Trần Uyển Như không nói chuyện, cô không có khiếu đi an ủi người khác, cho nên giờ phút này, biện pháp tốt nhất, chỉ là im lặng.
An Nam không nói tiếp đến vấn đề này, ngược lại nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Uyển Như. Trong mắt mang theo chút ánh sáng nhẹ nhàng: “Gần đây cậu thế nào? Mình ở Mĩ đã thấy cảnh Lý Tình Thâm kết hôn với Lăng Mạt Mạt, nhìn qua rất tốt. Nếu cậu đến tận nơi, lại không ổn nhỉ“.
Trong đáy mắt Trần Uyển Như không vì An Nam nhắc đến chuyện này mà khổ sở cùng cô đơn, ngược lại trong mắt thoáng hiện ra chút nhẹ nhàng, giống như là một người ngoài cuộc, nói với An Nam: “Ừm... Hôn lễ rất đẹp, thật mơ mộng, phù hợp với mong ước của mỗi cô gái, nếu mình là thiếu nữ chắc cũng mơ mộng như vậy...” Lúc Trần Uyển Như nói đến đây, cúi đầu, nhưng mím môi tự giễu, cười nói: “Chỉ tiếc...Đã sớm không có cơ hội rồi!”
Đúng không có cơ hội rồi.
Từ lúc bước vào làng Giải trí, đã không có cơ hội này rồi.
Từ lúc bắt đầu yêu Lý Tình Thâm, bất kể yêu như thế nào cũng không có được người đàn ông này, không có cơ hội.
“Tiểu Như, ai nói!” Dáng vẻ An Nam tức giận: “Cậu là cô gái tốt nhất mà mình gặp! Mặc dù cho tới bây giờ, cậu cũng đã!”
Trần Uyển Như cúi đầu, nhưng mà không nhanh không chậm nở nụ cười, chỉ coi An Nam đang an ủi bản thân.
An Nam nắm lấy bả vai Trần Uyển Như, nhìn chằm chằm vào trong mắt cô, nghiêm túc nói: “Tiểu Như! Mình rất nghiêm túc! Cậu tốt hơn mình nhiều lắm, chẳng qua trên người mình chảy xuôi huyết thống của nhà họ An, chẳng qua mình xuất thân nhiều tiền hơn cậu, trừ điều đó ra thực ra cái gì mình cũng kém hơn so với cậu!”
Khóe môi Trần Uyển Như nhếch lên, chuyển đề tài: “Tôt lắm, đừng nói đến mình, nói chuyện của cậu đi, cậu định thế nào?”
An Nam thở dài một hơi, sau một lúc lâu mới nói: “Phá thai!”
“Cậu bỏ được sao?” Trần Uyển Như mang bộ mặt ủy khuất, đứng dậy, pha hai ly sữa, đưa cho cô một ly, bản thân cũng cầm một ly, từ từ nói: “Cần mình giúp đỡ gì không, nói thẳng đi!”
Vẻ mặt An Nam có chút khó xử.
Trần Uyển Như im lặng một lát, sau đó nở nụ cười: “Ngại ngùng không phải là tính cách của cậu“.
“Tiểu Như, mình muốn có con mới cưới” An Nam nói mục đích của mình ra: “Đường Kỳ là biện pháp duy nhất, mình thích anh ấy, cậu cũng biết, ông nội luôn muốn mình sinh một đứa con trai để tiếp quản nhà họ An, mình ngoài anh ấy ra cũng không thích bất cứ ai, một khi đã như vậy, không bằng mình cứ ở bên cạnh anh ấy đi. Đường Kỳ đã ba mươi ba tuổi, vẫn chưa kết hôn, ông cụ Đường Quốc An bây giờ rất vội, nếu ông biết bây giờ tớ đang mang thai đứa nhỏ của anh ấy, chỉ sợ Đường Quốc An sẽ bắt Đường Kỳ cưới mình! Đương nhiên Đường Kỳ cũng không phải người dễ bị ép buộc, nếu anh ấy không thích mình, ai ép buộc, anh ấy cũng chẳng cưới mình. Mình không nghĩ bản thân mình sẽ đi nói với Đường Kỳ, mình có đứa nhỏ của anh ấy, chờ đến lúc gặp nhau anh ấy cho mình câu trả lời chắc chắn. Mình muốn cậu đi nói với Đường Quốc An, nếu Đường Kỳ thật sự thích mình, anh ấy sẽ đến gặp cậu, đương nhiên sau đó cậu hãy giúp mình thử anh ấy“.