Mục lục
Bắc Tống Xuyên Việt Chỉ Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cây mạ cắm xuống, ngô cũng nên dời đất để trồng.

Tằng Đại mang theo mấy tá điền xuống núi, bọn họ đã nghe nói đến tiên pháp, giờ phút này đối với Chu Quốc Tường có chút cung kính.

"Những gì ta dặn dò đã chuẩn bị xong chưa? "Chu Quốc Tường hỏi.

Tăng Đại nói: "Chuẩn bị xong rồi, đất cũng đã xới lên hết rồi."

Chu Quốc Tường chỉ vào cây ngô trong luống rau nói: "Dọn hết chúng lên núi."

Mấy tá điền mang theo sọt, cẩn thận nhặt giống bỏ vào, Chu Minh cũng dắt Tụ bồn bảo đuổi theo.

Nông thôn khắp nơi là ruộng, ngựa không có chỗ vui chơi, để nó leo núi nhiều cũng coi như rèn luyện thể lực.

"Chu tướng công!"

Ven đường gặp phải mấy thôn dân, tất cả đều chủ động dừng lại, tránh đường đứng ở một bên ân cần thăm hỏi.

Câu chuyện Chu Minh kể tuy rằng đặc sắc, nhưng không bằng Chu Quốc Tường biết trồng trọt. Các thôn dân ngóng trông học tập kỹ thuật nông nghiệp, chờ sang năm canh tác vụ xuân, phỏng chừng còn có người chạy tới tặng lễ.

"Hữu lễ!"

Chu Quốc Tường gật đầu mỉm cười, xem như đáp lại lễ tiết.

Đi tới một vùng núi tương đối rộng lớn, Chu Quốc Tường cầm lấy mấy bó dây thừng, sau khi đo đạc khoảng cách, từ đầu ruộng dắt tới đuôi ruộng.

Chức năng tương tự như đấu mực, dọc theo dây thừng đào đất làm hầm trồng trọt, có thể làm cho hoa màu xếp thẳng hàng.

Chu Quốc Tường chỉ huy: "Đào theo dây thừng, hầm cách một thước rưỡi."

Tằng Đại không có lập tức động thủ, mà là hỏi: "Chu tướng công, sợi dây thừng này kéo ra khoảng cách như vậy, thế nào có chỗ rộng, lại có chỗ hẹp?"

Chu Quốc Tường giải thích: "Khoảng trống mà chúng để lại, sau này phải dùng để trồng đậu. Đậu có thể làm ruộng, nếu không nhiều năm, đất sẽ không còn nhiều phì nhiêu."

"Trước kia, loại đậu này dùng để trồng gì?", Tăng Đại lại hỏi.

Chu Quốc Tường nói: "Đầu tiên trồng khoai lang, sau đó trồng đậu, hai thứ có thể cùng mọc một chỗ với nhau."

Một vùng núi cằn cỗi, có thể trồng ba loại cây ngô, khoai lang, đậu tương.

Giống cây của chúng cao thấp bất đồng, sẽ không giành ánh mặt trời với nhau, đồng thời còn có thể xúc tiến lẫn nhau. Hơn nữa chu kỳ sinh trưởng và thu hoạch khác nhau, còn có thể tách rời nhu cầu về độ phì nhiêu của đất đai.

Mấu chốt là phải trồng đậu tương, bởi vì chất tiết ra từ rễ đậu tương, có thể liên tục sản sinh ra phân đạm, giữ bền vững được độ phì nhiêu của đất đai.

Phương pháp này được gọi là kỹ thuật trồng khoai lang đậu tương.

Đặc biệt là ở vùng đồi núi Tây Nam, bao gồm lưu vực Hán Trung, có thể sử dụng tối đa đất đai. Hơn nữa do vùng núi tương đối cằn cỗi, giống ngô mọc đến độ cao nhất định, còn phải thông qua luống để bảo vệ phân bón và thoát nước.

Việc trồng đậu tương cũng rất cầu kỳ, khu vực Vân Quý Quảng Tây, nhiệt độ cao hơn, ánh nắng mặt trời chiếu đầy đủ, đậu tương có thể trồng dày hơn. Khu vực Hán Trung Xuyên Du, nhiệt độ thấp hơn, ánh mặt trời không đủ, đậu phải trồng thưa bớt. Cho dù là ở cùng một ngọn núi, đất đai đón ánh nắng và khuất ánh nắng, mật độ trồng trọt cũng có sự khác biệt lớn.

Canh tác cẩn thận, hao tốn rất nhiều tâm tư.

Hai ba năm kế tiếp, Chu Quốc Tường cũng đừng nghĩ thanh nhàn xuống.

Hắn phải thường xuyên đến đồng ruộng, nghiêm túc quan sát tình hình cây trồng, sau đó chỉ huy tá điền tiến hành quản lý tương ứng.

Mặt khác, cổ đại không có phân hóa học, bộ biện pháp này hao tổn rất nhiều phân ủ. Chu Quốc Tường còn phải chỉ huy tá điền, phối chế phân bón hữu cơ nguyên thủy, tiếp tục theo đuổi bón phân trong thời gian dài.

Đào xong mấy hàng, Chu Quốc Tường phân phó: "Hầm thứ nhất, trồng một cây ngô. Hầm thứ hai, trồng hai cây ngô. Luân phiên trồng như vậy là được."

Nếu có phân bón hóa học, chắc chắn là toàn bộ hai cây, sản lượng một mẫu sẽ tăng lên rất nhiều.

Mà không có phân hóa học, cũng chỉ có thể đơn song luân phiên trồng. Đất đặc biệt quá cằn cỗi, luân phiên cũng không có biện pháp, toàn bộ phải trồng một hàng cây.

Đồng thời, đây cũng là đang phối hợp tài nguyên quang nhiệt cây trồng. Khi ngô mọc trên 10 lá, thời cổ đại không thể dùng hóa chất khống chế được, trồng quá dày có thể cướp đi ánh sáng mặt trời của đậu tương.

Trồng xong mảnh đất này, tá điền đã cơ bản học được cách trồng, liền phân tán ra đến vùng núi khác trồng trọt.

"Con xem hết chưa? "Chu Quốc Tường hỏi con trai.

Chu Minh gật đầu nói: "Rồi."

Chu Quốc Tường nói: "Vậy con cũng đi đào đất đi, rèn luyện ý chí một chút."

Chu Minh lập tức khiêng cuốc lên, chẳng những có thể rèn luyện ý chí lực, còn có thể rèn luyện thể lực của y.

Đáng tiếc vừa mới bắt đầu không nắm giữ kỹ xảo, mệt đến thở hồng hộc, sau khi thỉnh giáo tá điền, mới dần dần hiểu được đào đất như thế nào mới tiết kiệm sức lực.

Chu Quốc Tường ở bên cạnh những cánh đồng thí nghiệm, quan sát qua lại. Thấy tá điền sai chỗ nào, lập tức lên tiếng sửa chữa, trồng trọt vụ mới, hắn phải tận tay dạy dỗ từng người này.

Vừa đi lại khắp nơi, Chu Quốc Tường vừa cao giọng cảnh cáo: "Sau này thu hoạch ngô, thân ngô đừng mang về nhà làm củi đốt, cũng đừng mang đi cho súc vật ăn, chặt xuống rồi chôn sâu trong rãnh hẹp. Lá đậu cũng giống như vậy, phải chôn sâu trong rãnh rộng. Cách trồng trọt này, một mảnh đất trồng ba loại hoa màu, độ phì của đất tiêu hao rất lớn, lá cây phải trả lại cho ruộng. Nhớ kỹ, không được tham lợi nhỏ, không được mang về nhà làm củi!"

"Ta nhớ rồi! "Đám tá điền nhao nhao đáp lại.

Chu Quốc Tường lại hô: "Bón phân cho cây ngô, chia làm hai phần. Một phần bón phân ở đáy, một phần bón phân ở nụ. Cây nào cá biệt phát triển kém, còn phải bón thêm một đoạn phân hoa. Chờ lúc bón phân, ta sẽ dạy các ngươi cách phối chế phân!"

Nghe được lời ấy, tá điền làm việc càng thêm tích cực.

Cho dù lúc trước không có cấy mạ thành công, hôm nay Chu Quốc Tường điều hành chỉ huy, còn có những lời hắn nói, cũng có thể làm cho đám tá điền tâm phục khẩu phục.

Chỉ cần không vượt qua thường thức của bọn họ, Chu Quốc Tường có thể trồng trọt hay không, bọn họ có thể nghe được.

Hơn nữa, Chu tướng công tựa hồ còn có thể phối chế lượng phân bón, chỉ sợ cũng là tiên nhân truyền xuống bí phương độc nhất vô nhị. Chỉ học được cái này, là có thể truyền cho con cháu, sau này trồng trọt càng thuận tiện.

Đại khái đến hai giờ chiều, những cánh đồng ngô kia toàn bộ được trồng xong.

Chu Quốc Tường mang theo nhi tử trở về, cư nhiên lại muốn tiếp tục chà nặn cục phân để ươm giống - - hạt ngô còn thừa một ít.

Chu Minh hỏi: "Lần trước sao không trồng hết?"

Chu Quốc Tường giải thích: "Cây ngô trồng hôm nay, có thể gặp tai nạn, hoặc chim ăn sâu gặm, hoặc phát triển không tốt. Những hạt giống còn lại, được nhân giống để trồng bù, thay thế những hạt không phát triển tốt".

"Haix, trồng trọt quả thật vất vả. "Chu Minh hôm nay vốn đào đất nên rất mệt.

Chu Quốc Tường chỉ vào luống rau trống nói: "Mấy ngày nữa còn phải trồng khoai lang, chờ mọc dây leo mới, liền cầm lên núi trồng."

Ngay khi hai cha con đang nặn phân, Nghiêm bà bà mang theo một người phụ nữ tới.

"Đây là Trương đại nương, "Nghiêm bà bà giới thiệu," Mấy thôn lân cận, rất nhiều hôn sự đều là bà ấy làm mai."

Trương đại nương tươi cười, gặp mặt liền nịnh nọt: "Chu tướng công thật là lịch sự, ta nếu có khuê nữ, cũng ước gì gả tới."

"Trương đại nương mời ngồi. "Chu Quốc Tường tiếp tục nặn phân.

Trương đại nương tiếp tục nói: "Nghe nói Chu đại tướng công am hiểu trồng trọt, tiểu Chu tú tài lại đầy bụng kinh luân, hai cha con đều là nhân tài hạng nhất. Nhưng trong nhà không có nữ quyến, chiếu cố không được cơm nước, lão Bạch viên ngoại rất nhiệt tình, liền nhờ ta tới hỗ trợ nói làm mối."

Chu Minh nhất thời cười rộ lên, dùng tiếng phổ thông nhanh chóng nói: "Ngày đó thổi ngưu bức, dọa lão Bạch viên ngoại sợ, sợ chúng ta độc thân dễ gây chuyện. Thành gia lập nghiệp sẽ không sợ, phải bận tâm vợ con già trẻ. Hôn sự này ba phải đáp ứng, nếu không chính là bác bỏ thể diện của lão Bạch viên ngoại, bất lợi cho sau này ở chung hữu hảo với nhau."

Chu Quốc Tường nói: "Bình thường nhìn con không có đầu óc lắm, hoàn toàn không thông thuộc đạo lý đối nhân xử thế, lại còn có thể đoán ra được chuyện này?"

"Con là mặc kệ đạo lý đối nhân xử thế, ba xem con ngốc thật à?" Chu Minh nhắc nhở, "Đừng cưới người tuổi quá nhỏ, con sợ chính mình nhịn không được xem mẹ kế làm muội muội của mình."

"Chuyện quỷ gì vậy?"

Chu Quốc Tường vừa nặn xong một cục phân, rất muốn trực tiếp ném thẳng vào mặt con trai.

Tốc độ hai cha con nói quá nhanh, Trương đại nương nghe không hiểu, đợi một lúc mới nói: "Thượng du có một thôn, đại tỷ Đặng viên ngoại gia, vốn đã hứa với người ta, nhưng kéo dài đến bây giờ cũng chưa thành hôn. Đã qua ba năm hôn kỳ, theo quy củ có thể sửa hôn."

Chu Quốc Tường hỏi: "Vậy Đặng đại tỷ tuổi tác bao nhiêu?"

"Vừa tròn mười bảy tuổi. "Trương đại nương nói.

"Tuổi còn quá nhỏ, ta năm nay ba mươi lăm. "Chu Quốc Tường nói.

Trương đại nương cười cười: "Vậy Chu tướng công có nguyện ý cưới quả phụ không?"

Chu Quốc Tường quay đầu nhìn Nghiêm bà bà, đã đoán được là có ý gì, nói: "Phẩm hạnh đoan chính là được."

Nghiêm bà bà bỗng nhiên đứng dậy rời đi, trở về phòng làm việc nhà.

Trương đại nương tiếp tục nói: "Thẩm nương tử cũng không tệ, Chu tướng công có vừa ý không?"

"Chuyện này phải xem ý tứ của Thẩm nương tử. "Chu Quốc Tường hồi đáp.

Trương đại nương vỗ tay cười rộ lên: "Vậy thì được! Ta là người ngoài, chuyện còn lại, Chu tướng công liền nói với Nghiêm bà bà."

Chu Minh trở về phòng lấy ra một nắm tiền sắt, Trương đại nương từ chối nói: "Lão Bạch viên ngoại đã đưa rồi."

"Cầm đi. "Chu Quốc Tường nói.

"Vậy ta đành nhận lấy. "Trương đại nương nhất thời càng thêm cao hứng.

Đợi bà mối này rời đi, Nghiêm bà bà lần nữa đi ra: "Chu tướng công, lão bà tử có thể nhìn ra, ngươi là người chân thật tâm thiện. Mấy năm nay, Nhị Nương đi theo nhà yêm, cũng chịu rất nhiều khổ, sớm nên để cho nàng tái giá. Nhưng Kỳ ca nhi, vẫn phải mang họ Bạch.."

Ngoại trừ trường hợp đặc biệt, Chu Quốc Tường không thích nói nhảm, nói thẳng: "Kỳ ca nhi không cần đổi họ, ta cũng sẽ cung cấp điều kiện cho hắn đọc sách. Lão phu nhân lớn tuổi, một người sinh hoạt bất tiện, sau khi kết hôn cũng có thể ở chung, chăm sóc lẫn nhau. Ở nơi này cũng được, ta lên núi xây phòng mới cũng được, kỳ thật đều không sao cả, qua vài năm khẳng định còn phải xây nhà khác."

Nghiêm bà bà nghe xong mặt mày hớn hở, chính bà không sao cả, chủ yếu là cháu trai mà thôi.

Nàng chỉ sợ mình ngày nào đó nhắm mắt xuôi tai, chỉ còn cô nhi quả mẫu, cũng không biết nên sống như thế nào. Con dâu ngày nào đó nhịn không được tái giá, vạn nhất cháu trai bị ngược đãi thì làm sao bây giờ? Bạch Tam Lang có nguyện ý giúp đỡ, cũng không tiện nhúng tay vào việc nhà người ta.

"Chu tướng công xin yên tâm, chỉ cần Kỳ ca nhi sống tốt, để ta làm nô tỳ sai khiến cũng được. "Nghiêm bà bà sợ Chu Quốc Tường đổi ý.

Chu Quốc Tường nói: "Lão phu nhân nói quá lời."

Gần tối, Thẩm Hữu Dung mới mang theo đứa nhỏ về nhà.

Nghiêm bà bà lặng lẽ hướng con dâu gật đầu, tỏ vẻ sự tình đã đàm phán thỏa đáng.

Thẩm Hữu Dung trong nháy mắt mặt đỏ bừng, ngay cả lúc ăn cơm, cũng vẫn vùi đầu xuống. Thỉnh thoảng lại nhịn không được, lén nhìn Chu Quốc Tường vài lần, càng nhìn càng thích.

Ngay cả trên lông mày viện trưởng Chu, nốt ruồi to bằng hạt gạo kia, tựa hồ cũng có thần vận hào quang.

Một chén cơm gạo ăn xong, Chu Quốc Tường còn chưa kịp thả xuống, Thẩm Hữu Dung liền lấy chén cơm cướp đi: "Ta cho tướng công xới cơm!"

Chu Minh ngồi ở bên cạnh bĩu môi, hắn ngửi thấy mùi nồng đậm của tình yêu.

"Cắt, rắc thức ăn cho chó để ai xem đó?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK