"Lạc Hy, bà dạo này thế nào rồi?"-giọng nói nhẹ nhàng xen chút kiên định của Trương Tử Vy.
"Tôi vẫn ổn!"
Lạc Hy từ tốn cắt miếng bít tết nóng hổi vừa mới được đưa lên, ánh mắt thoáng tia muộn phiền rồi nở nụ cười nhẹ đáp lại. Trương Tử Vy thấy bộ dạng của cô bây giờ, tâm trạng càng thêm buồn bực, nhíu mày.
"Thế này mà là ổn hay sao!"
"Trông bà kìa, tôi mới đi có mấy tuần mà đã bị tiểu tam bắt nạt đến nông nỗi này rồi. Haizzz! Đúng thật là..."
"Không...không có đâu!"
Bị Trương Tử Vy nói trúng, Lạc Hy cố gắng áp chế tâm trạng nặng nề lại, bày ra bộ mặt vui vẻ che đi, không để cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến không khí của bữa tối. Nhưng Trương Tử Vy là cô gái tinh tế, một cảm xúc của Lạc Hy muốn giấu đi cô đều cảm nhận được hết. Tử Vy thở dài khẽ nắm lấy bàn tay của Lạc Hy.
"Sao bà cứ giấu trong lòng vậy? Chúng ta là bạn, có gì phiền lòng bà có thể nói với tôi. Tôi biết dạo gần đây ả Bạch tiểu thư đó đã làm khó bà không ít, yên tâm đi! Có tôi ở đây rồi, sẽ không ai dám động đến bà nữa đâu."
Lạc Hy nghe được câu an ủi vừa rồi, tâm tình đã tốt lên phần nào, chậm rãi nói.
"Thật sự thì...nhiều lúc tôi nghĩ hai người họ mới chính là một cặp. Từ đầu là do tôi xem chân vài hạnh phúc của họ. Giờ Bạch Cơ Uyển trở về đơn giản cũng chỉ là đòi lại những gì thuộc về cô ấy thôi!"
"Lạc Hy!...."- Trương Tử Vy hằn giọng quát lên một tiếng.
Cô thật sự không thể hiểu được cô bạn này nghĩ gì. Bản thân là vợ danh chính ngôn thuận mà lại nhường chồng mình cho tiểu tam. Chịu nhún nhường cho người yêu cũ của chồng ngang nhiên quấn quít chồng mà chỉ biết ấm ức thầm lặng. Trương Tử Vy kiên định nhìn thẳng vào khuôn mặt gượng gạo của Lạc Hy.
"Bà có yêu Doãn Tư Thần không?"
Câu hỏi đột ngột khiến thân mình Lạc Hy bất giác run lên. Đôi ngươi mở to nhìn về phía Tử Vy. Lời nói của cô ấy như tiếng sấm rền bất chợt, dồn dập đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng cô, lại bắt gặp ánh mắt thâm thuý, trực diện phía trước khiến cô chưa có cách nào phòng bị, không có cách nào trốn tránh.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Cô....yêu hắn sao?
Lúc trước quả thật đúng là cô có thích nhưng giờ có thể...yêu sao?
Cô sẽ cam tâm đắm chìm trong tình yêu không có kết quả này ư?
Phải! Có lẽ từ đầu cô đã chấp nhận rồi.
Lạc Hy run run môi, tròng mắt lưu ly đã long lanh hơi nước, âm thanh ấp úng.
"Tôi...tôi..."
Chính sự trốn tránh này đã khiến Trương Tử Vy có thể khẳng định một điều rằng Lạc Hy thật sự đã yêu Doãn Tư Thần nhưng cô gái này luôn bỏ cuộc, không dám tranh giành vì hạnh phúc của bản thân. Có lẽ trời sinh tính khí của Lạc Hy đã như vậy, ko bao giờ chịu nghĩ cho bản thân cả. Nếu đã vậy, người bạn như cô đây đương nhiên phải ra tay giúp đỡ rồi, nếu Lạc Hy đã không thể xử lý được ả tiểu tam đó vậy thì để cô- Trương Tử Vy đây sẽ ra mặt dạy dỗ. Coi như tính sổ việc của 2 năm trước vậy. Trương Tử Vy thở dài một hơi, đôi đồng tử như xuyên thấu màn đêm, trực diện nhìn Lạc Hy.
"Tiểu Hy, nếu bà thật sự yêu Doãn Tư Thần thì hãy dũng cảm đấu tranh vì hạnh phúc của bản thân còn về phần Bạch Cơ Uyển tôi sẽ có cách khiến cô ta lộ bản chất thật đầy mưu mô xảo quyệt. Giờ thì hãy về nhà tôi ngủ một đêm, chị em ta lâu lắm mới gặp lại phải hàn huyên suốt đêm mới được!"
"Nhưng...như vậy không tiện lắm."
"Tiện, rất tiện!"
Nói rồi, Trương Tử Vy lấy điện thoại gọi cho Doãn Tư Thần. Anh lúc này đang trở về biệt thự, không gian tĩnh lặng trong xe bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh từ tốn bắt máy.
"Alo"
"Doãn Tư Thần, tôi muốn hỏi anh đêm nay có thể cho tôi mượn phu nhân được không?"
"Cô ấy đang ở cùng cô?"-anh cất giọng lạnh lùng.
"Phải!"
"Vậy được! Chăm sóc cô ấy cần thận."
Cuộc điện thoại kết thúc, không gian trở lại yên tinh như thường. Bạch Cơ Uyển nghe được cuộc nói chuyện thì không khỏi vui mừng. Đây chẳng phải là trời phù hộ cho cô ta hay sao. Hôm nay chính là cơ hội tốt để cô ta hành động, Lạc Hy sớm muộn cũng sẽ phải cuốn xéo ra khỏi Doãn gia thôi. Bên cạnh sự Hưng phấn đó thì một bầu không khí a r đạm bao vây lấy người Doãn Tư Thần. Sở đi anh đồng ý cho Lạc Hy ở bên cạnh Trương Tử Vy bởi anh không muốn cô phải khó xử trong tình huống này. Nếu hôm nay Lạc Hy ở nhà sẽ khó tránh khỏi hiểu lầm, dù sao cô cũng là vợ anh, thấy chồng mình dẫn phụ nữ về nhà đương nhiên sẽ bị tổn thương lòng tự tôn, tổn hại đến tôn nghiêm của một người phụ nữ.
Buổi tối ngày hôm nay, không khí trong biệt thự của Doãn Tư Thần vô cùng gượng ép và khó chịu. Bạch Cơ Uyển vừa bước chân vào nhà đã diễu võ dương oai, ra vẻ ta đây là nữ chủ nhân mà lên giọng với người làm. Thím Trương từ đầu đến cuối đều giữ bộ mặt cười nhẹ nhưng trong lòng đang nổi cơn sóng to gió lớn vì phép tắc của Doãn gia mà nhìn xuống. Sắc mặt người làm không thể khó coi hơn, người phụ nữ là từ đâu đến mà dám lớn tiếng như vậy. Đến cả thiếu phu nhân còn chưa bao giờ lớn tiếng mà cô ta dám to giọng ở đây! Tất cả đều mang bộ mặt bực dọc ngoài Doãn Tư Thần. Anh không hề nói chuyện mặc cho Bạch Cơ Uyển có bám dính như cao su trên người anh. Phải đợi mãi đến khi cô ta chịu đi tắm anh mới hạ tờ báo xuống bàn. Thật không hiểu nổi chính bản thân mình. Chẳng phải lúc trước anh rất yêu Bạch Cơ Uyển hay sao? Vậy tại sao dù cô ấy ở ngay bên cạnh mình mà tâm trí anh luôn nghĩ đến Lạc Hy.
"Tư Thần! Chiếc giường này của anh thật êm đó! Tối nay em nhất định ngủ lại đây."
Tiếng nói phấn khích pha chút ngọt ngào vọng từ trên tầng xuống. Doãn Tư Thần chợt nghĩ đến điều gì đó vội sải bước lên lầu. Vừa bước vào phòng ngủ của hai người, thân thể mĩ miều, quyến rũ đã nằm lăn lộn trên chiếc giường của anh và cô. Chiếc giường mà mới đây thôi anh và Lạc Hy còn có màn ân ái kịch liệt vậy mà Bạch Cơ Uyển ngang nhiên nằm trên đó một cách thoải mái.