Lý Tình Thâm “Nha” một tiếng, liền nói tiếp: “Cứ làm theo những gì tôi phân phó đi, về vấn đề tiền bạc thì không thành vấn đề, ES nhất định sẽ phê duyệt.”
Giọng điệu của Lý Tình Thâm rất bình thản, nhưng là trong giọng nói lộ ra nồng đậm mùi của sự chắc chắn, quản lý của bộ phận lập kế hoạch không nhịn được nhíu nhíu mày, đáy lòng có chút tò mò muốn biết tại sao anh lại cứ có thể khẳng định như vậy? Hồ nghi thì mặc kệ hồ nghi, quản lý bộ phận lập kế hoạchvẫn cười tươi như hoa tỏ vẻ đã hiểu và làm theo chỉ chị.
Cho dù hắn thông minh thế nào thì tuyệt đối cũng không sẽ không đoán được người lãnh đạo trực tiếp của mình - Enson, ngay tại lúc này đang gọi điện thoại choLý Tình Thâm.
Cúp điện thoại, Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạtký tên trên weibo, hơi cong cong khóe môi.
Cô hi vọng có một người như thế, cho cô làn nước phẳng lặng mang mùi vịtình yêu, theo cô nhìn cảnh đẹp thế giới, cho cô suốt một đời là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Và như vậy, anh lại là người giúp cô hoàn thành tâm nguyện này.
Mặc dù Lý Tình Thâm biết, có lẽ người ký tên lên có thể không phải là cô, nhưng anh vẫn muốn giúp cô thực hiện tâm nguyện này của cô.
Trên thế giới này, có một loại đàn ông, yêu cuồng say, rồi lại không muốn trở thành kẻ quấy nhiễu cuộc sống của cô, sẽ gặp lựa chọn cách đứng ngoài nhìn cô hạnh phúc.
Dùng một loại cực đoan khác để che giấu cảm xúc thật của mình.
Lý Tình Thâm chính là như thế, anh sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, thậm chí ngay cả chữ yêu cũng không dám nói ra miệng, có lúc anh còn có thể vô duyên vô cớ hỉ nộ vô thường ở trước mặt cô gái mà mình yêu, khiến cho người ta cảm thấy mờ mịt không thể hiểu nổi.
Nhưng là, anh lại đem lời nói của Lăng Mạt Mạt để trong lòng, thậm chí còn xem cô ký tên ở trên weibo mà như có như không, cũng có thể từng chữ từng câu khắc trong tâm khảm, sau đó im lặng rồi biến nó trở thành sự thực.
Loại đàn ông này rõ ràng là hoàng tử, lại cố tình làm kỵ sĩ.
Loại đàn ông này đối với người con gái mình yêu thật sự rất tốt, thật ra thì rất bình thường, cũng rất đơn giản, nhưng là, rồi lại là có thể khiến người biết cảm thấy một loại hạnh phúc rộng lớn mạnh mẽ.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Ngày hôm sau Lăng Mjat Mạt liền rời khỏi biệt thự của Lý Tình Thâm, trước khi đi cô trả lại cho Lý Tình Thâm một bữa cơm tự tay nấu, lúc hai người ăn cơm chung Lý Tình Thâm thỉnh thoảng lại cứ nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Lăng Mạt Mạt cảm thấy đáy lòng hồ nghi, nhưng vẫn là lặng lẽ ăn cơm xong.
Thật ra thì bởi vì Lý Tình Thâm đang nghĩ tới vệc mình và Lăng Mạt Mạt hủy bạn bè trên weibo vẫn chưa có hồi phục, trong lòng có chút thấp thỏm không yên, muốn mở miệng nhắc nhở nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lý Tình Thâm liền phát cho Lăng Mạt Mạt vài cái tin nhắn trên weibo, sau đó liền nhìn chằm chằm phản ứng của Lăng Mạt Mạt, ai ngờ cô chỉ một mực cúi đầu ăn cơm.
Sau lại cơm nước xong, lúc Lăng Mạt Mạt rửa chén mới đem điện thoại di động đặt ở trên bàn ăn, Lý Tình Thâm thấy một màn như vậy, lại nghĩ rằng Lăng Mạt Mạt gửi tin nhắn, anh vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, nhìn một hồi lâu, lại phát hiện điện thoại của Lăng Mạt Mạt một chút phản ứng cũng không có.
Lý Tình Thâm nhíu nhíu mày, chẳng lẽ cô không có mởweibo ra? Vì vậy đáy lòng càng trở nên gấp gáp hơn.