Trước cửa quả phụ thị phi nhiều, từ xưa đến nay đều như thế.
Đợi đến ngày hôm sau, thôn dân phụ cận ra ngoài làm việc, tất cả đều hữu ý vô tình đi vòng qua bên này.
Tuy rằng không ai nói năng lỗ mãng nữa, nhưng bọn họ nhìn thấy Chu Minh cùng Chu Quốc Tường, trên mặt liền hiện ra nụ cười quái dị.
Mặc dù Chu gia phụ tử trốn trong phòng, thôn dân cũng có thể nhìn thấy trong viện con ngựa gầy, sau đó ánh mắt không tự giác hướng trong phòng liếc qua.
Nửa buổi sáng lúc ăn cơm, mẹ chồng nàng dâu vẻ mặt u sầu.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Hữu Dung an ủi bà bà: "Cô mẫu chớ lo lắng, đi đàng hoàng, ngồi thẳng, không sợ người khác nói lung tung."
"Ai, chúng ta hai người không sợ," Nghiêm bà bà nhìn về phía cháu trai, "Việc này muốn truyền tới bốn dặm tám hương, chỉ sợ Kỳ ca nhi bị người ta đâm xương sống, nói mẹ của hắn không thủ nữ đạo..."
Thẩm Hữu Dung trong nháy mắt trầm mặc, chính nàng có thể chịu đựng, nhưng đứa nhỏ làm sao bây giờ?
Chu Quốc Tường thấy mẹ chồng nàng dâu khó xử, đứng dậy ôm quyền thở dài: "Là chúng ta suy nghĩ không chu toàn, mang đến phiền toái cho hai vị. Không bằng như vậy, xin mượn một ít ngô và muối ăn, cha con chúng ta dọn lên núi ở, chờ gần đến thọ yến mùng hai tháng tư mới xuống núi."
Không đợi hai vị phụ nhân mở miệng, Chu Minh đã nói: "Dọn ra ngoài ở có tác dụng rắm gì, lời đồn đã truyền ra trong thôn. Đừng nói chúng ta rời khỏi thôn, cho dù chúng ta rời khỏi huyện Tây Hương, lời đồn này cũng sẽ tiếp tục truyền ra ngoài, hơn nữa càng truyền càng bẩn, càng truyền càng thái quá."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Chu Minh hỏi ba: "Ba có biết ngôi sao nổi tiếng như thế nào 'bác bỏ tin đồn' không?"
"Tuyên bố thông cáo? "Chu Quốc Tường nói.
"Những lão đồng chí trong thể chế các người, hoàn toàn không biết làm truyền thông như thế nào, lại càng không biết làm nguy cơ quan hệ xã hội như thế nào, khó trách xảy ra nhiều chuyện mất mặt xấu hổ như vậy," Chu Minh giận dữ không tranh cãi sửa lại, "Là dời đi sự chú ý của dân chúng! Lời đồn chính là đề tài nói chuyện, mà truyền bá lời đồn, là một loại phương thức xã giao có thể biểu lộ bản thân. Chỉ cần cho bọn họ đủ đề tài nói chuyện, dời đi sự chú ý của bọn họ, sẽ không ai quan tâm đến lời đồn ban đầu nữa."
"Có đạo lý, con có biện pháp gì? "Chu Quốc Tường đối với việc này có chút đồng ý.
Chu Minh ra vẻ đã tính trước: "Ba cùng lão phu nhân, Thẩm nương tử, mang Kỳ ca nhi vào trong núi trốn một chút, thuận tiện có thể đi trong núi đốn củi. Chờ các ngươi buổi chiều trở về, việc này phỏng chừng đã hoàn thành."
"Con có nắm chắc? "Chu Quốc Tường tỏ vẻ hoài nghi.
Chu Minh cười nói: "Không nói mười phần nắm chắc, bảy tám phần vẫn là có, mấy cái trong thôn ngu phu ngu phụ mà thôi, lừa dối bọn hắn có cái gì khó khăn?"
Cái gì thể chế, cái gì minh tinh, cái gì scandal, cái gì nguy cơ quan hệ xã hội, mẹ chồng nàng dâu tuy rằng nghe không hiểu, nhưng các nàng biết Chu gia đại lang có biện pháp.
Lúc Nghiêm bà bà đi rửa chén, Thẩm Hữu Dung lau sạch lá dâu, nói với Chu Minh: "Đại lang, ta đã quét phân tằm, lá dâu cũng lau sạch rồi. Đến trưa, phiền toái ngươi hỗ trợ cho tằm ăn. Tổng cộng có sáu sàng tằm, tachia lá dâu thành sáu chồng khác nhau, mỗi cái cho một sàng."
"Yên tâm đi, ta biết cách cho tằm ăn. "Chu Minh tràn đầy tự tin nói.
Làm thế nào cho tằm ăn, Chu Minh đương nhiên không hiểu thao tác, nhưng hắn biết làm thế nào để sử dụng sức lao động miễn phí.
Thấy Chu Minh vỗ ngực cam đoan, Thẩm Hữu Dung cũng không nói nhiều nữa, dù sao mỗi ngày cho tằm ăn bốn lần, thỉnh thoảng cho tằm ăn ít một bữa ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Chu Quốc Tường liền đi theo mẹ chồng nàng dâu, mang theo đứa nhỏ ra ngoài lên núi.
Lúc đi ngang qua một cánh đồng lúa mạch, vừa vặn có thôn dân đang làm việc.
Người nọ nhìn Chu Quốc Tường vài lần, chủ động chào hỏi: "Nghiêm bà bà, đi đốn củi à?"
"Đốn củi, củi trong nhà không đủ. "Nghiêm bà bà nói.
"Vậy ngươi cẩn thận, đường vừa xấu vừa dốc, xuống núi đừng để bị ngã. "Thôn dân này tựa hồ còn rất thiện tâm, chính là nụ cười kia rất quái lạ, đã đánh chủ ý về nhà tán gẫu bát quái.
Nghiêm bà bà nói tiếng cảm ơn, liền bước nhanh hơn, luôn cảm giác bị người nhìn khác chằm chằm, toàn thân đều không thoải mái.
Đến giữa sườn núi, là một quán trà lớn, nơi này không nhìn thấy mấy người lạ.
Thẩm Hữu Dung vẫn thấp thỏm trong lòng, hỏi: "Chu tướng công, Đại Lang thật sự có biện pháp?"
Chu Quốc Tường cam đoan: "Hai vị yên tâm, Khuyển Tử tuy rằng chính sự không làm, nhưng giở trò khôn vặt cũng rất lợi hại. Mấy thôn dân, hẳn là không làm khó được hắn."
Hai mẹ chồng nàng dâu không hỏi nhiều nữa, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Chu Minh có thể bình ổn.
……
Trong nhà chỉ còn Chu Minh, còn có con ngựa gầy.
Con hàng này tay chân không sạch sẽ, chạy đi trộm đậu, buông tay nói với 'đồng đội': "Mau tới ăn, vừa thơm vừa ngon."
Con ngựa mừng rỡ, há miệng liền nhai.
Ước chừng nửa giờ sau, trên con đường nhỏ ngoài viện, có một nông dân khiêng cuốc đi qua, bỗng nhiên dừng lại nhìn trộm Chu Minh đang cho ngựa ăn.
Chu Minh không trốn không tránh, thậm chí chủ động chào hỏi: "Kết thúc công việc về nhà rồi à?"
Anh nông dân kia đến xem để chê cười, giờ phút này ngược lại không biết làm sao, cười ngượng ngùng hai tiếng nói: "A...... Đúng đúng đúng, kết thúc công việc nên về nhà."
Chu Minh tự giới thiệu: "Ta tên là Chu Minh, đến từ phía nam."
"Phía nam tốt, phương Nam rất ấm áp. "Nông dân chỉ có thể lúng túng trò chuyện, hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào.
Chu Minh còn nói: "Cải dầu cũng sắp thu hoạch rồi, vị đại ca này có cần người giúp việc không?"
Nông dân vội vàng lắc đầu: "Không cần giúp việc, nhà ta có lao động."
Chu Minh cười nói: "Cần giúp thì gọi một tiếng, ta cũng không có kế sinh nhai, chỉ muốn kiếm mấy bữa cơm."
"Được rồi, ta sẽ giúp ngươi lưu ý, nhà nào muốn giúp thì gọi ngươi. Ta...... Nhà ta có việc, phải đi trước. "Nông dân vội vàng kết thúc lần trao đổi này.
Chu Minh phất tay tiễn biệt, tự nhiên nói: "Đại ca đi thong thả, có rảnh thường tới ghé chơi."
Một lát sau, lại có một người phụ nữ trung niên đi tới.
"Chào thím, yêm tên là Chu Minh, tới từ phía nam. "Chu Minh nói với giọng dõng dạc, còn học khẩu âm bản địa tự xưng" Yêm ".
Người phụ nữ trung niên này cũng là một người quen từ trước đến nay, thấy Chu Minh chủ động đáp lời, lập tức dấy lên tâm hồn bát quái: "Hậu sinh là người phương Nam, ở đâu?"
Chu Minh thuận miệng bịa chuyện, nhặt xa nói: "Nhà yêm ở Quảng Nam lộ."
Người phụ nữ trung niên truy vấn: "Quảng Nam lộ ở đâu? Ta chỉ biết Tử Châu lộ, Quỳ Châu lộ, Kinh Tây lộ, thật đúng là chưa từng nghe nói qua Quảng Nam lộ."
Chu Minh nói: "Xa lắm, ở phía nam Kinh Hồ lộ."
"Kinh Hồ lộ ở đâu? "Người phụ nữ trung niên càng tò mò.
Chu Minh vẫy tay nói: "Thím cứ vào đây nói chuyện, yêm vẽ bản đồ cho thím."
Phụ nữ trung niên đứng ngoài cửa, cười ha hả chờ Chu Minh mở cửa tiểu viện.
Chu Minh mời phụ nhân này vào, cầm cây gậy vẽ bản đồ đơn giản trên mặt đất. Đơn giản đến không thể đơn giản hơn, lãnh thổ quốc gia Đại Tống bị hắn vẽ thành một miếng bánh: "Đây là Đại Tống chúng ta, hoàng thành Khai Phong của Quan gia ở chỗ này. Nơi này là Lợi Châu lộ, phía dưới là Tử Châu lộ, Quỳ Châu mà thím nói ở đây. Bên này là Kinh Hồ lộ, phía nam chính là Quảng Nam lộ."
Đoán chừng là lần đầu tiên nhìn thấy bản đồ to như vậy, người phụ nữ trung niên cũng không hỏi thăm bát quái thêm nữa, nhìn chằm chằm bản đồ nửa ngày: "Hàng Châu ở đâu?"
Chu Minh tiện tay vẽ vòng tròn: "Hàng Châu ở bên này."
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc nói: "Vậy thì rất xa, làm quan phải đi bao lâu mới tới huyện chúng ta a."
Chu Minh bắt đầu nói nhảm nhạt, sợ mình nói quá nhiều nghe không hiểu. Cố gắng học giọng địa phương và giảm tốc độ nói: "Hàng Châu ta đã đi qua, trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng. Chỉ là dân chúng của thành Hàng Châu, so với toàn bộ người ở huyệnTây Hương. Đi đâu cũng toàn người, trước sau trái phải tất cả đều là người, còn có la, lừa để kéo hàng. Hai bên đường tất cả đều là cửa hàng, muốn mua cái gì đều có. Người ở Hàng Châu thích ăn vây cá, ngươi biết vây cá là cái gì không? Chính là cá mập dưới biển, người có tiền không ăn thịt cá mập, chuyên ăn vây cá mập.."
Người phụ nữ trung niên nghe xong liền sửng sốt, trong đầu tất cả đều là tưởng tượng đối với thế giới mà mình không biết.
Chu Minh tiếp tục bịa đặt lung tung, trời nam biển bắc tán gẫu một trận, thậm chí kể chuyện xưa của tộc ăn thịt người ở hải ngoại.
Nói chuyện một hồi, ngoài viện lại "đi ngang qua" một vị thôn dân.
Căn cứ vào nguyên tắc một con dê cũng đuổi, một đám dê cũng thả, thôn dân kia cũng được Chu Minh mời vào nghe chuyện xưa.
Bất tri bất giác, thính giả dần dần tăng lên đến năm người.
Hai nam hai nữ, còn có một hài đồng.
Nói đến chỗ mấu chốt, Chu Minh đột nhiên câm miệng, xoay người đi về phía Tàm Phòng.
Một thôn phụ hô: "Tiểu tú tài, ngươi làm gì vậy? mau đem chuyện xưa Dã Nhân Quốc kể cho xong!"
Tú tài ở đời Tống không phải là công danh, chỉ là tôn xưng đối với người đọc sách.
Chu Minh nhếch miệng lộ hàm răng trắng nõn, cười nói: "Tằm còn chưa cho ăn, chờ ta cho tằm ăn xong rồi nói tiếp."
"Để ta giúp ngươi, vừa cho ăn vừa nói cũng được. "Phụ nhân bước nhanh đuổi theo.
Kể cả đứa bé kia, năm người đều theo vào trong phòng, tay chân nhanh nhẹn cầm lấy lá dâu, căn bản không cần Chu Minh tự mình động thủ.
Lao tâm giả trị nhân, lao động giả trị nhân. (kẻ lao tâm trị người còn người lao lực thì bị người trị )
Vậy không phải là xong rồi sao?
Cho tằm ăn lá dâu xong, mọi người trở lại trong viện.
Tách!
Chu Minh lấy gậy đánh xuống đất, làm cây roi để dùng: "Lại nói nơi cực nam kia, giữa vạn dặm đại dương, có một hòn đảo hóa ngoại. Cha ta có lần theo thuyền ra biển, gặp phải sóng to gió lớn, trôi dạt trên biển hai tháng, thiếu chút nữa đã chết khát!"
Một bà lão đưa ra nghi vấn: "Tiểu tú tài mới vừa nói biển rộng toàn là nước, sao lại chết khát ở biển vậy?"
"Trong biển tất cả đều là nước, nhưng nước biển mặn vì nhiều muối a, càng uống càng khát, uống nhiều phải chết người đấy." Chu Minh giải thích.
Có một ông lão kinh hỉ nói: "Trong nước biển có muối, vậy người sống ở bờ biển, không cần dùng tiền mua muối sao?"
Chu Minh nói: "Nước biển có thể nấu muối, quan phủ Đại Tống ở bờ biển thiết lập rất nhiều bãi muối. Đổ nước biển vào trong nồi đun sôi nấu khô, thứ còn lại chính là muối. Bất quá, nước biển còn có độc, trực tiếp uống là không được, uống nhiều sẽ bị độc mà chết."
"Các ngươi chớ có nói lung tung, mau nghe tiểu tú tài kể chuyện xưa," một phụ nhân khác thúc giục, "Dưới biển trôi nổi gần hai tháng, trôi đến đâu rồi?"
Khụ khụ!
Chu Minh ho khan hai tiếng, lấy ra tư thế thổi phồng khi quay video trực tiếp: "Vị thím này cũng chớ vội, lại nói tiếp, cha ta ngồi thuyền mất phương hướng, dưới biển rộng vạn dặm khắp nơi. Khát nước, uống nước chỉ có thể chờ trời mưa. Chuyện ăn, còn phải tự mình làm. Trên thuyền đồ ăn bị hư, liền ném xuống biển làm mồi nhử. Người thì trốn ở bên cạnh, chờ chim biển lao xuống đớp mồi, người liền nhào ra ngoài bắt lấy chim biển..."
"Trong biển rộng có cá voi, cha ta liền nhìn thấy một con. Cá voi kia toàn thân màu lam, thân không có mang, ở trong nước bơi mấy canh giờ, liền phải nổi lên trên mặt nước hít thở. Thấy ngọn núi đối diện kia không? Không thể nghĩ ra, lúc cá voi nổi lên, to lớn gần bằng ngọn núi kia. Xong nó xoay người, thiếu chút nữa lật tung cả con thuyền..."
"Lại nói trên đảo lớn kia, có một loại súc sinh rất quái dị. Đầu như chuột, lại có thể đứng thẳng hai chân, phía sau có cái đuôi dài. Trên bụng con mẹ còn có túi, con nhỏ thì bỏ vào túi nuôi..."
"Đêm hôm đó, cha ta cùng thuyền viên đến trong thôn. Người trong thôn đều không mặc quần áo, bên hông quấn da thú che đậy. Bọn họ còn nhiệt tình hiếu khách, mời cha ta đi ăn cơm. Cha ta vốn vui mừng, sắp đến lúc ăn cơm, lại kinh hãi đến mức nước vàng nước xanh đều phun ra. Các ngươi đoán món ăn là cái gì? Một người sống, đầu bị chém ngang, cổ còn đang chảy máu. Cũng không biết có nhổ tóc hay không, đầu liền đặt ở trên đống lửa nướng......"
Theo thời gian trôi qua, buổi chiều về nhà ăn cơm càng ngày càng nhiều.
Lúc bọn họ đi qua gần đây, nghe được trong sân rất náo nhiệt, không tự chủ được tò mò tới vây xem, sau đó đã bị các loại chuyện xưa ly kỳ hấp dẫn.
Thính giả vây quanh Chu Minh, khi thì hết sức chăm chú, khi thì cả kinh, nói đến chỗ máu tanh khủng bố, người nhát gan sợ tới phát run.
Những thôn dân thân ở núi lớn trong đất liền này, rất nhiều việc ngay cả biển rộng là cái gì cũng không biết, việc lớn nhỏ đánh ra một cái rắm lớn một chút cũng coi như tin tức chấn động. Bọn họ chưa từng nghe qua kiến thức mới mẻ như vậy?
Dần dần đến giờ cơm, có thôn dân tới gọi người nhà trở về ăn cơm.
Chẳng những không gọi người nhà trở về, chính mình cũng nhịn không được lưu lại, sợ nghe sót nửa chữ.
Cũng có người đói bụng không chịu được, chạy như bay về nhà, bưng bát cơm lên rời đi. Người nhà vội hỏi nguyên do, trả lời một tiếng đi nghe chuyện xưa, vì thế cả nhà đều bưng bát cơm tới tiểu viện nhà Nghiêm bà bà.
Nghiêm bà bà sợ thời gian hơi ngắn, sợ Chu Minh không thể giải quyết vấn đề, đoán chừng trời sắp tối mới xuống núi.
Ba người mang theo hài tử trở về, đã là thời khắc hoàng hôn buông xuống.
Chỉ thấy trong sân nhà mình, lấy Chu Minh làm tâm điểm, hoặc ngồi hoặc đứng vây quanh mấy chục người.
"Lại nói về Mỹ Hầu Vương, tại Bồ Đề tổ sư nơi đó học được pháp thuật. Bái tạ xong tổ sư, tay vẽ pháp quyết, tung lên một cái cân đấu vân, liền bay ra mười vạn tám ngàn dặm!"
Những thôn dân chưa ăn cơm, vội vàng đói bụng chạy về nhà.
Còn có càng nhiều người, trong tay cầm bát không không chịu rời đi.
"Tiểu tú tài, nói thêm một đoạn nữa, trời còn chưa tối!"
"Đúng vậy, đúng vậy, yêm còn chưa nghe đã nghiền."
"Tiểu tú tài ngươi ăn cơm trước, ăn xong rồi nói tiếp, bọn ta chờ ngươi."
"Vừa ăn vừa nói, không làm lỡ việc."
“……”
Thẩm Hữu Dung trợn mắt há hốc mồm, tràng diện náo nhiệt như thế, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Hơn nữa thái độ của người trong thôn đối với Chu Minh, không còn châm chọc quyến rũ quả phụ nữa, mà là nhiệt tình hoan nghênh phát ra từ nội tâm.
Scandal quả phụ thường xuyên có, chuyện nước ngoài hay như vậy chưa bao giờ được nghe.
Cái nào hiếm lạ hơn, các thôn dân tự nhiên biết.
Đánh lạc hướng, chỉ là bước đầu tiên để bác bỏ tin đồn mà thôi!