Học âm nhạc, phần lớn dựa vào dung mạo kiếm sống, mỹ nữ trai đẹp, cô đã từng thấy không biết bao nhiêu rồi.
Ngay cả khuôn mặt cô, cũng coi như nổi tiếng.
Nhưng so với tướng mạo của vị thần trước mặt này, giống như ngôi sao gặp ánh trăng, trong nháy mắt ảm đạm phai màu.
Lăng Mạt Mạt thể hiện gương mặt ngây ngô với Lý Tình Thâm, ý thức được mình còn có việc khác cần hoàn thành, vì vậy mặt mày tươi cười, khéo léo mở miệng: "Thầy giáo, tối hôm qua anh ngủ rất trễ sao?"
Lý Tình Thâm nhíu lông mày tuấn tú, coi như là trả lời.
Lăng Mạt Mạt biết anh đến gần rạng sáng mới đi ngủ, đêm qua cô cũng không ngủ ngon giấc, mà bên phòng của anh vẫn còn sáng đèn, chỉ sợ là đang bận rộn vì cá khúc chủ đề cho phim mới của Vương Nhất thôi.
Lăng Mạt Mạt thấy bát của Lý Tình Thâm đã hết, liền lập tức đứng dậy, lại múc cho Lý Tình Thâm một bát canh: "Thầy giáo, uống canh này rất tốt, tối hôm anh ngủ trễ, cái này có thể giải nhiệt."
Lý Tình Thâm nhận lấy, Lăng Mạt Mạt lại ngoan ngoãn lặng lẽ mở miệng: "Thầy giáo, anh cảm thấy mùi vị canh này có được không?
Lý Tình Thâm ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ mà nhìn chòng chọc vào Lăng Mạt Mạt, híp mắt: "Bình thường."
Lăng Mạt Mạt bĩu môi, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với câu trả lời của anh, vậy mà vẫn hiểu chuyện lên tiếng lần nữa: "Thầy giáo này, mỗi ngày tôi đều nấu cho anh uốngđược không?"
Lý Tình Thâm ừ một tiếng, coi như đồng ý, sau đó cúi đầu, tiếp tục uống canh.
Lăng Mạt Mạt cắn cắn chiếc đũa, đáy mắt hiện lên tia sáng, xem ra, Lý Tình Thâm cũng không phải không thiếu sót, muốn bắt được lòng của người đàn ông thì phải nắm được dạ dày của người đàn ông đó, cô dùng thức ăn ngon tấn công, chắc chắn có thể lấy được quyền biểu diễn ca khúc mới.
Lăng Mạt Mạt đắc ý le lưỡi một cái, mới vừa tỏ ra một chút, Lý Tình Thâm đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh lùng, Lăng Mạt Mạt lập tức khéo léo giống như một con mèo nhỏ, nụ cười ngọt ngào.
Ăn cơm xong, Lăng Mạt Mạt tự mình lột vỏ quýt, đưa ruột quả cho Lý Tình Thâm: "Thầy giáo, ăn nhiều trái cây, rất khỏe mạnh đối với thân thể."
Lần này Lý Tình Thâm không có nhận, ngược lại thản nhiên đứng dậy, đi ra phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân thon dài vắt chéo, thần sắc bình tĩnh.
Lăng Mạt Mạt bưng trái cây đi tới, nụ cười mềm mại: "Thầy giáo, sau khi ăn xong nên ăn chút trái cây, cũng trợ giúp tiêu hóa!"
Lý Tình Thâm nhìn cánh tay nhỏ bé trắng nõng mềm mại trước mặt, ánh mắt thâm thúy di chuyển đến gương mặt cô, nhắm ngay đôi mắt đen, bên trong loáng thoáng lóe ra một chút lấy lòng.
Lý Tình Thâm khẽ mất hồn.
Biết rõ cô ngoan ngoãn khéo léo, sau lưng có mục đích khác, biết rõ đây là giả, nhưng mà vẫn không thể khống chế được nên bị đắm chìm.
Lăng Mạt Mạt mở trừng hai mắt, ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt thâm thúy của Lý Tình Thâm đang nhìn chằm chằm vào mình, con ngươi của cô không thể nhịn được phóng đại, chẳng biết tại sao, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, mặt không kìm được đỏ lên.
Hai người đều duy trì tình trạng như vậy, hồi lâu, Lý Tình Thâm mới hồi hồn, nhìn lên cô gái si ngốc trước mặt, ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn cứng rắn dời tầm mắt đi, tùy ý mở TV ra, lông mi thật dài dao động, giọng điệu lạnh lẽo: "Nói đi."
Danh Sách Chương: