Đối với người đàn ông Lăng Mạt Mạt từng oanh oanh liệt liệt nói yêu, Lý Tình Thâm cực kì không hoan nghênh.
Nếu như không phải bởi vì Lăng Mạt Mạt yêu Lục Niệm Ca, anh tỏ tình cũng có khả năng trở thành vĩnh biệt, anh đã sớm thổ lộ với cô gái kia nhiều năm trướ đây.
Mà bây giờ, cũng sẽ không đến nông nổi như hiện tại.
Cùng với tuổi tác lớn dần, tình cảm cũng không vì thời gian kéo dài mà trở nên lạnh nhạt, ngược lại càng thêm nồng nàn, sau đó con người liền trở nên càng nhát gan, càng không dám thổ lộ.
Bởi vì, càng sợ mất đi.
Cho nên Lý Tình Thâm không nhấn điều khiển mở khóa tự động, để Lục Niệm Ca tự đi vào, mà là lựa chọn đi ra ngoài.
Lý Tình Thâm mở cửa biệt thự ra, tà tà tựa vào ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, mặt không chút thay đổi, trầm mặc không nói .
Lục Niệm Ca thấy người mở cửa là Lý Tình Thâm, đáy mắt có chút mất mát, nhưng vẫn tuân theo tác phong nho nhã, giọng điệu dịu dàng: “Lý tiên sinh, rất xin lỗi, không có sự cho phép của ngài, tôi đã tự tiện tới.”
Lý Tình Thâm nhắm mắt, “Có chuyện gì sao?”
Lục Niệm Ca liền tranh thủ đưa cái túi trong tay cho Lý Tình Thâm: “Tôi đi qua nhà Mạt Mạt, phát hiện bên trong không ai, cho nên tôi nghĩ có lẽ cô ấy ở chỗ này, vì vậy lại tới, tôi tới đưa đồ Mạt Mạt làm rơi ở biệt thự Thần Hi.”
Lý Tình Thâm vươn tay, nhận túi quần áo, gật đầu một cái, cái gì cũng không nói.
Lục Niệm Ca dừng lại một chút, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Mạt Mạt ở đây?”
Ánh mắt của Lý Tình Thâm nhất thời trở nên sắc bén nhìn Lục Niệm Ca, anh vẫn trầm mặc như trước, chỉ là lần này lại có động tác, về thẳng biệt thự, đóng cửa.
Trong lúc Lý Tình Thâm đang đóng cửa, Lục Niệm Ca lại lên tiếng lần nữa: “Lý tiên sinh”
Lý Tình Thâm đưa lưng về phía Lục Niệm Ca, không quay đầu lại, cực kỳ trực tiếp ném một câu: “ cô ấy không muốn gặp anh.”
Nét mặt Lục Niêm Ca hơi cứng ngắc, âm điệu có chút mất mát: “Có mấy lời, tôi biết rõ không nên nói, nhưng...”
“Biết không nên nói thì đừng nói.” Lý Tình Thâm nhẫn tâm cắt đứt lời Lục Niệm Ca, không chừa cho anh ta chút thể diện cùng tình cảm.
Lục Niệm Ca biết Lý Tình Thâm khó tiếp xúc, nhưng cũng không nghĩ tới lại cao ngạo đến trình độ như vậy, quả thực là trong mắt không có người.
Lục Niệm Ca tạm thời cứng họng, nhưng rất nhanh, vẫn lựa chọn lên tiếng, anh ta nói: “Lý tiên sinh, tôi biết rõ nói những lời này có chút mạo phạm, nhưng mà tôi vẫn muốn nói, Mạt Mạt là một cô gái tốt, tôi có lỗi với cô ấy, cho tới bây giờ, đáy lòng tôi đều rất khổ sở, tôi cũng biết chuyện đã thế này, tôi nói gì cũng vô ích.”
“Tôi cũng biết tôi không có tư cách nói với anh những lời sau, nhưng mà nếu như tôi không nói, thì không cách nào an tâm.”
“Lý tiên sinh, tôi không biết ngài với Mạt Mạt có quan hệ gì, nhưng tôi vẫn muốn nói, hi vọng ngài chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Mỗi ngày cô ấy thích ăn một quả táo, ghét nhất là ăn mận, thích ăn Băng Đường Hồ Lô (đường phèn), sợ nhất là sét đánh, quan trọng nhất là, mỗi lần đến kì, cô ấy không thể ăn được ớt và đồ lạnh, nhưng lại không quản được miệng của mình, mỗi lần đều đau chết đi sống lại”
Lục Niệm Ca đem tất cả những điều mình nhớ về thói quen của Lăng Mạt Mạt nói cho Lý Tình Thâm nghe.
Ấn thank bài giới thiệu trang đầu giùm ạ