• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Hy khẽ áp chế nội tâm, thấp giọng hỏi.



"Vậy công việc của tôi là gì?"



Bạch Cơ Uyển nhếch môi cười.



"Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn ở trong bếp, vào đó cô sẽ biết mình phải làm gì."



Phòng bếp? Có lẽ là nấu một bữa ăn thôi, không có gì khó khăn cả. Lạc Hy có chút chật vật đi vào phòng bếp. Cả căn bếp to rộng chỉ có một mình cô làm, tất cả thực phẩm và đồ dùng cần thiết đều đã được chuẩn bị sẵn. Cô hít một hơi sâu lấy lại tinh thần, bắt đầu vào công việc. Do cơ thể yếu ớt, sức lực lại không có nên việc dùng dao cắt thái có phần khó khăn nhưng cô vẫn cố gắng, chỉ cần bản thân được tự do thì đứa bé mới được an toàn.



Hơn một tiếng trôi qua, cũng đã hoàn thiện gần xong các món, duy chỉ còn nồi canh cá khiến cô có chút khó chịu, mùi tanh sộc lên mũi làm cơn buồn nôn kéo đến, cô không thể chịu đựng thêm được nữa vội chạy vào nhà vệ sinh. Vừa thấy cô rời khỏi, bạch cầu biển liền nhanh chóng lẻn vào phòng bếp, đứng trước nồi canh đang còn dang dở, ánh mắt mưu mô cùng thâm độc hiện rõ không chút che giấu. Lạc Hy! Đừng trách tôi, có trách thì trách bản thân gả cho Tư Thần. Bạch Cơ Uyển lấy trong túi ra một mẩu giấy nhỏ, bên trong là một thứ bột màu trắng tinh, cô ta ngó nghiêng một cách thận trọng sau đó xác định không có một ai liền đổ gấp thứ bột trắng vào nồi canh rồi khuấy đều lên. Mọi thứ đã nằm trong kế hoạch giờ việc phải làm chỉ là chờ đợi. Bạch Cơ Uyển nhếch môi cười gian tà, quay trở lại phòng khách.



Bữa trưa đến, tất cả mọi thứ đã được hoàn thành xong, là khi bưng ra từng món đủ màu sắc ra bàn ăn. Bạch Cơ Uyển ngồi vào bàn, vẻ mặt sắc sảo thoáng chút châm biếm, nhìn vào từng món ăn trên bàn rồi khẽ cất giọng.



"Không ngờ Doãn thiếu phu nhân cũng biết nấu ăn!".



Lạc Hy đứng bên cạnh, điềm tĩnh, ngữ khí bình ổn.



"Tôi đã hoàn thành công việc của mình, giờ tôi có thể đi được chưa?"



Bạch Cơ Uyển cười nhẹ, giọng trêu đùa.



"Không vội! Còn phải xem mùi vị ra sao đã."



Nói rồi, Bạch Cơ Uyển lấy một bát canh cá nóng hổi, mùi thơm cùng hơi nóng tỏa lên nghi ngút, cô ta uống một ngụm, ánh mắt xẹt qua kia nham hiểm. Bất chợt vẻ mặt trở nên khó coi vội nhổ ngụm canh ra, giọng quát lớn.



"Cô làm cho chó ăn sao?"



Tiếng quát của cô ta khiến lạc đi có chút giật mình.



"Tôi đã làm rất tỉ mỉ, hoàn toàn không khó ăn như cô nói!"



"Không khó ăn? Vậy cô thử đi!"



Bạch Cơ Uyển tức giận cầm lấy bát canh, túm lấy cằm Lạc Hy thật chặt điên cuồng đổ canh vào miệng cô. Lạc Hy bị hoảng loạn bởi hành động của cô ta, theo bản năng giãy giụa nhưng sức lực cô vốn không thể bằng Bạch Cơ Uyển nên hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta. Sau khi bị uống một ngụm lớn canh thì cuối cùng cô ta cũng chịu buông tha. Lạc Hy Ngã khụy xuống mặt sàn lạnh lẽo, vội thở dốc, suýt nữa ngột thở vì sặc nước. Thân thể vô lực không thể ngồi dậy, ánh mắt chấn động nhìn Bạch Cơ Uyển.



"Cô...cô điên rồi!"



Bạch Cơ Uyển cười lớn, hất mạnh bát xuống nền nhà, vỡ vụ thành những mảnh thủy tinh sắc nhọn ngay trước mặt Lạc Hy.



"Đúng! Tôi điên rồi. Điên mới để cô sống đến tận bây giờ. Chỉ khi cô biến mất khỏi thế gian thì Tư Thần mới thuộc về tôi!"



Âm thanh tiếng cười đầy oán giận vang khắp không gian, Lạc Hy kinh sợ nhìn Bạch Cơ Uyển, theo bản năng lùi lại phía sau.



"Cô… Cô muốn làm gì?.… Cô…"



Lạc Hy hoảng sợ không biết phải làm gì, bất chợt thân thể dội đến cảm giác đau đớn khôn cùng, đầu óc như bị ai đó đập mạnh vào nhức nhối như muốn nổ tung ra. Cả người không thể trụ vững liền nằm chật vật xuống đất. Sự đau đớn về thể xác lẫn tinh thần đang giày vò Lạc Hy. Bạch Cơ Uyển tiến đến gần cô, vẻ mặt ngạo mạn đầy độc địa nhìn xuống bộ dạng thống khổ thống khổ ấy, buông những lời nói cay nghiệt.



"Làm gì? Ha ha ha, chỉ là một chút thuốc để tiễn hai mẹ con cô lên đường thôi!"



"Cô… thật… Độc ác!"-Lạc Hy cưỡng chế cơn đau quằn quại, giọng đầy bi thương.



"Ác!… Haha. Điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi."



Bạch Cơ Uyển ngay lúc này như đã mất kiểm soát hoàn toàn bị oán hận trong lòng che mờ lý trí. Cô ta lại gần cánh tay Lạc Hy đang ở gần với Đống mảnh sứ sắc nhọn, sau đó một chân dẫn mạnh bàn tay mảnh khảnh của cô vào mảnh xứ. Từng tấc da thịt trên bàn tay đều bị sự sắc nhọn ấy đâm xuyên qua, máu chảy không ngừng. Lạc Hy cố nén cơn đau, không phát ra tiếng thét để cô ta thỏa mãn. Bàn tay chằng những vết đâm, gần như mất đi cảm giác. Bạch Cơ Uyển liếc nhìn sự quật cường của Lạc Hy, cười lạnh.



"Lạc Hy! Lần này không ai cứu được cô đâu."



Nói rồi, cô ta đi thẳng ra ngoài. Căn nhà rộng lớn chỉ còn lại mình cô trong sự đau đớn. Không biết Bạch Cơ Uyển đã cho cô uống loại thuốc gì khiến cả cơ thể cùng đầu óc đau đến khủng khiếp. Hô hấp dần trở nên khó nhọc hơn, cảm giác giống như đang cận kề với cái chết. Không! Cô không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Cô phải bảo vệ con, để nó bình an ra đời. Doãn Tư Thần, Bạch Cơ Uyển những gì hai người đối xử với tôi sau này tôi sẽ thật tâm đáp lễ. Lạc Hy dùng hết sức lực còn lại của bản thân gắng gượng lấy chiếc điện thoại còn giấu trong túi ra, bàn tay run dậy bấm tìm dãy số, do mắt đã mờ dần lại cùng cơn đau truyền đến từ bàn tay đầy máu, cô chỉ vô thức bấm vào một dãy số. Cho dù là ai đi chăng nữa chỉ cần họ bắt máy thì cô có cơ hội sống sót. Lạc Hy chờ đợi từng hồi chuông vang lên trong sự cắn xé của cơn đau kịch liệt. Tiếng chuông vang lên không lâu thì đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người bắt máy mà người đó không ai khác chính là Âu Dương Hy Phàm, giọng nói âm trầm cùng dịu dàng vang lên.



"Lạc Hy, em gọi anh có chuyện gì?"



Nghe được âm thanh dịu êm ấy đối với Lạc Hy giống như tiếng gọi của thiên sứ mang lại sự sống cho cô. Lạc Hy cất giọng đầy khó nhọc.



"Mau...cứu...tôi..."



Giọng yếu ớt cùng bi thương cầu xin khiến Âu Dương Hi Phàm hoàn toàn chấn động, khẩn trương tỏa ra âm sắc.



"Em…em sao rồi! Em đang ở đâu…"



Lạc Hy gần như không thể phát ra tiếng nữa, toàn thân không còn hơi sức chuyển động, chỉ nghe được tiếng nói gắt gao của Hi Phàm trong máy rồi ngất lịm đi. Chẳng lẽ… Cô thật sự phải chết sao? Ở bên kia Âu Dương Hi Phàm càng sốt ruột hơn, sự lo lắng cùng kinh hãi đang bao trùm tâm trí anh. Chưa có khi nào anh cảm thấy bản thân bất lực đến vậy. Bộ phận điều tra nhanh chóng phát hiện ra được nơi Lạc Hy đang ở qua số máy, anh lập tức điên cuồng lái xe đến tìm cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK