Khi Lục Niệm Ca nghe được tên của Lăng Mạt Mạt, vẫn đem lực chú ý đặt ở cuộc đối thoại bên này, bây giờ nghe thấy người bên ngoài càng nói càng quá mức, anh ta liền đứng dậy, đạp cửa nhà vệ sinh ra, lập tức vọt tới, vươn tay túm lấy cổ áo một người trong đó, quát to: "Mẹ kiếp, mày làm cái rắm!"
Người nọ bị Lục Niệm Ca nắm cổ áo vẫn còn giật mình, chưa kịp phản ứng, Lục Niệm Ca đã giơ tay lên hung hăng đấm một quyền vào mặt của anh ta.
Người đứng ở một bên vốn là cùng người bị đánh đang nói chuyện lại bỗng xảy ra chuyện này, vẫn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, định đi lên ngăn cản Lục Niệm Ca đáng người, nhưng khi nhìn thấy mặt của Lục Niệm Ca, đã lập tức nhận ra là ai, liền đi đến can ngăn, vội vàng nói: "Lục tiên sinh, có gì từ từ nói, đừng vội động thủ."
Giờ phút này đầu óc Lục Niệm Ca đã sớm nổ tung, nào còn thời gian nghe những người này muốn nói gì với mình.
Cuộc sống hiện tại đã sớm đè nén anh ta đến không muốn sống, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được cơ hội phát tiết, cộng thêm lời nói hạ lưu bỉ ổi vừa rồi khiến toàn thân anh ta phát run, càng ra sức nện vào người phía dưới.
Hai người kia vội vàng khuyên can kéo Lục Niệm Ca ra, mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo anh ta lên.
Người bị đánh,lỗ mũi chảy máu, nhe răng trợn mắt, nằm trên đất thở hổn hển nửa ngày mới hỏi: "Mày... mày là ai, tại sao đánh tao?"
Lục Niệm Ca nghe thấy người bị đánh vẫn còn có thể nói chuyện, lại muốn xông lên, hai người kia vội vàng can ngăn, Lục Niệm Ca nghĩ lại hai người này vừa rồi cũng nói về Lăng Mạt Mạt rồi, vì vậy giống như người điên, tặng cho mỗi người một quyền, vừa ngoan vừa chuẩn.
Sau khi Lục Niệm Ca đánh xong, hung hăng nhìn chằm chằm ba người này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cảnh cáo các anh, nếu như còn dám nói lung tung về Lăng Mạt Mạt, tôi nhất định không tha cho các anh!"
Ba người nhất thời ngẩn ra.
Chẳng phải chỉ là rảnh rỗi bàn tán lung tung một chút, ai ngờ lại tán gẫu gây ra chuyện!
Lục Niệm Ca đánh người xong, đánh lòng càng cảm thây trống giỗng, đi ra khỏi toilet, cũng không muốn đi đến buổi họp báo của Giản Thần Hi, trực tiếp đi xuống lầu, lái xe, không có mục đích mà đi dạo lung tung trên đường.
Trong đầu óc anh ta, cuồn cuộn nghĩ đến những lời ba người kia nói về Lăng Mạt Mạt.
Anh ta không nhịn được nhớ đến, tiểu cô nương Lăng Mạt Mạt kia thoạt nhìn hi hi ha ha, nhưng thật ra so với ai khác đều nhạy cảm, so với ai cũng yếu ớt hơn rất nhiều. Năm đó mưa lớn, anh ta đồng ý sẽ ăn cơm tối cùng với cô, kết quả điện thoại hết pin, xe lại bị hỏng giữa đường, không có cách nào, chỉ có thể đợi người đến giúp, ai ngờ người đến đầu tiên lại là Lăng Mạt Mạt.
Cô đi xe taxi tới, thấy anh ta còn tốt đẹp sống trên thế giới này, cô lập tức xông lên ôm lấy anh ta, khóc đến một phen nước mắt nước mũi đầm đìa, kêu lên: "Niệm Ca, anh làm em sợ muốn chết, tại sao anh không gọi điện thoại cho em!"
Cô khóc giống như một đứa trẻ khiến anh ta vô cùng đau lòng, đặc biệt dỗ dành đến tận hơn nửa đêm, mới dỗ cô không có việc gì.
Sau này, anh ta mới biết, ba mẹ của cô chết trong một cơn mưa to.
Lục Niệm Ca cảm thấy đáy lòng âm ỉ đau, trước mắt của anh ta dường như hiện lên bộ dạng khóc thầm của Lăng Mạt Mạt.