• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta tiến đến gần Lạc Hy, chỉ tay về phía cô, giọng càng thêm đay nghiến.



"Ả tiện nhân như cô mà dám lên giọng với tôi, cô nên nhớ cô đã không còn là Doãn thiếu phu nhân nữa rồi, hiện tại cô đến một con chó bên cạnh tôi cũng không bằng!"



Đối diện với lời lẽ đầy phỉ bán của Bạch Cơ Uyển, Lạc Hy không khỏi bật cười. Nếu là năm năm trước, cô sẽ cam tâm chịu đựng nhưng bây giờ cô đã không còn là Triệu Lạc Hy nữa mà là Thượng Cung Lạc Hy người thừa kế duy nhất của Thượng Cung gia, người nắm trong tay quyền lực và vận mệnh kinh tế của một cường quốc. Lạc Hy thoáng đưa con mắt diễm lệ nhìn Bạch Cơ Uyển, nhếch mép nói.



"Xin lỗi cô, chức Doãn phu nhân đối với tôi không hề có hứng thú. Chẳng phải cô vẫn luôn muốn kéo tôi xuống để leo lên cái ghế đó sao? Tôi tưởng năm năm không có tôi, cô phải ngồi lên được rồi chứ! Suy cho cùng thì Doãn Tư Thần chừng ấy năm vẫn không cho cô một danh phận nào."-Giọng cô càng thêm cao, xen lẫn dẫn cả sự khinh bỉ.



Bạch Cơ Uyển khẽ chột dạ. Đúng là năm năm qua dù cô ta không cố gắng thế nào thì Doãn Tư Thần cũng không chịu tổ chức đám cưới nhưng dù thế thì đã sao, cô ta đã sinh con nối dõi chủ nhà họ Doãn, trước sau gì gia sản của Doãn gia cũng thuộc về tay cô ta. Bạch Cơ Uyển oán giận nhìn Lạc Hy, lên giọng ngạo mạn.



"Cô nói tôi như vậy thế còn cô, loại phụ nữ lăng loàn như cô chỉ có leo lên giường bị giám đốc nào đó thì mới được vào đây thôi!"



Lạc Hy vừa nghe xong, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc lạnh, vẻ mặt tà khí xe lẫn cả tức giận. Khí thế bức người khiến cho cô ta thoáng vẻ sợ hãi, nó thực sự rất quen, giống như…giống như… Doãn Tư Thần. Đúng vậy khí chất Lạc Hy lúc này so với Doãn Tư Thần có đến 7,8 phần giống nhau.



Lạc Hy cất giọng lạnh lẽo.



"Bạch Cơ Uyển, cô có biết cái giá phải trả khi xúc phạm đến tôi là thế nào không?"



Dứt câu, từ ngoài cửa một cậu bé chừng năm tuổi chạy vào ôm lấy Bạch Cơ Uyển.



"Mẹ, người đi đâu vậy? Con tìm người nãy giờ."



Cậu bé đó không ai khác chính là Doãn Mặc Lâm. Lạc Hy khẽ lướt nhìn cậu bé, trong lòng không nhịn được mà cười thầm. Doãn Tư Thần à Doãn Tư Thần, bao nhiêu năm qua không ngờ anh lại cam tâm nuôi con của người khác như vậy.



Doãn Mặc Lâm nắm chặt tay cô ta, gương mặt bụ bẫm, trắng trẻo, các đường nét đều giống y như Bạch Cơ Uyển.



"Ba đang đi tìm mẹ đó. Sao người lại chạy vào đây?"



Bạch Cơ Uyển thoáng chốc giật mình, định quay lưng rời khỏi thì từ cửa thân hình cao lớn toát ra khí chất băng lãnh bước vào. Lạc Hy khẽ sững người, Doãn Tư Thần người đàn ông mang đến sóng gió cho cuộc đời cô, là cha của con cô. Năm năm, Lạc Hy tưởng chừng như đã xóa bỏ cái tên này ra khỏi tâm trí mình nhưng hiện tại cô vẫn không nhịn được mà thổn thức vì người đàn ông trước mắt. Tất cả đều vì một chữ yêu sao? Doãn Rư Thần bắt gặp dáng vẻ của Lạc Hy, trái tim vô thức mà trở nên loạn nhịp. Chừng ấy năm tìm kiếm, chừng ấy năm nhớ nhung. Bao nhiêu cảm xúc anh cố giấu kín trong lòng giờ đây lại một lần nữa trỗi dậy. Anh tiến đến từng bước, giọng vui mừng xen chút do dự.



"Lạc Lạc Hy… Thật sự là em sao?"



Lạc Hy vội định thần, khôi phục dung mạo lạnh lùng, nhàn nhạt nói.



"Doãn tổng, hân hạnh được gặp lại!"



Giọng điệu lạnh nhạt của cô khiến anh không mấy hài lòng, đặc biệt là sự thay đổi về ngoại hình cùng khí chất đã làm anh hoàn toàn bất ngờ. Cô đứng trước mặt anh bây giờ đã không còn là của năm năm trước nữa.



Lạc Hy liếc nhìn Bạch Cơ Uyển đang lo sợ núp sau lưng của Doãn Tư Thần thì không khỏi coi thường,thư thái rời khỏi ghế tiến đến gần chỗ họ, cười hoa lệ.



"Doãn tổng, không biết anh ở nhà dạy tình nhân của anh thế nào nhưng để cô ta đến một nơi sang trọng như vậy ăn nói thô tục thật là không hợp với quy củ của Doãn gia."



Doãn Tư Thần đưa cặp mắt xanh lục về phía Bạch Cơ Uyển, cô ta toát mồ hôi lạnh, miệng vẫn rất cứng.



"Triệu Lạc Hy, Cô là cái thá gì mà dám ý kiến với tôi, cô cùng lắm cũng chỉ là loại đàn bà hám…"



Bang...



Cái tắt mạnh giáng thẳng vào mặt Bạch Cơ Uyển khiến cô ta cứng đờ, Đôi mắt tức tối nhìn người đối diện.



"Cô là ai, dám tát tôi sao?"



"Phải, sao tôi lại không dám. Vị trí trợ lý cấp cao của tổng giám đốc tập đoàn Thượng Cung gia chắc chắn đủ khả năng đúng chứ?"



Bạch Cơ Uyển cả kinh nhìn cô gái ấy. Người đó không ai khác chính là Đình Viên, trợ lý thân cận của Thượng Cung Lạc Hy. Cô kiêu hãnh đứng trước Doãn Tư Thần và Bạch Cơ Uyển lên giọng.



"Doãn tổng, mặc dù anh là chủ tịch của Doãn thị, tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn đối với Trung Quốc nhưng dù vậy anh cũng không được phép xúc phạm đến tổng tài của chúng tôi. Doãn gia từ khi nào lại muốn gây hiềm khích với Thượng Cung gia vậy?"



Doãn Tư Thần hoàn toàn bị lời nói của Đình Viên làm cho thảng thốt. Nhất là Bạch Cơ Uyển, cô ta như đoán ra được điều gì đó,nét mặt cùng giọng nói lộ rõ vẻ sợ hãi.



"Cô… Cô không phải là… Không… Không thể nào, cô làm sao mà có thể…"



Lạc Hy như vừa gặp phải vở kịch hay, nét mặt uy nghiêm của người bề trên, giọng lạnh lẽo pha chút cười đùa.



"Phải! Tôi là Thượng Cung Lạc Hy, người thừa kế duy nhất của Thượng Cung gia. Đó là sự thật, còn tin hay không thì ngay bây giờ tôi sẽ cho cô thấy!"



Nói rồi, Lạc Hy cười lạnh thấu xương, ánh mắt loé lên tia thích thú và khinh thường, quay sang nói với Đình Viên.



"Kết nối máy với Bạch Thính Phong."



"Dạ."- Đình Viên cung kính đáp lại rồi nhanh chóng gọi điện cho ba của Bạch Cơ Uyển.



Vừa khi nghe nhắc đến tên ba mình, Bạch Cơ Uyển càng trở nên hoảng sợ, run run lên tiếng.



"Cô...cô gọi cho ba tôi làm gì?"



Chẳng phải lát nữa sẽ biết ngay sao?"-Lạc Hy ngồi trên ghế sofa lớn, đáy mắt khẽ gợn sóng mênh mong như biển khơi, hoàn toàn không đoán ra được ý tứ trong đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK