Mục lục
Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Niệm Ca cúi thấp đầu, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Tiểu Hi, chúng ta kết thúc thôi.”

Trong nháy mắt Giản Thần Hi trợn to hai mắt, ánh mắt nhìn Lục Niệm Ca có chút chấn động không thể tin nổi: “Niệm Ca, anh nói cái gì?”

Lục Niệm Ca không nói gì, ánh đèn đặc biệt trong phòng ca phê gọi xuống khuôn mặt của anh ta, hiện lên vẻ ôn như như Ngọc, nhu tình tựa thủy, vậy mà làm cho lòng của Giản Thần Hi run sợ, cô ta vươn tay nắm lấy cánh tay của Lục Niệm Ca, cánh môi run rẩy, lại hỏi thêm lần nữa: “Niệm Ca, anh đang nói giỡn có phải hay không?”

Lục Niệm Ca đẩy ta của Giản Thần Hi, sắc mặt hiện lên vẻ mệt mõi không kiên nhẫn: “Anh không nói giỡn, Tiểu Hi, chúng ta kết thúc thôi.”

Giống như dòng chảy thời gian xoay chuyển, Giản Thần Hi nhớ lại nhiều năm trước đây, Lăng Mạt Mạt gặp cô ta và Lục Niệm Ca thông gian, một thân một mình âm thầm chạy trốn tới Lệ Giang Vân Nam, Lục Niệm Ca cũng đối với cô ta như vậy.

Vốn là đáy lòng Giản Thần Hi mang nhiều lo lắng, bây giờ một lần nữa trở thành sự thật, cô có hoang mạng lo sợ, vội vàng hấp tấp nắm tay Lục Niệm Ca thật chật, như chỉ có thể nắm chật tay người đàn ông này, âm thanh hỗn loạn, run run: “Niệm Ca, rốt cuộc em đã làm gì sai mà anh muốn chia tay?”

Ánh mắt Lục Niệm Ca tránh né, trong lúc bất chợt vươn tay, đem chiếc nhẫn trên tay mình đeo cùng với Giản Thần Hi gỡ xuống, “Tiểu Hi, thật xin lỗi, anh không thể tiếp tục với em.”

Dừng một chút, Lục Niệm Ca vươn tay, đem chiếc nhẫn đưa cho Giản Thần Hi.

Giản Thần Hi lắc đầu một cái, không chịu nhận lấy: “Niệm Ca, em không muốn chia tay!”

“Chúng ta vẫn luôn rất tốt, tại sao tự nhiên anh lại muốn chia tay?” Ánh mắt Giản Thần Hi chân thành nhìn Lục Niệm Ca: “Anh nói cho em biết, rốt cuộc em đã làm gì để anh không hài lòng, để anh mất hứng, em sẽ sữa, có được hay không?”

Lục Niệm Ca nở nụ cười, âm thanh của anh ta nghe thật dịu dàng, giống như là lời tâm tình của cặp tình nhân nhỏ, anh nói: “Tiểu Hi, không có, em rất tốt, thật sự rất tốt”

Vô luận lòng dạ cô sâu bao nhiêu, tâm kế nhiều đến mấy, nhưng anh biết, Giản Thần Hi cô trừ lúc Lục Niệm Ca mất trí nhớ, lừa Lục Niệm Ca nói cô là bạn gái của anh, những thứ khác, Giản Thần Hi cô nữa điểm cũng không lừa dối anh.

Có lẽ, Giản Thần Hi có lỗi với Lăng Mạt Mạt, nhưng Giản Thần Hi đối với Lục Niệm Ca, thật sự không có nữa lời chê, nữa lời bắt bẽ.

Có những lời nói nên nói như thế nào?

Một người quên không được một người, thật ra không phải người ấy có bao nhiêu tốt, mà niềm vui mới chưa đủ tốt.

Nhưng mà, Giản Thần Hi thật sự rất tốt, nhưng mà, cho dù tốt cũng không thay đổi được gì, cho dù có tốt cũng không thể để anh và Giản Thần Hi ở bên nhau, dù tốt cũng không thể làm anh quên đi Lăng Mạt Mạt.

Anh biết, vấn đề là ở trên người của anh.

Đã là người, ai cũng có tiện tính, càng dễ có được, càng không quan tâm, càng không chiếm được, càng muốn theo đuổi.

Giống như lời bài hát của Trần Dịch Tấn, không chiếm được vĩnh viễn luôn là gây rối, được yêu thích không gì phải sợ.

Nhất là khi anh cho rằng Lăng Mạt Mạt dựa vào việc bồi ngủ đàn ông mà lăn lộn vào vòng giải trí, anh đã không thể tiếp tục với Giản Thần Hi, bây giờ lại nhìn thấy cô ấy ngồi co ro bên mép đường, sợi dây căng cứng trong lòng anh rốt cuộc cũng đứt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK