Mục lục
Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiện tay cầm ống nghe bluetooth, nghe máy.

“Tô Thần, rốt cuộc tối qua cậu đã làm gì?” Giọng nói đùng đùng nổi giận của Tần Thánh từ bên kia truyền đến: “Không phải cậu nói có thể giúp Lý Tình Thâm ôm mỹ nhân về nhà sao? Cậu có biết không, Lý Tình Thâm đăng kí vé máy bay, bây giờ đã ra sân bay rồi!”

Tô Thần lấy làm kinh hãi, tiện tay gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói một câu: “Hả? Tại sao lại như vậy?”

“Hả cái gì! Bây giờ cậu lập tức gọi điện cho Lý Tình Thâm, nói cho cậu ta biết tất cả mọi chuyện là do cậu dở trò, tôi biết ngay cái mưu kế này không thể thực hiện được mà, làm hại tôi vì giúp cậu mà lôi kéo dì Cẩm thu cùng nhau diễn trò, bây giờ mọi người bị cậu bức mà bỏ đi rồi! Mới vừa rồi dì Ôn gọi điện đến, vừa khóc vừa nói, để cho tôi nghĩ biện pháp! Vì cậu mà cục diện rối rắm như vậy, chính cậu đi thu dọn đi!”

Tô Thần hắng giọng, nhất thời sau lưng đều lạnh, cậu trăm tính vạn tính cũng không ngờ được kết cục lại như vậy, “tôi biết là tôi sai rồi, chỉ là a Thánh, bây giờ cậu đừng mắng tôi, trước hết nghĩ ra biện pháp phải nghĩ thế nào làm nha! Lý Tình Thâm cũng không thể đi, nếu cậu ta đi là phí hết công sức của tôi!”

“Bây giờ cậu còn nghĩ đến cái công sức chó má gì! Tôi nói cho cậu biết, nếu Lý Tình Thâm thật sự bỏ đi, tôi sẽ xách cậu đến nhà Lý gia mà ăn đòn nhận phạt!”

“Được, bây giờ tôi đến sân bay cản người lại!” Tô Thần vừa dứt lời, lại nghe được một giọng điệu thỏa mái từ điện thoại Tần Thánh truyền đến: “Không cần đi sân bay.”

“Dịch thiển, cậu nói gì vậy? Không để cho Tô Thần đi sân bay, vậy phải làm sao?” Tần Thánh nhìn về phía Dịch Thiển kêu oa oa lên.

“Các cậu cảm thấy các cậu có thể ngăn cản Lý Tình Thâm sao?” Dịch Thiển không nhanh không chậm phản bác, nhất thời làm cho Tần Thánh không thể trút giận.

Dịch Thiển hơi rủ lông mày, trên gương mẳ phong nhã tài hoa hiện lên chút thần bí, mở miệng, chậm rãi nói: “Bất kể dùng biện pháp gì, để cho Lăng Mạt Mạt dọn ra ngoài ngay bây giờ, sau đó thông báo cho người cả thành phố X, không cho cô ấy thuê phòng.”

“Đây không phải là rõ ràng để cho cô ấy ngủ lại đầu đường sao!” Tô Thần bất mãn trả lời một câu.

“Đúng vậy, chính là muốn cô ấy ngủ lại đầu đường.” Dịch Thiển gật đầu, nói tiếp: “Mới vừa rồi tôi đã xâm nhập vào ngân hàng tra một chút, trong tài khoản của Lăng Mạt Mạt không có tiền, khách sạn cô ấy ở cũng không trọ được mấy ngày, nếu như cô ấy không mướn được phòng, người duy nhất có thể nhờ giúp đỡ chính là Tô Thần,ưmh Tô Thần, cậu đem điện thoại của cậu cài chế độ chuyển cuộc gọi lên điện thoại của Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm nhận được điện thoại, nhất định sẽ ở lại.”

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lăng Mạt Mạt cảm thấy mình thật xui xẻo!

Đang mùng bốn tháng giêng lại lưu lạc trên đường.

Cô khóc không ra nước mắt nhìn tài sản của mình, di động này, gọi điện đến từng nhà trọ để thuê.

Nhưng mỗi lần gọi qua, đều nhận được tin đã cho thuê.

Cuối cùng Lăng Mạt Mạt chỉ có thể quệt mồm, dùng di động kiểm tra tiền trong ngân hàng, thật là ít ỏi.

Cô không nhịn được có chút hối hận, ban đầu mình không nên chuyển hết tiền cho Lý Tình Thâm, cái chén kia rớt bể liền bể, hiện tại đã tốt hơn, mình sẽ không đáng thương như vậy.

Bóng đêm dần dần bao phủ, Lăng Mạt Mạt nghĩ, mình phải tìm một chỗ ở, khách sạn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK