"Hữu lễ!"
Bạch gia Nhị Lang Bạch Sùng Vũ, đã từ trong huyện trở về, hắn bẩm sinh da trắng trẻo mập mạp, chính là tiêu chuẩn tướng phú quý cổ đại.
"Hướng tri huyện sao lại tới đây? "Lão Bạch viên ngoại hỏi.
Bạch Sùng Vũ thấp giọng nói: "Còn chưa kịp nói cho phụ thân, ngay hai ngày trước, trong châu đã hạ công văn, năm nay quyên tiền, cùng tiền thuế đều phải tăng. Còn nữa, cưỡng chế bù đắp thuế thiếu sót những năm trước, trong châu bù không đủ, quan châu phải kiếm một chút, huyện bù không đủ, huyện quan cũng phải ra ngoài kiếm thêm một tí. Vị huyện tôn đó, đã buồn bực lắm rồi."
Lão Bạch viên ngoại nghe xong trầm mặc một trận, thật lâu mới phun ra trọc khí: "Thế đạo này, haix..."
Bạch Sùng Vũ nói: "Tiệc mừng thọ của tổ mẫu, nhà yêm mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng, gần một nửa hương thân cả huyện đều muốn đến chúc thọ. Hướng tri huyện bỗng nhiên đến đây, chỉ sợ có mưu đồ khác, đơn giản mượn cơ hội này, thuyết phục hương thân cả huyện tích cực nạp lương nạp thuế mà thôi."
"Chúc Nhị có tính toán gì không? "Lão Bạch viên ngoại hỏi.
Bạch Sùng Vũ nói: "Chúc Nhị là một kẻ nhu nhược, tri huyện nói gì, hắn liền làm cái đó."
Chúc Nhị trước kia là thủ lĩnh của phản tặc, sau khi được chiêu an, đảm nhiệm chức chủ bộ kiêm huyện úy huyện Tây Hương. Mới vài năm, đã hoàn toàn dung nhập vào trong thể chế, hận không thể làm chó ngoan cho tri huyện lão gia.
Hắn sợ bị người đọc sách khinh thường, bỏ ra số tiền lớn mời lão học cứu vớt một chút, cho mình đổi tên gọi Chúc Tông Đạo.
Còn biên soạn cho nhà mình một gia phả, thủy tổ có thể đuổi kịp Hỏa Thần Chúc Dung, viễn tổ là Đông Tấn hộ quốc thượng tướng quân Chúc Tuần...
Tên này hoàn toàn đã quên bản thân xuất thân khổ sở, đối mặt tri huyện khúm núm, đối mặt hương dân trọng quyền xuất kích, hàng năm thu thuế đều dị thường tích cực.
Lão Bạch viên ngoại nói: "Chuẩn bị cho Chúc Nhị, đừng xảy ra chuyện. Năm huynh đệ Bạch Phúc Đức kia, năm nay để bọn họ vận chuyển, phải làm sao cũng có thể ứng phó một trận. Có thể tránh được thì tránh, tránh không khỏi thì nghĩ biện pháp khác."
"Chỉ có thể như vậy. "Bạch Sùng Vũ nói.
Trung và hậu kỳ Bắc Tống, một huyện trên vạn hộ, mới thiết lập huyện thừa. Đến triều Huy Tông, bình thường phải hai vạn hộ huyện mới có huyện thừa.
Mà chủ bộ huyện nhỏ và huyện úy, thường thường do cùng một người kiêm nhiệm.
Cho nên toàn bộ huyện Tây Hương, trong huyện nha chỉ có hai 'đại quan', một là chủ quan Hướng tri huyện, một là tá quan Chúc chủ bộ.
Bỗng nhiên, Bạch Sùng Vũ nói: "Hướng tri huyện hình như có ý định mua đất."
Lão Bạch viên ngoại vừa nghe, lại thoải mái hơn rất nhiều: "Xem ra Lưu gia gặp xui xẻo rồi."
Bạch Sùng Vũ nói: "Chỉ sợ khẩu vị của Huyện Tôn quá lớn, một Lưu gia hắn ăn không đủ no."
"Nghẹn không chết hắn à! "Lão Bạch viên ngoại cười lạnh.
Quan địa phương đời Tống, cho phép mua bán tại nơi nhậm chức. Điều này dẫn đến rất nhiều quan địa phương, mắt thấy trong thời gian ngắn thăng chức là việc quá xa vời, trực tiếp ở trong khu trực thuộc điên cuồng mua đất.
Hơn nữa còn phải mua ruộng tốt, địa chủ nếu như không bán, vậy đem địa chủ bức cho đến chết!
Năm nay triều đình đột nhiên muốn tăng thuế, vừa vặn cho Hướng tri huyện lấy ra làm cái cớ.
Thôn xóm xung quanh huyện thành, Lưu gia chiếm rất nhiều ruộng tốt, vả lại chỗ dựa vững chắc đã suy sụp, thuộc loại dê béo tuyệt hảo để xẻo thịt.
Chỉ cần để Lưu viên ngoại bức đến cửa nát nhà tan, một Hướng tri huyện có thể nhân cơ hội mua ruộng tốt, hai có thể lấy được tiền thuế báo cáo kết quả công tác, quả thực nhất cử lưỡng tiện.
Mà hương thân khác, cũng vui mừng: Giết chết một Lưu gia, có thể để cho tri huyện được ăn no, mình còn có thể ít thuế đi một chút.
Chờ thứ tử rời khỏi thư phòng, lão Bạch viên ngoại lại gọi trưởng tử tới, dặn dò: "Chuẩn bị nhiều tiền một chút, năm nay cho láng giềng mượn nộp thuế, sang năm có lẽ có thể mua được không ít đất."
Bạch Đại Lang đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại vui vẻ, cao hứng nói: "Ta hiểu rồi."
Triều đình tăng thuế, trời ban một cơ hội tốt.
Tri huyện nhân cơ hội ăn nhà giàu, hương thân nhân cơ hội ăn tiểu dân. Cơ chế người trên ăn người dưới được xác định rõ ràng.
Lão Bạch viên ngoại vẫn có điểm mấu chốt, cũng không một mực cưỡng bức.
Để cho Bạch Phúc Đức năm huynh đệ luân chuyển, bọn họ phụ trách ở trong thôn thúc giục thu thuế, thôn dân trong nhà không có tiền, chỉ có thể hướng lão Bạch viên ngoại mượn tiền.
Năm huynh đệ khẳng định không thu đủ thuế, phá sản chạy trốn là chuyện sớm muộn.
Thôn dân bị thúc ép nộp thuế má, cũng chỉ oán hận năm huynh đệ kia, mà lão Bạch viên ngoại thuộc về người đại lương thiện. Chờ năm sau khoản vay năm trước không trả nổi, thôn dân phải bán đất đền bù.
Lão Bạch viên ngoại mua đất với giá thấp, vừa thôn tính đất đai, lại cứu tế một chút, còn có thể đạt được thanh danh tốt.
Rời khỏi thư phòng, Bạch Đại Lang bước chân nhẹ nhàng, tâm tình sung sướng tới cực điểm.
Mẹ ruột hắn khó sinh mà chết, quan hệ với mẹ kế vẫn không tốt. Hắn đọc sách cũng không được, chỉ có thể cẩn trọng làm việc, quản lý gia sản là niềm vui thú của hắn. Nhìn điền sản từng chút một tăng lên, nhìn tiền lương chồng chất như núi, hắn ngủ cũng có thể cười tỉnh.
Năm nay đến sang năm sau, lại có thể thôn tính một ít thổ địa, Bạch Sùng Văn đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
……
Sáng sớm, Chu Minh ngáp một cái rồi rời giường.
Rửa mặt xong, đi vào trong sân tiểu viện luyện kiếm.
Luyện tập một hồi, Chu Minh phát hiện mẹ chồng nàng dâu không có ở đây, hỏi cha đang đốc thúc đứa nhỏ học buổi sáng: "Thẩm nương tử đâu?"
Chu Quốc Tường nói: "Đại thọ Bạch lão thái quân, các nàng muốn đi hỗ trợ."
Lại một lát sau, hai nam đinh trong thôn, chạy tới nhà Thẩm Hữu Dung chuyển bàn ghế.
Nhưng thọ yến chia làm ba cấp bậc:
Thứ nhất, khách nhân đều là có thân phận, tại trong sân đại trạch của Bạch gia ngồi ăn.
Thứ hai, khách nhân là dòng họ Bạch gia, ăn trong sân ngói trong thôn.
Thứ ba, khách là dân làng bình thường, ăn ở sân đập lúa trong thôn.
Bàn ghế nhà Thẩm nương tử, được dọn đến bãi đập lúa, lão Bạch viên ngoại muốn bày tiệc lưu động, ăn mày đi ngang qua đều có thể ăn được một chén.
Chu Quốc Tường nói: "Tối hôm qua ta có hỏi Thẩm nương tử, tiền mừng chỉ cần đưa là được. Cũng không giống như trong phim truyền hình, còn phải lớn tiếng báo danh sách đưa quà ngay tại chỗ, lúc tặng quà đăng ký là xong. Thôn dân bình thường tặng quà, cũng hoàn toàn bằng tâm ý, không đưa tiền mừng cũng có thể đến bãi đập lúa ăn uống."
"Bạch gia đối đãi với thôn dân cũng coi như khoan dung. "Chu Minh bình luận.
Chu Quốc Tường nói: "Ta định đưa một trăm tiền. Bất quá có chút keo kiệt, dù sao chúng ta ăn cơm địa phương, là ở trong viện Bạch gia đại trạch. Con có bài thơ nào để chúc thọ không?"
"Bài thơ của Đường Bá Hổ được không? "Chu Minh hỏi.
Chu Quốc Tường hỏi: "Đường Bá Hổ, bài nào?"
Chu Minh nhân tiện cười nói: "Giá cá bà nương bất thị nhân, cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần. Nhi tôn cá cá đô thị tặc, thâu đắc bàn đào hiến chí thân.."
(Bà nương này không phải người, tiên nữ chín trời xuống cõi phàm. Con cháu mỗi người đều là tặc, trộm được bàn đào hiến người thân.)
Chu Quốc Tường lập tức nhớ tới, bài thơ này mặc dù hắn chưa từng thuộc, nhưng đã từng thấy trong phim truyền hình, nhất thời dở khóc dở cười: "Bạch lão thái quân đã chín mươi tuổi rồi, con không sợ nàng có bệnh tim à, một khi thở không thở ra hơi, thọ yến tại chỗ biến thành tang lễ à?"
Chu Minh cười nói: "Con đã hỏi rồi, Bạch lão thái quân còn cường tráng lắm, vẫn luôn không bệnh không đau ốm. Xét về chuyện Nhị Lang Thần, con còn đặc biệt hỏi thăm, đời Tống đã có phong tục về đào trường thọ, cũng có truyền thuyết Tây Vương Mẫu bàn đào yến."
"Không cần mạo hiểm như vậy, nghĩ lại một bài thơ chúc thọ khác đi. "Chu Quốc Tường vẫn lựa chọn cẩn thận.
Chu Minh cẩn thận ngẫm lại: "Bài thờ của Từ Hi cũng được."
"Lão thái bàTừ Hi còn biết viết thơ? "Chu Quốc Tường cảm thấy có chút bất ngờ.
Chu Minh nói: "Một câu thơ trong đó, khẳng định ba đã từng nghe qua, đáng thương lòng cha mẹ khắp thiên hạ!."
"Câu này tốt! "Chu Quốc Tường lúc này đánh nhịp.
Trong nhà Thẩm Hữu Dung, chỉ có giấy rơm dùng để luyện chữ, nhưng giấy gì không quan trọng, quan trọng là nội dung viết trên đó.
Chu Quốc Tường lập tức đi lấy nghiên mực, lấy ra một tờ giấy nháp lớn, cắt thành giấy A4 để sử dụng.
Bên cạnh nhi tử đọc thơ, phụ thân múa bút viết xuống, chữ viết bằng bút lông của Chu Quốc Tường, so với Chu Minh thì đẹp hơn nhiều lắm.
Đợi đến nửa buổi, mực khô sớm khô, Chu Quốc Tường nói: "Lấy tiền rồi ra ngoài!"
Đem hài tử cũng mang theo, trực tiếp đi tới đại trạch của Bạch gia, trước cửa còn có người xếp hàng tặng lễ. Đương nhiên không phải khách quý, mà là tùy tùng của bọn họ đem đến.
Đến lượt của hai cha con, Chu Minh đặt lễ vật lên bàn: "Tới đây chúc thọ, tặng một bài thơ."
Nô bộc phụ trách tiếp nhận lễ vật, ném tiền sắt vào trong hộp, lại cẩn thận cầm lấy giấy nháp, dự định đặt ở bên cạnh đặt lên, nơi đó đã có mấy bài thơ chúc thọ rồi.
Có lẽ là bởi vì giấy rơm quá mức bắt mắt, nô bộc đành đặt xuống trước, nhịn không được nhìn thẳng bằng hai mắt, tự nhiên khen nói: "Thơ hay!"
Nô bộc nhận quà có hai người, một người đăng ký, một người tiếp nhận.
Người phụ trách đăng ký, xuất thân từ thư đồng của Bạch Đại Lang, hiện nay hỗ trợ Bạch Đại Lang xử lý sản nghiệp.
Người phụ trách tiếp nhận, xuất thân từ thư đồng của Bạch Nhị Lang, trước mắt ở trong huyện làm quản gia cho Bạch Nhị Lang.
"Mời hai vị vào trong!"
Quản gia của Bạch Nhị Lang là người biết 'hàng', thái độ trong nháy mắt trở nên rất cung kính.
Sau khi đưa cha con Chu Minh vào, hắn lại gọi một nô bộc làm việc vặt khác tới: "Đem bài thơ này, tự mình giao cho Nhị Lang."
Khách bên trong đã tới không ít.
Có hương thân đến từ các thôn xung quanh, có phú thương đến từ thị trấn, có lại viên lão Bạch viên ngoại đề bạt qua, cũng có số ít người đọc sách rất có danh vọng.
Trong sân còn dựng một sân khấu kịch, lúc này chưa tới thời gian mang thức ăn lên, các khách quý đang ăn đồ ăn vặt, đang vừa nói chuyện phiếm vừa xem kịch.
Tri huyện tên là Hướng Bật, tự Vĩ Thiên, cùng Bạch lão thái quân ngồi ở bàn chính.
Lý Hàm Chương và Trịnh Hoằng, đương nhiên cũng ngồi bàn chính.
Biết được Lý Hàm Chương là con trai của Châu phán quan, tri huyện Hướng Bật phi thường nhiệt tình, từ đầu tới cuối đều chủ động nói chuyện với nhau.
Bạch gia Nhị Lang Bạch Sùng Vũ thì đi khắp nơi tiếp đón khách khứa. Tên này trắng trẻo mập mạp, lại tươi cười đầy mặt, còn có nắm quyền chủ đạo, được xưng là khéo léo, cùng ai cũng có thể trò chuyện nói cười liên tục.
Vừa trò chuyện xong, nô bộc liền đưa giấy nháp lên: "Nhị lang quân, Tần quản gia bảo yêm đưa tới."
Bạch Sùng Vũ nhận lấy, chỉ thấy trên giấy nháp viết..
"May mắn được mời đến dự thọ yến chín mươi tuổi của lão thái quân. Không có vật gì ngoài một bài thơ để báo đáp sự ưu ái của chủ nhân."
"Thế gian đa ma tình tối chân. Lệ huyết dung nhập nhi nữ thân. Đàn kiệt tâm lực chung vì tử. Khả lân thiên hạ phụ mẫu tâm!"
(Tình cảm cha mẹ chân thật nhất thế gian, máu và nước mắt tan vào thân con cái, vắt kiệt tâm can sức lực cũng vì con, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.)
"Chu Quốc Tường cùng con trai Chu Minh tặng thọ."
Nói thật, bài thơ này của Từ Hi, ngoại trừ câu cuối cùng, còn lại có thể nói là viết một mớ hỗn độn.
Bỏ qua các đời âm luật biến hóa không nói, cho dù là đặt ở đời nhà Thanh, theo quan thoại Bắc Kinh lúc đó, thơ này cũng là "mất chất", tức là cách thức đọc, hành văn có vấn đề.
Bạch Sùng Vũ mặc dù chưa từng trúng cử nhân, nhưng cũng nghiêm túc đọc sách.
Xem xong ba câu trước, đã cau mày, chỉ cảm thấy cay mắt. Đọc đến câu thứ tư, hắn đột nhiên mỉm cười.
Không có câu thứ tư, gọi là mất chất, một bài thơ sẽ không hoàn chỉnh.
Có câu thứ tư, gọi là lay vật đổi sao dời, hóa mục nát thành thần kỳ.
Về phương diện sáng tác thơ ca, hành văn, đối từ và vần điệu, đều có thể đột phá quy tắc. Người Đường không chú ý nhất, người Tống thì tương đối chú ý. Thi nhân đời Minh vì phục cổ, từng có một đoạn thời gian, cố ý đi học cách gieo vần của người Đường.
Cầm giấy nháp đi tới bàn chính, Bạch Nhị Lang hai tay nâng lên: "Tổ mẫu, mời xem."
Bạch lão thái quân cũng từng đọc sách, nhưng học vấn không cao, đọc thơ rất hợp với trình độ giám định và thưởng thức của nàng.
Lão thái thái nghiêm túc đọc hết bài thơ, nhất thời cười đến không ngậm miệng lại được, lộ ra hai hàng hàm răng trơn bóng: "Viết hay lắm, viết rất tốt, ta thích bài này nhất!"