Lý Tình Thâm: Nếu không phải nhiều năm trước tình cảm của tôi đã sớm bén rễ ăn sâu, thì nhiều năm như vậy, làm sao tôi có thể làm như trong lòng không có việc gì?
Lăng Mạt Mạt: Lúc trước kinh ngạc, hoàn toàn chỉ vì tôi thấy rất ít việc đời.
Diệp Phi Dạ: Cất dấu ngang ngược sau lưng....Có thể sợ, sợ mất đi, cho nên cự tuyệt.
Sắp tới khi đến mùa đông lạnh lẽo, mỗi ngày pha một cốc trà sữa, ôm trong lòng bàn tay, nhìn tôi kể về một câu chuyện tình cảm ấm áp.
**•**•**•**•**•**•**
【Bắt đầu】
Đêm, lạnh như nước.
Ánh trăng mờ ảo bị rèm cửa sổ dày ngăn trở, trong phòng tối đen một mảnh, trên giường có hai bóng người ôm nhau, liều chết triền miên, âm điệu phập phồng, kiều diễm.
Vừa làm xong quá kịch liệt, toàn thân cô đau nhức, lười biếng lật người trong ngực người đàn ông, động tác có chút miễn cưỡng.
Lăng Mạt Mạt yên tĩnh nằm đó, trong hơi thở, đều ngửi thấy mùi trên người của người đàn ông bên cạnh, nhẹ và thanh lịch.
Lăng Mạt Mạt khẽ nâng mắt lên, nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc.
Ánh sáng trong phòng quá mờ, bất kể cô cố gắng dùng sức nhíu mày, đập vào mắt vẫn là bóng đen như mực, căn bản cô không thể thấy rõ dung mạo của anh.
Cho dù cô và anh si mê cuồng nhiệt dây dưa rất nhiều lần, cô cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này có bộ dạng gì.
Lăng Mạt Mạt có chút xuất thần, liếm liếm cánh môi, không nhịn được nâng tay lên, dọc theo hình dáng mờ nhạt mà miêu tả anh.
Muốn cảm nhận ra bộ dáng anh.
Bỗng nhiên người đàn ông vươn tay đẩy cô ra, xoay người xuống giường.
Lăng Mạt Mạt hơi nhíu mày, nhìn bóng đen trong bóng tối, chậm rãi mở miệng hỏi: "Phải đi sao?"
Người đàn ông chưa có trả lời, chỉ có loáng thoáng truyền đến tiếng mặc quần áo.
Lăng Mạt Mạt rũ mi mắt xuống, âm điệu nhẹ nhàng: "Tôi phải kết hôn."
Trong nháy mắt, tiếng người đàn ông mặc quần áo biến mắt hầu như không còn.
Một phòng yên tĩnh.
Người đàn ông đứng ở nơi đó không có chuyển động, Lăng Mạt Mạt không thấy rõ vẻ mặt anh, không đoán ra tâm tình của anh, trong bóng tối, cô lại có thể rõ ràng cảm giác được hàn ý lạnh như băng phát ra từ trên người anh, tràn ngập bốn phía quanh cô, làm cho cô có loại cảm giác hô hấp không thuận.
Thân thể Lăng Mạt Mạt vô ý thức run lên, cưỡng chế xúc động muốn chạy trốn, yên lặng cắn răng: "Chúng ta đã làm chín mươi chín lần, còn kém một lần cuối cùng, tôi và anh, liền thanh toán xong từ đó, cho nên, đêm nay cùng nhau làm đi, để cho tương lai đỡ phải gặp lại, rất phiền toái!"
Giọng Lăng Mạt Mạt còn chưa dứt, có quần áo bay tới đầu cô.
Lăng Mạt Mạt vươn tay, kéo quần áo chụp trên đầu mình xuống, trong hỗn loạn, một đôi tay thon dài ấm áp, im hơi lặng tiếng giữ chặt cổ cô.
Lăng Mạt Mạt yên lặng, mở to hai mắt, nhìn một bóng đen trước mặt, không dám nhúc nhích một chút, cảm giác được hô hấp càng lúc càng không thông, anh là muốn bóp chết cô sao?
"Phiền toái?" Giọng người đàn ông truyền đến, lộ ra một tầng hơi thở quỷ dị vừa nguy hiểm.
"Ừ, tôi là sợ tôi sẽ gây thêm phiền toái cho anh, hơn nữa ngày mai tôi phải kết hôn, cho nên lần này cố mà dàn xếp một chút, làm xong một lần nữa, để kết thúc triệt để có được hay không?"
Lăng Mạt Mạt cảm giác được cánh tay trên cổ cô, gia tăng sức lực, cô gắng sức cười, giọng nói vô tội, "Nếu không, anh xem, tôi tặng anh một lần nữa."
Cùng với tiếng nức nở của cô, người đàn ông lấy một loại khí thế bá đạo kinh người, ngăn chặn môi cô...