Anh đã có bạn gái mà còn xem mắt.
Sắc mặt Lăng Mạt Mạt trầm xuống.
Trần Uyển Như vốn nghĩ sẽ thấy gương mặt tươi cười của Lăng Mạt Mạt, ai ngờ nhìn thấy gương mặt tái nhợt, cô quan tâm hỏi: "Mạt Mạt, sao thế?"
Lăng Mạt Mạt chịu đựng đáy lòng đang dời sông lấp bể, lắc đầu một cái, không nói lời nào.
Cô chỉ cảm thấy trong đầu mình rối nùi.
Trần Uyển như lo lắng nói: "Mạt Mạt, em nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không bây giờ chị qua gọi Lý Tình Thâm đến gặp em?"
Nói xong, Trần Uyển Như liền đứng lên.
Lăng Mạt Mạt lập tức vươn tay, bắt lấy Trần Uyển Như, cô còn chưa nói lời nào, nước mắt đã tuôn rơi, làm Trần Uyển Như sợ hãi, mới vừa rồi còn vui vẻ, sao sau khi nhắc đến Lý Tình Thâm ở gian phòng đối diện lại như vậy?
"Mạt Mạt, thật ra em thế nào"
Trần Uyển Như còn chưa bình tĩnh lại, Lăng Mạt Mạt lập tức òa khóc, vừa khóc vừa nói: "Chị Uyển Như, anh ta ở sau lưng em mà đi xem mắt"
Trần Uyển Như có chút hồ đồ, nhất thời không phản ứng kịp là cô đang nói người nào.
"Chị nói em phải làm sao, anh ấy giấu em đi xem mắt, anh ấy dã cầu hôn em hai lần rồi, thế mà anh ấy lại ở sau lưng em đi xem mắt."
Lăng Mạt Mạt lộn xộn nói, Trần Uyển Như nghe một lát mới phản ứng lại, sao Lý Tình Thâm lại đi xem mắt?
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trần Uyển Như, miệng nói: "Mạt Mạt, em đừng suy nghĩ lung tung, Lý Tình Thâm sao có thể đi xem mắt!"
"Em tận mắt nhìn thấy!" Lăng Mạt Mạt vừa nức nở, vừa nói: "Mới vừa rồi chị đi vệ sinh, cửa phòng đối diện cũng mở, em tận mắt nhìn thấy, người ngồi bên trong là Ôn Giai Nhân và Lý Niệm, còn có một đôi vợ chồng và một cô gái, chị nói sao lại không phải là xem mắt, lúc trước em đi Lý gia cũng gặp tình cảnh như vậy. "
Lăng Mạt Mạt càng nói càng cảm thấy đây là sự thực, cả người cô tràn đầy uất ức, càng chua sót trong lòng, khóc càng dữ dội.
Những người lâm vào tình yêu, chỉ số thông minh của họ là không.
Đây là ý nghĩ duy nhất Trần Uyển Như nghĩ khi thấy Lăng Mạt Mạt khóc.
Trên đời này, người đàn ông nào cũng có thể làm loại chuyện như vậy, nhưng Lý tình Thâm đối với Lăng Mạt Mạt, tuyệt đối không làm ra chuyện này.
Tình cảm nhiều năm sâu đậm như vậy, cô có thể nhìn thấy.
Trần Uyển Như rút một tờ khăn giấy, đưa cho Lăng Mạt Mạt, "Em đừng khóc, chị cảm thấy chuyện này là hiểu lầm"