Lý Tình Thâm lẳng lặng ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, hắng giọng một cái: "Còn chưa có đàn xong phím trắng, buổi chiều tiếp tục luyên phím trắng thôi."
Ngón tay Lăng Mạt Mạt mềm nhũn, nhìn về phía Lý Tình Thâm, phím trắng còn nhiều hơn 16 nốt so với phím đen, nếu như còn luyện 50 lần nữa, sợ rằng chỉ một buổi chiều, ngón tay sẽ đau chết!
Lăng Mạt Mạt ôm may mắn trong lòng nhìn Lý Tình Thâm, thận trọng nhẹ giọng hỏi: "Thầy, mỗi phím đánh bao nhiêu lần đây?"
Lý Tình Thâm nhìn bộ dạng thận trọng đáng yêu của Lăng Mạt Mạt, bỗng nhiên khóe môi nhếch lên.
Anh nhớ tới những lời cô gửi tin nhắn cho anh, không nhịn được nụ cười có chút trở nên nghiền ngẫm.
Bình tĩnh mà xem xét, Lý Tình Thâm cười lên, thật sự rất đẹp mắt.
Mặt mũi giãn ra, mặt mày trừ có chút lạnh, làm cho người ta cảm thấy một loại nho nhã thanh cao.
Vậy mà, không biết vì sao, vào giờ phút này, Lăng Mạt Mạt lại loáng thoáng có một dự cảm cực kỳ không tốt.
Quả nhiên, tiếp đó, Lý Tình Thâm thản nhiên mở miệng: "Đánh một trăm lần thì thôi."
Mắt Lăng Mạt Mạt đột nhiên mở todi>endadon.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô trề ra.
Một trăm lần? Một trăm lần? Một trăm lần? Một trăm lần!
Có lầm hay không!
Buổi sáng học phím đen 50 lần, thế nào buổi chiều học phím trắng lại biến thành một trăm lần!
Lăng Mạt Mạt phồng má, nhìn Lý Tình Thâm.
Thế mà vừa rồi cô còn nói với Enson là anh có nhân tính, có nhân tính ở đâu, quả thực là vô cùng không nhân tính!
"Thật sự là một trăm lần sao thầy?" Lăng Mạt Mạt chép miệng, vô tội mở miệng.
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, nụ cười đáy mắt càng phát ra, khiến ánh mắt của anh, trở nên cảm thấy đen nhánh sâu thẳm, giọng điệu không nóng không lạnh, thản nhiên: "Ừ, có ý kiến?"
Có ý kiến!
Cực kỳ có ý kiến!
Trong lòng Lăng Mạt Mạt kêu gào, tuy nhiên lại không có cốt khí nói ra.
Ai bảo bây giờ cô học tập cùng anh, cô còn phải dựa vào, bò lên từng chút từng chút đấy?
Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, uất ức đầy bụng không chỗ thổ lộ, cô cố gắng híp mắt, quay về phía Lý Tình Thâm cười, muốn che giấu oán khí trên người mình, giọng điệu bởi vì bất mãn mà cũng trở nên khẽ run: "Không có ý kiến"
Lý Tình Thâm lại cảm thấy bộ dàn này của Lăng Mạt Mạt, khả ái khiến đáy lòng anh mềm mại.
Anh luôn luôn tự chủ cực kỳ mạnh, suýt nữa có chút không thể nhịn được bật cười, cố ý mặt lạnh, gật đầu với Lăng Mạt Mạt một cái.
Lăng Mạt Mạt không biết làm sao đành dĩ đứng lên, khéo léo quay sang anh nói: "Vậy thưa thầy, tôi lên lầu trước."
Lý Tình Thâm"Ừ" một tiếng, Lăng Mạt Mạt liền xoay người, từ từ đi ra khỏi cửa.
Lý Tình Thâm nhìn bóng dáng cô biến mất không thấy, lúc này mới bất chợt lại bật cười.
Toàn bộ thanh cao kiêu ngạo cũng bị vui vẻ mềm mại thay thế, thậm chí ánh mắt của anh, cũng trở nên mềm mại rất nhiều.