“ Em nhìn cái gì đó?” Tô Mạc ôm một túi hạt dẻ rang từ bên đường đi tới.
Cẩm phu nhân nhẹ nhàng nghiêng đầu, hướng về Tô Mạc, cười cười lắc đầu nói: “ không có gì.”
Tô Mạc định dìu Cẩm Thu rời đi, nhưng đi được hai bước, Cẩm phu nhân giống như là nghĩ ra điều gì đó, liền hướng về phía Tô Mạc nói: “ Thôi, anh về nhà trước đi, lát nữa em gọi điện thoại nói lái xe qua đón. Bây giờ em có chút việc.”
Nói xong, Cẩm phu nhân lại nhìn về phía Lăng Mạt Mạt đang đứng.
Tô Mạc nghe vợ nói vậy, liền nở nụ cười: “ Nếu là người khác, có lẽ anh sẽ không yên tâm. Nhưng là em, anh cảm thấy nhất định sẽ thuyết phục cô bé ấy.”
Cẩm phu nhân nhếch môi, nói: “ Khen thừa. Thôi anh về đi. Nhớ đi chậm một chút.”
“Ừ, em cũng cẩn thận nhé.” Tô Mạc ghé xuống, hôn lên một bên tóc mai của Cẩm Thu, mang túi hạt rẻ rang đặt vào trong tay Cẩm thu.Sau đó, ông lên xe rời đi.
Cẩm Thu đi tới trước mặt Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt có chút sững sờ. Sau đó, cô liền nhận ra đây là mẹ của Tô Thần, lập tức lễ phép nói lời chào hỏi: “ Dì Tô, dì khỏe chứ ạ?”
Cẩm Thu xuất thân là một đại tiểu thư trong một gia tộc danh tiếng, khí chất vô cùng thanh cao, ung dung. Trước khi trả lời, lông mày bà giãn ra một chút, bà mỉm cười: “ Lâu lắm không gặp cháu, Mạt Mạt. Cháu có rảnh không? Cùng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện một chút?”
“ Dạ, cháu rảnh.” Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, nói: “ Dì Tô, chúng ta đi đâu ạ?”
“ Vào vườn hoa của bệnh viện.” Cẩm Thu dịu dàng nói địa điểm, bà khoác tay Lăng Mạt Mạt, cùng cô đi vào.
Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt, nhiệt độ không cao. Vườn hoa của bệnh viện ít người nên khá yên tĩnh, Cẩm phu nhân tìm một ghế đá, bà ngồi xuống, nhìn lên Lăng Mạt Mạt, ý bảo Lăng Mạt Mạt ngồi xuống. Bà nhúm một nắm hạt dẻ rang đưa cho Lăng Mạt Mạt “ cháu ăn một chút đi?”
“ Cảm ơn dì, cháu dạo này khẩu vị không tốt.” Lăng Mạt Mạt khéo léo từ chối. Cẩm Thu gật đầu, không nói chuyện, bà lấy một hạt dẻ, bóc vỏ rồi ăn.
Ăn ba, bốn hát cho đỡ thèm, sau đó bà lấy khăn giấy, lau lau tay mình. Thấy Lăng Mạt Mạt ngồi trước mặt mình có chút không tự nhiên, liền cười: “Cháu làm sao lại tới bệnh viện vậy? Thân thể không được khỏe sao?”
Lăng Mạt Mạt vội vàng lắc đầu: “ Cháu không sao đâu ạ.”
“ Cháu bị bệnh gì? có nghiêm trọng không vậy? Mẫu hậu Tô Thần theo lời Lăng Mạt Mạt nói, quan tâm hỏi một câu.
Lăng Mạt Mạt chỉ khẽ cười, cô khẽ lắc lắc đầu, cô cũng không nói mình mang thai.
“ Cháu vẫn trách ta và Tô Thần đóng kịch lừa cháu à?” Cẩm Thu nghĩ lại chuyện này, bà liền hơi giương lên khóe môi hỏi.
Lăng Mạt Mạt vội vàng nói: “ Cháu không trách đâu dì.”
“ Vậy thì tốt.” Cẩm phu nhân gật đầu, mỉm cười, tỉnh bơ nói: “ Sau chuyện đó, Ta rất muốn cùng cháu tâm sự, nhưng không có thời gian. Hôm nay gặp được cháu, giờ ta đang nhàn rỗi không có việc gì, hãy cũng ta nói chuyện một lúc. À, đúng rồi, hiện tại cháu không bận chứ?”
“ Dạ, Cháu không bận ạ.” Lăng Mạt Mạt lễ phép mỉm cười. Buổi chiều cô mới cần đến trường học. Cô cũng không phải quá ngốc, nên cũng đoán được Cẩm phu nhân chắc chắn không phải tìm cô để nói chuyện phiếm. Nhất định là muốn cùng cô nói..... nói về Tình Thâm sao? Có chuyện gì xảy ra với anh sao? Lăng Mạt Mạt bỗng thấy đáy lòng đâu đó có chút lo lắng.
“ Mạt Mạt, ta hỏi cháu chuyện này nhé, có phải cháu cảm thấy người của tập đoàn Bạc đế, đều là những người quá cao không thể với tới?” Ánh mắt bà nhìn chằm chằm Mạt Mạt, giọng bà êm ái nhưng câu hỏi đặt ra lại vô cùng sắc bén.