Bên trong có mấy người đàn ông đang ngồi cùng với một đám phụ nữ, họ thấy Trần Uyển Như đi vào, liền yên lặng một chút, bên trong KTV chỉ còn âm thanh của bài hát tình yêu êm tai triền miên, mấy người đang đánh bạc cũng rối rít dừng lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người của Trần Uyển Như.
Ngược lại, người phụ nữ của A Kim lại vội vàng cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.
Trần Uyển Như bình tĩnh yên lặng đứng ở nơi đó một lúc, ánh mắt của cô thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở trung tâm đám người kia.
Lâm Dương.
Anh ta mặc một bộ Tây trang màu xám bạc, cực kỳ nổi bật ở giữa một đám người mặc Tây trang ở đây, trong tay của anh ta đang kẹp một điếu xì gà, chầm rãi hút, hoàn toàn không chút để ý đến ánh mắt của Trần Uyển Như.
Đột nhiên, đáy mắt của Trần Uyển Như thoáng hiện lên một ý cười lạnh, cô vẫn không hề nóng vậy, cứ đứng như vậy.
Trần Uyển Như và Lâm Dương cũng coi như là người quen cũ. Năm đó, khi đó cô mới vào Làng giải trí, Lâm Dương ỷ vào cha anh ta mà kiêu ngạo phách lối muốn bao nuôi cô, thậm chí còn cợt nhả cô, sau đó bị cô cầm giày cao gót đập thẳng vào đầu của anh ta, bây giờ nhớ lại quá khứ, quả thật trên trán anh ta vẫn còn một vết sẹo mờ mờ.
Đáng tiếc là sau này, Trần Uyển Như là “ca sĩ vàng” của công ty ES, Lâm Dương mặc dù là rắn đầu đàn ở thành Đông cũng không dám tùy tiện trêu chọc Trần Uyển Như!
Cứ như vậy, ân oán giữa hai người bị bỏ qua.
Ước chừng qua nửa phút, lúc này Lâm Dương mới đứng lên, nhấc chân đi tới trước mặt của Trần Uyển Như, dùng ánh mắt quan sát Trần Uyển Như từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới mở miệng, cố làm ra vẻ kinh ngạc mà nói: "Tôi nói là không biết cô gái xinh đẹp nào đến tìm tôi, thì ra là Trần Đại Thiên Hậu!"
Lâm Dương vừa nói, vừa tiếp tục nhìn chằm chằm Trần Uyển Như, anh ta dừng thật lâu, mới nói tiếp: "Người đẹp quả nhiên vẫn là người đẹp, mười năm không gặp, xem ra Trần Đại Thiên Hậu càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ hơn trước đây rồi!"
Người phụ nữ của A Kim thấy Lâm Dương và Trần Uyển Như là quen biết cũ, dần dần mất đi căng thẳng, liền đánh bạo, mở miệng hỏi thăm: "Anh Lâm... Xin hỏi bây giờ A Kim đang ở đâu?"
Lâm Dương giống như không hề nghe thấy được câu hỏi của người phụ nữ của A Kim, chỉ nhìn chằm chằm Trần Uyển Như, đáy mắt anh ta hơi lóe một chút tà ý, sau đó biết rõ còn cố hỏi Trần Uyển Như: "Tại sao đột nhiên hôm nay Trần Đại Thiên Hậu lại đến tìm tôi vậy?"
Đáy lòng của Trần Uyển Như cực kỳ chán ghét Lâm Dương quái gở gọi mình là "Trần Đại Thiên Hậu", cô cố nén sự ghê tởm từ đáy lòng, cười cười với Lâm Dương, nói: "Anh Lâm, nghe nói một người bạn của tôi không cẩn thận đắc tội với anh, hiện tại người này đang nàm trong tay anh, cho nên, hôm nay tôi tới, là muốn tìm anh Lâm đây đòi người."
Lâm Dương nghe thấy Trần Uyển Như nói như vậy, đột nhiên lại nhếch miệng nở một nụ cười, cũng không có ý định giấu giếm, trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy, quả thật A Kim đang ở chỗ này của tôi, hôm nay nếu như không phải là nhờ các anh em của tôi phản ứng nhanh, có lẽ hiện tại bản thiếu gia đã bị mất mạng rồi!"
"A Kim lỗ mãng, tôi thật hi vọng Lâm Đại Thiếu Gia là đại nhân không chấp lỗi của tiểu nhân!" Trần Uyển Như nhìn Lâm Dương, thản nhiên nói.
"Muốn tôi bỏ qua cho anh ta sao? Cũng được!" Lâm Dương tiến gần đến bên tai của Trần Uyển Như, nhỏ giọng nói: "Mười năm trước, tôi đã từng nói qua với cô là tốt nhất đừng bao giờ để bản thân rơi vào trong tay tôi. Mười năm sau, trời xanh có mắt, lại vẫn khiến cô bị rơi vào trong tay của tôi... Như cô biết đấy, cô hoàn toàn hiểu được thứ tôi muốn chính là cái gì!"
Trần Uyển Như liếc mắt qua gò mà liền thấy được ánh mắt hài hước pha lẫn tàn nhẫn của Lâm Dương, cô hơi mím môi, không chút do dự nào mà nói: "Hiện tại chỉ cần anh thả A Kim đi, tôi sẽ ở lại."