• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói đầy nhẫn tâm cùng ruồng bỏ khiến tim cô như rỉ máu. Lạc Hy cố áp chế nội tâm, mở lời thanh minh lần cuối.



"Đứa bé là con anh! điều đó hoàn toàn là thật!"



Doãn Tư Thần cười lạnh thấu xương, đôi mắt ám liệt đầy sát khí.



"Vẫn còn mạnh miệng! Cho dù có phải hay không cô cũng không có tư cách mang thai con của tôi!"



Đôi mắt Lạc Hy bỗng chốc chấn động, nhìn thẳng vào con ngươi nhuốm màu đỏ tươi. Thời khắc này đây, Lạc Hy hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc hôn nhân này. Không có tư cách? Phải, cô không hề có tư cách. Đôi môi lãnh lẽo mím chặt, hô hấp vô cùng khó nhọc. Từ đầu đến cuối người đàn ông này định sẵn đã không thuộc về cô, sự bi ai thống khổ như cắn xé con tim đầy thương tích ấy.



Doãn Tư Thần, rốt cuộc anh đã từng yêu em chưa? Dù chỉ một giây thôi!



Bạch Cơ Uyển đứng bên cạnh chứng kiến sự phẫn nộ của Doãn Tư Thần thì cũng hiểu được năm bảy phần nguyên do. Cô ta nở nụ cười khinh miệt, cao giọng nói.



"Lạc Hy, sao em có thể phản bội Tư Thần như vậy. Chẳng lẽ cô ghen ghét tôi mang thai con của anh ấy nên tìm người đàn ông khác để khiến mình mang thai?"



Giọng điệu không nhanh không chậm nhưng đủ để lửa giận trong Doãn Tư Thần càng cao thêm. Bàn tay to lớn, thô ráp bóp chặt lấy cằm Lạc Hy, ánh mắt lóe lên tia chết chóc, gương mặt tuyệt mỹ tiến đến gần tai cô.



"Tôi sẽ để cho cô biết người phản bội tôi sẽ nhận cái giá đắt thế nào!"



Nói rồi, thân hình cao lớn đứng thẳng lại, nhuốm đầy hơi thở nguy hiểm của loài sư tử, âm thanh cao vút, bén nhọn.



"Người đâu, nhốt người phụ nữ này vào nhà kho. Không có sự cho phép của tôi bất cứ ai cũng không được đến gần. Từ giờ trở đi thiếu phu nhân của Doãn gia đã đổi chủ."



Lời tuyên bố của Doãn Tư Thần như thanh kiếm sắc nhọn găm vào tim Lạc Hy. Cảm giác lăng trì đau đớn khôn cùng như nuốt trọn lấy cô. Bạch Cơ Uyển nghe được câu nói của Doãn Tư Thần, nội tâm cô ta gần như toàn là sự hạnh phúc cùng vinh dự của chiến thắng. Kế hoạch của cô ta từng bước từng chạm đến đỉnh cao danh vọng. Rất nhanh, hai vệ sĩ âu phục đen đã đứng cạnh Lạc Hy, cô vẫn nhìn anh, rất muốn hỏi tại sao lại đối xử với cô như vậy. Dung mạo tuyệt mĩ, ngũ quan cương nghị này đã hằn sâu trong tiềm thức của cô trở thành một bóng tối bất tận đầy đau thương. Có lẽ đây chỉ là mối nghiệt duyên? Vệ sĩ nhanh chóng đưa Lạc Hy rời khỏi đó, Doãn Tư Thần không hề quay người nhìn lại cô, trực tiếp đi lên phòng. Lạc Hy bị đưa vao nhà kho tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt từ ô cửa sổ bé. Cánh cửa bị khóa ngoài, giam cầm Lạc Hy lại giống như một vật chiếm hữu. Cô không khóc bởi căn bản đã không còn nước để khóc, cô đơn trong bóng tối, cô khẽ dựa vào góc tường, nhìn vào bóng đêm vô định, sự việc ngày hôm nay đã khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ, thật sự buông bỏ mới là cách giải thoát tốt nhất. Lạc Hy chạm lên bụng mình, cảm nhận sự sống của sinh linh bé nhỏ. Con à! Ba con đã không cần con nữa rồi, vậy mẹ con ta hãy dựa vào nhau mà sống, mẹ nhất định, nhất định sẽ bảo vệ con, để con bình an chào đời. Số phận đang trêu đùa cô đây mà! Sức lực của Lạc Hy hiện tại đã cạn kiệt, hoàn toàn không thể đứng dậy nổi chỉ có thể vô lực ôm lấy thân thể áp vào góc tường. Lạc Hy như nhớ ra điều gì đó, khẽ rút chiếc điện thoại trong túi ra. Thật may vì khi đó cô đã mang theo điện thoại bên người. Cô nhấn số gọi cho Trương Tử Vy. Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy, Lạc Hy cất giọng yếu ớt.



"Tử Vy, giúp tôi một chuyện..."



- -----------------------------------------



Đã hai ngày kể từ hôm cô bị nhốt trong nhà kho. Sự lạnh lẽo, u tối khiến Lạc Hy dần trở nên mơ hồ với thực tại. Có thể là do hai ngày hôm nay cô chưa có gì vào bụng, đến một ngụm nước cũng không nên cơ thể gần như không còn sức để hoạt động. Tinh thần cũng theo đó mà kiệt quệ. Nhưng chính vì sự tuyệt tình của Doãn Tư Thần đã khiến Lạc Hy trở nên quật cường hơn rất nhiều. Cô phải mạnh mẽ vì tương lai và vì đứa con chưa chào đời. Lạc Hy bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cánh cửa sắt vừa mở ra, ánh sáng chiếu vào căn phòng tối tăm khiến mắt cô chưa thể thích ứng được, theo bản năng nhíu mắt lại. Âm thanh phụ nữ đầy mỉa mai cùng sắc bén vang lên.



"Lôi cô ta ra đây cho tôi!"



"Vâng!"



Vốn cơ thể đã tê cứng lại bị sức kéo của hai người đàn ông khiến xương cốt như muốn rời ra. Họ nhanh chóng đưa cô ra ngoài, thân thể yếu ớt ngã khụy xuống nền đá. Lạc Hy dần hướng ánh mắt nhìn lên không ai khác chính là Bạch Cơ Uyển. Mới chỉ sau hai ngày, cô ta gần như thay đổi hoàn toàn. Sự ngoan độc cùng khinh miệt hiện rõ trên mặt Bạch Cơ Uyển lại càng ra dáng nữ chủ nhân thực sự. Lạc Hy điềm tĩnh nhìn cô ta,ngữ khí không chút sợ sệt.



"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"



Bạch Cơ Uyển tiến đến gần cô, khẽ năng khuôn mặt thiếu huyết sắc lên, giọng châm chọc.



"Tôi muốn cho cô một cơ hội, nếu cô làm tôi hài lòng, tôi sẽ để cô rời đi!"



Lạc Hy có chút sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ta.



"Cô không sợ Doãn Tư Thần nổi giận sao?"



"Không cần lo, anh ấy giờ chỉ có mình tôi, hoàn toàn không để ý đên sự sống chết của cô đâu."



Lạc Hy do dự nhưng rồi hạ quyết.



"Được..."



Bạch Cơ Uyển ánh mắt tràn ngập ý cười, khẽ cất giognj.



"Đưa Lạc Hy vào nhà trước."



Hai vệ sĩ nhanh chóng dìu cô vào nhà, Bạch Cơ Uyển ở phía sau, sự oán hận cùng cay độc lóe lên trong ánh mắt. Mấy ngày hôm nay, Doãn Tư Thần hầu như không về nhà, nếu có thì cũng chỉ là thoáng chốc rồi lại đi. Cô ta đến công ty tìm anh, anh cũng không gặp. Bạch Cơ Uyển sao lai không biết anh đang suy sụp vì Lạc Hy, với biểu hiện đó thì tám chín phần là anh đã động tâm rồi nên cô ta càng có hận ý với Lạc Hy. Chỉ cần Lạc Hy chết, Doãn Tư Thần sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta và cô ta sẽ có tất cả mọi thứ. Hậu họ này không thể không diệt.



- ---------------------------------------------



Bước vào nhà, Bạch Cơ Uyển đã thấy Lạc Hy đứng chờ sẵn ở phòng khách, quần áo cũng đã thay đổi nên trông dáng vẻ của cô hiện tại đã khá lên rất nhiều so với lúc ở trong nhà kho. Bạch Cơ Uyển nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, ánh mắt thong thả nhìn cô.



"Người làm tôi đã cho nghỉ hôm nay, việc của cô là phục vụ tôi thật tốt. Nếu vừa ý cô sẽ được tự do."



Lạc Hy không khỏi thảng thốt với lời đề nghị của cô ta nhưng vì sự tự do,chút khó nhọc này không là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK