Dần dần, Lăng Mạt Mạt buông lỏng.
Âm thanh quen thuộc, cảm giác quen thuộc từ từ cuốn về phía cô.
Môi cô hơi nhếch lên, cầm microphone, mở miệng.
"Nhiệt tình coi như dập tắt, chia tay đêm nay cũng quan trọng, lời ngon tiếng ngọt lời nói dối vui cười, cho anh thêm một chút, không được thiếu hụt."
"Đề tài hết cũng không quan trọng, hôn anh đến đêm khuya lạnh lẽo, ngọn đèn phố xá phồn hoa sầm uất chiếu sáng khắp nơi, nhưng cùng em ở đây không có sáng sớm."
Lăng Mạt Mạt chọn bài《khuynh thành》của Hứa Mỹ Tĩnh.
Một bài hát rất bình thản.
Có một loại trống trải vô cùng.
Cô vừa mở miệng, khi hát ra câu đầu tiên, kì tích toàn trường đều yên tĩnh trở lại.
Giọng Lăng Mạt Mạt, rất bình thản, mang theo cảm giác tịch mịch bi thương.
Lay động linh hồn mọi người.
Dẫn tới xúc động chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.
Giản Tình Hi ngồi ở dưới đài, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi.
Cô ta còn có thể lấy ra được cảm xúc tốt như vậy để tranh tài sao?
Cô còn tưởng rằng cô ta khi nghe những lời nói cô gọi điện thoại kia, thấy Lục Niệm Ca lạnh lùng với cô ta, cũng đã thất hồn lạc phách, không còn lòng dạ để tranh tài!
Xem ra, không ngờ cô đã đánh giá cao cô!
Đáy mắt Giản Tình Hi, ánh mắt càng ngày càng rét lạnh!
Lăng Mạt Mạt càng hát, càng có cảm giác, cô từ từ mở mắt, con ngươi đen nhánh, sáng ngời như vậy.
"Đỏ mắt nhìn thành phố tối tăm này, giống như cười khổ nặn ra vui vẻ, toàn bộ thế giới vì anh xài hết hăng hái, sắp đặt chia tay ở nơi phố xa phồn thịnh phù hoa."
"Trong truyền thuyết, nước mắt si tình sẽ khuynh thành."
"Cầu vồng ngũ sắc tắt thế giới dần vắng lạnh, pháo hoa ngừng lại sẽ hát cùng anh, có vẻ phần cuối chuyện xưa càng thú vị."
Lăng Mạt Mạt hát đến đoạn thứ nhất □□ trong tích tắc đấy, tất cả mọi người nhịn không được giơ tay lên, bắt đầu chậm rãi vỗ tay.
Thậm chí có người nói, thật không hổ là học trò của thần thoại, tiếng hát quá tuyệt vời, cảm giác rất thích hợp!
Bối cảnh âm nhạc chậm rãi vang lên.
Bên môi Lăng Mạt Mạt mang theo nụ cười nhợt nhạt, liếc mắt qua mọi người ở đây, sau đó thấy Lục Niệm Ca ở hàng ghế thứ hai, cứng ngắc hơi khom người, cúi chào.
Rồi sau đó, cầm lấy microphone, khi lại một lần nữa mở miệng hát, tầm mắt lại năm lần bảy lượt hướng về phía trên người Lục Niệm Ca.
Tròng mắt Giản Tình Hi nhẹ nhàng chuyển, thì ra cô ta cũng không thể kiên cường đến như vậy, không phải sao?
Lập tức, cô xoay người, đến gần vào bên tai Lục Niệm Ca, cũng không biết nói nhỏ cái gì, thì Lục Niệm Ca thật sự nghiêng đầu, ở bên cạnh má Giản Tình Hi nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, rồi sau đó, thì cầm tay Giản Tình Hi, nắm ở lòng bàn tay, quay lại thưởng thức, ngẫu nhiên còn có thể quay đầu, mỉm cười với Giản Tình Hi một cái.
Một màn như vậy, một chút không sót rơi vào đáy mắt của Lăng Mạt Mạt.
Rất giống khi đi họp ở trường, cô nhàm chán, thỉnh thoảng gần sát vào bên tai Lục Niệm Ca nói chuyện, Lục Niệm Ca sẽ vụng trộm hôn môi cô một cái.
Trí nhớ giống như thủy triều lại một lần nữa tràn ngập ở trong đầu, lông mi Lăng Mạt Mạt hơi run rẩy, sắc mặt tái nhợt, trong cổ học có chua xót chuyển động, cô cảm thấy cổ họng khô chát, trong miệng hát, không cẩn thận, liền sai âm, rồi sau đó nhìn thấy Lục Niệm Ca dắt tay Giản Tình Hi đi, tiếng hát đột nhiên im bặt ngừng lại.