"Chào cô! Cho tôi hỏi, văn phòng Chủ tịch ở chỗ nào?"
Nhân viên tiếp tân nhìn của cô một lượt, thấy cũng không phải là người có tiền gì cả bèn ra vẻ khinh thường:
"Cô hỏi văn phòng Chủ tịch làm gì?"
"Tôi đưa tay liệu đến cho anh ấy."
"vậy cô có hẹn trước không?"
"Tôi… Không có!"
Người tiếp tân cố gắng hằn giọng xuống:"Nếu không có thì mai cô về cho!"
"Nhưng tôi thật sự phải mang mà!"
"Xin lỗi nhưng nếu không có hẹn, không ai được gặp chủ tịch cả"_ cô tiếp tân ngày càng khó chịu ra vẻ.
Bỗng một người phụ nữ dáng vẻ quyến rũ uyển chuyển đi đến cất giọng nói:
"Có chuyện gì mà ồn ào thế!"
"Giám đốc Trần, có một cô gái nói là đưa tài liệu đến phòng tổng tài nhưng lại không có hẹn trước nên…"
"Không có hẹn?"_ Trần Hiểu Liên thăm dò cô, nhìn cô trên người mà chẳng có thứ gì đắt tiền nên vô cùng khinh thường.
Lạc Hy cố gắng giải thích cho hai người hiểu:
"Chủ tịch của các người thật sự nhờ tôi mang đến mà"
"Chủ tịch nhờ … Hư … Cô nghĩ cô là ai!"_ Trần Hiểu Liên càng ra vẻ ngạo mạn hơn.
"Cô nhìn lại mình xem, thân hình thì chẳng có gì đặc biệt, quần áo thì rẻ rách vứt ra ngoài đường có ma cũng không thèm nhặt. Vậy mà bày đặt muốn được tổng tài để ý ư?… Cô đang nằm mơ giữa ban ngày à!"
"Cô…"_ Lạc Hy cảm thấy khó chịu với lời nói của cô ta
"Sao! Tôi nói không đúng à "
Trần Hiểu Liên cố ý nói to cho các nhân viên nghe thấy, chỉ một lúc sau, đã có rất nhiều nhân viên vây quanh xì xào bàn tán.
"Này cô, tôi không muốn đôi co với cô. Bây giờ tôi muốn gặp tổng tài của các người!"
"Gặp tổng tài! Đúng là đồ mặt dày, tôi nói từ nãy đến giờ cô ko hiểu à? Một con đàn bà thấp kém như cô mà cũng đòi trèo cao làm phu nhân tổng tài ư! Thật không biết xấu hổ"
"Tôi không muốn nói chuyện với những người là người mà lại không hiểu tiếng đồng loại. Ở đây, không biết ai là tiểu nhân không biết ai xấu hổ đâu!" _Lạc Hy dùng lời nói đanh thép, cứng rắn đáp trả. Cô bây giờ đang vô cùng tức giận, muốn tát vào mặt ả cho bõ tức.
"Mày…"_ Trần Hiểu Liên tức sôi máu, cố kìm nén để không mất hình tượng.
"Không sao! Tôi nói chuyện với con đàn bà kiếm tiền bằng thân thể thì không hiểu...."
Bang
Lạc Hy giáng cái tát thật mạnh vào mặt Trần Hiểu Liên. Cô ta ngã quỵ xuống sàn, mấy cô nhân viên nữ xúm lại đỡ cô ta.
"Giám đốc Trần, cũng không sao chứ?"
Trần Hiểu Liên hất tay ra hỏi mấy nữ đồng nghiệp, đứng dậy định quay lại đánh cô thì nhìn thấy Doãn Tư Thần. Cô ta bày ra bộ dạng đáng thương, chạy đến bên anh nước mắt đầm đìa:
"Chủ tịch, anh phải làm chủ cho tôi, cô ta không biết từ đâu đến đây mắng tôi lại còn đánh tôi nữa… Huhu…"
Doãn Tư Thần liếc mắt khinh thường, không quan tâm bộ dạng khóc lóc của cô ta, tiến đến bên cạnh Lạc Hy.
"Không sao chứ!"
"Không sao… Chỉ là…"_ Cô hướng ánh mắt nhìn cô ta
Doãn Tư Thần ghé sát lại bên tai của cô"Yên tâm, tôi sẽ đòi lại công đạo cho em"
Lạc Hy trong lòng có chút ấm áp, an toàn, quay lại nhìn anh nở nụ cười vui vẻ. Anh gương mặt có chút xấu hổ, không ngờ cô cười lên là có sức hút lạ thường khiến anh đột nhiên muốn sự đẹp tất cả người nhìn thấy nụ cười của cô. Nhớ đến Trần hiểu Liên vẫn còn đứng kia, Doãn Tư Thần tiến đến đứng trước mặt cô ta:
"Cô vừa nãy nói gì?"
"Tôi…"_ Cô ta bất chợt lùi lại phía sau vài bước khi bắt gặp ánh mắt sát thương của anh.