xấu mà tạo thành.

"Đoản ngư" cũng càng ngày càng phổ biến, ngay cả tiền sắt cũng có thể "Đoản ngư", quả thực thối tận trời xanh. (Chú thích: đoản ngư còn gọi là tỉnh cổ, không đủ một trăm văn tiền, nhưng có thể làm một giao dịch trị giá một trăm văn. Tức là giá trị mua của lương tệ, đã vượt qua bản thân giá trị tiền tệ, quan phủ thu thuế đều tán thành tình huống này.)

Chu Quốc Tường một mực phụ đạo hài tử đi học, chẳng biết từ lúc nào đã lấy bút lông ra, trực tiếp đưa tới trong tay Trịnh Hoằng.

Trịnh Hoằng kinh ngạc nói: "Ta chỉ giao tiền đặt cọc, ngươi liền chịu giao hàng, không sợ ta chạy làng à?"

Chu Quốc Tường mỉm cười nói: "Danh dự của Trịnh gia, so với một cây bút lông quý giá hơn nhiều lắm."

Hai cha con hiện tại không lo ăn lo mặc, tiền tài ngược lại chỉ là thứ yếu, thầm nghĩ chỉ cần kết giao được với Trịnh gia là tốt lắm rồi.

Trịnh Hoằng đứng dậy ôm quyền, "Sau này có điều khó khăn gì, tới Dương Châu, báo tên ta là được. Tiền dư mua bút, chờ sau khi ta về nhà, lập tức sai người đưa tới. Đúng rồi, khoản nợ này có cần làm chứng không, ta cũng không nhớ hết được, có thể viết giấy nợ cũng được, lúc tặng lễ ta mới dễ thổi phồng một chút."

"Được chứ!"

Chu Quốc Tường lấy bút mực từ chỗ Bạch Kỳ, viết lên giấy nợ từ cây bút hồ.

Trịnh Hoằng thổi khô mực trên giấy, chờ mực dần khô rồi, liền gấp lại thu vào trong ngực.

Làm xong chính sự, tên này lần nữa móc ra mứt lúc nãy, còn nâng bao mứt hỏi: "Hai vị muốn ăn không?"

Chu Quốc Tường không biết xấu hổ đưa tay qua, Chu Minh cũng không khách khí, hung hăng nắm một nạm lớn, y cho rằng mình cần bổ sung thêm đường, thời này làm gì có bệnh tiểu đường mà sợ.

Nhét vào trong miệng một miếng mứt, Trịnh Hoằng vội vàng không ngừng đặt câu hỏi: "Hai vị thật sự đã đi ra ngoại quốc?"

"Gia phụ từng ra biển. "Chu Minh nói.

Trịnh Hoằng hào hứng bừng bừng: "Mau nói một chút, yêm còn chưa thấy biển rộng là gì cả."

"Lần đầu còn lạ lẫm, sau vài lần thì quen thuộc hơn."

Biên soạn chuyện xưa, Chu Minh đã rất có kinh nghiệm, loạn thất bát tao gà mù tán gẫu, để tiểu mập mạp nghe xong liền sửng sốt.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả đều tin 100%, Trịnh Hoằng phần nhiều là bát quái nghe chuyện xưa mà thôi.

Đồ chơi mới lạ của Dương Châu, Trịnh Hoằng đã chơi chán lắm rồi, tính tình hắn lại lười không thích đi xa, luôn thích hỏi thăm người ta về thế giới xa lạ mà hắn chưa từng biết đến.

Nói xong, Chu Minh đột nhiên trở về phòng, lấy một nắm hạt ngô: "Mời xem vật này."

"Đây là...... Lương thực? "Trịnh Hoằng suy đoán.

Chu Minh bắt đầu phóng đại chiêu: "Vật này gọi là cây ngô. Gia phụ ở trên biển gặp phải lốc xoáy, cả người lẫn hàng hóa, đều chìm xuống đáy biển, Chu gia nhà ta cứ như vậy suy tàn đến giờ. Trong lần đắm tàu đó, gia phụ ôm cột buồm, trôi dạt tới một hòn đảo. Trên đảo có một lão già tóc bạc, tự nhận đã sống tám trăm tuổi, tặng cho gia phụ hạt giống ngô này."

"Đã gặp tiên nhân? "Trịnh Hoằng theo bản năng không tin, cảm thấy Chu Minh đang khoác lác.

Chu Minh nghiêm trang nói: "Lão giả nói hắn không phải thần tiên, chỉ là một tu đạo tán nhân, chẳng những đem hạt giống cây ngô tặng cho gia phụ, còn nói mười hai chữ: Loạn bính ngọ, heo cưỡi ngựa, Tây Bắc ra, an thiên hạ!"

Trịnh Hoằng trong nháy mắt ngồi thẳng người dậy, hai con mắt nhìn chằm chằm Chu Minh.

Chu Quốc Tường cách đó không xa, nghe vậy cũng trong nháy mắt xoay người, vẻ mặt im lặng nhìn nhi tử.

Bài đồng sấm ngôn, không phải thứ gì đáng ngạc nhiên ở thời đại này, người đọc sách ít nhiều đều biết.

Đại Sở Hưng, Trần Thắng Vương.

Thương thiên chết già, hoàng thiên mới lập. Tuổi tại giáp tử, thiên hạ đại cát.

Trịnh Hoằng bỗng lùi lại, miệng vẫn nhai mứt, vẻ mặt ngây ngốc: "Có ý gì? Yêm nghe không hiểu."

"Ta cũng không hiểu," Chu Minh nói, "Lão giả đã đề cập Tây Bắc, gia phụ trở lại lục địa, liền mang theo ta hướng Tây Bắc mà đến, dự định tìm một chỗ cư ngụ thôi, đem hạt giống ngô này trồng xuống trước."

Trịnh Hoằng cười nói: "Đã nghe không hiểu, vẫn là nói về Mỹ Hầu Vương đi."

Được, nói về Mỹ Hầu Vương. "Chu Minh cũng cười rộ lên, nụ cười đặc biệt sáng lạn."

Hai người tựa hồ quên mất câu sấm ngôn kia, Chu Minh nói rất đặc sắc, Trịnh Hoằng nghe cả người đều nhập thần.

Vẫn nói đến Nghiêm bà bà cùng Thẩm Hữu Dung về nhà, Trịnh Hoằng mới đứng dậy bái biệt, hẹn ngày mai tiếp tục nghe tiếp chuyện xưa.

Tiểu mập mạp này đi rồi, Chu Quốc Tường kéo con trai đến nhà xí: "Con gấp quá?"

Chu Minh cười nói: "Chu viện trưởng, ba không phải khổ não sợ cây ngô thoái hóa à, lo lắng không có cách nào hướng thôn dân giải thích sao? Con nghĩ ra biện pháp giúp ba rồi đấy. Ba nói hạt giống thế hệ thứ hai, có tỷ lệ thoái hóa nhất định. Việc này có thể giao cho tiên nhân, liền nói cây ngô là tiên nhân ban tặng, dính tiên khí cho nên thu hoạch cực kỳ tốt. Hạt giống lứa thứ hai, tiên khí tiêu tán một ít, cho nên thu hoạch có cao có thấp. Hạt giống lứa thứ ba, tiên khí tiêu tán càng nhiều, cứ như vậy mà tiếp tục suy ra."

Chu Quốc Tường vui vẻ tiếp nhận, lập tức nghiêm mặt, "Đừng nói sang chuyện khác, ba đang hỏi con chuyện sấm ngôn mà."

Chu Minh nói: "Thuận miệng bịa đặt, sau này muốn tranh thiên hạ thì lấy ra dùng, không tranh thiên hạ coi như cái gì cũng không nói. Giống như chơi cờ vây, ném ra một quân cờ từ xa. Hơn nữa, con còn cố ý nói 'an thiên hạ', không nói mình muốn 'đắc thiên hạ'. An thiên hạ có rất nhiều loại lý giải, ủng hộ Tống thất làm trung thần, cái này cũng coi như an thiên hạ mà."

Chu Quốc Tường trầm mặc không biết nói gì, thật lâu mới nghẹn ra một câu: "Lần sau nói chuyện hay làm việc, chúng ta thương lượng xong rồi nói."

"Được a. "Chu Minh đồng ý đề nghị này.

Về phần câu sấm ngôn kia, lúc này khẳng định không ai tin tưởng, càng không rõ nó có ý gì.

Đợi đến năm Bính Ngọ, triều đình sửa sang Tĩnh Khang, mọi người có thể phản ứng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK