Tất cả người làm trong nhà đã xếp thành hai hàng dọc theo cổng chính của ngôi biệt thự, ai ai cũng trong trang phục chỉnh tề để chào đón chủ nhân của ngôi nhà này. Một lát sau, tiếng động cơ ô tô đã rất gần, một chiếc Rolls - royce màu xám bạc đã đỗ ở trước cổng chính. Một cô gái khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi bước xuống. Tất cả người làm cúi người, đồng thanh nói:
"Mừng tiểu thư trở về!"
Lạc Hy vui vẻ bước vào nhà.
Thượng Cung phu nhân và Thượng Cung lão gia từ cầu thang nhìn thấy con gái thì vô cùng mừng rỡ.
"Tiểu hy, sao về mà không nói cho ba mẹ một tiếng để ba mẹ ra sân bay đón."
"Không cần mà ba mẹ, có phải con không có người đón đâu."
Lạc Hy nũng nịu ôm lấy cánh tay của Thượng Cung phu nhân.
"Minh, em con về mà con không hỏi thăm nó một câu, cắm mặt vào mấy tài liệu chính trị đó không biết chán à?"
Thượng Cung Bạch Minh ngồi trên sofa, âu phục chỉnh tề toát lên khí chất cao quý trưởng thành, liếc nhìn em gái một cái rồi lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng:
"Nó chỉ mới đi một năm chứ có phải mấy chục năm đâu mà phải hỏi thăm ghê thế."
"Đúng rồi, con chỉ mới đi có một năm thôi, đâu như anh hai đi hai ba năm trời rồi mang quyền cao chức trọng về nhà."
Không để Bạch Minh nói, cô liền lên giọng lém lỉnh:
"Đắc cử chức tổng thống của Á Tư Lan Quốc rồi mà không định khao cả nhà một bữa hay sao? Đúng không mẹ?"
Lạc Hy đứng khoanh tay, gương mặt biểu lộ sự thích thú.
"Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa. Vừa gặp mà đã cãi nhau như đánh trận thế này rồi, sau này không biết sống kiểu gì. Mình, hay hôm nay cả nhà ta ra ngoài ăn, coi như mừng Tiểu Hy trở về."
"Vâng ạ!"
"Tiểu thư, mừng cô đã về!"
Mạc quản gia từ trong bếp đi ra, chào hỏi cởi mở:
"Chú Mạc, một năm không gặp, con nhớ chú lắm đó."
"Tôi cũng rất nhớ tiểu thư, lần này về trông cô gầy đi nhiều đó. Có phải cô làm việc quá sức, không chịu chăm sóc cho bản thân không?"
"Cũng là do công việc con quá bận rộn thôi."
"Được rồi Tiểu Hy, con lên tắm rửa đi rồi cả nhà chúng ta đi ăn." - Thượng Cung phu nhân nói.
"Được ạ!"
Thượng Cung Lạc Hy bước lên cầu thang, nhanh chóng đi đến căn phòng thân yêu của mình. Căn phòng vẫn vậy, một màu xanh dương lan tỏa khắp không gian. Từ chăn gối cho đến những vật dụng nhỏ nhặt nhất như cái ly cô mua ở Pháp năm 10 tuổi mà cô thích nhất vẫn còn vẹn nguyên. Tất cả mọi nơi đều sạch sẽ như vẫn có người ở trong quãng thời gian cô vắng nhà. Cô bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên xối xả. Một lúc sau, cô bước ra, hong khô tóc, mở chiếc tủ quần áo mà cô ấy thích nhất từ bé cho đến lớn, những bộ đồ còn mới tinh xếp ngay ngắn trong tủ. Lạc hy lấy ra một chiếc váy màu ngọc trai kết hợp cùng bộ trang sức cô mới mua khi đi công tác tại Mỹ. Trong phút chốc, cô trở về dáng vẻ thanh thoát, dịu dàng của một thiên kim tiểu thư.
Cô xuống nhà, mọi người đã chuẩn bị xong mọi thứ. Thượng Cung Bạch Minh vẫn chăm chú với đống tài liệu chính trị phức tạp. Vì mới nhậm chức nên công việc bận rộn hơn rất nhiều, khác với lúc còn là đại thiếu gia của Thượng Cung gia. Nhắc đến Thượng Cung gia, đây là gia tộc hùng mạnh nhất Trung Quốc, sánh ngang với thế giới và xếp ngang hàng với một gia tộc lớn mạnh nữa. Thượng Cung gia sở hữu rất nhiều công ty bất động sản lớn trong nước và một công ty chính thức của gia tộc - Thượng Cung thị - công ty bất động sản lớn nhất toàn cầu. Ngoài số tài sản khủng ra, Thượng Cung gia còn có mối quan hệ mật thiết với hoàng gia Anh. Biểu tượng của dòng chính Thượng Cung gia là chiếc nhẫn hình mặt trời. Nó thể hiện cho sự uy quyền của gia tộc.
"Mọi người, chúng ta đi thôi!"
"Được!"
"Ba mẹ cứ lên xe đi, con vào gara lấy xe tự đi, lâu lắm cũng không cầm lái rồi!"
"Vậy ba mẹ chờ con ở nhà hàng."
Lạc Hy tạm biệt ba mẹ rồi đến gara xe của cô. Đó là một tòa nhà hai tầng rộng 70000m², giống như một thế giới siêu xe, dưới tầng một là 76 chiếc xe thể thao bậc nhất thế giới như: Ferrari, Aston Martin, Lamborghini, Poscher phiên bản giới hạn. Tầng hai rộng lớn đó là năm chiếc boeing gia đình và bảy chiếc trực thăng chuyên dụng. Những chiếc xe này được cô sưu tầm khi mới mười hai tuổi. Hôm nay đi cùng gia đình, cô quyết định lấy chiếc Poscher màu đỏ đô để đi.
Rời khỏi nhà, khi đi đến quốc lộ 4, Lạc Hy bất chợt thấy bên đường có một người phụ nữ mang bầu khoảng chừng bốn, năm tháng đang trong tình trạng đau bụng. Lạc Hy đến gần cô gái đó hỏi thăm:
"Chị gái, chị có cần em giúp gì không?"
"Tôi đang cần đến bệnh viện gấp, bụng tôi đau quá, gọi xe mãi không được."
"Thế chị lên xe đi, em cũng tiện đường đến bệnh viện mà."
"Cảm ơn em nhiều lắm."
Lạc Hy để cô gái lên xe rồi phóng đến bệnh viện. Cô không nghĩ rằng chuyến đi này lại làm thay đổi vận mệnh của cô.
Thấy người phụ nữ ngày càng đau dữ dội, Lạc Hy phóng xe ngày càng nhanh, trong lúc rẽ vô tình không để ý chiếc xe container chở dầu, khiến cho cả hai xe cùng bị nổ văng ra bốc cháy nghi nghút. Người dân gần đó nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát và cứu thương.
Lúc này, tại một nhà hàng Pháp sang trọng, Thượng Cung phu nhân, Thượng Cung lão gia và Thượng Cung Bạch Minh ngồi trò chuyện với nhau.
"Minh à, con đừng trưng cái bộ mặt lạnh lùng ra nữa được không! Em con về mà cũng không quan tâm một tí. Chả trách tại sao giờ này vẫn chưa cho mẹ một đứa con dâu. Nhìn mặt con thế này, cô gái nào cũng sợ con như sợ cọp. Haizz, số tôi sao nó khổ thế không biết!"
"Mẹ! Người đừng nhắc đến chuyện kết hôn nữa được không, con năm nay mới có hai sáu, vẫn nên ổn định sự nghiệp thì hơn."
Thượng Cung phu nhân thở dài:
“Cái đứa trẻ này, con bây giờ còn là không ổn định sự nghiệp sao. Dù con không quan tâm ai thì cũng nên quan tâm Tiểu Hy một chút. Vì con mà mọi ước mơ của nó đều không được thực hiện. Nếu không phải tại con thích theo đuổi chính trị thì tại sao Tiểu Hy mới 10 tuổi đã phải học tài chính kinh tế, gánh vác cả gia sản của Thượng Cung gia. Khổ thân con bé, đáng nhẽ tầm tuổi này nó vẫn được ba mẹ bao bọc, sống như một thiên kim tiểu thư vậy mà lại phải thay anh nó gánh vác sản nghiệp. Lần này nhà chúng ta nhất định phải bù đắp thật tốt cho con bé."
“Bà đừng quá lo lắng, nó được thừa kế, sau này mới chính là chỗ dựa vững chắc cho nó." - Thượng Cung lão gia vẻ mặt suy tư an ủi vợ.
“Các người tránh ra, cho tôi vào trong gặp lão gia và phu nhân."
“Xin chú bình tĩnh, lão gia căn dặn không ai được làm phiền."
Mạc quản gia tinh thần hỗn loạn, điên cuồng gào thét xô ngã đám nhân viên, đẩy cửa lao vào. Cả ba người vừa nhìn thấy Mạc quản gia thì vô cùng bất ngờ, ông nước mắt đầm đìa, quần áo xộc xệch tiến tới.
“Có chuyện gì mà chú hoảng hốt thế?"
“Lão gia... phu nhân... đại thiếu gia..."
Mạc quản gia đang ở nhà thì nhận được tin tai nạn, thần hồn bất định, bỏ lại tất cả lao ra ngoài tìm lão gia và phu nhân. Vừa lái xe ô tô, trong lòng vô cùng nóng ruột, không tin vào những gì mình nghe được, nước mắt cứ thế tuôn rơi, trái tim như hàng ngàn cây kim đâm vào. Ai trong nhà cũng biết ngoài ba mẹ ra, người thương Lạc Hy nhất chính là Mạc quản gia. Ông đã chăm sóc cho cô từ khi cô vừa chào đời, từ lâu đã coi cô như con gái ruột của mình, dành tất cả tình yêu thương của một người cha cho cô. Bởi lẽ không phải chỉ vì chăm sóc cho cô, mà còn vì cô còn có gương mặt và tính cách giống với đứa con gái quá cố của ông - cô bé mất khi mới năm tuổi.
“Chú bình tĩnh nói tôi nghe, xảy ra chuyện gì vậy?"
“Tiểu thư... cô ấy..."
Thượng Cung phu nhân thấy gương mặt trắng bệch của Mạc quản gia, trong lòng bỗng có một dự cảm chẳng lành.
“Cảnh sát vừa gọi điện đến nói xe của tiểu thư gặp tai nạn đang trong tình trạng bốc cháy... không tìm thấy tiểu thư đâu cả."
“Cái gì?" - Mọi người ai nấy đều sốc trước lời nói của Mạc quản gia, nhất là Thượng Cung phu nhân.
“Không... không, con của tôi làm sao có thể! Tiểu Hy!"
“Mẹ!"
"Mình à!"
Thượng Cung phu nhân khóc lóc thảm thiết, đó là người con gái bà yêu thương nhất. Bà còn cho rằng lần này về sẽ bù đắp cho cô thật tốt. Vậy mà...
“Tại sao lại như vậy, lập tức cho người điều tra rõ ràng việc này cho tôi!" - Thượng Cung lão gia tức tối ra lệnh.
“Người đâu, mau đến hiện trường vụ án, nhất định phải tìm bằng được tiểu thư!"
“Vâng, tổng thống."
Thượng Cung Bạch Minh đập mạnh tay xuống bàn, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống. Anh yêu thương đứa em gái bé nhỏ này nhưng lại bộc lộ ra vẻ ngoài lạnh lùng để muốn cô trưởng thành hơn, nhưng không ngờ rằng bị kịch này lại xảy ra. Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng Thượng Cung phu nhân tâm trí hỗn loạn, túm lấy áo của Bạch Minh.
“Minh, nói mẹ nghe, đây là giả đúng không? Lạc Hy chỉ là đang trêu đùa chúng ta thôi đúng không? Đúng đúng, chắc chắn là như vậy!"
Nhưng khi nghĩ đến Lạc Hy toàn thân đầy máu, đứng lẻ loi nói với bà: “Mẹ à, con sợ lắm, mẹ mau cứu con!" thì bà bỗng dưng như biến thành con dã thú gào khóc trong nước mắt.
“Mẹ, bình tĩnh lại đi, Tiểu Hy sẽ không sao đâu."
“Không, để mẹ đi, Tiểu Hy nói nó sợ lắm, con buông mẹ ra!" Vì quá suy kiệt tinh thần, bà ngất đi.
“Mẹ sao vậy, mẹ!"
"Bà nó à!"
“Người đâu, đưa phu nhân về nhà chăm sóc cho tốt, không ai được nhắc đến chuyện này trước mặt bà ấy!"
“Vâng, lão gia."
“Minh, con cùng ta đến hiện trường xem sao."
“Chuẩn bị xe!"
“Rõ!"
Thượng Cung lão gia trong lòng như lửa đốt, người mất bình tĩnh nhất không phải Thượng Cung phu nhân mà là ông. Lúc Lạc Hy năm tuổi được giao trọng trách người thừa kế, ông đã dành hết tâm huyết cho Lạc Hy. Những lần ông nhìn vào phòng học của cô thấy cô vẫn miệt mài với sách vở đến sáng trong khi cô mới sáu tuổi mà lòng đau như cắt. Đứa con gái của ông vốn không nên nhận một cuộc sống như thế này, để rồi giờ đây ra đi khi mới mười tám tuổi.