Chẳng phải mới tối qua cô ấy còn vui vẻ lắm sao?
Sao hôm nay lại trở nên xa cách như vậy!
Doãn Tư Thần bất chợp có cảm giác xa lạ khó hiểu, gần như sắp mất cô rồi. Mặc dù Lạc Hy ở ngay trước mắt nhưng anh vẫn không thể nào nắm bắt tâm tư của cô, sự bất an bỗng dâng trào khắp tâm trí anh. Đôi bàn tay vội bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Lạc Hy, ánh mắt thâm thuý, đôi lông mày kiếm đen khẽ cau lại nhìn thẳng vào đôi mắt cả kinh của cô. Lạc Hy bị bất ngờ kéo lại có chút loạn xạ nhung ngay sau đó đã lấy lại được vẻ lãnh đạm, đôi ngươi sắc bén nhìn trực diện vào người đàn ông đối diện.
"Em sao vậy, thấy tôi giống như người lạ lắm sao?"
Lạc Hy đáp trả bằng giọng lạnh nhạt.
"Vậy tôi phải tiếp đón Doãn tổng thế nào ạ!?".
Nghe được câu trả lời của Lạc Hy, Doãn Tư Thần bực bội nắm chặt tay cô, giọng nói sắc lạnh.
"Em dám dùng ánh mắt đó nhìn tôi!"
"Ồ! Thế tôi nên nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương hay thù hận?"
"Em...."-anh lúc này hoàn toàn bị lời nói của cô mạc tức giận.
Cả sáng nay, anh khó khăn lắm mới có thể dỗ Bạch Cơ Uyển ở nhà để đến công ty. Đến đây lại thấy Lạc Hy như vậy thật không chịu nổi. Bàn tay Doãn Tư Thần nắm chặt cánh tay cô làm cô khó chịu, khẽ cau mày.
"Mời anh bỏ tay ra khỏi người tôi!"
Doãn Tư a thần gắt gao nhìn Lạc Hy rồi buông tay ra. Lạc Hy không chút lưu luyến rời khỏi chỗ anh. Tiểu A đứng đằng sau chứng kiến cuộc nói chuyện căng thẳng vừa rồi chỉ biết thở dài, thấp giọng nói.
"Tổng tài, chắc là do thiếu phu nhân tâm tình không được tốt nên mới hành xử như vậy thôi."
Doãn Tư Thần nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt đầy vẻ băng lãnh.
"Có gì mà không tốt, cô ấy được nuông chiều quá mức nên giờ muốn làm phản đây mà!"
Nói rồi, Doãn Tư Thần phất tay bỏ đi.
- -----------------------
Tại phòng họp
Không khí trong căn phòng lớn vô cùng ngột ngạt. Doãn Tư Thần ngồi chính tâm điểm, gương mặt đen thui, cau có làm cho đám nhân viên xanh mặt, không dám nói một lời. Vị trưởng phòng đã có tuổi đứng bên cạnh báo cáo kết quả lời nhuận quý vừa qua, chân tay run bần bật, mồ hôi chảy ròng ròng trong khi điều hài bật 16 độ.
"Báo cáo kiểu gì đấy?"- Doãn Tư Thần quát lớn.
"Dạ...dạ...tôi..."-người đàn ông giật bắn người, lắp bắp nói.
"Không báo cáo được thì về chỗ!"
"Vâng..."
Lạc Hy ngồi bên cạnh anh không nói gì, đang chăm chú dùng điện thoại đến khi nghe tiếng gắt gỏng của anh mới chịu ngẩng lên. Cô hoàn toàn bất ngờ khi mọi ánh mắt cầu xin đang đổ dồn về phía cô. Ánh mắt van nài khẩn thiết của nhân viên xin cô giúp điều gì đó.
Phu nhân ơi! Cô làm on nói gì đó đi!
Chỉ có cô mới cứu được chúng tôi thôi.huhu!!
Thật may, chuông báo tan họp vang lên, nhân viên ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi quỷ môn quan về, mặt mày mệt mỏi ra ngoài. Vừa ra đến cửa, Lạc Hy đã bắt gặp Bạch Cơ Uyển ăn mặc hở hang tay cầm hộp thức ăn vào công tu. Cô ta rất nhanh nhận ra cô, tiến lại gần chào hỏi.
"Chẳng phải là Triệu tiểu thư sao? Chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Chào Bạch tiểu thư!"- Lạc Hy chào một cách qua loa rồi định rời đi.
Bạch Cơ Uyển không dễ dàng gì mới có thể gặp Lạc Hy, đâu có thể để mất cơ hội này được.
"À, Triệu tiểu thư, làm phiền cô dẫn tôi lên phòng chủ tịch được không? Sáng nay Tư Thần đi vội nên chưa có ăn sáng, tôi mang đồ ăn đến cho anh ấy!"
Lạc Hy không nói gì, ánh mắt ưu nhã liếc nhìn cô ta rồi trực tiếp dẫn đi, Bạch Cơ Uyển đi phía sau, bĩu môi nhìn cô. Ánh mắt đầy căm tức, hận không thể đẩy Lạc Hy rời khỏi vị trí Doãn thiếu phu nhân để cô ta được ngồi lên đó.