[Anh bận lắm sao? Tôi sắp đi ngủ rồi, ngủ ngon!] Kèm theo là gương mặt cười tủm tỉm. Lăng Mạt Mạt nhìn khuôn mặt tươi cười đó, đáy lòng có một chút cảm xúc không tên.
Cô cứ ngẩn người nhìn điện thoại di động thật lâu rồi mới nhẹ nhàng tắt điện thoại đặt lên bàn, tắt đèn, đắp kín mền, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Nhưng mà Lăng Mạt Mạt có làm thế nào cũng không thể ngủ được, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, rõ ràng không nên đi lấy điện thoại, nhưng cô vẫn không nhịn được cầm lấy điện thoại di động mở ra nhìn.
Trong lòng tràn đầy nỗi buồn, dù cô có cố gắng xua đi thế nào cũng không được, ngược lại chỉ khiến nó càng nhiều thêm, đến nỗi làm cho bản thân không thể bình tĩnh, chỉ khi không ngừng nhìn vào màn hình điện thoại di động hiển thị tin nhắn Enson gửi tới thì tâm tình của cô mới có thể bình tĩnh xuống một chút.
Enson.
Enson.
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt lặng lẽ ghi nhớ cái tên này, sau đó lại tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
Trên màn hình, có đầy đủ tin nhắn từ lúc cả hai mới bắt đầu gửi tin nhắn cho nhau đến bây giờ, lời nói của hắn, đều rất đơn giản, rất dứt khoát, rất bình thản, cũng rất rung động lòng người.
【 Mạt Mạt, tôi tin tưởng em... bây giờ em cố gắng, tương lai sau này nhất định sẽ thành công! 】
【 Phản bội không cần lấy cớ. 】
【 Nếu như nhất định phải tìm một cái cớ, đó chính là, anh ta không đủ thích cô.】
【 Loại chuyện như phản bội như vậy không phải là tình cờ, làm sao có chuyện không cẩn thận xảy ra, không có một người nào người đàn ông không cẩn thận ngã xuống giường của người phụ nữ khác rồi không cẩn thận làm tình với cô ta! 】
【 Tình yêu có quy tắc, mỗi người đàn ông đều biết, thế nhưng anh ta lại phá hủy, như vậy chỉ có thể vì một nguyên nhân, đó chính là, anh ta thật ra không thích cô. 】
[Có anh ở đây, đừng sợ.]
Lăng Mạt Mạt đọc tới đọc lui mấy lần, bỗng dưng nhớ đến trước kia mình đọc được những câu này, rõ ràng cảm thấy rất ấm lòng, mà sao bây giờ lại trở nên hoang mang thế này?
Kiểu hoang mang này, là kiểu hốt hoảng mờ mịt lại không biết đúng hay sai, trong lòng như mất đi một thứ gì đó, trống rỗng, tựa như không thể nào lấp đầy được.
Lăng Mạt Mạt thấy loại cảm giác này vô cùng khó chịu, khiến cho tâm tư của cô rối bời. Cô nhịn không được bật ngọn đèn bên cạnh lên, từ trên giường ngồi dậy, ôm một món đồ chơi bằng nhung vào lòng, sau đó nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ngẩn người ra.
Tại sao anh ấy không trả lời tin nhắn của mình?
Đã hơn năm tiếng đồng hồ rồi còn gì.
Coi như có bận việc đi, cũng nên trả lời một tiếng chứ?
Lẽ nào anh ấy xảy ra chuyện gì rồi?
Trong đầu Lăng Mạt Mạt không khỏi hiện lên vô vàn các loại nghi vấn, chất đầy trong đó, làm cho cô càng thêm bối rối.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên di động vang lên một tiếng tít, thoáng chốc Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhanh chóng vươn tay ra chộp lấy di động.
Cô có chút hồi hộp, cô nhắm mắt lại, tay run rẩy rất lâu, mới hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn, thật sự là có tin nhắn.
Là của Enson.
Trái tim Lăng Mạt Mạt vốn đang bị đè nén, trong nháy mắt đã hưng phấn kích động nhảy nhót lên, ngón tay của cô nhanh nhẹn mở tin nhắn của Enson ra, chỉ vẻn vẹn mấy chữ.
[Xin lỗi, mới đọc được.]
Nhịp tim của Lăng Mạt Mạt đập nhanh cực kỳ, cô nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lúc lâu, mới trả lời tin nhắn, [Không sao]