- --------------------------
Chiếc xe sang trọng chạy thẳng đến tập đoàn Doãn thị. Không khí trong xe tĩnh lặng vô cùng. Tiểu B người chuyên phụ trách lái xe cho Lạc Hy vẫn chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng vẫn không kìm được mà liếc nhìn Lạc Hy ở phía sau qua kính chiếu hậu. Cậu cảm thấy thiếu phu nhân hôm nay thật sự khác thường, không giống dáng vẻ hoạt bát, vui vẻ như trước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như đã bị hút cạn hơi sức. Đôi mắt vốn mỗi lúc cười rộ lên đều sáng như ngọc lưu ly thì bây giờ lại lại ảm đạm nhìn vào khoảng không mang theo vẻ tuyệt vọng cùng đau thương. Bất cứ người đàn ông nào khi nhìn cô lúc này đều không kìm được mà đau xót,muốn ôm lấy thân thể nhỏ bé kia. Tiểu B chỉ thở dài tự suy đoán rằng có lẽ tối qua thiếu gia và thiếu phu nhân đã xảy ra cãi vã. Lại với tính khí nóng nảy và hành xử tàn nhẫn của thiếu gia chắc chắn sẽ khiến thiếu phu nhân tổn thương. Nghĩ đến đây, tiểu B suy tuệ một lúc rồi cất giọng hỏi han.
"Thiếu phu nhân, cô thông cảm cho thiếu gia, cậu ấy không phải người hành động quá tàn nhẫn đâu!"
Lạc Hy chìm trong tĩnh lặng bởi câu nói của tiểu B mới có chút kích động nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ vô cảm, nhẹ giọng đáp.
"Không quá tàn nhẫn? Vậy thế nào mới được coi là tàn nhẫn?"
Câu hỏi ngược lại mang theo vẻ tủi thân, giễu vợt khiến tiểu B nhất thời không biết trả lời thế nào.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cửa công ty. Lạc hay vẫn mang vẻ trầm tĩnh nước ấy bước xuống xe. Cố gắng hít một hơi thật sâu, đi thẳng vào bên trong. Lạc Hy vừa vào đến cửa đã thấy bóng dáng tiểu A đứng đợi ngay đó. Tiểu A vừa trông thấy cô, sắc mặt có phần vui vẻ hẳn.
"Tổ trưởng, cô đến rồi! Lên phòng chủ tịch đi, chủ tịch cho gọi cô được 10p rồi!"
"Gọi tôi?"
Lạc Hy có chút bất ngờ, mới sáng sớm anh đã gọi cô lên ko biết lại muốn gây phiền phức gì cho cô nữa đây. Tiểu A đứng nhìn cô thoáng có chút chấn động.
Đây là thiếu phu nhân ư?
Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, bộ dạng của cô lại trở nên thê lương đến vậy. Giống như trở thành con người khác, nét ưu nhạc, nụ cười ngọt ngào như nắng chiều, dáng vẻ lanh lợi đã hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại sự trầm lặng đến dị thường, đôi mắt gần như không chút cảm xúc tựa như con búp bê vô hồn. Lạc Hy không nói gì, trực tiếp lên phòng chủ tịch.
Cộc....cộc.....
"Vào đi!"-giọng nói thản nhiên pha chút lạnh lùng vang lên.
Lạc Hy nghe được giọng của Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ to lớn đầy quý giá ra, ánh mắt lãnh đạm dừng lại trước khung cảnh trước mắt, thoáng qua một tia đau xót. Bạch Cơ Uyển vẻ mặt đầy đắc ý, thân thể mảnh mai uyển chuyển như làn nước mát sau lưng anh. Đôi tay mềm mại bóp lên bờ vai săn chắc. Lực Hy chán ghét không thèm để ý, cất giọng đầy xa cách.
"Chủ tịch gọi tôi!"
Doãn Tư Thần khẽ nhìn một lượt về phía cô, trong lòng không kìm được mà nổi lên sự thương xót. Anh không phủ nhận sự việc tối qua là anh có phần hơi quá đáng nhưng nhìn thấy cô và người khác thân mật, tâm trạng anh ko thể nào khống chế mà tức giận, điên cuồng mà xâm chiếm dù cho cô hết lần này đến lần khác van xin. Doãn Tư Thần khôi phục vẻ lạnh lùng nói với cô.
"Cơ Uyển nay đến công ty muốn xin bài chức thư kí nhưng cô ấy là người mới sẽ không thành thạo được như em nên tạm thời tôi sẽ để cô ấy làm phó thư kí. Lát nữa em dẫn cô ấy đi làm quen công việc một chút.
Lạc Hy không khỏi bất ngờ nhưng rồi như hiểu ra điều gì đó, lãnh đạm chất vẫn.
"Làm phó thư kí?"
"Phải!"
Nói rồi, anh thoáng nhìn qua đồng hồ, đã gần đến giờ phải họp, giọng như dịu đi nhìn về phía Bạch Cơ Uyển.
"Cơ Uyển, em theo Lạc Hy đến tổ thư kí, cô ấy sẽ giúp em quen việc một chút."
Bạch Cơ Uyển vui mừng, liếc nhìn Lạc Hy đầy châm chọc rồi hướng ánh mắt sáng như Ngọc về phía anh.
"Tư Thần, cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật tốt!"
Cô ta chuyển hướng đến Lạc Hy,ôm lấy cánh tay cô vui vẻ.
"Tổ trưởng, sau này cần cô giúp đỡ nhiều rồi. Chúng ta mau đến tổ thư kí thôi!"
Không để cô có phản ứng, Bạch Cơ Uyển trực tiếp kéo cô ra khỏi phòng chủ tịch. Sau khi cánh cửa lớn đóng lại. Cô ta buông thả cánh tay đang bám lên Lạc Hy, nhếch môi cười.
"Triệu tiểu thư, chúng ta giường đã là đồng nghiệp, cùng là thư kí của Tư Thần, nếu có điều gì chưa rõ về anh ấy như là anh ấy thích gì? Thói quen ra sao thì cô có thể hỏi tôi!"
Lạc Hy quay lại nhìn cô ta, ánh mắt thâm thuý có đôi phần lạnh lẽo.
"Tư Thần là chồng tôi, tôi là vợ đương nhiên hiểu anh ấy nhất!"
Bạch Cơ Uyển thong thả bước đến bên cô.
"Cô chỉ ở bên anh ấy chưa đầy một năm sao có thể so với tình cảm tám năm của chúng tôi đây!"
Lạc Hy bị câu nói của Bạch Cơ Uyển làm kích động. Phải! Cô chả hiểu gì về Doãn Tư Thần cả. Căn bản đến cả giờ giấc ăn uống cũng không thể nắm bắt được thì làm sao có tư cách tranh giành với cô ta.
Lạc Hy khẽ cụp mi xuống, vẻ mặt có chút thất vọng. Bạch Cơ Uyển nhận ra được sự thay đổi của cô, ánh mắt càng thêm sắc bén, đôi môi đầy ý cười ghé đến tai Lạc Hy cất giọng ám muội.
"Yên tâm, tôi không phải con người ích kỉ. Nếu cô thích, hai chúng ta có thể cùng nhau hầu hạ tốt anh ấy!"
"Cô....."-Lạc Hy giật mình, trừng mắt nhìn thẳng vào đôi ngươi đùa bỡn kia.