"Triệu Lạc Hy! em đừng có quá phận!"
Thấy anh quát lớn, Lạc Hy tim gần như nguội lạnh bởi câu nói đó, cố kìm nén cảm xúc không để những giọt nước mắt bi thương rơi xuống, cười đầy bi ai.
"Qúa phận? Phải, thân phận của tôi vốn chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh. Đâu có thể xen vào chuyện riêng tư của anh được chứ!"
Anh khẽ chau mày, ánh mắt đầy nộ khí có chút biến chuyển.
'Ý tôi không phải vậy!"
"Không phải? Vậy ý anh là tôi đến tư cách làm vợ trên danh nghĩa cũng không xứng?"
Nói đến đây, cõi lòng cô như tan nát, tim vốn đã đau lại càng trở nên thống khổ hơn.
Doãn Tư Thần, vậy rốt cuộc trong trái tim anh có một chút khoảng trống nào dành cho em không! Hay từ trước đến nay vẫn chỉ có mình em tự đa tình.
Lạc Hy cảm thấy đoạn tình cảm này trở nên thật vô nghĩa, sao cô có thể vọng tưởng thứ tình cảm vốn không thuộc về mình kia chứ! Doãn Tư Thần thật sự không hề muốn đôi co với cô, thầm thở dài.
'Từ mai em không cần phải đến công ty nữa. Ngoan ngoãn ở nhà cho tôi."
"Tại sao?"- Lạc Hy bất mãn vội lên tiếng phản bác.
"Không tại sao cả. Em hãy ở nhà tự mình điềm tĩnh tâm lý đi!"
"Anh...sao có thể vô lý như vậy?"
Lạc Hy trở nên quật cường nhìn thẳng sâu trong ánh mắt lạnh tựa chim ưng của anh. Anh đây là đang ép cô đến con đường cùng sao, một chút tự do của mình cũng không có. Cô chẳng lẽ lại trở thành con rối trong tay anh muốn làm gì thì làm sao. Lạc Hy tựa hồ như rơi xuống vực thẳm sâu nhất của tình yêu, ánh mắt đầy thất vọng, giật lấy cánh tay đang bị anh nắm chặt rồi xoay người rời khỏi phòng.
"Em muốn đi đâu?"- Doãn Tư Thần thấy Lạc Hy muốn rời đi vôi ngăn cản.
"Tôi muốn sang phòng khác ngủ..."- cô nói lạnh nhạt.
"Đây là phòng của em, tại sao không ngủ?"
"Tôi không muốn nằm trên chiếc giường này! Nó ko biết đã có bao nhiêu phụ nữ leo lên rồi!"
"Em!..."-Anh sửng sốt trước câu nói của cô.
Không để Doãn Tư Thần có phản ứng, Lạc Hy trực tiếp rời đi. Vừa đóng cửa, cô đã không kìm được mà ngồi khụy xuống, tay ôm chặt lấy lồng ngực. Nước mắt giờ đây không thể cản ngăn được mà cứ rơi xuống. Doãn Tư Thần, em phải làm sao với anh đây! Chẳng lẽ tình cảm em dành cho anh không bằng Bạch Cơ Uyển ư? Tim cô lúc này như bị ai bóp chặt, vô cùng khó thở cùng lạnh lẽo. Anh ở bên này cũng trở nên ảo não, tựa lưng vào cánh cửa. Ánh mắt phức tạp cùng phiền muộn. Thứ cảm giác này rốt cuộc là sao,sự xuất hiện của cô trong cuộc sống của anh gần như đã trở thành ko thể thiếu. Hằng này mỗi khi về nhà, được thây dáng vẻ yêu kiều, lanh lợi lại rất quật cường khiến anh dần cảm thấy ấm áp và thân thuộc hơn hẳn. Cảm xúc đó chưa từng xuất hiện ngay cả khi ở bên Bạch Cơ Uyển.
Hai con người, hai cuộc sống khác nhau cùng bị trói buộc bởi sợi dây nhân duyên. Con người vốn là như vậy, luôn không hiểu rõ bản thân muốn vì và làm gì. chỉ đến khi tưởng chừng như đã hoàn hảo thì lại nhận ra thứ mình cần có nhất.
- --------------------------------------------------------
Một đêm trôi qua giống như kéo dài cả một năm vậy, Doãn Tư Thần vừa xuống nhà thì bắt gặp Lạc Hy đang chuẩn bị vali đi đâu đó. Anh tâm trạng đã khôi phục hơn một chút, sải bước đến bên bàn ăn, ngồi đối diện với cô, cất giọng có phần khó xử.
"Em định đi đâu?"
Lạc Hy vẫn tiếp tục dùng bữa, giọng đầy xa cách.
"Tôi về thăm ba mẹ mấy hôm."
"Vậy...để tôi đưa em về..."- anh thấy sự hờ hững của cô, lòng bỗng có chút áy náy về chuyện tối qua.
"Không cần! Lát nữa Tử Vy sẽ đến đón tôi."
Lạc Hy ngay cả một cái nhìn cũng không nhìn anh, ngay khi anh đề nghị muốn đưa cô về, Lạc Hy thẳng thừng từ chối. Đó chính là cách duy nhất để cô đối diện với anh lúc này. Sau tối hôm qua, mối quan hệ của cả hai ngày càng xấu đi. Nếu Lạc Hy vẫn tiếp tục nói chuyện hoặc gặp anh, cô không chắc bản thân có thể chống cự được thêm bao lâu. Vậy nên cô quyết định sẽ về thăm ba mẹ vài ngày cho giải tỏa tâm lý, tiện thể cũng lâu lắm rồi cô chưa có tin tức gì về ba mẹ nuôi của mình. Cả bữa sáng,hai người gần như ko nói một lời, đến khi Trương Tử Vy đến, Lạc Hy nói câu từ biệt với Doãn Tư Thần rồi xách vali rời khỏi nhà. Doãn Tư Thần nhìn theo bong dáng cô, ánh mắt thâm thúy lộ rõ vẻ suy tư. Ngay lúc này, điện thoại anh bất chợt có thông báo, là tin nhắn của Bạch Cơ Uyển " Tư Thần, thật xin lỗi vì không báo trước với anh, em phải về Mỹ một chuyến, có chuyện gấp cần em xử lý. Có lẽ 1 tuần sau mới về được. Anh nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé, tạm biệt!". Doãn Tư Thần đọc xong tin nhắn, ánh mắt không hề có chút biến chuyển, sau đó liền lên xe đến công ty.
Bạch Cơ Uyển xuống máy bay đã là 3 giờ chiều theo giờ Mỹ. Vừa ra đến ngoài đã bắt gặp bóng dáng người đàn ông quen thuộc. Anh ta mặc dù được coi là mẫu hình đẹp, thân hình cao ráo, hơi gầy, ngũ quan cân đối. Đôi mắt được che đi bởi chiếc kính râm tròng lớn. Bộ trang phục theo xu hướng mới đầy cá tính, phong cách thể thao khiến vóc dáng trở nên tương đối hoàn hảo nhưng so với Doãn Tư Thần, anh ta vẫn còn kém xa. Bạch Cơ Uyển nhíu mày tỏ vẻ khó chịu kéo vali đến gần anh ta. Thấy Cơ Uyển, anh ta nhếch mép cười đầy phong tình rồi ôm lây cô ta, giọng đầy mê luyến.
"Uyển Uyển, cuối cùng em cũng về thăm anh rồi!"
"Buông, buông tôi ra..."- cô ta chán ghét dùng lực đẩy anh ta ra.
"Hạo Vĩ, lúc trước chẳng phải tôi nói đừng gọi cho tôi nữa hay sao?"
Hạo Vĩ tỏ ra thản nhiên, tay xoa nhẹ lên bụng cô ta.
"Chẳng phải là vì bảo bối của anh sao?"
Bạch Cơ Uyển vội hất tay anh ta ra, trừng mắt nhìn.
"Anh...sao anh biết?"
"Em đánh giá thấp năng lực của anh rồi đó."
Hạo Vĩ cười như không cười, nhìn cô ta có chút dò xét, giọng nhỏ lại.
"Sao! Tên họ Doãn kia em đã xử lý thế nào rồi?"
Bạch Cơ Uyển cố gắng kiềm chế cảm xúc, gằn từng tiếng.
"Anh tốt nhất nên mau chóng đưa tôi rời khỏi chỗ này, nếu để ai nhìn thấy được thì đừng mong tôi sẽ giúp anh!"
"Được..được...chúng ta về nhà anh."
Bạch Cơ Uyển cùng Hạo Vĩ rời khỏi sân bay, hai người dù đã cải trang che đi diện mạo nhưng họ không hề biết rằng cuộc nói chuyện vừa nãy cũng như danh tính đều đã bị bại lộ. Cách đó không xa, người đàn ông mặc đồ đen âm thầm đi theo phía sau, theo dõi từng hành động và kế hoạch rồi ngay lập tức bảo lại cho chủ nhân sau khi họ rời đi.